Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 116: Cung điện
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Vòng xoáy tự dưng ập đến, sương đen trên mặt biển che khuất bầu trời, khiến người ta mất phương hướng. Thuyền hướng xuống biển Vãng Sinh, nhưng có thể không có cảm giác bị nước dìm, chỉ cảm thấy mình chìm xuống một khoảnh đặc quánh, trước mắt đen kịt một màu, không thấy nổi tia sáng, lồng ngực như bị thứ gì va vào, bức bối phát đau.
Trong quá trình chìm xuống dưới, thuyền không chịu được áp lực nước, răng rắc vỡ tan, người trên thuyền lập tức tách ra.
Qua lúc ngây người, trong mắt ba người Huyết Chu Mẫu loé lên ý lạnh, cũng không giãy giụa, trôi xuống dưới theo dòng nước.
Càng đi xuống càng gần với ngọn nguồn. Một tầng kết giới như ẩn như hiện.
Sau đó, một toà cung điện xuất hiện dưới đáy biển sâu, cửa mở toang, như một con thú khổng lồ chờ dưới đáy biển thật lâu đang há miệng chờ con người tự chui đầu vào lưới.
Nhìn về nơi xa, chỉ trông thấy tường đen ngói vàng, thuồng luồng ngồi xếp bằng trên mái hiên, thân rồng uốn éo dữ tợn.
Bốn cây cột lớn đứng vững trong điện.
Ánh sáng yếu ớt lập loè từ rìa kết giới, chiếu vào trong cung điện, song chỉ chiếu được bậc thang của nó rọi thành bóng, sau đó kéo dài đến nơi càng tối hơn.
Bùi Cảnh nhìn toà cung điện này, căng thẳng hẳn lên.
Tru kiếm trên tay cũng hơi không thích hợp, hơi băng lạnh lẽo truyền khắp toàn thân theo chuôi kiếm, lạnh thấu xương tuỷ.
Tru kiếm đang run rẩy, truyền lại cho y một cảm giác rất kỳ quái.
Đến cả tốt hay xấu Bùi Cảnh cũng không rõ.
Y nhíu mày, rốt cuộc toà cung điện này là thứ gì?
Bốn người rơi xuống đất, giẫm lên một tầng kết giới trắng xoá mỏng tang, phía dưới vẫn đen kịt một màu.
Cung điện sừng sững trước mặt bọn họ, nuốt chửng ánh sáng, đứng mãi ngàn đời.
Vạt áo tím của Huyết Chu Mẫu rơi xuống đất, ả mỉm cười, nửa mặt bị độc ăn mòn khiến nụ cười của ả trông cực kỳ gớm ghiếc: “Cuối cùng cũng để ta thấy được nó rồi.”
Gã song sinh nheo mắt: “Cung Hoàn Nguyện trong truyền thuyết?”
Bùi Cảnh nhìn khắp nơi, phát hiện không một ai lộ vẻ kinh ngạc.
Cho nên, chỉ có y không biết đây là đâu?
Huyết Chu Mẫu bước lên đầu tiên, sờ lên phần mặt sẹo chi chít độc tố đang chậm rãi ăn mòn sinh mạng của mình, cười lạnh đi về phía trước: “Nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta cũng có thể thoát khỏi thứ đồ chơi này.”
Gã song sinh thì đưa tay sờ khối u sau gáy mình, khoé môi cong lên nụ cười đẫm máu: “Chung quy ngươi không đấu lại ta, ha, ha ha ha.” Gã ta cười sằng sặc không nén được, càng cười càng lớn, đôi mắt tuôn ra đắc ý cùng với hận thù vô tận, oằn người, đi lên phía trước từng bước bằng một tư thế vặn vẹo.
Tu sĩ trung niên lại không vội vã như hai người bọn họ, như thể đang chờ bọn Bùi Cảnh đi trước.
Bùi Cảnh để ý đến câu nói vừa rồi của gã song sinh, hỏi: “Cung Hoàn Nguyện, tên như ý nghĩa, là nơi thực hiện nguyện vọng của con người?”
Lại có chuyện tốt cỡ này?
Sở Quân Dự cười nhạt, điềm nhiên đáp lại: “Cái tên do người ngoài đặt ra mà thôi. Cầu nguyện với Thiên Ma, bọn họ trao đổi bằng thứ gì?”
Bùi Cảnh rùng mình.
Lại hỏi: “Có phải nơi này nối liền với Cửu U không?”
Sở Quân Dự hỏi: “Cửu U ra sao trong tưởng tượng của em?”
Bùi Cảnh tạm ngừng, trong tưởng tượng của y, Ma vực Cửu U, vừa nghe đã thấy là sự tồn tại như địa ngục, hẳn là có thành trì, có sông máu, có vạn quỷ. Là nơi vừa khéo tương phản với chính đạo. Suy nghĩ một hồi, Bùi Cảnh nói: “Hình như tưởng tượng của em sai rồi.”
Sở Quân Dự mỉm cười, nói: “Có lẽ, đây đã là Cửu U.”
“Hở?”
Sở Quân Dự không trả lời, nắm lấy tay y đi vào cung điện.
Bước vào trong điện, cảm giác lập tức đảo lộn, không hề có chút linh lực nào trong không khí, chỉ có sức mạnh quỷ dị ngột ngạt không biết xuất phát từ đâu. Cửa điện khắp nơi trên trụ đá, con đường tạo bởi phù điêu khắc hoạ tộc Thiên Ma.
Bùi Cảnh cẩn thận để ý.
Tới gần mấy cây cột gần cửa điện, một cây vẽ lửa cháy đốt trời, một bóng hình thấp thoáng giữa hư vô; một cây khác chạm khắc một thanh kiếm, cắm trên một cái hồ, hào quang muôn trượng. Cây thứ ba là mười ngàn đôi tay vùng vẫy trong bóng đêm, muốn chạy thoát. Cây thứ tư, một đứa bé ra đời, sinh ra trên hồ, được chúng ma vây quanh.
Bùi Cảnh nghĩ, đó hẳn là Quý Vô Ưu.
Huyết Chu Mẫu và gã song sinh lần lượt đi vào, lặng lẽ chìm trong bóng tối rồi biến mất hoàn toàn không lâu sau đó.
Bùi Cảnh hỏi hắn: “Chúng ta phải đi vào hả?”
Sở Quân Dự liếc nhìn y, hỏi lại: “Ta bảo em chờ ở đây thì em sẽ nghe lời à?”
Vậy mà không phản bác được, Bùi Cảnh: “… Ha ha.”
Sở Quân Dự ngẩng đầu, tròng mắt đỏ ngòm ngước lên nhìn, sắc mặc u ám chợt loé lên.
Tóc bạc choàng đen, lạnh lẽo khắc nghiệt, hai hoà làm một cùng với khí chất cả toà cung điện này.
Hắn nói: “Nếu em gặp được trưởng lão của tộc Thiên Ma, trước tiên chớ manh động, chờ ta đi tìm em.”
Bùi Cảnh gật đầu: “Vâng.”
Rồi lại nhíu mày: “Đến lúc ấy chúng mình sẽ tách ra?”
Sở Quân Dự hơi ngẩn ra, không đáp lại.
Hình ảnh chạm trổ trên mỗi cây cột dường như được phủ một lớp sáng vàng lờ mờ.
Trong bóng tối, những hình ảnh ấy vô cùng thần thánh.
Thiên Đạo sinh ra, máu luyện Tru kiếm, vạn ma thức tỉnh, Ma tử giáng trần.
Tiến lên một bước, bên tai trở nên ồn ào, nhưng Bùi Cảnh không cảm thấy gì cả.
Nhưng trong nháy mắt y lơ đãng, đột nhiên ong một tiếng, màng nhĩ như bị xuyên thủng, máu tươi trào ra chảy dọc theo lỗ tay y.
Bùi Cảnh: “…”
Có phải sắp điếc rồi không? Chậm chạp sờ lên, Bùi Cảnh mới phát hiện, không chỉ lỗ tai, mà cả mắt, cả mũi cả miệng, hình như cũng đang chảy máu.
Thất khiếu(1) đổ máu?
(1) hai mắt, hai lỗ mũi, miệng, hai lỗ tai
Trong bóng đêm, Sở Quân Dự nâng tay vẽ thứ gì đó lên ấn đường của y, ảnh hưởng kia phai mờ rất nhiều. Sở Quân Dự nhíu mày, lên tiếng: “Em không phải người ác, nơi này bài xích em.”
Bùi Cảnh giật mình.
Bước lên phía trước là một cánh cửa, một cánh cửa máu đen phía cuối đường.
Bùi Cảnh chau mày, hỏi: “Xuyên qua cánh cửa đó là Cửu U sao?”
Sở Quân Dự nói: “Không phải.”
Bùi Cảnh: “Ơ? Thế là cái gì, shh — ” Y cảm thấy đau nhức bị xuyên thủng lỗ tai chợt tăng vọt, biển ý thức quằn quại.
Sở Quân Dự vươn tay che kín hai lỗ tai y.
Hơi thở trên người hắn cũng xoa dịu đau đớn của y.
Bùi Cảnh vô thức túm lấy tay áo hắn.
Trước cửa, Sở Quân Dự bỗng dừng lại, cúi xuống hôn lên trán y.
Bùi Cảnh ngơ ngác, có linh cảm không lành. Bàn tay lạnh buốt của Sở Quân Dự nắm lấy cổ tay Bùi Cảnh thoát khỏi sự lôi kéo của y.
Một bàn tay khác thì nhẹ nhàng đẩy lưng y vào trong cửa.
Bùi Cảnh kinh ngạc quay đầu.
Lại chỉ nhìn thấy ánh đỏ quanh cửa chiếu lên mặt thanh niên, tóc bạc tái nhợt, mắt đỏ như máu.
Sở Quân Dự lạnh lùng như thường, bình tĩnh dặn dò: “Chờ ta.”
Bùi Cảnh trừng lớn mắt, vươn tay muốn túm lấy ống tay áo của hắn, nhưng lại bị lực hút vô hình trong cửa lôi vào, hét ầm lên: “Sở Quân Dự —!”
Chỉ là thanh niên tóc bạc ngoái lại liếc y, dường như nở nụ cười, sau đó quay người rời đi không chút lưu tình.
Bùi Cảnh: “…” Mẹ nó!
…
Doanh Châu.
Ngu Thanh Liên kết thúc lần bế quan này rất sớm.
Bởi vì trong một khoảnh khắc, tất cả chuông bạc trên cổ tay nàng đồng loạt rung lên.
Tiếng vang thanh thuý, yếu ớt vang vọng trong mật thất.
Ngu Thanh Liên chợt mở mắt ra, sau đó nghiêm túc đi xuống bệ đá, bước ra ngoài.
Thị nữ của nàng chờ đợi bên ngoài trợn trừng mắt, lắp bắp: “Cung Cung Cung Cung, Cung chủ, sao người ra ngoài sớm thể.”
Khuôn mặt của Ngu Thanh Liên ẩn giữa nửa sáng nửa tối, lệnh: “Đừng truyền ra ngoài.”
Thị nữ hoảng sợ, cứng ngắc gật đầu.
Ngu Thanh Liên đi vào trong hầm tối của hoàng cung Doanh Châu.
Tay cầm một ngọn đèn, nàng nhấc váy, nghiêm nghị đi vào một hành lang đen nhánh. Lúc ra ngoài lại là một cánh rừng trúc rộng lớn.
Lá xanh như sóng, thân trúc thẳng tắp xinh đẹp mảnh mai đắm mình trong cả hồ trăng, huỳnh quang trắng nõn, dòng suối nhỏ uốn lượn theo thân cây, như nước xanh vờn quanh trúc, róc rách mát lạnh thấm đẫm lòng người. Nàng bước chân trần lên mảnh đất này, chuông bạc trên cổ tay mới ngừng tiếng vang, tựa như có người dưới đáy hồ sâu trong rừng trúc đang gọi nàng đến. Váy áo đỏ thẫm lướt qua cỏ thơm xanh mướt, Ngu Thanh Liên nhìn thấy nơi mà mẹ ôm mình quỳ lạy ngày thơ ấu.
Cấm địa của hoàng cung, cũng là trung tâm của Doanh Châu.
Phía cuối của dòng suối là một cái hồ, trên hồ lơ lửng ảo ảnh một đoá sen, trước kia nàng vẫn chỉ thấy được một búp hoa nho nhỏ, ấy thế mà lại hoá hình trong đêm nay. Mỗi cánh hoa đều xinh đẹp trắng muốt, lung linh lạnh lẽo, Ngu Thanh Liên ngẩn ngơ đứng sững bên ao.
Rừng xanh lặng tiếng, cỏ cây an bình.
Ánh sáng của Thanh Liên Phù Thế thai nghén đất trời, cũng ào ạt phác hoạ ra hình bóng của một người.
Áo voan xanh nhạt, hơi lam hệt buổi đêm.
Những sợi tóc đen rủ xuống bên hông, nữ thần tỉnh lại trên ao lẳng lặng nhìn sang, đôi mắt một xanh một biếc mở ra xuyên qua ngàn vạn năm nhìn chằm chằm vào hậu duệ của mình.
Ngu Thanh Liên ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt tương tự mấy phần với mình, hồi hộp suýt mất hồn, thì thào: “Nữ thần… Người đã tỉnh rồi sao.”
Linh hồn tiên tổ ngủ say ngàn năm giữ trong hoàng cung Doanh Châu, giờ khắc này, tỉnh dậy.
Nữ thần Doanh Châu lại bình thản, nghe thấy Ngu Thanh Liên hỏi cũng không trả lời, mỉm cười hỏi ngược lại: “Con là Cung chủ Doanh Châu hiện giờ?”
Ngu Thanh Liên ngây ngốc, gật đầu.
Nữ thần Doanh Châu dịu dàng nói: “Đứa trẻ ngoan, ta vẫn chưa tỉnh lại. Đây chỉ là phần hồn ta giữ lại trong Doanh Châu từ ngàn vạn năm trước. Thậm chí ta cũng không biết bây giờ bản thân ở nơi đâu.”
Ngu Thanh Liên ngơ ngác mở miệng: “Vậy người…”
Nữ thần Doanh Châu nhìn xa xăm về một phía, khẽ nói: “Ta thức tỉnh chỉ có thể do một nguyên nhân, nguyên hình của Thanh Liên Phù Thế bị động vào. Lúc đầu ta ngủ say ngoài vực Thiên Ma để phong ấn bọn chúng. Bây giờ, Thanh Liên Phù Thế bị nhúng tay, chỉ e không chống đỡ được bao lâu nữa, cánh cổng Cửu U sẽ mở ra. Mà ta gọi con đến khi thức tỉnh cũng chỉ để nói cho con một sự việc.”
Trái tim Ngu Thanh Liên đập thình thịch: “Tiên tổ có lời xin cứ dặn.”
Nữ thần Doanh Châu: “Sau khi ta biến mất, bông sen này sẽ úa tàn, còn lại một hạt ngọc xanh.”
“Đó là thứ ta để lại cho con đề phòng hôm nay, con là hậu duệ của ta, ăn nó vào có thể kế thừa một phần ba thần lực của ta. Thiên Ma thức tỉnh, thiên hạ đại loạn, con là chủ nhân của Doanh Châu, dĩ nhiên phải xuất lực thời loạn thế.”
Ngu Thanh Liên trừng mắt, sững người bởi những lời của nàng.
Nữ thần Doanh Châu lại nói: “Mang theo một phần ba lực lượng của ta đến Thương Hoa, đi tìm hậu duệ của Vân Tiêu Kiếm Tôn, chủ nhân của Tru kiếm. Mười ngàn năm trước đó, một đám người Hoá Thần viên mãn chúng ta cũng chỉ có thể đồng quy vu tận với chúa tể Thiên Ma. Sau mười ngàn năm linh lực suy thoái, các con lại càng bất lực.”
“Ta biết Thiên Đạo sẽ ngóc đầu dậy, nhưng lần này, trong cái rủi có cái may, Tru kiếm nằm trong tay chúng ta.”
“Mà vị đệ tử kia của Vân Tiêu, cũng là cơ hội cuối cùng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!