Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần - Chương 2: Thế độ thân mật của bọn tôi bây giờ thế nào?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần


Chương 2: Thế độ thân mật của bọn tôi bây giờ thế nào?


Chỉ thông báo nhiệm vụ hoàn thành mà mất cả nửa ngày, Thẩm Tử Sơ sợ đến toát mồ hôi lạnh, mãi tới khi nghe xong mới dám thở phào một hơi.

Mà Sở Phi Ly vừa bị liếm cằm hoàn toàn chẳng hiểu gì, ánh mắt lộ rõ nét vui vẻ: “Dính người thật, xem ra đặt tên Bé Bánh Nếp là đúng rồi.”

Thẩm Tử Sơ hừ hừ hai tiếng, bày tỏ sự bất mãn sâu sắc đối với cái tên này.

Bé cái gì bánh cái gì hả, cậu không biết mấy cái chữ đó!

Ẻo không để đâu cho hết.

[Độ thân mật nghĩa là gì hả, mày giải thích cho tao chút đi?]

[Độ thân mật mà còn phải giải thích? Nói chung là nó chia ra các giai đoạn khác nhau, độ thân mật 30 là bạn bè, 60 là người thân cận, 90 là người cực kỳ quan trọng.]

Thẩm Tử Sơ trầm mặc: [Cho nên độ thân mật của tao bây giờ là?]

[1.]

Thẩm Tử Sơ: “…” Ông bạn, cú đánh này đau đấy.

Cậu tốt xấu gì cũng thích Sở Phi Ly suốt mấy năm ròng, giờ lại nghe nói độ thân mật của hai người chỉ có 1, nói không hụt hẫng là nói dối. Có điều cái hệ thống mèo ngoan trọn đời này cũng hơi hài hước quá rồi, lẽ nào cậu còn phải hi sinh vì chủ như mấy chú chó trung thành hay sao?

Thẩm Tử Sơ nghĩ mà rùng mình, tự ảo tưởng tự hù mình sợ mất vía.

“Bé Bánh Nếp, tao phải làm việc đây.”

Sở Phi Ly thả Thẩm Tử Sơ xuống, cậu lập tức lấy lại phong thái lạnh lùng cô độc như khi còn là người, hừ hừ mấy tiếng rồi dứt khoát ra khỏi phòng.

Sở Phi Ly sững sờ, Bé Bánh Nếp có thể phăm phăm bỏ đi đầu không ngoảnh lại thật hả? Con mèo con vừa mới quấy khóc đòi anh ôm sao đùng một cái lại biến thành boss mèo sang chảnh vậy?

Chớp mắt đó, Sở Phi Ly không khỏi u oán trong lòng, cứ có cảm giác bản thân chẳng khác nào cây gậy massage tình thú* vừa dùng xong đã bị hắt hủi.

Vừa nghĩ tới đây, anh vội lắc đầu gạt cái liên tưởng phi lý kia ra khỏi não bộ, lần nữa tập trung vào công việc cần làm.

Cùng lúc đó, Thẩm Tử Sơ bước ra khỏi phòng, nhanh nhẹn nhảy lên ghế sofa, nệm ghế mềm mại khiến cậu không nhịn được lăn lăn vài vòng. Mướp Ú không biết đã đi đâu chơi mất dạng, xem ra giờ chính là thời cơ tốt để tìm hiểu việc trở về thân thể trong mười phút kia.

Hệ thống nói rằng sau khi được Sở Phi Ly cứu mạng, mèo con quyết tâm muốn báo ân, rốt cuộc không hiểu sao lại chọn trúng cậu để nhập vào cơ thể này. Nhưng chuyện đó tạm gác lại, mười phút trở về làm người vừa mới lấy được này chắc chắn không thể lãng phí!

Cậu phải trở lại thân thể của mình kiểm tra xem.

[Tao muốn đổi mười phút.]

[Xin hỏi ký chủ, bạn chắc chắn muốn đổi không?]

[Chắc chắn.]

Trời đất đảo lộn, Thẩm Tử Sơ rốt cuộc được trở lại cơ thể cũ. Đầu óc cậu ong ong quay cuồng, nặng như đổ chì, vừa cử động một chút đã cảm thấy sau gáy đau nhức nhối.

Cậu lảo đảo bò xuống giường khiến Đỗ Hàn bên cạnh giật mình: “Tử Sơ, cậu tỉnh rồi à?”

“Đỗ Hàn? Sao tớ lại ở đây?”

Đỗ Hàn cau chặt đôi mày: “Dạo này cậu vất vả quá phải không, vừa nãy tớ về ký túc, thấy cậu ngủ mê man gọi mãi không tỉnh nên vội đưa cậu đến phòng y tế.”

Thẩm Tử Sơ thoáng hoảng hốt, thế nhưng gương mặt vẫn cứng đơ như thường: “Ừ.”

Ngoại hình của cậu vốn ưa nhìn, hiện giờ da dẻ tái nhợt, mặt mũi tiều tụy lại càng khiến người ta muốn che chở hơn.

Người ngoài luôn nói Thẩm Tử Sơ tuy lạnh lùng nhưng lại là kiểu lạnh lùng rất phong độ nhã nhặn. Đôi mắt đen láy sáng ngời, làn da trắng như dương chi ngọc thượng hạng, lại thêm trước đó cậu ngủ khá lâu khiến tóc tai lộn xộn, thoạt trông như thể mới bị người ta “bắt nạt” vậy.

Cảnh tượng này… Dù Đỗ Hàn là con trai cũng phải nhìn không rời mắt.

“Các chị em cùng trường thích cậu mà nhìn thấy cảnh này… e là sẽ cắm rễ luôn ở đây để ngắm cậu mất.”

“… Đừng nói linh tinh.”

Đỗ Hàn thật sự không nói linh tinh, Thẩm Tử Sơ là hotboy trường họ, thành tích học tập hàng top, mặt mũi đẹp trai, phong độ thanh lịch. Có điều tính tình cậu lạnh nhạt, tựa như một đóa hoa cao ngạo trên đỉnh núi, không ai có thể tới gần.

“Reng reng reng reng…”

Điện thoại di động của Thẩm Tử Sơ thình lình vang lên. Đỗ Hàn có đặc tính loa phường, tin cậu phải đến phòng y tế tất nhiên đã được nhắn trên nhóm wechat cho tất cả bạn bè cùng biết, thế nhưng khi nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, đôi mắt Thẩm Tử Sơ chợt lóe lên ánh sáng lạ kỳ.

Sao lại trùng hợp thế chứ, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện.

… Sở Phi Ly.

“A lô.”

Từ loa điện thoại vọng ra một thanh âm vô cùng hấp dẫn, chất giọng trầm thấp tựa như tiếng đàn cello: “Tôi nghe nói cậu bị ốm?”

Vừa rồi lúc ở trong phòng anh nói phải làm việc mà? Sao có thể bớt ra thời gian gọi điện thoại thế hả?

Thẩm Tử Sơ bình thản đáp: “Chắc là do mệt quá thôi.”

Sở Phi Ly bỗng nhiên im lặng.

Hai người bọn họ như vậy khiến Đỗ Hàn cũng cảm thấy hơi lúng túng. Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly đều là người rất xuất sắc, thế nhưng trừ khi là một trống một mái, nếu không một núi chắc chắn không thể chứa hai hổ, mà bọn họ lại xui xẻo bị xếp vào cùng một phòng ký túc xá, nhìn nhau không vừa mắt.

Đỗ Hàn thầm thì với Thẩm Tử Sơ: “Tốt xấu gì người ta cũng gọi điện thăm hỏi cậu, nhìn mặt cậu kìa, tỏ thái độ tốt chút đi.”

Thẩm Tử Sơ rất muốn “tỏ thái độ tốt”, thế nhưng cậu từ bé đã có vấn đề với việc khống chế biểu cảm khuôn mặt rồi. Khi còn nhỏ cậu cũng từng đi khám, bác sĩ nói hình như do dây thần kinh nào đó có thiếu sót, nhưng cậu cuối cùng quyết định mặc kệ không chữa trị nữa. Trước đây cậu từng không ít lần giải thích chuyện này với người khác, thế nhưng sau khi lớn lên rồi cũng chẳng muốn để ý nhiều.

“Cảm ơn cậu quan tâm.”

Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, Đỗ Hàn không nhịn được che mặt. Cậu chốt một câu dứt khoát như thế, chẳng phải là muốn chặn họng không cho người ta có cơ hội nói tiếp hay sao?

Người bên kia đầu dây quả nhiên im lặng hồi lâu, may thay Thẩm Tử Sơ lại tự đổi đề tài câu chuyện: “Nhà cậu có một con mèo con mấy tháng phải không?”

Sở Phi Ly giật mình: “Phải.”

Thẩm Tử Sơ dùng chất giọng đều đều giải thích: “Đó là mèo tôi nuôi, tôi tìm mãi không thấy, hóa ra là ở nhà cậu. Tôi biết nó là mèo hoang, nhưng phòng ký túc của tôi lại không cho nuôi, cho nên tôi đành mang đồ ăn cho nó hàng ngày.”

“Nếu là mèo cậu nuôi, có cần tôi đem trả lại cho cậu không?”

Thẩm Tử Sơ suýt hộc máu, đối tượng của hệ thống chính là Sở Phi Ly, trả lại cho cậu rồi thì từ giờ cũng khỏi mơ hoàn thành nhiệm vụ nữa!

“Không cần, cậu cứ nuôi nó đi, tôi tin cậu.” Nói tới đây, Thẩm Tử Sơ cũng không quên giành chút lợi ích cho mình “Cậu không được bắt nạt nó, nhớ đừng cho nó ăn mấy thứ hạt khô cho thú cưng, nó thích ăn đồ nóng sốt. Còn cả nước nữa, thời tiết bây giờ lạnh lắm, nhớ cho nó uống nước ấm.”

Sở Phi Ly nghe mà không kìm nổi khóe miệng khẽ cong. Thẩm Tử Sơ hoạt bát nói một mạch như vậy, xem ra không có vấn đề gì.

Trước đó thấy Đỗ Hàn nhắn tin trên group wechat, anh còn bị dọa giật mình. Đỗ Hàn gửi vào nhóm một tấm ảnh, trong ảnh là Thẩm Tử Sơ tóc tai rối bù, mặt tái nhợt nằm trên giường phòng y tế. Cảnh tượng đó khiến anh không sao chịu nổi, lòng dạ bồn chồn không yên.

“Tôi biết rồi.”

Nhận được lời xác nhận của Sở Phi Ly, Thẩm Tử Sơ rốt cuộc thoải mái hơn một chút. Cậu không quên nhắc thêm một câu: “Còn cả con mướp béo nhà cậu nữa, nhớ tách nó ra xa xa chút.”

Sở Phi Ly: “…”

Tiếng xấu của Mướp Ú nhà anh đồn xa thế sao? Ngay cả Thẩm Tử Sơ cũng biết?

Nhưng không đợi anh kịp hỏi lại, người bên kia đầu dây đã cúp máy.

Thẩm Tử Sơ nhìn đồng hồ, đã bảy phút trôi qua rồi. Cậu vội vàng dặn Đỗ Hàn: “Mấy hôm trước tớ đi khám, bác sĩ bảo tớ có chứng ham ngủ, từ giờ lỡ tớ có ngủ hơi lâu cũng đừng hoảng.”

Đỗ Hàn ngơ ngác gật đầu: “Ok.”

Chỉ còn lại có ba phút, không biết có kịp quay về ký túc xá không. Thẩm Tử Sơ vô cùng sốt ruột, không có thời gian để suy nghĩ nữa, cứ dốc hết sức chạy thật nhanh chắc sẽ kịp.

Cậu nhảy xuống giường, xỏ giày chuẩn bị rời đi. Thế nhưng đúng lúc này, một cô gái vô cùng xinh đẹp bỗng bước vào phòng y tế.

Đỗ Hàn nhìn mà choáng váng, đây rõ ràng là level hoa khôi trường rồi.

“Sao cậu ở đây?” Thẩm Tử Sơ hỏi.

“Biết tin cậu ốm nặng nên tới thăm cậu.”

Em gái xinh đẹp đột nhiên mở miệng nói giọng nam, Đỗ Hàn lập tức cứng đờ.

“!!!”

Cô em này sao lại nhả ra giọng nam trầm! Bị đau họng phải không!

Mà động tác tiếp theo của em gái xinh đẹp khiến Đỗ Hàn chết máy tại chỗ. “Cô em” kia nheo mắt, vươn một ngón tay nâng cằm Thẩm Tử Sơ lên, ám muội áp sát: “Bị ốm mà cũng đẹp thế này, chậc chậc.”

Thẩm Tử Sơ dường như đã tập mãi thành quen, bình thản đáp: “Trình Mục Tiêu, đừng bày trò.”

Đỗ Hàn suýt nữa sợ đến tiểu ra quần. Hình ảnh này có sức công phá quá mạnh, hai phe đều nổi bần bật ngang nhau, tuy người mặc đồ nữ kia bề ngoài có vẻ mềm mại nhưng lại mang khí chất quá “công”. Khi người đó tới gần Thẩm Tử Sơ, mái tóc dài buông lơi đổ xuống bên vai cậu… Cảnh tượng quả thật hoa lệ mỹ miều.

Thẩm Tử Sơ vẫn duy trì thái độ lạnh lùng xa cách như thường, tuyệt không rung động. Đối phương hẳn là người quen của cậu, bởi vậy từ đầu tới cuối cậu không hề né tránh, chỉ mặc người ta thích làm gì thì làm.

Đỗ Hàn sắp mất hết niềm tin: “Cậu cậu cậu ta, không phải, cô cô cô ta là ai?”

Đây rốt cuộc là em gái hay là anh trai?

Thẩm Tử Sơ liếc mắt nhìn cậu bạn: “Tớ giới thiệu chút, đây là Trình Mục Tiêu, streamer game nổi tiếng.”

Đỗ Hàn: “Nam hay nữ?”

Thẩm Tử Sơ im lặng: “Nhìn cậu ta giống nữ chỗ nào?”

Chỗ nào cũng giống còn gì?! Đã thế còn là kiểu xinh đẹp rực rỡ! Đỗ Hàn cảm thấy linh hồn mong manh của mình bị tấn công một cách tàn bạo, mà Trình Mục Tiêu lại thản nhiên mỉm cười: “Ô, cậu nghĩ tôi là nữ à?”

Tuy là rất không muốn thừa nhận, nhưng mà đại ca ơi anh quá đẹp rồi!

Trình Mục Tiêu híp mắt, đột nhiên tỏa ra mùi nguy hiểm: “Tôi mặc đồ con gái cũng có thể XXX người khác đấy.”

Đỗ Hàn sợ tái mặt, chẳng ngờ ngay giây tiếp theo Trình Mục Tiêu lại mềm xuống, đi tới bên Thẩm Tử Sơ: “Tử Sơ, đúng chứ?”

“… Sao lại hỏi tớ?” Cậu đã thấy hắn XXX ai bao giờ đâu.

Trình Mục Tiêu không khỏi mỉm cười: “Bởi vì quan hệ của chúng ta không bình thường chứ sao.”

Đỗ Hàn hoảng đến thiếu chút quỳ xuống, nghi ngờ nhìn Thẩm Tử Sơ.

Nào ngờ Trình Mục Tiêu vừa dứt lời, Thẩm Tử Sơ đã chẳng đáp lời nào mà đổ vào lòng hắn.

Trình Mục Tiêu mới đầu còn cười nói: “Tử Sơ, cậu muốn nhào vào lòng tớ thì cứ nói đi, vòng tay tớ vẫn luôn rộng mở chờ đón cậu mà.”…

Thế nhưng sau khi thấy cậu vẫn im lìm không cựa quậy, gọi thế nào cũng không tỉnh, khuôn mặt hắn lập tức biến sắc, cứng người hỏi Đỗ Hàn: “Rốt cuộc là Tử Sơ bị làm sao thế?”

Thẩm Tử Sơ đã không còn nghe được họ nói gì nữa, bởi một giây cuối cùng trước khi ngã xuống, trong đầu cậu bỗng vang lên một giọng nói…

[Mười phút hoán đổi của bạn đã kết thúc, hệ thống mèo ngoan trọn đời lần nữa khởi động.]

*Vụ anh Sở tự ví mình là *extoy tớ hoàn toàn không chém nhé, là cái loại được gọi là “gậy massage” ấy các bạn ạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN