Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi - Chương 14: Cô có chừng mực một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi


Chương 14: Cô có chừng mực một chút


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Doãn Tân xuất hiện rõ ràng quá mức đột ngột, làm cho tất cả mọi người ở đây bao gồm cả nhân viên bán hàng, đều ngây ngẩn cả người.

Triệu Tiểu Tiên hơi có vẻ chột dạ chớp chớp đôi mắt, há to miệng nhưng cuối cùng vẫn là thức thời cái gì cũng không nói.

Ngược lại là Lục Nguyệt Hi, trong nháy mắt liền theo thói quen thay đổi khuôn mặt, bắt đầu biểu diễn.

“Doãn Tân? A, không phải… Doãn, Doãn tổng, tại sao cô lại ở đây vậy?” Lục Nguyệt Hi nỗ lực nở một nụ cười ôn nhu, cố gắng hết mọi khả năng để làm cho bản thân thoạt nhìn nhu nhược và vô hại, thuận tiện còn muốn thể hiện một chút cho người khác thấy duyên phận giữa hai người.

Triệu Tiểu Tiên hết sức khinh bỉ mà liếc mắt một cái.

Doãn Tân sau đó liền buông lỏng tay, mục đích của cô chỉ là ngăn cản Lục Nguyệt Hi, cho nên trước mắt cái loại đụng chạm cơ thể này ngoại trừ làm cho cô cảm thấy phản cảm thì không còn bất kỳ hiệu quả nào khác.

Sau đó mới nói: “Cô có thể đừng đột nhiên chạy loạn hay không?”Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi - Chương 14: Cô có chừng mực một chút

Lục Nguyệt Hi: “A?”

Lục Nguyệt Hi vừa mới nghi hoặc kêu một tiếng, liền nhìn thấy Doãn Tân xoay người đi về phía Triệu Tiểu Tiên, mặc dù xung quanh lông mày vẫn nhíu lại như cũ, nhưng mà trong nháy mắt một cái, cái lạnh buốt giá vừa rồi lập tức tan đi, sau đó liền giống như xuân về hoa nở.

Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ chớp chớp đôi mắt, một bộ dáng vẫn chưa kịp phản ứng.

Doãn Tân bị dáng vẻ ngây ngốc này của Triệu Tiểu Tiên làm cho không biết nên làm gì, vốn dĩ muốn phát hỏa, ngay lập tức cũng quên mất nên phát như thế nào.

“Tôi đang đậu xe, cô không thể chờ tôi nửa phút được sao?” Nếu không phải do cô thông minh hơn người, mới đoán được Triệu Tiểu Tiên sẽ đi đến cửa hàng này, cái tát kia của Lục Nguyệt Hi không phải là sẽ thực hiện được rồi hay sao?

Triệu Tiểu Tiên mím môi, hiếm khi ngoãn ngoãn không có cãi lại.

Lục Nguyệt Hi:??

Tình huống này là như thế nào?

Không thể phát hỏa đối với Triệu Tiểu Tiên, Doãn Tân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đem hết tất cả phần tức giận này ném trở lại trêи người Lục Nguyệt Hi.

Triệu Tiểu Tiên lúc này không cùng cô cãi nhau cũng xem như là thức thời, từ điểm này cho thấy, người phụ nữ này vẫn còn có một chút thông minh cùng mưu kế.

Thời điểm Doãn Tân một lần nữa quay đầu hướng về phía Lục Nguyệt Hi, chút kiên nhẫn vừa nãy liền không còn sót lại một chút nào.

“Cô cùng Triệu Tiểu Tiên có quan hệ gì?”

Vấn đề này làm cho Lục Nguyệt Hi có chút bối rối, cô càng nghe càng mơ hồ, nhưng vẫn ngập ngừng trả lời: “Bạn… bạn bè… Đương nhiên là bạn tốt.”

Doãn Tân một bộ dáng không tin tưởng. “Nếu là bạn bè, có phải là nên gửi cho cô một tấm thiệp mời hay không?”

“Thiệp mời?” Lục Nguyệt Hi nghi hoặc nói: “Thiệp mời gì?”

“Là bạn bè mà cô không biết sao, cô ấy sắp kết hôn.”

Lục Nguyệt Hi đương nhiên không có khả năng biết, đừng nói là cô, việc này vẫn chưa có công khai, ai cũng sẽ không biết.

Buổi họp báo đã được Doãn Tân sắp xếp vào ngày mai, đến lúc đó giấy đăng ký đã có trong tay, tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết xong, thời điểm cô tuyên bố với bên ngoài cũng có thể vô cùng tự tin.

“Kết hôn?” Lục Nguyệt Hi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn nhìn Triệu Tiểu Tiên đang trầm mặc không nói, lại xoay đầu nhìn lại Doãn Tân. “Cùng… cùng với ai vậy?”

Doãn Tân: “Tôi.”

Lục Nguyệt Hi:?!!

“Từ từ, từ từ…” Lục Nguyệt Hi đột nhiên nhận được một tin tức bùng nổ làm cho cả người đều loạn. “Doãn tổng, cô muốn cùng… Triệu Tiểu Tiên kết hôn??”

“Phải.”

“…Sao có thể chứ? Hai người…”

“Sao lại không thể chứ?” Doãn Tân ngắt lời nói, cô duỗi tay ra, tự nhiên mà đem Triệu Tiểu Tiên ôm vào trong lòng của mình, động tác mang theo chút cường thế làm cho người khác không dễ phát hiện, cho nên chút kháng cự nho nhỏ của Triệu Tiểu Tiên căn bản không làm được chuyện gì.

Doãn Tân: “Cô ấy không đáng yêu sao?”

Lục Nguyệt Hi: “…”

Doãn Tân: “Ân?”

Lục Nguyệt Hi oán hận cắn chặt răng, vì thể hiện mối quan hệ bạn bè thân thiết, cô vẫn là trái lương tâm thừa nhận: “Đáng… đáng yêu.”

Doãn Tân dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại hỏi: “Không xinh đẹp sao?”

“…Xinh đẹp!”

Doãn Tân: “So với cô không phải còn có khí chất hơn sao?”

Lục Nguyệt Hi: “…”

Doãn Tân nhìn biểu tình ngạc nhiên của đối phương, rốt cuộc mỉm cười một cái, chỉ là ý cười cũng không có hiền lành, ngược lại còn lộ ra chút cảnh cáo.

“Cho nên cô có thể yên tâm, Triệu gia chẳng những sẽ không sụp đổ, hơn nữa từ nay về sau còn nhận được sự hỗ trợ rất lớn từ phía Doãn thị, sẽ càng ngày càng tốt.”

Lục Nguyệt Hi: “…”

“Nhưng thật ra còn Lục gia của các cô, nghe nói các hạng mục hợp tác với bên ngoài trong mấy tháng gần đây, kết quả cũng không phải là quá lý tưởng. Cho nên tôi cũng đang suy nghĩ, lúc trước còn dự định cùng Lục gia các cô hợp tác, bây giờ có nên cân nhắc lại không đây?”

Lục Nguyệt Hi: “Không phải, Doãn tổng…”

Tại sao đột nhiên lại liên quan đến Lục gia của cô?

Doãn Tân hiển nhiên không có hứng thú nghe người phụ nữ này nói thêm cái gì, cô nhìn thoáng qua những bộ quần áo mà Lục Nguyệt Hi đã cướp của Triệu Tiểu Tiên, sau đó giơ tay gọi nhân viên bán hàng đến, trực tiếp cắt ngang lời muốn nói của Lục Nguyệt Hi.

Đơn thuần là muốn giúp Triệu Tiểu Tiên xả giận, cho dù quay đầu lại đem Lục gia kéo vào sổ đen cũng không phải là việc gì ghê gớm.

“Mấy món đồ ở trêи tay bọn họ, cứ đưa hết cho họ.” Doãn Tân nói: “Sau này khách hàng đến đây, vẫn là nên chọn lọc một chút, đừng để loại người nào cũng đều cho vào.”

Nhân viên bán hàng lau mồ hôi lạnh, cúi thấp đầu. “Vâng, tổng giám đốc.”

Lục Nguyệt Hi:??

Triệu Tiểu Tiên:??

Doãn Tân dặn dò xong mới cúi đầu nói với Triệu Tiểu Tiên: “Những cái còn lại, cô cứ tùy ý chọn.”

Triệu Tiểu Tiên hơi ngẩng đầu, lúc này mới không thể tin được mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Cửa hàng này… là của cô?”

“Nói cho chính xác, cả tầng lầu này đều là của tôi.”

Triệu Tiểu Tiên: “…”

Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu của Triệu đại tiểu thư chính là, quả thật câu được rùa vàng?

Nhưng tiếp đó lại suy nghĩ một chút, sính lễ năm tỷ sáu trăm triệu đều thu nhận, một tầng lầu trong trung tâm thương mại giống như cũng không tính là gì.

Chỉ có điều tại sao Doãn Tân lại muốn đứng ra bênh vực kẻ yếu như nàng?

Theo lý thuyết thì người phụ nữ này không phải nên giống như lần trước, đứng ở bên phía Lục Nguyệt Hi, cùng nhau tấn công nàng hay sao?

Giờ phút này Lục Nguyệt Hi vẫn còn đang mờ mịt mở to hai mắt, một bộ dáng hoàn toàn không tiêu hóa được hiện thực. Thế nhưng ban đầu đôi mắt kia còn mang vẻ đờ đẫn, sau khi nhìn Triệu Tiểu Tiên một lúc lâu sau, liền chậm rãi không tiếng động xuất hiện một tầng oán hận.

Mà lúc này Triệu Tiểu Tiên vốn dĩ đang cố gắng bình tĩnh ngược lại thật ra cũng không có chút sợ hãi nào, nàng thản nhiên tiếp nhận oán khí của Lục Nguyệt Hi, nhưng mà lại giống như căn bản khinh thường nói chuyện với cô ta.

“Vậy tôi muốn toàn bộ kiểu mới của quý này.” Triệu Tiểu Tiên cố ý nói.

Doãn Tân ra hiệu cho nhân viên bán hàng, đối phương sau khi tiếp nhận mệnh lệnh thuận theo nói: “Kiểu mới của quý này tổng cộng có mười bảy món, bốn bộ trang phục, năm cái váy dài, bốn cái áo, cùng bốn cái quần, tất cả cô đều muốn sao?”

Triệu Tiểu Tiên liếc mắt trộm nhìn Doãn Tân một cái. “Có thể, đều được sao?”

Nhân viên bán hàng cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Doãn Tân một bộ dáng không hề có ý kiến.

Lục Nguyệt Hi vẫn nắm quần áo ở trong tay như cũ, đột nhiên mua cũng không được, mà bỏ cũng không được.

Sau đó liền nhìn thấy Doãn Tân nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên: “Được rồi, trước tiên chúng ta đi lãnh chứng, một lát sau lại quay về lấy.”

Bạn nhỏ Triệu bị dắt một đường đi ra khỏi trung tâm thương mại, cái đầu nhỏ khuấy bột nhão một hồi lâu sau mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần.

Nàng tránh ra lực đạo của Doãn Tân, đem tay của chính mình rút ra khỏi lòng bàn tay của cô ta.

Thời điểm Doãn Tân cúi đầu liền nhìn thấy một bộ dạng mất tự nhiên của Triệu Tiểu Tiên. “Làm sao vậy?”

Triệu Tiểu Tiên chu chu môi không nói chuyện.

Doãn Tân không khỏi buồn cười nói: “Vừa rồi còn khó chịu sao?”

Rất là sảng kɧօáϊ, có thể làm cho Lục Nguyệt Hi tức giận thành cái bộ dáng kia, tức giận đến không thể nói một lời, cho đến bây giờ đây là một sự kiện cực kỳ vui vẻ đối với Triệu Tiểu Tiên.

Nhưng cũng vì nguyên nhân là quá vui sướиɠ, sau khi trôi qua, ngược lại làm cho người khác cảm thấy không yên.

“Cô… tại sao cô lại có lòng tốt như vậy?” Triệu Tiểu Tiên nhịn không được hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.

Hai tay của Doãn Tân bỏ vào trong túi, phối hợp với chân ngắn của Triệu Tiểu Tiên, bước chân thong thả đi chậm lại. “Mặc kệ nói như thế nào thì bây giờ cô cũng là người của tôi, người của tôi đương nhiên không thể để cho người khác khi dễ… Chỉ có thể một mình tôi khi dễ.”

…Quả nhiên chính là như thế này.

Tựa như khi nàng còn đi học, có thể đem trường học của mình chê bai không đáng một đồng, thế nhưng chỉ cần nghe được học sinh ở trường khác nói trường cũ của mình nửa điểm không tốt, ngay lập tức có thể xắn tay áo lên đi đánh nhau.

Hiện tại đại khái Doãn Tân chính là loại tâm lý này.

“Ai là người của cô!” Cho nên Triệu Tiểu Tiên thay đổi trọng điểm, giận dữ nói.

Doãn Tân cũng không có ý định buông tha, lại cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Xem như bây giờ cũng không hoàn toàn đúng, nhưng rất nhanh thì sẽ đúng thôi.”

“…” Hứ! Nghĩ thật hay.

“Đưa tay cho tôi.” Doãn Tân lại nói.

“Làm gì?” Triệu Tiểu Tiên đột nhiên đề phòng rụt lại một cái.

“Cô đoán thử xem hiện tại Lục Nguyệt Hi có ở phía sau nhìn chúng ta hay không?”

Triệu Tiểu Tiên: “…”

Triệu Tiểu Tiên đúng thật là muốn quay đầu nhìn thử một cái, nhưng mà cuối cùng vẫn kiềm chế lại, đang do dự trong chốc lát có nên để Doãn Tân nắm tay mình hay không, thì đối phương lại không kiên nhẫn, trực tiếp giơ tay lên ôm qua vai mình.

Triệu Tiểu Tiên: “…Cô có chừng mực một chút.”

Doãn Tân: “Tại sao tôi lại cảm thấy, tôi còn có thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?”

“…” Triệu Tiểu Tiên ngay sau đó đánh rớt cái tay đang ở trêи vai mình, Doãn Tân còn có ý đồ làm động tác tay khác.

Lục Nguyệt Hi có ở phía sau nhìn hay không thì Doãn Tân không biết, cô chỉ biết là trêu đùa tiểu công chúa quả thật là quá đáng yêu.

Đặc biệt là nha đầu này có quá nhiều tâm tư, còn tưởng rằng cô không biết.

Doãn Tân cảm thấy, các loại hình dung linh tinh tốt đẹp giống như “nằm gai nếm mật”, “co được dãn được”… có thể dùng ở trêи người Triệu Tiểu Tiên.

Mà bản thân biết rõ đối phương theo một ý nghĩa nào đó chỉ là đang lợi dụng chính mình, mới chịu chấp nhận những hy sinh nhỏ này, vậy mà mình còn cảm thấy vui vẻ.

Đại khái là mình thật sự không còn thuốc nào cứu được.

Triệu Tiểu Tiên giẫm lên đôi giày cao gót, nếu như không phải vừa rồi biết được cô ấy bước đi với tốc độ như bay vọt vào trung tâm thương mại, Doãn Tân nhất định sẽ tin tưởng Triệu Tiểu Tiên đi chậm như vậy là bởi vì gót giày quá cao.

Nhưng mặc kệ nha đầu này đi chậm bao nhiêu đi nữa thì hai người vẫn là đến được Cục Dân Chính trước giờ tan tầm, thậm chí thời gian còn sớm hơn dự kiến.

Triệu Tiểu Tiên yên lặng không lên tiếng ngồi xuống một chỗ, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra bên ngoài, cũng không biết là đang nhìn cái gì hoặc là suy nghĩ cái gì.

Doãn Tân: “Cô cứ yên tâm đi, sẽ không có ai đến cướp cô dâu.”

“…” Nói vậy cũng không chính xác! Triệu Tiểu Tiên không phục nghĩ.

“Hay là cô cảm thấy, Lạc Đồng An sẽ đến?”

Triệu Tiểu Tiên liếc nhìn Doãn Tân một cái. “Có liên quan gì đến cậu ấy?”

Doãn Tân hừ hừ, đương nhiên tốt nhất là không có liên quan.

—————————

Ngày 12-07-2020

P/S: Có ai muốn cướp cô dâu không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN