Lưu Thuận và Khổng Kỳ vốn đã nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng động từ trong phòng của lang quân, chưa kịp khoác thêm áo ngoài đã nhanh chóng chạy đến.
“Lang quân, người không sao chứ…”
Hai người đi đến phòng ngủ của Thôi Mạch Chu, trông thấy hai người đang ôm nhau kia thì lập tức im lặng, không khỏi ngơ ra một lúc rồi không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau.
Khó lắm mới có thể ôm được người thương vào lòng, bầu không khí đang rất tốt kia lại bị quấy rầy bởi hai vị khách không mời mà đến, Khương Tuế Ngọc xấu hổ buông Thôi Mạch Chu ra, ra vẻ ung dung vờ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Thôi Mạch Chu sầm mặt, liếc qua hai người phá hỏng chuyện tốt của hắn với ánh mắt lạnh băng: “Ta không sao cả, các ngươi đến đây làm gì?”
Lưu Thuận khẽ nhếch miệng, đến bây giờ hắn ta vẫn chưa hết khiếp sợ.
Lang quân có tấm lòng rộng mở nhà hắn ta lại thân mật với Trường Nhạc Huyện chúa ngạo mạn vô lễ, cư xử không ra gì kia như thế, chẳng phải là đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu ư?
Khổng Kỳ phản ứng trước tiên, thái độ ngoan ngoãn vâng lời: “Là thuộc hạ đã quấy rầy lang quân nghỉ ngơi, xin phép được cáo lui trước.”
Dứt lời, trông thấy Lưu Thuận còn định mở miệng nói, Khổng Kỳ không nói gì mà bịt miệng Lưu Thuận lại, kéo hắn ta về.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, ở đây chỉ còn Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu.
Chứng xấu hổ của Khương Tuế Ngọc lại tái phát, không biết nên đối diện với Thôi Mạch Chu như thế nào.
Đã dự tính sẵn trong đầu, đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, thế mà bụng của nàng lại không biết cố gắng mà sôi lên ùng ục.
Nhớ đến vị ma ma kia vì muốn nàng hầu hạ quý nhân thật chu đáo, nên không cho ăn cơm, hèn gì bụng trống rỗng.
Bởi vì trong gian phòng chỉ có hai người bọn họ, thế nên tiếng bụng kêu lên rất rõ ràng trong đêm khuya yên tĩnh thế này.
Thôi Mạch Chu không muốn để nàng xấu hổ nên đã nói ngay: “Để ta kêu nhà bếp làm vài món cho nàng ăn.”
Đêm hôm khuya khoắt, làm phiền đến giấc ngủ của người khác cũng hơi ác rồi, Khương Tuế Ngọc ngăn hắn lại: “Chàng vẫn chưa nếm thử những món ăn ta làm, để ta làm cho chàng thử được không?”
Nhà bếp nhỏ đã nhanh chóng được thắp đèn.
Thôi Mạch Chu biết rõ không nên mong chờ quá nhiều vào Khương Tuế Ngọc.
Lúc nhóm lửa, ngọn lửa cháy lan sang làn váy, suýt nữa đã đốt cháy cả váy rồi.
Nàng vội chân vội tay mau mau dập tắt lửa, ngại ngùng cười nói: “Bất ngờ bất ngờ.”
Thôi Mạch Chu đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài, vén tay áo lên chuẩn bị canh lửa giúp nàng.
Không bột đố gột nên hồ, Khương Tuế Ngọc chỉ tìm được một vài cọng rau dưa đã héo và cơm nguội thừa.
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định làm vài món sở trường của mình, qua một lúc đã có vài món ra lò.
Cơm trứng chiên, canh trứng, bánh trứng chiên, canh trứng chưng,…!Nhìn buổi tiệc trứng muôn màu rực rỡ trước mặt mình, Thôi Mạch Chu giật giật khoé miệng.
“Chàng mau thử xem có hợp khẩu vị không?” Đôi mắt Khương Tuế Ngọc lấp lánh nhìn hắn, khiến hắn không có cách nào từ chối cả.
Hắn hơi do dự vươn đũa gắp một miếng bánh trứng bỏ vào miệng, không mặn cũng không nhạt, vị cũng tạm ổn, chỉ là không thể không để ý đến tiếng nhai võ trứng rắc rắc kia.
Khương Tuế Ngọc trông thấy hắn đã im lặng không nói một lúc rồi, cũng tự gắp ăn thử một miếng bánh trứng, rồi không kiềm được mà nhăn mày, buồn rầu nói: “Ánh sáng hơi yếu, không lấy ra hết những vụn vỏ trứng được.”
Không muốn tổn thương sự tự tin của nàng, Thôi Mạch Chu đành nói: “Thêm vỏ trứng trong này cũng có một hương vị riêng.”
Kỹ năng trợn mắt nói láo càng ngày càng lợi hại.
“Thật ư?” Khương Tuế Ngọc rất hưởng thụ lời khen của hắn, không khỏi đắc ý: “Nếu chàng thích thì lần sau ta sẽ làm tiếp cho chàng là được.”
“Khụ khụ!” Thôi Mạch Chu suýt chút nữa đã bị sặc, nói: “Đừng phiền phức như thế, nếu muốn ăn gì thì cứ kêu đầu bếp làm là được rồi, đừng tự rước mệt vào người.
Huống chi nếu như nàng đã làm luôn việc của đầu bếp rồi thì bọn họ phải làm thế nào đây?”
Khương Tuế Ngọc suy nghĩ rồi gật đầu, quả thật là không nên giành việc của người khác, nói: “Vậy cũng đúng, vậy ta sẽ không để bọn họ khó xử.”
Tiếng dế kêu thấp thoáng ngoài cửa sổ, ăn tạm vài món trên bàn, Thôi Mạch Chu đưa tiễn nàng về phòng trọ nghỉ ngơi.
Vừa định đóng cửa, Thôi Mạch Chu bỗng dưng đề nghị: “Mấy hôm nữa ta muốn dẫn nàng đi gặp phụ thân và mẫu thân của ta.”
Chợt giật mình một cái, con sâu ngủ lập tức bay mất, Khương Tuế Ngọc định từ chối theo bản năng: “Chuyện này…!chuyện này có phải hơi nhanh không?”
“Chẳng lẽ là nàng vẫn còn nỗi lo âu nào khác nên mới không nguyện ý kết tóc cùng ta trong suốt quãng đời còn lại? Hay là nàng không muốn cưới ta?” Đôi mắt Thôi Mạch Chu nhìn chằm chằm nàng với ánh nhìn xa xăm, khiến nàng không thể nói nên lời câu nói đã sắp thốt ra tiếng.
“Tất nhiên là không phải thế…” Khương Tuế Ngọc vẫn định giải thích.
Hắn đứng bên cạnh khẽ mân mê làn tóc rũ trên bờ vai nàng, trong đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu ánh trăng trắng tinh, ánh trăng rơi trên người hắn như một lớp sương, tựa như một vị tiên nhân trên Cửu Trọng Thiên kia đi lạc vào chốn hồng trần, mặc dù Khương Tuế Ngọc đã ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn kinh ngạc bởi vẻ đẹp của hắn.
Ánh mắt hắn lúc sáng lúc tối, thế nên Khương Tuế Ngọc cũng không để ý đến sự cố chấp đến đáng sợ được hắn giấu kỹ nơi đáy mắt.
Nhưng Thôi Mạch Chu vốn không thèm cho nàng cơ hội để phản biện mà đã quyết định thay nàng luôn rồi: “Thế quyết định vậy đi, ban đêm đi đường cẩn thận, nàng mau về nghỉ ngơi đi.”
Vừa dứt lời đã quay người đi luôn rồi.
Khương Tuế Ngọc: “…”
Chỉ trong một chốc đấy thôi mà nàng đã thành công tự bán mình ra ngoài rồi ư?
– ——–
Trường Nhạc Huyện chúa mất tích hơn nửa năm nay đã trở lại, khiến mọi người bàn tán xôn xao hơn cả là việc Nữ hoàng đã hạ chỉ tứ hôn cho Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu, nghe nói còn là do Thôi Mạch Chu tự mình cầu hôn.
Mọi người đều kinh ngạc và nghi ngờ: Không phải Thôi gia và Trường Nhạc Huyện chúa như nước với lửa ư, sao bây giờ lại thành thông gia rồi?
Sau đó lại có một lời đồn được lưu truyền trên phố.
Rằng Thôi Mạch Chu đã thầm thương trộm nhớ Huyện chúa đã lâu, tiếc thay lúc ấy Huyện chúa đã gửi gắm tâm tư nơi Cảnh Vương, không hề để ý đến hắn.
Khoảng thời gian Thôi phủ lưu đày, Thôi Mạch Chu cam lòng bị Trường Nhạc Huyện chúa giày vò, cuối cùng thì mây tan trăng tỏa, có thể rước được mỹ nhân Huyện chúa về dinh.
Trong quán trà Duyệt Phong ở Thượng Kinh, Khương Tuế Ngọc vừa ăn món điểm tâm nhỏ nhắn vừa nghe người kể chuyện kể về câu chuyện tình yêu đau khổ dây dưa không dứt giữa nàng và Thôi Mạch Chu, Khương Tuế Ngọc càng nghe càng nhăn mày, không uống nổi nước trà nữa.
“Người kể chuyện này thật vớ vẩn quá mà, ngay cả ta cũng không biết rằng câu chuyện của ta lại có thể chán ngán đến thế, không chê chán à.”
Một người có liên quan khác trong câu chuyện là Thôi Mạch Chu với vẻ mặt đầy bình tĩnh, thậm chí còn bày mưu tính kế giúp nàng: “Nếu nàng muốn thì ta cũng có thể tìm vài người thư sinh viết mấy cuốn cho nàng đọc, chán không có chuyện gì làm thì giết thời gian như thế cũng được.”
Khóe miệng Khương Tuế Ngọc giật giật: “Không cần đâu.”
Nàng còn chưa quên cuốn tiểu thuyết “Huyện chúa bá đạo hãy yêu ta” được áp dưới đáy thùng đâu, xấu hổ đến mức khiến cho nàng muốn về lò đúc lại.
Uống trà xong, hai người xuống lầu chuẩn bị về phủ,
Đột nhiên lại xuất hiện một tên ăn mày với gương mặt đen thui, đầu bù tóc rối nắm một cây dao găm trong tay lao thẳng đến muốn đâm Thôi Mạch Chu.
May mà Thôi Mạch Chu phản ứng nhanh, nhanh chóng nghiêng người rồi lại quay sang đá bay vũ khí của tên kia.
Hộ vệ vội vàng tiến đến ngăn chặn dễ như trở bàn tay.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của hắn ta, mọi người đều bất ngờ không thôi.
Hắn ta không phải ai khác mà chính là tên Ninh Vương đã lẩn trốn hơn một năm kia.
Có tin đồn rằng Ninh Vương đã trốn khỏi kinh thành từ lâu, không biết đang cư trú ở đâu, có lẽ là đã chạy sang nước khác rồi, sao có thể gặp được hắn ta ở nơi này.
Nhưng Ninh Vương nào cam lòng, hắn ta vốn là con rồng cháu phượng, cao cao tại thượng, mà nay chỉ có thể chốn chui chốn nhủi, làm bạn với đám ăn mày ti tiện kia, mơ màng sống qua ngày, trốn đông trốn tây.
Mà hai người Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu đã hại hắn ta thành ra như thế này đã sắp kết hôn, nỗi hận thù dâng lên trong lòng, trong sự kích động nhất thời ấy mà hắn ta đã nghĩ đến chuyện ám sát.
Thật ra trong một khoảng khắc lao đến ấy, hắn ta đã hối hận, lại muốn buông tay đánh cuộc một lần điên cuồng này, ít nhất là tới bây giờ, hắn ta cũng không cần sống trong những tháng ngày mịt mù tăm tối ấy nữa, không phải sao.
Ninh Vương đã nhanh chóng bị người của Trấn Ninh Ti dẫn đi, nhưng chuyến thăm hỏi vợ chồng Thôi Văn Nhượng lại bị chậm trễ.
Khương Tuế Ngọc kính hết trà cho hai vị, trong lòng lo lắng không yên, sợ để lại ấn tượng xấu với hai người họ.
Nhưng vợ chồng Thôi Văn Nhượng đều là người ôn tồn lễ độ, tri thư đạt lễ và tốt tính, tình huống mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau trong tưởng tượng cũng không xảy ra.
Nói một lúc về chuyện kết hôn, thấy thời cơ đã chín muồi, Thôi Tần thị còn kéo nàng tâm sự thầm kín, nói những lời thật lòng.
Thôi Tần thị cứ nói: “Vốn nghĩ rằng tương lai Chu Nhi sẽ cưới một vị tiểu nương tử điềm đạm nho nhã có thể dâng hương đánh đàn thi hoạ cùng hắn.
Nhưng nghĩ đến tính cách chất phác thế kia của Chu Nhi, có lẽ tiểu nương tử nhà người ta sẽ ấm ức chết.”
Bà nắm tay Khương Tuế Ngọc, vỗ vỗ, lời nói mang hàm ý sâu xa: “Huyện chúa là lá ngọc cành vàng, cởi mở hoạt bát, vừa lúc có thể bù thay phần của Chu Nhi.
Ta là mẫu thân nó, dù sao vẫn có tâm tư riêng.
Vào những ngày Huyện chúa mất tích, Chu Nhi mất hồn mất vía, cũng gầy đi nhiều, nếu có ai nói rằng trong lòng nó không có con, e rằng sẽ chẳng có ai tin đâu.
Ta không mong cầu gì hơn, chỉ mong Huyện chúa có thể đặt nó vào một nơi trong trái tim con là được rồi.”
“Đến lúc đó cho dù Chu Nhi không giữ được nhan sắc khi tuổi già nữa, cũng mong Huyện chúa nhớ đến tình cảm vợ chồng nhiều năm qua, đừng đuổi nó ra khỏi phủ là được.
Đúng rồi, nếu như tên tiểu tử thối kia thích trưng ra vẻ mặt thối với con giống như cha nó, thì cứ ra tay đánh nó đi, không cần để ý đến gương mặt kia, đàn ông ấy mà, đánh nhiều một chút mới chịu nghe lời…”
Lời nói lúc đầu khiến trong lòng Khương Tuế Ngọc khẽ rung động, không khỏi cảm động cực kỳ vì tình thương con hết mực của bà với Thôi Mạch Chu.
Nhưng nghe đến đoạn sau lại cảm thấy không đúng lắm.
Bá mẫu à, sao phong cách của gia đình người lại khác xa nhau đến như vậy?
Khương Tuế Ngọc hơi bất ngờ trợn tròn mắt, đôi khi lại gật đầu coi như trả lời.
Sau đó Thôi Tần thị cứ thần thần bí bí đưa cho nàng một cuốn sách, dặn nàng hãy xem trước khi kết hôn.
Không kiềm được lòng hiếu kỳ, trong xe ngựa đang trên đường quay về phủ Huyện chủ, nàng đã liếc nhìn thử một cái thôi mà mặt đã đỏ đến tận mang tai.
Nàng giống như một đứa trẻ mắc sai lầm bị phát hiện, không biết nên làm thế nào mới được.
Tập tranh đã xem qua trước đó so với cuốn sách trước mắt này có thể gọi bằng sư phụ.
Bọn họ thật biết cách chơi mà.
Vào ngày Trường Nhạc Huyện chúa và Thôi lang quân thành thân, mười dặm hồng trang, cách vài dặm là có tiếng hò hét rầm rộ, khung cảnh sầm uất khiến cho người ta líu lưỡi.
Thuần Vu Tịnh làm việc công ra ngoài cũng không quên sai người mang quà lễ đến cho bọn họ.
Cảnh Vương và Cảnh Vương phi tự mình đến cửa chúc mừng, Nữ hoàng đến chủ trì hôn lễ, khắp chốn Thượng Kinh này, không ai có thể vinh quang bằng.
Trông thấy Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu thành thân, Thẩm Hạm hơi ngẩn người, không kìm lòng được mà chợt nhớ đến ngày nàng ấy thành hôn.
Cảnh Vương ở bên cạnh lại tưởng rằng nàng ấy khó chịu trong người, quan tâm hỏi: “Sao thế? Nhóc con kia lại phá phách nữa ư?”
Thẩm Hạm nhìn sang hắn ta, nhìn người đàn ông sẽ cùng nàng ấy đi đến lúc đầu bạc răng long này, dịu dàng vuốt ve cái bụng đang ngày càng tròn trịa, nhoẻn miệng cười: “Không sao cả, bé con rất ngoan.”
Đêm động phòng hoa chúc, cũng như có tên trên bảng vàng vậy, đều là những việc vui sướng nhất cuộc đời này.
Thôi Mạch Chu đã cảm nhận được vế phía sau, còn vế trước thì bây giờ mới đến.
Vốn hắn muốn về phòng thật sớm, nhưng những vị khách quý nào chịu buông tha hắn dễ dàng như vậy, liên tục rót rượu cho hắn, may mà tên Tăng Huyền này cuối cùng cũng có tác dụng, giúp hắn cản liên tục mấy ly rượu, Thôi Mạch Chu mới có thể rời khỏi sớm một chút.
Trong hỉ phòng phủ đầy những tấm vải gấm đỏ, nến đỏ nhỏ sáp, ngọn đèn dầu khẽ lắc lư.
Khương Tuế Ngọc cầm quạt che khuất khuôn mặt, đôi mắt đẹp rũ nhẹ, tóc búi cao ngất, trâm cài tóc ghim bên tóc mai rũ xuống lắc lư, tạo ra tiếng vang lanh lảnh.
Tựa như một mỹ nhân dịu dàng nhã nhặn hiếm có trong cuộn tranh, đương nhiên với điều kiện tiên quyết là dưới tình huống Khương Tuế Ngọc không mở miệng nói chuyện.
“Ta chờ chàng nãy giờ rồi, mau mau, cổ của ta sắp bị búi tóc giả này đè gãy rồi.”
Nàng nhe răng nhếch miệng than đau, đấu tranh với cây trâm này, bầu không khí tốt đẹp lúc nãy đã không cánh mà bay, nhưng Thôi Mạch Chu đã bình tĩnh lại rồi – đây mới thật sự là Khương Tuế Ngọc, một Khương Tuế Ngọc không bao giờ biết chữ thẹn thùng viết thế nào.
Hắn không nhịn được mà bật cười, đi đến cẩn thận rút cây trâm đang cuốn lấy tóc nàng ra.
Sau đó lấy một chậu nước sạch, lấy khăn trắng dịu dàng lau đi lớp son phấn trên mặt nàng, lộ ra khuôn mặt mộc của nàng.
Sau khi tháo trang sức ra, Khương Tuế Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm cả người, sau đó thoải mái lấy cuốn tranh mà Thôi Tần thị đưa ra rồi để ở trên giường, hào hứng tràn trề hỏi hắn đêm nay muốn chọn cuốn nào.
Thôi Mạch Chu: “…”
Phu nhân chủ động như thể, trong một khoảnh khắc ấy hắn không biết nên vui mừng hay không nữa.
Sau đó, những từ ngữ trong lời nói của Khương Tuế Ngọc càng kinh người hơn, chỉ thấy nàng vén tay áo chuẩn bị sẵn sàng, nói: “Chúng ta chơi đoán số đi, ai thắng thì người đó ở trên.”
Thôi Mạch Chu: “…”
Chuyện vui của đời người có thể nói là:
Cợt đùa, thoáng cự trước tiên,
Mà nhu tình đã thuận êm trong lòng.
Cúi đầu cho cánh trâm rung,
Quay lưng khiến bụi ngọc tung gót hài.
Ngoái nhìn, vẻ tuyết hoa tươi,
Bước lên giường nệm, chung ngồi ôm chăn.
Uyên ương ghé cổ ái ân,
Đôi con phỉ thuý hợp hoan trong lồng.
Ngượng ngùng nhíu chặt mày cong,
Môi son ủ ấm, càng nồng càng say.
Hương lan sực nức đâu đây,
Nhuận tươi như ngọc, sẵn bày làn da.
Không biết qua bao lâu, có người xốc màn lên, Thôi Mạch Chu ngồi dậy, đỡ trán đầy mất mát thất bại, khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Còn Khương Tuế Ngọc lại giống như yêu tinh đã hấp thụ đủ tinh khí, khuôn mặt hồng hào, vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi bảo: “Lần đầu tiên ra nhanh như vậy cũng bình thường thôi mà, đừng quá đau buồn.”
Thôi Mạch Chu lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Có vẻ như nàng có nhiều kinh nghiệm lắm nhỉ.”
Khương Tuế Ngọc bị hắn nhìn đến nỗi cảm thấy mất tự nhiên mà ho khụ khụ vài tiếng, đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào về xã hội internet muôn màu muôn vẻ ở thế giới kia của mình, bỗng nhiên trước mặt tối sầm, bị người đẩy ngã xuống.
“Một lần nữa!”
Trong lời nói của hắn lộ rõ vẻ không chịu thua, khiến Khương Tuế Ngọc run rẩy liên tục.
Được rồi, bàn về đánh nhau, nếu hắn không chiếm thế thượng phong thì cũng là nàng, dù sao thì ai cũng không chịu để người kia áp chế, ở trên giường cũng y vậy.
Ôi chiếc giường đáng thương, tiếng kẽo kẹt kêu liên tục lúc nửa đêm mà không hề dừng lại.
Qua nửa đêm, hai người đều kiệt sức, sau khi tắm gội xong lại quay về giường nằm.
Tinh thần Khương Tuế Ngọc đầy phấn khởi, quay qua quay lại không ngủ được, nhẹ nhàng dời đi cái tay đang đặt trên eo mình, lê dép xuống giường, lại bị Thôi Mạch Chu gọi lại.
“Nàng định đi đâu thế?” Thôi Mạch Chu ngồi dậy, chăn gấm tuột xuống eo hắn, vạt áo mở tung, lộ ra lồng nguc trơn bóng.
Đôi mắt của hắn vẫn còn đang mơ màng, rõ là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Dáng vẻ không có chút đề phòng nào của hắn khiến lòng Khương Tuế Ngọc mềm nhũn, không nhịn được mà dịu giọng lại: “Trong phòng chán quá, ta lên nóc nhà hóng gió.”
Hay thật, lần đầu tiên nghe nói đêm tân hôn tân nương không ngủ được, leo lên nóc nhà ngắm sao.
Thôi Mạch Chu cũng cảm thấy thật hoang đường, nhưng hắn cũng nguyện ý hoang đường cùng nàng.
Nằm trên mái hiên, ngẩng đầu nhìn lên là có thể trông thấy những ngôi sao sáng lấp lánh, gió lạnh khẽ thổi qua, trong lòng Khương Tuế Ngọc cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Chàng phát hiện ra ta không phải là Trường Nhạc Huyện chúa từ khi nào?”
Thôi Mạch Chu khẽ di chuyển, ung dung thản nhiên ngăn lại luồng gió lạnh thổi qua khuôn mặt nàng, nói: “Từ khi nàng hỏi ta về chữ viết của nước Thạch Lan, ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi.”
Nhưng hắn lại cảm thấy những chuyện liên quan đến quỷ thần này thật quá vô lý, nên mới không dám tin tưởng nó.
“Trước đây chàng nhìn ta với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, luôn khiến ta lo lắng đề phòng.” Nhớ lại chuyện cũ, Khương Tuế Ngọc không nhịn được mà bùi ngùi.
Thôi Mạch Chu mỉm cười: “Không phải nàng cũng muốn diệt trừ ta cho sảng khoái à?”
Một quãng đường này, ngay cả bọn họ cũng không thể ngờ được.
“Chàng thích ta bắt đầu từ khi nào?” Khương Tuế Ngọc mở to mắt nhìn hắn, tò mò hỏi.
“Nàng đoán thử xem.” Thôi Mạch Chu úp úp mở mở.
Khương Tuế Ngọc bĩu môi: “Không nói thì thôi.”
Đón gió một lúc lâu, lúc xuống nhà, Khương Tuế Ngọc không kìm được mà hắt hơi một cái.
Thôi Mạch Chu khẽ lắc đầu, xoay người rót một ly nước ấm cho nàng.
Ánh nến nhảy nhót, lúc không để ý thì đã đi qua một đêm.
Gà trống cất tiếng gáy, lộ ra ánh rạng đông, Thôi Mạch Chu và Khương Tuế Ngọc ôm nhau, hưởng thụ giấc ngủ yên hiếm có..