Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật
Chương 58
Đào thị nói xong, bàn nữ quyến bên kia cũng nhao nhao nhìn qua, trong mắt lộ ra sự tìm tòi nghiên cứu.
Sắc mặt Hứa thị không tốt lắm, từ trước đến nay bà đều ôn hòa bình tĩnh, lần này cũng không nhịn được, chống đối lại Đào thị một câu: “Việc này phải xem duyên phận, đại cô nương đến Sùng Viễn Hầu Phủ ba năm rưỡi, cũng chưa có gì sao. Có người càng lâu chút, nói không chừng phải chờ hai mươi năm. Bảo Ninh của ta mới mười lăm tuổi, không cần gấp.”
Lời này của Hứa thị có ý riêng. Đại tiểu thư của Đào thị Quý Hướng Chân là vợ cả của thế tử của Sùng Viễn Hầu, nhưng có lẽ là thế tử có bệnh không nói được, nên cho dù là chính thê hay là Di nương, đến nay một đứa bé cũng không có, vì thế mà bị người ngoài chỉ trích, khiến mẫu thân cũng lo lắng theo.
Câu sau là mỉa mai Đào thị. Đào thị không con trai, ỷ vào quyền thế của huynh trưởng làm trời làm đất trong phủ, nhưng sức lực không đủ, trong phủ không có trưởng tử, thế tử cũng chỉ có thể là Quý Uẩn, nếu như sau khi Vinh Quốc Công qua đời, ngày tốt lành của Đào thị cũng chấm dứt mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng may cố gắng cuối cùng cũng có kết quả, sau mười bảy năm mang thai thêm một đứa bé, cuối cùng Đào thị cũng có thêm đứa nhỏ, bụng nàng ta nhọn nhọn, tất cả mọi người nói là con trai.
Đào thị nện cái chén ở trên mặt bàn “bịch” một tiếng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói một tiếng “đúng”, cúi đầu sờ bụng mình.
Bảo Ninh đều nghe thấy tất cả, nàng không nói thêm gì, coi như chưa có gì xảy ra, tngồi xuống bàn cười chào hỏi Đào thị.
Đào thị giật nhẹ khóe miệng nói: “Làm Hoàng Tử Phi thật sự là không tầm thường, cũng mặc kệ là Hoàng tử có tiền đồ hay không, thì địa vị cũng được thăng lên không phải sao. Cái này gọi cái gì, bên ngoài phong quang áo gấm về quê, sau lưng thì cắn răng chịu đựng, Bảo Ninh, con nói có đúng không? Ta nhìn con vẫn nên dùng mấy thủ đoạn thu phục Tứ Hoàng Tử, dù lạc đà có gầy đến đâu cũng to hơn con ngựa, nếu như con lạc đà gầy này cũng xảy ra chuyện bất trắc, thì chắc chắn không còn người nào cần đâu.”
Bảo Ninh cười cười, không nhìn bà ta.
Đào thị nói chuyện khó nghe, rất cay nghiệt, nhưng sau khi gả cho người, Bảo Ninh cũng có thể hiểu được mấy phần tâm tình của bà ta.
Một gia đình đang yên lành, thì một Di nương rồi thêm một Di nương nữa đến, trong lòng bà ta không dễ chịu cũng là bình thường. Chỉ trách phụ thân nàng đa tình mà vô năng, xử lý không tốt chuyện nội trạch, khiến cho thê tử nữ nhi cũng chịu ảnh hưởng, bất hòa từ trong ra ngoài. Bảo Ninh có thể hiểu được sự cay nghiệt của bà ta, nhưng không thể hiểu được sự ác độc của bà ta.
Hai lần đều bị thua, Đào thị cảm thấy toàn thân không thoải mái, có chút ngột ngạt, lại cảm thấy không cam tâm. Bà ta nghĩ trăm phương ngàn kế muốn khiến cho Bảo Ninh ngột ngạt, cho rằng Bảo Ninh không vừa lòng khi gả cho Tứ Hoàng Tử, nên chuyển sang công kích Bùi Nguyên, để tấn công nàng.
Tay Đào thị mò lấy chén trà, cười hỏi: “Bảo Ninh, con chuẩn bị lúc nào rời kinh?”
Bảo Ninh không có kịp phản ứng, không hiểu nhìn bà ta một cái.
“Con cũng biết, Tứ Hoàng Tử đang mang tội, hắn không có bản lĩnh gì, nhưng hắn ở lại kinh thành cũng chỉ là một cái rễ đâm đau mắt người.” Đào thị vỗ vỗ tay của nàng, giống như trấn an: “Mẫu thân khuyên con một câu, các ngươi đừng tham luyến vinh hoa phú quý, vẫn nên sớm đi đi, đi tìm một nông thôn yên tĩnh sống qua ngày mới tốt. Con cũng thế, cũng đừng nên có suy nghĩ lệch lạc, đừng tưởng rằng bay lên cành cây cao thì thành Phượng Hoàng, con không có được mệnh đó đâu.”
Bảo Ninh nhìn bà ta có chút ngây người.
Đào thị tưởng rằng đã đâm vào chỗ đau của nàng, nụ cười lớn hơn một chút: “Khỏi cần phải nói, mẫu thân nhìn con lớn lên, khi còn bé con làm những chuyện như cả ngày ở chung với đám hạ nhân trong phòng bếp, chọc mèo đùa chó, làm sao có mệnh phú quý, con nhìn tiểu thư khác đều thích ngắm hoa thưởng thức trà, thêu thùa đánh đàn. Người nha, vẫn nên chấp nhận số mệnh, có chút cơ duyên cũng không ngăn nổi. Tựa như Tứ tỷ tỷ con, vốn cho là phải thành thân với Tứ Hoàng Tử, còn tiếc nuối, ai ngờ chỉ chớp mắt, thái tử điện hạ đến cầu thân, bây giờ nàng là Trắc Phi của Thái tử.”
Đào thị còn cố làm như giữ thể diện, giọng nói giảm thấp xuống, chỉ có gia quyến phủ Quốc Công chung quanh nghe được: “Khỏi cần phải nói, ngươi trở thành Hoàng Tử Phi thời gian dài như vậy, những nhân vật lớn kia ngươi gặp được mấy ngươi, ai lại muốn trở thành khuê trung mật hữu với ngươi đâu? Còn không phải đều không nhìn trúng ngươi, không nhìn trúng trượng phu của ngươi, tóm lại là ngươi chẳng thể hòa hợp được, ngươi hiểu rồi sao?”
Hứa thị tức giận đến tím xanh, Đào thị mục đích đạt tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ta ngồi thẳng eo, dương dương tự đắc nâng chung trà lên, đang muốn nhấp hớp trà, nghe được một tiếng cười trong sáng của thiếu niên.
“Tứ tẩu, sao tẩu lại ngồi ở chỗ này.” Bùi Dương đi tới, chắp tay hành lễ cùng Bảo Ninh: “Ta vừa đi ngang qua bàn của Khâu phu nhân, Khâu phu nhân còn hỏi tẩu đang ở đâu, muốn mời tẩu đi qua uống trà nói chuyện.”
Người chung quanh nhận ra Ngũ Hoàng Tử đến, nhao nhao đứng dậy hành lễ, Đào thị ngơ ngác, cũng cúi người xấu hổ đứng tại chỗ.
“Không ngờ ở đây lại gặp Ngũ hoàng tử.” Bảo Ninh cười cười với Bùi Dương: “Đã nói trước không đến chỗ Khâu phu nhân rồi, hiếm khi gặp được nhà mẹ đẻ, cùng nhau trò chuyện, đợi sau khi trở về sẽ bồi tội với Khâu phu nhân.”
Bùi Dương nhìn Đào thị một chút, giọng nói lạnh xuống một chút: “Nếu không thoải mái, tẩu tử cũng không cần ủy khuất mình, tẩu tử là thân phận gì, không cần chịu đựng cơn giận vì một vài con tôm tép.”
Sắc mặt Đào thị trắng bệch, không biết là tức hay là bị hù.
Bảo Ninh cười lắc đầu, lại nói vài lời với hắn, Bùi Dương cáo từ: “Qua ít ngày đến phủ quấy rầy, tẩu tử cũng đừng chê ta phiền phức.” Bảo Ninh sao lại chê hắn phiền phức, Bùi Dương lại là cười, nháy nháy mắt với nàng rồi chắp tay đi.
Người chung quanh nhao nhao ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Đào thị cũng mang mấy phần chế giễu, yên tĩnh một hồi, lại khôi phục ầm ĩ thường ngày.
Đào thị thở ra một hơi, không nói gì nữa, cắm đầu ngồi ở kia nhấp trà, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phương hướng khác.
Chờ bóng dáng người kia trong tầm mắt, bà ta nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng cười lên, cổ tay chợt nghiêng đi, nước trong chén trà giội lên trên váy Bảo Ninh.
Bảo Ninh đang nói chuyện cùng Hứa thị, thì cảm thấy trên đùi như bị phỏng, cúi đầu nhìn xuống, váy bị ướt.
Đào thị áy náy cười cười: “Lớn tuổi, có chút bệnh cũ, cổ tay đau nhức suốt, không cẩn thận xảy ra chuyện này. Bảo Ninh, con sẽ không để bụng chứ?”
“A…, sao vậy.” Bảo Ninh còn chưa trả lời, một giọng nữ chen vào, có chút tiếc hận: “Bộ váy tốt như vậy, quái đáng tiếc, huống hồ bây giờ vẫn đang là yến hội, mặc váy bẩn cũng không tốt. Tứ Hoàng Tử Phi, ta và Thái Tử Phi là bằng hữu cũ, trước kia thường đến phủ thái tử chơi, cũng quen đường nơi đây, ta tìm người dẫn Hoàng tử phi đi đổi một bộ y phục khác.”
Bảo Ninh nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại, đối diện với một đôi mắt hồ ly xinh đẹp. Một chuỗi những chuyện trùng hợp nhưng giống như là ngoài ý muốn, có lẽ là trực giác của Bảo Ninh khiến nàng sinh nghi.
Khâu Linh Quân phủi phủi lá trà trên váy nàng, cười nói: “Ta là nữ nhi thứ sáu của Khâu Tướng Quân, là tỷ tỷ của Nhạn Tử, Hoàng tử phi còn chưa từng gặp ta đúng không?”
Nàng ta nhắc đến Nhạn Tử, Bảo Ninh thoáng thả lỏng trong lòng, xem như người quen. Bảo Ninh tưởng rằng Đào thị cảm thấy vừa rồi bị khinh bỉ nên nhất định phải kiếm chuyện với nàng, nàng có chút tức giận, nhưng không để trong lòng. Trước mặt người khác xảy ra trang chấp thì không còn thể diện nữa, vẫn là giải quyết vấn đề nhanh một chút mới tốt.
“Vậy làm phiền tiểu thư.” Bảo Ninh đứng lên, ngượng ngùng cười cười: “Hai ngày nữa lại đến nhà cảm ơn.”
“Thái tử phi quá khách khí.” Khâu Linh Quân khoát tay kêu tiểu nha hoàn của nàng ta tới: “Tùng Lan, ngươi đi chào hỏi Thái Tử Phi một tiếng, mang Tứ Hoàng Tử Phi tìm một căn phòng đổi bộ y phục mới.”
Hứa thị lo âu nhìn về phía Bảo Ninh, Bảo Ninh lắc đầu, ra hiệu bà đừng lo lắng, đi theo nha hoàn tên Tùng Lan kia.
Khâu Linh Quân ngồi xuống bên người Đào thị, hàn huyên kính trà với bà ta: “Bá mẫu, thật sự là chúc mừng người và Gia Doanh, tìm được cuộc hôn nhân tốt như vậy, Linh Quân cũng vui vẻ theo…”
Các nàng ta nhìn nhau cười một tiếng.
…
Trước khi ra cửa, Tùng Lan nói Bảo Ninh chờ một lát ở cửa ra vào, nàng ta đi vào thông báo cho Thái Tử Phi, Bảo Ninh đợi nàng, Tùng Lan nhanh chóng trở lại, mang theo Bảo Ninh đi về hậu viện.
Nàng ta rất nhiệt tình, đáp lại lời của Bảo Ninh, cười nói: “Lục tiểu thư nhà nô tỳ là người tính tình cởi mở, cũng thích kết giao bằng hữu với mọi người, Thái Tử Phi là bạn thân của tiểu thư, Trắc Phi nương nương mới gả tới cũng thế. Vừa vặn, tiểu thư cùng Trắc Phi nương nương là tỷ muội ruột, sau này sẽ còn là chị em dâu với tiểu thư nhà nô tỳ, về sau thường xuyên tụ họp, cũng không tịch mịch.”
Các nàng đi dọc theo hành lang dài, dưới chân là Uông hồ, hoa sen trong hồ nở rộ. Bảo Ninh không quan tâm cảnh sắc, không muốn nói quá nhiều với Tùng Lan, nàng chỉ mỉm cười coi như đáp lại.
Lại đi mấy bước, đến cửa hình mặt trăng, phía trước là một lùm cây um tùm, mấy người nam tử đùa giỡn nói cười sau cây đó, mỗi người đều ôm thị thiếp kiều diễm.
*月亮门 Cửa mặt trăng:
Một người nói: “Nguyên huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, đã lâu không gặp ngươi, vậy mà khỏe mạnh như vậy. Trước đó vài ngày cưới một tiểu nương tử xinh đẹp, có lẽ là quản ngươi rất chặt, nhân cơ hội này cách xa nàng, ngươi cũng có thể chơi đùa.”
Nam nhân được xưng Nguyên huynh cao giọng cười to, Bảo Ninh nghe tiếng cười kia có chút quen thuộc, nhưng lại có điểm là lạ.
Ánh mắt Tùng Lan lóe lên, mang nàng rẽ một cái, góc độ này vừa vặn có thể thoáng nhìn những bóng lưng nam tử kia. Trong đó có một người mặc quần đen áo đen, vòng eo nhỏ, bên hông treo một viên ngọc khấu màu xanh ngọc, con ngươi Bảo Ninh co rụt lại, một chút liền nhận ra, đây là viên ngọc khấu của Bùi Nguyên.
Hôm đó nàng sửa sợi dây ngọc khấu cho Bùi Nguyên, làm xong một nửa đặt ở đó, vốn định ban đêm rảnh lại làm nốt, không nghĩ rằng nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Tùng Lan ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Nam nhân thật sự là thói hư tật xấu, lúc nào cũng thích trái ôm phải ấp, tam thê tứ thiếp. Ngoài miệng dỗ ngon dỗ ngọt người, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy, tân hôn vui vẻ*, sau đó một thời gian cũng chán, thì ra ngoài ăn vụng. Nếu nô tỳ là người thê tử kia, nhất định phải cãi nhau với hắn một trận, để hắn chịu chút dạy dỗ!”
* (1) Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.
“Ngươi nói quá nhiều thì phải.” Bảo Ninh dừng bước, quay đầu nhìn về phía nàng ta, lạnh lùng nói: “Lục tiểu thư nhà ngươi dạy bảo ngươi như vậy sao? Nói xấu người khác, không sợ gặp phải tai ương.”
Tùng Lan không ngờ bỗng nhiên bị chửi, ngơ ngẩn.
Nàng ta tưởng Bảo Ninh là người tính tình yếu đuối, cho nên nói theo những gì mà Khâu Linh Quân đã dạy nàng ta không sót một chữ, không nghĩ tới Bảo Ninh không cảm thấy khổ sở chua xót, ngược lại mắng nàng ta dừng lại.
Bảo Ninh híp mắt nhìn nàng: “Thu hồi suy nghĩ xấu của ngươi đi!”
Nàng ở cùng với Bùi Nguyên lâu, mưa dầm thấm đất, khí chất lạnh lẽo cứng rắn của Bùi Nguyên nàng không học được toàn bộ, nhưng cũng nhuộm dần một hai phần, đủ để hù dọa Tùng Lan.
Tùng Lan run rẩy nói xin lỗi nàng, sau đó im lặng dẫn Bảo Ninh đến chỗ căn phòng đã được sắp xếp.
Cách đó không xa trên chạc cây du um tùm, Bùi Nguyên ngậm lá cây trong miệng, nhìn chằm chằm bóng lưng Bảo Ninh.
Ngụy Mông nhíu mày nói: “Ngươi nghe rõ ràng vừa rồi hai nàng nói gì không?”
Bùi Nguyên nói: “Biết đại khái.”
“Không nghĩ tới tẩu tử còn có cách này.” Ngụy Mông cười khẽ: “Tính tình của thê tử ngươi không tốt sao, tiểu tướng quân, bình thường chắc ngươi rất vất vả?”
“Tính tính của nàng rất tốt.” Bùi Nguyên nhìn Bảo Ninh vào phòng, đóng cửa lại, tâm tư không còn để ý câu nói với Ngụy Mông, nghe hắn hỏi thì chỉ thuận miệng đáp.
Chợt tỉnh táo lại, khuỷu tay Bùi Nguyên đánh đầu vai Ngụy Mông một chút: “Nói nhảm nhiều như vậy, hỏi hỏi hỏi, liên quan đến ngươi cái rắm.”
Ngụy Mông đưa tay vuốt vuốt bả vai, không nhắc tới chuyện này, hỏi: “Khâu Tướng quân biết kế hoạch hôm nay sao?”
“Biết.” Bùi Nguyên xoay xoay cổ: “Không cần hắn quản.”
“Ta luôn cảm thấy, chuyện giữa các ngươi lúc trước, có lẽ là có ẩn tình.” Ngụy Mông nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng: “Tướng quân sao lại làm ra chuyện vượt quá phép tắc với chân dung của Hiền Phi nương nương, chẳng lẽ ngươi nhìn lầm, hoặc là có hiểu lầm khác trong đó.”
“Hắn bất kính với mẫu thân đã mất của ta, bất trung với phụ thân của ta, hiểu lầm sao, có thể xem như chuyện này không có gì?” Bùi Nguyên thản nhiên nói; “Bây giờ ta giúp hắn, cũng là rơi vào bất trung bất nghĩa, cũng chỉ vì báo thù riêng của ta.”
Ngụy Mông hừ một tiếng: “Phụ thân ngươi cũng không phải mặt hàng tốt, Bùi Tiêu vu hãm ngươi hạ độc hại hắn, hắn liền tin, mặc kệ để ngươi biến thành dáng vẻ như thế này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không làm tới cùng, dù sao sau khi xảy ra chuyện hắn còn thả cho ngươi một con đường sống. Chỉ là không biết Thái tử bây giờ ở đâu…”
Ngụy Mông hỏi: “Tiểu tướng quân, ngươi thật sự định cõng cái danh giết cha cả một đời sao?”
“Cõng danh xấu thì cõng, ta không sao, người mắng ta rất nhiều, không thiếu.” Bùi Nguyên hất cằm lên; “Nhưng thứ thuộc về ta, ta phải đoạt lại!”
…
Trong phòng, y phục đã chuẩn bị xong, Tùng Lan ân cần muốn hầu hạ Bảo Ninh thay y phục.
“Không cần ngươi.” Bảo Ninh nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Ánh mắt Tùng Lan lóe lên một tia luống cuống: “Hoàng Tử Phi nương nương, vẫn là nô tỳ đến giúp người đi…”
“Không cần.” Bảo Ninh từ chối lần nữa, Tùng Lan không buông tha, muốn đưa tay cởi giúp nàng, đang lúc lôi kéo, cây trâm của Bảo Ninh bị nàng đụng rơi mất, vì là ngọc nên rơi trên mặt đất vỡ thành hai khúc.
Tùng Lan cuống quít quỳ xuống bồi tội, rủ mắt cúi đầu, trên mặt là sự hạnh phúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!