Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu - Chương 35: Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu


Chương 35: Chương 31


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
*****************
Tống Nhân mấp máy môi, vốn định nói tiếp, nhưng nhìn thấy sự kinh ngạc và bối rối trong mắt Giang Diệc, những lời bà định nói đều bị chặn trong cuống họng, Tống Nhân khẽ thở dài.

Giang Diệc nghe Tống Nhân nói xong, dây thần kinh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, nhìn Tống Nhân trước mặt, cậu không giấu nổi sự bối rối.

Thấy Tống Nhân đảo mắt qua, Giang Diệc bối rối nhìn sang chỗ khác, dường như đang cố giả vờ bình tĩnh nhưng không thành công.

“Haizz, thôi, không nói về ba con nữa, cứ mỗi lần nhắc đến ông ấy là tức giận.” Tống Nhân che đi cảm xúc nơi đáy mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

“Đúng rồi, khoảng thời gian này bận quá, còn chưa hỏi con có quen với trường học chưa?”
Giang Diệc giương mắt, thấy Tống Nhân đã khôi phục lại vẻ mặt ngày thường, trong lòng của cậu vẫn còn hoảng hốt nên ánh mắt có chút né tránh.

Không nói tới thì Giang Diệc cũng chẳng dám hỏi nữa, suy nghĩ một lát rồi trả lời câu hỏi của Tống Nhân: “Con lớn lên ở Tấn Thành mà, Nhất Trung cũng coi như là trường cũ của con, sẽ thích ứng được a~~!”
Ý cười trong mắt Tống Nhân càng thêm sâu: “Con có thể thích ứng là được, giờ con đã quen được bạn mới chưa?”
Giang Diệc gật đầu, không nói với Tống Nhân về chuyện của Chu Thiên, nhớ đến Tư Kinh Mặc, cậu tiếp tục nói: “Quan hệ giữa con và bạn học cùng lớp khá tốt, còn có bạn cùng lớp của con hồi tiểu học nữa, quan hệ của bọn con bây giờ cũng không tồi.”
Tống Nhân nghe thấy thì hơi kinh ngạc: “Thật may quá, có bạn học quen biết, như vậy cũng tốt.”
Giang Diệc nhớ đến Tư Kinh Mặc, vô cùng tán đồng gật gật đầu, những lo lắng trong lòng cũng tản ra một chút.

Nghĩ lại thấy cũng kỳ, trên người Tư Kinh Mặc dường như có ma lực khiến Giang Diệc quên đi lo lắng.

Giang Diệc chuyển đến ngôi trường này một tháng, người giúp đỡ cậu nhiều nhất chính là Tư Kinh Mặc.

Tiếc nuối duy nhất là năm đó quan hệ giữa cậu và Tư Kinh Mặc không tốt, bây giờ thân hơn một chút, cũng coi như là tốt.

Tống Nhân lại hỏi một vài vấn đề liên quan đến sinh hoạt, rồi không hỏi thêm gì nữa.

Cuối cùng cả nhà Giang Diệc vẫn không ra ngoài ăn cơm tối, khó lắm Giang Diệc mới về nhà một lần, Tống Nhân tự mình xuống bếp làm đồ ăn.

Giang Diệc ăn đến thỏa mãn, lúc trước cậu muốn ăn đồ ăn mà Tống Nhân làm.

Nhưng vẫn luôn không có thời gian về nhà, cộng thêm lúc đó cậu đang cãi nhau với Giang Húc, nên chịu đựng không có trở về.

Đến lúc ăn cơm, Giang Húc cũng mặt dày mày dạn ngồi xuống bàn ăn, Tống Nhân không thèm nhìn ông một lần, coi ông như không khí.

Không chỉ bị vợ mình làm lơ mà đến con cũng bỏ bơ mình nên Giang Húc chủ động cầu hoà: “Chuyện này là anh làm sai, cho tiểu nhân như anh xin lỗi……”
“Xin lỗi mà có tác dụng thì anh còn làm cảnh sát làm gì?” Giọng Tống Nhân rất lạnh lùng, lấy đữa gắp đồ ăn cho Giang Diệc.

Giang Diệc nhịn không được mà bật cười.

Giang Húc trừng to mắt, đang định mắng Giang Diệc vài câu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt lạnh lùng của Tống Nhân, thế là ông tịt ngòi luôn.

Do dự một lát, sắp xếp lại lời nói một lần, Giang Húc cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Anh……!Lần này không phải khác với lần trước hay sao?”
“Lần này là đại thọ 60 của mẹ, nên anh mới muốn gọi tiểu Diệc về.

Anh đâu có bắt tiểu Diệc làm gì, chỉ muốn thằng bé về tham gia một chúy, ngày mai sau khi cơm nước xong xuôi anh sẽ đưa thằng bé quay lại.”
“Bà ấy có quan tâm đến sinh nhật của tiểu Diệc sao?” Giọng điệu của Tống Nhân không chút thay đổi, hỏi lại.

Giang Húc sửng sờ, lông mày hung hăng nhíu lại.

Suy bụng ta ra bụng người, không có ai sinh ra là để đối tốt với ai cả.

Đương nhiên Giang Húc hiểu đạo lý này, nhưng sau một lần đau khổ vì mất đi người thân, ông hơi do dự.

Ông cũng biết mẹ mình quá đáng, nhưng bây giờ Giang Húc càng dễ tha thứ cho bà cụ hơn trước kia.

Nhưng chỉ có mình Giang Húc nghĩ như thế thôi.

Hít một hơi thật sâu, Giang Húc trầm giọng nói: “Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh, anh cam đoan, đây là lần cuối cùng.”
“Vậy nếu lần này bà nội tiếp tục làm như vậy thì sao?” Giang Diệc hỏi.

Tống Nhân không nói gì, chỉ im lặng nhìn Giang Húc.

Hai người đều đang đợi câu trả lời của Giang Húc.

Giang Húc im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói: “Nếu như lần này bà ấy vẫn như thế, ba sẽ không ép hai người gặp bà ấy nữa, sau này một mình ba đến là được.”
Giang Diệc nhìn Tống Nhân.

Tống Nhân hơi cúi đầu, bà cũng có con nên bà hiểu suy nghĩ của Giang Húc.

Chỉ là lão phu nhân quá đáng, không phải bà không muốn để Giang Húc tận hiếu, chỉ là bà hy vọng Giang Húc không yêu cầu bà và Giang Diệc làm bất cứ điều gì, đặc biệt là Giang Diệc.

Giang Húc được Nguyên lão phu nhân yêu thương, sao Giang Diệc không phải là người mà Tống Nhân yêu thương đây?
Một mình Tống Nhân chịu ủy khuất thì không sao, nhưng chỉ cần liên quan đến Giang Diệc, là bà không muốn Giang Diệc chịu một chút ủy khuất nào.

Bầu không khí trong bữa cơm vô cùng yên tĩnh, qua hồi lâu Tống Nhân mới nói: “Anh không thể gạt em lần nữa.”
Giang Húc nghe trong giọng nói Tống Nhân có sự buông lỏng, vội vàng nói: “Em yên tâm! Đây nhất định là lần cuối cùng! Tiểu Diệc cũng là con anh, sao anh không thương được chứ?”
Giang Diệc uống một ngụm canh, không khách khí liếc mắt một cái.

Giang Húc không để ý đến Giang Diệc, tiếp tục an ủi Tống Nhân.

Nói mãi cuối cùng sắc mặt của Tống Nhân mới dễ coi hơn một chút.

Sáng hôm sau, Tống Nhân vào phòng của Giang Diệc.

“Con dậy chưa, tiểu Diệc?”
“Mẹ vào đi!” Giang Diệc đã thức dậy, bây giờ đang nằm trên giường nhắn tin với Tư Kinh Mặc.

Tống Nhân đi vào, nhìn Giang Diệc, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Diệc, hôm nay chúng ta phải đến tiệc mừng thọ, nếu như con thấy không thích chỗ nào, hoặc là chịu ủy khuất, con……”
Giang Diệc hiểu ý của Tống Nhân, cười cười cắt đứt lời Tống Nhân: “Con sẽ đi ngay lập tức!”
Trong mắt Tống Nhân hiện lên ý cười: “Được, nhưng không thể để bọn họ tiện nghi thế được.

Con muốn làm sao thì làm vậy, mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
Giang Diệc trợn to mắt: “Cho nên ý của mẹ là, dù con có đánh người cũng không sao hả?”
Tống Nhân không do dự, khẽ gật đầu.

“Cái khác thì mẹ mặc kệ, mẹ chỉ cần con không chịu ủy khuất là được.”
Hốc mắt Giang Diệc đột nhiên nóng lên, nặng nề mà gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm, từ nhỏ đến lớn có ai dám bắt nạt con đâu, toàn là con bắt nạt người ta thôi?”
Nói đến đây, trên mặt Giang Diệc có thêm mấy phần đắc ý: “Mấy kỹ thuật chiến đấu con đều học từ ba mà, mẹ an tâm!”
Tống Nhân bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa đầu Giang Diệc: “Muốn thế thì con phải khiến mẹ an tâm mới được.

Bây giờ con là Omega, không phải là Alpha, có rất nhiều chuyện mẹ sợ con chịu thiệt thòi.”
Giang Diệc biết Tống Nhân lo lắng điều gì, nên đi đến ôm lấy Tống Nhân, thân mật dúi đầu vào ngực của bà nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi! Con nhất định sẽ chăm lo cho bản thân thật tốt, mẹ không cần phải lo lắng.”
Tống Nhân không nói gì nữa, chỉ đang tay ôm Giang Diệc thật chặt.

Ba người đi đến tiệc mừng thọ, Giang Diệc chỉ coi như mình đi ăn một bữa cơm, ăn mặc vô cùng tùy ý, lúc ngồi trên xe tiếp tục câu được câu không trò chuyện với Tư Khinh Mặc.

Giang Diệc không có đội tượng để tâm sự, đúng lúc hôm qua cậu đã nói hết chuyện này với Tư Kinh Mặc, nên cậu dứt khoát nói hết mấy chuyện sau đó cho Tư Kinh Mặc.

Ngược lại Giang Diệc chưa từng nghĩ Tư Kinh Mặc có nói chuyện này với người khác hay không, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy, Tư Kinh Mặc đã nói chuyện hắn thích Phương Phàm cho mình, mà cậu nói chuyện này với hắn, thì chẳng có gì quan trọng.

Bây giờ hai người bọn họ đều biết một bí mật của đối phương.

Cũng bởi vì điều này mà Giang Diệc muốn nói hết chuyện này từ đầu tới cuối cho Tư Kinh Mặc.

[Ông nội mày]:……!Chuyện là vậy đó, mẹ tôi siêu đẹp luôn có đúng không?
[2012]: Đúng vậy.

[Ông nội mày]: Bởi vì có câu nói này của mẹ, cho nên tôi cảm thấy dự tiệc mừng thọ hôm nay không thành vấn đề.

Xe từ từ ngừng lại trước cửa khách sạn, Giang Diệc vừa xuống xe, đã nhìn thấy một đám thiếu niên, mà kẻ cầm đầu là Nguyên Nhị thì cậu mặt không đổi sắc tiếp tục đánh chữ.

[Ông nội mày]: Tôi thu hồi câu nói vừa rồi, đệt! Trông thấy đám người này tôi thấy thật khó chịu!
[2012]: Vậy cậu về sớm một chút.

[Ông nội mày]: Tôi sẽ cố gắng, chỉ hi vọng bọn nó chọc giận tôi sớm một chút, như thế tôi mới có thể quang minh chính đại đá bọn chúng ra ngoài!
[2012]: Bây giờ cậu đã tức giận rồi, cậu có thể.

Giang Diệc nhìn chằm chằm điện thoại trong vòng hai giây.

Sau một khắc, khóe miệng Giang Diệc toát lên một nụ cười xán lạn.

[Đại gia ngươi]: Được đấy, Tư ca! Cái miệng nhỏ thật ngọt! Giờ cậu ra ngoài thế này còn sợ không theo đuổi được Omega mà mình thích sao?
Tống Nhân và Giang Húc bước xuống xe, Giang Diệc cất điện thoại, đi theo hai người vào trong.

Trông thấy ba người đến, những người khác bắt đầu nhìn sang.

Tất cả người đứng tại cổng bây giờ toàn bộ đều là người của Nguyên gia, Giang gia bên này chỉ có một nhà ba người Giang Diệc, ngược lại nhà mẹ đẻ của Nguyên lão phu nhân có rất nhiều bạn bè và người thân.

“Ôi trời, anh trai, chị dâu, cuối cùng mọi người cũng đến, còn đang chờ mọi người đây này!” Người đang nói là cháu trai lớn nhất của Nguyên lão phu nhân, nhỏ hơn Giang Húc một tuổi.

Giang Húc bắt đầu trò chuyện với những người khác, Giang Diệc cảm nhận được điện thoại trong túi mìn rung lên, Giang Diệc vội lấy điện thoại ra.

[2012]: Có hơi khó.

Giang Diệc nhìn tin nhắn này mà líu cả lưỡi.

[Ông nội mày]: Điều kiện của cậu xuất sắc đến vậy mà còn bảo khó? Cậu phải có lòng tin với chính mình chứ!
Đợi một lúc, bên kia vẫn chưa trả lời, Giang Diệc cất điện thoại.

Cũng chẳng biết Giang Húc và người khác trò chuyện những gì mà đến giờ vẫn chưa nói xong.

Trong lòng Giang Diệc không vui cho lắm, nhưng vì hôm nay nên không biểu hiện ra ngoài.

Qua mấy phút, điện thoại trong túi của Giang Diệc lại rung lên, cậu lại vội lấy ra.

Còn chưa kịp mở khóa màn hình, đã nghe được một giọng nói có vẻ muốn ăn đòn vang lên: “Ái chà, sao em họ vội trả lời tin nhắn thế, bạn gái à?”
Giang Diệc dừng tay, nhíu mày, ngẩng đầu lên, người trước mặt không phải Nguyên Nhị thì là ai?
Giang Húc và Tống Nhân nghe được giọng nói này, ánh mắt cũng quét qua.

Nguyên Nhị là con trai của cháu trai lớn của Nguyên lão phu nhân – Nguyên Xương, người lúc nãy đã nói chuyện với Giang Húc, cũng là đứa cháu trai mà Nguyên lão phu nhân sủng ái nhất.

Năm đó chính hắn ta là người dẫn đầu trong việc lột sạch Giang Diệc rồi ném cậu vào trong tuyết.

Xoay xoay điện thoại trong tay, Giang Diệc giương mắt, lạnh lùng nhìn Nguyên Nhị.

Nguyên Xương cũng nhìn lại, nghe vậy thì cười nói: “Bọn nhỏ ngày nay đều trưởng thành sớm, nhưng mà tiểu Diệc phải nhớ kĩ, ở cái tuổi này của các con, đều là học sinh, phải lấy việc học làm trọng.

Đặc biệt bây giờ con đã là Omega, lúc yêu đương với Alpha phải hết sức cẩn thận, nhiều đứa trẻ bây giờ rất thích làm loạn……”
Chân mày Giang Húc cau lại, ý cười trên mặt Tống Nhân lúc này đã biến mất.

Giang Diệc bị lời nói này của ông ta làm cho bật cười, liếc qua Nguyên Nhị bên cạnh rồi cắt ngang lời Nguyên Xương: “Nói đến mới nhớ, Nguyên Nhị, chắc mày không biết mày còn có một người anh trai đâu nhỉ?”
Nguyên Nhị vốn đang cười giễu cợt, ôm tư thái xem kịch vui mà đứng bên cạnh.

Nghe được câu nói này của Giang Diệc, hắn ta rõ ràng sửng sờ trong phút chốc.

Sắc mặt Nguyên Xương thay đổi.

Một giây sau, thì nghe Giang Diệc chậm rãi nói: “Tôi đây, cho dù có yêu sớm, thì thành tích cũng tốt hơn Nguyên Nhị nhiều.

Chú Nguyên ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không giống như ngài, mới vị thành niên đã có con đâu.”
Nói xong, Giang Diệc không để ý đến hai người nữa, kéo lấy cánh tay của Tống Nhân nói: “Mẹ, chúng ta đi vào thôi.”
Tống Nhân cũng không nhìn cha con Nguyên gia, chỉ dẫn theo Giang Diệc đi vào bên trong.

Sắc mặt Nguyên Xương tái xanh, đè lại lửa giận trong lòng: “Anh, em…..”
“Đủ rồi!” Giang Húc trầm giọng nói, liếc qua Nguyên Nhị ở bên cạnh rồi bước nhanh theo.

Nghe được sau lưng có tiếng bước chân, Tống Nhân đi chậm lại.

Đợi khi Giang Húc đến gần, lúc này Tống Nhân mới quay lại, không nhanh không chậm liếc ông một cái.

Trên mặt Giang Húc hiện lên vẻ lúng túng: “Anh……”
“Cái đám người này có đức hạnh gì, anh đâu phải mới biết ngày một ngày hai.

Em nói trước rồi, nếu hôm nay còn xảy ra loại chuyện này thì đừng trách em không khách khí.” Giọng của Tống Nhân rất lạnh lùng, cũng không cố tình đè thấp giọng.

Giang Húc không do dự, gật đầu: “Em yên tâm.”
Nói rồi, ông nhìn Giang Diệc đang đứng một bên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Giang Diệc: “Lần này là ba sai, không nên lừa cọ quay về đây.”
Giang Diệc khoát khoát tay: “Thôi bỏ đi, con về thăm mẹ con, còn đám người kia là cái thứ gì chứ?”
Đáy mắt Giang Húc hiện lên một nụ cười: “Sau này cuối tuần có rảnh thì quay về đi, ba sẽ bảo tài xế đến đón con.”
Giang Diệc gật đầu: “Vâng.”
Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, xem tin nhắn mà Tư Kinh Mặc đã gửi trước đó.

Giang Húc đột nhiên quay đầu lại nhìn Giang Diệc: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, con đang yêu thật hả?”
Giang Diệc mở khóa màn hình bằng vân tay, cậu trả lời tin nhắn mà tay run một cái, kinh ngạc nhìn Giang Húc trước mặt, rồi chỉ vào mặt mình: “Ba cảm thấy mặt mày con hớn hở lắm hả?”
Giang Húc đưa tay, chọt chọt mặt Giang Diệc: “Gương mặt nhỏ này vừa đẹp vừa non mềm, ba không tin là không có ai theo đuổi con.”
Tống Nhân nói chen vào: “Chuyện yêu đương con hãy tự quyết định, thích thì cứ làm, nhưng phải hiểu rõ nhân phẩm của đối phương và quan trọng nhất là biết tự bảo về mình.”
Giang Diệc đâu có ngờ Tống Nhân sẽ hùa theo, bất đắc dĩ nói: “Con có chỗ nào giống đang yêu đâu chứ? Con chỉ trả lời tin nhắn của bạn thôi, đang nói chuyện phiếm với người ta, trả lời tin nhắn chậm thì mất lịch sự lắm, đúng không?”
Giang Húc sờ sờ cằm: “Trả lời nhanh mới mờ ám đấy.”
Hiếm khi ý nghĩ của Giang Húc và Tống Nhân giống nhau, Tống Nhân từ chối cho ý kiến.

Giang Diệc: “……”
Giang Diệc lười giải thích nên dứt khoát cúi đầu trả lời tin nhắn của Tư Kinh Mặc.

]2012]: Tôi……!Không biết cậu ấy thích kiểu người như thế nào.

[Ông nội mày]: Tư ca à, cậu phải tự tin hơn đi chứ! Cậu nhìn toàn bộ Nhất Trung đi, có người nào mà không thích cậu chứ?
Giang Diệc vừa gửi tin nhắn này đi, cậu lại thu hồi ngay lập tức.

Nghĩ đến Phương Phàm, cậu thở dài, đúng là có thật.

Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Giang Diệc châm chước nói.

[Ông nội mày]: Nhưng cậu không bước ra bước đầu tiên, thì làm sao cậu biết người ta không thích cậu được?
[Ông nội mày]: Tư ca à, bây giờ cậu chỉ thầm mền thôi chứ đã tỏ tình đâu, không thử một chút thì làm sao biết được? Lỡ đâu người ta đồng ý thì sao?
[Ông nội mày]: Không thử nghiệm, thì làm sao biết chắc chắn sẽ thất bại?
Giang Diệc gửi một đống tin nhắn, mà Tư Kinh Mặc bên kia thì thật lâu không trả lời.

Thời gian không còn nhiều lắm, công tác chuẩn bị của tiệc mừng thọ đã kết thúc, các vị khách cũng lần lượt đi vào.

Giang Diệc tìm một góc không gây chú ý rồi ngồi xuống, đang không có gì làm thì điện thoại rung lên.

Lấy ra nhìn, là Tư Kinh Mặc trả lời.

[2012]: Cậu nói đúng, tôi muốn thử xem.

[Ông nội mày]: Ngon lành! Tư ca cố lên! Tôi ủng hộ cậu!
Không đợi Giang Diệc trả lời tin nhắn, bên kia Tư Kinh Mặc đã gửi định vị tới.

[2012]: #Định vị# Tôi đang ở gần đây, cậu tới đón tôi được không?
Giang Diệc:!!!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN