Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật


Chương 26


Chương 26: MÊ HƯƠNG
Ngày hôm sau, Bảo Ninh dậy thật sớm, đi xem con đỉa kia một chút, nó sống tốt thì trong lòng nàng cũng thả lỏng.
Cầm cây quấy quấy, thays lòng đỏ trứng tối hôm qua cũng không còn, thật sự ăn được. Bảo Ninh ngồi trên giường, lại lột thêm một quả trứng, lòng trắng trứng cho A Hoàng, lòng đỏ trứng bỏ vào trong bình, vỏ trứng giữ lại, đợi chút nữa đập nát cho gà ăn.
Cầm khăn xoa xoa đầu ngón tay, Bảo Ninh mặc quần áo chải tóc, nấu cơm.
Nhớ kỹ Di nương dặn dò, Bảo Ninh càng chú ý đến đồ ăn của Bùi Nguyên hơn, nàng cũng không chê phiền, chiên một đĩa bánh bao, lại nấu bát táo đỏ cẩu kỷ, Bùi Nguyên không thích ăn ngọt, nàng sợ Bùi Nguyên không uống, nghĩ nghĩ, lại nấu bát canh củ cải, bên trong thả mấy miếng thịt bò, hầm mềm đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uống canh rất tốt, bổ khí huyết, thích hợp cho người dưỡng bệnh.
Lúc Bảo Ninh thức dậy trời còn chưa sáng hoàn toàn, bận rộn một canh giờ, mới qua giờ mão không lâu.
Nàng đặt thức ăn trong hộp cơm, bưng đi cho Bùi Nguyên, tâm tình vui vẻ. Gõ cửa hai lần, bên trong nói vào đi, Bảo Ninh đẩy cửa đi vào.
Bùi Nguyên ngồi ở kia thay y phục.
Hắn không có một chút e lệ nào, cởi hết ra, thoải mái cho nàng nhìn, còn đối diện với cửa, không ngẩng đầu lên nói: “Ta nghe mùi thơm, buổi sáng làm cái gì?”
Bảo Ninh sững sờ, hoang mang rối loạn quay đầu ra, nàng không phải cố ý nhìn, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn là rơi vào trong mắt.
Bùi Nguyên để trần, cơ bắp cuồn cuộn, nhất là cơ bắp trên vai, lúc mặc y phục không thấy, bây giờ cởi ra mới nhìn rõ, cánh tay hắn có thể to như bắp chân nàng. Trên bụng là tám múi hình vuông đều như bàn cờ, còn đều hơn nàng dùng đao cắt, hơi có da thịt, còn có mấy vết sẹo cắt ngang.
Bảo Ninh là người cực bao che khuyết điểm, có lẽ đã chấp nhận Bùi Nguyên, nàng bây giờ nhìn hắn thế nào cũng cảm thấy tốt, trong lòng cảm thấy hắn đẹp, cảm thấy vết sẹo cũng lộ ra sự mạnh mẽ.
Nhưng nhìn thấy vẫn rất xấu hổ.
“Thay y phục cũng không nói một tiếng.” Bảo Ninh quay lưng lại, trong giọng nói có chút oán trách.
Sau lưng xột xoạt tiếng mang vớ, Bùi Nguyên bắt áo ngoài mặc vào, giọng nói nghiêm túc: “Không cần phải vậy.”
Bảo Ninh ngửa mặt nhìn vách tường, dùng khẩu hình nói: Không biết xấu hổ.
“Thay xong rồi, đến đây đi.”
Bảo Ninh sờ sờ gương mặt phiếm hồng của mình, xách theo hộp cơm đi qua. Nam nhân sẽ không biết gọn gàng, lúc gấp chăn cũng vò thành một cục ném vào góc giường, Bảo Ninh không vừa mắt, để hộp cơm một bên, trải rộng chăn mền ra xếp lại, rồi chuyển cái bàn đến trên giường, đặt từng món ăn lên.
Tay Bùi Nguyên chống sau lưng, lẳng lặng nhìn nàng làm hết thảy, híp mắt lại, có chút hưởng thụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước hắn không biết, nhìn cô nương gia bận bịu chuyện nhà, những chuyện vụn vặt lại thú vị như thế.
Một bàn đồ ăn phong phú, bánh bao chiên thơm ngào ngạt, một đĩa dưa leo chua, hai bát canh, một bát mặn một bát ngọt, còn có một chén cháo thịt gà nhỏ.
Bùi Nguyên kinh ngạc nói: “Sao làm nhiều như vậy?”
Hắn quấy quấy cháo, mùi thơm xông vào mũi, không khỏi cười nói: “Buổi sáng Hoàng đế cũng không ăn ngon bằng ta.”
Bảo Ninh chống cằm cười: “Ngày mai làm cho người ăn cá, món cá hấp, vô cùng thơm.”

Hôm nay Bảo Ninh thắt bím tóc, để rũ xuống trước ngực, tay nàng khuấy động đuôi tóc, trên đuôi tóc nàng cột thêm một cái chuông nhỏ, đụng nhẹ phát ra âm thanh đinh linh.
Bùi Nguyên nhìn chằm chằm ngón tay non mịn của nàng, nhìn một hồi ánh mắt dần tối sầm lại, sau đó ánh mắt lại nhìn đến nốt ruồi son trên xương quai xanh của nàng.
Bảo Ninh không hề hay biết, cúi người múc canh cho hắn, lẩm bẩm trong miệng: “Người ăn nhiều một chút, đừng lãng phí tâm huyết của ta.”
Bùi Nguyên lấy lại tinh thần, nắm luôn tay của nàng, cúi đầu nhấp một hớp. Tư thế của Bảo Ninh hơi khó chịu, bưng cái bát trong tay, mu bàn tay bị hắn cầm lấy, cúi về trước dò xét. Nàng mở to mắt nhìn dáng vẻ Bùi Nguyên rủ mắt uống canh, không biết hắn vì sao hắn đột nhiên làm ra hành động kỳ lạ như vậy.
Bùi Nguyên buông bát xuống, ngón trỏ lau đi nước canh đọng bên môi của nàng, nhìn gương mặt Bảo Ninh từ từ trở nên phiếm hồng.
Nàng vội vã hất tay ra, lau trên chiếc váy của nàng. Bùi Nguyên thấy vậy, sắc mặt dần dần chìm xuống.
Bảo Ninh phát giác hắn không vui.
Nàng không biết vì sao.
Trong phòng không khí ngột ngạt, A Hoàng ăn cơm no chạy vào, kêu ngao ngao hai tiếng, Bảo Ninh đưa tay sờ nó, đi ra ngoài như đang tránh né: “Ta nhớ Tái Phong còn chưa ăn, ta đi trộn cỏ khô cho nó.”
Bùi Nguyên gọi lại nàng: “Cùng ăn chút đi.”
Bảo Ninh nói: “Ta ăn rồi.”
Bùi Nguyên không nói thêm gì nữa. Bảo Ninh lại đợi một hồi, thấy hắn không nói gì, ôm a Hoàng yên tâm ra ngoài.
Bóng lưng nàng biến mất ở cửa ra vào, cửa không khóa, ánh nắng sớm chiếu vào, những hạt bụi nhỏ bay lên. Cửa hàng rào bị mở ra, gà vịt chạy đến loạn cả một sân, tiếng kêu cạc cạc.
Bùi Nguyên nhớ đến động tác mới vừa rồi của Bảo Ninh, trong lòng càng nghĩ càng giận, bộp một tiếng đặt đũa xuống bàn.
Sao đầu óc nàng chậm chạp vậy!
Hít sâu mấy lần, Bùi Nguyên lại nhặt đũa lên lần nữa, chọn miếng dưa leo bỏ vào miệng, thở dài nói, thôi, từ từ.

Bảo Ninh dời một cái bàn gập đến dưới mái hiên, ngồi đó đan lưới.
Sau khi Tái Phong tới đây, trong nội viện của nàng càng náo nhiệt, ngựa cao to đứng ở trong viện, ngoan cực kì, không cần buộc cũng sẽ không chạy loạn, trầm ổn có khí thế. A Hoàng nịnh nọt, có lẽ là chỉ thích đồng bạn như vậy, chạy trước chạy sau đuổi theo người ta, còn nhảy dựng lên cắn cái đuôi người ta, làm như thân lắm.
Mới đầu Bảo Ninh trông thấy bị dọa đến khẽ run rẩy, sợ Tái Phong không vui đá bay A Hoàng.
Cũng may Tái Phong trầm ổn, không muốn so đo cùng nó, chỉ lo cúi đầu ăn cỏ, đến mắt cũng chẳng thèm ngó lên. Bảo Ninh cũng mặc kệ A Hoàng.
Nàng chọn một mảnh gỗ thích hợp trong đống củi, dùng đao nhỏ gọt đến bóng loáng mượt mà, để một bên làm tay cầm dự bị. Lại lấy vải rách chuẩn bị dệt lưới.
Cắt vải thành từng mảnh, tập hợp thành những sợi dây nhỏ, ba sợi dây được bện lại với nhau tạo thành một sợi dây lớn, hai đầu được khâu chặt chẽ. Với bảy tám dây nhỏ như thế có thể dệt được một cái lưới bền chắc để đi bắt ốc đồng.
Bảo Ninh cúi đầu chăm chú làm, Bùi Nguyên ra lúc nào nàng đều không biết.
Cho đến khi trước mặt có một bóng râm đổ xuống, cản trở ánh sáng, nàng nhìn không thấy mới mê mang ngẩng đầu lên.
Bùi Nguyên sờ lên chóp mũi nàng, đều toát mồ hôi, hắn nhíu mày hỏi: “Nóng không?”

Bảo Ninh cười: “Không nóng.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: “Phơi nắng tốt, ta chuyển cái ghế đến cho điện hạ, người ngồi ở bên cạnh ta, chúng ta cùng nhau phơi.”
Bùi Nguyên nói: “Ta không ngồi, đi lại một chút.”
Thời gian dài như vậy đến nay, đây là lần đầu tiên Bùi Nguyên nói muốn vòng quanh viện tử một chút, Bảo Ninh vô cùng vui mừng. Cuối cùng hắn cũng không còn tiêu cực nữa, tâm tình bây giờ của Bảo Ninh giống như lúc Quý Uẩn đọc thuộc Tam Tự kinh cho nàng nghe lần đầu tiên vậy, có một loại cảm giác đệ đệ nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành, ngoan ngoãn hơn rồi.
Bảo Ninh ngồi không yên, nghĩ muốn làm chút gì cho Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên đè nàng vai lại, dưới nách kẹp cây quải trượng, thấp giọng nói: “Nàng làm chuyện của nàng, không cần theo giúp ta.”
Bảo Ninh “ừm” một tiếng, đáy lòng âm thầm vui vẻ, Bùi Nguyên nhìn nàng cười nhẹ nhàng, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Chỗ nào có tiếng động thì A Hoàng đến chỗ đó, gặp Bùi Nguyên ra, cũng không vây quanh Tái Phong nữa mà vui vẻ chạy tới tham gia náo nhiệt, Bùi Nguyên đi ở phía trước, A Hoàng đi theo đằng sau.
Chân trái Bùi Nguyên vẫn chưa được, rất vướng víu, mềm nhũn, khiến hắn đi không nhanh. Một người một chó chậm rãi đi hai vòng, Bùi Nguyên mệt mỏi, trở về bên cạnh Bảo Ninh.
Bảo Ninh đang nghịch mảnh gỗ kia, muốn khắc một cái lỗ, nhưng không có cách nào. Tay nàng rất khéo, sức lực lại nhỏ, loại này việc không làm được.
Bùi Nguyên nhìn nàng một hồi, đưa tay nói: “Đưa ta.”
Bảo Ninh đều đưa gỗ vào dao khắc cho hắn, Bùi Nguyên nhận lấy, dựa lưng vào bức tường, Bảo Ninh lo lắng hắn đứng không vững, đi đến hắn bên cạnh dìu cánh tay hắn.
Bùi Nguyên nghiêng mắt nhìn nàng một chút, không biết nghĩ đến cái gì, trầm thấp cười ra tiếng.
Gỗ dày bằng ngón cái của hắn, Bảo Ninh dùng hết sức lực mới có thể khắc dao vào một phần ba, Bùi Nguyên cầm ở trong tay, nhưng mà trong một nháy mắt đã giúp nàng khắc thủng.
Bảo Ninh tán thán nói: “Người thật lợi hại.”
Bùi Nguyên nói: “Chuyện này vốn của nam nhân, lần sau có làm thì chỉ cần trực tiếp tìm ta.”
Hiếm khi hắn nói vài lời nghe được. Trong lòng Bảo Ninh nhảy cẫng, nói được.
Bùi Nguyên từ trên cao nhìn xuống nàng, da thịt nõn nà, cái cằm nhọn nhọn, rất ngoan ngoãn dựa vòa hắn, Bùi Nguyên chợt thấy mềm lòng, đưa tay ra phía sau cổ nàng nhéo nhéo.
“Làm chuyện này để làm gì?”
Bảo Ninh nói: “Bắt ốc đồng, mớm nước đỉa.”
Bùi Nguyên nói: “Sao hôm qua không đến chợ mua một chút, tội gì tự mình đi làm.”
“Điện hạ không hiểu.” Bảo Ninh vội vàng chụp lấy một sợi dây, mí mắt không nhấc nổi: “Mình bắt mới yên tâm, ở chợ bán toàn là những con không tươi, không thể ăn được.”
Bùi Nguyên không có đáp lời.
Hắn vốn là không thích những chuyện này, chuyện nhà lông gà vỏ tỏi, nếu có thời gian, hắn tình nguyện ra ngoài đánh ngựa chạy vài vòng, chứ cũng không ở trong nhà ngồi chơi.
Bây giờ không giống nữa, có lẽ là tuổi tác đã lớn, có lẽ là có người làm bạn, hắn muốn đắm chìm trong sự an bình này.


Mắt thấy đã đến trưa, mặt trời càng oi bức, Bảo Ninh cảm thấy quá nóng, không còn ngồi ở bên ngoài, tạm biệt Bùi Nguyên trở về ngủ trưa.
Nàng làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, giờ ngọ chắc chắn sẽ ngủ một lát, hai khắc đồng hồ thì dậy, hôm nay có lẽ là mệt, không cẩn thận ngủ lâu hơn một chút, vừa mở mắt thì trời đã tối, bên ngoài tí tách tí tách đổ mưa.
Bảo Ninh thầm nghĩ trong lòng, không ổn rồi. Mưa xuống nàng cũng không thể đội mưa đi đến bờ sông? Không biết lúc nào mới ngừng, hôm nay sợ là không vớt được ốc đồng.
Nàng ngồi trên giường chờ đợi một hồi, chợt nhớ tới Tái Phong. Còn chưa kịp làm chuồng ngựa, nó ở bên ngoài đội mưa, bệnh thì làm sao bây giờ?
Bảo Ninh ngồi không yên, che dù vội vã ra ngoài.
Trong nội viện làm gì có bóng dáng của Tái Phong, Bảo Ninh lo lắng tìm một vòng ở trước và sau nhà, vốn cho rằng nó đã chay đi mất, nhưng khi đi ngang qua chuồng gà đã thoáng nhìn thấy nó, cũng an tâm hơn.
Tái Phong thông minh, trốn vào dưới mái chuồng gà, co người nằm xuống, dáng vẻ muốn ngủ.
Lần đầu tiên Bảo Ninh thấy con ngựa nằm sấp, cảm thấy mới lạ, không khỏi chăm chú nhìn thêm, hai cái chân trước của Tái Phong vươn ra phía trước, đầu gối không cong lại, vùi đầu vào.
Bảo Ninh nhìn chân của nó, khô ráo gầy gò như que củi, có một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Bùi Nguyên đi đường gian nan, là bởi vì lấy chân trái không có sức, nếu dùng cách nào đó giúp hắn cố định chân trái lại, có tác dụng như cây nạn chống đỡ, có phải hắn cũng không cần phí sức như bây giờ không?
Bảo Ninh càng nghĩ càng thấy đến cách đó có thể thực hiện, nàng không che dù, gấp lại vội vàng chạy vào trong phòng, muốn tranh thủ thời gian tìm đồ gì đó làm, đưa cho Bùi Nguyên thử một lần.
Ngộ nhỡ có tác dụng thì sao?

Cách đó không xa trong rừng cây, Từ Nghiễm tựa trên cây liễu, dùng đầu lưỡi xỉa răng, nhìn chằm chằm vào nhà Bảo Ninh, không còn che giấu dục vọng trong mắt.
Cho đến khi cửa đóng lại bịch một tiếng, hắn mới dời mắt, đến bên cạnh Phùng Vĩnh Gia ngoắc ngoắc ngón út: “Đồ vật đã chuẩn bị xong chưa?”
Phùng Vĩnh Gia bị xối đến ướt sũng, run rẩy nói: “Chuẩn, chuẩn bị xong rồi.”
Từ Nghiễm nói: “Mê hương phát huy tác dụng khoảng một khắc đồng hồ, ngươi ở bên ngoài tính toán thời gian, chờ tên tàn phế tay chân kia mềm nhũn cả người, ngươi đi vào, giết chết hắn, nghe hiểu không?”
Phùng Vĩnh Gia sợ hãi, đầu lưỡi run lên, không dám đáp lại.
Từ Nghiễm để mũi đao nhắm ngay cổ của hắn, thấp giọng uy hiếp: “Chuyện thành, nữ nhân cũng có, tiền cũng có, nếu không thành, ta sẽ dùng cây đao này làm thịt ngươi cùng tên cha già chết bầm kia của ngươi!”
Mặt Phùng Vĩnh Gia không có chút máu, nắm chặt tay áo, luôn miệng nói: “Nghe, nghe hiểu.”
Từ Nghiễm thu hồi đao, hừ hừ cười một tiếng nói: “Trận mưa này thật đúng thời điểm.”
Hắn vỗ vỗ vai của Phùng Vĩnh Gia: “Đi thôi, tiểu tú tài, làm tốt vào.”
Phùng Vĩnh Gia gật đầu, không dám động, bị thuộc hạ bên cạnh Từ Nghiễm đẩy một cái, mới chậm rãi đi hai bước, thuộc hạ vung kiếm ra, hắn run một chút, cắn răng, chạy vào màn mưa.
“Thứ hèn nhát.” Thuộc hạ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói với Từ Nghiễm: “Đại nhân, vì sao phải để thứ hèn nhát kia đi, người phân phó một tiếng, thuộc hạ xông vào, không đến ba chiêu đã có thể giải quyết gọn.”
“Ba chiêu? Không đến hai chiêu đâu.” Từ Nghiễm ngoắc ngoắc môi, thuộc hạ tưởng rằng đang khích lệ hắn, trên mặt vui mừng, lại nghe Từ Nghiễm nói: “Hắn đã có thể khiến ngươi đầu rơi xuống đất!”
Triệu Lập ngượng ngập, không thể tin nói: “Chỉ là người tàn phế, làm sao có thể!”
Từ Nghiễm nói: “Vài ngày trước ta cùng hắn giao thủ qua, bây giờ hắn hơi yếu một chút, nhưng công phu cũng kém bao nhiêu so với trước kia. Dựa vào võ nghệ lúc trước của Bùi Nguyên, thái tử điện hạ đều không thể tiếp cận, huống chi ngươi và ta?”
Triệu Lập nói: “Vậy cũng không cần tên tú tài họ Phùng kia, nếu dùng một chút mê hương thì thuộc hạ cũng có thể đắc thủ!”
Từ Nghiễm nhíu mày: “Tự mình đi giết hắn, để lại đầu mối, ngươi điên rồi?”
Triệu Lập nói: “Thánh thượng cũng không thích hắn, chết thì chết, còn có thể lật tung trời ra tra hay sao? Quyền lợi nắm trong tay chúng ta, thái tử điện hạ cũng đứng về phía chúng ta, thêm chút che giấu, tên tàn phế chết không rõ ràng, Thái tử cũng đỡ đi một đại họa, chúng ta xem như lập công lớn!”

Từ Nghiễm liếc nhìn hắn nói: “Chỉ bằng tính tình lỗ mãng này của ngươi, cả đời cũng chỉ là thị vệ đái đao bát phẩm, không thành tài được.”
Triệu Lập tự biết nói sai, nuốt ngụm nước bọt, khom người thỉnh giáo: “Đại nhân, còn xin người chỉ rõ.”
Từ Nghiễm rủ mắt xuống, ngón tay gõ gõ chuôi đao, chậm rãi nói: “Hộ quốc đại tướng quân từ Bắc Cương trở về, đoán chừng, qua ba ngày nữa sẽ đến.”
Triệu Lập thần sắc biến đổi: “Khâu Minh Sơn?”
Ánh mắt Từ Nghiễm độc ác: “Lão già kia nắm binh quyền trong tay, Thánh thượng cũng phải kị hắn ba phần, là sư phó của tên tàn phế kia, hắn vừa về đến, tên tàn phế kia mà chết, có thể không tra ra ngươi và ta sao?”
Triệu Lập ầy một tiếng: “Đại nhân nói đúng lắm…”
“Cho nên ngươi đến mượn một cây đao đi giết hắn.” Từ Nghiễm hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Phùng Vĩnh Gia đã gặp mặt tên tàn phế vừa, hắn ghen ghét bất mãn, hôm đó xa phu cũng có thể chứng minh, huống chi lại bị số nợ đè ép, nhất thời choáng váng đầu óc muốn cướp tiền cướp sắc cũng là chuyện bình thướng. Đến lúc đó xảy ra chuyện, phía bên Đại Lý Tự tra án, chúng ta đẩy trách nhiệm lên người họ Phùng kia, âm thầm giết chết hắn, chẳng phải hợp lý vô cùng sao?”
hai mắt Triệu Lập tỏa sáng, cúi người thật sâu bái phục: “Đại nhân sáng suốt!”

Phùng Vĩnh Gia ngồi xổm ở trước cửa sổ của Bùi Nguyên, mưa to dội lên trên đầu, lại bởi vì sợ hãi, hai hàm răng đánh vào nhau.
Trong ngực hắn có cây chủy thủ, trong tay áo có mê hương, cúi thấp đầu, kẹp vạt áo chắn gió, vừa móc cây mê hương ra châm lửa.
Mắt thấy cây mê hương sắp tắt lại cháy trở lại, Phùng Vĩnh Gia thở ra một hơi, hơi thả lỏng trong lòng.
Hắn nhón chân, cầm lấy cây mê hương đốt một lỗ nhỏ trên cửa sổ, cắm một nửa cây vào.
Hắn sợ một cây không hàng phục được Bùi Nguyên, nên cắm hẳn ba cây.
Tiếng mưa rơi che giấu âm thanh hành động của hắn, sau khi làm xong, hắn nhẹ chân nhẹ tay ngồi xổm xuống, ngửa đầu tính toán thời gian.
Phùng Vĩnh Gia tâm loạn như ma, đôi mắt mở to nhìn cửa sổ, tâm tư không biết bay đến đâu, cho đến gần nửa khắc đồng hồ, mới phát giác ra không đúng.
Hắn chợt nhớ tới, mê hương màu vàng, cây mê hương hắn đang đốt kia là màu đỏ.
Tính sai rồi? Trong lòng Phùng Vĩnh Gia lộp bộp một tiếng.
Mê hương màu đỏ là trước khi Thanh Thanh vào viện tử của hắn, mang từ Câu Lan Viện đến, nói là có tác dụng kỳ diệu, cứ quấn lấy hắn muốn thử một lần. Phùng Vĩnh Gia yêu mỹ nhân, nhưng trong lòng hắn chán ghét và ghê tởm cái kỹ xảo phòng the này, nên chưa bao giờ dùng qua, tiện tay đặt ở trong hộp.
Tối hôm qua Từ Nghiễm kêu hắn đi mua mê hương, sau khi về nhà hắn không quan tâm, cứ đặt trong hộp kia.
Thật sự tính sai rồi?
Phùng Vĩnh Gia tim đập thình thịch, căng thẳng đến tay chân đều tê dại, hận không thể đánh hai bàn tay mình, hắn vội vã đứng lên, muốn rút cây mê hương kia ra nhìn cẩn thận, chợt nghe phòng phía tây truyền đến tiếng mở cửa.
Bảo Ninh ôm đồ vật đi ra ngoài, vừa liếc mắt liền nhìn thấy người đứng ở cửa phòng Bùi Nguyên.
Mưa quá lớn, sắc trời u ám, nàng không thấy rõ đó là ai, giật nảy mình, há miệng muốn gọi Bùi Nguyên, còn chưa kịp gọi đã thấy một tia sáng nhảy ra khỏi cửa sổ, hung hăng xẹt qua cổ người kia.
Người kia kêu thảm một tiếng, che cổ chạy trốn.
Bảo Ninh ngu ngơ một hồi, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, chạy vào phòng Bùi Nguyên.
Đẩy cửa ra, một mùi hương nhàn nhạt, không tỉ mỉ ngửi thì không biết được, mũi Bảo Ninh rất nhạy cảm, phát giác không đúng, cảm thấy căng thẳng, sốt ruột hỏi Bùi Nguyên: “Người có sao không?”
Trong bóng tối, tay Bùi Nguyên nắm chặt chén trà vỡ vụn ngồi trên mép giường, ngón tay đang nhỏ máu.
Hình như hắn cảm giác không đau, ánh mắt hung hăng nhìn nàng, giống như một con sói.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN