Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết - Chương 22: Đánh cờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết


Chương 22: Đánh cờ


“Vệ lang, hạ cờ không hối hận.”

Thì ra từ khi đó trở đi, y cũng đã thua hết cuộc đời mình vào đó.

____________________________

Vị con tin đến từ nước Sở kia rất được sủng ái.

Không tới nửa tháng, toàn bộ tiền triều hậu cung đều biết tin tức này.

Nói thẳng ra là, bệ hạ cưng chiều y tới mức quá phô trương.

Bệ hạ chính miệng truyền lệnh, thị quân cùng cấp với phu nhân, chứ không phải cơ thiếp thấp hèn, bắt cung nhân gọi y là công tử, lấy lễ tiếp đón.

Bệ hạ đưa y vào Dưỡng Tâm Điện cùng ăn cùng ở, lâm hạnh hằng đêm, nghe nói công tử Liễm ba ngày liên tiếp không xuống giường được.

Bệ hạ ban thưởng châu báu lụa là, y muốn gì cho đó, thậm chí ngay cả Hòa Thị Bích là thế gian chí bảo cũng tặng cho y luôn.

Bệ hạ…

Mấy tin vụn vặt nhiều không kể xiết, cả triều văn võ ban đầu còn không coi ra gì. Cảm thấy bệ hạ vừa mới được một món đồ chơi mới, còn thích thú, cưng chiều hơi quá cũng không có gì đáng trách.

Mãi đến khi bệ hạ trên triều nói —— “Cô có Vệ lang là đủ rồi, việc tuyển tú, các ngươi không cần bàn nữa”, các đại thần liền ngồi không yên.

Này sao được? Còn ra thể thống gì nữa?

Lập tức cả triều đều quỳ lạy, khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại.

Cơ Việt thẳng tay quẳng một bức tranh xuống, “Nạp mỹ cũng được. Tìm cho ra một mỹ nhân hấp dẫn hơn Vệ lang, cô còn có thể cân nhắc.”

Chúng đại thần ban đầu còn nghĩ bệ hạ đã xuống nước, vô cùng vui mừng, mà vừa xem tranh, tập thể ngậm miệng.

Thanh niên trong tranh đứng trong khung cảnh tuyết trắng hồng mai, phía sau là chín tầng cung điện. Da trắng hơn tuyết, môi hồng như mai, tóc đen tuôn dài tựa thác, mi mắt tựa non xa. Thân choàng áo lông đứng giữa trời gió tuyết, dung mạo tuyệt mỹ, phong thái thanh nhã, tựa như một vị tiên bất cứ lúc nào cũng có thể đạp tranh bước ra.

Bên góc tranh đề tám chữ phóng khoáng tự do: Phong hoa tuyệt đại, quốc sĩ vô song.

Nếu là người khác dùng mấy từ này, bọn họ nhất định sẽ cười khẩy chê người nọ kiêu căng. Mà nhìn lại thanh niên trong tranh, chỉ cảm thấy thật quá chuẩn.

… Trên đời có người tuyệt sắc đến thế này ư?

Đây chính là thế gian khó tìm!

Cơ Việt thấy quần thần phía dưới im miệng không nói, lười biếng tựa trên long ỷ cười nói, “Thế nào? Nước Tần này to lớn, lại vẫn tìm không ra một mỹ nhân còn đẹp hơn Vệ lang sao? Dong chi tục phấn cô sẽ chướng mắt, hoặc là tìm một người đẹp hơn, hoặc là ngày sau bớt lấy chuyện này phiền cô.”

Quần thần, “…”

Yêu cầu này của bệ hạ thật sự làm khó người ta.

Mỹ nhân tầm thường, sao có thể đẹp hơn công tử Liễm? Ngay cả công chúa Trọng Hoa được xưng là đệ nhất mỹ nhân bảy nước e rằng cũng không bằng.

Thế nhưng bệ hạ xưa nay nói một không nói hai, trên chuyện này đã lui một bước, bọn họ cũng không thể được một tấc lấn một thước. Nhìn quen mỹ nhân tuyệt sắc, vậy đụng tới đồ ăn bình thường còn hạ miệng nổi không? Suy bụng ta ra bụng người, bọn họ cũng không còn mặt mũi khuyên nữa.

Có vài đại thần muốn mượn cơ hội nhét con cháu mình vào hậu cung tranh sủng cũng bỏ ngõ. Ai bảo các tỷ muội, con gái, cháu gái nhà mình cũng chỉ là “dong chi tục phấn”, không vào lọt mắt bệ hạ chứ?

Các đại thần tạm thời lén lút rút hết mỹ nhân đi, cho Cơ Việt được một quãng thời gian thư thả.

_

“Xem ra bệ hạ tạm thời không cần bận tâm chuyện này nữa.” Vệ Liễm thấy Cơ Việt trở lại liền rất tự nhiên bước lên tiếp đón, nhận lấy triều phục hắn cởi ra.

Y nhìn ra được tâm tình Cơ Việt không tệ, thoáng nghĩ một chút liền biết được là chuyện gì.

Có thể khiến Tần vương phiền não, gần đây cũng chỉ có một chuyện duy nhất.

Diễn hết nửa tháng, rốt cuộc có hiệu quả.

“Nhờ có Vệ lang. Ghi cho ngươi công này.” Cơ Việt mới đi từ ngoài vào, đang làm ấm tay bên lò sưởi, “Ngươi giải quyết hộ cô một chuyện lớn, muốn thưởng gì đây?”

Vệ Liễm không kể công, “Là bổn phận của thần thôi.”

Y không muốn cầu vật ngoài thân, chỉ cần áo cơm không lo là đủ rồi.

Nếu nói có gì thật sự muốn… Thì tất nhiên là thuốc giải. Mà đáng tiếc này không thể đòi.

Y có thể tỏ ra tùy hứng làm bậy, lại không thể biểu hiện muốn cố gắng thoát khỏi bàn tay Tần vương.

Cơ Việt cũng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lấy ra một viên thuốc đưa cho y, “Đây là thuốc giải. Nửa tháng dùng một lần, có thể đảm bảo tính mạng của ngươi.”

Vệ Liễm nhận lấy, cúi đầu nhìn, khi đưa đến bên môi còn lén lút khẽ ngửi thử.

Ngải trắng, tía tô, thiên mông đông, cỏ xa tiền…

Còn mấy vị thuốc nữa, y nhất thời ngửi không hết.

Mà ngửi không ra, cũng không cách nào tự mình điều phối ra thuốc giải.

Dù nghiên cứu ra được cũng không phải kế lâu dài. Đây chẳng qua là thuốc giải kéo dài tính mạng mỗi nửa tháng một lần, không thể nào trị hết tận gốc.

Chỉ qua một hơi thở, Vệ Liễm bình tĩnh nuốt thuốc, không khiến Tần vương hoài nghi.

Y cười nhẹ nói, “Nếu bệ hạ nể mặt, vậy chơi một ván cờ với thần đi.”

_

Nói là muốn chơi cờ, cũng chỉ là một lời thuận miệng của Vệ Liễm mà thôi. Y không có yêu cầu nào để nói, mà so với việc xin chút vàng bạc châu báu vô tác dụng, còn không bằng lấy lui làm tiến.

Việc tuyển tú đã thành công dời đi, có nghĩa là giá trị của y đối với Tần vương đang dần biến mất.

Y dù sao cũng phải khiến Tần vương nhìn thấy giá trị mới của mình.

Vệ Liễm am hiểu sâu sắc cầm kì thư họa. Sư phụ là thế ngoại cao nhân, từng lấy thiên hạ làm bàn cờ, bảy nước làm quân cờ, dạy Vệ Liễm chơi một đại trận tranh giành Trung Nguyên.

Kết quả trận đó, Vệ Liễm thắng.

“Ngọc Chi là kỳ tài, thế nhưng chỉ có lý luận suông mà thôi.” Sư phụ than thở, “Cái vương cung Sở nho nhỏ này không giam được con, nếu con thoát khỏi đây, thiên hạ bảy nước, con cũng không phải không thể thâu tóm gần hết.” (*)

Vệ Liễm còn nhỏ lại rất khinh cuồng, cà lơ phất phơ, “Sư phụ,  đừng gọi con là Ngọc Chi được không? Cái tên này nghe rất giống nên con gái.”

Ngọc Chi là tự của Vệ Liễm, lấy ý từ chi lan ngọc thụ. Vệ Ngọc Chi, tên cũng như người.

Vệ Liễm vốn cũng biết được cái từ này có ý tốt, mà từ lúc biết một cung nữ nổi danh trong cung cũng gọi là Ngọc Chi… Y liền từ chối thừa nhận cái tên tự này của mình.

“Con có đang tập trung nghe không hả!” Sư phụ tức giận gõ bàn.

Vệ Liễm vội vã gật đầu, “Đồ nhi nghe rõ.”

“Con nghe rõ cái gì?” Sư phụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Con tưởng vi sư nhìn không ra? Con có tài cán bình thiên hạ, lại không có chí hướng bình thiên hạ. Nếu con có chí, cái vị trí thái tử nước Sở này, còn đến phiên công tử Tiêu sao?”

Vệ Liễm chống má thở dài, “Đồ nhi chỉ muốn tiêu dao một mình, không muốn gánh ngàn vạn tính mạng người đâu.”

Sư phụ chỉ nhìn y một cách sâu xa, “Ngọc Chi, mạng của con đã được định sẵn, con trốn không thoát đâu.”

Sư phụ chưa từng nói sai.

Sau đó, thâu tóm gần hết thiên hạ bảy nước, không phải Vệ Ngọc Chi không tiếng không tăm, mà là một thiếu niên thiết huyết lãnh lệ.

Họ Cơ, tên Việt, tự Vân Quy.

Cuối cùng, Vệ Liễm vẫn phải gánh lấy tính mạng ngàn vạn người, một mình đi sứ nước Tần, thực hiện trách nhiệm làm công tử một nước.

Y đúng là không tránh thoát.

_

Vệ Liễm bị một cú chọt chọt cho tỉnh.

Lúc ngón tay Tần vương gõ lên trán Vệ Liễm, thanh niên mới hoàn hồn, đôi con ngươi xinh đẹp ẩn chứa một tia ngơ ngác.

Cơ Việt: Chậc, có chút đáng yêu.

“Đánh cờ với cô cũng dám thất thần.” Cơ Việt lạnh lẽo nói, “Vệ Liễm, còn có cái gì ngươi không dám à.”

Vệ Liễm “A” một tiếng, mới nhận ra mình vừa nãy lại mất tập trung.

Y đứng trước mặt người nào cũng cảnh giác vạn phần, vậy mà lại thất thần trước mặt Tần vương.

Vệ Liễm nghiêm mặt, “Thần sẽ tập trung.”

“Không cần.” Giọng Cơ Việt càng lạnh hơn. “Ngươi thua rồi.”

Vệ Liễm cúi đầu nhìn, thua thảm.

“…”

Đây là lần đầu tiên Vệ Liễm thua đến thảm hại, thoáng chốc lòng háo thắng bị kích lên, “Chơi tiếp.”

Cơ Việt liếc y, xóa hết bàn cờ chơi lại.

Quân cờ vừa đặt, ánh nến trong đêm nhen lên, tỏa sáng lập lòe.

Vệ Liễm nghiêm túc đánh, thực lực không thể khinh thường. Một ngày này thắng thua mỗi bên một nửa, hòa năm – năm với Tần vương.

“Cô cũng không biết, tài đánh cờ của Vệ lang xuất sắc đến mức này.” Cơ Việt ngậm ý cười, mấy phần hứng thú, mấy phần tán thưởng, “Đã lâu rồi chưa từng có người đánh ngang tay với cô.”

Vệ Liễm rũ mắt nhìn ván cờ hòa, một lát sau cong miệng nói, “Đúng vậy.”

Hôm nay y đánh bảy ván cờ với Tần vương, trừ ván đầu tiên y phân tâm nên thua thảm, còn năm trận tiếp, y thắng ba thua hai. Đôi bên đều thắng hiểm, chênh lệch không bao nhiêu.

Tần vương ưa sát phạt tiến công, thế không thể đỡ, y am hiểu phòng thủ, thận trọng, khống chế các phương, khó phân thắng bại.

Mà ván thứ bảy này, ra thế hòa.

Có thế nói bọn họ đánh cờ một ngày, lại cũng chưa phân thắng bại.

Hai người liếc nhau, lại không hẹn mà cùng rũ mắt, che giấu đi cảm xúc kích động khi gặp người cùng đẳng cấp.

Cơ Việt lại thu cờ, “Chơi tiếp!”

Kỳ phùng địch thủ, hôm nay bọn họ phải phân ra thắng thua mới bỏ qua.

Trời đã tối sầm, ván thứ tám là ván cuối cùng, quyết định thắng thua cho hôm nay, lúc này đây hai người đều thận trọng cực kì.

Quân vương áo đen cầm quân cờ đen, công tử áo trắng cầm quân cờ trắng, giằng co đến khi hương đốt trong lư hương chạm lộng đã cháy hết.

Vệ Liễm suy tư một chút, đang hạ một quân xuống, đột nhiên nhíu mày, thầm nghĩ mình hạ sai chỗ rồi.

Y vừa định đổi vị trí, mu bàn tay lại bị một bàn tay thon dài khác đè lại, độ ấm cận kề.

“Vệ lang, hạ cờ không hối hận.” Mắt phượng hẹp dài của Cơ Việt bỡn cợt nhìn y.

Dưới ánh nến sáng tối, khuôn mặt Tần vương tuấn mỹ đến có chút yêu dã.

Vệ Liễm bất đắc dĩ liếc hắn, ném quân cờ trắng đi.

“Thần thua.”

_

Sau này Vệ Liễm nghĩ lại, một người lười biếng như y, ngay cả tương lai của mình còn không thèm giành lấy, vì sao lại cam tâm tình nguyện cùng người nọ chinh phạt thiên hạ nhỉ.

Y suy nghĩ cực kì lâu, lại nghĩ đến cái đêm ánh nến sáng trưng kia, bàn cờ ngổn ngang trên bàn, đồng hồ cát lặng lẽ chảy xuôi.

Quân vương tuấn mỹ lấy tay đặt lên tay y, khóe môi hơi cong, mắt phượng kẽ híp.

“Vệ lang, hạ cờ không hối hận.”

Thì ra từ khi đó trở đi, y cũng đã thua hết cuộc đời mình vào đó.

______________________________________

(*) Nguyên văn của cụm từ “gần hết” là “cửu thập cửu”, cả câu nói đó theo bản gốc là “thất quốc đích thiên hạ, ngã yếu cửu thập cửu”, là câu nói của Hàn Phi, một nhân vật lịch sử thời Chiến quốc, câu nói này nằm trong bộ tiểu thuyết Thiên Hành Cửu Ca, là một phần của bộ Tần Thời Minh Nguyệt. Do mình không đọc nhiều về tác phẩm thời Chiến quốc nên cụm từ “cửu thập cửu” chưa biết dịch thế nào, tạm thời dịch theo nghĩa mình hiểu. Nếu ai có hiểu biết về chi tiết này thì có thể góp ý để mình sửa nhe. Cảm ơn mọi người:>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN