Sau Khi Đọa Ma, Ta Trở Thành Nốt Ruồi Chu Sa Của Bọn Họ - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Sau Khi Đọa Ma, Ta Trở Thành Nốt Ruồi Chu Sa Của Bọn Họ


Chương 12


Không lâu sau, một ma hầu bước vào bẩm báo: “Chủ Thượng, Trưởng Tôn, một tòa thành ở phàm giới gần với Ma Vực đã bị huỷ, gây nên thương vong cực lớn. Có người nghi ngờ rằng là do Ma Vực chúng ta làm.”

Cả một tòa thành sụp đổ, còn là tòa thành gần Ma giới nhất, điều này khiến Ma Vực khó tránh bị hoài nghi.

Ta hoài nghi liệu đây là do Ninh Vô Ngu hay đám người Tiên Giới xấu xa muốn “hãm hại” Ma giới, vì vậy tốt hơn là nên ra tay trước.

Rõ ràng, Nhan Loan cũng có cùng suy nghĩ với ta.

Ta chưa kịp mang quang kính ra để kiểm tra lại tình hình thì Đồ Tiêu có vẻ muốn chứng tỏ bản lĩnh, chủ động biến mình thành một tấm thuỷ kính xuất hiện trước mặt ta.

Phía trên thuỷ kính, cảnh tượng của Tiên Giới hiện lên đầy ấn tượng.

“Tiên Đế, Tiên Quân, Tiên Tử.” Tiên Binh đến hành lễ rồi bẩm báo: “Dọc tòa thành gần Ma vực có số lượng thương vong gần mười vạn người.”

“Có lẽ nào là Ma vực…” Dịch Hoài Tử cau mày suy đoán.

Sau khi ra khỏi tiểu thế giới của Vân Thạch tạo ra, những ký ức hỗn loạn của Dịch Hoài Tử và Long Chiêm cuối cùng đã trở lại.

Chứng kiến ​​việc bọn họ không dám liếc nhìn Ôn Hoài Nguyệt dù chỉ một cái cũng đủ thấy bọn họ xấu hổ và hối hận thế nào sau khi lấy lại ký ức.

“Không phải Nhan Linh làm!” Long Chiêm do dự một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải tỷ ấy.”

Đúng vậy, sau nhiều ngày bị ta phụ bạc, Long Chiêm cuối cùng vẫn phải lòng ta.

Mặc dù ta không phải người tốt nhưng mỗi điều ác ta gây nên vẫn luôn minh bạch.

Ôn Hoài Nguyệt khi nghe thấy lời này liền liếc nhìn Long Chiêm, nhưng khi Long Chiêm cũng nhìn sang, nàng ta lại tránh đi.

Hành Hoa và Huyền Thanh Thần Tôn đều không nói một lời.

Tiên đế lại nói: “Tạm thời đã lấy được một nửa Vân Thạch, tiếp đây, Hành Hoa…”

Hành Hoa siết chặt tay.

“Ngươi sẽ dẫn quân đi dọc theo các tòa thành ở Ma Vực để điều tra.”

“Các Tiên Quân khác…” Tiên đế lần này đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Tam giới hiện đang hỗn loạn làm phiền các vị rồi.”

Sau khi tất cả mọi người đều kính cẩn hành lễ với Tiên đế, ông ta cố ý giữ Ôn Hoài Nguyệt lại: “Lâm Nguyệt Tiên tử, thân thể của ngươi vốn trời sinh tương khắc với hung thần kia…”

Đây là muốn nhờ Ôn Hoài Nguyệt hiến thân, hy sinh vì đạo sao?

Trước khi Ôn Hoài Nguyệt trả lời, ta đã thấy Tiên đế đột nhiên nhìn chính diện vào thuỷ kính.

Đồ Tiêu ngắt tín hiệu. Hắn trở lại hình dạng con người rồi ho ra một ngụm máu lớn.

“Ngươi…” Ta vừa định hỏi thì thấy Nhan Loan ngăn ta lại, từ bên ngoài hét lên: Vào đi.”

Đồ Tiêu được ma hầu giúp chữa lành vết thương, ta và Nhan Loan là hai người duy nhất còn lại ở hậu viện.

Nhan Loan lộ ra vẻ mệt mỏi: “A Nhan, đưa ta về phòng đi.”

Nơi này cách xa tẩm điện tối tăm của huynh ấy nên ta đành tạm thời đưa Nhan Loan về tẩm cung của ta.

Nhan Loan mắc chứng ngủ mê, Đồ Tiêu lại đang bị thương. Ta phải tạm thời dặn dò các Ma tướng tăng cường cảnh giác, ngăn chặn nghiêm ngặt người phàm vào Ma giới, hơn nữa phải cẩn trọng với bất kỳ yêu quái nào rút dây động rừng trong thời gian này.

Khoảng nửa ngày sau, trước khi Nhan Loan tỉnh dậy, mặt đất ở hậu viện của Ma giới lại rung chuyển.

Lần này, quỷ binh đến báo: “Chủ Thượng, Hành Hoa Tiên Quân của Tiên giới đã viên lạc rồi.”

…..

Vì toàn bộ tòa thành dọc Ma giới sụp đổ đột ngột không rõ lý do nên Hành Hoa phụng mệnh Tiên đế dẫn quân đến đây để tìm hiểu, Ôn Hoài Nguyệt cũng đi theo.

“Hoài Nguyệt.” Hành Hoa quay đầu lơ đễnh nhìn nàng ta: “Nàng về trước đi!”

Ôn Hoài Nguyệt không nghe lời hắn, vẫn cố chấp đi theo.

Từ trên trời nhìn xuống, dọc theo thành của Ma giới, mọi người mới có thể nhìn thấy tình cảnh thê thảm bên dưới.

Tòa thành vốn náo nhiệt và ấm áp giờ đã vắng lạnh, trông vô cùng hoang tàn.

Giữa những mảnh đất, gạch đá đổ nát chồng lên nhau, lộ ra những vết máu còn sót lại.

Không biết có được xem là may mắn hay không, trên nền gạch, một nữ nhân bị mất một cánh tay, tay còn lại đang ôm bé gái đã tắt thở từ lâu vừa khóc vừa bấu víu xuống đất.

Tình cảnh này không có gì hiếm lạ vào thời điểm này.

Ngay khi họ chuẩn bị hạ xuống để giải cứu những người dân tội nghiệp thì lại có một tiếng “bùm” khác.

Một con quái vật khổng lồ lao ra từ dưới những đống đổ nát.

Có vẻ như sự sụp đổ đột ngột của thành phố không liên quan gì đến con quái vật này.

Không chỉ vậy, con quái vật này dường như muốn nuốt chửng tất cả xác c.h.ế.t trong thành, ngay cả bé gái trong vòng tay của người phụ nữ đó nó cũng không buông tha, như thể đã chờ đợi từ lâu mới đợi được đến thời khắc này.

Cùng lúc đó, Ninh Vô Ngu đang nhàn nhã dựa vào ghế ngồi, đầu ngón tay mảnh khảnh bị một sợi chỉ đỏ quấn lại, ở đầu sợi chỉ đỏ kia buộc một con rối bằng gỗ.

Thỉnh thoảng, con rối bằng gỗ sẽ bị phá hỏng.

Ngay sau khi Ninh Vô Ngu hơi cử động đầu ngón tay, nó sẽ trở lại trạng thái ban đầu.

Ở một nơi khác.

Không thể đợi lâu hơn được nữa, sau khi kiểm tra sơ qua hình dáng và điểm yếu của những con quái vật, Hành Hoa đã bố trí ma trận, dẫn chúng tiên lao lên.

Tuy nhiên, con quái vật dường như bất khả chiến bại. Bất kể Hành Hoa có làm thế nào thì nó vẫn luôn có thể trở lại trạng thái ban đầu trong chốc lát.

Ôn Hoài Nguyệt cũng lao lên.

Nhưng ngay khi nàng ta tiến tới, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu nàng ta: “Ngươi định cứu hắn à?”

Ai? Hành Hoa?

Lúc này, rất nhiều ký ức về Hành Hoa lấp đầy tâm trí Ôn Hoài Nguyệt.

Hầu hết đều là do Hành Hoa thay lòng đổi dạ. Hắn buộc tội nàng ta, lơ là, lạnh nhạt với nàng ta, còn đối với người khác lại nhớ mãi không quên.

Cuối cùng, hồi ức kết thúc bằng cảnh: “Hoài Nguyệt, sao nàng lại như thế? Vì sao lại muốn hãm hại A Linh?”

Quá nhiều ký ức cứa vào tim như hàng ngàn mũi kim mỏng xuyên qua.

Sau đó, nàng ta đẩy Hành Hoa thẳng đến gai nhọn trên con quái vật.

Ở đằng xa, Ôn Hoài Nguyệt vẫn có thể nhìn thấy nét mặt của Hành Hoa.

Hắn dường như hoàn toàn không hề phòng bị, cũng không hiểu tại sao Ôn Hoài Nguyệt – người luôn thích hắn lại đột nhiên làm như vậy.

Nhưng khi thoáng nhìn thấy một phàm nhân sắp c.h.ế.t dưới chân con quái vật, hắn vẫn gọi Ôn Hoài Nguyệt: “Hoài Nguyệt, cứu… mọi người…”

Lúc này, Ôn Hoài Nguyệt cũng đã lấy lại nhận thức, giọng nam nhân xa lạ biến mất kèm theo nụ cười tủm tỉm.

Ôn Hoài Nguyệt không để tâm quá nhiều, vội vàng đưa thanh kiếm dài của mình ra để tấn công con quái vật.

Có lẽ, ngay từ đầu, mục đích của nó là để nàng ta tự tay giết mình nên hiện tại, khi Ôn Hoài Nguyệt đối mặt với nó, nó lại không hề lợi hại như trước.

Hành Hoa ngược lại bị đâm vào nguyên căn, bị mủ độc từ gai nhọn của con quái vật ăn mòn.

Ôn Hoài Nguyệt run rẩy không dám bước tới, nhưng dù vậy, nàng ta vẫn có thể nghe hắn nói: “Hoài Nguyệt…đừng…”

Đừng gì? Hành Hoa không kịp nói những lời còn lại.

Mặt đất rung chuyển, cả cơ thể của Hành Hoa biến thành những hạt nhỏ phân tán vào không khí.

“Hành Hoa Tiên Quân!”

“Hành Hoa Tiên Quân viên lạc rồi!”

Chương 14: Đại chiến

Hành Hoa viên lạc rồi.

Tin tức này khiến ta cảm xúc lẫn lộn.

Theo lẽ thường, Hành Hoa sẽ không bao giờ dễ dàng gục ngã như vậy.

Có phải Ninh Vô Ngu đã nhúng tay vào không? Tại sao hắn lại làm vậy? Thể hiện mình chống lại Tiên giới? Hay là có mục đích khác?

Hoặc là hắn đang chứng minh cho ta thấy ngay cả khi cuốn sách “Hoài Nguyệt Lục” thực sự tồn tại, thế giới của bọn ta vẫn có thể thay đổi?

Ngay khi ta đang suy nghĩ miên man về mục đích của Ninh Vô Ngu thì một ma hầu khác đến báo cáo Hắc Bạch Vô Thường thỉnh cầu được gặp ta.

Ma giới chưa bao giờ có giao dịch với Âm phủ, vậy tại sao Hắc Bạch Vô Thường lại đột nhiên tìm đến ta?

Mặc dù nghi ngờ nhưng ta vẫn cho phép họ bước vào.

Khi Hắc Bạch Vô Thường bước vào, họ đang cầm trên tay một bông hoa lớn màu đỏ, cánh hoa rũ xuống.

Đây là, Bỉ Ngạn Hoa?

“Ma Tôn, đây là thứ mà cậu bé nhờ ta giao cho ngài…”

Có phải cậu bé mà ta đã suýt cứu được ở Mê Kính Thành không?

“Cậu bé bây giờ đã được đầu thai. Khi nó chuẩn bị đi qua cầu Nại Hà đã nhìn thấy bông hoa xinh đẹp này nên nhờ ta mang một bông hoa đến gặp Ma Tôn.” Hắc Bạch Vô Thường nói, đưa bông hoa to còn lại cho ta: “Nó cũng nhờ ta nói với Ma Tôn…”

Sau khi Hắc Bạch Vô Thường rời đi, ta nhìn chằm chằm vào bông Bỉ Ngạn trên tay, hồi lâu sau, khóe môi ta hơi nhếch lên một tia giễu cợt.

Nếu cậu bé nhờ Hắc Bạch Vô Thương nói, là yêu ma chắc gì đã xấu. Ta nghĩ có lẽ nó đã bị ngoại hình của ta lừa rồi. Con người thật của ta là bạo lực và kiêu ngạo, thậm chí có thể bỏ mặc những người bình thường đang gặp nguy hiểm mà thành lập liên minh với Ninh Vô Ngu.

Ta căn bản không hề tốt như nó nghĩ.

Cậu bé cho rằng ta động lòng hảo tâm cứu người một lần là vì thật sự lo lắng, quan tâm phàm nhân vô dụng mà từ bỏ đi cơ hội “hoàn mỹ” để lật đổ thế giới và hồi sinh ma tộc.

Vì gia tộc của ta, Nhan Linh tiếp theo ắt sẽ làm điều gì đó kinh thiên động địa, nhưng cũng là thuận theo bổn tâm.

Nghĩ đến điều này, ta thả lỏng mặt và ném bông hoa kia lên mép một cây cổ thụ.

Ngày hôm sau, khi thức dậy, ta nghe nói nhiều thành trì phàm trần đã thất thủ.

Tiên Giới muốn sử dụng sức mạnh của Vân Thạch, nhưng hóa ra, chỉ một nửa Vân Thạch thì không thể phát huy hết sức mạnh ban đầu của nó.

Phương án cuối cùng, Tiên Giới phải gửi tất cả Tiên tử đến cõi phàm trần để giải cứu những phàm nhân tội nghiệp đó.

Ta nghe nói, vì điều này, Tiên Giới đã tổn thất rất nhiều Tiên tử, dưới phàm giới, nhiều thành trì chỉ đơn giản là đầu hàng Ninh Vô Ngu để tránh chiến tranh loạn lạc.

Từ Thành Thương Châu trước đây, có thể thấy Ninh Vô Ngu muốn xây dựng một thế giới như nào. Có thể thế giới đó có thể thỏa mãn mong muốn của mọi người, tự do thực hiện mọi ham muốn mà không có bất kỳ luật lệ nào. Kết cục, nơi đây chỉ trở thành một lò luyện ngục trên nhân gian.

Từ đầu đến cuối, điều mà Ninh Vô Ngu muốn là một thế giới đầy hỗn loạn và vô cảm.

Hay nói rõ hơn, Ninh Vô Ngu, trong vai một hung thần cổ đại Phục Viêm, không hài lòng với thế giới hiện tại, ẩn sâu trong hắn là mong muốn tiêu diệt và hủy hoại đáng kinh sợ.

Hơn nữa, hắn cũng rất sảng khoái.

“A Nhan.” Nhan Loan chậm rãi đi ra khỏi phòng, khi nhìn thấy ta đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ ở sân sau, huynh ấy cũng đi tới: “Muội đang nghĩ gì vậy?”

Sau khi nghỉ ngơi, huynh ấy cảm thấy tốt hơn nhiều.

So với phàm trần, mặc dù lúc này Ma giới cũng bị ảnh hưởng nhưng tình hình tốt hơn nhiều.

Vì vậy, trên thực tế, có rất nhiều yêu ma đang bắt đầu dao động, muốn tan đàn xẻ nghé, phân chia lại mọi thứ.

Ninh Vô Ngu đây là đang dần hiện thực hóa kế hoạch lật đổ thế giới của hắn.

“Ca ca, đề nghị của Ninh Vô Ngu…” Ta ngước mắt lên, ngập ngừng nhìn.

Nhan Loan không quan tâm đến điều này: “A Nhan, muội muốn như thế nào?”

Nói rồi, huynh ấy xoắn một lọn tóc đen của ta,vòng quanh đầu ngón tay: “Kể từ khi muội gọi ta một tiếng “ca ca”, ta đã thề sẽ không bao giờ để muội chịu tủi thân. Miễn là quyết định của muội, ta sẽ luôn ủng hộ.”

Lời nói của Nhan Loan giống như một lời trấn an, ta cụp mắt suy nghĩ trong giây lát, sau đó kiên quyết ngước mắt lên nhìn thẳng vào huynh ấy.

“Ca ca, chúng ta sẽ hợp lực với Ninh Vô Ngu.”

Sau khi quyết tâm thành lập liên minh với Ninh Vô Ngu, Nhan Loan và ta cần phải triển khai lại lực lượng trong Ma Vực.

Ví dụ, ngoài việc tăng cường đề phòng với Tiên Giới, Ma Vực cũng nên điều động, chuẩn bị một lực lượng tinh nhuệ càng sớm càng tốt, đặt lực lượng này ở nơi mà Tiên Giới buộc phải đi qua Phàm Giới mới có thể đến nơi.

Bằng cách này, không chỉ có thể giữ chân Tiên Giới mà còn có thể giúp Ninh Vô Ngu một tay.

Ngoài việc náo loạn Phàm Giới, trong khoảng thời gian này, Ninh Vô Ngu cũng lợi dụng sự hỗn loạn ở phàm trần để phân tán lực lượng Tiên Giới, tìm cơ hội thích hợp để tấn công.

Sự ra đi của Hành Hoa mới chỉ là bắt đầu.

Nếu thực sự tồn tại “Hoài Nguyệt Lục” thì mục tiêu cuối cùng của Ninh Vô Ngu hẳn là Ôn Hoài Nguyệt.

Rốt cuộc, chỉ có đặc tính tự nhiên khắc chế của Ôn Hoài Nguyệt mới có thể gây ra mối đe dọa cho hắn.

Điểm này cũng được tiết lộ khi hắn đề cập đến Vân Thạch.

Nhưng Ôn Hoài Nguyệt là kẻ thù của Ninh Vô Ngu, vậy ai là kẻ thù của Ôn Hoài Nguyệt?

Ninh Vô Ngu đã vài lần giơ cao đánh khẽ với ta, nửa còn lại của Vân Thạch giờ lại nằm trong tay ta.

Vậy, kẻ thù của Ôn Hoài Nguyệt là ta sao?

Càng nghĩ về vấn đề này, ta càng dễ đau đầu, thậm chí tức ngực đến ngột ngạt. Căn bệnh u uất đã bị Huyền Thanh Thần Tôn đè nén trước đó dường như lại bùng phát trở lại.

“Ca ca.” Ta cố nén ánh nhìn kỳ lạ trong mắt, siết chặt ống tay áo của Nhan Loan: “Chúng ta đi gặp Ninh Vô Ngu thôi.”

Ngay khi ta và Nhan Loan bước vào Lệ Nguyên Sơn, tin tức về sự liên minh giữa Ma Vực và Ninh Vô Ngu đã lan truyền khắp ba cõi.

Hiện tại, trong Tam giới vẫn thường xuyên diễn ra hỗn chiến, hơn nữa, Phục Viêm – hung thần cổ đại được sinh ra từ hư không, có ý định đảo lộn cả Tam giới đã tái thế.

Vì vậy, bất kỳ sự xáo trộn nào ở một trong ba cảnh giới chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

Hơn nữa, vào thời điểm nhạy cảm này, Nhan Loan và ta đã dùng thân phận Ma Tôn và Trưởng Tôn của Ma giới bước vào Lệ Nguyên Sơn thương lượng với Phục Viêm.

Ta đoán không sai.

Khi ta và Nhan Loan đến, Ninh Vô Ngu vừa xem vở kịch vừa điều khiển tấm tranh sáng giữa không trung.

Trong tranh là khung cảnh chốn bồng lai tiên cảnh.

Vì sự liên minh đột ngột của Ma giới, Tiên giới hiện tại liền trở nên náo loạn.

“Bệ hạ, thần tướng tin rằng vì Ma Vực đã lật lọng, phàm giới cũng sẽ bị đe dọa, Phục Viêm có thể quấy rối, đảo lộn thế giới mà không cần rời khỏi Lệ Nguyên Sơn, chắc hẳn bản lĩnh lợi hại kinh người. Đối với hoàn cảnh hiện tại, cách duy nhất là lấy lại một nửa Vân Thạch đã mất càng sớm càng tốt, sau đó Lâm Nguyệt Tiên Tử sẽ tiến công, những Tiên tử khác sẽ hỗ trợ. Như vậy mới có thể đánh bại Phục Viêm!”

Người đứng đầu nói chuyện với Tiên đế là một lão già với bộ râu bạc phơ, ta không nhớ tên của ông ta khi ta còn ở Tiên Giới, chỉ biết rằng ông ta có vẻ có chút tiếng nói.

Ngay khi ông ta nói xong, nhiều tiếng hô khác đồng loạt vang lên.

“Đúng vậy Bệ hạ!”

“Ma giới đã quay lưng, nếu không có động tĩnh gì ở Tiên giới, e rằng ba cõi sẽ bị hủy diệt!”

“Chậc chậc, A Linh, nàng đoán xem rốt cuộc họ đã đoán ra chưa?” Ninh Vô Ngu liếc ta một cái, khóe môi nở nụ cười hài lòng.

“Nửa viên Vân Thạch kia thật ra ở trên người nàng.”

Nhan Loan chặn trước mặt ta, hoàn toàn che đi tầm mắt của Ninh Vô Ngu: “Bọn ta tới đây để bàn về việc hợp lực với ngươi.”

Hình ảnh trên tấm tranh vẫn còn tiếp tục.

“Bệ hạ, vì tiểu thế giới được tạo ra bởi Vân Thạch đã sụp đổ, điều này có nghĩa Vân Thạch đã bị lấy ra. Đối với nửa còn lại của Vân Thạch, Lâm Nguyệt Tiên Tử sẵn lòng đi đến Ma Vực để thăm dò xem chuyện gì đã xảy ra!”

Lần này, người lên tiếng chính là Ôn Hoài Nguyệt im lặng trong góc rất lâu, so với lần trước ta nhìn thấy, dáng vẻ nàng ta có vẻ gầy gò hơn hẳn.

“Nàng ta có thể đi, ta cũng đi!” Trước khi đợi Tiên đế nói gì, Long Chiêm đã liếc nhìn Ôn Hoài Nguyệt, nghẹn ngào nói.

Dịch Hoài Tử cũng dừng lại, hành lễ với Tiên đế: “Bệ hạ, thần cũng muốn đi thăm dò với Tiểu Điện hạ.”

Đi thăm dò với Long Chiêm, không phải với Ôn Hoài Nguyệt?

Tại sao? Bọn họ vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ sao?

Ta nhìn Nhan Loan – người đang đứng trước mặt ta rồi nhìn tấm màn ánh sáng do Ninh Vô Ngu điều khiển.

Sau đó, ta nhìn thấy Huyền Thanh Thần Tôn đứng bên gần đại điện, trông như một tác phẩm điêu khắc dường như đang ngầm trao đổi ánh mắt với Tiên đế.

Ngay lập tức, Tiên đế đáp ứng thỉnh cầu của Long Chiêm và Dịch Hoài Tử.

Sau đó, những Tiên tử khác tiếp tục thảo luận về cách đối mặt với cuộc liên minh của Ma giới.

Không có gì thú vị cả.

Ninh Vô Ngu cũng đóng tấm tranh lại.

“A Linh, nàng và lệnh huynh đây đã đồng ý hợp lực với ta, không phải Ma giới cũng nên bày tỏ thành ý hơn sao?” Ninh Vô Ngu nhìn có vẻ đang mỉm cười, nhưng thật ra không hề cho bọn ta bất kỳ cơ hội thương lượng nào.

“Đương nhiên rồi.”

Ngay khi ta nói xong, Nhan Loan đã lấy ra bản đồ phòng thủ của con đường duy nhất đến Tiên Giới: “Thành ý của Ma Vực đã thể hiện rồi, không biết các hạ đây có thể buông bỏ thành kiến chưa?

Sự cởi mở, công bằng của Ninh Vô Ngu chỉ là nhấn mạnh lại mối liên hệ giữa cuốn sách và thế giới này.

Tuy nhiên, hắn không hề nói gì về cách đối phó với Tiên Giới.

Nhưng thông qua hành động hô mưa gọi gió của hắn ở khắp phàm trần, không khó để đoán được hắn muốn tiêu hao năng lượng của Tiên tử trước, cũng chỉ có thể đợi khi Tiên Giới cạn kiệt sức lực mới thực hiện bước tiếp theo.

Bước tiếp theo, nếu ta không nhầm, hắn sẽ đi trước Tiên Giới một bước, biến tất cả các thành trong phàm giới thành Thành Thương Châu.

Tiên Giới dù có tốn sức hơn nữa thì cũng chỉ đành bất lực về trời.

Thực ra, hôm nay, ta và Nhan Loan đến Lệ Nguyên Sơn là để báo hiệu cho bên ngoài Ma Vực thực sự sẽ “cấu kết” với Phục Viêm.

Những gì cần thảo luận với Ninh Vô Ngu thì để tính sau.

Bằng cách này, bọn ta không chỉ ổn định lòng tin chắc chắn của Ninh Vô Ngu mà còn khẳng định lập trường với Tiên Giới.

Khi ta chuẩn bị rời khỏi Lệ Nguyên Sơn, khí tức ứ đọng trong lồng ngực đột nhiên có xu hướng tăng lên, khiến cho bước chân của ta không tự chủ được mà dừng lại.

“A Nhan!” Nhan Loan ôm ta vào lòng.

Nhưng ngay sau đó, huynh ấy đã bị ta đẩy ra, có lẽ do ảnh hưởng sau sự việc vừa rồi, mặt ta lạnh đi, nghiến răng nghiến lợi: “Ca ca, bọn họ, không ai được phép sống sót.”

T như trở thành một người hoàn toàn xa lạ.

Nhan Loan một mặt trấn an ta, một mặt quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Ninh Vô Ngu.

Hắn lúc này mới bật cười: “Nhân tiện, ta quên nói cho ngươi một tin tốt. Hành Hoa, chính là bị Ôn Hoài Nguyệt g.i.ế.t chết.”

Sau khi rời khỏi Lệ Nguyên Sơn, khí tức đó cuối cùng cũng tiêu tan, không còn khó chịu như trước nữa.

Thấy vậy, Nhan Loan cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Tuy nhiên, huynh ấy vẫn không đồng ý với việc tự mình quyết định của ta. “A Nhan, tương lai nếu có chuyện gì, muội cũng nên thương lượng với ta trước.”

Ta bỏ qua điểm này vì cảm thấy không cần thiết: “Ca ca, sự việc vừa rồi đã chứng tỏ sự suy nhược trong cơ thể ta không thể tách rời khỏi Ninh Vô Ngu. Hành Hoa bị Ôn Hoài Hoài Nguyệt g.i.ế.t c.h.ế.t, theo muội, Ôn Hoài Nguyệt làm vậy, rất có thể là do bị hắn mê hoặc.”

Nhan Loan cũng muốn nhắc tới những gì ta nói, nhưng ta chỉ có thể gật đầu, thuận theo: “Còn một chuyện nữa.”

“Ninh Vô Ngu dường như chưa nghĩ đến việc một mình bước ra đối mặt với Tiên Giới, kể từ khi trở về từ thế giới kia, hắn chưa bao giờ ra khỏi Lệ Nguyên Sơn.”

Điều này không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhan Loan và ta đều rất thoả mãn sau khi phát hiện bí mật của Ninh Vô Ngu.

Tuy nhiên, trên đường trở về Ma Vực từ Lệ Nguyên Sơn, bọn ta lại đụng độ Ôn Hoài Nguyệt và những người khác dẫn quân đến đây.

Ngay khi Ôn Hoài Nguyệt nhìn thấy ta, trước khi nàng ta kịp lên tiếng, Long Chiêm đã đi trước một bước: “Nhan Linh, tỷ đã đi đâu vậy?”

Câu hỏi và giọng điệu của Long Chiêm quá kỳ lạ, Dịch Hoài Tử nói chen vào: “A Linh, ngươi vừa đi gặp Phục Viêm sao?”

“Nhan Linh, Ma Vực phải chăng… ” Ôn Hoài Nguyệt không biết mình không muốn tin hay là không biết phải hỏi thế nào.

“Ôn Hoài Nguyệt.” Ta bỏ qua Long Chiêm và Dịch Hoài Tử, trực tiếp nói chuyện với Ôn Hoài Nguyệt, cố tình khiêu khích nàng ta: “Cảm giác tự tay g.i.ế.t c.h.ế.t Hành Hoa như thế nào?”

Nghe vậy, sắc mặt Ôn Hoài Nguyệt lập tức tái nhợt.

Long Chiêm và Dịch Hoài Tử không hề ngạc nhiên.

Sau khi ta nói xong, Long Chiêm và Dịch Hoài Tử thậm chí không quay lại nhìn Ôn Hoài Nguyệt, bọn họ chỉ cau mày.

Nhưng thấy ta không quan tâm đến bọn họ, khuôn mặt của Dịch Hoài Tử tối sầm lại, Long Chiêm há hốc mồm không nói.

Sau khi suy xét cảm xúc, vẻ mặt của Ôn Hoài Nguyệt khôi phục lại một chút.

Nàng ta chuyển chủ đề: “Nhan Linh, ngươi có thể giao ra nửa kia của Vân Thạch không? Phục Viêm tái thế là vấn đề đáng ngại với tất cả chúng sinh, ngươi… “

“A Nhan, ồn ào quá.” Nhan Loan thiếu kiên nhẫn nói.

Nhan Loan muốn ta nhanh chóng quyết định, không muốn tiếp tục nghe những lời vô nghĩa.

Vì vậy, khi giọng nói của huynh ấy trầm xuống, bọn ta thậm chí không hành lễ mà lao thẳng đến Ôn Hoài Nguyệt và những người khác.

Ma Vực đã tăng cường cảnh giác và phòng thủ quân sự từ rất sớm. Mặc dù Tiên Giới đã gửi Tiên binh đến, nhưng họ không hề có khả năng tự vệ.

Nhan Loan đối phó với Dịch Hoài Tử và Long Chiêm, trong khi ta đối đầu với Ôn Hoài Nguyệt.

Tiên lực của Ôn Hoài Nguyệt kém hơn ta rất nhiều, vì vậy chỉ trong một vài chiêu, ta đã bắt được tay trái của nàng ta.

Nhan Loan cũng đánh Dịch Hoài Tử và Long Chiêm đến mất nửa cái mạng.

“Nhan Linh…” Thấy ta vẫn không thèm nhìn bọn họ nửa cái, Long Chiêm lớn giọng gọi ta.

“A Nhan, đã đến lúc phải quay lại rồi.”

Mãi đến khi Nhan Loan lên tiếng, ta mới dùng sức mạnh của Vân Thạch đánh Ôn Hoài Nguyệt trọng thương, không quên chế giễu nàng ta: “Với sức lực như vậy, sao ngươi dám đòi g.i.ế.t ta lấy công chuộc tội chứ?”

Ôn Hoài Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nghe thấy mấy từ “lấy công chuộc tội” liền ho khan dữ dội.

“Lâm Nguyệt Tiên Tử.” Ta nhếch môi cười “Quay về nói với Tiên Đế, thời kỳ Tiên Giới đã kết thúc, tốt hơn là nên quy hàng Phục Viêm càng sớm càng tốt.”

“Về phần hai người kia… ” Ta liếm môi, bày ra bộ dạng hung dữ muốn tính sổ với bọn họ.

Ta còn chưa nói xong, Ôn Hoài Nguyệt đã bất đắc dĩ dẫn tiên binh rút lui cùng với Dịch Hoài Tử và Long Chiêm.

Phục Viêm tiếp tục tạo rắc rối trong phàm giới, còn Ma Vực liên tục dựng lên chướng ngại vật trên đoạn đường duy nhất từ ​​Tiên Giới đến phàm trần.

Trong khoảng thời gian này, Tiên Giới vừa phải đối phó với thay đổi trong cõi phàm, vừa phải chú ý đến những chuyển động của Ma giới cũng như động tĩnh của Phục Viêm.

Tam giới ngày đêm hỗn loạn.

Tiên Giới đã gửi quân đến đây vài lần nhưng vẫn không thể lấy được nửa còn lại của Vân Thạch từ ta.

Bên Ninh Vô Ngu, quả như Nhan Loan mong đợi. Trước đây hắn chưa bao giờ ra khỏi Lệ Nguyên Sơn, bởi vì lúc này, hắn thực sự không thể rời khỏi đó.

Hắn quấy phá phàm giới, ngoài việc tiêu hao sức mạnh của Tiên Giới, hắn cũng đang câu giờ cho bản thân. Khi đến thời điểm, hắn mới có thể ra khỏi Lệ Nguyên Sơn.

Có lẽ cũng được coi là “thức thời”, Tiên Giới cuối cùng đã quyết định tập hợp sức mạnh của tất cả Tiên tử trong Tiên Giới, kết hợp nửa viên Vân Thạch với khả năng tự nhiên khắc tính của Ôn Hoài Nguyệt đến Lệ Nguyên Sơn quyết tử một trận với Phục Viêm.

Vì Ma Vực và Phục Viêm ở cùng một chiến tuyến nên ta không thể vắng mặt trong thời khắc quan trọng này.

Vào ngày diễn ra cuộc chiến, bầu trời phía trên Lệ Nguyên Sơn bị che khuất bởi mặt trời, hầu như ánh sáng không thể xuyên qua.

“A Nhan.” Trước khi bước vào Lệ Nguyên Sơn, Nhan Loan nắm lấy cổ tay ta do dự.

Trước khi đến Lệ Nguyên Sơn, ta đã mạo hiểm với khí tức trong cơ thể mình. Lúc này, màu sắc đồng tử của ta cũng đã thay đổi, có lẽ là do không khí ngột ngạt giãn nở chưa từng thấy.

“Ca ca.” Ta vẫn còn tâm trạng chọc huynh ấy một câu dở khóc dở cười: “Giờ chúng ta có ít nhất một bên mắt giống nhau rồi.”

Nhan Loan lặng lẽ xoa xoa cổ tay ta, chải đầu cho ta rồi thả ra: “Đi thôi.”

Nhan Loan dẫn ma binh canh gác quanh Lệ Nguyên Sơn, vì vậy ta là người duy nhất bước vào Lệ Nguyên Sơn để tìm Ninh Vô Ngu.

Thấy ta tới, Ninh Vô Ngu phất tay áo, đóng tấm tranh.

Những gì vụt qua tấm tranh sáng là khung cảnh của Tiên Giới. Ninh Vô Ngu vừa rồi có lẽ đang nhìn trộm kế hoạch của người khác.

“Ta đã nghĩ hôm nay nàng sẽ không đến.” Ninh Vô Ngu đứng dậy, ung dung đi về phía ta.

Khi hắn liếc qua liếc lại đôi mắt thăm dò của mình, ta nâng đôi mắt đỏ hoe của mình lên, không chút do dự nhìn thẳng vào hắn: “Thế nào rồi?”

“Tại sao trước kia nàng không giết bọn chúng?” Ninh Vô Ngu nhắc tới lần Ôn Hoài Nguyệt đem ma binh đi vòng ra sau ta, cố tình trầm giọng xuống. Nhan Loan và ta đã không giết Ôn Hoài Nguyệt và những người khác.

“Trực tiếp g.i.ế.t ngay lúc đó chẳng phải quá dễ dàng cho bọn họ rồi?” Sau đó, ta lại nhắc đến Hành Hoa, “Để chính tình lữ ra tay như ngươi làm trước đây có phải hay hơn không?”

Lý do nghe có vẻ hợp lý.

Ninh Vô Ngu cười nhẹ khi nghe thấy lời đó, nhưng không truy cứu tiếp nữa.

Hắn nhìn ra bên ngoài: “Những Tiên tử đó có lẽ đang đến. A Linh, đợi khi chuyện này kết thúc, nàng…”

Người bên ngoài Lệ Nguyên Sơn bay đến, những Tiên tử dẫn đầu Tiên binh lần lượt tập hợp lại.

Khi ta xuất hiện cùng với Ninh Vô Ngu, những gì ta thấy là một ánh vàng rực rỡ trên bầu trời đen kịt.

Đó là trận địa tiên binh do Tiên tử thiết lập, muốn dùng cách này để trấn áp Ninh Vô Ngu.

Cấm địa đối với Ninh Vô Ngu sắp thất bại hoàn toàn, cả bên trong lẫn bên ngoài Lệ Nguyên Sơn đều bao quanh cường địch.

Đặc biệt là những tiên binh, tất cả đều đã sẵn sàng lên đường. Ngay khi thủ lĩnh Tiên tử ra lệnh, họ sẽ lao lên.

Trong Lệ Nguyên Sơn, có rất nhiều quái thú do Ninh Vô Ngu điều khiển.

Những ma binh do Nhan Loan chỉ huy ở bên ngoài Lệ Nguyên Sơn cũng đã sẵn sàng chiến đấu.

Ngoài Ôn Hoài Nguyệt và những Tiên tử khác, còn có một người nữa mà ta rất quen thuộc. Nàng ấy cũng dẫn đầu một đội tiên binh – Phù Linh Công chúa Đông Hải, sát cánh cùng Chân Lộc Thần Quân, tràn đầy năng lượng chính trực.

Nhìn thấy ta xuất hiện bên cạnh Ninh Vô Ngu, nàng ấy mở miệng, muốn nói gì đó.

Ta đoán có thể nàng ấy muốn bày tỏ sự thất vọng với ta, nhưng đã bị Lộc Thần Quân ở bên cạnh chặn lại.

Điều này khiến Phù Linh Công chúa vô cùng không vui.

Long Chiêm và Dịch Hoài Tử nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, nhưng bọn họ vẫn sững sờ khi thấy Ninh Vô Ngu đứng bên cạnh ta.

Mặc dù Ôn Hoài Nguyệt “lỡ tay” g.i.ế.t c.h.ế.t Hành Hoa nhưng dù sao thì nàng ta cũng có thể chất đặc biệt, vẫn được phép theo dõi trận chiến.

Nhìn thấy người xuất hiện là Ninh Vô Ngu – người lẽ ra đã c.h.ế.t từ lâu, vẻ mặt của nàng ta đột nhiên thay đổi.

Huyền Thanh Thần Tôn và Tiên đế cùng đứng ở trung tâm cũng im lặng.

Bên cạnh Tiên đế, lão già râu trắng từng xuất hiện trong tấm tranh trước đó đã mở miệng: “Phục Viêm! Ngươi sẽ làm hại tất cả chúng sinh trong Tam giới…”

Lại là những lời sáo rỗng.

Ninh Vô Ngu lờ đi.

Đúng như câu nói cuối cùng của lão già râu trắng, mặt đất Lệ Nguyên Sơn bắt đầu chấn động kịch liệt, bầu trời đen kịt nguyên bản sắp bị xé nát.

Ninh Vô Ngu đứng vững tại chỗ, đám dã thú xung quanh cũng rống lên một tiếng dài, đạp hai chân sau muốn phá vỡ vòng kiềm hoả pháp đang áp chế của Ninh Vô Ngu.

“Roẹt.” Ngay khi bầu trời bị xé toạc, những quái thú cũng lao ra.

Mặc dù đội tiên binh mà Tiên Giới bố trí ở Lệ Nguyên Sơn có sức chống cự nhất định đối với dã thú nhưng không thể kìm hãm được lâu.

Trong thời gian ngắn, đội hình tiên binh đã bị phá hủy và tiêu diệt.

Ninh Vô Ngu cũng để lộ cơ thể của mình.

Cơ thể của hung thần cổ đại Phục Viêm nhìn bên ngoài giống một mãng xà khổng lồ có sừng, nhưng cơ thể được bao phủ dày đặc bởi lớp vảy màu lục lam, dưới lớp vảy là đôi mắt to trồi lên.

Vừa có chút lạ mắt vừa có phần xấu xí.

Sau màn biến hình của hắn, Lệ Nguyên Sơn còn sụp đổ nhanh hơn.

“A Linh…” Mãng xà khổng lồ Ninh Vô Ngu há to miệng, ta lợi dụng tình hình để bay lên với hắn.

Ma binh và yêu quái do Nhan Loan chỉ huy cũng chiến đấu với tiên binh, bản thân huynh ấy cũng đã tìm đến Huyền Thanh Thần Tôn.

Cơ thể của Ninh Vô Ngu có thể nuốt chửng hàng vạn tiên binh trong chốc lát, ta cũng từng bước chiến đấu với Tiên Giới.

“A Linh, tại sao ngươi lại muốn hợp lực với con quái vật đó?”

Ta không muốn có dây dưa với Dịch Hoài Tử vào lúc này, vì vậy ta chỉ đơn giản cho hắn một chưởng.

Long Chiêm lập tức chạy tới, muốn cố gắng kiềm chế ta, lại bị ta đánh đến nôn ra máu.

Lần này, mắt hắn đỏ lên vì tức giận: “Nhan Linh!”

Ta không định tiếp tục nhìn hắn, tiếp tục nhìn hắn sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ và sức mạnh trong trận chiến của ta.

Ninh Vô Ngu bảo ta đợi thời điểm g.i.ế.t Ôn Hoài Nguyệt, hiện tại cũng đến lúc rồi.

Tuy nhiên, ngay khi ta chạm vào Ôn Hoài Nguyệt lại có một tiếng nổ lớn xung quanh ta.

Bầu trời hoàn toàn nứt toác và ánh sáng lọt ra ngoài.

Ninh Vô Ngu lợi dụng tình hình hỗn loạn bên phía Lệ Nguyên Sơn, bay về hướng có ánh sáng rồi đột ngột biến mất.

Phục Viêm đã trốn thoát, ngoại trừ những tiên binh bị cuốn theo và không thể thoát ra, những người khác cũng đuổi theo hắn.

Ta nắm lấy cổ tay Ôn Hoài Nguyệt và biến mất cùng nàng ta.

Ninh Vô Ngu chắc sẽ đến một trong những thành trì đã đầu hàng hắn trước đây.

Nơi đó có rất nhiều linh lực, rất thích hợp cho Ninh Vô Ngu đặt kết giới, nhanh chóng khôi phục sinh lực.

Ta nắm lấy Ôn Hoài Nguyệt và cùng nhau lao đến.

Đây là chìa khóa then chốt. Ninh Vô Ngu đã nói rằng Ôn Hoài Nguyệt sẽ c.h.ế.t, nhưng thân thể nàng ta không được để lại tiên giới.

Sau khi ta cùng Ôn Hoài Nguyệt đến thành trì liền ngay lập tức bị phong ấn bằng tiên trận.

Tiên Giới đã mai phục ở đây từ trước. Từ lâu bọn họ đã đoán trước Ninh Vô Ngu sẽ đi đâu nếu ra khỏi Lệ Nguyên Sơn, tiên trận không chỉ có tác dụng trấn áp mà còn dùng linh lực trong thành để nuôi sống nó, cho nên thực lực tiên trận rất cường đại.

“Ninh Vô Ngu.”

Ta kéo Ôn Hoài Nguyệt đang nhiều lần cố gắng thoát khỏi, bước nhanh về phía hắn.

Lúc này, Ninh Vô Ngu cũng trở lại hình dạng con người.

Hắn nắm chặt tay và ho vài lần, nhưng sau khi ho, hắn lại cười: “A Linh, g.i.ế.t nàng ta đi.”

Hắn vẫn đang thử ta.

Đôi mắt đỏ hoe của ta nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó ta tự tay nắm lấy cổ Ôn Hoài Nguyệt, đôi mắt từ từ nhắm chặt.

“Nhan…Ưmmm…Nhan…”

Ôn Hoài Nguyệt thở hổn hển, gần như sắp tắt thở.

Đúng lúc này, Huyền Thanh Thần Tôn và những người khác cũng đến. Nhìn thấy Ôn Hoài Nguyệt đang thoi thóp, bọn họ vội vàng phối hợp cùng nhau bắt đầu siết chặt toàn bộ tiên trận.

Linh lực trong tiên trận vốn đã thiếu hụt, hiện tại lại càng mỏng manh.

Ta không cảm thấy gì, nhưng Ninh Vô Ngu dường như bị ảnh hưởng không ít.

Nhưng hắn chỉ đang giả vờ, một lúc sau, hắn lại phá lên cười: “Đây là kế hoạch của Tiên Giới các ngươi sao?”

Vậy là Ninh Vô Ngu đã biết trước khi ta bước vào Lệ Nguyên Sơn. Hắn đã thấy được toàn bộ kế hoạch của Tiên Giới qua tấm tranh.

Vì đã phòng bị, Ninh Vô Ngu đương nhiên sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy.

Mặt đất của toàn thành nứt toác ra và nổ tung ngay lập tức, nước bắt đầu phun ra. Ninh Vô Ngu nắm lấy vai ta, theo dòng nước chạy đi.

Lần này, để rời đi, bọn ta lần trực tiếp dọc theo các dòng chảy.

Lúc Ninh Vô Ngu đưa ta ra khỏi mạch đất, Nhan Loan đã đợi ở đây rất lâu cùng với ma binh yêu quái của mình.

Ninh Vô Ngu quay đầu lại nhìn ta thật sâu, ánh mắt quét qua Ôn Hoài Nguyệt.

Thực ra, ngay từ đầu, ta đã nói dối Ninh Vô Ngu.

Cái lần ta buột miệng với Ôn Hoài Nguyệt “lấy công chuộc tội”, thậm chí còn cố ý dùng sức mạnh của Vân Thạch để đánh nàng ta, tất cả đều là để nhắc nhở Ôn Hoài Nguyệt.

Ôn Hoài Nguyệt biết được Tiên Giới đang bị giám sát, biết nửa kia thế lực Vân Thạch đang ở cùng ta, nên cố ý bày ra kế hoạch hiện tại. Sau khi Ninh Vô Ngu nghĩ rằng hắn đã dự đoán được toàn bộ hành động của Tiên Giới, lại tương kế tựu kế dự đoán những hành động tiếp theo của Ninh Vô Ngu.

Ta đã từng nói gì mà kẻ thù gì mà là bạn, ta – Nhan Linh, luôn đơn thân độc mã.

“A Linh, tại sao nàng lại tính kế ta? Xem ra ta đã quá mềm lòng với nàng rồi…”

Ninh Vô Ngu nhếch môi cười, khoảnh khắc tiếp theo, ta cảm thấy khí tức chèn ép trong cơ thể đột nhiên bùng nổ mạnh mẽ chưa từng thấy.

Tiên trận và ma pháp trận được Tiên Giới và Ma Vực đặt ở đây nổi lên một trận cuồng phong.

Ôn Hoài Nguyệt chủ động thoát khỏi ta và nhảy vào giữa địa trận để kiểm soát Ninh Vô Ngu.

Nhưng Ninh Vô Ngu không dễ dàng đầu hàng như vậy.

Gần như cùng một lúc, tất cả các thành trì từng quy phục hắn lần lượt sụp đổ.

Cái gọi là “thần tiên tranh đấu, tiểu quỷ chịu trận” lần này tất cả đều là phàm nhân gánh chịu.

Những thoại bản thường chế giễu nguỵ quân tử của Tiên Giới, vạch ra sự kém cỏi của Tiên Giới cũng không phải là vô lý.

Tại thời điểm này, vì lợi ích của mình, bọn họ bỏ mặc phàm nhân gặp nguy hiểm để truy lùng Ninh Vô Ngu.

Ngay cả Dịch Hoài Tử và Long Chiêm – người mà ta luôn coi thường, cũng vội vã chạy đến.

Những thành trì đó không chỉ sụp đổ mà còn giải phóng một lượng lớn chướng khí có hại cho Tiên tử sau khi sụp đổ.

Mặc dù Ôn Hoài Nguyệt đã nhảy vào Ma Tiên trận pháp, nhưng rốt cuộc, nó chỉ có sức mạnh bằng nửa viên Vân Thạch nên nàng ta vẫn không thể khuất phục được Ninh Vô Ngu.

Thấy hắn không chịu để mình đi, Nhan Loan gọi “A Nhan” và bay về phía ta.

Cùng lúc đó, Ninh Vô Ngu chậm rãi đặt tay trước ngực ta.

Thăm dò một lúc lâu bằng linh lực, cuối cùng hắn lại nở một nụ cười nguy hiểm: “A Linh, nửa còn lại của viên ngọc thánh đâu?”

Nửa còn lại, tất nhiên ở trên người Đồ Tiêu rồi.

“Ngươi không để ý,” Ta từ từ vòng tay qua gáy hắn với vẻ trìu mến: “Hôm nay Đồ Tiêu không xuất hiện sao?”

Đồ Tiêu đương nhiên có sức mạnh của nửa kia Vân Thạch, hắn liên tục chuyển vào tâm trận.

Nói xong, ta bất ngờ dùng tay trái đẩy Ninh Vô Ngu vào trận địa.

“A Nhan!” Nhan Loan cách ta vài bước chân.

Ta có thể cảm thấy khí tức chèn ép không thể kiểm soát được, Ninh Vô Ngu dường như muốn ta tự tay g.i.ế.t chết Nhan Loan, nhưng hắn đã sớm thay đổi quyết định.

Huyền Thanh Tôn và những người khác đang chuẩn bị đến gần, Ninh Vô Ngu vòng tay qua eo ta, kéo ta cùng đi vào Ma Tiên pháp trận.

Góc y phục trắng của hắn quấn chặt lấy y phục đen của ta, như thể bọn ta đang lưu luyến, cùng nhau sống c.h.ế.t vậy.

“Dù sao, cuối cùng nàng cũng có một con chó ngoan, sẽ không phản bội chủ.” Ninh Vô Ngu khinh thường liếc nhìn Đồ Tiêu đang định lao ra rồi lại quay đầu nhìn ta: “Nhưng thật đáng tiếc, A Linh, nàng chỉ có thể đi cùng ta.”

Ngay khi hắn nói xong, ta cảm thấy đau đớn đến róc xương, da thịt bị nghiền thành bột.

Hắn giữ chặt eo ta không buông nhưng ta đột nhiên không có ý muốn phản kháng.

Ngoài tiếng cười nhẹ của hắn, ta còn nghe thấy tiếng gọi từ xa của Huyền Thanh Thần Tôn, Nhan Loan, Đồ Tiêu cùng những người khác.

“Bùm!” Bầu trời như thể lại bị xé toạc, trận cuồng phong ở trung tâm Ma Tiên pháp trận càng lúc càng lớn, có khả năng hủy diệt mọi thứ.

Mãi cho đến khi chạng vạng tối dần, Ma Tiên pháp trận mới có dấu hiệu bình tĩnh lại.

………….

Sau một khoảng thời gian không xác định, khi ta tỉnh lại thì đã không còn ở trong Ma giới mà đang ở trong một bông sen to lớn trong trung tâm Tiên Trì ở Tiên Phủ ai đó.

Ninh Vô Ngu đã kéo ta vào tâm trận vĩ đại của Ma Vực và Tiên Giới tạo ra.

Thực ra, lẽ ra ta đã bị xóa sổ hoàn toàn.

“Ngươi đang thắc mắc tại sao mình không c.h.ế.t sao?” Tiên đế mỉm cười khi thấy ta tỉnh lại.

Ta nhìn xung quanh, ngoài ta và Tiên đế, còn có Huyền Thanh Thần Tôn.

Lại nhìn hoa sen Tiên Giới màu đỏ dưới chân, ta đột nhiên cảm thấy Huyền Thanh Thần Tôn và hoa sen này có phần quen thuộc.

“Nhan Linh.” Huyền Thanh Thần Tôn cuối cùng cũng mở miệng gọi ta.

Đó cũng là lúc ta nhớ lại ký ức về ý thức tâm linh của mình trước khi đến Ma giới.

Hóa ra ta và Ôn Hoài Nguyệt là cùng một loài thực vật, một trắng, một đỏ. Cả hai bọn ta đều được nuôi dưỡng ở Tiên Phủ của Huyền Thanh Thần Tôn, nhưng một ngày nọ, Nhan Loan đến và lấy đi màu đỏ là ta.

Nhan Loan đưa ta trở lại Ma giới, khiến ta thân Tiên nhưng lại đọa Ma.

Nhưng nếu cơ thể ta phải là một Tiên tử thì sao?

Chưa kịp mở miệng, ta đã nghe thấy tiếng hót líu lo của một vạn chim sơn ca bên ngoài, vang vọng khắp bầu trời rồi bừng sáng, trông có vẻ rất sống động.

“Đây là sự chấp thuận của trời”, Huyền Thanh Thần Tôn dừng lại và chậm rãi nói: “Chúc mừng ngươi, Nhan Linh.”

“Là một Ma tử, nhưng ngươi không bị đánh lừa bởi ham muốn của mình.”

“Bây giờ ngươi đã được Thiên đạo công nhận và đã chính thức trở thành Ma thần. “

Ta không có hứng thú với việc trở thành Ma thần.

Nhưng trên đường trở lại Ma giới, ta đã nhìn thấy một cảnh tượng còn kinh ngạc hơn cả việc ta là Ma Thần gì đó.

Những thành trì đã bị san bằng bởi sự tàn phá của Ninh Vô Ngu dường như đã được xây dựng lại.

Dường như có điều gì đó thực sự khác biệt giữa Tiên Giới và Ma Vực.

Nhan Loan và ta trước đây đã lên kế hoạch hồi sinh Ma tộc. Dù sao thì, thế giới đang ngày càng trở nên hỗn loạn, vì vậy tốt hơn là nên lùi ngày này và ổn định lại thế giới.

Mặc dù không tốt như tưởng tượng, nhưng có vẻ cũng… không tệ.

“Nhan Linh, ta rất may mắn vì sự lựa chọn lần này của ngươi khác với lần trước.”

“Đúng như những gì ta từng nghĩ, người ở Tiên Giới và Ma Vực đang dần hoà hợp.”

“Cũng đã đến lúc tam giới thay đổi diện mạo.”

Ta lại nghĩ đến những lời buồn nôn của Huyền Thanh Thần Tôn.

Nhưng lần này, ta thực sự nhận thấy điều gì đó khác biệt.

Lần cuối cùng này là gì, khi ta nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ khi Tiên nhân và Ma nhân cùng chung sống ở hạ giới, ta có mọi lý do để tin rằng đây là một thế giới đã bị đảo ngược một lần bởi việc sử dụng Vân Thạch – có thể mọi thứ trong “Hoài Nguyệt Lục” chắc chắn đã xảy ra.

Đó là lý do tại sao Huyền Thanh Thần Tôn và Tiên đế muốn phá hoại nội dung của “Hoài Nguyệt Lục” và lấy đi Vân Thạch chưa từng được đề cập trong cuốn sách đó.

“Mẹ nó, có Ma kìa!” Giọng nói của đứa nhỏ xuyên qua không trung.

Ngay sau đó, một Tiên tử xuất hiện sau Ma tử đó, người bên kia chỉ vào bộ đồng phục chính thức của Ma tử.

“Xin lỗi, xin lỗi, tất cả bọn ta đều ở đây làm nhiệm vụ.”

Một loại tâm trạng khó nói, cuối cùng ta đã trở lại hậu viện của Ma Cung.

Mặc dù bông hoa Bỉ Ngạn mà ta ngẫu nhiên ném xuống dưới gốc cây cổ thụ đã mục nát, nhưng một chồi nhỏ đã mọc lại ở nơi đó.

Đối với hoa, tương lai tốt đẹp nhất là mãi không tàn.

“A Nhan.” Ta sững sờ nhìn mầm non thì nghe thấy tiếng ai đó gọi ta từ phía sau.

Vâng, Nhan Loan ca ca.

HOÀN CHÍNH VĂN

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN