Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu


Chương 20


Tống Nghi híp mắt, anh lấy bộ trà cụ từ trong tủ ra, chậm rãi ngâm một bình trà bích loa xuân, “Cậu đổ mồ hôi nhiều quá, uống chút trà cho giải nhiệt.”

Triệu Giang Vĩ rút mấy tờ khăn giấy ra lau mồ hôi, gã nở nụ cười, “Thời tiết nóng quá.”

“Cậu bây giờ khác quá, tôi muốn nhìn không ra đây.” Tống Nghi cười, rót một chén trà đưa đến.

Triệu Giang Vĩ luống cuống tay chân nhận lấy, gã nịnh nọt nói, “Thay đổi lớn nhất là cậu, học bá giờ thành minh tinh, nếu không phải có dì nói thì tôi cũng không tin được.”

“Khách khí.” Tống Nghi khiêm tốn, anh cười hàm súc, “Nghề này như bức thành cao, người bên trong muốn ra còn người bên ngoài lại muốn vào, núi cao lại nhìn núi cao hơn, thật ra cũng không khác gì người bình thường đâu.”

Triệu Giang Vĩ cười gượng, gã uống trà từng chút từng chút.

Tống Nghi nhìn gã, hờ hững nói, “Tôi nhớ cậu thi đậu đại học X, sao bây giờ lại đi làm bảo an?”

Triệu Giang Vĩ có thể làm giáo bá [học sinh quậy] được như thế là do nhà có tiền, tuy rằng thành tích nát bét nhưng vì nhà gã bỏ tiền ra góp cho đại học X nên trường đã cho Triệu Giang Vĩ một học vị, giáo viên chủ nhiệm lúc nào cũng lấy Triệu Giang Vĩ ra làm tấm gương, để cho học sinh trong lớp không ai học theo gã.

Dưới mông Triệu Giang Vĩ như có đinh, gã run run, “Tôi không đi học đại học, xảy ra chút chuyện.”

Trong lòng Tống Nghi có suy đoán, đang định nói chuyện thì điện thoại Triệu Giang Vĩ vang lên, gã nhận điện thoại sau đó đứng thẳng lên, giống như muốn báo cáo với cấp trên, thẳng tắp tiêu sái đến ban công nhận điện thoại.

Tống Nghi hứng thú nghiêng đầu nhìn, Triệu Giang Vĩ dùng kính ngữ* nói với người bên kia, hiện tại ngoại trừ người già cùng người cách xa văn minh quá lâu mới dùng thì người trẻ chẳng còn ai dùng kính ngữ nữa.

[Kính ngữ: ở đây giống như chỉ ngôn ngữ người già hay dùng, mình không biết dùng từ gì thích hợp nên đành dùng kính ngữ]

Không biết Triệu Giang Vĩ tại sao mà lại trở thành như vậy.

Tống Nghi vừa về đến đế đô thì Triệu Hồng Nham cũng buông bỏ căng thẳng trong lòng, thời gian này vì chuyện Tống Khiết mà bà ngủ không ngon. Bây giờ Tống Nghi đã trở về, cuối cùng bà cũng có một giấc ngủ an ổn rồi.

Tống Nghi bình thường không có thời gian rảnh, người một nhà ai vội việc người đó, khó khăn lắm mới có cơ hội này nên anh đã ở cùng Triệu Hồng Nham mấy ngày.

Hôm nay Tống Nghi đưa Triệu Hồng Nham đi dạo mấy trung tâm mua sắm, lần trước bà có nói với Tống Nghi rằng dì hàng xóm vừa mới mua một bộ sườn xám, cả ngày đều đi khoe khoang với chị em bạn dì. Tống Nghi hiểu rõ tâm ý của Triệu Hồng Nham nên đã đặt làm cho bà mấy bộ sườn xám, khiến tâm lí Triệu Hồng Nham dễ chịu.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ về nhà, Triệu Hồng Nham ngồi phía sau xe, vừa muốn nói rồi lại thôi, “Con với Thẩm Lê nay sao rồi?”

Thẩm Lê trước đây thường đến nhà Tống Nghi làm bài tập, Triệu Hồng Nham có ấn tượng rất tốt với Thẩm Lê, có một khoảng thời gian ngày nào cũng làm món Thẩm Lê thích, thậm chí đến đứa con trai này của bà còn không được quan tâm bằng.

Tống Nghi lái xe, anh cũng không quay đầu lại, “Gần đây Thẩm Lê có hơi bận, nên con cũng chưa liên lạc được.”

Triệu Hồng Nham thở dài một hơi, bà u oán nhìn gáy Tống Nghi, “Lúc con còn đi học lúc nào cũng có thư tình kẹp trong sách, người thích con nhiều như thế mà sao con bây giờ lại không quen ai vậy?”

Tống Nghi nghe đến đề tài này thì đầu liền đau, “Cái này đều là duyên phận, chắc là duyên của con chưa đến.”

Triệu Hồng Nham nguýt anh một cái, “Có phải là con yêu cầu quá cao không, tuy rằng điều kiện của con tốt nhưng cũng không thể quá kén chọn.”

“Không phải chuyện này, con thật sự thấy không hợp, nếu hợp thì con nhất định sẽ tìm hiểu.” Tống Nghi bất đắc dĩ nói.

Triệu Hồng Nham nói, “Con muốn kiểu gì?”

Tống Nghi suy nghĩ một chút, anh nói thật, “Thanh tú trắng trẻo, tính cách an tĩnh ôn nhu, là người có thể sống chung.”

Anh là một con người thiết thực, tình cảm mãnh liệt chỉ là nhất thời, hai người muốn chân chính ở chung thì bình bình đạm đạm mới là thật, hợp tích cách, có thể sống chung mới là quan trọng.

“Kiểu này thì dễ tìm rồi.” Triệu Hồng Nham lấy điện thoại ra, bà tìm một tấm ảnh, “Cháu ngoại của dì Chu vừa từ nước ngoài về, rất phù hợp với miêu tả của con, mặc dù là một Beta nhưng mà là sinh viên tài cao của đại học X…”

Tống Nghi lúng túng cười cười, “Không vội, con gần đây rất bận, không muốn tìm hiểu ai, chờ khi nào con hết bận đi.”

Hiện tại anh vì chuyện thân phận Omega chưa thích ứng kịp nên không muốn tìm hiểu ai bây giờ cả.

Triệu Hồng Nham lắc đầu, một mặt ai oán, “Năm xưa con một lòng muốn thi trường nghệ thuật, mẹ không muốn, cha con nói con không giống với mấy đứa trẻ trong nhà, con là người phải làm chuyện lớn, ổng nói đúng, nhà chúng ta chưa từng có ai thông minh hơn con, trong nhà không ai tốt hơn con, từ nhỏ con đã cho mẹ nở mày nở mặt, trừ chuyện con mãi không chịu kết hôn.”

“Con đã cố hết sức rồi.” Trong lòng Tống Nghi than thở, Triệu Hồng Nham nếu biết anh là Omega thì sẽ bị đả kích cỡ nào.

Về đến nhà, Tống Nghi đậu xe dưới hầm giữ xe, trong tiểu khu có nơi giữ xe vãng lai, anh vừa đậu xe xong thì mở cửa ra, nhìn thấy trước mặt là một chiếc xe màu đen, đó là một chiếc xe đắt tiền, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng hầm xe.

Triệu Hồng Nham không rõ về xe, nhưng bà có thể nhìn ra đây là một chiếc xe tốt, bà chọt chọt Tống Nghi, “Đây là xe gì vậy con? Giá một triệu không?”

Tống Nghi mở cốp xe lấy túi mua sắm ra, anh nghiêng đầu nhìn rồi cười nói, “Một triệu chắc là mua được cái đèn xe của nó.”

“Đắt như vậy sao?” Triệu Hồng Nham líu lưỡi.

Tống Nghi ừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Giá tuy đắt nhưng tính năng rất tốt.”

Anh không nói cho Triệu Hồng Nham biết giá nhập khẩu thấp nhất cũng là hai mươi triệu, đoàn phim trước đây Tống Nghi tham gia có thuê một chiếc, đóng phim hết nửa tiếng, thời gian còn lại là người trong đoàn phim trèo lên chụp hình.

Triệu Hồng Nham lẩm bẩm, “Con nói xem mấy người này, mua xe đắt như vậy, trên đường lỡ có ai đụng thì đền sao nổi.”

Tống Nghi khoác vai bà đi về phía trước, anh cười cười, “Người ta đều mua bảo hiểm cả rồi, cũng không cần chúng ta quan tâm.”

Lúc nói ra câu này thì Triệu Hồng Nham đột nhiên dừng lại, bà a một tiếng.

Tống Nghi nghiêng đầu nhìn sang, cửa xe kia đẩy ra, một người đàn ông vóc người thon dài rắn rỏi bước xuống.

Trong đầu Tống Nghi đùng một tiếng, anh sửng sốt đứng chựng vài giây.

Cố Hành Xuyên khẽ mỉm cười, mái tóc màu xám dài của hắn đã cắt ngắn, màu cũng đã nhuộm về đen, không còn mặc theo mốt mà thay đổi một thân áo trắng quần bò, nhìn rất có sức sống tuổi trẻ, suất khí tràn trề, giống như một sinh viên đại học vậy.

Cố Hành Xuyên đi đến nở nụ cười thân thiết, “Chào dì, con là Cố Hành Xuyên, là bạn của Tống Nghi.”

Triệu Hồng Nham ngẩn người, bà liếc nhìn Tống Nghi, không tự nhiên hỏi, “Đây là bạn của con à?”

Cố Hành Xuyên quá hot, khuôn mặt này ngày nào cũng thấy trên tivi, đâu đâu cũng là quảng cáo của hắn, người lớn tuổi như Triệu Hồng Nham cũng nhớ rõ.

Tống Nghi nhanh chóng bình tĩnh, cười cười, “Vâng, là bạn của con, gần đây có đóng phim chung.”

Triệu Hồng Nham nhìn Tống Nghi đầy oán giận, “Bạn của con đến sao không nói với mẹ sớm một tiếng? Hôm nay mẹ không có mua đồ ăn.”

Bà không biết gia cảnh của Cố Hành Xuyên, chỉ thấy đây là một nghệ sĩ rất nổi, nhìn sạch sẽ, anh tuấn, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.

Cố Hành Xuyên nhìn Tống Nghi với hàm ý không rõ, hắn cúi đầu từ chối lễ phép, “Dì à, là lỗi của con, con với Tống Nghi có xảy ra chút mâu thuẫn, lần này con đến là muốn xin lỗi cậu ấy.”

Triệu Hòng Nham kinh ngạc, bà liền vội vàng nói, “Ai nha, làm khó con quá.” Bà nói xong liền chọt eo Tống Nghi, hạ thấp giọng, “Chuyện gì vậy con? Con tại sao lại cãi nhau với đồng nghiệp như vậy?”

Tống Nghi ngoài cười nhưng trong không cười, anh vỗ vai Triệu Hồng Nham, “Mẹ, mẹ không cần để tâm, mẹ về nhà trước đi.”

Triệu Hồng Nham không quá yên tâm, bà hòa ái nhìn Cố Hành Xuyên, “Hai đứa cứ bình tĩnh nói chuyện, đều là bạn bè cả, có cái gì mà không qua được, lát nữa dì đi mua đồ ăn, con lên nhà ăn bữa cơm nhé?”

Cố Hành Xuyên chớp chớp mắt, vốn dĩ hắn có một khuôn mặt có tính lừa tình rất mạnh, cộng thêm việc thu lại khí tức của một tên tội phạm thì nhìn rất dễ nhìn, còn có chút vô tội, hắn cười nhẹ, “Tống Nghi vẫn luôn nói tài nghệ của dì rất tốt, có thể ăn món dì nấu thật sự tốt quá.”

Triệu Hồng Nham vô cùng phấn khởi, “Được! Cháu gái của dì rất thích con, điện thoại đều là hình của con cả, một lát nữa con phải tới đó.”

“Cảm ơn dì.” Cố Hành Xuyên lễ phép, hắn chậm rãi liếc nhìn Tống Nghi, nhẹ giọng, “Nhưng hôm nay con sợ là không được rồi, con muốn nói chuyện với Tống Nghi, giải quyết tốt chuyện của tụi con.”

Triệu Hồng Nham thất vọng, “Vậy hai con cứ nói chuyện đi.” Vừa quay lưng lại quay lại dặn dò Tống Nghi, “Hai đứa cố gắng giải hòa đi, thằng bé tốt như thế.”

Tống Nghi á khẩu không nói được, anh không nghĩ đến chuyện Cố Hành Xuyên lại rất giỏi giả nai, nhìn giống hệt như hắn vốn là con người như thế.

Không đi làm diễn viên quả là lãng phí.

Triệu Hồng Nham từng bước cẩn thận, lưu luyến không rời mà đi lên nhà.

Bà vừa đi thì Cố Hành Xuyên đã lộ nguyên hình, hắn tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào cửa xe, “Tống Nghi, cậu giả bệnh nghỉ lâu thế để làm gì?”

Tống Nghi cười cười, không phải là tôi xin nghỉ là vì muốn trốn cậu sao, nhưng anh không cam lòng yếu thế, trong bông có kim mà trả lời, “Cố đổng còn chưa là cổ đông lớn nhất của Tinh Ngu, Cố thiếu cậu không có quyền hỏi hành tung của tôi mà nhỉ?”

Cố Hành Xuyên nhìn anh chằm chằm, hắn cứng ngắt quay đầu đi, “Tôi đánh dấu cậu, cậu là Omega của tôi, tôi có quyền biết hành tung của cậu chứ.”

“Tạm thời thôi.” Tống Nghi bổ sung.

Cố Hành Xuyên nhấn mạnh: “Tạm thời thì tôi cũng là Alpha của cậu.”

Tống Nghi không muốn vì chuyện này mà cãi nhau, vì vốn dĩ nó chẳng đáng, anh bình tĩnh hỏi: “Cậu đến tìm tôi làm gì?”

Con ngươi Cố Hành Xuyên hơi dao động, “Tới thăm cậu thôi, cơ thể có khỏe hơn chưa?”

“Cảm ơn đã quan tâm, khỏe rồi.” Tống Nghi khách khí, xa cách nói.

Cố Hành Xuyên mím mím môi mỏng, không nói gì.

Tống Nghi nhìn hắn, “Nếu như không có gì nữa thì tôi lên nhà đây.”

Anh nóng xong cũng không chờ lâu mà xoay người rời đi, Cố Hành Xuyên chần chừ nhưng rồi cũng cắn răng mà đi theo, hắn nắm lấy cổ tay anh, siết chặt, “Đừng đi.”

Tống Nghi thắc mắc, cúi đầu nhìn tay hắn, mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Tôi có một câu muốn hỏi cậu.” Hầu kết Cố Hành Xuyên dao động lên xuống, mất một lúc lâu cũng không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng cứng ngắt hỏi: “Cậu với Trình Tụng xem phim ‘XXX’ rồi à? Hay không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN