Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần
Chương 7: Sở Phi Ly tới tìm cậu rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Một vài thứ sẽ xuất hiện trong chương:
*Bộ đề “5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng”: dịch word by word chứ biết làm sao vì đây là tên một bộ sách tham khảo như kiểu cẩm nang thi đại học, tên tiếng Tàu là 五年高考三年模拟 nha.
*Các bạn biết vụ vua ngày xưa lật thẻ bài để chọn xem đêm ấy đi ngủ với phi tần nào đúng không? Chỗ nào mà nhắc đến lật thẻ thì liên tưởng nhé:p.)
Ở trong nhà Lâm Tiểu Nhuyễn lâu như vậy, Thẩm Tử Sơ không khỏi sốt ruột. Đã sắp hết thời hạn nhiệm vụ rồi, cậu thử đủ cách nhưng vẫn không thể thoát ra, cuối cùng chỉ đành nghểnh cổ lo lắng.
Ngày thứ hai Thẩm Tử Sơ đến, cuộc tranh cãi trong nhà họ Lâm càng gay gắt hơn. Trong lúc cả nhà ăn sáng, mẹ kế thật sự không thể nuốt trôi cơm nữa, buông đũa: “Tiểu Nhuyễn, mẹ tra trên mạng rồi, nghe nói nuôi mèo thì phải đưa nó đi tiêm phòng rồi triệt sản các kiểu, tốn nhiều tiền lắm. Với lại con này là mèo hoang, nhỡ nó mang mầm bệnh trong người thì không ổn đâu. Nếu mà con thích mèo thì chờ khi nào em trai con lớn, mẹ sẽ mua cho con một con mèo xịn được không?”
Lâm Tiểu Nhuyễn cắn môi, im lặng không nói.
Bố Lâm cảm thấy con gái mình càng ngày càng hướng nội, không nhịn được cau mày: “Tiểu Nhuyễn, hôm qua bố với mẹ con bàn bạc rồi, đúng là bây giờ không phải lúc nuôi mèo.”
“… Con không cần mèo đắt tiền gì cả, nó còn bé như thế, nếu vứt ra đường thì nó dễ chết lắm.”
“Em trai con thì không vô tội à? Nó mới có tí tuổi, nhỡ lây bệnh thì biết làm sao?”
Mẹ kế vừa dứt lời, bầu không khí trên bàn cơm lập tức trở nên căng thẳng. Đường Thi Âm đành lên tiếng giảng hòa: “Không phải Tiểu Nhuyễn khăng khăng đòi nuôi con mèo kia đâu ạ, chỉ là sợ nó gặp chuyện ở ngoài đường thôi.”
Chẳng biết làm sao, mẹ kế liền nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường: “Tình hình nhà mình bây giờ quả thực khó mà nuôi được, hay là thế này… Chúng ta tìm người nhận nuôi nó được không?”
“Hả?” Lâm Tiểu Nhuyễn ngẩng đầu.
“Nếu mà con không yên tâm thì nhà mình đi dán giấy tìm người nhận nuôi trong khu này thôi, thế được chứ?” Dù sao vẫn là con gái của mình, bố Lâm không thể quá cứng rắn, chỉ là trong nhà còn có trẻ sơ sinh, hoàn toàn không phù hợp để nuôi mèo.
Sắc mặt Lâm Tiểu Nhuyễn tái đi, nhưng vẫn gật đầu với bố.
Mẹ kế nhìn cô bé như vậy, thoáng lộ ra biểu cảm đắc ý, chung quy lại thì chồng vẫn quan tâm con trai bà ta hơn.
Hôm nay là cuối tuần, bố Lâm cũng nhàn rỗi, vậy nên hai bố con cùng nhau ra ngoài dán giấy tìm người nuôi mèo. Vừa khéo lúc đó Sở Phi Ly cũng đang đi dán thông báo tìm mèo, thấy tấm ảnh trên tờ A4 của họ, khuôn mặt anh lập tức đen sì: “Thông báo tìm người nuôi? Đây là mèo của cháu!”
Bố Lâm và Lâm Tiểu Nhuyễn trợn tròn mắt: “Mèo… mèo của cậu?”
“Nó chỉ xuống đường chơi một lát, thế mà tự nhiên biến mất.” Giọng nói của Sở Phi Ly trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn mấy người kia.
Người cùng anh đi dán tờ rơi cũng khó xử nói: “Cậu ấy đúng là chủ con mèo đấy, hôm qua còn đi tìm phát điên luôn.”
Gương mặt Lâm Tiểu Nhuyễn chớp mắt đỏ bừng: “Em thấy nó không có vòng cổ, cho nên…”
Sở Phi Ly cũng chẳng muốn tranh luận với một cô nhóc, cau mày hỏi: “Khỏa Khỏa đâu?”
“Hả?”
“Là con mèo của anh ấy!”
Lâm Tiểu Nhuyễn ngượng ngùng, chân tay luống cuống không biết làm sao cho phải: “Em xin lỗi, em tưởng con mèo không có chủ, với lại thấy nó còn bé như thế, không có khả năng sinh tồn nên tạm thời mang về nhà rồi.”
Nghe cô bé giải thích, tâm trạng của Sở Phi Ly cũng tốt hơn một chút.
Có điều bố Lâm lại không vừa lòng chút nào, thằng nhóc từ đâu đột ngột nhảy ra này làm ông ta mất hết thể diện. Mặt ông ta nóng hừng hực như vừa bị ai đấm cho vài cú, nhưng còn có người ngoài ở đây, giờ chưa phải lúc răn dạy Lâm Tiểu Nhuyễn.
Khi hai người dẫn Sở Phi Ly về nhà, Thẩm Tử Sơ vẫn đang bị nhốt trong lồng.
Mặt mày Sở Phi Ly tối sầm. Anh bước tới mở cửa lồng sắt, bế Thẩm Tử Sơ ra: “Khỏa Khỏa trước giờ rất ngoan, sao nhà chú lại nhốt nó trên này?”
Thanh âm của anh rất trầm khiến người ta cảm thấy áp lực, bố Lâm chỉ có thể lúng túng giải thích: “Nhà chú có em bé nên là…”
“À.”
Sở Phi Ly khó chịu vô cùng. Mang mèo của anh đi anh có thể bỏ qua, nhưng họ còn đối xử với Khỏa Khỏa như thế.
Thẩm Tử Sơ vùi mình trong lòng Sở Phi Ly, có trời mới hiểu khoảnh khắc nhìn thấy anh cậu đã kích động biết bao. Khi đôi tay anh lần nữa đưa ra trước mắt, cậu chỉ muốn cọ lên những đầu ngón tay ấy, chuyện ngày hôm qua đã khiến cậu dần cảm nhận được cái ôm này ấm áp đến thế nào.
Sự xuất hiện của anh như một dòng nước ấm chảy qua trái tim Thẩm Tử Sơ. Đêm qua còn lạnh lẽo là vậy, nhưng hôm nay đã ấm áp vô cùng.
Cậu bỗng có hơi muốn khóc, “meo” một tiếng với Sở Phi Ly.
Nghe âm thanh kia, Sở Phi Ly cúi đầu nhìn mèo con trong lồng ngực, nào ngờ lại lập tức đụng phải đôi mắt rưng rưng ngập nước đang tội nghiệp trông lên. Anh thấy vậy càng thêm đau lòng hơn, cũng càng khó chịu với mấy người trước mặt.
“Ban đầu em nói thấy Khỏa Khỏa nhỏ quá, sợ nó gặp chuyện không may, nhưng mang về nhà rồi chẳng phải cũng chỉ nhốt nó vào lồng à?”
Lâm Tiểu Nhuyễn cũng biết mình đã sai, xấu hổ nói: “Xin lỗi.”
Nếu mèo con không có chủ nhân, cô đem nó về cũng là có ý tốt. Nhưng mà bé mèo có chủ! Vậy chẳng phải cô thành người xấu sao?
Bố Lâm bị bẽ mặt, giọng điệu lập tức không mấy dễ chịu: “Chú đã bảo nhà chú có trẻ con, tìm người nhận nuôi nó là cũng hết lòng hết dạ rồi.”
“Hết lòng hết dạ?” Trong lời của Sở Phi Ly đã có ý giận dữ “Là nhà chú mang Khỏa Khỏa đi.”
Đúng lúc này, Đường Thi Âm từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy Sở Phi Ly, cô giật mình kêu lên: “Đàn anh, sao anh lại ở đây?”
Sở Phi Ly nhìn sang, không khỏi nhíu chặt mày.
Anh nhận ra Đường Thi Âm. Cô cũng là thành viên hội học sinh giống anh, còn tham gia xã đoàn của Thẩm Tử Sơ nữa.
“Chị, chị biết anh ấy à?”
Đường Thi Âm thầm thì với Lâm Tiểu Nhuyễn: “Trưởng xã đoàn của bọn chị với anh ấy là bạn cùng phòng.”
Lâm Tiểu Nhuyễn mở to mắt: “Chính là nam thần cực kỳ đẹp trai mà chị hay kể á?”
Mặt Đường Thi Âm đỏ rần, bối rối che miệng em họ lại.
Nào biết câu này lại khiến tâm trạng Sở Phi Ly còn xấu hơn trước, dù sao Đường Thi Âm cũng là người thích Thẩm Tử Sơ.
Sở Phi Ly định mang mèo đi, nhưng bố Lâm cảm thấy mình bị sỉ nhục, muốn ngăn anh lại tranh luận vài câu. Hành động của ông ta khiến Đường Thi Âm sợ đến hồn vía lên mây, kéo ông ta lại: “Đừng…”
Lãnh đạo trực tiếp của bố Lâm hiện tại thực ra lại chính là mẹ của Sở Phi Ly. Đường Thi Âm cũng chỉ vô tình biết được chuyện này, cô sợ bố Lâm gây ra chuyện gì, vội vàng nói cho ông ta biết.
Bố Lâm thoáng sững sờ nhìn cô, sau đó đành nuốt hết lửa giận vào bụng, nháy mắt đổi sang thái độ nịnh nọt. Sở Phi Ly không chỉ có một bà mẹ đáng gờm, ông của anh còn là người cầm quyền thực sự của công ty nữa.
“Thì ra cậu là người của nhà họ Sở, chuyện hôm nay là do lỗi của chúng tôi, lát nữa nhất định tôi sẽ mắng Tiểu Nhuyễn!” Nói rồi ông ta vung tay làm bộ định đánh Lâm Tiểu Nhuyễn.
Sở Phi Ly nheo mắt, nhanh nhẹn giữ cổ tay ông ta: “Tôi nhớ ra rồi, chú là thư ký của mẹ tôi.”
Bố Lâm hơi xấu hổ. Quan hệ giữa ông ta và mẹ Sở Phi Ly không tốt, bản thân ông ta cũng chưa từng gặp anh, nhưng tên của anh thì ông ta biết.
“Một người chỉ biết trách mắng con gái mình không xứng đáng để làm việc cùng mẹ tôi.”
Sắc mặt bố Lâm tức khắc trắng bệch. Đúng lúc này, mẹ kế của Lâm Tiểu Nhuyễn cũng ra khỏi phòng, thấy anh nói vậy liền làm ầm lên: “Cậu là ai mà tới nhà tôi giở thói ngang ngược thế hả?”
“Im miệng.” Bố Lâm quát.
Mẹ kế trợn trừng hai mắt. Bà ta không ngờ rằng chồng lại mắng mình vì một người ngoài, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Sở Phi Ly cười lạnh một tiếng. Anh cũng đã đoán được quan hệ của những người trong gia đình này ra sao, quay lưng bỏ đi.
Khi Sở Phi Ly sắp bế Thẩm Tử Sơ vào thang máy, cậu bỗng nhiên kêu lên một tiếng, nghe qua có vẻ rất nóng nảy.
Sở Phi Ly cúi đầu: “Có chuyện gì à?”
“Meo meo!” Thả tôi xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Không biết có phải vì đã nhận ra thái độ tha thiết của Thẩm Tử Sơ, Sở Phi Ly nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất.
Nệm thịt vừa chạm đất, mèo con cũng thỏa mãn thở phào một hơi. Cậu chạy thẳng về phía Lâm Tiểu Nhuyễn đang đứng trong nhà, meo meo hai tiếng với cô.
Lâm Tiểu Nhuyễn cúi nhìn mèo con, mắt nóng lên: “Em đang nói cảm ơn chị à?”
“Meo!~”
Lâm Tiểu Nhuyễn ngồi xổm xuống, giơ tay muốn sờ đầu cậu, nhưng Thẩm Tử Sơ lại chạm một chân của mình vào lòng bàn tay cô bé, cảm giác mềm mại khiến tim cô càng thêm mềm nhũn.
“Meo meo!” Anh vượt qua được rồi, em cũng có thể.
Xong việc, cậu quay gót bước ra, để Sở Phi Ly lần nữa bế lấy mình.
Cảnh tượng trước mắt khiến Sở Phi Ly khựng lại chốc lát.
Anh chợt nhớ tới… Khi còn bé, anh cũng từng chứng kiến sự việc như vậy.
Cái người đến giờ vẫn chưa biết tên họ ấy…
Sở Phi Ly hơi cụp mắt xuống. Anh đã không còn là đứa trẻ bất lực ngày xưa nữa rồi.
“Tôi không thích có người nhân cách tồi tệ làm việc cho mẹ tôi, nhưng con gái chú…”
Tim bố Lâm đã sắp nhảy lên đến cổ họng, còn tưởng Sở Phi Ly sẽ thật sự đá ông ta đi, nào ngờ anh chỉ nhẹ nhàng cảnh cáo: “Con gái ông được yêu thương bao nhiêu thì cái ghế của ông sẽ vững chắc bấy nhiêu.”
Đe dọa trắng trợn!
Mặt mày mẹ kế rất khó coi, bà ta chỉ biết không thể để tất cả công sức mưu đồ lâu nay của mình đổ sông đổ bể, vội nói: “Đây là việc riêng nhà tôi, người ngoài như cậu chen miệng vào làm gì!”
Bố Lâm lạnh mặt: “Cô đối xử tệ với Tiểu Nhuyễn như thế, cô tưởng tôi không biết à?”
Bộ dạng kiêu căng của mẹ kế nháy mắt tiêu tan. Bà ta không phải kẻ ngu, đương nhiên hiểu ý bố Lâm muốn nói gì, cũng hiểu rõ tình thế trước mắt rồi.
Sở Phi Ly nhanh chóng rời khỏi căn nhà này, không khí bên trong khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Đêm qua Thẩm Tử Sơ không được ngủ ngon, nhưng cậu chỉ ngáp một cái chứ không chịu ngủ. Suốt đoạn đường được Sở Phi Ly bế về, cậu vẫn luôn ngước đôi mắt tròn vo theo dõi anh.
Vào đến nhà, Sở Phi Ly thả cậu ra, bất đắc dĩ vươn tay: “Rốt cuộc muốn bắt tao lo lắng đến thế nào hả?”
Ngón tay anh vừa chìa ra, không ngờ Thẩm Tử Sơ lại nhẹ nhàng dụi đầu cọ cọ.
Sở Phi Ly thoáng ngẩn người, không nhịn được bật cười: “Tao đang giận mày đấy, mày còn dính tao thế này à?”
Đây gọi là đang giận cậu?
Thẩm Tử Sơ hừ một tiếng, có điều cuối cùng cũng có thể bỏ qua những chuyện không vui vừa rồi.
Sở Phi Ly hôm qua một đêm không ngủ, lăn lộn trằn trọc tới tận hừng đông, sáng sớm lại đi tìm Thẩm Tử Sơ, thậm chí còn đăng cả weibo nữa. Phải biết rằng trước giờ Thương Thủy Lưu Vân chưa từng công khai bất cứ thông tin nào liên quan tới cuộc sống thực, lần đăng tin tìm mèo này chính là lần đầu tiên anh tiết lộ tin tức cá nhân của mình.
Có điều may mà đã tìm được Khỏa Khỏa, anh cũng dần dần bình tâm lại.
Nhìn Thẩm Tử Sơ nhẹ nhàng cọ ngón tay mình, ánh mắt Sở Phi Ly dịu dàng hơn hẳn: “Từ giờ cấm mày chạy lung tung.”
“Meo!” OK OK.
“Với lại chiều nay chúng ta đi mua cái thẻ.”
“Mẻo?” Thẻ gì?
Bộ dạng mèo con nghiêng đầu quá đáng yêu, Sở Phi Ly không khỏi cho rằng nó đang đối đáp với mình: “Thẻ tên cún.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Cậu là chó à? Là chó à??
Thẩm Tử Sơ quyết đoán không cho phép Sở Phi Ly sờ soạng mình nữa, mấy cái chân tí hon chạy sang một bên, cuộn thành một cục. Cậu thấy đời mình sao mà thê thảm quá, chẳng những biến thành mèo còn phải vác thêm một cái hệ thống mèo ngoan trọn đời, đã thế lại còn bắt cậu làm chó.
Đang lúc Thẩm Tử Sơ sầu não vô cùng, Mướp Ú trong phòng bếp thấy cậu đã về liền lao vèo tới, liếm một lượt từ đầu đến chân cậu: “Meo!” – Vợ, em về thật rồi.
Thẩm Tử Sơ không hiểu mèo béo kia đang nói gì, chỉ biết cái động tác liếm láp này khiến toàn thân cậu ngứa ngáy. Cậu nhảy phắt lên sô pha như gặp phải giặc cướp, lại nhào vào vòng tay Sở Phi Ly: “Meo!” – Mày làm gì thế?
Khóe môi Sở Phi Ly bất giác cong lên, mở weibo đăng vài câu ngắn gọn.
[Thương Thủy Lưu Vân: Tìm được mèo rồi.]
Các fan hâm mộ trên weibo lo lắng từ hôm qua tới giờ rốt cuộc đã được yên tâm, họ chỉ sợ nam thần mất mèo sẽ không ra sản phẩm nữa. Hàng loạt bình luận bên dưới đều hỏi thăm mèo nhỏ, tâm trạng Sở Phi Ly cũng đang vui, vậy nên lần đầu tiên trả lời lại một người.
Kết quả, phần bình luận bên dưới tức thì nổ tung…
[Đờ mờ, có phải nam thần lật thẻ của em không? Á á á, xúc động quá, em phải lôi một bộ đề “5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng” ra làm!]
[Mị cũng muốn được nam thần lật thẻ, trailer lần trước xem phê quá, mị đang cực kỳ hóng đây.]
[Nam thần, em muốn xem mèo được không! Anh cho xem đi cho xem đi!]
Sở Phi Ly nhếch miệng cười, gõ một câu: [Thương Thủy Lưu Vân: Không cho, chỉ có mình tôi được độc chiếm nó thôi.]
Anh cúi nhìn Thẩm Tử Sơ nằm trong lòng mình. Cậu đang cảnh giác nhìn Mướp Ú, rúc vào đùi anh không chịu ra, anh cũng chẳng thể làm gì, đành mặc cho cậu nằm đó.
Mướp Ú đứng dưới sàn, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Meo.”
Rốt cuộc nó đã làm gì sai, sao vợ lại ghét nó như thế?
Thấy mèo mập không sấn tới nữa, Thẩm Tử Sơ thoáng thả lỏng, thở phào một hơi. Nhưng ngay lúc ấy, trong tai cậu bỗng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống: [Nhiệm vụ thăm dò: còn lại hai mươi ba giờ.]
Lông mèo của Thẩm Tử Sơ nháy mắt dựng đứng. Cậu suýt quên mất còn có cái vụ này!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!