Rõ ràng là Trần Thời Dữ hỏi cô vấn đề trước, nhưng bây giờ, không hiểu sao người chột dạ lại là cô.
Hai người một người nhìn trời, một người nhìn đất.
Đều không có ai nói chuyện.
Anh trai cầm máy quay số một ghi lại đoạn này một cách chân thực.
Sau đó trong đầu nhảy ra một dấu chấm hỏi:?
Ông chủ và bà chủ đang làm cái gì vậy nhỉ?!
Với tư cách là nhân viên quay phim chuyên dụng của công ty giải trí Đào Tử, anh ấy vẫn có tấm lòng trân trọng vô ngần trước chén cơm của mình.
Suy cho cùng, dù gì thì hai người trước mắt này, một người là ông chủ đứng đầu công ty nhà mình, một người là bà chủ, đoạn này trông họ có vẻ lúng túng, do dự có nên hỏi đạo diễn Vương hay không, không biết đến lúc hậu kỳ có nên cắt đoạn này hay không.
Ai ngờ đạo diễn Vương ra vẻ thâm sâu khó dò, “hừm” một tiếng rồi nói: “Cậu thì hiểu cái gì!”
Vừa nhìn là biết ngay anh quay phim chưa từng ship CP bao giờ rồi, là một fan thực thụ thì thích nhìn những cảnh kiểu này nhất, rõ ràng là đã kết hôn một năm rồi, nhưng tình cảm vẫn trong sáng như học sinh tiểu học!
Anh trai quay phim thầm lắng nghe lời dạy bảo của đạo diễn.
Lại hướng ống kính máy quay về hai người một cách chuẩn xác.
Mãi cho đến khi Trần Thời Dữ phá vỡ sự trầm mặc, nói một câu “Ừm”.
Nói ra thì, suýt chút nữa Từ Thanh Đào đã hoài nghi tai mình có vấn đề, có ý gì thế, vừa nãy nghiêm túc lắm đó, xoắn xuýt cả nửa ngày trời, thế mà anh chỉ “ừm” một tiếng thôi á?!
Cũng hơi qua loa lấy lệ rồi đấy nhé.
Cô giáo Tiểu Đào tức giận rồi:)
Nhưng quả thật là cơn tức của cô chẳng kéo dài được ba giây.
Ba giây sau, lại không có khí phách gì mà mở ô ra cho Trần Thời Dữ, không biết có phải bởi vì gần biển hay không nên thời tiết tháng ba còn nóng hơn cả vùng trung tâm, hôm nay, mặt trời ở Vân Kinh lớn một cách lạ thường, dọn dẹp chưa bao lâu mà đã ra mồ hôi rồi.
Thu dọn xong sân biệt thự thì đã là năm giờ chiều.
Chương trình lại công bố nhiệm vụ mới, mọi người cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm.
Khách mời ngồi ở đây đến từ khắp các vùng miền, không có mấy người lớn lên ở gần biển.
Nhìn trước mặt là một sọt đầy hải sản, hoàn toàn không biết nên “xuống tay” như thế nào, họ thương lượng một lúc lâu, cuối cùng, vẫn đành phải chuẩn bị một bữa tiệc nướng bên bờ biển.
Trong biệt thự chỉ có giá để nướng đồ, không có than chuyên dụng cho việc nướng, ekip chương trình cũng không cung cấp.
Nếu muốn thì chỉ có thể tự nghĩ biện pháp đi hỏi mượn chủ của những cửa hàng nướng xung quanh đây.
Từ Thanh Đào đã không biết nấu ăn cũng không biết nướng thịt, thế nên cô đã xung phong đảm nhận nhiệm vụ này.
Đương nhiên là, nguyên nhân quan trọng nhất là mùi vị của hải sản quá tanh, cô sợ mình sẽ “diễn” cảnh nôn khan ngay trước ống kính, gánh nặng thần tượng của cô giáo Tiểu Đào không cho phép bản thân cô mất mặt trước mọi người như vậy:)
Chân trước cô vừa bước đi, chân sau Trần Thời Dữ đã mở miệng nói: “Anh đi cùng với em.”
Từ Thanh Đào thầm nghĩ, cô còn chưa đến nỗi đến không thể nhấc được mấy thanh than nữa đâu nhé.
Chỉ là, còn nói ra miệng, ngược lại Cốc Thành mở miệng: “Ông chủ Trần, anh đây nuông chiều vợ quá rồi đấy, cẩn thận kẻo sau này địa vị chủ trong nhà không được đảm bảo.”
Lời nói này khiến cho Từ Thanh Đào không thoải mái cho lắm.
Cái gì gọi là “nuông chiều” cô cơ chứ, cùng vợ mình đi mua chút đồ thì đã sao?
Ngược lại, nhớ đến lúc dọn dẹp sân hồi chiều nay, Cốc Thành mắc bệnh sạch sẽ, thế nên, về cơ bản thì những việc như đào đất, sắp xếp đồ vật như thế nào.
Chắc là vì người ta là ông chủ, ngồi lâu chưa từng ra đồng làm việc, còn than vãi oán trách nhiều hơn so với Tiền Phỉ Phỉ, tuy mang giọng điệu nói đùa nhưng lời nói nói ra vẫn khiến những khách mời khác cảm thấy không thoải mái lắm.
Cả cái sân đó đều là do Tiền Phỉ Phỉ làm.
Hơn nữa, Nha Nha đang định đến giúp Tiền Phỉ Phỉ một chút, thế mà cô ấy lại bị Cốc Thành nói.
Hoặc có thể là do người ta làm sếp tổng đã lâu ngày, Cốc Thành hơi coi thường diễn viên trẻ vừa mới debut như Nha Nha, cũng phớt lờ đôi vợ chồng trẻ thực tập này, tất nhiên là Tiền Phỉ Phỉ cũng sẽ hướng về chồng của mình.
Nha Nha nhiệt tình một lần thì thôi, cô ấy cũng lười đi làm cái chuyện như “mặt nóng dán mông lạnh”.
Bây giờ, nhìn thấy Cốc Thành phớt lờ mình và Lý Châu, nhưng lại mượn lý do để đi bắt chuyện với Trần Thời Dữ.
Cái dáng vẻ “bò cao đạp thấp” không chút che đậy này, không biết Trần Thời Dữ tốt hơn anh ta bao nhiêu lần nữa, Nha Nha vừa mới debut nên cũng giống như “nghé con mới sinh không sợ cọp”, nói thẳng ra: “Tôi cảm thấy cũng rất tốt mà.”
Nha Nha có ý mỉa mai: “Bởi vì tình cảm rất tốt đó mà, hồi chiều, công việc trong sân đều do ông chủ làm đó, không giống như một số người nào đó, không chịu làm cái gì cả, chỉ toàn để cho vợ mình làm hết.”
Cốc Thành vừa nghe đã biết là cô ấy đang ám chỉ mình.
Đang định nổi giận, lại không ngờ Lý Châu đã lập tức mở miệng bảo vệ Nha Nha, cậu ấy nói: “Được rồi, được rồi, một vài người nào đó là anh đây, anh đây nhận sai, được chưa nào, tối nay, khi nào về thì anh sẽ tự phạt ba quả sầu riêng, lần sau không dám để cô gái của anh làm việc nhà nữa.”
Nha Nha bật cười ra thành tiếng, véo vào cánh tay cậu ấy.
Cốc Thành bị nghẹn họng bởi đôi vợ chồng trẻ “anh đến em đáp” này, lại không tiện mở miệng nói gì nữa, bỗng nhiên sắc mặt kém đi trông thấy.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này cứ vậy mà qua đi.
Đến buổi tối, phỏng vấn riêng từng người bắt đầu.
Nói là phỏng vấn, thực chất là tổng kết sơ bộ cảm nhận hôm nay về ngày đầu tiên quay chương trình.
Ekip chương trình sẽ lần lượt tìm những khách mời rảnh trước, hoặc là ở sô pha, hoặc là ở trong sân, tiện thể thoả mãn khát vọng muốn có người nói chuyện cùng.
Lúc Trần Thời Dữ đi tắm rửa, Từ Thanh Đào nhận kịch bản yêu cầu của ekip chương trình, mặc quần áo rồi đi xuống tầng.
Địa điểm cô phỏng vấn là ở phòng khách tầng một, bên cạnh là cửa sổ sát đất.
Chủ đề thì đã được ekip chương trình chuẩn bị từ trước, cơ bản là khá giống nhau.
Về cơ bản, các câu hỏi trước đều là hỏi về cảm nhận của ngày hôm nay, cách nhìn nhận về cách thức chung sống của các cặp đôi vợ chồng khác, và tình trạng hôn nhân hiện tại, bạn có hài lòng không.
Đã phỏng vấn qua một lượt các khách mời khác.
Cơ bản thì họ đều nói na ná như nhau, vì hiệu quả của chương trình, vốn dĩ chương trình lần này muốn thể hiện sự ăn ý trong hôn nhân, thế nên, họ sẽ có yêu cầu cao hơn cuộc hôn nhân ban đầu một chút.
Đến lượt Từ Thanh Đào, cô rất ngoan ngoãn gật đầu: “Rất hài lòng.”
MC sững sờ, tiếp tục: “Không có yêu cầu gì khác với ông chủ ư?”
Từ Thanh Đào lắc đầu: “Không có.” Dừng lại một chút, cô cũng hơi do dự: “Cô cảm thấy anh ấy có chỗ nào chưa đủ tốt à?”
Thì đại ý muốn nói là: Tôi cảm thấy, chắc là chồng tôi tốt nhất nhất trên đời này rồi.
MC: Nghẹn ngào.
… Bà chủ, đừng có phát cơm chó một cách bất thình lình như vậy chứ!
Sau khi nghiêm chỉnh hỏi thêm mấy câu nữa, kịch hay cũng đã đến rồi.
MC nhìn vào kịch bản, chỉ biết dành tấm lòng bội phục cao cấp nhất đến “sự hèn nhát đến đói chết mà vẫn còn liều chết” của đạo diễn Vương, muốn rating đến nỗi không cần mạng sống luôn rồi à.
MC ngưng lại một chút, mở miệng hỏi tiếp: “Bà chủ, chị biết chuyện lúc trước ông chủ từng yêu thầm chị nhiều năm không?”
Từ Thanh Đào sững sờ một chút, gật gật đầu: “Biết.”
MC tiếp tục: “Thế thì, đối với tình yêu đơn phương nhiều năm như thế mà anh ấy dành cho mình, chị có suy nghĩ gì không?”
Nói xong câu này, cô ấy cũng đã nín thở luôn rồi.
Nói thật lòng, chuyện ông chủ yêu thầm đó đã gây náo loạn ầm ĩ hết cả lên, đến cả cô ấy cũng phải ôm một lòng hóng hớt cao độ mà đến đây đó, được chưa! Cuối cùng thì, khi đã hỏi ra câu này ngay trước mặt bà chủ, sao lại thấy lòng mình vô cùng kích động vậy nhỉ!!
Chính ngay tại lúc MC cho rằng, có lẽ Từ Thanh Đào sẽ nói rằng, cô rất cảm động, cũng rất trân trọng.
Từ Thanh Đào đột nhiên mở miệng và nói rằng: “Anh ấy không yêu đơn phương.”
MC:?
Từ Thanh Đào hơi xấu hổ: “Lúc tôi học cấp ba, tôi cũng thích anh ấy.”
MC:???
Má ôi? Sao cái này lại không giống với những gì tôi hóng hớt được vậy??
MC kinh ngạc đến nỗi quên luôn kịch bản: “Thế thì vì sao…”
“Thế thì vì sao lại không ở bên nhau.” Từ Thanh Đào giãi bày: “Yêu thầm cần phải có sự dũng cảm, tôi của khi đó, không có sự đủ dũng cảm.”
Cô dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Lúc trước, ở trên Zhihu, tôi từng trả lời một câu hỏi, chuyện dũng cảm nhất bạn từng làm trong đời là gì. Chuyện thứ nhất là mạo hiểm trốn học dù có khả năng bị đuổi học để sân bay tìm anh ấy, chuyện thứ hai là mạo hiểm cầu hôn dù có khả năng sẽ bị sa thải.”
“Tính cách của tôi lúc nào cũng rất nhát gan, thế nên, lý do khiến tôi có thể dũng cảm chỉ có mỗi mình anh ấy.”
“Sau này tôi mới phát hiện ra rằng, thực ra, chuyện dũng cảm nhất trong cuộc đời này của tôi, đó chính là tôi đã yêu anh ấy.”
“Bài hát ca ngợi con người là dũng cảm, dũng cảm của tôi chính là Trần Thời Dữ.”
Từ Thanh Đào thuận theo chủ đề mà nói tiếp, bấy giờ mới cảm thấy mình nói hơi nhiều.
Chuyện bày tỏ trực tiếp thế này, lại còn ở trước ống kính máy quay nữa chứ, khiến cô thấy hơi xấu hổ ngay: “Hay là, cô vẫn nên xóa đoạn này đi, tôi cảm thấy mình nói hơi nhiều…”
Đạo diễn Vương ngồi trong phòng giám sát cũng phải vỗ đùi luôn rồi.
Xóa? Má ôi! Ai dám xóa đoạn này, anh ta đang gấp hơn bất cứ ai!!
Đoạn này mà được chiếu ra.
Thì fan CP còn không gặm điên luôn à?!
Trời ạ.
Anh ta thực sự không thể nào ngờ được rằng, chuyện yêu thầm đã làm ầm ĩ xôn xao trên Weibo trước đây, hợp lại lại là cả hai bên đều hướng về phía nhau, đây là cặp đôi vợ chồng trời chọn gì đây?? Trước giờ đạo diễn Vương chưa từng ship CP, mà nay đã hoàn toàn sa chân vào, thậm chí, có thể thấy trước được biểu hiện điên cuồng của fan CP sau khi chương trình công chiếu!
Một vấn đề cuối cùng, MC phải tỉnh táo và thoát ra khỏi trạng thái “đừng, đừng khiến tôi gặm đường đến chết nữa vợ ơi” (suýt nữa thì làm lộ ra chuyện mình là fan hâm mộ).
Sau đó đặt câu hỏi: “Bà chủ, nếu phải so sánh ông chủ với một sự vật, chị cảm thấy anh ấy giống cái gì?”
Khách mời nào cũng được hỏi vấn đề này.
Có vài người coi nửa kia của mình là con chó nhỏ, có vài người coi là lễ vật.
Từ Thanh Đào gần như không chút do dự, bật thốt ra: “Mùa hạ?”
Cảm thấy cô hơi chần chừ, MC lại hỏi: “Mùa hạ sao? Tôi cảm thấy bà chủ hơi do dự, là không chắc chắn lắm à.”
Từ Thanh Đào xoa xoa đầu mũi, nghiêm túc mở miệng trả lời: “Nghĩ rằng, nếu xem anh ấy là mùa hạ thì sao, nhưng mùa hạ quá ngắn ngủi, đối với tôi mà nói, anh ấy là vĩnh hằng.”
…
Đợi đến khi Trần Thời Dữ tắm rửa xong, Từ Thanh Đào cũng đã phỏng vấn xong rồi.
Nhìn vẻ mặt của cô hơi mất tự nhiên, Trần Thời Dữ nhướng mày, tiện tay kéo quần áo của cô lại, nhấc cổ áo của cô lên một chút: “Nói xấu anh trước máy quay à?”
Từ Thanh Đào: “.”
“Em ngốc nghếch đến vậy à, nói xấu anh trước máy quay để sau đó bị anh biết được à.”
Trần Thời Dữ không ứ hự gì cả, như thể là Từ Thanh Đào sẽ có thể làm ra loại chuyện như thế thật vậy.
Nhưng đúng là vừa nãy cô đã nói một vài lời sến súa ngay trước máy quay, Từ Thanh Đào hơi chột dạ, vội vã đẩy anh một cái: “Anh mau đi phỏng vấn riêng đi, tối còn phải cùng đám Nha Nha xuống tầng mở cuộc thảo luận đấy.”
Lúc Trần Thời Dữ phỏng vấn, về cơ bản mà nói, MC đứng ngồi không nghiêm chỉnh cho được.
Tuy Trần Thời Dữ mặc một bộ quần áo ở nhà trông rất thoải mái, nhưng không hiểu sao lúc anh ngồi ở ghế sô pha, anh lại khiến cho MC có một cảm giác áp lực vô hình, trực tiếp biến phòng khách thành hiện trường hội nghị thượng đỉnh tài chính luôn rồi, được chưa!
Đặc biệt là khi nhìn vào mặt của Trần Thời Dữ.
Suýt thì tiếng “bố” nào đó đã được hét toáng lên mà chẳng kiềm chế nổi.
May mà phanh xe kịp thời, sau khi nuốt xuống, MC mới nghiêm túc bắt đầu: “Ông chủ, thế thì, hiện giờ chúng tôi bắt đầu phỏng vấn nhé?”
Mấy vấn đề trước đều không khác nhau là bao.
Hỏi ông chủ anh cảm thấy tính cách bà chủ thế nào, Trần Thời Dữ không chút do dự, trực tiếp mở miệng trả lời ngay: “Nội tâm mạnh mẽ, luôn luôn lạc quan. Rất có trách nhiệm và vô cùng độc lập.”
Câu trả lời này đã khiến cho MC thấy hơi ngạc nhiên.
Cùng một vấn đề như vậy, phần lớn người khác sẽ hình dung về vợ mình kiểu như dịu dàng hiền lành, ít có ai đứng từ góc độ năng lực để đánh giá một người.
Nói đến đây, MC còn nhớ, hôm nay, vào lần đầu tiên giới thiệu.
Phần lớn các nam khách mời khác đều vô thức đặt họ của mình lên chính rồi sau đó mới gọi tên nhà gái, chỉ có duy nhất mỗi mình Trần Thời Dữ… Lúc giới thiệu đến Từ Thanh Đào, anh đã nói ra tên của vợ mình chứ không nói chung chung kiểu như “vợ của tôi”.
Thiện cảm của MC tăng lên vùn vụt.
Thời buổi này mà muốn tìm một người đàn ông vừa kiếm được nhiều tiền lại vừa tôn trọng vợ cũng khó lắm luôn ấy.
Mấy câu hỏi ở phần giữa khá nghiêm chỉnh, rất nhanh đã được lướt qua.
Lật đến trang kịch bản tiếp theo, lúc nhìn thấy đề mục mà đạo diễn Vương chuẩn bị, MC lại phải dành lời cảm thán cho đạo diễn nhà cô ấy, thực sự thì, má ôi, đạo diễn không cần mạng chó này nữa rồi sao!!
Loại câu hỏi này mà cũng dám hỏi ngay trước mặt ông chủ cơ á?!
Chẳng lẽ không thèm nghĩ đến bát cơm của mình nữa à?!
Nhưng, tuy là nghĩ như vậy, nhưng MC vẫn có tâm hồn hóng chuyện mạnh mẽ, tim cũng đập nhanh hơn.
Ôm lấy tâm tình thấp thỏm mà hỏi ra vấn đề này: “Ông chủ, chính là, chúng tôi được biết, lúc trước, suýt chút nữa thì bà chủ đã đi nhận giấy chứng nhận kết hôn cùng với người đàn ông khác, anh nghĩ vì sao cuối cùng bà chủ lại lựa chọn anh?”
Sau khi hỏi xong, suýt chút nữa thì MC đã phải tự sát ngay tại chỗ, bởi luồng không khí lạnh đột nhiên hạ xuống này đã doạ đến cô ấy.
May mà máy quay đang ghi lại, nếu không thì, đến lúc mình chết chắc mình cũng không biết tại sao mình lại chết.
Nhưng sau mấy giây, Trần Thời Dữ lại đổi sang tư thế thoải mái, cười như không cười hỏi: “Từng xem bài phỏng vấn số 36 của “Thời báo Vân Kinh” liên quan đến Tống Gia Mộc chưa?”
Má ôi.
MC kinh ngạc.
Không hổ danh là ông chủ, người đàn ông chân chính phải là người đàn ông có dũng khí đối mặt với tình địch cũ của mình.
Nhưng cái kiểu thầm lặng đi đọc bài phỏng vấn của tình địch như thế này, sao lại khiến người ta có ảo giác kiểu như học sinh trung học đi nhìn trộm không gian xx của bạn gái cũ của bạn trai thế nhỉ!!
Ông chủ à, anh tỉnh lại đi ông chủ ơi!
Đây là chuyện mà một tổng tài bá đạo như anh sẽ làm ra ư!!
Nhưng khi đối diện với hành vi lén la lén lút theo dõi tình địch của mình, Trần Thời Dữ lại không ngại ngần gì, hoàn toàn không hề hấn gì cả.
Anh làm chuyện này lại thấy hơi trẻ trâu và đáng yêu, lại còn mang thứ lý lẽ hùng hồn đáng chết kia ra nữa chứ.
Không “biết mình biết người” thì sao “trăm trận trăm thắng” cho được?
Coi vợ anh là từ trên trời rơi xuống đúng không? Đó đều phải dựa và nỗ lực và năng lực của anh để mà cướp về đó, có hiểu không?
Nhưng MC, với tư cách là một phóng viên giải trí, thực sự thì không thể hiểu được.
Mờ mịt lắc đầu: “Không.”
Trong máy quay, người ta có thể thấy được ánh mắt của Trần Thời Dữ đã lộ ra chút ghét bỏ.
Như đang muốn nói: “Bây giờ đã biết lý do vì sao mình vẫn còn độc thân rồi chứ?”
MC:.
Đừng cho rằng anh là bố tôi thì tôi không dám đánh anh (Nắm đấm siết chặt. jpg)
Trần Thời Dữ chậm rãi giải thích; “Trong bài phỏng vấn, anh ta từng nhắc đến vợ tôi.”
Ông chủ à, tốt lắm.
Biết rồi ông chủ ơi.
Nói thì cứ nói đi, đừng nhấn mạnh ba chữ “vợ của tôi” làm gì.
Vợ là vợ của mọi người, xin cảm ơn.
Trần Thời Dữ tiếp tục nói: “Nói cô ấy là bông hoa trắng nhỏ bé ven đường, sau bao gió mưa vẫn có thể nở rộ thành đoá hoa ngát hương từ bùn đất, sức sống tươi mới thu hút hết thảy mọi loài bướm và bao cơn gió.”
Nghe rất là quen thuộc, MC im lặng càm ràm, không chừng đã ghen ghét bặm môi xem cả trăm lần rồi phải không ông chủ.
Với tư cách là MC vừa nhảy hố của CP tiêu biểu trong giới giải trí không bao lâu, cô ấy không còn xa lại gì với quá khứ của Từ Thanh Đào, đào bới đến vụ xích mích nhiều năm giữ cô và Trình Gia Di, quả thật đoạn đánh giá này của Tống Gia Mộc nghe rất xứng đáng.
Bông hoa trắng nhỏ bé nở rộ từ bùn đất, không ngại mưa gió mà vẫn toát ra sức sống tươi mới.
Nhưng cũng chính vì nở rộ ở bên đường, thế nên, trong mắt của Tống Gia Mộc, hình như cô đã trở thành đóa hoa mà đàn ông có thể tiện tay chạm vào, rồi cũng tiện tay mà vứt đi.
MC nhớ đến đoạn này, cảm thấy tức giận vô cùng.
Mãi cho đến khi Trần Thời Dữ mở miệng nói tiếp: “Nhưng đối với tôi mà nói, cô ấy chính là ánh trăng ở trên trời.”
Trần Thời Dữ nói rất thoải mái, nhưng nhiều năm yêu thầm như vậy, tự dằn vặt mình hết lần này đến lần khác cũng không phải là giả, mấy nghìn ngày đêm ôm chấp niệm rồi nay lại biến thành một câu nói nhẹ như gió thoảng mây bay: “Tôi biết cô ấy không phải là ánh trăng của tôi, nhưng từng có một khoảnh khắc chiếu rọi vào tôi.”
Câu hỏi tiếp theo, anh so sánh vợ mình với cái gì.
MC tự thấy mình không cần hỏi nữa làm gì.
Trần Thời Dữ vừa nói xong, cả phòng khách gần như không còn thanh âm gì.
Mấy cư dân mạng đã rất sốc khi soi ra được tình yêu thầm lặng ở trên mạng, đây là sự thật.
Nhưng càng đáng ngạc nhiên hơn cả là, họ không thể sốc bằng MC khi được cảm nhận một cách trực quan sinh động ngay tại hiện trường – cảm nhận tình cảm của người đàn ông trước mặt cô ấy đây.
Như phần chìm của một tảng băng nổi dưới đáy biển sâu.
Dưới đáy biển bão táp trầm lặng không bao giờ dừng.
MC khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi một câu không liên quan đến kịch bản: “Ông chủ, anh có từng nghĩ rằng, lỡ như ánh trăng không hướng anh thì sao?”
Trần Thời Dữ cụp mi mắt, lạnh nhạt mà rằng: “Chẳng phải cô ấy vẫn luôn ở đó sao, thi thoảng nhìn thấy cũng được rồi.”
Chú ý đến việc MC không nói một lời sau một lúc lâu, Trần Thời Dữ nhướng mày: “Biểu cảm này của cô nghĩa là gì vậy?”
… Biểu cảm gặm đến chết ấy mà.
MC vô cùng xúc động: “Không có biểu cảm gì cả, phỏng vấn đến đây là kết thúc rồi.”
Hẳn là cô ấy đã gặm đến choáng váng đầu óc thật rồi, “hức” một tiếng, chuẩn bị nói cảm ơn ông chủ, mà chẳng hiểu sao lại biến thành thế này: “Cảm ơn bố ạ!”
Trần Thời Dữ:?
MC: …
Nhưng vẫn phải nói ra thôi.