Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật
Chương 119
Miêu Tiểu Quang tỉnh táo lại tìm kiếm khắp nơi, không thấy bạc, nhưng lại nhìn thấy một đôi giày đen giá cả không nhỏ.
Hắn sửng sốt một chút, theo chân người đó nhìn lên, bắt gặp ánh mắt không kiên nhẫn của Thường Hỉ.
Lần này Miêu Tiểu Quang hoàn toàn tỉnh. Làm việc trong cung lâu dài, hắn đương nhiên gặp qua đại thái giám bên cạnh Thái tử, đó chính là đỉnh cao của tiền đồ sáng lạn không thể chạm tới trong lòng của hắn! Đại nhân vật đột nhiên đến đây, Miêu Tiểu Quang vừa vui mừng, lại sợ hãi, vội vàng đứng lên hành lễ hỏi: “Thường công công, người tới là có chuyện gì?”
Thường Hỉ ngắm hắn một chút, nhỏ giọng nói: “Ra nói chuyện.”
Miêu Tiểu Quang vui vẻ cùng ra ngoài. Thường Hỉ dẫn hắn đến một góc đường hẻo lánh, quay đầu nhìn chung quanh không một bóng người, móc ra một thỏi bạc từ trong tay áo: “Sư phó ngươi bây giờ là quản sự của Tế Bắc vương phủ?”
Miêu Tiểu Quang thấy bạc, hai tròng mắt muốn rớt xuống, liên tục gật đầu nói: “Đúng, đúng.”
Thường Hỉ hỏi: “Vậy ngươi đương nhiên cũng có thể tùy ý ra vào Tế Bắc vương phủ rồi?”
Miêu Tiểu Quang đáp: “Đó là đương nhiên.”
“Giúp ta một việc thì bạc này chính là của ngươi.” Thường Hỉ hất cằm về phí Miêu Tiểu Quang, lại móc ra một ống trúc từ trong tay áo: “Đây là một phong mật tín, giao cho Tế Bắc Vương Phi. Thế nào, đơn giản không?”
Miêu Tiểu Quang không phải người ngu, hắn do dự hỏi: “Đây là kêu nô tài làm tau mắt sao? Không được, chuyện này không thể được, chắc chắn bị đuổi ra ngoài!”
“Không phải tai mắt.” Thường Hỉ nguýt hắn một cái: “Chỉ là để ngươi đưa một bức thư, lại chuyển lời một câu, làm chân chạy vặt mà thôi. Hai nước giao chiến còn không chém sứ giả, ngươi truyền lời thì có cái gì là sai đâu, nếu như Vương Phi hỏi, ngươi cứ nói thật là được rồi.”
Miêu Tiểu Quang liếm liếm bờ môi: “Đơn giản như vậy, vì sao tốn giá cao tìm tới ta?”
Thường Hỉ nghẹn lại. Hắn có thể làm sao, Vương Phi quản vương phủ chặt như thùng sắt, thủ vệ giữ cổng như từng cọc gỗ, nếu biết người của phủ thái tử đến, còn chẳng thèm truyền lời, xem bọn hắn như con cóc có độc, chỉ còn xém cầm xiên kích đuổi người. Hắn thực sự tìm không thấy cách khác, ngoại trừ một kẻ thiếu tiền như Miêu Tiểu Quang này.
Thường Hỉ không trả lời hắn vấn đề này, im lặng cất thỏi bạc lại, hù dọa hắn nói: “Nếu ngươi không chịu thì thôi. Chỉ là trước kia quan hệ của ta sư phó ngươi không tệ, nghĩ phù sa không chảy ruộng người ngoài, nhìn ngươi cũng không thiếu chút tiền ấy, thôi, ta tìm người khác. . .” Hắn quay người muốn đi.
“Thường công công!” Miêu Tiểu Quang vội vàng kéo hắn lại: “Chuyện đưa tin đương nhiên không có vấn đề, chỉ là chuyện vặt mà thôi! Chỉ là, ta có thể xem trước một chút trong thư này viết cái gì không? Nếu là đại nghịch bất đạo, ta sợ bị rơi đầu!”
Thường Hỉ nói: “Tùy ngươi.” Hắn ném ống trúc vào trong ngực Miêu Tiểu Quang.
Miêu Tiểu Quang tiếp được, mượn ánh nắng sớm mờ nhạt coi từng chữ phía trên, chỉ là mấy cái tên mà thôi: Phùng Vĩnh Gia, Từ Nghiễm, Chu Giang Thành, Khâu Linh Quân. . .
Miêu Tiểu Quang hỏi: “Cần ta chuyển lời gì đây?”
Thường Hỉ nói: “Ngươi chỉ cần hỏi Vương Phi một câu, nàng có muốn biết kết cục của những người này hay không?”
Cái này không khó, chắc cũng cũng không có nguy hiểm gì, Miêu Tiểu Quang yên tâm.
Miêu Tiểu Quang vỗ ngực bảo đảm nói: “Thường công công, người yên tâm đi, ta khẳng định làm được!”
Thường Hỉ dặn dò: “Nhớ phải tránh vương gia, tìm một cơ hội lúc vương gia lúc không ở trong phủ, ngươi mới hành động. Nếu như làm tốt, cho ngươi thêm một thỏi vàng!”
Miêu Tiểu Quang đáp được, sau đó vui vẻ lấy thỏi bạc của Thường Hỉ, thả vào miệng cắn một chút, sau khi nói cám ơn mới vào y quán.
Thường Hỉ vẩy vẩy tóc, ẩn ý cười một tiếng, cũng vui vẻ lên xe ngựa đang dừng bên đường.
Thường Hỉ cũng không tin, nếu như Vương Phi biết những người kia chết thảm như thế nào, Bùi Nguyên tâm ngoan tay độc như thế nào, nàng sẽ không sợ? Càng là người đơn thuần, sẽ càng sợ hãi.
. . .
Lại qua hai ngày, Bảo Ninh đi y quán thăm Miêu quản sự.
Hinh như tinh thần hắn tốt nhiều, nằm trên giường ăn canh, Bảo Ninh trấn an hắn, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, nói thuê nhà nhỏ cho hắn, hai ngày nữa để hắn dời đến đó dưỡng thương. Sau khi Miêu quản sự nghe xong thì rất khiếp sợ, Bảo Ninh muốn mượn việc này đuổi hắn ra ngoài!
Hắn lo lắng sợ hãi, vội vàng nhận sai, Bảo Ninh không có nghe, để lại chút tiền, cười tạm biệt hắn rồi trở về phủ.
Mấy ngày trước đây nàng còn buồn bã, làm sao để trừ khử cái đinh mà Chu Đế chen vào, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cát Tường cắn một cái thì đã giải quyết được những rắc rối trong lòng nàng.
Khi Bùi Nguyên về nhà, Bảo Ninh đang om khoai tây sườn, sau khi vào cổng có thể ngửi thấy mùi thịt.
“Hôm nay là ngày tốt làng gì? Làm món ăn ngon như vậy.” Bùi Nguyên buông thanh kiếm xuống, đi vào phòng bếp: “Phát tài?”
“Nhìn dáng vẻ tiu nghỉu củ chàng, khi chưa phát tài ta cũng cho chàng uống canh rau dại sao?” Bảo Ninh gọi hắn tới, cầm đũa rẽ thịt trên miếng sườn cho hắn nhìn: “Nhìn một cái, xốp giòn không, khẳng định cắn một cái là tan ra, ngon miệng cực kỳ.”
Bùi Nguyên nói: “Cho ta nếm thử.”
Bảo Ninh gắp thêm đũa thịt, dùng tay cầm lấy đút vào miệng Bùi Nguyên, hỏi: “Vừa ăn không?”
“Vừa vặn.” Tay Bùi Nguyên tự nhiên khoác lên trên lưng nàng: “Thêm hớp rượu thì tốt hơn.”
Bảo Ninh hừ một tiếng: “Nghĩ hay lắm, đời này cũng đừng nghĩ sẽ được uống rượu.”
Nàng nhớ tới cái gì, uy hiếp hắn: “Ngày mai đi ra ngoài, không có ta trông, không cho cho chàng vụng trộm uống rượu. Ta sẽ để cho Trần Già nhìn chàng chằm chằm, nếu như uống trộm, đừng mơ bước vào phòng ta.”
Đào Mậu Binh đã chết trong lần ám sát kia, vẫn chưa tìm được người thích hợp đảm nhiệm vị trí phòng giữ kinh thành, Bùi Nguyên đảm nhiệm một phần chức trách, cứ nửa tháng cần phải đi tuần mấy ngày. Đêm nay xuất phát, khoảng hai ba ngày sau có thể trở về.
Bùi Nguyên hỏi: “Vậy ta khát thì uống gì, nàng xem tối trời cũng nóng bức, nước để bên ngoài một lát cũng âm ấm, uống vào cũng không giải khát.”
“Ta đã nghĩ kỹ chuyện này rồi!”
Bảo Ninh đặt cái nồi xuóngo, lấy một chiếc túi da trên kệ xuống, đưa cho Bùi Nguyên giống như hiến vật quý: “Đây là táo đỏ hầm đường nâu, vẫn lạnh lấy! Cái ấm này được chế tác rất kỳ diệu, ở giữa lớp bên ngoài da và ruột ấm bên trong có một lớp nhỏ, bên trong đều là băng vụn, đến tối cũng sẽ không tan đâu. Uống vào giải khát còn bổ thân thể.”
Bùi Nguyên sờ cái ấm kia, quả thật vào tay lạnh buốt, rất nhẹ nhàng khoan khoái.
“Sao không dùng cái ấm này đựng thứ khác, sao cứ nhất định là canh. Vị này mà truyền ra ngoài, người khác tới hỏi ta uống cái gì, ta cảm thấy xấu hổ!”
Bảo Ninh nói: “Thì chàng xụ mặt xuống, ai dám hỏi chàng? Muốn cười nói chàng cũng chỉ dám ở sau lưng, chàng cũng không nghe thấy, coi như không biết là được. Dù sao canh bổ nhất định phải uống, ta để Trần Già nhìn chàng uống, nếu chàng lén vứt sạch, thì cũng đừng về nhà.”
Sắc mặt Bùi Nguyên khó coi, Bảo Ninh đẩy hắn cánh tay một chút: “Mau lấy màn thầu ra, ăn cơm xong còn lại chút thời gian, dẫn chàng đi xem gà ta nuôi.”
Cơm tối ăn ngay trong viện tử, gió ban đêm của mùa hè rất dễ chịu, còn có thể ngửi được hương hoa.
Màn thầu được hấp trên canh sườn, lớp dưới đáy đều thẩm thấu màu sắc cùng hương vị canh thịt, nên ăn vào rất thơm. Bùi Nguyên nhìn đĩa màn thầu kia, bỗng nhiên liền nghĩ tới thời gian ban đầu của hai người họ, chuyện hai người ở trong viện tử rách nát kia.
Khi đó Bảo Ninh thường xuyên làm đồ ăn như thế này, viện tử rất nhỏ, thời tiết có chút lạnh, trong nội viện có rất nhiều con vật nhỏ, lần đầu tiên hắn thực sự cảm thấy cuộc sống thú vị như vậy. Không cần chinh chiến sa trường, không cần cầm đao máu me, chỉ cần chút việc nhỏ cũng đã rất đặc sắc thú vị.
Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên ăn hết một nồi xương sườn, xương thì ném cho hai con chó, nàng hài lòng lôi kéo Bùi Nguyên đến Nam Viện: “Mấy ngày nay chàng về quá muộn, trời tối, mấy con gà con đều chui vào ổ hết rồi, chàng cũng không nhìn thấy. Lần này vừa vặn, dẫn chàng đi nhìn một chút, lông tơ màu vàng thú vị cực kỳ!”
Bùi Nguyên nhìn chằm chằm hai chân ngắn của nàng, không biết làm sao, đột nhiên hỏi câu: “Ninh Ninh, lúc nàng tức giận co thể nhảy lên đánh tới trên đỉnh đầu của ta không?”
Bảo Ninh kinh ngạc dừng chân, không thể tin hỏi hắn: “Chàng nói cái gì?”
Bùi Nguyên nghiêm mặt: “Không có gì.”
Bảo Ninh đã hiểu, tức giận nói: “Chàng đang cười ta.”
“Ta không có.” Bùi Nguyên sờ mặt nàng: “Nhưng nghe nói nhảy nhảy chắc chắn sẽ cao hơn. Như vậy đi, đợi chút nữa trở về, ta vẽ một đường đo chiều cao của nàng, lúc ta không ở nhà, nàng thử nhảy lên đụng đến khung cửa, chờ ta trở về, chúng ta lại đi so với cái đường ban đầu đo chiều cao kia, xem xem có tác dụng hay không?”
Bảo Ninh đẩy tay của hắn ra: “Ta còn không có ghét bỏ chàng đen, chàng đã chê ta không đủ cao. Chàng cũng tự nghĩ cách đi, chàng dùng nhọ nồi bôi đen hàm răng, sau đó so sánh, thì da mặt sẽ trắng hơn rồi.”
Bùi Nguyên cười lên.
Bảo Ninh cũng cười theo hắn, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, sốt ruột nói: “Rất muộn, mau đi xem một chút, xem xong đám gà con thì đưa chàng đi.”
Bùi Nguyên hỏi: “Ta phải đi vài ngày, nàng không nhớ ta sao?”
Bảo Ninh kéo cánh tay hắn lại, cười nói: “Về sau chàng phải thường xuyên rời phủ, ta cũng cứ nhớ chàng mãi, suy nghĩ quá nhiều, thật như hoa tàn ít bướm*. Chàng ở ngoài cứ yên tâm làm chuyện của chàng, ta nuôi gà vịt, mở cửa hàng, chờ chàng về nhà, chúng ta lại bên nhau thật vui vẻ, ta làm đồ ăn ngon cho chàng, không phải rất tốt sao?”
*要人老珠黄hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.
“Thật vô tâm mà.” Bùi Nguyên híp mắt bóp mũi của nàng: “Nếu mấy con chó với con cừu nàng nuôi ra ngoài phủ mấy ngày, nàng cũng nghĩ như vậy?”
Bảo Ninh nói: “Sao chàng cứ so sánh với bọn chúng cái gì vậy.”
Bùi Nguyên nói: “Ta ghen tị.”
Bảo Ninh cười hắn không có tiền đồ. Ăn cơm tối quá no, dạo qua Nam Viện một vòng, lại đi một vòng quanh hồ, nhìn những con rùa bò qua bò lại trên lá sen, trời đã tối. Trần Già đã đợi thật lâu, chung quanh vương phủ đều có thân binh trấn giữ, không cần hắn, Trần Già liền trở về đội, thăng chức đến cấp hai, bây giờ oai phong lẫm liệt cực kì.
Bùi Nguyên trở về phòng thay áo giáp, Bảo Ninh ngồi trên ngưỡng cửa nhìn hắn.
Cũng là lần đầu tiên thấy hắn mặt phục sức như thế, càng lộ ra bả vai rộng lớn, vòng eo thon, khuôn mặt cũng đẹp. Bảo Ninh cắn quả lê trong tay một cái, có chút kiêu ngạo mà nghĩ, nàng nuôi Bùi Nguyên rất khá, thậm chí còn cường tráng hơn Cát Tường một chút.
Bùi Nguyên đổi y phục, sắc mặt nghiêm chỉnh không ít, cũng không trêu chọc nàng, đưa tay nói: “Kiếm.”
Bảo Ninh không hiểu hỏi: “Có ý gì?”
Bùi Nguyên hận hận nhìn nàng: “Ý là lấy kiếm tới.”
Bảo Ninh kịp phản ứng, vội vàng đi lấy bội kiếm treo trên tường, giao vào tay hắn.
Bùi Nguyên cúi đầu nhìn nàng một hồi, trong mắt hiện lên cảm xúc không nỡ, lại nhìn Bảo Ninh vẫn vui vẻ như thường, hung hăn ôm chặt eo của nàng, kề tai nàng nói nhỏ: “Tiểu bạch nhãn lang.”
Bảo Ninh hôn một cái trên gương mặt hắn: “Thật ra ta rất nhớ chàng, về sớm một chút.”
Sắc mặt Bùi Nguyên hơi hòa hoãn, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều, mang kiếm đi ra ngoài.
Bảo Ninh dựa cửa nhìn bóng lưng hắn, nhớ tới cái gì, cất giọng nói: “Hầm táo đỏ canh cho chàng, nhớ uống.”
Bùi Nguyên quay đầu liếc nhìn nàng một cái, khoát khoát tay, cùng Trần Già ời đi.
Bảo Ninh ăn hết quả lê còn lại, hạt lê ném vào trong chậu của A Hoàng. Ánh trăng trong sáng, lòng nàng cũng tĩnh lặng, nhìn xung quanh tiểu viện tử của nàng, chỉ cảm thấy trước kia mình quá lo lắng. Chỉ là đổi nơi ở, đổi xưng hô của vài người với mình, thì có sao đâu. Bùi Nguyên vẫn là Bùi Nguyên, hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Lúc Miêu Tiểu Quang cầm ống trúc Thường Hỉ giao cho hắn, Bảo Ninh đang xem sổ sách của Như Ý Lâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!