Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết - Chương 56: Thích khách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết


Chương 56: Thích khách


Vệ Liễm trở về Chung Linh cung vẫn cảm thấy tức đến khó thở, y ngồi trêи ghế quý phi, vẻ mặt lạnh lùng.

Trường Thọ nhận ra tâm trạng của y không tốt, bèn cẩn thận dâng trà: “Công tử, ngài đang phiền lòng sao?”

Vệ Liễm cụp mắt: “Không có.”

Cõi lòng vốn bình lặng bao nhiêu năm, cứ bị Cơ Việt quấy nhiễu hết lần này tới lần khác, rối tinh rối mù.

Chẳng giống y chút nào.

“Ngươi lui ra đi.” Vệ Liễm nhắm mắt, đặt tay lên huyệt thái dương, rồi nói: “Gọi Trường Sinh tới đây.”

“… Vâng.”

Trường Thọ đi ra ngoài, Vệ Liễm dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vài vòng lên huyệt thái dương, bỗng y mở mắt, bước vào phòng ngủ.

Trêи bức tường đối diện đầu giường treo một chiếc đèn con thỏ rất đáng yêu.

Vệ Liễm nhìn chăm chú hồi lâu.

“Công tử.” Trường Sinh xuất hiện bên cạnh.

Vệ Liễm thu tầm mắt, hờ hững nói: “Đi điều tra hành tung của sứ thần các nước trong ngày hôm nay.”

Cơ Việt tương kế tựu kế, nhân cơ hội xử lý nước Trần, nhưng không có nghĩa sẽ buông tha cho hung thủ thực sự. Bên kia hắn có hành động nào khác hay không Vệ Liễm chẳng quản, y vẫn sẽ điều tra thật rõ ràng.

Vệ Liễm đâu phải một quân cờ.

Thời khắc then chốt sẽ dùng tới Trường Sinh, võ nghệ hắn cao cường, bản lĩnh tìm hiểu tin tức cũng là số một.

Trường Sinh lĩnh mệnh rời đi.

Vệ Liễm lại tiếp tục ngước mắt nhìn đèn thỏ, trong đầu hiện lên gương mặt của Cơ Việt.

Một lúc lâu sau y bước ra ngoài.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Ở ngoài sảnh trong chốc lát, Trường Thọ tới bẩm báo có y quan xin gặp mặt.

Vệ Liễm nói: “Truyền.”

Đi vào cùng với cung nhân chính là nữ y quan – một trong hai vị hôm nay phụ trách nghiệm thân công chúa Trọng Hoa.

Nữ y quan tiến vào điện, cúi đầu quỳ xuống: “Hạ quan bái kiến công tử.”

“Đứng lên đi.” Vệ Liễm bỗng nảy ra một ý tưởng, không chờ y quan nói trước, cho lui tả hữu rồi hỏi: “Ngươi muốn bẩm báo chuyện có liên quan tới công chúa Trọng Hoa sao?”

Y quan ngạc nhiên, điều nàng muốn bẩm báo đúng là không thích hợp để người khác nghe, ai ngờ công tử nhạy bén đoán ra được ngay.

“Công tử anh minh.” Y quan đứng dậy, cúi đầu nói: “Bệ hạ giao cho hạ quan thu dọn giúp công chúa Trọng Hoa, lúc đó hạ quan phát hiện bên trong chiếc lư hương ở phòng ngủ của công chúa có một lá thư bị đốt, vẫn còn hai mảnh chưa cháy hết.”

Nàng trình lên hai mảnh giấy nham nhở: “Hạ quan không dám giấu giếm, vừa phát hiện thì đến đây bẩm báo với công tử luôn.”

Vệ Liễm nhận lấy rồi nhìn kỹ, một tờ giấy hoàn chỉnh bị đốt hầu như chẳng còn sót lại gì, chính giữa viết chữ “vui” và chữ “gặp” bị đứt quãng, dưới mục kí tên có một chữ đã bị cháy mất nửa phần, chỉ còn lại chữ “tai”.

“Ta biết rồi.” Vệ Liễm nhìn mấy chữ, chậm rãi nói: “Ngươi lui ra đi, đừng để lộ chuyện này.”

Y quan hành lễ: “Vâng.”

Vệ Liễm ngồi trong điện, nhìn ba con chữ hồi lâu, khẽ đọc thành tiếng: “Ta rất vui lòng được thấy nàng, hẹn ngày gặp lại… Gia Luật Đan.”*

(Một nửa của chữ “Gia” – 耶 là chữ “tai” – 耳)

Y chỉ suy đoán nên chưa chắc đã chính xác, có lẽ đây là một lá thư tình.

Nếu chỉ là bức thư thông thường, vậy vì sao công chúa Trọng Hoa phải thiêu hủy?

Mà chữ “tai” ở phần kí tên rất nhỏ, hiển nhiên chỉ là một nửa của chữ khác. Phóng tầm mắt khắp vương cung, chẳng phải Gia Luật Đan có chữ “tai” ở trong tên gọi hay sao?

Vệ Liễm còn đang suy tư thì Trường Sinh đã trở về, tin tức nhận được như sau…

Hôm nay Vệ Diễn nằm úp sấp trong phòng, vết thương chưa lành, thời gian gần đây vì phải xuất hiện trước mặt mọi người, nên hắn luôn bị cơn đau nhức hành hạ, nếu không có hoạt động gì, hắn chỉ nằm nhoài trêи giường nhỏ nghỉ ngơi.

Kiều Hồng Phi được tính một nửa là người phe mình, loại trừ.

Hạ thái tử cũng thế, chỉ ở trong phòng. Nước Hạ yếu nhất, trừ vương đô ra thì hầu hết thành trì đều rơi vào tay nhà Tần, cho nên hắn rất yên phận chẳng dám gây chuyện. Từ khi Hạ thái tử tới Tần, trừ lúc tham gia tiệc rượu, thường ngày, hắn không bước chân ra khỏi cửa lấy nửa bước.

Người đồng hành là sứ thần nước Hạ cũng chẳng có hành động gì khác, ngồi yên trong phòng, bảo toàn tính mạng.

Buổi trưa Hô Diên Khả Mục đi tới Ngự Thiện phòng một chuyến, nhờ đầu bếp bưng chén rượu sữa ngựa tới Ngưng Nguyệt lâu. Còn khoảng thời gian trước khi Vệ Liễm thuần phục ngựa, lúc công chúa Trọng Hoa mất đi sự trong trắng, Trường Sinh vẫn chưa tra ra được hắn đang ở đâu, chỉ chắc rằng hắn không có mặt tại Đàn Hương đài.

Thế nhưng Hô Diên Khả Mục tính tình hiếu động, mấy nay hắn chạy loạn khắp nơi, chẳng chịu ngồi yên một chỗ đợi ngày trôi qua.

Sáng sớm Mạch Nhĩ Na đã leo lên cây nằm ngủ trong Ỷ Mai viên, cơ bản không có thời gian gây án. Vị Thánh nữ nước Lương này chưa bao giờ thích ngủ trêи chiếc giường nhỏ êm ái của mình, mỗi ngày các cung nữ đều có thể bắt gặp nàng trêи bất kỳ thân cây nào đó trong vương cung.

A Tư Lan thì đi tìm nàng từ sáng tới trưa, nhìn chung chẳng rảnh để làm chuyện khác.

Gia Luật Đan… hành tung không rõ.

Vệ Liễm hỏi: “Thế nào là không rõ?”

Trường Sinh đáp: “Hôm nay Vương tử Gia Luật không ở trong Ngọc Lung các, thuộc hạ cũng chưa tra được hướng đi của hắn. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Nhưng mà vào buổi trưa, sau khi trở về, Vương tử có sai người chuẩn bị nước nóng để tắm gội.”

Tắm gội vào giữa buổi trưa ư?

Buổi trưa cũng là lúc… công chúa Trọng Hoa mất đi sự thuần khiết.

Thời gian rất vừa vặn.

Vệ Liễm lần nữa hồi tưởng lại thái độ của Gia Luật Đan lúc cung nữ nước Yến chạy tới thông báo công chúa Trọng Hoa bỏ mạng.

Là kinh ngạc và tiếc hận.

Phản ứng rất tự nhiên.

Thế nhưng chuyện này chẳng chứng minh được gì cả. Có thể đảm nhiệm vai trò sứ thần, trừ hai tên ngu ngốc bất tài là Vệ Diễn và Hô Diên Khả Mục đã quá đủ, thì chí ít trong số đó cũng phải có một vài người kỹ năng diễn xuất đỉnh cao chứ.

Vệ Liễm chậm rãi sắp xếp manh mối.

Trước mắt thì Gia Luật Đan là kẻ đáng nghi nhất.

Dùng trì diêm gắp lửa bỏ tay người, kéo nước Lương xuống bùn, rồi thông qua rượu sữa ngựa đảo ngược tình huống, đóng đinh nước Trần trêи danh nghĩa kẻ giết người.

Bọ ngựa bắt ve sầu, lại không biết chim sẻ đang đứng rình đằng sau, hung thủ ẩn nấp thật sâu…

“Công tử.” Trường Thọ lại xuất hiện.

Dòng suy nghĩ của Vệ Liễm đột nhiên bị cắt đứt: “…Còn chuyện gì nữa?”

“Vương đầu bếp ở Ngự Thiện phòng muốn gặp ngài.”

Vệ Liễm vẫn nhớ Vương Thọ.

Dù sao cũng đã dạy y nấu ăn cả một buổi trưa cơ mà.

Mặc dù không thành công.

“Cho hắn vào.”

Vương Thọ dẫn một cậu bé bảy, tám tuổi đi tới, thấy Vệ Liễm thì quỳ xuống: “Chúc công tử bình an.”

Cậu bé bất động đứng ngốc tại chỗ, bị Vương Thọ kéo, cũng quỳ xuống theo.

“Công tử bình an.” Cậu bé ấp úng.

Vệ Liễm nhướn mày: “Đây là?”

Vương Thọ lập tức kể lại.

– –

Cậu bé này là con trai của một nữ đầu bếp trong Ngự Thiện phòng, thường hay lăng xăng giúp mọi người mấy việc vặt vãnh, những đầu bếp khác thấy cậu bé đáng yêu, vẫn hay chia cho cậu vài món ăn ngon.

Lúc cậu bé nhìn thấy đồ ăn thừa được bưng về từ Ngưng Nguyệt lâu, chén rượu sữa ngựa hầu như còn nguyên, cậu lại chưa từng uống, thấy đổ đi thật lãng phí, bèn tò mò nhấp thử một ngụm.

Cậu cảm thấy không ngon, nên đặt vào chỗ cũ.

Khi Vương Thọ từ Ngưng Nguyệt lâu trở về, cậu bé oán trách: “Vương bá bá, rượu sữa kia chẳng ngon chút nào.”

Vương Thọ sợ đến hồn phách bay lên trời: “Sao cháu biết không ngon?”

Cậu bé ngây thơ nói: “Cháu đã nếm thử một ít!”

– –

“…Sự việc là như vậy.” Vương Thọ vô cùng đau đớn: “Nô thất trách, không trông nom Dương Dương chu đáo, nhưng Dương Dương mới tám tuổi, tội của nó không đáng chết! Chén rượu kia đã bị hạ độc, nghe nói uống một ít thì chưa chết, nhưng sớm muộn rồi cũng đi đời! Công tử, ngài có trái tim nhân hậu bao dung, cầu xin ngài hãy cứu Dương Dương!”

Hắn cũng làm liều, bởi vì quý nhân bình thường chẳng bao giờ quan tâm tới tính mạng của một đứa nhỏ, tuy nhiên hắn tin công tử khác biệt.

Công tử vô cùng hiền lành lương thiện.

Ánh mắt Vệ Liễm lóe sáng: “Dương Dương, mau lại đây.”

Dương Dương tuổi nhỏ, lớn lên nơi phố chợ, đâu biết không thể chạm vào quý nhân trong cung, cậu bé thấy vị thần tiên ca ca này gọi tới, cũng chẳng phân biệt trêи dưới, một thân quần áo bẩn thỉu cứ thế chui vào lồng ngực y.

Vương Thọ hoảng sợ.

Công tử sạch sẽ như vậy, sao cho phép Dương Dương làm càn!

Vệ Liễm không để ý chút nào, ôm Dương Dương đặt lên đầu gối, rồi lẳng lặng nắm lấy cổ tay cậu bé, chẩn mạch.

…Cậu bé này không bị trúng độc.

Thật thú vị!

Công chúa Trọng Hoa chết vì trì diêm, nhưng không phải trì diêm trong rượu sữa ngựa.

Dương Dương lén uống rượu khi cơm canh thừa được mang từ Ngưng Nguyệt lâu về Ngự Thiện phòng xử lý, lúc đó rượu chưa có độc, vậy thời điểm công chúa Trọng Hoa uống càng không thể nào có độc.

Mối nghi ngờ người Trần được loại bỏ triệt để.

“Thực sự ngươi đã giúp ta rất nhiều.” Vệ Liễm buông cậu bé ra, ôn hòa nói với Vương Thọ.

Vương Thọ: “A?”

Hắn dẫn Dương Dương theo để cầu xin công tử truyền Thái y chữa trị cho cậu bé, chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức cho công tử sao?

Thế nào lại thành giúp đỡ rất nhiều?

“Đây là thuốc giải độc bệ hạ ban thưởng cho ta, loại độc nào cũng giải được.” Vệ Liễm nhét một viên thuốc vào trong miệng Dương Dương: “Nó không sao nữa, dẫn về đi. Trường Thọ, vào kho lấy mấy lượng bạc ra đây, tặng cho cậu bé bộ quần áo mới.”

Vương Thọ sững sờ, thấy Vệ Liễm lấy ra cả thuốc giải độc mà bệ hạ ban thưởng, lại còn cho tiền để may quần áo, phút chốc hắn cảm động rơi nước mắt, công tử tốt quá!

“Tạ ơn công tử!” Vương Thọ kϊƈɦ động rập đầu lạy: “Công tử thật lương thiện!”

Vệ Liễm: “…Ừm.”

Viên thuốc giải độc chỉ là kẹo ngọt thông thường, cho nên y chẳng nhiều lời.

Vương Thọ và Dương Dương hớn hở rời đi, Vệ Liễm ngồi tại chỗ, đột nhiên y hỏi Trường Sinh: “Bộ quần áo dạ hành còn để ở trong hòm không?”

Trường Sinh ngạc nhiên: “Còn ạ.”

Vệ Liễm gật đầu.

Cảm tạ trời đất, lúc trước Sở vương muốn hắn ám sát Tần vương nên rất săn sóc, chuẩn bị sẵn một bộ quần áo để hành động vào ban đêm.

Có một số việc, y phải tự mình điều tra mới được.

– –

Ban đêm.

Một bóng người lẳng lặng lẻn vào Ngưng Nguyệt lâu.

Vệ Liễm đứng bên quan tài, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực, nhẹ nhàng tác động, nắp quan tài nặng nề bị đẩy lệch, làm lộ ra gương mặt trắng bệch cứng ngắc của công chúa Trọng Hoa.

Trong đêm đen thực khiến người ta sợ hãi.

Vệ Liễm mặt không biến sắc, dùng hộp quẹt nhẹ nhàng thổi, thắp sáng một ngọn nến.

Một tay y cầm chân nến, quan sát thi thể công chúa Trọng Hoa, một tay cẩn thận lật mí mắt nàng ra để kiểm tra.

Đôi mắt…

Gương mặt Vệ Liễm đeo khăn che mặt không có gì thay đổi, trái lại đôi đồng tử đen như ẩn chứa thứ ánh sáng khác lạ.

“Ơ, sao nơi đó lại có ánh lửa?” Một thị vệ trong đội tuần tra vương cung chợt thấy trong Ngưng Nguyệt lâu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bèn nghi ngờ hỏi.

“Đi qua xem thử.”

Vệ Liễm phản ứng cực nhanh, thổi nến tắt phụt, đặt về vị trí cũ, cấp tốc khép quan tài, nhảy qua khung cửa sổ phía bên kia, lật mình mấy vòng rồi phi thân lên nóc nhà.

Khi đội tuần tra đi tới, người dẫn đầu nói: “Có thấy gì đâu, thằng nhãi ngươi hoa mắt à?”

Người kia ngờ ngợ không dám khẳng định: “Ai nha… có lẽ thế.”

“Tiếp tục đi, qua bên kia nhìn xem.”

Đội tuần tra lục tục rời sang hướng khác.

Ngay đỉnh đầu bọn họ, Vệ Liễm đang nửa ngồi nửa quỳ trêи mái ngói, lẳng lặng thu lại con dao trong tay.

Y đứng lên, dõi mắt ra xa, bóng dáng nhanh chóng chìm vào màn đêm thăm thẳm.

Y phải trở lại Chung Linh cung thật nhanh.

Nếu mặc bộ đồ này mà bị phát hiện, thì không sao giải thích nổi.

Phía bên kia.

Cơ Việt đang cầm bình sứ hoa văn xanh trong tay, vừa đi vừa suy nghĩ xem chút nữa đưa thuốc giải cho Vệ Liễm thì hắn phải nói thế nào.

Hắn phải xin lỗi Vệ Liễm, vì hắn không biết hắn sẽ yêu y.

Thật hồi hộp, cứ cảm thấy bản thân đã làm ra hành động tồi tệ.

Cơ Việt đang bước, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng động thật khẽ truyền xuống từ mái nhà phía trêи.

Âm thanh cực nhỏ, người thường hoặc người có võ công chẳng ăn thua thì chắc chắn không tài nào phát hiện ra.

Nhưng Cơ Việt lại khác.

Hắn nghe rõ mồn một, đó là tiếng bước chân đạp lên mái ngói.

Ai lại chạy trêи nóc nhà vào đêm hôm khuya khoắt?

Phản ứng đầu tiên của Cơ Việt là – có thích khách.

Mà phương hướng thích khách chạy tới… Chung Linh cung.

Tới chỗ ở của Vệ Liễm ư?

Tuyệt đối không thể để người tới gần Vệ Liễm.

Khủng hoảng và phẫn nộ trong nháy mắt bao trùm, Cơ Việt lập tức cất bình sứ vào trong ngực, sai người đưa cung tên.

Vệ Liễm đang gấp rút chạy về Chung Linh cung, thì một mũi tên bén nhọn bất thình lình bay vút tới từ phía sau.

Y nhanh nhẹn tránh né, rồi rút dao găm gọn gàng chặt đứt mũi tên thứ hai đang phóng đến.

Nương theo phương hướng, y nhìn thấy vị quân vương mặc đồ đen đang đứng trêи mặt đất, lạnh lùng nhắm thẳng vào mình.

Bị Cơ Việt phát hiện.

Vệ Liễm nhíu mày, quyết đoán lựa chọn chạy trốn sang hướng khác, tốc độ nhanh tới mức chỉ còn lưu lại tàn ảnh.

Cơ Việt thấy người chạy thì lập tức triển khai khinh công bay lên nóc nhà, đuổi theo thích khách trước mặt.

Hai người một chạy một đuổi trêи lớp lớp nóc nhà trong vương cung, thân hình thoăn thoắt xuyên qua các mái hiên, khinh công đều thuộc hàng vô địch thiên hạ.

Vệ Liễm chẳng quen thuộc địa hình như Cơ Việt, khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn.

Chạy mãi tới một nóc toà kiến trúc hẻo lánh, Vệ Liễm thấy người đuổi theo biến mất bèn đề cao cảnh giác, thì bất chợt, một thanh kiếm dài lạnh như băng kề lên cổ y từ phía sau lưng.

Vệ Liễm nắm chặt con dao.

Giọng Cơ Việt lạnh lùng tàn nhẫn.

“Chạy đủ rồi thì để mạng lại.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN