Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi HE Với Nữ Phụ - Chương 44: C44: Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi HE Với Nữ Phụ


Chương 44: C44: Chương 44


Việc quay một video có thể khán giả sẽ xem trong vài phút nhưng thường mất nhiều thời gian hơn tưởng tượng.

Trước đây Diệp Sơ Hạ không hiểu chuyện này lắm, dù sao mèo nhà nàng cũng tương đối hợp tác nên trong quá trình quay cơ bản không gặp phải khó khăn gì, thứ thực sự tốn thời gian chỉ là nàng không quen chỉnh sửa hậu kỳ mà thôi.

Khi quay video với người khác, Diệp Sơ Hạ mới nhận ra việc quay video phiền phức đến mức nào.

An Đại Đại thực sự xem vấn đề này là sự nghiệp hơn là giải trí nên mỗi lời cô ấy nói trong video đều được cân nhắc kĩ lưỡng trước khi nói ra, cô ấy thường ghi lại nhiều phiên bản, để tránh sự bất mãn của cư dân mạng với những ngôn từ của cô ấy khi video được đăng tải. Diệp Sơ Hạ không có bất kỳ lo lắng nào về khía cạnh này, dù sao nàng cũng đến để xem mèo và nàng sẽ không thảo luận gì về giá trị quan của mình thông qua video.

Bởi vì An Đại Đại không ngừng theo đuổi sự hoàn hảo nên việc quay phim hoàn thành muộn hơn Diệp Sơ Hạ tưởng tượng, những chi tiết còn lại thì đợi đến ngày mai rồi quay tiếp. Diệp Sơ Hạ mỉm cười chào tạm biệt đối phương, cúi đầu gửi tin nhắn cho chú tài xế, khi đi bộ đến chỗ đậu xe mới phát hiện xe đã đậu ở đó rồi, nàng không khỏi sửng sốt một chút.

Khi nhìn kỹ hơn, nàng thấy Dịch Nam Yên đang nhàm chán ngồi trong xe, chán đến mức đã hoàn thành hàng trăm cấp độ Anipop trên điện thoại di động.

Cảm nhận được một cái bóng bao phủ, Dịch Nam Yên lập tức ấn vào màn hình, nhìn thấy là Diệp Sơ Hạ, lười biếng nói: “Lên xe.”

Diệp Sơ Hạ cau mày: “Chị Nam Yên, chị ở đây bao lâu rồi?”

Dịch Nam Yên khựng lại một chút rồi nói: “Đúng lúc đến gần đây mua chút đồ, nên ngồi trên xe nghỉ ngơi một lát, tiện thể đợi em về cùng.”

Một vài món quà lưu niệm từ thành phố du lịch này được đặt trên ghế sau xe, như thể chúng là bằng chứng chứng minh cho lời nói của cô.

Diệp Sơ Hạ nhìn vài lần, đều là thú nhồi bông các loại, giá cả chắc chắn không rẻ bởi vì trông chúng khá tinh xảo, quan trọng nhất là động tác và biểu cảm của nó đều theo xu hướng thời đại, chắc là mẫu mới ra mắt trong những năm gần đây.

Diệp Sơ Hạ nhớ trong phòng ngủ của Dịch Nam Yên có loại gấu bông này, có lẽ là một series, xem ra cô đã nghiêm túc đi dạo nên những gì cô nói có thể tin được một nửa.

Nàng lên xe thắt dây an toàn: “Vậy chị có mua quà cho em không?”

Dịch Nam Yên nghĩ thầm, sao lại có người mặt dày như vậy, làm gì có ai trực tiếp đòi quà của người khác? Cô bật định vị và hừ một tiếng: “Không có.”

Diệp Sơ Hạ phồng mặt, nhét một miếng chocolate vào miệng: “Vậy quà của chị Nam Yên cũng hết rồi!”

“Ai thèm…” Dịch Nam Yên khởi động xe, khẽ hừ một tiếng.

Sau khi vượt qua dòng xe đông đúc, Dịch Nam Yên dừng xe trước đèn giao thông, liếc nhìn cái miệng không ngừng nghỉ của Diệp Sơ Hạ, nhịn xuống hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Em mua cái gì?”

Diệp Sơ Hạ vô tội nhìn cô: “Em đâu có mua.”

Dịch Nam Yên lạnh lùng nhìn nàng: “…”

Cô mím môi khởi động xe, rõ ràng là tâm trạng không tốt nhưng lại làm bộ như không quan tâm, dọc đường không nói một lời, giống như đang lái xe nghiêm túc nên không rảnh nói chuyện.

Người đẹp thì làm gì cũng đẹp, Diệp Sơ Hạ cảm thấy cô tủi thân dữ lắm rồi, nhưng kích thích người khác khi đang lái xe là một hành vi không tốt, nàng vô thức híp mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm: “Chị Nam Yên, tủ lạnh còn sữa không?”

Dịch Nam Yên không muốn để ý đến nàng, nhưng vẫn nói: “Còn.” Dừng một chút, lại bổ sung: “Lát nữa còn ăn cơm, đừng uống.”

Diệp Sơ Hạ ồ một tiếng, lập tức lấy sữa trong tủ lạnh nhỏ ra uống.

Dịch Nam Yên tức á, tức chết rồi, tức đến mức muốn ngồi thụp xuống đất bật khóc.

Áp suất không khí toàn thân cô thấp hơn, sắc mặt sa sầm, giọng nói khi xuống xe cũng lạnh như băng, nhưng dù vậy, sau khi xuống xe Dịch Nam Yên vẫn đi sang phía bên kia và mở cửa cho Diệp Sơ Hạ, như thể cô chỉ đang tức giận với chính mình.

Diệp Sơ Hạ không khỏi phì cười, lao thẳng vào người Dịch Nam Yên.

Dịch Nam Yên theo bản năng vươn tay ôm lấy nàng, cau mày nói: “Sao?”

“Ôm chị.”

Giọng nói của cô quá nhẹ nhàng, khiến tai Diệp Sơ Hạ ngứa ngáy, sau đó cơ thể nàng đã hành động trước não rồi, Dịch Nam Yên nâng cằm lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Em xem kìa…” Cô nói rất nhỏ nhẹ, có vẻ có chút xấu hổ, “Có người đang nhìn đó.”

Diệp Sơ Hạ thực sự không quan tâm xung quanh có người hay không, nàng thì thầm: “Em không muốn đi bộ.”

Dịch Nam Yên: “…Em đừng có mơ!”

Nói thật, Dịch Nam Yên tức đến ngu người, cô còn tưởng Diệp Sơ Hạ làm nũng là vì biết tâm trạng của cô không tốt, nhưng hóa ra chỉ là vì nàng không muốn đi đường?

Dịch Nam Yên cảm thấy mình sắp tức thành cá nóc.

Diệp Sơ Hạ cười hì hì ôm cổ Dịch Nam Yên, Dịch Nam Yên lắc vai muốn ném nàng ra, nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể tối sầm mặt, nói: “Em tự đi đi, đừng hòng ăn vạ tôi!”

Diệp Sơ Hạ lầm bầm vài tiếng nhưng không nhúc nhích, Dịch Nam Yên bất lực, cũng không phải là không có người trong bãi đậu xe, nhìn thấy hai người lớn như thế này thật đáng xấu hổ, cô đành phải giơ tay ra thỏa hiệp, đang định cõng người lên thì đột nhiên cảm thấy làn da ở cổ lạnh buốt, cô sửng sốt một lúc tưởng trời đang mưa, nhìn xuống mới phát hiện có một chiếc khoá bình an xinh xắn được đeo lên cổ mình.

Đầu óc Dịch Nam Yên trống rỗng, tim đập nhanh, thế là cô nói: “Xấu quá vậy.”

Diệp Sơ Hạ: “…?”

Dịch Nam Yên hối hận chết đi được.

Cô cảm thấy đầu óc mình chắc không chỉ úng nước mà còn trực tiếp ngập lụt, nếu không thì tại sao cô có thể thốt ra những lời ngu như lợn này?

Đáng lẽ cô nên dùng lời nói nhẹ nhàng tràn đầy ám chỉ này để chạm vào trái tim nhút nhát, không dám chủ động của Diệp Sơ Hạ, nhưng bây giờ đừng nói đến tiến công chinh phục, nói không chừng nàng sẽ bỏ cuộc ngay tại chỗ.

Có đồ ngốc nào lại nói rằng món quà xấu xí ngay trước mặt người tặng quà?

Vốn dĩ cô không có muốn nói lời này!

Hiện tại lòng Dịch Nam Yên đầy hối hận, hối hận vô tận, rốt cuộc cô là cái não lợn gì mà nói như vậy?

Dịch Nam Yên cảm thấy không khí ngưng đọng, lắp bắp nói: “Ờm, cái đó…”

Diệp Sơ Hạ không nói gì, cảm thấy nhiệt độ cơ thể đối phương biến mất khỏi cơ thể mình, Dịch Nam Yên hoảng sợ, nhanh chóng quay người lại, nhìn thấy đôi mắt Diệp Sơ Hạ đỏ bừng, vội nói: “Chị, chị không có ý đó!”

Càng lo lắng, Dịch Nam Yên càng không nói nên lời, dù sao những lời đó thật sự không thể thốt ra khỏi miệng cô.

Tại sao mình không thể kiểm soát được cái miệng dối lòng này!

Dịch Nam Yên tức giận muốn tát chính mình một cái, cẩn thận kéo góc áo của Diệp Sơ Hạ, tha thiết nhìn nàng với đôi mắt ngấn nước, là bị chính mình chọc tức đến phát khóc.

Diệp Sơ Hạ cạn lời, lập tức khóc không nổi nữa, hừ một tiếng rồi nói: “Em đói.”

Dịch Nam Yên lập tức vui mừng khôn xiết: “Được, được, được, bây giờ chúng ta đi ăn thôi.”

Cô ngập ngừng nắm lấy tay Diệp Sơ Hạ, thấy nàng không phản đối, cô mới thở phào nhẹ nhõm, biết nàng đã cho qua chuyện này.

Diệp Sơ Hạ bĩu môi, thành thật mà nói, nàng biết Dịch Nam Yên kém, nhưng không ngờ Dịch Nam Yên lại có thể khiến người ta thất vọng như vậy, những lời như thế mà cũng có thể nói được, mặc dù nàng biết đó không phải là điều cô nghĩ, nhưng đúng thật là con người kỳ lạ, cơ mà đoán chừng thói xấu này của cô không thể sửa được, nhưng có thể trị.

Dịch Nam Yên đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do nhiệt độ điều hòa trong phòng hơi thấp.

Diệp Sơ Hạ ăn xong là bắt đầu chỉnh sửa video ở phòng khách, Dịch Nam Yên cũng không làm phiền nàng, quay về phòng ngủ sạc điện thoại.

Cô chạm vào khóa bình an trên ngực, lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh tự sướng chỉ để lộ vùng cằm và vai, cũng ra vẻ cởi nút áo để lộ chiếc khóa bình an xinh xắn, sau đó im lặng đăng một bức ảnh lên bảng tin, chặn Diệp Sơ Hạ và những người lớn.

Phút chốc có một người bạn bình luận bên dưới: Bác tặng hả? Moá, chả bù cho bố tôi, bắt tôi xem mười bộ phim yêu nước trong ngày Quốc khánh rồi viết mười bài luận cho ổng sau khi xem cơ đấy

Dịch Nam Yên: Không phải

Bạn: Vậy người lớn nào đưa cái đó cho cậu

Dịch Nam Yên: Không phải người lớn

Bạn cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu không phải người lớn thì còn ai có thể đưa thứ này? Cô ấy nhìn kỹ bức ảnh lần nữa, tinh mắt nhìn thấy chiếc vali ở góc ảnh, cô ấy chợt hiểu ra: Người yêu tặng à?

Dịch Nam Yên: Bây giờ thì chưa phải

Ý nghĩa sâu xa của những từ này đã quá rõ ràng, bạn cô chậc lưỡi một tiếng: Ánh mắt này không được rồi, đưa thứ này rồi phối đồ sao?

Dịch Nam Yên: Ồ, cậu có muốn cũng không có đâu.

Người bạn gửi một loạt dấu chấm hỏi nhưng Dịch Nam Yên không trả lời.

Chép miệng, Dịch Nam Yên vẫn cảm thấy chưa đã ghiền, dù sao thì không phải ai cũng thấy bài viết nên cô đã gửi ảnh vào nhóm bạn bè của mình.

Người comment trong bài viết của Dịch Nam Yên vừa rồi cũng có mặt trong nhóm, thấy vậy lập tức rời nhóm.

Có người bắt đầu đặt dấu chấm hỏi: Con nhỏ đần Xán Xán đó lại say rồi hả? Sao lại out nhóm?

Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên đối phương thực hiện loại hành động này, cho nên không có người để ý.

Nói chung gửi ảnh vào nhóm là để các chị em tốt khen, cả hội chị em cây khế khá biết điều bắt đầu tâng bốc.

Dịch Nam Yên: Các chị em giúp tôi xem thử vòng cổ này nên phối đồ như thế nào? Phiền quá à, tìm mãi mà không thấy kiểu nào phù hợp.

Hội chị em cây khế chưa nhận ra ý đồ thâm độc của cô: Không đeo là được rồi mà

Dịch Nam Yên: Haiz, không có cách nào, không đeo thì người ta sẽ giận mất, nóng tính như vậy, ngoài tôi ra thì ai mà chịu nổi.

Hội chị em cây khế:???

Dịch Nam Yên: Ôi, mấy người không hiểu đâu, mấy người thậm chí còn không có người thích nữa là

Hội chị em cây khế: Tiếng người???

Dịch Nam Yên: Có người thích thật là tốt, tôi cảm thấy mình bị ngăn cách với lũ chó độc thân các người, các người không hiểu cảm giác này đâu

Hội chị em cây khế:…

Dịch Nam Yên: Mấy người có biết cô ấy dễ thương đến thế nào không?

Dịch Nam Yên: Mấy người không hiểu đâu, cô ấy dễ thương đến mức tôi phải dành thời gian để nói cho mấy người biết cô ấy dễ thương đến nhường nào nè

Hạng Uyển, Canh Tình và Việt Hướng Lộ đã rời khỏi cuộc trò chuyện.

Dịch Nam Yên:??? Sao mấy người out hết vậy

Dịch Nam Yên: Phương Phỉ, cậu không quản lý nhóm của mình sao?

Phương Phỉ đã giải tán nhóm.

Dịch Nam Yên:…?

Cô chớp mắt, không cam tâm chat riêng với cô ấy, thế mới biết cô có tên trong danh sách đen.

Dịch Nam Yên tức chết rồi, tôi làm gì mà chặn tôi? Thật quá đáng, tính tình của bọn họ còn chẳng bằng Diệp Sơ Hạ nữa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN