Sau Khi Đọa Ma, Ta Trở Thành Nốt Ruồi Chu Sa Của Bọn Họ - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Sau Khi Đọa Ma, Ta Trở Thành Nốt Ruồi Chu Sa Của Bọn Họ


Chương 4


Trái ngược với thời gian ngắn ngủi vào ban ngày, đêm ở Mê Kính Thành lại dường như rất dài, cho đến khi tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn tối đen như mực.

Bởi vì Long Chiêm quá nhếch nhác, ta đã lùa hắn xuống gầm bàn ngủ.

Hắn chỉ biết dậm chân giận dữ, ấm ức nghe theo sự sắp đặt của ta.

Ánh trăng chiếu vào vết thương của Long Chiêm, một số chỗ cũng đã đóng vảy.

Hắn dường như đang nằm co ro, ngủ gà ngủ gật dưới gầm bàn, trông có chút đáng thương – nếu bỏ qua việc hắn đang ngáy. Ta ngồi xếp bằng trên giường nhìn hắn chằm chằm, trông hắn ngủ có vẻ rất say.

Khi ta đưa tay lên định dùng ma lực đánh thức hắn thì kết giới bên ngoài căn phòng đột nhiên dao động.

Có người muốn đột nhập.

Bàn tay đang giơ lên liền dừng lại, cuối cùng ta di chuyển ngón tay để rút rào chắn ma pháp bên ngoài căn phòng.

Bên ngoài có hai người, giọng nói khá chói tai, dường như không hiểu tại sao cạy khóa xong nhưng cửa vẫn không chịu mở ra.

Vốn dĩ tất cả bọn chúng đều định từ bỏ, nhưng trước khi rời đi, một người trong số đó thử đẩy cửa ra lần nữa, nhưng lần này, cánh cửa thực sự đã mở ra.

Thế là bọn chúng đứng trước cửa đùn đẩy nhau ai vào trước.

Ta nằm trên giường rất lâu mới thấy bọn chúng bước vào.

Bọn chúng rón rén đi về phía giường.

“Ngươi có chắc ả ta sẽ không tỉnh dậy không?” Một người trong số chúng thì thầm hỏi.

Một người khác cũng nhỏ giọng đáp: “Đừng lo, tuy không có nước nóng nhưng chính bà chủ tự tay châm mê dược vào gối ở khắp phòng, dù là thần tiên cũng không thể tỉnh…”

“Nếu ả ta không tỉnh dậy được,” Một người cao giọng, đưa tay ra, đánh vào gáy người còn lại: “Vậy tại sao ngươi lại nói nhỏ như vậy?”

Cứ tiếp tục nói bằng giọng thều thào như vậy thì hắn sẽ bức bối c.h.ế.t mất.

Ta vẫn đang nằm ở phía sau giường, nghe hắn dùng giọng bình thường hỏi thêm một người khác nữa: “Nữ nhân này có thể thổi một cái liền làm cho dao của lão nương thành tro trong tích tắc. Sau khi ăn thịt của ả ta, nhất định rất bổ. Có mang theo roi tiên không?”

“Đưa đây, đưa đây!”

“Mau lên, đem ả trói lại mau.”

Lời vừa dứt, ta liền cảm thấy ai đó đang buộc dây vào mắt cá chân của ta, sợi dây quấn quanh bắp chân dần cao lên.

Ta giả vờ ngủ, im lặng chịu đựng ánh mắt thèm muốn, dung túng hành động của bọn chúng.

Cho đến khi chúng trói ta lại, bỏ ta vào bao tải, ta chợt nghe thấy trong phòng có tiếng bàn bị lật, tiếng cừu kêu thảm thiết sau đó.

Tiếng kêu của con cừu đầy căng thẳng và đe dọa, dường như muốn dùng vẻ ngoài vô hại uy hiếp hai kẻ đang muốn bắt cóc ta.

Nhưng thật đáng tiếc.

“Lão tam, sao ngươi không nói sớm, ở đây vẫn còn một con cừu nữa!”

Ta đang chợp mắt thì nghe hắn dùng thứ gì đó gõ mạnh vào người Long Chiêm, âm thanh rất lớn, giống như tiếng búa vậy.

Ngay sau đó, không khí xung quanh tanh nồng mùi máu.

Trong cổ họng Long Chiêm phát ra tiếng rên ư ử như cừu con, có lẽ là vô cùng đau đớn.

“Còn sợi dây thừng nào nữa không?” Hắn trói Long Chiêm lại, xếp người với cừu lại với nhau.

Long Chiêm phát ra tiếng kêu, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ giãy dụa yếu ớt của hắn, có lẽ ngay cả miệng cũng đã bị trói lại.

Thật là, ngốc c.h.ế.t đi được.

Ta thật muốn ngừng việc giả ngủ này lại vì cứ nghe bọn chúng nói nhảm qua lại. Đang định bật dậy thì nghe thấy chúng nói thêm.

“Mang theo cả cừu nữa. Có thể là quà tặng từ Thành Chủ. Nếu Thục lão bà không chê, vậy thì để chúng ta hưởng con cừu này vậy!”

“Nhanh lên, bà chủ còn đang đợi!”

Cuối cùng thì bọn ta cũng không đến một nơi quá xa lạ, bí mật mà chính là ngay trong một căn hầmở sân sau của quán trọ.

Căn hầm có lẽ đã được vài năm, mùi hôi thối bên trong cách đó vài mét cũng ngửi thấy được.

Ta bị cho vào một cái bao, bị treo lên bằng dây thừng, Long Chiêm cũng vậy.

Trước khi bị treo lên, hắn vẫn còn muốn giãy dụa, nhưng hiện tại linh lực của hắn đã dần mất đi, so với phàm nhân bình thường không hơn không kém, cho nên dù ta đang bị bỏ vào bao thì vẫn nghe được tiếng hắn bị người ta đá.

Vị Tiểu Điện hạ Tiên Giới ngày nào còn hống hách, ngang ngược từ lúc nào lại trở thành bộ dạng như bây giờ, ấm ức bị người ta chà đạp, xâu xé.

Chứng kiến được toàn bộ, ta xấu xa nín cười.

Có lẽ thính giác của động vật luôn tốt hơn người phàm.

Vì vậy, trước khi bọn chúng nghe thấy, Long Chiêm cừu nhỏ đã nghe thấy tiếng của ta.

Hắn biết ta chỉ đang giả vờ bất tỉnh, vì vậy nên liều mình tiến về phía ta lần nữa, nhưng sau đó vẫn bị đá trở lại vị trí ban đầu.

Dưới hầm không có cơ quan nào phức tạp, ta bị bỏ vào bao kéo xuống tầng hầm đến một căn phòng bí mật có thắp đèn dầu lờ mờ.

Người đã c.h.ế.t trong phòng này có lẽ không hề ít, mùi hôi thối nồng nặc hơn cả ở căn hầm vừa rồi, tiếng mài dao không ngừng phát ra từ bên trong.

“Bà chủ?”

Tên đang kéo ta nói, tiếng mài dao dừng lại.

Sau đó, ta nghe thấy tiếng mở cửa gỗ ẩm thấp, cũ kỹ kèm theo tiếng gầm khàn khàn giống như của người già.

Mùi hương phấn hăng hắc xộc thẳng vào lỗ mũi ta qua bao tải, khiến ta có chút nghẹt thở.

Ta cảm thấy Long Chiêm bên cạnh đang run rẩy kịch liệt, có lẽ cũng bị mùi phấn làm cho sặc nên muốn hắt hơi. Kết quả, hắn bị mấy tên kia bịt mồm lại nên đành phải lực bất tòng tâm nhịn xuống.

“Không bị người khác nhìn thấy chứ?” Giọng của bà chủ thực sự còn khàn hơn lúc đóng mở cửa vừa nãy, giống như lưỡi dao cùn đang mài qua mài lại.

Nói xong, bà ta dường như phát hiện có thêm Long Chiêm bị trói cùng, đề phòng hỏi: “Tại sao lại có thêm thứ này?”

Hai bọn chúng cười “khà khà” vài cái, một tên nói: “Đây là người hôm qua đến quán trọ, còn con cừu này chắc là đồng bọn của ả ta, bị Thục lão bà đó lừa nên mới cứu nó về.”

Tên còn lại hạ giọng: “Nếu bà chủ không thích, hay là thưởng con cừu này cho huynh đệ bọn ta …”

Hắn còn chưa kịp nói xong, Long Chiêm bên cạnh lại dùng sức vùng vẫy.

Hiện tại, với sức mạnh của một con cừu non, không cần nhìn cũng đoán được hắn chắc sẽ lại bị chỉnh đốn một phen.

Tính nết Long Chiêm thật lì lợm, mới bị đánh đã quên, cứ cố chấp đâm đầu làm gì vậy, thật không biết làm sao mà hắn có thể tồn tại được đến bây giờ.

Bị nhốt trong bao tải, không ngoài dự đoán, ta lại nghe thấy tiếng hắn bị tẩn cho một trận.

Ta không khỏi có chút cảm khái, nếu như Long Chiêm từ nhỏ lớn lên trong Ma Vực của ta, có lẽ hắn sẽ biết nhìn sắc mặt người khác hơn bây giờ một chút.

Suy cho cùng, Ma Vực có vẻ rèn luyện người tốt nhiều so với Tiên Giới bọn họ.

Cuối cùng, Long Chiêm bị hai người bọn chúng bắt đi.

Cách xa như vậy nhưng dường như ta vẫn có thể nghe thấy Long Chiêm tức giận bất bình chửi rủa ta đầy phẫn nộ.

Sau khi tất cả rời đi, ta cảm thấy bao tải trước mặt mình nới lỏng.

Mùi hương tỏa ra sau khi cánh cửa gỗ được mở ra vừa rồi càng nồng nặc.

Ta chỉ đơn giản không muốn tiếp tục giả vờ, dứt khoát mở mắt ra.

Ta cứ nghĩ giọng già nua vừa rồi chắc là một bà già cỡ Thục lão bà.

Nhưng ngạc nhiên là, vừa mở mắt, ta liền nhìn thấy một gương mặt mỹ nhân tuyệt trần.

Nàng ta có đôi mày mảnh dài, mũi thon nhỏ, môi đỏ thẫm. Còn có đôi mắt ma mị hơi lờ mờ, xem ra thị lực nàng ta có chút không tốt. Diễm lệ đến kinh người.

Mắt nàng ta vẫn lim dim vô định, dường như không nhận ra ta đã mở mắt, cố gắng dùng khứu giác thăm dò ta.

Ta nhân cơ hội quan sát toàn bộ căn phòng.

Ở đây rất tối, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy con dao mà bà chủ mài trước khi bọn ta đến.

Con dao đó không có gì đặc biệt, nhưng phía trên con dao có vài chiếc đầu người được treo chằng chịt với mức độ phân huỷ khác nhau, vô cùng chói mắt.

Một số thì giống như vừa mới bị chặt, một số xuất hiện giòi chắc hẳn đã bị chặt từ lâu. Đầu của những người này hầu như treo khắp phòng.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Một giọng khàn khàn đột nhiên hỏi ta.

Lợi dụng lúc nàng ta đang tìm con dao, ta giật đứt roi tiên bước ra khỏi bao rồi đứng lên mặt đất.

Mùi hương hăng hắc trên người bà chủ thậm chí còn lấn át cả mùi hôi thối trong phòng, ta nhanh chóng dùng linh lực chặn khứu giác của mình.

Sở dĩ trước đây ta không chống đối lại là vì muốn xem bọn chúng sẽ đưa ta và Long Chiêm đi đâu, nhưng hóa ra đó chỉ là một căn hầm “tầm thường”.

Thậm chí, dù cho kẻ đứng sau là một bà chủ “giết người như ngóe”, thì cũng chỉ là giết người không gớm tay mà thôi.

Điều này có chút kém thú vị so với mong đợi của ta.

Trước đây, khi ta ở Ma Vực từng nghe nói một số người phàm sẽ nấu xác đồng loại thành súp để buôn bán.

Việc tàn sát đồng loại này xảy ra ở mọi giới, Ma Vực cũng không ngoại lệ nên ta không cảm thấy có gì lạ lẫm.

“… Hử?” Ngay khi nàng ta chạm được vào con dao, quay người lại liền thấy ta không ở đó nữa, nhất thời hơi bối rối.

“Cô nương à?” Nàng ta gọi ta như dỗ dành: “Cô còn ở đó không?”.

Nếu là một nữ tử bình thường, nghe nàng ta cầm dao lùng sục xung quanh tìm kiếm, có lẽ sẽ hoảng sợ không dám nhúc nhích.

Nhưng đáng tiếc, bây giờ người đứng đây chính là ta – Nhan Linh.

Nguyên tắc nhất quán của ta khi làm mọi việc là “đơn giản”, đơn giản mọi quá trình.

Một là từ từ dụ dỗ bẫy nàng ta nói ra, hai là dùng vũ lực bắt nàng ta lại chất vấn trực tiếp. Với năng lực hiện tại của ta, nhất định là chọn vế sau rồi.

Dưới sự di chuyển chậm rãi của bà chủ, ta dễ dàng tiếp cận nàng ta. Gần như ngay khi nàng ta mới tiến lên được một bước, ta đã bay ngang qua, bóp lấy cổ nàng ta.

“Cô nương?” Chắc nàng ta không ngờ rằng vẻ bề ngoài của ta vô hại như vậy mà lại có thể bắt lấy nàng ta trong chớp mắt.

Con dao trên tay nàng ta cũng sững lại.

Ta thẳng thừng hỏi nàng ta: “Ngươi có biết cách thoát ra khỏi đây không?”

Nàng ta vẫn muốn chơi trò giả ngốc: “Cô nương này đang nói gì vậy?”

Tay đang bóp cổ nàng ta càng siết chặt hơn, lòng bàn tay ta xuất ra một đốm lửa hướng về phía khuôn mặt nàng ta: “Ta hỏi ngươi, làm cách nào để thoát khỏi Mê Kính Thành?”

Mặt nàng ta đỏ lên vì nghẹt thở do bị bóp cổ quá mạnh.

Tuy nhiên, trong đôi mắt đỏ bừng vì ngọn lửa của nàng ta lại có một tia hưng phấn kỳ lạ.

Sau một lúc lâu, nàng ta đột nhiên bật cười, “Cô nương muốn thoát khỏi Mê Kính Thành?”

Ta không phủ nhận.

“Tại sao muốn rời khỏi đây?” Nàng ta tiếp tục nói: “Mê Kính Thành, rất tuyệt mà…”

Ta tiếp tục bóp cổ nàng ta: “Tuyệt?”

“Tất nhiên là tuyệt rồi.” Nàng ta lại cười, dù giọng nói già nua nhưng khi cười lại dùng âm thanh trẻ trung chói tai.

Giọng nàng ta bỗng trở nên kỳ quái: “Đặc biệt là ở đây, căn hầm này. Ngươi có biết đã bao nhiêu người c.h.ế.t ở đây rồi không?”

“Cô nương, cô muốn ra khỏi Mê Kính Thành, nhưng ở đây, chỉ có vào chứ không có ra.”

Khi nói, nàng ta có vẻ không vững, loạng choạng sắp ngã xuống, nhưng đã bị ta bóp cổ giữ chặt.

Nhưng cùng lúc đó, con dao còn dính máu trên tay nàng ta lao về phía ta, ta vội buông bàn tay đang bóp trên cổ nàng ta ra, cũng tắt đi đốm lửa đó.

Con dao chuẩn bị chém vào mặt ta thì ấn ký lửa quỷ giữa hai lông mày của ta bỗng nhiên sáng rực lên, con dao vỡ tan ngay trước khi chạm tới mặt ta, chỉ còn lại chuôi dao nằm trong tay nàng ta.

“Ngươi không phải là tiện?” Vẻ mặt nàng ta như khó mà tin được chuyện này, cười lạnh: “Thảo nào Thục lão bà cũng không dám động vào ngươi.”

Ta đang cố ngẫm xem lời vừa nãy là có ý gì thì thấy nàng ta gấp gáp lùi lại phía sau vài bước, đến khi chạm vào tường, nàng ta liền cắn vào ngón tay giữa. Máu vừa chảy ra được nhỏ vào một chiếc lọ vốn được dùng để chữa thịt sống. Chiếc lọ dường như chứa đầy một loại bùa chú nào đó.

Được nhuốm máu, lá bùa ngay lập tức thoát ra khỏi lọ, bay lên không trung.

Sau đó, một trận pháp được khai triển, tâm trận là ở ngay dưới chân ta, những đường máu với ánh sáng đỏ theo quỹ đạo tương ứng của chúng lao về phía chân ta.

Ta nhanh chóng bay lên không trung, nhưng do bị trận pháp khống chế nên chuyển động của ta khá chậm.

Khi ta định đến gần bà chủ, mắt cá chân liền bị quấn lại bởi những sợi máu đó.

Chúng cực kỳ tham lam và đói khát, vồ vập bò lên, bám lấy ma vân trên người ta để hút máu.

Ta bị kéo trở lại mặt đất.

Ta có thể cảm nhận được sự đau đớn khi da mình bị răng cứa ra, bọn chúng dường như không hề sợ hãi trước ma khí trong người ta.

Dù ta có cố gắng cắt bỏ chúng đi chăng nữa thì cũng chỉ cắt được một phần, sau đó chúng vẫn nhanh chóng mọc trở lại.

Mặc dù những sợi máu đó vẫn sống chết đeo bám ta, nhưng ta vẫn không kiêng nể trực tiếp tiến đến chỗ nàng ta, bất chấp lực cản giữa hai mắt cá chân.

Hai chân ta đẫm máu, thậm chí còn có cảm giác như xương bị cắt ra.

Do lực kéo mạnh mẽ này, mặt đất thậm chí còn rung chuyển, toàn bộ căn hầm dường như sụp đổ.

Khi ở Ma Vực, Nhan Loan đã từng nói rằng ta quả thực có sức “nhẫn”. Ở dưới trần gian, với người phàm nhân, khi muội muội đau sẽ kêu khóc cùng ca ca của mình. Chỉ có ta là người duy nhất im lặng khi bị thương, nếu không phải là tiên thể, e rằng cũng không đủ máu cho ta chảy.

Khi đó, ta đã hờ hững không nói gì, huynh ấy nhướn mày, bảo ta đưa cánh tay bị thương ra. Lúc chăm sóc vết thương cho ta, huynh ấy cố tình tăng thêm lực nhấn vào, nhưng ta chưa từng cau mày lấy một lần, đừng nói là khóc.

Huynh ấy xoa vết thương cho ta, nói rằng, “Nhan Linh, muội sinh ra đúng là để trở thành ma”.

Sợi máu ở mắt cá chân ta thực sự không đủ nhạy bén, dù không đi quá xa, nhưng nó vẫn đứt từng cái một.

Chúng đứt ra, nằm lộn xộn trên mặt đất.

Nhìn nàng ta ngồi co ro trong góc, cố gắng mở to mắt, vẻ mặt vừa kích động vừa sợ hãi, ta chợt có cảm giác đổi vai thật thú vị.

Những chiếc đầu lâu được xâu lại với nhau bằng dây thừng trong phòng đột nhiên bắt đầu tự động đậy lung lay dù không có gió, như thể chúng đã cảm nhận được điều gì đó.

Bọn chúng, đáng lý ra không thể phát ra âm thanh.

Nhưng lúc này, lần lượt từng Thiên Linh Cái phát ra tiếng cười khóc, gào thét lẫn lộn. Khiến ta có ảo giác rằng mình đang lạc trong một cái động vạn ma.

Một cơn gió thổi đến, cánh cửa gỗ vốn không chắc chắn nay liền nhanh chóng bị phá vỡ.

Một người cầm kiếm đi tới, mái tóc đen của hắn được búi gọn gàng bằng chiếc trâm cài đơn giản bằng gỗ, bởi vì tốc độ của thanh kiếm quá nhanh, phần tóc xõa trên trán xoà xuống che gần hết khuôn mặt.

Nhìn thấy máu khắp phòng, ta thì vẫn còn khí thế hùng hổ tiến lại gần bà chủ, hắn đột nhiên kêu lên.

“Nhan Linh!”

Chương 6: Cẩn thận với Dịch…

Từ khi Ôn Hoài Nguyệt tỉnh dậy, dường như trong mắt của Dịch Hoài Tử, ta đang đóng vai một nhân vật phản diện vậy.

Lần này, khi hắn bước vào phòng cũng vậy. Hắn xem ta là một kẻ sát nhân ác độc hơn cả bà chủ.

“Nhan Linh!”

Hắn có vẻ lo lắng ta sẽ làm hại đến “những người vô tội”.

Ta cũng lười giải thích với hắn, tiếp tục tiến lên để chế ngự, nhân tiện, moi từ nàng ta cách rời khỏi thành trì này càng sớm càng tốt.

Nhưng ta lại bị Dịch Hoài Tử dùng lực đẩy ngang.

“Nhan Linh.” Hắn chặn tay ta đang bóp lấy cổ bà chủ lại, ta vốn nghĩ rằng hắn sẽ lại chỉ trích ta, nhưng hắn đột ngột nói một câu ngoài dự tính của ta.

“Người ở Tiên Giới vài ngày trước quả nhiên chính là ngươi!”

“Ngươi vẫn chưa c.h.ế.t!”

Giờ phút này, ta không mang mặt nạ, cũng chưa thay y phục, hắn nhanh chóng liên tưởng đến dáng vẻ tại hôn lễ vừa rồi ở Tiên Giới“.

“Tránh ra!” Ta không thèm nhìn hắn.

“Nhan Linh.” Dịch Hoài Tử gọi ta, có lẽ hắn cho rằng ta vẫn dễ bị dắt mũi như lúc trước.

Ta không muốn nói chuyện với hắn, một tay chưởng một lực vào bà chủ đang muốn nhân cơ hội chạy trốn, đồng thời dùng tay còn lại tấn công vào mặt Dịch Hoài Tử.

Dịch Hoài Tử không ngờ đến ta thực sự sẽ ra tay với hắn nên mất phòng ngự, bị ta đánh bật trở lại, phần tóc trên trán xoã xuống lay động.

Sau khi xử lý bên Dịch Hoài Tử xong, ta vội vàng tiếp tục đối phó bà chủ.

Mặc dù thị giác của nàng ta không tốt nhưng lại rất giỏi trong việc chạy trốn.

Thấy nàng ta sắp chạm tới cửa, ta liền khai triển ma pháp bắt lấy nàng.

Cho nên nàng ta phải an phận, không thể phản kháng quá lâu.

Thật không may, ngay khi ta định kéo nàng ta trở về, bỗng có một lá bùa khác trực tiếp cắt đứt khống chế của ta với bà chủ.

Đó là Dịch Hoài Tử.

“Ngươi không thể g.i.ế.t nàng ta!” Hắn nghiêm nghị nói: “Nhan Linh, hãy giao nàng ta cho ta.”

Nói mà không biết xấu hổ.

Ta liếc nhìn hắn, cười chế giễu: “Ai nói ta sẽ g.i.ế.t nàng ta?”

Dịch Hoài Tử nhìn ta, thuộc hạ của hắn cũng đơ ra một lúc.

Chắc không ngờ rằng một kẻ sát nhân ác độc như ta hôm nay lại không “g.i.ế.t người”.

Ta đáng lý thành công khống chế nàng ta trong tay mình, nhưng vì Dịch Hoài Tử làm ta phân tâm, khiến ta không để ý đến những cử chỉ nhỏ lén lút của bà chủ.

Nàng ta đang định mở miệng liền xui xẻo bị Dịch Hoài Tử chặn lại bằng một lá bùa. Vừa mở miệng thì cả người bị bất động.

Ta ngước nhìn Dịch Hoài Tử, bắt gặp ánh mắt trầm lặng của hắn.

Sau khi Dịch Hoài Tử ra tay, những cái đầu lơ lửng trong phòng đã yên lặng trở lại.

Vào lúc này, ánh mắt hai bọn ta chạm nhau trong căn phòng ngổn ngang.

Ta không biết Dịch Hoài Tử đang nghĩ gì.

Ta đang suy nghĩ về lý do tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện và tại sao hắn lại ra tay giúp đỡ ta.

Trong ấn tượng trước đây của ta, hắn còn nghiêm túc, bảo thủ hơn cả Sư tôn của mình – Thái Hư Chân Nhân, tính tình cũng cứng nhắc, không thích giao thiệp nhiều, không giống kiểu sẽ bao đồng giúp ta.

“Nhan Linh.” Ta nhìn yết hầu của hắn run run, như thể đang rất xúc động. Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc: “Thực ra, trước đó…”

Thật đáng sợ, xém tí nữa chính tai ta được nghe Dịch Hoài Tử bộc lộ tâm can.

Thành thật mà nói, ta không hề quan tâm đến sự hối hận của tất cả bọn họ.

Những tổn thương mà họ gây ra, không phải chỉ bằng một vài lời xin lỗi là có thể bù đắp được.

Vì vậy, không đợi hắn kịp nói gì, ta nhanh chóng lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách, nhân tiện cắt đứt tâm ý của hắn: “Được rồi.”

Đừng làm ta thêm buồn nôn nữa.

Có lẽ những gì ta nói thực sự làm Dịch Hoài Tử mất thể diện, hắn mím môi, sắc mặt khá khó coi.

Bà chủ há to miệng, bị kẹt giữa ta và Dịch Hoài Tử, không thể cử động được. Đôi mắt mộng mị của nàng ta lại ánh lên sự quỷ dị.

Mắt ta đảo qua lại giữa bà chủ đang bị khống chế và Dịch Hoài Tử đang im lặng, cuối cùng dừng lại trên người Dịch Hoài Tử.

“Ngươi biết làm thế nào để thoát ra khỏi nơi c.h.ế.t tiệt này không?” Ta hỏi thẳng.

Từ chỗ Long Chiêm trước đây, ta đã biết bản thân vốn không thể nào cắt đứt hoàn toàn dây dưa với bọn họ.

Bây giờ, ta cũng không cần hỏi mấy câu dư thừa đại loại như “Dịch Hoài Thừa, sao ngươi lại đến đây?” để tốn công phí sức làm gì.

“Nhan Linh.” Dịch Hoài Tử cau mày, vẫn cố chấp không chịu từ bỏ: “Tại sao ngươi lại trở thành yêu ma, còn là…Ma Tôn?”

“Ma thì thế nào?” Ta hỏi ngược lại hắn: “Tiên Giới các người làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy, chẳng phải còn không bằng cả Ma quỷ sao?”

Hắn im lặng một lúc, nhưng mắt vẫn nhìn vào ta: “Nhan Linh, có lẽ lúc đó bọn ta quả thực có lỗi với ngươi, nhưng tính khí của ngươi bây giờ thật là…”

“Tính tình của ta trước giờ vẫn luôn như vậy” Ta nhếch mép cười: “Chẳng lẽ bây giờ ngươi mới biết sao?”

Dịch Hoài Tử cuối cùng cũng sượng mặt lại, không còn gì để nói.

“Làm thế nào để thoát khỏi đây?” Ta hỏi lại, liếc nhìn bà chủ tạm thời đang bị Dịch Hoài Tử giữ lại.

Nếu Dịch Hoài Tử vẫn muốn nói chuyện sinh sự với ta, ta sẽ miễn cưỡng đánh hắn một chưởng, bắt hắn phải nói cho rõ. Còn nếu hắn không nói với ta, ta tự khắc có thể hỏi người khác.

“Vân Thạch Cổ Thánh.” Dịch Hoài Tử nói: “Chỉ cần tìm Vân Thạch Cổ Thánh.”

“Vân Thạch không phải là…” Không phải chính là quả cầu ánh sáng trong tay Huyền Thanh Thần Tôn cầm theo lúc hắn bước vào Đại Điện sao?

Mà tìm Vân Thạch Cổ Thánh để làm gì?

“Thứ nằm trong tay Huyền Thanh Thần Tôn ngày đó không phải Vân Thạch.” Dịch Hoài Tử giải thích, như thể hắn có thể đọc được suy nghĩ của ta.

Đó chính là một góc của Vân Thạch bị vỡ, có thể sử dụng mảnh vỡ đó để đi vào thế giới nhỏ mà Vân Thạch tạo ra.

Nói cách khác, không thể đi ra ngoài ngày một ngày hai được. Ta rời mắt khỏi hắn, quay sang bà chủ.

Đôi mắt lờ mờ của bà chủ vẫn đang cố gắng mở to, dáng vẻ trông có chút buồn cười.

Ta đang định hỏi bà chủ xem còn thông tin nào khác không thì nghe thấy Dịch Hoài Tử hỏi ta bằng giọng điệu kỳ lạ: “Mắt cá chân của ngươi… có sao không?”

Ta nhìn theo tầm mắt của hắn thì thấy mắt cá chân của mình bởi vì ban nãy phá vỡ những dây máu quỷ quái nên dùng lực khá thô bạo, khiến mắt cá chân ta bị cứa đẫm máu, chảy đỏ một vùng, trông có chút đáng sợ.

Dịch Hoài Tử? Hắn vậy mà lại đang lo lắng cho ta sao? Ta cảm thấy cánh tay dưới lớp vải sa mỏng đang nổi da gà ngay lập tức, dù ta có làm cách nào cũng không thể khiến nó lặn đi được.

Ta đang định nói hắn không cần dùng giọng điệu quan tâm đó để nói chuyện với ta đâu, thì lại nghe thấy tiếng Long Chiêm ở xa xa, người đã bị bọn ta phớt lờ nãy giờ.

Dường như có một tiếng cừu kêu thảm thiết. Tiếng kêu có chút khản giọng.

Dịch Hoài Tử lúc này vẫn không biết rằng Long Chiêm đã biến thành cừu, đợi sau khi ta tốt bụng nhẹ giọng nhắc một câu, vẻ mặt hắn liền thay đổi lao nhanh ra khỏi cửa gỗ.

Sau đó hắn trở lại nhanh không kém lúc đi, nhìn chằm chằm ta và bà chủ, cẩn thận dặn dò ta lần nữa.

“Nhan Linh, đừng g.i.ế.t người.”

Ồ.

Sau khi Dịch Hoài Tử rời đi, trong phòng chỉ còn lại ta và bà chủ.

Ta bố thí cho nàng ta một ân huệ: xé bỏ tấm bùa mà Dịch Hoài Tử gắn sau lưng, nàng ta há miệng ra một hồi hiện tại mới có thể đóng lại.

Ta chưa kịp nói gì thì nàng ta lại muốn chạy trốn, nhưng sau đó bị ta đã dùng phép để kéo lại. Sau khi bị ta lôi về thì có vẻ lần này, nàng ta đã yên vị hơn.

“Bà chủ” Ta dùng ma lực kéo nàng ta lại gần hơn: “Những gì bọn ta vừa nói chắc ngươi cũng đã nghe hết rồi, ngươi nhất định biết Vân Thạch đang ở đâu phải không?”

Không ngờ nàng ta lại lắc đầu: “Ta chưa bao giờ nghe nói về Vân Thạch Cổ Thánh.”

“Thật sao?” Ta dùng ma lực siết mạnh hơn, nàng ta bị kìm chặt đến mức khó thở.

Mãi cho đến khi bị siết đến mặt đỏ tía tai, nàng ta mới nói tiếp: “Vân Thạch… Ta chưa từng nghe nói về nó… nhưng Thành Chủ.. Thành Chủ ngài ấy hẳn sẽ biết…”

Nàng ta cắn chặt răng rít ra hai chữ “Thành Chủ”.

Hỏi tới hỏi lui hết một vòng người này người kia, cuối cùng vẫn trở về mấu chốt “Thành Chủ”.

Ta nới lỏng ma thuật.

Cuối cùng thì bà chủ cũng có thể thở lại bình thường. Sau khi bị sặc ho vài lần, nàng ta nheo mắt cố nhìn ta rồi tiếp tục nói: “Toàn bộ Mê Kính Thành đều do một tay Thành Chủ điều khiến, Thành Chủ nhất định biết rõ những gì Đại nhân nói. Nhưng nếu muốn gặp được Thành Chủ, e rằng ngài sẽ phải chờ cho đến mồng năm của đầu tháng tới…”

“Mỗi tháng vào ngày mồng năm, trong thành sẽ có một đoàn kịch đến, Thành Chủ cũng sẽ xuất hiện…”

“Vậy thì tại sao Long Chiêm lại bị trở thành cừu nhân?” Ta phải tìm hiểu mọi thứ, lỡ đâu có ngày chính mình cũng gặp tình trạng như Long Chiêm.

Nghe vậy, bà chủ dừng lại và có vẻ đang thắc mắc “Long Chiêm” là ai.

Ngay sau đó, nàng ta đã tìm ra và trả lời: “Đó là… phần thưởng từ Thành Chủ.”

“Bản Tôn…”

“Tiểu Điện hạ, sao ngài lại trở nên như thế này?”

Ta bước qua vài tên nam nhân to xác đang nằm la liệt dưới sàn, khi ta từ trong hầm đi lên, Dịch Hoài Tử đang ngồi xổm xuống lo lắng hỏi Long Chiêm – người vẫn còn trong thân xác của một con cừu.

Long Chiêm dường như đã bị tra tấn vài bài, thậm chí còn tệ hơn khi ta nhìn thấy hắn từ chỗ Thục lão bà.

Phần lớn lông trên cơ thể hắn đã bị nhổ sạch, trên người còn có rất nhiều vết thương.

Ta e rằng chỉ cần Dịch Hoài Tử đến muộn một chút, sẽ không ai có thể nhìn thấy hắn nữa.

“Bee…” Thấy ta rốt cuộc cũng đi ra, Long Chiêm nhẹ giọng kêu lên.

Thật đáng sợ, ta có thể nghe thấy được sự tủi thân, đáng thương từ tiếng kêu hơi khàn của hắn.

Ánh mắt của ta chỉ dừng trên người hắn chốc lát rồi không chút cảm xúc chuyển tới Dịch Hoài Tử bên cạnh.

“Khi nào thì bắt đầu đi tìm Vân Thạch Cổ Thánh?”

Dịch Hoài Tử liếc thấy ánh mắt Long Chiêm vẫn đang nhìn ta chằm chằm, sau đó nhướn mi nhìn ta, mím môi nói: “Điện hạ còn bị thương, e rằng sớm nhất cũng phải đợi thêm một ngày nữa.”

Ta gật đầu, quay người định bước đi, nhưng hắn vội vàng giữ ta lại: “Nhan Linh, ngươi không có…”

Hắn đang nói bỗng ngừng lại, nhìn ra hướng khác.

Không có cái gì?

Ta nương theo hướng nhìn của hắn thì thấy bà chủ đang nhíu mắt, đi lên khỏi hầm.

“Nhan Linh.” Dịch Hoài Tử ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Lúc nãy, ta đã hiểu lầm ngươi.”

Hiểu lầm điều gì? Hiểu lầm bản chất ta độc ác tàn nhẫn? Hiểu lầm ta sẽ cố tình sát hại người vô tội?

Đó không phải là hiểu lầm, ta thực sự cũng không phải là người tốt.

“Bee…” Long Chiêm – người bị lãng quên nãy giờ vẫn cố bon chen kêu lên một tiếng.

Ta chưa kịp rời đi thì đã nghe thấy Dịch Hoài Tử kêu lên thất thanh: “Tiểu Điện hạ!”

Sau đó, một thứ gì đó đập vào chân ta, nhưng nó đã bị ma khí trong cơ thể ta quật bay trở lại.

“Beeee…” Lần này, Long Chiêm kéo dài giọng điệu hơn, mang theo chút khó chịu.

Sau khi ra khỏi căn hầm đó, trên người không tránh khỏi nhiều mùi lạ.

Hơn nữa, Dịch Hoài Tử đang bận điều trị vết thương cho Long Chiêm nên hiện tại không thể rời đi. Ta liền nhờ phục vụ ở quán trọ mang đến ít nước nóng.

Sau tất cả những rắc rối xảy ra, quán trọ đã trở nên yên tĩnh hơn.

Khi phục vụ mang nước nóng đến cho ta, hắn ra vẻ nịnh nọt, hỏi xem ta có cần gì nữa không. Sau khi bị ta từ chối, hắn còn hỏi ta có cách nào để đọa ma hay tu luyện thành ma không, vẻ tham lam không đáy trên mặt hắn khiến ta không thể nói thành lời.

Trên thực tế, kể từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, ba giới đã tách biệt khỏi nhau trong hỗn loạn.

Lúc đầu, giữa ba cảnh giới không có quá nhiều khác biệt, chỉ duy ranh giới không giống nhau.

Mãi về sau, khi có dục niệm yêu hận, ba giới mới từ từ phân chia rõ ràng.

Tiên Giới được thăng thiên, lương thiện vượt qua hai giới còn lại, trong khi Ma Giới được phân biệt với Trần Gian vì nó phức tạp và mơ hồ hơn, thêm nữa, nó gần với cái ác nhất.

Nhưng bây giờ, ba giới không còn phân chia rõ ràng như xưa nữa. Dù sao bọn họ cũng từng có chung một tổ tiên, ngoại trừ linh khí pháp lực thì những phương diện khác có tiến hóa tương đồng là điều khó tránh khỏi.

Hắn hỏi ta làm thế nào mà phàm nhân đọa ma hay tu luyện thành ma được, thật ra thì cũng có cách.

Chỉ là khi tất cả tâm niệm dập tắt, cộng thêm việc chịu ngàn đau vạn khổ, lại thêm một lần tôi luyện qua lửa Hồng Liên.

Nếu may mắn không chết, thì có thể sẽ trở thành một con quỷ như mong muốn.

Tu thành ma so với sinh ra đã là ma thì dễ hơn nhiều, mặc dù phải chịu đựng đau khổ một chút, nhưng cũng không đến nỗi dễ dàng mất mạng.

Tuy nhiên, ma tu luyện không thể so với ma thật, hơn nữa thực lực của chúng vẫn kém hơn rất nhiều so với ma thật.

Nghe những gì ta nói, hắn không những không nản lòng mà còn hỏi ta liệu có thể dạy hắn tu luyện thành ma hay không.

Sau khi đuổi hắn, cuối cùng ta cũng có thể yên tĩnh ngâm mình thả lỏng trong nước nóng một lúc để rửa sạch mùi ô uế trên cơ thể.

Vì vừa rồi bị hắn làm phiền, nước nóng trong bồn đã nguội đi đôi chút, nhưng ngâm mình trong đó vẫn rất thoải mái. Chỉ là bồn tắm này không rộng rãi thoải mái như bồn tắm trong Ma Cung.

Ta đang dựa vào thành bồn tắm định chợp mắt thì đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng.

Tính thời gian, Dịch Hoài Tử không thể chữa trị cho Long Chiêm xong nhanh như vậy.

Tuy nhiên, khi ta xuất thần ra thăm dò, lại thấy Dịch Hoài Tử đứng ở cửa thật.

Ta cảm thấy hắn có hơi phiền phức, ban nãy không mạnh tay với hắn chỉ vì hắn biết một số bí mật của Vân Thạch.

Làm sao bây giờ hắn lại trở nên không biết điều như vậy, cứ thích dính vào mông lạnh của người khác.

À không!

Ngay cả cái mông lạnh của Bản Tôn ta, hắn cũng không xứng được dính vào.

Ta nghĩ rằng chỉ cần ta không phát ra tiếng động, Dịch Hoài Tử có thể sẽ rời đi.

Nhưng ta không bao giờ tưởng tượng được rằng pháp thuật mà Hành Hoa đã sử dụng ở Tiên Giới ngày đó nay lại được lặp lại.

Vì vậy, ta nói, ta thực sự ghét nhược điểm của Thuật Truyền Âm này, không thể chặn một người nào đó trước được.

“Nhan Linh.” Dịch Hoài Tử ngập ngừng nói: “Ngươi có rảnh không?”

Dịch Hoài Tử có lẽ thấy mình không thể tiếp tục truyền giọng cho ta nên cũng im lặng.

Nhưng ta đã quên một sự thật. Bây giờ chúng ta đang ở Nhân Giới, hắn cũng đang ở ngay trước cửa phòng ta.

Nếu hắn có điều gì muốn nói, có thể nói trực tiếp, không cần sử dụng Thuật Truyền Âm.

Vì vậy, ngay khi ta nghĩ rằng hắn sẽ đi, không cần phải nghe hắn nói nữa, thì giọng hắn lại vọng vào từ cánh cửa: “Nhan Linh…” Sau khi gọi tên ta, lần này, hắn dừng lại một lúc lâu sau mới nói: “Ta sẽ đợi ngươi ở bên ngoài.”

Ta thực sự nghi ngờ người này liệu có phải có thói quen đặc biệt – đứng ở cửa nghe người ta tắm hay không.

Nhưng với sở thích kỳ lạ này của hắn, ta không sẵn sàng để thỏa mãn.

Ta dừng ngâm mình, bước ra khỏi bồn tắm, thay y phục rồi lập tức lao ngay lên giường nằm.

Về phần Dịch Hoài Tử, nếu hắn thích đợi thì cứ để hắn đợi. Dù gì thì người mệt cũng chẳng phải ta.

Có lẽ là đang đợi thì bị Long Chiêm gọi nên hắn chần chừ chốc lát liền rời đi.

Nhân cơ hội, ta gọi phục vụ qua để thu dọn bồn tắm. Nhưng khi phục vụ vừa đi khỏi thì ta tình cờ va phải hắn vừa quay lại.

Cánh cửa bị kéo ra, hắn đứng thẳng người ở cửa như một pho tượng bất động, ngay cả đôi mắt cũng không thừa cơ liếc vào trong.

Ta hơi khó chịu với hắn nên chỉ đứng dậy kéo mạnh hết cửa ra.

Bấy giờ, bình minh cũng vừa mới rạng, khoảnh khắc ta vừa mở toang cửa ra, ánh nắng ban mai liền chiếu thẳng vào phòng, một phần le lói trên gương mặt ta.

Dịch Hoài Tử dịch sang bên phải, chặn một phần ánh sáng cho ta.

“Thuốc này tên là “Xích Linh Tử”, được làm từ quả của cây Xích Linh, có tác dụng thông khí độc, chữa lành vết thương, đối với ma vẫn có công hiệu.”

Hắn nghiêm túc nói với ta, tiện dúi vào tay ta một lọ thuốc.

Khi hắn nhắc đến “cây Xích Linh”, ta không khỏi nhớ lại những ngày còn ở Tiên Giới, chính tay ta đã tự trích máu mình nâng niu chăm sóc.

Ta vẫn không nói gì, Dịch Hoài Tử chắc cũng đoán được ta đang nghĩ gì, hắn mím môi, cuối cùng ánh mắt dừng lại mắt cá chân bị thương lúc nãy của ta.

Bộ y phục ta vừa thay có vẻ ngắn hơn những bộ trước đó, tình cờ để lộ ra phần mắt cá chân.

Vết thương lúc trước ở trong hầm còn chưa lành hẳn, vì bị ướt nên ta cũng không để ý lắm, lúc này phần vết thương vẫn rướm máu đỏ nổi bật trên mắt cá chân trắng nõn, ngược lại trông có chút kinh người.

Hắn lại im lặng.

Ta mơ hồ cảm thấy hình như mọi việc phát triển có chút lệch lạc ngoài dự tính, nhưng nhận ra thì đã chậm một bước, hắn ngồi xổm xuống nắm lấy bắp chân không bị thương, cầm lọ thuốc đang nhét trong tay bôi cho ta.

Cái chạm lạnh của thuốc mỡ, sự tiếp xúc thể xác này đã vượt qua ranh giới thường ngày giữa hắn và ta, khiến ta có chút nhạy cảm mà run nhẹ.

Theo bản năng, ta bối rối dùng một chân đẩy Dịch Hoài Tử va vào bức tường đối diện.

Tay hắn vẫn còn dính đầy thuốc mỡ, sắc mặt không được tốt lắm.

Rõ ràng hành động lỗ mãng vừa rồi khiến hắn có chút mất mặt.

Đúng lúc này, một phục vụ tiến đến đưa một ít đồ ăn cho Long Chiêm ở phòng bên cạnh.

Nhìn thấy Dịch Hoài Tử ngã trên mặt đất trong tư thế như vậy, hắn còn không sợ chết mà trêu chọc: “Ôi, Đại nhân đây là đang luyện công sao?”

Dịch Hoài Tử trừng mắt nhìn hắn, phục vụ nở nụ cười ngượng ngùng rồi nhanh chóng bước đi.

Sau khi phục vụ rời đi, ta quan sát Dịch Hoài Tử đang cố gắng đứng dậy, hắn ho nhẹ để che đi sự xấu hổ của mình.

Nhưng ta cũng không yếu ớt đến nỗi cần người khác phải bôi thuốc chăm sóc cho ta, nên ta vẫn lên tiếng từ chối.

“Nếu như ngươi thật sự nhàn rỗi, có thể nghĩ cách biến Long Chiêm trở về hình dạng ban đầu. Về phần ta, không phiền ngươi quấy rầy.”

Dịch Hoài Tử mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu rời đi.

Trước khi đi, hắn để lại lọ thuốc.

Lúc nãy, ta có hứa với phục vụ đó sẽ giúp hắn tu luyện thành ma, vì vậy đã đưa cho hắn một viên đá có chứa ma khí.

Ước chừng lúc này ma khí đã bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể hắn, ta định sẽ đi quan sát một lát.

Nhưng vừa xuống lầu liền bắt gặp bà chủ đang lén lén lút lút ra khỏi nhà bếp đối diện, trước khi rời đi còn không quên quan sát xung quanh, khóa cửa lại.

Nét mặt nàng ta như tự ghi lên trán tố cáo: “Ta đang có bí mật”, khiến người ta khó mà không nảy sinh nghi ngờ.

Thoạt nhìn, nhà bếp này không có gì đặc biệt.

Có một cái khóa đã lỗi thời trên cánh cửa cũ kỹ, khiến người khác cảm thấy sự thản nhiên sơ suất này lại có chút kỳ lạ.

Ngay khi ta tiến tới chạm vào cánh cửa thì cảm giác nóng bỏng quen thuộc lại truyền đến ngón tay ta.

Cánh cửa này ắt hẳn đã có sự kiểm soát ngăn cấm ngấm ngầm nào đó.

Cũng giống như lá bùa và sợi huyết đỏ trong căn hầm trước đó, chúng như được sinh ra để đối đầu với ta.

Ta đang định thần để nhìn kỹ hơn thì nghe thấy giọng nói của bà chủ đột nhiên vang lên sau lưng.

“Đại nhân, ngài đang tìm gì vậy?”

Nàng ta vẫn đang nheo mắt, không thể nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhưng không chân thành lắm.

“Đại nhân.” Thấy ta hồi lâu không trả lời, nàng ta chủ động mở miệng, chỉ về một hướng ngược lại nào đó với ta: “Phía sau nhà bếp ở lối đằng kia.”

Thực ra, trong hoàn cảnh hiện tại, ta lao thẳng vào đó cũng không phải là không thể.

Nhưng dẫu sao, việc tìm thấy Vân Thạch càng sớm càng tốt để rời khỏi Mê Kính Thành mới là điều quan trọng, về phần quán trọ này hay thậm chí bà chủ có bí mật gì suy cho cùng cũng không quá cần thiết.

Cuối cùng, ta thuận thế nghe theo lời bà chủ đi lối khác.

Nhưng trước khi đi, lúc ngang qua, ta còn hứng thú, ranh mãnh nói với nàng ta: “Bà chủ, xác chết ngươi bỏ trong bếp lâu như vậy, không sợ nó thối rữa sao?”

Mặc dù chỉ mới đứng đó một lát, ta đã cảm giác được bên trong có mấy chiếc quan tài bằng gỗ, bên ngoài quan tài gỗ được dán nhiều lớp hoàng phù giống như trong hầm trước đó, trên lá hoàng phù có một tấm bia bằng gỗ.

Những gì viết trên đó, ta vẫn chưa đọc kịp, nhưng nếu không nhầm, ta đoán người ghi trên tấm bia đó có quan hệ với bà chủ.

Ngoài ra, phía trước quan tài gỗ còn có một pho tượng đá màu đen, không thể nhìn rõ hình dạng cụ thể.

Sau khi nói xong, nhìn sắc mặt của bà chủ biến đổi vài lần khiến ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nụ cười biến mất ngay lập tức khi ta bước đi.

Trước khi đi, lần đầu tiên ta thấy bà chủ – người luôn nheo mắt, không thể nhìn rõ mọi thứ, nay lại mở to đôi mắt như vậy.

Như thể nàng ta rất muốn xem thử dung mạo ta thế nào.

Đương nhiên, ta không đi vào lối sau nhà bếp sau như lời bà chủ nói, mà đi đến phòng của tên phục vụ kia.

Ta đã rời đi sau khi ném cho hắn một cuốn sách dày mà ta đã học được chỉ trong vòng chưa đầy một ngày.

Lần này, ta đã trở lại căn phòng trên lầu hai.

Cửa có dấu vết bị đóng mở. Hẳn là có ai đó đã di chuyển rào chắn ma pháp trên cửa phòng ta.

Khi ta nghĩ rằng có khả năng một người khác đang ẩn trong nhà trọ này mà ta còn chưa phát hiện thì cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong.

Vừa thấy người quay về là ta, đối phương liền kêu lên một tiếng “Bee…”.

Là Long Chiêm.

Ta quên mất, lần trước lúc đưa hắn về phòng, vì để tránh cho hắn bị kết giới ngăn cản, ta đã điều chỉnh kết giới một chút để hắn có thể tạm thời ra vào thoải mái.

Ai biết sau đó liên tiếp xảy ra chuyện, ta cũng quên mất việc này.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, không có vẻ gì là xấu hổ khi lẻn vào phòng người khác trong lúc họ đi vắng cả.

“Ngươi đến đây làm gì?”

Ta thề, nếu Long Chiêm đến tìm ta mà không vì chuyện gì quan trọng, ta nhất định sẽ đá hắn bay lên như Dịch Hoài Tử.

Với năng lực của ta cộng với thân thể yếu đuối bây giờ của hắn, ta đảm bảo cú đá của ta có thể khiến hắn lún sâu vào tường, không thể kéo ra được.

“Bee.”

“Bee…Bee…”

Có nghĩa là: “Nhan Linh, sáng nay ngươi đã làm tổn thương ta.”

Hừ! Ở đâu ra khẩu khí ngạo mạn như vậy? Lúc hắn hèn nhát, tầm thường phải nương tựa vào ta đâu phải như thế này?

Bây giờ, Dịch Hoài Tử đã đến đây, tên Long Chiêm này lại lộ rõ bản chất của Tiểu Điện hạ Tiên giới tự cao tự đại.

Có lẽ hắn cho rằng dù bị ta đánh đến thừa sống thiếu chết thì vẫn có Dịch Hoài Tử đứng ra cứu hắn.

“Long Chiêm.” Ta tiến lên một bước, giọng điệu tràn đầy uy hiếp: “Ngươi có tin, nếu còn nói nhảm nữa ta sẽ dứt khoát ném ngươi xuống lầu hai không?”

Long Chiêm lần này ngoan ngoãn hơn nhiều, rụt cổ rụt lại, kêu lên một tiếng “Bee”.

Ý ngoài mặt chữ: “Nhan Linh…”

Ngầm hiểu là: Ngươi dám?

Ta có gì mà không dám? Dù sao, bây giờ Dịch Hoài Tử đã ở đây, ta cũng không cần phải tốn công giữ tên vô dụng Long Chiêm này làm con tin nữa.

Từ góc độ của Long Chiêm, khung cảnh lúc này hẳn giống như có một ác quỷ khát máu thành thói, bởi vì con cừu không biết tốt xấu mà gây sự với nó, nó liền nở nụ cười xấu xa, từng bước tiến lại gần hắn, chuẩn bị xé xác da xương của con cừu này cho làm thú vui.

Cừu con rùng mình, hai hàm răng đánh lập cập vào nhau nhưng vì ngoan cố không chịu cúi đầu trước ác quỷ nên chỉ có thể kêu yếu ớt “bee bee” để hù dọa.

Cho đến khi ác quỷ nhẫn tâm giơ nanh vuốt về phía hắn…

“Beee!”

“Nhan Linh!”

“Beee Beee Beee!”

“Ta vẫn còn lời chưa nói.”

“Ngươi phải cẩn thận với Dịch…”

Nửa câu cuối cùng còn chưa kịp nói xong, bởi vì cửa bị mở toang ra, cho nên Dịch Hoài Tử dễ dàng nghe thấy động tĩnh, tất nhiên sẽ tới đây.

Nửa câu cuối Long Chiêm định nói là gì, có thể đoán ra một hai từ trong lúc hắn hoảng sợ ngập ngừng.

Ngươi phải cẩn thận Dịch… Hoài Tử.

Đoán tốt lắm.

Nhưng cẩn thận Dịch Hoài Tử? Vì sao?

“Nhan Linh,” Dịch Hoài Tử dường như vẫn chưa nghe thấy lời nói của Long Chiêm vừa rồi, hắn nhìn chăm chú vào phần mắt cá chân vẫn chưa bôi thuốc của ta, giọng nói nghe có vẻ vẫn bình thường: “Mặc dù ngươi là Ma Tôn, nhưng ngươi không phải là dao chẻ cung bắn không trúng đầu. Vết thương ở chân vẫn chưa lành, nếu ngươi không muốn việc đi tìm Vân Thạch ngày mai bị hoãn lại, thì tốt nhất hãy nhớ bôi thuốc cẩn thận”.

Nói rồi, hắn lấy ra thêm một lọ thuốc nữa, so với lọ thuốc ban sáng hắn để lại trên bàn trước lúc rời đi, thì cũng chả khác nhau là bao.

“Tiểu Điện hạ.” Hắn đưa mắt nhìn về phía Long Chiêm đứng không xa phía sau ta.

Một người, một cừu dường như đang bí mật truyền âm thanh với nhau.

Chỉ trong giây lát, Dịch Hoài Tử lại nói: “Đã đến lúc nên đi rồi.”

Long Chiêm ngần ngừ tại chỗ, cuối cùng đổi lối đi cách xa ta hơn, hướng về phía Dịch Hoài Tử.

Chỉ là ta không biết hắn đang làm trò điên khùng gì, rõ ràng ta vẫn chưa chạm vào hắn thì đã nghe thấy hắn đột nhiên kêu toáng lên: “Beee” rồi gồng người đập mạnh vào bàn, đôi mắt cừu nhợt nhạt, kinh hãi nhìn ta. Giống như bị ta bất ngờ động thủ vậy.

Lọ thuốc “Xích Linh Tử” trên bàn vì vậy mà chênh vênh, “choang!” một tiếng rơi xuống đất.

Kết quả, nó đập vào gốc sừng gãy của Long Chiêm, nước thuốc màu đỏ ngay lập tức bắn tung tóe, đổ lên đầu hắn.

Ta không ngờ hắn sẽ ăn vạ đổ lỗi lên đầu ta, vốn còn vừa định giúp hắn một tay, đang ngẩn người thì Dịch Hoài Tử đã kêu lên: “Tiểu Điện hạ!”

Long Chiêm có lẽ đã bị thương, kêu lên một tiếng “Beee” yếu ớt.

Ta không thèm quan tâm đến hắn, cứ như vậy đi thẳng đến nắm lấy sau gáy hắn ta, nhấc lên thô bạo khiến mặt hắn đỏ bừng, rồi đưa cho Dịch Hoài Tử.

Dịch Hoài Tử còn muốn đưa thêm lọ thuốc khác thay lọ vừa vỡ ban nãy cho ta, nhưng ta liền từ chối: “Không cần, Bản Tôn sẽ không vì vết thương nhỏ này mà làm trễ nải các ngươi đâu.”

Không cần biết Long Chiêm chỉ đang muốn giở trò ăn vạ để chơi xấu ta, hay đơn giản không muốn ta tiếp tục sử dụng thuốc của Dịch Hoài Tử.

Ta đều không muốn dùng thuốc của Dịch Hoài Tử.

Tóm lại, ta đối với những thứ của Dịch Hoài Tử là kính tạ bất mẫn. (Kính tạ bất mẫn: tự thấy bản thân không xứng đáng để nhận)

Đêm nay có vẻ đến sớm hơn hôm qua một chút.

Đêm ở đây vô cùng dài. Cho đến ngày hôm sau chuẩn bị rời đi mà trời vẫn còn tối đen như mực.

Mặc dù thị lực của bà chủ không tốt lắm nhưng nàng ta vẫn mò mẫm để đưa tiễn bọn ta.

Dịch Hoài Tử nói rằng hắn đã yểm bùa lên nàng ta, nếu nàng ta còn dám làm hại bất cứ ai một lần nữa, lá bùa đó sẽ khiến nàng ta đau đớn thống khổ trước.

Ta nghĩ cách xử lý của hắn có hơi qua loa, hời hợt. Xét cho cùng, khi nhìn vào số lượng sọ người “đáng kể” trong hầm rượu, đã có không ít người bị bà chủ này hãm hại, vậy mà lại có thể “bỏ qua” cho loại người như vậy, không có gì lạ khi thấy xu hướng Tiên Giới ngày càng đồi bại.

“Đại nhân” Ta định quay người rời đi thì nghe thấy tiếng bà chủ đột nhiên nói: “Đại nhân, ngài nhất định phải tìm được Thành Chủ.”

(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN