Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần


Chương 51


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

httpsmedia-cdntripadvisorcommediaphoto-s05e94a80hosteria-pehoejpg

(*Giải thích:

  1. Ái nhi: Ái nhi (tiếng Anh: pedophilia hoặc paedophilia), là bản năng hay ham muốn tình dục lâu dài và liên tục, phần nhiều hay toàn phần đối với trẻ em chưa đến tuổi thành niên, thông thường ở dưới tuổi 12.
  2. Shoujo manga: Truyện tranh dành cho thiếu nữ.)

Ngày quốc khánh tháng mười, Sở Phi Ly đề nghị cả hai đi đâu đó chơi. Thẩm Tử Sơ lại nghĩ tháng mười hai anh sẽ phải thi nghiên cứu sinh, bây giờ không phải lúc ra ngoài du ngoạn.

“Anh đã ôn luyện được ổn ổn rồi, đi đổi gió tí cũng được mà.”

“…” Thẩm Tử Sơ còn chưa kịp đáp, điện thoại di động đã đổ chuông. Cậu không thể làm gì khác hơn là nghe điện thoại trước.

Người gọi tới là Đỗ Đường Chu, anh ta nói thẳng vào vấn đề: “Tiểu Sơ, hôm quốc khánh cậu có thời gian rảnh không?”

“Gì thế?”

“Đi triển lãm truyện tranh với anh đi! Anh được làm khách mời đấy!”

Sở Phi Ly sầm mặt cầm lấy điện thoại trong tay Thẩm Tử Sơ, vừa thấy tên người gọi là Đỗ Đường Chu, mặt anh càng đen kịt: “Ông không rủ Tạ Thu đi với ông được à?”

“Tiểu Ly?” Đỗ Đường Chu ngượng ngùng cười, không hiểu sao bỗng chột dạ “Quốc khánh ông không học bài hả? Sắp thi đến nơi…”

“Cái triển lãm truyện tranh mời ông đi tổ chức ở thành phố A đúng không?”

“Sao ông biết?” Đỗ Đường Chu hết sức kinh ngạc.

“Bởi vì tôi đây đã cố tình từ chối tất cả công việc vào ngày quốc khánh để dành thời gian làm cái khác!” Sở Phi Ly tỏ ý rất không hài lòng với hành động cướp người của ông anh họ.

Đỗ Đường Chu chợt cảm thấy lòng đầy căm phẫn: “Hóa ra là họ bị ông từ chối nên mới mời đến tôi?”

Có điều Sở Phi Ly đã nói đến vậy, anh ta cũng chẳng làm gì được: “Vốn là tôi định diễn một đoạn lồng tiếng “Phù sinh tẫn hoan” ngay trên sân khấu, nhưng mà cậu bảo thế thì thôi, tôi đi tìm người khác đây.”

“Ừm.”

Đỗ Đường Chu cúp máy, hai mắt Sở Phi Ly đột nhiên sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tử Sơ: “Tử Sơ, anh đặt vé máy bay đến thành phố B rồi, bọn mình…”

Không ngờ anh còn chưa nói hết thì điện thoại lại reo. Sở Phi Ly hơi bực, chỉ là liếc thấy tên Trình Mục Tiêu đang gọi đến, anh đành trả di động lại cho Thẩm Tử Sơ.

“Tử Sơ, quốc khánh cậu có lịch gì chưa?”

“Có vụ gì đấy?”

“Hôm quốc khánh tớ có một trận thi đấu ở thành phố A.” Trình Mục Tiêu chậm chạp nói. Đã hơn nửa năm trôi qua, tuy hắn vẫn thích Thẩm Tử Sơ như trước nhưng cuối cùng cũng không còn cố chấp nữa. Hắn tìm ra hướng đi cho chính mình, quyết rằng sau này sẽ theo con đường E-sport, bất chấp việc người hai mươi ba tuổi như hắn đã được coi là “quá lứa” trong giới thể thao điện tử rồi.

Khi Trình Mục Tiêu nói chuyện này với cậu, Thẩm Tử Sơ rốt cuộc cảm thấy mối lo trong lòng mình cũng tan đi. Dù sao tìm được hướng đi cho bản thân là tốt rồi, điều đáng sợ nhất là cứ trì trệ không tiến, mãi mắc kẹt trong nỗi đau khổ.

“Thành phố A à? Cậu muốn tớ đến xem hả?”

“Ừ, có thế nào thì cậu cũng là bạn thân từ nhỏ của tớ, với lại… Con nhóc Trình Khanh từ lúc thi đại học xong là luôn mồm đòi gặp cậu.”

Trong mắt Thẩm Tử Sơ, Trình Khanh chính là một sự tồn tại rất kỳ lạ. Bởi cậu và Trình Mục Tiêu là bạn nối khố, cậu rất muốn được cưng chiều Trình Khanh như em gái, cho cô bé làm công chúa nhỏ, nhưng tính cách của cô bé lại thô lỗ nam tính hơn cả em trai ruột Thẩm Thành của cậu.

Người nhà họ Trình… Đối với cậu, tất cả bọn họ đều là những sự tồn tại “diệu kỳ”.

Thẩm Tử Sơ muốn đi cổ vũ cho Trình Mục Tiêu, nhưng cậu vẫn liếc qua Sở Phi Ly trước khi trả lời.

Tuy Sở Phi Ly rất không muốn đi, nhưng hiếm hoi lắm mới có một lần Thẩm Tử Sơ nhìn anh với ánh mắt nài nỉ như vậy, cuối cùng anh thở dài, vẫn đồng ý với cuộc hành trình tới thành phố A.

Cao Hạo vừa biết chuyện lập tức kêu gào đòi theo. Mướp Ú được gửi tạm tới nhà bạn, bọn họ gộp đoàn đi chung, tổng cộng sáu người.

Sắp xếp xong hành lý, Thẩm Tử Sơ cùng Sở Phi Ly bắt xe tới sân bay. Cậu cho rằng mình đã tới khá sớm, không ngờ Trình Mục Tiêu và Trình Khanh còn tới sớm hơn.

Từ xa nhìn lại, dù Trình Mục Tiêu đã đổi sang mặc đồ nam nhưng ngũ quan vẫn rất kiều diễm, có điều dưới gương mặt đẹp đẽ đó lại mang chút cảm giác khó gần.

Người đứng bên cạnh hắn chính là Trình Khanh. Cô nhóc diện nguyên một cây đồ punk hầm hố, trên người tròng chiếc áo phông đen rộng thùng thình. Đường nét khuôn mặt cô rất giống Trình Mục Tiêu, chỉ là sau khi phơi nắng suốt khóa học quân sự của sinh viên năm nhất thì da cô đã thành màu bánh mật, tóc còn cắt ngắn hơn cả anh trai.

Thẩm Tử Sơ bó tay toàn tập.

Thấy người mình đang chờ đã tới, hai mắt Trình Khanh tức khắc sáng ngời, lao vù vào lòng cậu: “Anh Tử Sơ!”

Hệt như con khỉ con, chẳng thay đổi chút nào.

Thẩm Tử Sơ đứng vững lại: “Sao đi chơi mà cũng mặc cái kiểu này?”

Mặc đồ còn nam tính hơn cậu!

Chẳng biết gu ăn mặc kỳ cục của Trình Khanh có phải học theo Trình Mục Tiêu không, giờ nó đã hoàn toàn bước trên con đường không lối về rồi.

Nghe Thẩm Tử Sơ hỏi, cô nhóc xấu hổ cười: “… Mặc thế này thoải mái.”

Chú ý tới Sở Phi Ly đang ở phía sau, Trình Khanh ló ra nửa gương mặt: “Anh này là…?”

Mặc dù cô biết Thẩm Tử Sơ có bạn trai nhưng lại không biết anh trai của mình thích cậu, vậy nên thái độ của cô đối với Sở Phi Ly không hề xa lánh, trái lại còn tò mò.

Thẩm Tử Sơ đỏ mặt: “Người… Người yêu của anh.”

Bởi Thẩm Tử Sơ và Trình Khanh vừa có hành động tiếp xúc thân mật, Sở Phi Ly còn đang xù lông lên. Nhưng nghe cậu giới thiệu như thế, bộ lông đang dựng đứng của anh nháy mắt được vuốt xuôi cả xuống, vẻ mặt khó mà tin nổi.

Cục cưng thừa nhận anh trước mặt người ngoài, vậy anh không cần ra sức tuyên bố chủ quyền nữa.

Biểu cảm u ám của Sở Phi Ly nhanh chóng biến thành vẻ hớn hở vô lại: “Anh là Sở Phi Ly.”

Trình Khanh gật đầu một cái, không giữ thái độ đáng yêu ngoan ngoãn như với Thẩm Tử Sơ: “Chào anh Sở!”

Một tiếng chào mạnh mẽ khí khái, giống đàn ông hơn cả đàn ông.

Đúng lúc này, Đỗ Đường Chu và Tạ Thu rốt cục đã tới, chậm rãi tiến về phía bốn người. Đỗ Đường Chu vẫy tay chào Thẩm Tử Sơ từ rất xa, cười tươi tắn đáng yêu vô cùng.

Tạ Thu cúi đầu nói gì đó vào tai anh ta, Đỗ Đường Chu bỗng nhiên đỏ bừng mặt lườm qua một cái.

Mọi người đều cảm thấy thật ê răng.

Trình Khanh thì thầm hỏi: “Anh Tử Sơ, cái cậu kia đủ 18 chưa?”

Há…

“Em cứ thấy là anh cao cao ấy ái nhi.”

Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly bên cạnh đồng loạt phì cười, nhưng thấy Đỗ Đường Chu đã tới nơi, họ lại vội vàng điều chỉnh lại nét mặt.

Đỗ Đường Chu nhìn nhóm người: “Các cậu đến sớm thế, ối chà, có bạn mới nhập hội hả?”

Trình Khanh thân thiện tự giới thiệu với anh ta, cũng báo luôn tuổi của mình.

Đỗ Đường Chu cười rất hiền hậu: “Chào em chào em, gọi anh là anh thôi được rồi.”

Trình Khanh cau mày: “… Cậu học hết cấp ba chưa?”

Đỗ Đường Chu: “…”

Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly lần nữa đồng loạt nén cười.

Có Trình Khanh góp mặt quả thực quá thú vị. Thẩm Tử Sơ cảm thấy bao nhiêu điều làm cậu muốn phỉ nhổ trước kia giờ đều được cô nhóc phỉ nhổ hộ, hả hê cực kỳ.

Có điều vẫn còn thiếu Cao Hạo. Sở Phi Ly nhìn đồng hồ, không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Trình Khanh nói muốn đi WC, mọi người gật đầu, đứng yên tại chỗ chờ Cao Hạo.

Cũng không biết đã phải chờ bao lâu, Cao Hạo rốt cục xuất hiện trước mắt mọi người, trông có phần nhếch nhác. Ngực áo anh ta dính một mảng vết bẩn lớn do dây đồ uống, nom khá tội nghiệp.

“Đậu má, rốt cuộc tôi cũng tìm được người nhà mình!”

“Làm sao thế?”

Cao Hạo khóc lóc kể lể với Sở Phi Ly, quả thực nghe mà xót ruột: “Vừa nãy tôi đi WC, vô ý làm đổ đồ uống lên người một tên nước ngoài, suýt nữa ăn đập. May mà có một vị anh hùng nhảy ra giúp tôi đấm lại nó!”

“Anh hùng?”

Cao Hạo gật đầu cái rụp: “Đậu má, lần đầu tiên ông đây đụng phải quả tình huống shoujo manga này, lại còn được một người vừa nhỏ vừa lùn hơn cứu nữa!”

Sở Phi Ly vỗ vỗ vai anh ta: “Truyện hay đấy.”

Cao Hạo nghẹn lời: “… Không, tôi nói thật mà!”

“Thế người ta có nói tên cho ông biết không?”

“Không.”

“Làm việc tốt mà không để lại tên à, căn cứ theo plot truyện shoujo, chắc là chẳng mấy lâu nữa ông sẽ nhìn thấy người ta, sau đấy sẽ có một mối tình thơ mộng.”

Cao Hạo ho khù khụ: “Ông đây là đàn ông nhé, Sở Phi Ly, có phải tại ông cong nên suy ra ai cũng cong hết không?”

Anh ta chắc trăm phần trăm mình là trai thẳng! Thẳng như ống thép!

Còn chưa kịp làm gì, sau lưng anh ta chợt vang lên một giọng nói.

Khi đó, Cao Hạo đột nhiên cảm thấy bốn phía tĩnh lặng, dường như anh ta chỉ còn nghe được thanh âm êm tai của người kia, ngay cả trái tim trong lồng ngực cũng đập nhanh gấp bội.

“Anh Tử Sơ, anh Sở, đây là ai thế?”

Cao Hạo quay đầu lại. Anh ta thấy “vị anh hùng” vừa cứu mình đang đứng ngay ở đó, nghiêng đầu nhìn anh ta rất dễ thương.

Não bộ anh ta nổ “ầm” một tiếng, chẳng khác nào Sao Hỏa va vào trái đất.

~ Căn cứ theo plot truyện shoujo, chắc là chẳng mấy lâu nữa ông sẽ nhìn thấy người ta, sau đấy sẽ có một mối tình thơ mộng.

Lời nói của Sở Phi Ly vẫn như đang vang vọng trong đầu, mặt Cao Hạo hết đỏ lại trắng.

Mịe!

Hình như trái tim thiếu nữ của anh ta trúng tên rồi, phải làm sao đây!

httpsmedia-cdntripadvisorcommediaphoto-s05e94a80hosteria-pehoejpg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN