Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết - Chương 4: Uống thuốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết


Chương 4: Uống thuốc


“Ngươi để ta đi quỳ tiếp thôi! Ta tình nguyện quỳ chết cũng không uống thuốc đâu.”

_______________________________

Trong Dưỡng Tâm Điện, khắp nơi bày biện thật tinh xảo, đồ trang trí toàn những thứ vô giá. Địa long trong phòng được đốt rất đủ, độ ấm bốn mùa như xuân.

So ra, Thanh Trúc Các nơi Vệ Liễm ở thật sự hơi bị tiêu điều khó coi.

Cung nhân vén rèm lên, Cơ Việt bế Vệ Liễm vào tẩm điện, vén màn, thả y lên long tháp.

Vừa dính lên mặt giường mềm mại, Vệ Liễm liền thoải mái đến mức chẳng muốn ngồi dậy, còn hận không thể lăn mấy vòng trên giường.

Tần vương sống cuộc sống gì mà thần tiên quá đi.

Cái ván giường bé tẹo trong Thanh Trúc Các thật sự quá cộm người, Vệ Liễm xoay người còn khó, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại oán giận lâu rồi.

Vệ Liễm cảm thấy đầu óc có hơi mê man, hẳn là do bị phong hàn. Dù sao cũng phơi người ngoài tuyết lâu như vậy, không lý nào lại không xảy ra việc gì.

Vệ Liễm còn không biết y trong mắt Tần vương là bộ dáng gì.

Trong mắt Cơ Việt, hắn đang được thưởng thức một bức tranh về mỹ nhân.

Mỹ nhân nhắm mắt, lông mi thon dài, đôi gò má đỏ bừng, tóc đen xõa ra trên giường hẹp, ngón tay thon dài vô thức nắm lấy chăn gấm. Cau mày, nhẫn nhịn lại yếu đuối.

Quả thật là bộ dáng yếu ớt nhiều bệnh mà vẫn phong hoa tuyệt đại.

“Đi gọi thái y đến đây.” Cơ Việt thấp giọng phân phó.

Cung nhân quỳ gối, “Vâng.”

Cơ Việt gọi hắn lại, “Còn nữa, nấu một chén canh gừng.”

Cung nhân sửng sốt, một lần nữa hành lễ thưa vâng.

Nháy mắt xoay người đã thầm nghĩ, Vệ thị quân này đúng là vớ được vận may lớn.

Hắn hầu hạ bệ hạ nhiều năm qua, chẳng bao giờ thấy bệ hạ quan tâm đến ai.

_

Vệ Liễm thấy thân thể khó chịu, nhưng vẫn chưa sốt đến mức hồ đồ.

Y là người lớn lên trong thâm cung hiểm cảnh, bất luận ở trong tình huống nào cũng sẽ bắt mình giữ lại một phần tỉnh táo, không đến mức để mình rơi vào hoàn cảnh mặc người làm thịt.

Nhưng y vẫn giả vờ như bị sốt tới hồ hồ rồi, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ yếu ớt.

Y tạm thời không muốn nói chuyện với Tần vương.

Đỡ cho không cẩn thận nói sai, lại bị cắt lưỡi.

Hiện tại đầu óc y mơ màng cũng không đủ nhanh nhạy, không thể nháy mắt nghĩ ra nhiều lý do để mình trốn được trừng phạt.

Thái y chẳng mấy chốc đã đến, bắt mạch cho Vệ Liễm.

Tay của Vệ Liễm rất đẹp. Mười ngón ngọc ngà, cổ tay thanh mảnh, nữ tử mềm mại cũng không sánh được với y.

Mà Cơ Việt để ý đến, lại chính là lớp chai mỏng chỗ hổ khẩu trên tay Vệ Liễm.

Đó là vết chai mà chỉ có người luyện võ mới có.

Ánh mắt Cơ Việt trầm xuống.

Căn cứ kết quả điều tra của hắn, công tử Liễm không biết võ.

Chẳng lẽ lại là thích khách mà nước Sở phái tới ám sát hắn?

Hoặc chính là, mật thám?

_

Thái y nhanh chóng chẩn bệnh xong, thở dài nói với Tần vương, “Thưa bệ hạ, Vệ thị quân bị khí lạnh vào người, cho nên mới phát sốt, vi thần viết thang thuốc để uống là được.”

Cơ Việt nhạt giọng, “Xem đầu gối y.”

Thái y hơi sững sờ, nhưng vẫn cuốn ống quần Vệ Liễm lên trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn.

Đầu gối bầm đen một mảng, trên nền da thịt trắng như tuyết, nhìn thấy mà giật mình.

Thái y cả kinh, vết thương này rõ ràng là quỳ lâu mà ra…

Đế tâm khó dò. Thái y không dám suy nghĩ sâu xa, thoáng kiểm tra một phen liền nói với Cơ Việt, “Tuy rằng nghiêm trọng, cũng may chỉ là vết thương ngoài da, thoa chút thuốc mỡ là có thể khỏi hẳn.”

Cơ Việt như cười như không, “Vậy còn không mau thoa cho y?”

Nhìn hắn làm chi, còn trông cậy hắn tự mình thoa thuốc à?

Thái y chần chờ, “Thuốc trị thương thông thường nếu thoa lên sẽ rất đau đớn, nếu dùng Ngọc Dung Cao thì lại không hề đau, hiệu quả cũng nhanh. Không biết bệ hạ…”

Ngọc Dung Cao quý giá, thường ngày chỉ có bệ hạ được dùng. Hiện tại thấy bệ hạ có mấy phần để ý Vệ thị quân, thái y mới cả gan hỏi nhiều một câu.

Ý cười trên mặt Cơ Việt không giảm, lời nói lại rất đả thương người, “Một con tin cũng xứng dùng Ngọc Dung Cao? Thuốc trị thương bình thường ban thưởng y đã là coi trọng.”

Thân thể thái y run lên, “Vâng.”

Ông còn tưởng rằng bệ hạ gọi ông vội tới xem bệnh cho Vệ thị quân là vì đau lòng người ta.

Quả nhiên là ông suy nghĩ nhiều. Ai đau lòng chứ bệ hạ tuyệt đối không đau lòng. Tội nghiệp Vệ thị quân, một mỹ nhân tốt như vậy lại gặp gỡ vị quân vương vô tình như bệ hạ.

Thái y tuổi đã cao, trong nhà cũng có cháu trai, tuổi tác xấp xỉ Vệ Liễm. Dù có căm hận người Sở đến đâu, mà nhìn thấy Vệ Liễm tuổi còn trẻ lại thảm như vậy, cũng không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Vệ Liễm nhắm mắt lại, nghe hết những lời Tần vương nói với thái y không sót một câu, trong lòng lại hung hăng ghi sổ Tần vương thêm một khoản.

Thái y lấy thuốc trị thương trong hòm thuốc ra, quệt một ít, cẩn thận chạm vào đầu gối Vệ Liễm.

Gần như nháy mắt chạm vào, Vệ Liễm đau đớn kêu một tiếng, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Tay thái y khựng lại, thấy vẻ mặt Cơ Việt không đổi, mới cắn răng thoa tiếp.

Vệ Liễm lập tức nghẹn ngào, níu lấy tay áo Cơ Việt, vô thức gọi, “Mẹ, đừng…”

Cơ Việt đột nhiên thăng cấp thành mẹ, “…”

Bàn tay thái y cũng run lên, trong lòng nghi ngờ chính mình sẽ bị diệt khẩu.

Cơ Việt rũ mắt, muốn rút tay áo lại, ai ngờ thanh niên đang bệnh mà lực tay túm áo còn rất mạnh, nhất thời kéo không ra.

Cơ Việt có chút không kiên nhẫn, muốn mạnh tay rút ra, thanh niên lại khàn giọng hô một câu, “… A Liễm đau quá.”

“Mẹ… Đừng bỏ A Liễm lại.” Thanh niên đang nằm mơ lộ vẻ cực kì yếu ớt, “Con thật nhớ ngài… Con khó chịu quá…”

Lực tay Cơ Việt đột nhiên lỏng ra.

Hắn để mặc Vệ Liễm nắm tay áo mình, lạnh giọng ra lệnh cho thái y. “Dùng Ngọc Dung Cao. Để y câm miệng đi.”

Thái y, “… Vâng.”

Ông có phải là được chứng kiến khắc tinh của bệ hạ ra đời???

_

Ngọc Dung Cao quả nhiên không gây đau hơn nữa hiệu quả cũng nhanh, thoa rồi Vệ Liễm cũng không kêu đau, cái tay nắm lấy tay áo Tần vương cũng buông ra.

Chút đau đớn bôi thuốc ấy thật ra nằm trong phạm vi chịu đựng của Vệ Liễm. Chỉ là, rõ ràng có thể không đau, y vì sao phải nhịn đau chớ? Vệ Liễm ngay từ khi còn rất nhỏ đã biết, làm người phải đối xử bản thân cho tốt. Mà bất kì chỗ tốt nào, cũng phải dựa vào chính mình tự giành lấy.

Huống chi còn có thể gọi “Mẫu thân” để chọc Tần vương khó chịu, cớ sao không làm.

Chẳng qua là diễn một tuồng kịch mà thôi. Vệ Liễm rất chuyên nghiệp.

Loại kỹ năng gặp dịp thì chơi này, từ lúc còn ở vương cung nước Sở y đã luyện đến đỉnh cao.

Có Ngọc Dung Cao, vết thương trên đầu gối lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy mà nhạt đi, chăm sóc một hai hôm là có thể khỏi.

Thái y thoa xong thuốc, liền hành lễ xin cáo lui, để không gian lại cho hai người.

Cơ Việt nhìn thanh niên nằm trên giường nhỏ, vẻ mặt có chút trào phúng.

Hắn nếu đã điều tra công tử Liễm, cũng biết mẹ ruột của Vệ Liễm chết sớm, chỉ có một mẹ nuôi là Nhan phi, còn sinh ra công tử Diễn.

Công tử Diễn dứng hàng thứ chín, sinh ra sau công tử Liễm. Cơ Việt không cần suy nghĩ cũng biết Nhan phi nhận nuôi Vệ Liễm là có chủ ý gì, không phải là kiếm người để làm chỗ dựa hay sao. Sau đó lại có con ruột của mình, thì con nuôi đã không còn quan trọng nữa. Bằng không Vệ Liễm cũng sẽ không trở thành đứa con bị nước Sở vứt bỏ đưa tới.

Một nữ nhân như vậy, lại khiến thanh niên nhớ mãi không quên.

Cũng không biết là khờ thật hay giả ngu.

Trong lúc suy tư canh gừng đã đưa tới, thuốc thì còn đang nấu. Cơ Việt đỡ thanh niên dậy, chẳng chút thương tiếc tống cho y cả nguyên chén canh gừng.

“Khụ khụ…” Vệ Liễm bị quậy một phen như thế, không giả vờ được nữa, lập tức vờ như mới tỉnh, ho khan.

… Y đang bất tỉnh cũng phải tỉnh. Dùng cái cách rót canh thô bạo như Tần vương, rõ ràng là định trực tiếp sặc chết y.

“Ngươi coi như tỉnh rồi.” Cơ Việt ngoài cười nhưng trong không cười, “Tự mình uống hết canh gừng đi.”

Thanh niên ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt ngơ ngác, “Ngươi là…”

Còn chưa tỉnh hẳn đây.

Cơ Việt lạnh nhạt ra lệnh, “Uống. Không uống liền cút ra ngoài quỳ hai canh giờ.”

Thanh niên ngẩn ra, sắc mặt có chút oan ức, nhưng vẫn nghe lời đón lấy chén, ừng ực uống một hơi cạn sạch, có vẻ thật sự sợ Cơ Việt lại phạt y quỳ.

Vẻ ngoài y dễ nhìn, cho dù uống canh từng ngụm lớn, động tác cũng tao nhã lịch sự. Cuối cùng khóe miệng dính một ít nước canh, lại cẩn thận lấy lưỡi liếm đi, thật giống một con mèo con lười biếng đáng yêu.

Cơ Việt đột nhiên cảm thấy trong miệng hơi khô.

Lúc này, cung nhân bưng chén thuốc đến, “Bệ hạ, thuốc đã nấu xong.”

Cơ Việt bưng lấy chén thuốc, “Lui ra.”

“Vâng.”

Cung nhân rời đi, Cơ Việt xoay người, lại thấy thanh niên hoảng sợ lui người về sau, “Ta không uống cái này!”

Cơ Việt nheo mắt, “Ngươi mới nói gì?”

Chưa từng có một người dám nói không với Tần vương.

Thanh niên lắc đầu, ôm đầu gối trốn ở đầu giường, “Ta nghe thấy mùi thuốc mà… Thuốc đắng lắm, ta không muốn uống.”

Cơ Việt uy hiếp, “Không uống thì quỳ tiếp.”

Thanh niên vẫn lắc đầu, “Ta không muốn uống.”

Cơ Việt lạnh giọng, “Bốn canh giờ.”

Bốn canh giờ, đó là quỳ hết một đêm.

Thanh niên đỏ mắt nói, “Ngươi để ta đi quỳ tiếp thôi! Ta tình nguyện quỳ chết cũng không uống thuốc đâu.”

Cơ Việt suýt nữa tức đến bật cười.

Hắn không biết Vệ Liễm sinh bệnh liền trẻ con như vậy, trái lại không hề giống thanh niên dịu dàng im lặng lúc ban ngày nữa.

Quả thật là sốt đến ngốc rồi.

_

Vệ Liễm không phải ngốc thật, cũng chẳng phải là không uống thuốc được.

Cay đắng gì y cũng từng ăn hết, còn sợ một chén thuốc à?

Y chỉ là đang làm mình làm mẩy ở một mức độ thích hợp thôi.

Khi tỉnh táo y phải cẩn thận từng tí, chỉ có nương theo thời điểm này, mới có thể lộ ra một mặt khác biệt để hấp dẫn Tần vương.

Vệ Liễm cũng đồng thời đang thử thăm dò ranh giới mà Tần vương có thể tha thứ bỏ qua cho y, để còn tranh thủ tự do càng lớn hơn cho mình ngày sau.

Một khi vượt qua ranh giới này, y tự giác hiểu rằng chuyển tốt liền dừng.

Hiện tại xem ra… Tần vương có vẻ còn rất ưa kiểu này.

Chí ít không có thật sự bắt y đi ra ngoài quỳ tiếp.

_

“Ngươi kiểu này, là muốn cô tự mình đút ngươi?” Cơ Việt hỏi.

Vệ Liễm ngậm miệng.

Y cảm thấy Tần vương sẽ không tốt bụng như vậy.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Cơ Việt chính là, “Nếu không uống thuốc, cái lưỡi kia giữ lại cũng không dùng làm gì, cắt phứt đi cho rồi.”

Vệ Liễm, “…”

Y biết ngay mà!

Y không dám thử nữa.

Luôn cảm thấy nếu gây chuyện nữa, Tần vương bây giờ còn tươi cười nhẹ nhàng sẽ thật sự lập tức đổi sắc mặt, cắt phăng lưỡi của y.

Bộ dạng mỹ nhân, lòng dạ rắn rết.

Vệ Liễm trông nhưng bị dọa sợ, vẻ mặt đau khổ, cầm thìa lên, từng miệng từng miệng uống hết thuốc.

Vừa đến đáy liền vội vã đưa lên, “Xem đi, ta uống xong rồi.”

Cơ Việt nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cho Vệ Liễm một viên mứt hoa quả đã chuẩn bị nãy giờ.

Vệ Liễm: Ồ, đánh một gậy cho một trái táo, cho rằng như vậy là có thể loại bỏ quyết tâm muốn giết ngươi của ta ư?

Vệ Liễm, “Một viên không đủ, ta muốn một đĩa to cơ.”

Cơ Việt sửng sốt, lập tức vui vẻ cười rộ lên.

“Bộ dạng bây giờ của ngươi lại thú vị hơn ban nãy nhiều.”

Trong lòng Vệ Liễm suy nghĩ: Tần vương thích kiểu này hả?

Hơi bị ngốc bạch ngọt à nha.

Không sao, y diễn được tất.

Vệ Liễm nghiêm túc nhìn Cơ Việt, “Còn nữa không?”

Cơ Việt mỉm cười, “Còn.”

“Nhưng ngươi phải đi tắm trước, trở về lại thưởng cho.”

Cả người lạnh ngắt, cần phải tắm nước nóng mới có thể trừ khí lạnh được.

Vệ Liễm ngoan ngoãn nói, “Được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN