Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật - Chương 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2


Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật


Chương 67


Chương 67:  BAO VÂY
Kinh thành quá lớn, có cả hàng trăm vạn người, căn bản tìm không thấy.
Hỏi tất cả hạ nhân ở Khâu phủ, cuối cùng chỉ nghe được có lẽ các nàng khi trời vừa sáng đã ra ngoài từ cửa phía nam, còn lại hoàn toàn không biết.
Bùi Nguyên tự chỉ huy đội nhân mã, tìm từ cửa Nam Thành ra ngoài, trong vòng một trăm dặm, đến một sợi tóc của Bảo Ninh cũng tìm không thấy.
Thân thể Bùi Nguyên vốn có vấn đề, ngày thường không biểu hiện ra, bây giờ gấp đến phát điên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mắt của hắn ngày càng sưng, sắc mặt cũng dần dần trắng bệt. Ngụy Mông không dám để hắn đi xa, dùng hết lời khuyên hắn ở lại kinh thành, để hắn ngủ một giấc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Nguyên không ngủ được, hắn cảm thấy bản thân khẳng định đã mắc chứng bệnh gì rồi. Sau khi Bảo Ninh rời khỏi căn phòng đã sống cùng hắn trước kia, Bùi Nguyên ngồi chỗ nào cũng cảm thấy không thoải mái, không còn mùi hương của nàng, hắn cảm thấy không thể ở lại được nữa. Khi nằm trên chiếc giường kia, trong đầu hắn chứa đầy từng cái nhăn mặt từng nụ cười của Bảo Ninh, khi nhắm mắt lại thật giống như nàng vẫn đang nằm cạnh hắn. Chỉ cần mở mắt ra, căn phòng lại trở nên trống trải và tối tăm. Trong lòng hắn khó chịu vô cùng, không tiếp tục chờ đợi được nữa.
Bùi Nguyên miễn cưỡng ngủ nửa canh giờ, liên tục nằm mơ, mơ mơ hồ hồ không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Hắn cảm thấy có người ở bên tai thổi hơi, ấm áp ôn nhu, giống như Bảo Ninh.
Bùi Nguyên mỉm cười trong mơ, đưa tay bắt lấy, bắt được một tay đầy tóc.
Có người trầm thấp kêu to: “Đau, đau, đau!” Giọng nói thô ráp khó nghe, kém xa Bảo Ninh vạn dặm.
Bùi Nguyên thất vọng thu tay lại, lòng bàn tay cọ xát lên quần áo, tiếp tục chìm vào giấc ngủ, ngóng trông có thể gặp lại Bảo Ninh trong mơ.
Ngụy Mông nhìn lại những sợi tóc của bản thân bị nắm đứt, cảm thấy da đầu đau đến run lên. Bùi Nguyên thật sự đáng sợ, nếu lại không tìm thấy tiểu phu nhân, Ngụy Mông không chút nghi ngờ Bùi Nguyên có thể thật sự đồng quy vu tận cùng với phủ tướng quân này.
Ngụy Mông nghĩ đến tin tức không biết là tốt hay xấu mà bản thân vừa nhận được, đắn đo không biết có nên nói cho Bùi Nguyên hay không.
Suy nghĩ một lát, vẫn là đánh thức Bùi Nguyên dạy: “Tiểu tướng quân, vừa rồi có người đến báo, nói lá tiểu công tử Quý gia cũng đã mất tích hai ba ngày nay.”
Bùi Nguyên khoác tay lên trán, mê mang mở mắt ra, lúc đầu nghe không rõ, khàn giọng hỏi một câu: “Cái gì?”
“Buổi sáng hôm đó khi tiểu phu nhân mất tích, Quý tiểu công tử có ra cửa, cho tới bây giờ cũng không thấy trở về.” Ngụy Mông nói: “Ta suy nghĩ, hai việc này có liên quan với nhau hay không?”
Bùi Nguyên bỗng nhiên ngồi dậy.
Hai ngày này hắn ngủ quá ít, nơi huyệt Thái Dương phồng lên, đau đến muốn nổ tung.
Hắn dùng sức đè lên trán, lấy y phục ở bên cạnh mặc vào: “Tại sao không nói sớm!”
“Lúc ấy cho rằng hắn đến thư viện, cũng không ai để ý, đến nay đã vài ngày không trở về, mới dấy lên lòng nghi ngờ.” Ngụy Mông thở dài, “Hơn nữa, nghi ngờ cũng vô dụng, không ai biết Quý Uẩn đã đi đâu, vẫn không có manh mối.”

Bùi Nguyên dừng động tác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng không có đốt đèn, tối đen như mực, cũng không có ánh trăng, gió lớn bên ngoài đánh vào cửa số phát ra những tiếng vang. Trừ âm thanh đó ra còn lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngụy Mông nhìn sắc mặt ngốc nghếch của Bùi Nguyên, cũng không dám tiếp tục nói.
Bùi Nguyên giống như mất hết sức lực, nặng nhọc thở ra một hơi, y phục mặc được một nửa cũng không mặc tiếp, bất lực nằm ngã về phía sau.
Thật vất vả mới thấy được một tia hy vọng, kết quả vẫn là bọt nước. Vừa rồi trong lòng vui đến muốn nhảy dựng lên. Niềm vui chợt đến rồi lại biến mất, Bùi Nguyên kéo cổ áo thở ra, cảm thấy trong đầu một mảnh mờ mịt.
Ngụy Mông đau lòng, hắn mím mím môi, muốn khuyên Bùi Nguyên: “Tiểu tướng quân, nếu không thì bỏ đi? Mấy ngày sau người lại tìm, nói không chừng tiểu phu nhân tự nghĩ thông suốt, liền trở về. Nàng một nữ nhân ở bên ngoài khẳng định cũng sống không thoải mái, chờ nếm qua khổ sở liền cảm thấy những điều tốt của người. Huống hồ, thân thể ngài nếu lại bôn ba cũng không chịu nổi đúng không?”
“Cái rắm!” Bùi Nguyên trừng mắt đập một cái vào vai trái Ngụy Mông, khiến hắn ngã ngồi trên đất.
“Biết nàng ở bên ngoài sẽ chịu khổ, ngươi còn không mau đi tìm, nam nhân giống như ngươi, cả đời cũng không thể cưới được thê tử.”
“Ngươi cũng tìm không thấy.” Ngụy Mông ngồi xếp bằng xuống, xòe tay ra: “Thiên hạ lớn như vậy, ngươi tìm như con ruồi không đầu, ngươi có tìm đến nửa năm, mười năm nữa cũng vô dụng. Đợi đến lúc đó, nói không chừng tiểu phu nhân đã kết hôn sinh con, gả cho người khác rồi…”
Bùi Nguyên nghe đến một nửa đã phát hỏa, cắn răng nắm lấy gối đầu ở trên giường ném vào hắn: “Cút, cút ngay cho ta!”
Vai phải Ngụy Mông lại bị đánh một cái, hắn bất đắc dĩ xoa xoa, đứng lên đi ra ngoài.
Bùi Nguyên nghe tiếng bước chân nặng nề kéo dài của hắn, lòng đầy chua xót, hắn trợn tròn mắt nhìn về phía đỉnh giường, trong đầu suy nghĩ lung tung. Trong phút chốc, Bùi Nguyên chợt nhớ tới, có một đêm Bảo Ninh nằm mơ, có nói một câu kì lạ.
Nàng nói: “A Uẩn, điền trang lớn mà đệ mua cho tỷ tỷ, tỷ tỷ rất thích nha.”
Lúc ấy hắn còn cười nàng, nói nàng tham tiền, đến trong mơ cũng không quên kiếm tiền. Chẳng lẽ, Quý Uẩn thật sự mua điền trang cho nàng?
Bùi Nguyên như được gõ tỉnh, thầm mắng mình vụng về, manh mối quan trọng như vậy, đến giờ mới nhớ tới.
Tất cả mệt mỏi chân nản vừa rồi đều quét sạch, mắt Bùi Nguyên lóe sáng. Trong lòng hắn tràn đầy năng lượng, từ trên giường nhảy xuống liền chạy ra ngoài.
Ngụy Mông nghe thấy tiếng động ở phía sau, kinh ngạc quay đầu, bị ánh sáng quỷ dị phát ra từ trong mắt Bụi Nguyên dọa đến khẽ run: “Tiểu tướng quân, ngươi…”
Bùi Nguyên không rảnh giải thích cùng hắn, chỉ để lại một câu: “Chuẩn bị ngựa, sau khi trời sáng theo ta đi phủ Quốc Công!”
Bùi Nguyên gần như muốn xông vào. Theo quy cũ phải đưa bái thiếp, rồi được sự cho phép của Vinh Quốc Công thì mới được vào nhưng hắn không chờ nổi nữa, hắn trực tiếp đi cửa sau.

Mma ma trong phòng bếp đi ra ngoài mua thức ăn, sẽ mở cửa sau. Bùi Nguyên mắt sắc nhìn rất chuẩn, cửa sau vừa kéo ra một đường nhỏ, Bùi Nguyên lập tức chui vào, khiến cho ma ma và giỏ rau đều ngã trên đất.
Ma ma bị dọa đến run rẩy, vừa định la lên, đã bị Ngụy Mông cười hì hì dùng một thỏi bạc ngăn chặn miệng: “Mới vừa đi vào chính là Tứ Hoàng Tử, ta ở trong phủ cô gia, có việc gấp, ngươi tạo điều kiện thuận lợi, xem như không nhìn thấy đi.”
Ma ma sợ vỗ ngực một cái, cầm thỏi bạc vui mừng hớn hở đi.
Hứa thị vừa mới ngủ dậy, đang được hầu hạ trang điểm. Nghe có người thông báo nói cô gia đến, nàng còn không tin. Đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, quả thật trông thấy thân ảnh cao lớn đang đứng thẳng ngoài viện, Hứa thị lúc này mới gấp rút rửa mặt thay y phục, vội vàng đi gặp.
Bùi Nguyên đưa lễ vật đã sớm chuẩn bị xong cho nàng, có chút lấy lòng kêu một tiếng: “Di nương.”
Câu Di nương này kêu hết sức lạnh nhạt khó chịu, Bùi Nguyên lúc này mới nhớ tới, Bảo Ninh đã gả cho hắn nửa năm, hắn còn chưa chính thức gặp qua người nhà của nàng.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên trong lòng càng áy náy, nắm đấm buông thả bên người cũng xiết chặt.
Hành động của hắn khiến cho Hứa thị được sủng mà sợ.
Trước giờ nàng chỉ thấy qua Bùi Nguyên hai lần, lần thứ nhất là khi hắn ngồi trên xe lăn, cả người nhìn lạnh lùng, dáng người anh tuấn, nhưng khó gần. Hắn ngồi cùng Bảo Ninh trong phòng chờ hơn hai canh giờ, trong lúc đó dù một câu cũng không nói với nàng.
Sau khi Bảo Ninh đi rồi, Hứa thị còn nói với nha hoàn trong phòng, nhìn thì thấy tính cách của Bùi Nguyên cũng không tốt, lại là Hoàng tử, mặc dù nghèo túng, nhưng vẫn chưa xóa tên trên ngọc điệp, dù sao cũng là thân phận cao quý. Nàng sợ Bảo Ninh sẽ bị khi dễ.
Bây giờ vị cô gia này bỗng nhiên tới cửa, còn chuẩn bị lễ vật phong phú, Hứa thị cảm thấy choáng váng.
Nhưng chỉ vui vẻ được một lúc, nàng liền phản ứng lại: “Tại sao Bảo Ninh không đến cùng điện hạ?”
Bùi Nguyên đắng chát trong miệng, bịa đặt nói: “Nàng có chút cảm, ở nhà nghỉ ngơi, nói qua mấy ngày lại đến thăm Di nương.”
Nếu không giải thích được lí do đến thăm, Hứa thị khẳng định không tin, Bùi Nguyên kiếm cớ, tiếp tục nói bừa: “Bảo Ninh nói hôm nay là sinh thần của người, ta mang theo lễ vật đến tặng.”
“Nha…” Hứa thị khó hiểu, sinh thần nàng vào nửa cuối năm, Bảo Ninh làm sao có thể nhớ lầm?
Trực giác Hứa thị cảm thấy Bùi Nguyên đang nói dối. Nhưng nàng vẫn có chút không được tự nhiên khi nói chuyện với Bùi Nguyên, cũng không tiện so đo những thứ này, cười tiếp đón hắn vào phòng: “Điện hạ tới ngồi một lát đi, lại ăn chút điểm tâm.”
Sau khi nghe nàng nói, Bùi Nguyên lập tức nhận ra, Hứa thị không biết chuyện Bảo Ninh bỏ đi.
Bùi Nguyên cảm thấy mất mát, miễn cưỡng cười: “Không cần đâu, đến thăm người một chút liền đi.”
Hắn nói như vậy, Hứa thị ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sự không muốn Bùi Nguyên ở lại. Để nam nhân ở trong phòng dễ bị đàm tiếu là một việc, nhưng vấn đề chính là, mặc dù bây giờ Bùi Nguyên cười với nàng, nhưng cơ mặt lại cứng ngắc, nhìn vào khiến cho người khác sợ hãi. Hứa thị nghĩ thầm, sống cùng một người như vậy, Bảo Ninh của nàng khẳng định là chịu khổ.

Bùi Nguyên cũng không biết rằng Hứa thị có chút bất mãn đối với hắn, trong lòng hắn lo lắng, còn phải giả bộ lơ đãng hỏi một câu: “Quý Uẩn đi đâu rồi?”
Hứa thị nói: “Đi thư viện, nói qua mấy ngày có cuộc khảo thí, không kịp trở về, phải ở lại.”
Thư viện đã sớm điều tra, vốn không có người này, Quý Uẩn nói dối mẫu thân hắn. Bùi Nguyên kiềm chế tức giận trong lòng, lại hỏi: “Nghe nói Quý Uẩn có tiền đồ, chính mình cũng có thể mua điền trang, cũng không biết mua ở đâu?”
 Hứa thị lắc đầu: “Hắn đã trưởng thành, những chuyện này ta không biết, cũng không có hỏi. Chỉ biết là hắn cùng Nhị tỷ phu của hắn hay qua lại, Nhị nhi tử Giả Hiến của Sùng Viễn Hầu, điện hạ có thể đi hỏi hắn.”
Cuối cùng cũng có phương hướng, Bùi Nguyên thoáng thả lỏng, chắp tay nói lời cảm ơn, ngay sau đó liền bái biệt, ngay cả lời nói của Hứa thị có chắc chắn hay không cũng không quan tâm, quay đầu chạy đến phủ Sùng Viễn Hầu
Hứa thị ngơ ngác nhìn đại nha hoàn của mình, thở dài nói: “Vị cô gia này…”
Nàng không dám nghị luận Bùi Nguyên không tốt, vỗ hai bàn tay lên nhau, lại thở dài nói: “Bảo Ninh của ta a…”

Bùi Nguyên mang theo một tiểu đội phi ngựa chạy vội, sau một khắc đã đến trước cửa phủ Sùng Viễn Hầu, y như lúc nãy, lại từ cửa sau chui vào, chạy thẳng đến nhị phòng.
Giả Hiến lúc này còn mặc một thân áo lót, giật mình khi thấy Tứ Hoàng Tử đến tìm hắn, đợi sau khi nghe xong câu hỏi của Bùi Nguyên, nét mặt hắn có chút khó xử: “Cái này, Quý Uẩn mua nhà, hắn dùng tiền của bản thân, ta cũng không biết hắn mua ở chỗ nào.”
Bùi Nguyên từng nghe qua phẩm hạnh của Giả Hiến, yêu tiền như mạng, có thể khom lưng vì năm đấu gạo.
Hắn khẽ cắn môi, sắp bị những người này chọc phát điên, nhưng lại không thể đánh, bảo Ngụy Mông tới ghi cho hắn một phiếu nợ: “Nếu như ngươi chịu nói cho ta, thì ngôi nhà kia của Quý Uẩn lớn bao nhiêu, ta sẽ cho ngươi gấp ba!”
Giả Hiến giả vờ do dự một hồi, nói cho Bùi Nguyên một nơi: “Nghe nói ở Lật Hồ.”
Trái tim treo lơ lửng ba ngày của Bùi Nguyên cuối cùng cũng có thể buông lỏng chốc lát, ngựa không dừng vó lại chạy đến Lật Hồ. Lật Hồ cách kinh thành hai trăm dặm, là một thị trấn nhỏ rất phồn hoa, gần núi gần sông, gọi là Lật Hồ trấn là do bên cạnh trấn có một hồ nước tên Lật Hồ. Từ kinh thành đi qua, muốn đi đường tắt phải băng qua ngọn núi cao, gọi là núi Nhạn Đãng, cũng may trong núi có một đường hẻm nhỏ hẹp, vào ngày thường, người ngựa có thể vào đó mà đi qua hẻm núi.
Vừa đúng lúc, nhóm người Bùi Nguyên vừa đến dưới chân Nhạn Đãng Sơn, bầu trời liền có tia sấm.
Ngụy Mông lo lắng độc của Bùi Nguyên phát tác. Độc của Bùi Nguyên chỉ có Ngụy Mông cùng Bảo Ninh biết được, dùng đỉa giải độc nên không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng vừa đến ngày mưa dầm, xương cốt sẽ đau nhức, đau đến sống không bằng chết. Mặc dù bây giờ trời chưa mưa, nhưng không biết lúc nào sẽ mưa xuống, đến lúc đó Bùi Nguyên phải làm sao bây giờ?
Ngụy Mông muốn khuyên hắn trở về.
Bùi Nguyên khoát tay ngăn chặn hắn, tay nắm dây cương muốn xông vào sơn cốc, lính gác phía trước quá sợ hãi đến báo: “Tiểu tướng quân, phía trước có núi đá bị sét đánh rơi, đoạn đường phía trước đã bị chặn!”
“Vậy liền đẩy đi!”
Lính gác nói: “Đẩy không nổi, khi tảng đá lăn xuống, đã phá hỏng đoạn đường phía trước, nếu muốn mở đường, ít nhất cũng phải ba ngày.”
Sắc mặt Bùi Nguyên nặng nề, trừng mắt nhìn con đường phía trước nửa ngày, chợt tung người xuống ngựa: “Để ngựa lại, đi đường núi!”

Trong phòng, Bảo Ninh ngồi xổm bên cạnh chậu than nướng khoai lang mật, A Miên cùng A Hoàng sợ nóng, uể oải ghé vào trong chỗ hẻo lánh, thỉnh thoảng liếc mắt về hướng Bảo Ninh một cái, ngửi ngửi hương vị khoai lang thơm ngọt.

Nướng chín một củ, Bảo Ninh cầm giấy dầu gói kỹ, nhét vào trong ngực Quý Uẩn: “Cầm đi, về phòng mình ăn rồi đi ngủ. Còn có, ngày mai dệ mau về nhà đi, không nên trễ nãi việc học.”
“Tỷ, có phải tỷ lại muốn cùng người kia về phủ tướng quân a?” Quý Uẩn tay nắm lấy bọc giấy, cẩn thận thăm dò: “Tỷ nhìn xem, nơi này rất tốt, lại dễ chịu, lại an toàn. Đệ biết tỷ thích chó mèo, đặc biệt sai người đi ngoại bang mua cho tỷ một con, dùng phòng thân.”
Quý Uẩn vóc người cao lớn, nhưng tâm tính vẫn còn là trẻ con: “Nếu như hắn còn không biết tốt xấu trở về dây dưa với tỷ, tỷ liền thả chó cắn hắn.”
Bảo Ninh bật cười. Từ xưa đến nay Quý Uẩn luôn có địch ý với Bùi Nguyên, nàng không biết nên khuyên giải như thế nào, cũng lười khuyên.
Bảo Ninh hỏi: “Ngoại bang? Là loại chó con màu nâu kia sao, lông thì xoăn xoăn, dáng người nhỏ nhỏ, đôi mắt giống như hạt đậu?”
“Loại chó kia không thú vị.” Quý Uẩn vẻ mặt tự hào: “Đệ nhờ Nhị tỷ phu từ Thổ Phiên, là chó ngao! Tỷ, tỷ đã nghe qua chưa?”
Bảo Ninh lắc đầu.
Quý Uẩn nói: “Chó ngao rất cường tráng, móng vuốt thô to như đùi người, cực kì hung mãnh, có thể săn sói!”
Bảo Ninh kinh ngạc cảm thán không thôi. Nàng quay đầu nhìn A Hoàng ngủ đến nghiêng đầu, không thể tưởng tượng được dáng vẻ chó ngao trong miệng Quý Uẩn là như thế nào.
“Xem chừng ngày mai là có thể mang đến.” Quý Uẩn đứng dậy, phủi phủi quần áo: “Tỷ, tỷ cố gắng nghỉ ngơi, đệ đi trước.”
Bảo Ninh đưa hắn ra ngoài, tiếp tục về phòng nướng khoai, lại có chút không chăm chú được.
Vừa rồi lúc nói chuyện với Quý Uẩn, nàng nghe thấy tiếng sấm bên ngoài, chợt nhớ đến Bùi Nguyên. Trong lòng có chút lo lắng, nếu chút nữa trời mưa, thân thể Bùi Nguyên chắc sẽ không có vấn đề đi?
Bảo Ninh cảm thấy mình quan tâm thái quá.
Xem khẩu khí hôm đó của Bùi Nguyên, còn cần nàng lo lắng hay sao? Sợ là việc nàng bỏ đi lại đúng ý của Bùi Nguyên, hắn chắc là đang đi khắp nơi tìm cô nương mỹ kiều, giờ đang trốn trong ôn nhu hương, không biết sung sướng đến mức nào.
Bảo Ninh hận hận cắn khoai.
Bên ngoài trời âm u, gió thật lớn, Bảo Ninh ngậm khoai lang đi khóa cửa, sau khi rửa tay, lên giường đi ngủ.

Khoảng vào giờ Tý, Bùi Nguyên rốt cục đuổi tới. Tơ máu trong mắt hắn dày đặc, y phục bị nhánh cây cào đến rách tung toé, nếu không phải một thân khí thế sát người, thì nhìn giống như tên ăn mày hành khất.
Níu lấy một hạ nhân hỏi thăm về nơi ở của Bảo Ninh, lúc này Bùi Nguyên hạ lệnh, phái binh bao vây toàn bộ viện tử!
Tác giả có lời nói:
Người nhà mẹ đẻ của Bảo Ninh: Hảo cảm -1-1-1-1-1
Đệ đệ: Xem chó ngao Tây Tạng ta mua được có cắn chết ngươi không.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN