Trong nửa giờ quay đầu tiên, Giang Yến và Thẩm Doanh gần như không tương tác gì với nhau.
Bọn họ đọc kịch bản một cái cứng nhắc, bầu không khí luôn rất vi diệu.
Lúc bọn họ bước vào trạm phát thanh, hiệu trưởng bỗng nhiên nói: “Bạn học Giang Yến và Thẩm Doanh có thể gặp nhau yêu nhau chính là nhờ vào nơi đây.”
Tôi đảo mắt.
Không biết lại còn tưởng người phụ nữ mà Giang Yến cầu hôn là Thẩm Doanh.
Có người đang quay lại phản ứng của tôi, quản lý của Giang yến ra hiệu bằng ta, nhắc tôi mỉm cười.
Tôi đảo mặt thêm lần nữa.
Chẳng sao, dù sao hậu quả sau này đều do Giang Yến gánh.
Có người hỏi: “Nghe nói, thư tình của Thẩm Doanh khi đó viết chữ rất đẹp, Giang Yến, anh còn nhớ nội dung không?”
Giang Yến cười, lắc đầu.
Thẩm Doanh vội nói: “Không sao, anh ấy quên rồi, nhưng tôi vẫn còn nhớ.”
Giọng nói của cô ta bỗng nhỏ dần, vừa tủi thân vừa đau buồn.
“Chuyện quan trọng như vậy tôi sẽ mãi không bao giờ quên.”
Cô ta mở đài lên, cười với Giang Yến: “Giang Yến, anh nghe lại đi, bức thư này em viết tặng cho anh, chúc anh, tân hôn hạnh phúc.”
Giọng cô ta run rẩy, đọc lại bài thơ mà tôi viết trong bức thư đó:
“Thích cậu là chuyện đau khổ, tớ gói nó trong giấy gói đường màu, tự đùa rằng nó chứa lại thuốc ngọt nhất thế giới. Chữa lành tất cả mọi căn bệnh.”
…
Thẩm Doanh đã phóng đại bầu không khí lên cực điểm, Giang Yến trầm mặc nhìn cô ta.
Màn trập lần lượt vang lên, mọi người đang ghi lại cảnh tượng tuyệt đẹp này.
Giang Yến.
Đã từng là liều thuốc chữa mọi căn bệnh của tôi.
Sau này, anh ta là thuốc độc không thể hóa giải.
Thẩm Doanh đắc ý cười, cô ta nhìn tôi, nhếch miệng cười chế giễu.
Cô ta là một tên trộm, sau lại có thể ngạo mạn như thế chứ.
Tôi khiến răng run rẩy, không kìm được mà bấu ngón tay.
Tôi bỗng nhiên rất muốn làm lớn chuyện, ngay tại đây, ngay tại lúc này.
Phía sau bỗng nhiên có người hét vào tôi: “Phương Tiểu Thảo! Phương Tiểu Thảo! Con vô ơn như mày cũng biết đường quay về đây à!”
Tôi rùng mình, cứng đờ quay đầu lại thì thấy ba tôi đang lao về phía tôi.
Ông ta đã già đi rất nhiều, nhưng tôi nhìn liếc qua vẫn có thể nhận ra ông ta.
Ông ta vẫn giống như trước, chân đi khập khiễng, tay chống gậy, hung hăng mắng tôi: “Nuôi mày tốn cơm tốn gạo!”
Ông ta nhận ra tôi sao?
Ông ta lại muốn đánh tôi rồi.
Trong trường đã sớm bị giải tán, không ai mong muốn đột ngột xảy ra chuyện này.
Ba tôi đã xông đến trước mặt tôi.
Phản ứng của Giang Yến vẫn nhanh hơn mọi người khác, anh ta kéo tôi vào lòng, tránh xa.
Thẩm Doanh cũng bước lên.
Cô ta đứng trước mặt Giang Yến, cây gậy của ba tôi đập vào lưng cô ta.
12
Đánh sai người, ba tôi đứng sững sờ tại chỗ.
Khi nhìn rõ mặt tôi, ông ta chớp chớp mắt, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi nhận nhầm người, tôi xin lỗi, tôi còn tưởng con chó không có lương tâm đó quay về rồi.”
“Nó đã đi 10 năm rồi, không ai chăm lo già yếu cho tôi, tôi lớn tuổi như vậy chỉ có thể dọn dẹp nhà vệ sinh cho người khác.
“Hiệu trưởng, hiệu trưởng, tôi cầu xin ông đừng đuổi việc tôi, tôi cũng rất đáng thương…”
Giang Yến nhờ trợ lý gọi luật sư đến, trong giọng điệu của anh ta không có một chút thương lượng nào: “Kiện, cố ý làm thương người khác.”
Ba tôi sững lại 2 giây, kêu lên: “Tôi không muốn, tôi không muốn ngồi tù, tôi không cố ý làm vậy…”
Ông ta ngửa mặt lên hét: “Mẹ nó Phương Tiểu Thảo! Không phải mày chết xó ở bên ngoài rồi hay sao! Mày c.hết rồi, mày đánh c.hết ông đây rồi.”
Giang Yến đá vào ông ta, chửi: “Mẹ nó trong mồm mày toàn những lời khó ghê, ông đây đánh c.hết mày!”
Những người bình thường lịch sự tao nhã, bỗng nhiên trở lên nóng giận nhiều như vậy đều sẽ khiến cho người ngoài cảm thấy kinh ngạc.
Thực ra có gì mà kinh ngạc chứ.
Giang Yến vốn là người như vậy.
Thẩm Doanh che vai, quay người kéo Giang Yến, đỏ mắt nói: “Giang Yến, anh đừng vì em mà tức giận như thế!”
Giang Yến né tránh tay của cô ta, lạnh lùng trả lời: “Tôi không vì cô.”
Thẩm Doanh mỉm cười, khẽ nói: “Anh đúng là nói một đằng, làm một nẻo.”
“Anh còn nhớ không? Lúc ở cấp 3 Phương Tiểu Thảo luôn làm em bực mình, ngoài mặt thì anh không quan tâm nhưng lại luôn âm thầm ủng hộ em.”
Phương Tiểu Thảo đúng là cái thứ chả tốt đẹp gì, đến ba của mình cũng nhẫn tâm không quan tâm đ ến.
“Cũng may là có anh, Giang Yến, anh lúc nào cũng luôn bảo vệ em.”
Cô ta nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi nói tiếp: “Giang Yến, em biết, chúng ta mãi mãi là người quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương.”
Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
Lời của Thẩm Doanh, tôi giống như đã hoàn toàn nghe thấy hết, lại như chẳng nghe được chữ nào.
…Thật là mất mặt mũi.
Thật ra có đôi lúc tôi cảm thấy bản thân mình đã ch.ết rồi.
Cho dù cơ thể tôi vẫn còn ấm áp.
Cho dù nhịp tim tôi đã đập bình thường.
Bác sĩ muốn tôi đi hòa giải với mọi người, hòa giải với bản thân mình.
Tôi nói, tôi không muốn hòa giải.
Họ đặt niềm hạnh phúc của họ trên nỗi đau của tôi.
Vậy thì tôi lại phải càng khiến bọn họ trở nên đau khổ hơn.
Chỉ như vậy tôi mới có thể vui vẻ.
Tôi rối bời, khi tôi định thần lại, cái tát của tôi đã tát vào mặt Thẩm Doanh.
Tôi đã muốn làm điều này rất lâu rồi.
Tôi giật giật khóe miệng, mỉm cười.
Thẩm Doanh che mặt, nhìn tôi với vẻ hoài nghi, cô ta cố gắng hết sức để kiềm chế sự tức giận của mình trước mặt người khác.
Có người đã chụp được cảnh này, trợ lý của Giang Yến đã mua bức ảnh đó.
(Còn tiếp)