Lúc đó y và Cơ Việt chưa thẳng thắn với nhau, thuốc giải cũng chưa đưa, nên trong thâm tâm muốn lưu lại đạo phòng tuyến cuối cùng. Y gửi thư đi, nếu sau này Cơ Việt phụ lòng y, y sẽ đợi qua sinh nhật hai mươi không còn tử kiếp nữa thì trở về nước, đá Sở vương rồi lên ngôi, tập trung lực lượng chống Cơ Việt, dù biết hắn không dễ chọc.
Y vẫn luôn có bản lĩnh xưng vương.
Nếu tình cảm giữa y và Cơ Việt vẫn êm đẹp thì y sẽ không trở về. Lúc ấy Vệ Liễm đã nghĩ, nếu sau này y ở lại nước Tần, chấp nhận từ bỏ vương vị thì chắc hẳn tình yêu y dành cho Cơ Việt rất sâu đậm.
Không ngờ loanh quanh lòng vòng, Vệ Liễm vẫn trở về, chẳng phải bất hòa với Cơ Việt, mà là nguyện ý đồng hành cùng hắn trong cuộc chinh chiến.
Vệ Liễm yêu hắn còn sâu đậm hơn so với tưởng tượng khi đó.
–
Bên trong mật thất, Triệu lão tướng quân vừa thấy Vệ Liễm, lập tức quỳ một chân trên nền: “Lão thần tham kiến công tử.”
Vệ Liễm tiến về phía trước nâng người dậy: “Xin Tướng quân hãy đứng lên.”
“Lão thần và các tướng sĩ cung kính đợi công tử đã lâu!” Triệu lão tướng quân kích động: “Chỉ chờ công tử quay về Sở thì mang binh tiến thẳng vào vương cung, đưa công tử lên ngôi!”
Ông từng là Hộ quốc tướng quân, một đời tận tụy phục vụ đất nước, trung thành tuyệt đối, danh tiếng trong quân rất cao, sở hữu đội binh sĩ tinh nhuệ do đích thân ông dạy bảo, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, được coi như Chiến Thần nước Sở. Thế mà đến khi về già lại bị Sở vương kiêng dè, sắp xếp tội danh rồi tịch thu gia sản, chém giết cả dòng họ.
Thỏ khôn chết, chó săn hầm, chim bay sạch, cung tốt giấu. Ông một đời trung quân vì nước, sau khi tiếp nhận thánh chỉ cũng chẳng dấy binh tạo phản, nhưng đáy lòng nguội lạnh tựa tro tàn.
Đêm khuya Vệ Liễm mười bảy tuổi xông vào ngục giam, làm thủ vệ hôn mê, cứu con cháu thuộc dòng máu trực hệ Triệu gia, thay bằng những kẻ tội ác tày trời lại sống ung dung ngoài vòng pháp luật, rồi điểm huyệt câm và hóa trang, thay cột đổi kèo, giấu trời qua biển*.
(Giấu trời qua biển/Man thiên quá hải: trích binh pháp Tôn Tử, nghĩa là tận dụng lúc trời đầy sương mù để vượt qua biển)
Về phần dòng máu chi thứ, do nhân số quá đông, mục tiêu quá lớn, Vệ Liễm không thể cứu được toàn bộ.
Từ đó về sau, Triệu lão tướng quân trung thành với đất nước rét lạnh trái tim trước Sở vương, trái lại coi công tử Liễm là chủ, ủng hộ y đăng cơ.
Ở trong triều, ông từng cất nhắc phần lớn võ tướng, ba quân càng nghe lệnh ông. Sở vương diệt Triệu thị đã đánh mất lòng người, hiện giờ chỉ chờ nổi dậy, vẫy tay kêu gọi lập ra vua mới.
Khi đó Vệ Liễm vẫn ghi nhớ lời tiên đoán “Trước hai mươi không được bộc lộ hết tài năng” nên đã uyển chuyển từ chối lời đề nghị. Sau lại phải tới Tần làm con tin, thành ra vẫn chưa đụng tới con át chủ bài Triệu tướng quân này.
Cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Mấy năm qua Triệu tướng quân vẫn im lặng nhưng những mối quan hệ cũ vẫn còn. Đội quân tinh nhuệ ông tự mình huấn luyện bị phân tán các nơi, không được trọng dụng nên chia năm bè bảy mảng. Nửa năm trước nhận được mật thư của Vệ Liễm, ông bèn bí mật liên hệ với họ, tập kết binh lực, yên tĩnh chờ công tử trở về.
Bây giờ đại quân nước Sở đang dốc toàn bộ lực lượng chống lại nước Tần, chính là thời điểm dễ tiến công vây hãm Lương Thành nhất. Kèn hiệu lệnh vang lên, quân Triệu gia được sắp xếp bố trí từ lâu, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông vào vương cung. Họ mưu tính cho ngày hôm nay đã nhiều năm, lại có Thái úy Kiều Hồng Phi hỗ trợ, lật một cái vương triều mục nát dễ như trở bàn tay.
“Ba nước Yến, Lỗ, Sở tấn công Tần, nhìn người đông thế mạnh, kì thực lòng người không thống nhất. Từ lâu nước Sở đã chẳng còn đại tướng, sao có thể giao chiến cùng Tần vương? Trận này giao cho Vệ Bang đánh, thất bại là chắc chắn không thể nghi ngờ.” Triệu lão tướng quân chẳng tôn trọng Sở vương nữa, không chút e dè mà gọi thẳng tên huý của ông ta: “Nếu công tử chấp chính thì nhất định có thể chuyển bại thành thắng. Bảo đao của lão phu chưa già, vẫn đủ sức cùng công tử ra trận.”
Vệ Liễm gật đầu cúi mình: “Vậy làm phiền Tướng quân.”
–
Sau đó trong hai tháng ngắn ngủi đã xảy ra không ít biến cố, mỗi sự kiện đều có thể làm nên những trang sử nổi bật.
Ngày mười bảy tháng chín, công tử Liễm trở về Lương Thành, mang theo bản đồ bày binh bố trận của nước Tần. Sở vương mừng rỡ, phế truất Tiêu thái tử, đưa công tử Liễm lên thay.
Ngày mùng năm tháng mười, Sở bại dưới tay Tần, mười vạn quân Sở bị mắc kẹt trong núi Yến Quan, phòng thủ được ba ngày thì tuyên bố đầu hàng.
Ngày mùng mười tháng mười, Sở vương nhận tin chiến bại, giận tím mặt, truyền công tử Liễm tới khởi binh hỏi tội, công tử Liễm kháng chỉ không tuân, lấy danh nghĩa Thanh quân trắc*, truyền lệnh xử tử đám hoạn quan nịnh thần.
(Thanh quân trắc: làm trong sạch, thanh trừng bè lũ nịnh thần xấu xa bên cạnh nhà vua)
Đêm mười một tháng mười, ba vạn quân tinh nhuệ bao vây vương cung, Hộ quốc tướng quân “Quá cố nhiều năm” bỗng nhiên xuất hiện, dẫn đầu đội quân đánh giết xông vào vương cung, thảo phạt Sở vương ngu ngốc vô đạo làm lòng người nguội lạnh. Thống lĩnh Ngự lâm quân vừa nhìn thấy ông thì bỏ vũ khí xuống tại chỗ, hô to “Hôn quân không đáng để mạt tướng thề sống chết bảo vệ, sau này xin nguyện phụ tá Thái tử điện hạ”.
Ngày mười lăm tháng mười, công tử Liễm lên ngôi, lịch sử gọi là Sở Hi vương. Trách tội tiên vương ba mươi ba điều, tố cáo ông ta bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, trên thẹn tổ tiên dưới phụ muôn dân, giam cầm tại điện An Khang. Sửa lại án sai, phục hồi danh dự cho các trung thần như Hộ quốc tướng quân, sắc phong Vệ Tương – phu nhân Thái úy là Lang Hoa trưởng công chúa. Truyền lệnh đình chỉ việc xây dựng đài Kim Liên, miễn giảm thuế má, ban bố hơn mười chính sách ích nước lợi dân, lập tức thi hành, lòng dân quy về một mối.
–
Trong điện Hoa Quyên, Vệ Liễm đỡ lấy một chú bồ câu đưa thư trước cửa sổ, rút ống trúc nhỏ trên móng vuốt, mở tin tức bên trong ra.
Y cụp mắt đọc thư Trường Sinh gửi tới từ nước Tần – quân Sở đầu hàng, nhuệ khí hai nước Yến – Lỗ giảm mạnh, thất bại liên tiếp, sau đó khi tin tức ba viên đại tướng quân bị ám sát truyền tới thì hoàn toàn không gượng dậy nổi bèn giương cờ đầu hàng.
Ba viên đại tướng quân bỏ mình, vậy tức là công việc Vệ Liễm giao cho Tiêu Văn đã được hoàn thành.
Đánh giặc phải bắt tướng trước, hiển nhiên y cực kỳ hiểu đạo lý này.
Cơ Việt thừa thắng xông lên, sẵn sàng hành động để thâu tóm Yến, Lỗ.
Vệ Liễm đọc xong bèn đốt mẩu giấy trên ngọn nến.
Nước Sở bên này đã yên ổn, trở về tìm Cơ Việt được rồi.
Bây giờ đang cuối tháng mười, sinh nhật Cơ Việt rơi vào tháng mười một. Năm ngoái tới tháng mười hai Vệ Liễm mới gặp hắn, sắp tròn năm, y không muốn bỏ lỡ sinh nhật lần này của hắn.
Mình sẽ trở về trước ngày đó – Vệ Liễm nghĩ.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh xôn xao, một giọng nữ cất cao: “Ta muốn gặp Liễm!”
Cung nhân không dám ngăn cản, dù sao vị này cũng chính là mẫu phi của tân vương.
Họ kiêng dè nên Nhan phi nhân cơ hội xông qua cửa với khí thế hung hăng, nhưng khi trông thấy quân vương áo tím vô cùng tuấn tú thì hơi sững sờ, bất giác thu lại hơn nửa phần kiêu ngạo, còn có chút lo lắng.
Nước Sở ưa thích trang phục màu trắng phong lưu, tuy nhiên lại tôn vinh màu tím. Một thân áo bào tím làm nền khiến thanh niên trông cao quý áp đảo người, gương mặt tuấn mỹ, so với thân công tử thì nhiều hơn nét uy nghiêm của một vị vua. Đôi lông mày lạnh lẽo khiến cho Nhan phi cảm thấy xa lạ tới mức không dám nhận là quen biết.
Thời điểm Vệ Liễm đổi áo bào tím tượng trưng cho thân phận quân vương thì chỉ có ý nghĩ duy nhất: Cơ Việt ghét màu tím.
Có điều hắn không ghét y.
Vệ Liễm hỏi: “Nhan thái phi tới đây có chuyện gì?”
Nhan phi lúng túng mở miệng: “Liễm…”
Khi Vệ Liễm lên làm Thái tử bà ta còn hơi oán hận, cho rằng y đoạt vị trí của Diễn. Nhưng bà ta không ngờ y xuất sắc như vậy, trực tiếp trở thành Sở vương…
Theo lý thuyết, Vệ Liễm trở thành Sở vương thì mẫu phi là bà ta đáng lẽ phải được lên làm Thái hậu. Nhưng chờ lâu như vậy, ngay cả Vệ Tương đã được sắc phong thành Lang Hoa trưởng công chúa mà bà ta vẫn chỉ là một Thái phi, Diễn cũng chưa được phong vương, thế cho nên bà ta chẳng nhịn nổi.
Chẳng phải bà ta đến đây nhằm nhanh chóng hàn gắn mối quan hệ mẹ con sao?
Vệ Liễm cúi đầu, thờ ơ bảo: “Nhan thái phi hãy ăn nói cẩn thận.”
“Cô và ngươi, không hề liên quan.”
Sắc mặt Nhan phi cứng đờ, không ngờ Vệ Liễm còn nhớ rõ.
Bà ta gắng gượng cười: “Giữa mẹ con nào có thù hận qua đêm…”
“Mẫu thân của cô đang ở dưới âm ty.” Vệ Liễm ngước mắt: “Thái phi cũng muốn xuống đó sao?”
Gương mặt Nhan phi khẽ đổi, định thẳng thừng lấy thân phận ép người: “Bệ hạ không định thừa nhận bà mẹ này ư?”
“Là Thái phi muốn rũ sạch mối quan hệ với cô trước.” Vệ Liễm cười khẽ, thái độ ôn hòa trước sau như một: “Lý phu nhân bị đày vào lãnh cung, Vệ Tiêu bị phế thành thứ dân. Thái phi và Cửu vương đệ vẫn được ở trong cung cơm áo không lo đã là cô hết lòng quan tâm giúp đỡ, chớ được voi đòi tiên.”
Khi còn bé Vệ Tiêu mắng y là đứa con hoang không có mẹ, y đánh trả, sau đó bị Lý phu nhân phạt quỳ gối trong tuyết cả một đêm, y chưa bao giờ quên.
So với kết cục của hai mẹ con kia thì Vệ Liễm đã nương tay với Nhan phi và Vệ Diễn rồi.
Y không trả thù nhưng cũng không bảo vệ họ.
Từ nay về sau như người dưng nước lã thôi.
Sắc mặt Nhan phi lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đã rõ vị quân vương trẻ tuổi trước mắt này cánh cứng rồi, từ lâu đã không còn là đứa con trai phải dựa dẫm vào bà ta nữa.
Ở lại cũng tự chuốc lấy nhục nhã, Nhan phi giận dữ phất tay áo rời đi.
–
Đoạn nhạc đệm này Vệ Liễm chẳng để bụng, y tiếp tục tập trung suy nghĩ xem nên tặng thứ gì cho Cơ Việt khi quay trở về.
“Bệ hạ đang suy nghĩ làm sao mới chống lại được nhà Tần ư?”
Vệ Liễm khựng người, ngẩng đầu thì thấy Triệu lão tướng quân nhanh nhẹn bước vào, ôm quyền hành lễ: “Thần tham kiến bệ hạ.”
“Tướng quân không cần đa lễ.” Vệ Liễm hết sức kính trọng lão tướng quân này.
Triệu lão tướng quân đứng lên nói: “Lão thần thấy vẻ mặt bệ hạ rất nghiêm túc, hẳn là ưu phiền vì Tần vương?”
Vệ Liễm: “…”
Đúng là y ưu phiền, nhưng không phải đang suy nghĩ thế nào thì mới giết được hắn.
Nhưng mà y phải nói với Triệu lão tướng quân ra sao đây, y thật sự không có tư tưởng diệt trừ Tần vương?
Triệu lão tướng quân chưa từng hỏi khi làm chất tử ở nước Tần, Tần vương đã đối xử với Vệ Liễm ra sao. Có gì hay ho mà hỏi đâu? Rõ ràng số phận đã xếp đặt hai người là kẻ thù không đội trời chung! Từ xưa đến nay làm gì có chất tử và quân chủ địch quốc hòa thuận vui vẻ cùng tồn tại bao giờ, khi chất tử về nước vươn mình, ngươi không chết thì ta lìa đời.
Cho đến nay Triệu lão tướng quân vẫn cho rằng, công tử đoạt được vương vị xong thì bước kế tiếp sẽ tìm Tần vương báo thù.
Thấy Vệ Liễm lúng túng, Triệu lão tướng quân tưởng bệ hạ sợ bản thân không phải là đối thủ của Tần vương, bèn thề thốt chắc nịch: “Bệ hạ yên tâm, nhà Tần hùng mạnh khó bề chống cự nhưng đã nhiều năm liên tục chinh chiến, trước đó tiến công Trần – Lương, bây giờ cùng lúc đối đầu ba nước, lực lượng phân tán, nguyên khí* tổn thương, tựa như nỏ mạnh hết đà. Nước Sở trước đó tướng bất lương, vua mất lòng người, binh sĩ chẳng chung sức chiến đấu, muôn dân không phất cờ khích lệ, thế nên vừa rồi mới nhận lấy thất bại thảm hại. Hiện nay bệ hạ lên ngôi, đất nước trên dưới một lòng, lại có binh giỏi tướng tài tận tâm phụng sự, tài thao lược của ngài chẳng thua kém Tần vương, đâu phải là không có sức đánh một trận…”
(Nguyên khí: khí đầu tiên sinh ra các khí khác, dùng để chỉ nhân tố chủ chốt tạo nên sức mạnh)
Triệu lão tướng quân phân tích mạch lạc rõ ràng, quả thực rất có lý.
Tuy nhiên vấn đề không nằm ở chỗ đó.
“Tướng quân.” Vệ Liễm thẳng thắn: “Cô không bao giờ muốn trở thành kẻ thù của Tần vương.”
Triệu lão tướng quân sửng sốt, ra sức khuyên bảo: “Tần vương đâu có đáng sợ, bệ hạ hà tất phải lo lắng?”
“Không phải cô sợ hắn.” Vệ Liễm cụp mắt: “Cô yêu hắn.”
Triệu lão tướng quân: “…”
Sống tới chừng này tuổi hiếm khi Triệu lão tướng quân cảm thấy mờ mịt.
“Vệ Liễm có thể lên ngôi là nhờ Tướng quân hỗ trợ rất nhiều.” Chuyện đến nước này, y chẳng muốn lừa gạt nữa: “Thiên hạ thống nhất là xu thế phát triển chung, Tần và Sở nhất định phải biến mất một, mà ta không thể xung đột với hắn.”
“Lần này ta trở về là để sẻ chia cùng hắn.”
Triệu lão tướng quân không thể tin nổi: “Bệ hạ muốn… phản bội nước Sở ư?”
Đối với lão tướng quân cả đời trung thành vì đất nước mà nói, điều này quả thực rất khó chấp nhận.
Ông có thể phản bội hôn quân, nhưng tấm lòng ông vĩnh viễn hướng về nước Sở, là vị tướng chân chính, tận tụy phục vụ nước Sở đến hơi thở cuối cùng.
Ông vốn tưởng rằng công tử Liễm là hi vọng của đất nước, thế nhưng y lại… lại nảy sinh tình cảm với quân chủ nước đối địch sao?
“Tần vương là minh quân, nếu muôn dân trong thiên hạ được an cư lạc nghiệp, không phải lo sợ chiến tranh quấy nhiễu, thì ta chẳng làm vua nữa cũng có sao đâu.”
“Lúc trước Vệ Liễm đã lừa dối, xin tướng quân hãy nhận một lạy này.” Vệ Liễm dứt khoát quỳ một chân trên nền.
Quân vương quỳ, nặng tựa vạn lượng vàng.
Triệu lão tướng quân cũng vội vã quỳ xuống, sợ hãi nói: “Lão thần làm sao dám nhận! Về công ngài là vua, về tư ngài là ân nhân cứu mạng, thế này sao được? Xin bệ hạ hãy mau đứng dậy!”
Vệ Liễm cụp mắt: “Ta hại Tướng quân chối bỏ tín ngưỡng một đời, Tướng quân nên nhận một lạy này.”
Thanh niên đặt tay trái lên mu bàn tay phải, đồng tử trong veo, chân thành, cúi mình thật sâu.
Triệu lão tướng quân trơ mắt nhìn quân vương, ánh mắt rung động, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm lại.
Ông nhớ năm xưa lúc công tử cứu ông ra khỏi nhà lao, vẻ mặt thiếu niên ấy mang thái độ tùy tiện, ngông cuồng: “Bản lĩnh của ta không bao giờ thua kém Tần vương, chưa chắc Sở không thể thắng Tần một bậc. Xin tướng quân hãy tin ta, ta sẽ trở thành đối thủ duy nhất của hắn.”
Sau đó bệ hạ lại nói, đời này cô không bao giờ muốn trở thành kẻ thù của Tần vương.
Chẳng phải công tử đã chối bỏ tín ngưỡng cả một đời… vì Tần vương ư?