Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 21
Editor: Sasaswa
Sau khi Tần Tu Trạch đi, Tô Thần liền khôi phục một ngày bình thường của mình, cuộc sống hai người không có liên quan với nhau.
Tô Thần hiện tại mỗi ngày đều dậy sớm để vận động một chút, ban ngày ở trường lên lớp tự học, buổi trưa ở trong phòng ngủ ngủ một giấc, buổi chiều tiếp tục lên lớp tự học, buổi tối tầm chín giờ trở về nhà, hâm cốc sữa, vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, sinh hoạt rất lành mạnh.
Trước đây mỗi lần lên lớp đều không thấy bóng dáng Tô Thần, bây giờ tiết nào cậu cũng có mặt, hơn nữa còn ngồi hàng đầu, nghe giảng rất nghiêm túc, điều này làm cho các bạn học vô cùng kinh ngạc.
Tô Thần trước đây cho mọi người cảm giác rất kiêu ngạo, thường xuyên không thấy bóng dáng nên trong lớp không có bạn bè gì.
Hiện tại đến lớp cũng là tự mình ngồi yên tĩnh ở một góc, còn rất đẹp trai nên tạo cho mọi người xung quanh một loại cảm giác cao cao tại thượng không thể với tới.
Cho nên đa số mọi người cũng chỉ dám bàn luận sau lưng cậu, không đến quấy rối Tô Thần.
Tô Thần rất hài lòng với trạng thái cuộc sống bây giờ, chỉ có một việc duy nhất làm cho cậu rất đau đầu là hồi năm nhất năm hai cậu chịu không học hành gì, lên năm ba học hành rất vất vả.
Tô Thần học quản trị kinh doanh, kiến thức chuyên ngành khô khan chỉ khiến cậu muốn khóc lên.
Chủ yếu là cơ sở nền tảng của cậu quá kém, nhìn cái gì cũng không hiểu.
Tự tìm tòi đọc sách cũng không có tiến triển gì nên Tô Thần quyết định đi hỏi một nam sinh giỏi nhất trong lớp cậu.
Nam sinh này tên là Vương Bân, lúc thường rất ít nói chuyện, mang một cặp mắt kính, nhìn rất nhã nhặn.
Vương Bân có loại khí tức lạnh lùng xa cách, Tô Thần cho là hắn rất khó tiếp xúc.
Nhưng sau khi hỏi vài vấn đề, Tô Thần phát hiện người này thật ra rất tốt.
Mỗi lần Vương Bân giảng bài cho Tô Thần, nếu cậu không hiểu, hắn sẽ kiên trì giảng lại một lần nữa, giảng cho đến khi Tô Thần hiểu mới thôi.
Có lúc Tô Thần cảm thấy rất xấu hổ, cho dù không hiểu cũng nói mình hiểu.
Vương Bân lúc đó sẽ giảng lại một lần cho cậu, Tô Thần đương nhiên nghe không hiểu, lúc này Vương Bân sẽ dùng ánh mắt không đồng tình để nhhìn cậu, sau đó Tô Thần cũng không tiếp tục khách khí với hắn nữa.
Một hôm Tô Thần đang sắp ngủ trưa thì nhận được điện thoại của Dư Đình Đình.
Tô Thần vừa chuyển nhà, Dư Đình Đình liền chất vấn: “Anh đi học lại sao không nói với em?” Nếu không phải nàng từ trên diễn đàn trường thấy được ảnh chụp của Tô Thần thì đến bây giờ nàng cũng không biết Tô Thần chuyện đã quay lại trường.
Hai người mặc dù học chung trường, thế nhưng cũng không cùng ngành học, không cố ý hẹn trước thì sẽ không giống nhau,
Tô Thần ấn ấn mi tâm nói: “Chiều thứ sáu có rảnh không? Chúng ta đã lâu không gặp, hẹn một bữa đi.” Hai người từ sau lần kia không có liên lạc nữa, chuyện gần đây quá nhiều, Dư Đình Đình nếu không gọi cho cậu, Tô Thần cũng sắp quên mất.
Chuyện tình cảm của hai người tới lúc kết thúc rồi, lần này gặp mặt cái gì cần nói thì sẽ nói.
Dư Đình Đình hừ một tiếng nói: “Chiều thứ sáu em học tiết đầu, sau ba giờ mới có thời gian.”
“Vậy sau ba giờ anh ở chòi nghỉ mát chờ em.
Lần này em sẽ không cho anh leo cây nữa chứ?”
Dư Đình Đình trầm mặc trong nháy mắt, “Anh còn nhớ chuyện lần trước em thất hẹn sao? Em nói rồi, là chị họ em…”
Tô Thần cau mày đánh gãy lời Dư Đình Đình, “Gặp mặt rồi nói.”
Dư Đình Đình bây giờ đang rất bất mãn với thái độ của Tô Thần, trước đây đều là hắn dính sát lấy mình, hiện tại lại là mình chủ động tìm hắn.
Nghe Tô Thần nói như vậy, Dư Đình Đình thở phì phò cúp điện thoại.
***
Rất nhanh đã đến thứ sáu, buổi trưa vừa ăn cơm xong, Tô Thần nhận được cuộc điện thoại từ Tần Tu Trạch, “Tiểu Thần, chiều mấy giờ cậu tan học? Tôi đi đón.”
“Tần ca, hôm nay tôi có hẹn với Đình Đình.” Tô Thần nói xong, bên kia liền yên lặng.
Tô Thần liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, cuộc gọi vẫn đang được kết nối, cậu nghi hoặc kêu: “Tần ca?”
“Hai người còn qua lại sao?” Tần Tu Trạch lạnh lùng hỏi, không còn vẻ ôn hòa như trước.
Tô Thần nghĩ đến việc lần trước bắt gặp Dư Đình Đình đi với Thẩm Trì, Tần Tu Trạch cũng ở đó, vội vàng giải thích: “Tôi và Dư Đình Đình từ bữa đó không có liên lạc, bữa nay gặp nhau là để nói lời chia tay.” Nếu là trước đây Tô Thần khẳng định sẽ không nói cho Tần Tu Trạch biết việc này, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Thế nhưng hiện tại Tần Tu Trạch ở trong lòng cậu đã khác, Tô Thần không hy vọng Tần Tu Trạch hiểu lầm cậu còn qua lại với Dư Đình Đình, như vậy sẽ cho rằng cậu rất ngu.
Cảm giác Tần Tu Trạch mang lại cho Tô Thần cùng bọn Cường Tử và Từ Khải là bất đồng.
Lúc cậu ở cùng Cường Tử, Từ Khải, bọn họ rất tùy ý, còn lúc ở cùng Tần Tu Trạch sẽ có chút câu nệ, như đối mặt với trưởng bối vậy.
Nghe Tô Thần nói như vậy, thái độ Tần Tu Trạch bỗng nhiên chuyển biến tốt.
Tần Tu Trạch lại hỏi Tô Thần gần đây ngủ ngon không rồi mới cúp điện thoại.
***
Lần này Dư Đình Đình không có thất hẹn, đúng 3h10 đã có mặt ở chòi nghỉ mát.
Hai người đều không đói nên quyết định đến một quán cà phê ở gần trường ngồi.
Không khí quán cà phê rất tốt, khách không nhiều.
Âm nhạc nhẹ nhàng tao nhã tạo nên một loại cảm giác yên tĩnh, có vài sinh viên đến đây đọc sách.
Hai người tìm bàn gần cửa sổ ngồi xuống, một người gọi cà phê.
“Sao anh về trường mà không nói với em?” Dư Đình Đình hỏi.
Tô Thần không muốn quanh co lòng vòng, cậu nhìn vào mắt Dư Đình Đình, nói thẳng: “Đình Đình, chúng ta chia tay đi.”
Dư Đình Đình tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Tô Thần, muốn xác định cậu có phải đang đùa giỡn với mình.
Thế nhưng nàng từ trong mắt Tô Thần chỉ nhìn thấy sự nghiêm túc cùng kiên quyết.
Dư Đình Đình có chút không dám tin hỏi: “Anh nghiêm túc? Tại sao?” Nàng xưa nay không nghĩ sẽ có một ngày Tô Thần chủ động nói lời chia tay với nàng, bởi vì Tô Thần đối với nàng thật sự rất tốt, nàng có thể cảm nhận được Tô Thần thật sự thích mình.
Lẽ nào giống như những gì mọi người đang bàn tán? Nghĩ như vậy Dư Đình Đình mở miệng hỏi, “Anh đúng với những điều trên diễn đàn nói?”
“Nói gì?” Tô Thần không hiểu hỏi.
“Anh hẹn hò với vị học bá kia.”
Tô Thần cau mày nói: “Em nói bậy gì đó?!”
Dư Đình Đình hừ nhẹ, “Không phải em nói bậy, rất nhiều người trên diễn đàn đều nói như vậy, có phản đối có ủng hộ, không tin anh tự lên xem đi.”
Trên diễn đàn trường gần đây xuất hiện một chủ đề rất hot nói về chuyện một giáo thảo hẹn hò với một học bá, mà nhân vật chính là Tô Thần và Vương Bân.
Thật ra từ lúc Tô Thần quay lại trường đã có rất nhiều nữ sinh để ý.
Bởi vì phần lớn thời gian Tô Thần đều đi thư viện mà nữ sinh ở thư viện thì có rất nhiều.
Thời gian đầu lúc nào cũng có nữ sinh gửi thư cho cậu, can đảm hơn thì xin thẳng số điện thoại, nhưng từ lúc Tô Thần đi theo Vương Bân thì những tình huống này cũng từ từ biến mất.
Bất quá Tô Thần chưa bao giờ để ý chuyện này, không quá chú ý đến.
Dư Đình Đình cười nhạo nói: “Vậy tại sao anh lại muốn chia tay?”
Tô Thần đối với chuyện này không có hứng thú, cậu rất ít khi lên diễn đàn, “Việc chúng ta chia tay không liên quan đến việc này.”
Tô Thần không muốn cùng Dư Đình Đình vòng vo, nói thẳng: “Anh ngày đó cũng ở mỹ vị cư ăn cơm.”
Nghe Tô Thần nói, Dư Đình Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhướng cao lông mày, trầm mặc một hồi nói: “Không cần biết anh có tin hay không, em và hắn chỉ là bạn bè.” Nàng và Tô Thần trải qua mấy tháng nay rất vui vẻ.
Tô Thần không phải là người đàn ông gia trưởng, chuyện gì cũng lấy nàng làm trung tâm, Dư Đình Đình muốn gì là được đó, coi nàng là công chúa mà cưng chiều.
Tính cách tốt còn rất đẹp trai, mỗi lần Dư Đình Đình khoe Tô Thần với hội chị em đều làm cho bọn họ ghen tỵ.
Nhưng có một điều làm Dư Đình Đình không ưng chính là Tô Thần không có ý chí tiến thủ.
Người như vậy nói chuyện yêu đương còn có thể, nếu thật sự muốn kết hôn thì căn bản không thích hợp.
Vốn nghĩ rằng cho Tô Thần tiếp nhận quản lí công ty thì tất cả sẽ thay đổi, nhưng công ty bất ngờ gặp sự cố, nghe nói đã bán đi, như vậy hiện tại cậu cái gì cũng không có.
Thấy đôi mắt Tô Thần trầm tĩnh nhìn mình, Dư Đình Đình biết cậu đã hạ quyết tâm nên cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người chia tay trong bình yên, cuối cùng cùng nhau uống xong ly cà phê mới tách ra.
Sau khi tách ra Tô Thần quay về nhà, buổi tối hơn mười giờ, Tô Thần rửa mặt xong đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe được tiếng mở cửa.
Chìa khóa căn hộ chỉ có Vương tỷ quyét dọn và Tần Tu Trạch có, đã trễ thế này, chỉ có thể là Tần Tu Trạch.
Tô Thần ra khỏi phòng ngủ, thấy Tần Tu Trạch cầm một cái túi, đang đứng ở cửa đổi giày.
Tô Thần nghi ngờ nói: “Tần ca, sao lại đến muộn vậy?”
Tần Tu Trạch quơ quơ cái túi trong tay nói: “Đây là thuốc bổ giúp ngủ ngon hơn, tôi đem tới cho cậu.”
Tô Thần tiếp nhận cái túi trong tay Tần Tu Trạch, nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong đều là từng bọc từng bọc giấy.
Tần Tu Trạch một bên cởi áo khoác nói: “Bạn tôi là thầy thuốc đông y, đây là thuốc do hắn khai, kiên trì uống xong một đợt trị liệu là có thể cải thiện giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ kém có thể là do bị bệnh, một đợt trị liệu là ba tháng.
Đối sức khỏe không có thương tổn, có điều thuốc này cần phải nấu, có chút phiền phức.”
Tần Tu Trạch đưa áo khoác cho Tô Thần, cầm bịch tthuốc quá, lấy một bao ra nói: “Tôi đi nấu cho cậu, cậu bắt đầuu uống từ hôm nay luôn đi.”
Tô Thần mắc áo lên móc treo, gãi đầu nói: “Tần ca, anh dạy tôi cách nấu đi, tôi tự làm được.”
Tần Tu Trạch mở tủ lạnh ra đem phần thuốc còn lại bỏ vào, “Không cần, sau này tôi qua đây nấu cho cậu.
Thuốc này một tuần uống một lần, uống trước khi đi ngủ.”
Thấy Tô Thần đi tới đi lui bên cạnh mình, bộ dáng vừa mới tắm xong còn đọng chút nước, cơ thể hồng hồng phấn nộn, trong mắt Tần Tu Trạch lóe lên chút ý nghĩa kiều diễm.
Tay hắn không khống chế được đưa lên muốn sờ gò má Tô Thần, nhưng cuối cùng vẫn là đổi thành xoa đầu Tô Thần, “Cậu đi xem ti vi đi, khoảng nửa tiếng là xong rồi.
Thuốc này rất khó ngửi, cậu nếu tự mình nấu thì không chừng nấu xong cũng uống không trôi.” Nói rồi đẩy Tô Thần ra khỏi nhà bếp, đóng cửa lại.
Tô Thần sờ mũi một cái, từ trong phòng ngủ lấy ra một quyển sách, ngồi ở phòng khách vừa đọc vừa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tầm bốn mươi phút sau, Tần Tu Trạch bưng một cái chén nhỏ đi ra.
Đứng thật xa mà Tô Thần đã ngửi được một luồng mùi vị đắng chát, cậu sợ nhất là uống thuốc.
Nhưng chén thuốc này là do đích thân Tần Tu Trạch bỏ ra hơn bốn mươi phút mới có, Tô Thần không muốn phụ lòng tốt của hắn.
Cậu từ lúc trọng sinh tới giờ ngủ luôn không an giấc, uống chút thuốc để cải thiện cũng tốt.
Tần Tu Trạch nói: “Bây giờ còn nóng nên cậu uống luôn đi, tôi đi tắm trước, người toàn mùi thuốc.”
Tô Thần nhìn chén thuốc đông y đen thui thùi lùi, nhăn mũi uống một hớp nhỏ, vị thuốc đắng chát lập tức tràn ngập trong khoang miệng, xém chút nữa đã phun ra.
Một lát sau, cảm giác nhiệt độ đã nguội bớt, Tô Thần bóp mũi một hơi uống hết toàn bộ.
Uống xong, Tô Thần vội vàng đi súc miệng đánh răng, thấy mùi đắng trong miệng giảm bớt cậu mới đi rửa sạch chén thuốc, sau đó trở về phòng ngủ nằm trên giường đọc sách.
Chỉ lát sau, Tô Thần cảm thấy mình rất rất buồn ngủ, đôi mắt díu hết cả lại, không mở sao ra được.
Lần này cơn buồn ngủ tới đặc biệt nhanh, Tô Thần cho rằng hiệu quả của phương thuốc này thật tốt, cậu đặt sách qua một bên, tắt đèn giường, nằm xuống không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ
Tô Thần không biết sau khi cậu ngủ, Tần Tu Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!