Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu


Chương 23


Trước ngày trở lại đoàn phim, Tống Nghi đã đến bệnh viện tư nhân một chuyến.

Là một Omega mới, Tống Nghi nghĩ mình cần đến sự hỗ trợ của bác sĩ.

Nữ bác sĩ trung niên đưa một tờ giấy ghi số liệu cho anh, “Cậu nhìn cái này một chút, thuốc ức chế chỉ có tác dụng kiềm hãm kì phát tình, không thể loại bỏ hoàn toàn kì phát tình được.”

Tống Nghi cúi đầu, anh nghiêm túc lật xem số liệu, ngón tay thon dài lướt trên tờ giấy.

Đáy lòng vị bác sĩ đầy tiếc hận mà thở dài một hơi, “Nếu cậu uống quá nhiều thuốc ức chế sẽ khiến cho kì phát tình sau ngày càng nghiêm trọng hơn, sẽ khiến cậu không thể giấu được nữa.”

“Có thể làm phẫu thuật không?” Tống Nghi vẫn còn sợ hãi lần phát tình đột ngột trước.

Bác sĩ lắc đầu, bà nhẹ giọng nói, “Cậu có thể tìm một Alpha giúp cậu.”

Tống Nghi giật mình, anh cúi đầu tiếp tục xem tờ giấy, “Cảm ơn lời khuyên của bác sĩ, tôi sẽ cân nhắc.”

Tìm một Alpha kí hiệu anh sẽ giải quyết được tối ưu kì phát tình của anh, nhưng Tống Nghi không thích biện pháp này, bởi dưới tận sâu đáy lòng, anh vẫn còn nghĩ bản thân là một Alpha.

Bác sĩ nhìn anh một lúc rồi lấy một tấm danh thiếp trên bàn đưa cho anh, “Cậu có thể tìm hiểu trên website AO này, có rất nhiều Alpha có nghĩa vụ giúp Omega giải quyết kì phát tình, tất cả đều nặc danh, sẽ không tiết lộ danh tính của cậu đâu.”

Tống Nghi nhận danh thiếp rồi cất vào túi, anh cảm kích nói cảm ơn bà.

Nếu đến một lúc bất đắc dĩ nào đó, có lẽ anh sẽ dùng đến nó.

Lần thứ hai trở lại Tân Hải thì “Nhiệt luyến thời đại” đã sắp quay xong, Tống Nghi vừa đến đoàn phim thì liền đi gặp đạo diễn Dương đầu tiên, anh mang từ đế đô đến hai gói thuốc Trung Hoa, trước đây anh từng thấy ông hút thuốc này.

Đạo diễn Dương thấy anh liền vui vẻ, khoảng thời gian không có Tống Nghi, ông bị diễn viên trẻ trong đoàn chọc muốn tức chết, diễn viên trẻ hiện tại rất khó dạy bảo, chỉ có Tống Nghi thông minh mới giải quyết được.

Tống Nghi diễn bù phần diễn của anh, đến lúc giữa trưa mới có thể kết thúc công việc, Tống Nghi đang dịnh đi ăn trưa thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh lấy ra nhìn, là Ôn Tô Nhã gọi.

“Tô Nhã à, có chuyện gì sao?” Tống Nghi ôn tồn hòa khí hỏi.

Ôn Tô Nhã ấp a ấp úng một lúc mới thận trọng nói, “Tiểu Nghi ca ca, hôm nay Chu Mặc Tuyền đến tham ban em.”

Nghe cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này khiến Tống Nghi sững sờ một lúc, anh giật mình một lúc mới nở nụ cười, “Cảm ơn em đã nói với anh, chiều nay anh nghỉ, không có ở đoàn phim, mọi người cứ chơi vui vẻ.”

Ôn Tô Nhã nóng ruột giải thích: “Em không có cố ý gọi anh ấy đến, chúng em cùng công ti nhưng không quen thân, đột nhiên ảnh lại đến tham ban em…”

“Không có chuyện gì, em nhắc nhở cho anh, anh còn chưa cảm ơn em nữa là.” Nếu không có cuộc điện thoại này, đến lúc gặp Chu Mặc Tuyền thì anh cũng không biết phải làm sao.

Ôn Tô Nhã im lặng một lúc, cô lấy hết dũng khí nói ra: “Em tin tưởng anh, anh không phải là loại người như thế, chắc chắn chuyện lúc trước là do hiểu lầm thôi.”

Tống Nghi cũng vì thế mà cảm động, giọng thành khẩn: “Anh rất vui vì em chọn tin tưởng anh.”

Ôn Tô Nhã thẹn thùng cười cười.

Tống Nghi tìm một quán nhỏ gần đó, anh đột nhiên muốn uống một bình nước ép lạnh, ngồi dưới ô che nắng, nhìn biển tràn ngập ánh dương quang, trong lòng lại ngũ vị tạp trần*. [chỉ năm vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn]

Anh lấy điện thoại ra, tìm trong tin nhắn một dòng tin đã từ ba năm trước vẫn còn lẳng lặng nằm im trong thư mục.

Người gửi: Chu Mặc Tuyền

Nội dung: Em đến quán sớm một chút, anh đây đang vì em mà tổ chức sinh nhật đây, chuẩn bị cho em một kinh hỉ* siêu cấp lớn. [Kinh hỉ: kinh ngạc cùng vui mừng]

Tống Nghi cười bất đắc dĩ, đúng thật là kinh hỉ siêu cấp lớn, đến hết đời này cũng không bao giờ có gì lớn bằng.

Ba năm trước, lúc Tống Nghi vừa mới kí hợp đồng với Tinh Ngu, khi đó Chu Mặc Tuyền còn đang là một nghệ nhân không quá hot, công ti Tinh Ngu muốn người tiền bối này dẫn dắt cho Tống Nghi, hi vọng anh có thể dựa vào gã mà xoát độ tồn tại.

Chu Mặc Tuyền là một người rất thú vị, trời sinh gã là một người phóng khoáng, giỏi giao tiếp, lại có nhãn lực, ở trong vòng giải trí to lớn này, Chu Mặc Tuyền và Tống Nghi lại ăn ý đến lạ, hai người đã trở thành bạn rất thân.

Tống Nghi rất yêu thích Chu Mặc Tuyền, anh có cảm giác như chí lớn gặp nhau vậy.

Nếu không phải xảy ra chuyện đó thì có lẽ cả hai vẫn còn là bạn tốt.

Tống Nghi nhắm mắt lại, anh hít sâu một hơi, đè xuống dao động trong lòng. Anh nghiêng đầu dựa vào ghế, cố gắng không vì phiền não mà suy nghĩ nhiều, anh muốn ngủ một giấc thật ngon, buổi tối còn có một cảnh phải quay.

Lúc anh đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm thấy một bóng đen phủ lên mặt, trên tay đột nhiên trở nên mát mẻ.

Tống Nghi mờ mịt mở mắt, thấy trước mặt là một cây súng nước màu sắc sặc sỡ, là đồ chơi của bọn con nít, lên trên nữa là cánh tay khỏe mạnh màu mật ong, da thịt bóng loáng.

Lên trên nữa… Tống Nghi bình tĩnh quay mặt đi.

Trên sóng mũi cao của Cố Hành Xuyên là kính râm màu trà đang hot, hắn tiện tay bỏ súng nước xuống rồi đặt mông ngồi xuống bãi cát bên cạnh ghế của Tống Nghi, “Sao không về phòng mà ngủ?”

Tống Nghi lười biếng ngáp một cái: “Cậu biết rồi mà còn hỏi.”

Chuyện của anh và Chu Mặc Tuyền luôn bị truyền thông đào mộ đến không biết chán.

Cố Hành Xuyên nhìn anh rồi nằm xuống, giọng thờ ơ hỏi: “Có phải gã đặc biệt đến thăm cậu không?”

“Không phải.” Tống Nghi lườm hắn một cái, trí tưởng tượng tên này phong phú thật.

Cố Hành Xuyên cau mày ra vẻ không vui, “Gã thích cậu à?”

Tống Nghi trầm mặc, “Cậu nói bậy bạ cái gì vậy?”

“Trả lời câu hỏi của tôi đi.” Ngữ khí Cố Hành Xuyên kiên quyết.

Tống Nghi nhìn hắn một hồi, anh không quen tính khí thiếu gia này của hắn chút nào, “Không có liên quan đến cậu, lo chuyện bao đồng.”

Cố Hành Xuyên bật dậy, hắn nhìn Tống Nghi tỏ vẻ lạnh nhạt, hắn nâng cằm, “Cậu không muốn nói vì hai người từng sống vui vẻ với nhau chứ gì?”

Tống Nghi nhắm mắt, anh đưa tay bóp sóng mũi, hắn đang muốn cái gì đây, anh nhẹ giọng trào phúng, “Logic này của cậu thật là, không thể hiểu nổi sao cậu có thể thi qua được môn toán nữa.”

Cố Hành Xuyên dừng một chút, hai mắt sau kính râm híp lại thành một đường, hung hăng truy hỏi: “Lần trước cậu nói từng quen ba người, gã là một trong số đó chứ gì?”

Chuyện ngày càng đi xa, Tống Nghi nghe đến đau đầu, anh tức giận nói: “Cậu hỏi chuyện này làm gì? Có liên quan gì đến cậu à?”

“Có liên quan, tôi muốn biết đấy.” Cố Hành Xuyên, kẻ mặt không thèm đỏ, tim không đập mạnh nói.

Tống Nghi tức cười: “Vậy cậu nhịn đi, tôi không nói cho cậu đâu.”

Cho cậu tức chết càng tốt, thằng nhãi con, thích xen vào chuyện người khác này!

Cố Hành Xuyên nhìn anh, hắn đột nhiên đứng dậy, chân dài bước một bước, không quan tâm đến xung quanh mà khóa ngồi trên đùi Tống Nghi, ngang tàng thô bạo, một tên cao một mét chín, mạnh mẽ rắn chắc tiếp cận khiến Tống Nghi suýt thở không ra hơi, anh vừa sợ vừa tức, muốn đứng lên nhưng vì tư thế khiến eo anh không thể dùng lực, tay anh chống cự đẩy vai Cố Hành Xuyên: “Cậu làm gì vậy?!”

“Cậu trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi đi.” Cánh tay Cố Hành Xuyên ôm chặt cổ anh, không thèm thả lỏng.

Trên đỉnh đầu Tống Nghi bốc khói, từ bé đến giờ anh chưa từng gặp qua tên nào không biết xấu hổ như vậy, thật muốn quăng hắn ra biển cho cá mập xơi, “Cậu có bệnh không hả?”

“Cậu thành thật trả lời cho tôi.”

Cố Hành Xuyên kề sát vào anh, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Tống Nghi, sản sinh ra dạt dào hormone, thân thể vững như sắt thép dán vào người anh, cách một lớp vải mỏng, Tống Nghi có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên người Cố Hành Xuyên.

Mà thứ nghiệp chướng nhất chính là cánh tay của Cố Hành Xuyên, trên tay hắn nổi lên những đường gân xanh, cảm giác mạnh mẽ mười phần, chốc chốc lại đập một nhịp, đánh vào tuyến thể nhạy cảm sau gáy.

Tống Nghi không được tự nhiên mà cắn môi, nhưng biểu tình mạnh mẽ lại rất kiên định, “Thả tôi ra rồi tôi sẽ nói.”

Cố Hành Xuyên cười giễu một tiếng, hô hấp của hắn phả vào kính Tống Nghi khiến nó động lại một tầng hơi nước, Cố Hành Xuyên đưa tay chậm rãi lau, “Cậu cho rằng tôi là tên ngốc à? Nói nhanh lên.”

Tống Nghi thầm mắng mẹ nó, một bên vừa đem Cố Hành Xuyên bằm thịt, một bên vừa tự nhủ đàn ông thì không nên ăn thua gì chuyện này, anh hít thở sâu một hơi: “Không có, chúng tôi không có quen nhau, chỉ là bạn bình thường thôi.”

Cố Hành Xuyên hài lòng, hắn híp lại đôi mắt thon dài xinh đẹp, ra lệnh: “Cậu cũng không nên làm bạn với gã, tên này không phải người tốt đâu.”

Tống Nghi nghĩ, không cần cậu nhắc nhở, tám năm trước sớm đã tuyệt giao rồi, “Tôi nói rồi, cậu còn không mau đứng lên!”

Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh, tay lấy xuống kính râm vướng víu, được một tấc lại muốn tiến một thước, “Ba người bạn trai cậu từng quen là ai? Bây giờ còn liên lạc không?”

Kiên nhẫn của Tống Nghi bị hắn mài không còn một chút, anh siết chặt nắm tay vang lên tiếng rôm rốp, sắc mặt âm trầm, Cố Hành Xuyên thấy anh thay đổi sắc mặt thì chậm rì rỉ đứng lên, hắn lười biếng vươn vai một cái, “Sắc trời không tệ, cậu đi chơi bóng với tôi ha?”

Tống Nghi thật muốn bẻ đầu Cố Hành Xuyên xuống làm trái bóng làm sao, “Cậu tránh xa tôi ra một chút.”

Khóe miệng Cố Hành Xuyên cong cong, hắn đang muốn nói thì ánh mắt của hắn bị cảnh phía sau Tống Nghi hấp dẫn.

Đó là loại ánh mắt phức tạp mà Tống Nghi chưa từng nhìn thấy.

Editor có lời muốn nói: Chương sau là bạn trà xanh xuất hiện rồi, thật sự edit mấy chương có bạn này vừa buồn cười vừa mệt thật sự, nhưng mọi người cứ hóng những pha vả mặt thương hiệu Cố thiếu gia nha, vả cái nào chất cái đó ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN