Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật
Chương 96
Trong tay Bùi Nguyên cầm hai túi đồ lớn, thả trên bàn một túi, hỏi Bảo Ninh: “Nàng ta lại tìm đến nàng rồi?”
Bảo Ninh gật đầu: “Hôm qua không phải chàng nói phải mỉa mai nàng ta sao?”
Nàng có chút ảo não: “Hình như không có tác dụng gì.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Bùi Nguyên cũng không ngạc nhiên chuyện Tô Minh Dụ lại đến đây, ngược lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chưa, đang chờ chàng về.” Bảo Ninh bị hắn chuyển chủ đề, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Trời còn sáng đâu, sao chàng về sớm như vậy.”
“Trở về cho nàng ăn.” Bùi Nguyên ném một cái túi còn lại trong tay vào trong lòng của Bảo Ninh: “Ngụy Mông đi một chuyến đến kinh thành, mang về không ít đồ tốt, hắn thèm ăn, hắn nói ngon nhất định là ngon, nàng xem thử bên trong có cái gì.”
Nói xong, hắn lại cởi vạt áo trước, lấy ra bao đựng vịt sốt tương còn nóng hổi: “Đây là mua trên đường Lật Hồ, cửa hàng vịt mới mở bên cạnh Như Ý Lâu, vừa đúng nàng chưa ăn cơm, mau tới ăn.”
Bảo Ninh nghe mùi thơm của vịt đã sớm đói bụng, bây giờ cơn thèm ăn lập tức ập đến, nhanh chóng ném cơn bực tức Tô Minh Dụ ra sau đầu đi.
Nàng mở cái túi Ngụy Mông đưa. Mấy giấy dầu bọc bánh bao không nhân và bánh nang (món ăn chính của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc, Trung Quốc)。, nửa cân thịt bò, nửa cân thịt lừa, còn có không ít bánh ngọt, đủ màu sắc. Ngụy Mông và Bùi Nguyên đều không ăn đồ ngọt, chắc chắn là mua về cho nàng.
“Ngụy tướng quân thật có lòng, ngày khác mời hắn ăn cơm!” Bảo Ninh thật vui vẻ, nàng lại đến bên cạnh bàn nhìn Bùi Nguyên tách vịt chân.
Thịt đùi thơm mềm bóng bẩy nhìn rất đã, bởi vì Bùi Nguyên đặt trong ngực trên đường mang về nên còn rất nóng. Bảo Ninh hỏi: “Vịt này bao nhiêu tiền?”
“Không biết.” Bùi Nguyên rủ mắt nhìn nàng: “Gia là người mua đồ phải hỏi giá sao? Ném một thỏi bạc ra không cần thối lại.”
Bảo Ninh cười hắn: “Giả vờ xa hoa, khoác lác.”
“Ăn đi.” Bùi Nguyên hừ lạnh một tiếng, cầm giấy dầu bọc cái đùi đưa cho Bảo Ninh: “Nàng ngồi xê ra ngoài ăn đi đừng làm bẩn giường.”
Hắn nhét một chân còn lại vào trong tay Bảo Ninh, sau đó hắn cầm mông và nửa cái ức vịt ra ngoài, huýt sáo một tiếng, hai con chó đều chạy tới.
Bùi Nguyên ném xuống đất, nhìn bọn nó một hồi mới quay lại phòng.
“Cát Tường là con chó cái, cho dù bề ngoài của nó thô lỗ đến đâu thì cũng chỉ là một con chó cái.” Bùi Nguyên hỏi Bảo Ninh: “Nàng nói xem, Cát Tường và A Hoàng ở chung với nhau cả ngày lẫn đêm, có thể nào lâu ngày sinh tình hay không?”
Bảo Ninh nói: “Quản rộng như vậy làm gì, phù sa không chảy ruộng ngoài, có tình cảm cũng rất tốt.”
Bùi Nguyên thấp giọng cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ngồi xuống, cũng bắt đầu ăn, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ta không mỉa mai Tô Minh Dụ, ta muốn xem thử nàng ta còn có thể làm ra chuyện gì.”
Nhắc đến nàng ta, Bảo Ninh nhíu mày: “Chẳng qua là cảm thấy đại tẩu rất kỳ lạ, nói chuyện cũng giống như có ý riêng, nhưng nếu nói nàng ta thật sự làm chuyện gì xấu thì cũng không có. Ta tức giận với nàng ta, cũng có vẻ ta hẹp hòi, huống hồ phụ nhân trong lúc mang thai, cảm xúc không ổn cũng bình thường…”
Nàng nhớ tới vòng tay hình răng chó, nuốt thịt xuống rồi lau tay, lấy ra cho Bùi Nguyên nhìn: “Chàng nhìn, hôm nay đại tẩu đưa ta cái này.”
Bùi Nguyên nói: “Ta biết. Ta đã căn dặn Trần Già, hắn đã sớm bẩm báo cho ta.”
Bảo Ninh phát hiện Bùi Nguyên không thích hợp. Hôm nay lúc hắn nói chuyện, luôn luôn rất bình tĩnh, không phách lối như trước đây. Hơn nữa lại có tâm tình lảm nhảm việc nhà cùng nàng, còn quan tâm tới Cát Tường là chó đực hay là chó cái. Bảo Ninh gặm gặm thịt còn trên xương vịt, nhìn Bùi Nguyên một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Chỉ là nhớ tới một số việc.” Bùi Nguyên di chuyển vòng tay này hai lần, chợt ném trên mặt đất, hỏi Bảo Ninh: “Nàng tin số mệnh sao?”
Bảo Ninh chần chờ nói: “Ừm… cũng được.”
“Vẫn được là có ý gì.” Bùi Nguyên cười lên: “Trước kia ta không tin, bên cạnh phụ hoàng ta có một tên Quốc Sư họ Cung, chuyên lên đồng viết chữ, nghe nói tính toán rất chuẩn. Ta không thích hắn ta, người khác nói hắn là tiên phong đạo cốt, ta mắng hắn giống khỉ lông trắng ở sau lưng, có một lần bị Bùi Tiêu cáo trạng đến chỗ phụ hoàng, còn đánh ta một trận. Bùi Tiêu là tên tiểu nhân, bảy tám tuổi đã biết cáo trạng, nhưng sau này hắn không làm những chuyện bỉ ổi vụn vặt như vậy nữa, có lẽ là mẫu phi hắn hắn khuyên bảo hắn, nói làm như vậy khiến người khác cảm thấy hắn không ra gì… Cho nên về sau, Bùi Tiêu vẫn luôn đang cố gắng làm một người nghiêm chỉnh.”
*Tiên phong đạo cốt: là người tu tiên (mê tín)
Bảo Ninh nghe hắn kể chuyện xưa, cũng cười theo.
Bùi Nguyên nói tiếp: “Sau này ta phát hiện, trên vách tường trong cung điện của mẫu phi ta, trên đồ trang sức của bà, đều có vài vật kỳ lạ, gỗ đào, răng chó, còn có một tấm hình Thần Chung Quỳ. Mãi cho đến sau khi bà chết, ta mới biết được, đây là bởi vì số mệnh của bà ấy không tốt, Cung Quốc Sư kia nói bà ấy có mệnh quỷ, Ngũ Phúc không được đầy đủ, còn tổn hại dương khí người khác, làm hậu phi sẽ khiến quốc vận xấu đi. Nhưng lúc ấy phụ hoàng trẻ tuổi nóng tính, càng muốn nạp bà vào cung, nàng đoán làm gì?”
*Thần Chung Quỳ: Chung Quỳ: tay phải cầm bút, tay trái cầm kiếm bén, trừng mắt há miệng, sắc mặt nổi giận xung thiên, là hình tượng mà dân gian rất thích dùng làm thần trừ tà thâu hoạch điều tốt. Từ thời Đường, dân gian đã phổ biến việc sùng bái ông thần mặt mày hung dữ mà tâm chính trực nầy.
Bảo Ninh hỏi: “Làm gì rồi?”
“Năm bà ấy vào cung, Trường Giang vỡ đê, nước sông chảy xiết, bao phủ hết ruộng đồng mênh mang. Mọi người đều nói, mệnh quỷ cũng đã linh nghiệm.”
Bảo Ninh sợ run cả người: “Nhưng chuyện này cũng không thể nói như vậy được, cứ cách mấy năm thì Trường Giang sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa tiến cung với Hiền Phi nương nương còn nhiều phi tử khác, sao có thể đều tính trên đầu Hiền phi nương nương?”
Bùi Nguyên nói: “Bà ấy được sủng ái nhất, cho nên mũi nhọn chĩa về người bà ấy. Hơn nữa đế vương luôn luôn yêu xã tắc giang sơn hơn, bất cứ thứ gì chỉ cần uy hiếp đến giang sơn của hắn thì hắn sẽ bối rối, chuyện này cũng không có gì đáng trách. Khổ là ở chỗ, hắn là đế vương yêu mỹ nhân, hắn cảm thấy số mệnh mỹ nhân không tốt, nhưng lại không nỡ để nàng đi, cho nên dùng cách của Cung Quốc Sư, đổi tên cung điện, đưa cho bà ấy mang một chút trang sức kỳ lạ, ép buộc bà ấy cứ vào ngày 15 hàng tháng phải uống nước phép, để cứu vớt chút tai hoạ do số mệnh của bà ấ mang lại.”
Bảo Ninh cảm thấy ly kỳ, nhưng lại là hợp tình lý.
Nàng chậm rãi bắt lấy tay Bùi Nguyên muốn cho hắn một chút an ủi.
“Ta không biết cách phụ hoàng đối xử với bà ấy rốt cuộc có được tính là tốt không, nhưng hắn đối ta cũng được tính là tốt. Nếu như mẫu phi ta không chết, ta không đi điều tra thì những chuyện đó hắn sẽ vĩnh viễn sẽ không nói cho ta biết. Ta sẽ rất cảm kích hắn.” Bùi Nguyên dừng một chút, tiếp tục nói: “Thế nhưng mẫu phi của ta chết rồi.”
“Ngay cả bà ấy chết như thế nào ta cũng không biết.”
“Ta nhớ khi đó khoảng tám chín tuổi, lúc ta dùng cung bắn chim thì làm đứt dây buộc ngọc bội.” Bùi Nguyên khoa tay miêu tả với Bảo Ninh, hắn nhắm một con mắt giống như lúc bắn tên và bật cười: “Bà ấy rất vụng, nói thật, ta cũng không biết ngoại trừ khuôn mặt thì phụ hoàng ta còn coi trọng mẫu phi ta chỗ nào, vì ngay cả một bộ y phục bà ấy cũng không thêu được… quay lại câu chuyện, bà ấy đi tìm Cao Quý Phi sửa dây ngọc bội. Cao Quý Phi là mẫu thân của Bùi Tiêu, khi đó bà ta vẫn chỉ là Cao mỹ nhân, hai người còn là tỷ muội tốt. Đúng là mỉa mai, sao trong cung có thể có tỷ muội, mẫu phi của ta quá mức đơn thuần.”
“Sau đó mẫu phi ta không bao giờ trở về nữa.” Bùi Nguyên nói: “Ba ngày sau phát hiện thi thể của bà ấy trong hồ, thi thể sưng vù thấy không rõ mặt, nhìn thấy y phục mới nhận ra được. Phụ hoàng phái người đi điều tra, nói bà ấy bị một tú nữ họ La tiếng cung cùng năm với bà ấy đẩy xuống hồ, nói rằng bơi vì tú nữ kia ghen ghét. Đại Lý Tự Khanh họ Nghiêm, chắc tên là Nghiêm Duy Thường, hắn phá án rất nhanh nhẹn, tú nữ họ La kia bị xử tử, mẫu phi của ta cũng được an táng, thụy hào* là Đoan Bình.”
*Thụy hào: còn gọi là hiệu bụt hoặc tên kèm, là một dạng tên hiệu sau khi qua đời.
Bảo Ninh nhìn vào mắt Bùi Nguyên, hắn vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút bi thương nên có.
Bảo Ninh cảm thấy đau lòng. Nàng không thể nghe được nữa, nhưng nàng phải đối mặt với những quá khứ này cùng với Bùi Nguyên.
“Nếu như chuyện tới đây thì thôi.” Bùi Nguyên híp híp mắt: “Thế nhưng sau này lúc ta mười hai tuổi, ta xông nhầm vào giả sơn (hòn non bộ), phát hiện một bộ xương trắng ở sâu trong chỗ đó, trong tray bộ xương trắng này nắm chặt viên ngọc bội bị đứt dây kia.”
“Cho nên, rốt cuộc mẫu phi của ta chết như thế nào? Rốt cuộc thi thể nào mới là của bà ấy? Ta cầu xin phụ hoàng đi điều tra, hắn nói với ta, chuyện cũ đã qua rồi, không nên động đến phần lăng mộ, để bà ấy an nghỉ đi.”
“Bà ấy thật sự được an nghỉ sao?”
Bảo Ninh không biết nên có biểu cảm gì, cũng không biết phải an ủi Bùi Nguyên như thế nào. Bây giờ hình như hắn đã thật sự buông xuôi khi nói về chuyện cũ, từng cái nhăn mày từng sự giận dữ cũng giống như một người ngoài cuộc, nhưng Bùi Nguyên như vậy mới khiến Bảo Ninh cảm thấy sợ hãi. Nàng sợ Bùi Nguyên đè nén những chuyện này vào sâu trong lòng, chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh để che giấu. Bảo Ninh hy vọng bây giờ Bùi Nguyên ôm nàng khóc một trận hơn, nàng không muốn Bùi Nguyên quá mức kiên cường, chí ít đừng như vậy ở trước mặt nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Bảo Ninh mơ hồ có linh cảm, nếu như là Thánh Thượng giết Hiền Phi , Bùi Nguyên có sụp đổ một lần nữa khi mọi chuyện lộ ra chân tướng không?
“Chúng ta không nghĩ đến những chuyện này nữa!” Bảo Ninh bỗng nhiên tiến lên ôm lấy Bùi Nguyên: “Đừng nghĩ nữa.”
Bùi Nguyên cười nói: “Chuyện này còn phải cảm tạ đại tẩu, nếu không phải nàng ta suy nghĩ tìm cách khích bác nàng, thì ta cũng không tìm thấy cơ hội nói chuyện này với nàng.”
Bảo Ninh ngẩng đầu hôn cằm của hắn một cái.
Bùi Nguyên ôm lấy nàng, hỏi: “Vịt om tương ngon không? Sức ăn của nàng cũng không nhỏ, ăn cả hai cái chân vịt, ngay cả lớp da cũng không để giành cho ta.”
Hắn chuyển chủ đề, trong lòng Bảo Ninh còn nặng trĩu, nàng cũng không nhắc lại chuyện này, thuận theo Bùi Nguyên nói: “Cũng tạm, nhưng con vịt đó không béo. Nghe nói những con vịt mà chỉ ăn cây trúc hoặc lá sen, sau khi nó lớn thì làm tương vịt muối ăn sẽ ngon hơn, có loại mùi vị thơm ngát của tự nhiên.”
Không khí trong phòng thoáng thay đổi.
Bùi Nguyên “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Con vịt ăn trúc, đồ cứng như vậy, cuống họng nó không bị rách sao?”
Bảo Ninh hỏi: “Ta chưa từng làm một con vịt, sao ta biết…”
Bùi Nguyên nói: “Về sau nuôi một con thử xem.”
Hắn ôm Bảo Ninh đứng lên, để nàng chân trần đứng ở trên giường, chỉnh sửa y phục cho nàng, nhíu mày hỏi: “Có y phục trắng hoặc đen không? Đừng mặc đồ đỏ.”
Bảo Ninh mê mang hỏi: “Đi đâu?”
Bùi Nguyên đáp: “Hôm nay là ngày giỗ mẹ chồng nàng, ta dẫn nàng đi đốt chút tiền cho bà ấy. Không thể đến thái miếu, nên chỉ cần đốt ở góc tường trong viện tử là được, nàng mặc màu trắng, đừng mặc y phục xanh đỏ loè loẹt.”
Bên ngoài trời đã tối. Bảo Ninh nhanh chân đến ngăn tủ tìm y phục, oán trách hắn: “Sao không nói sớm! Mấy ngày trước chàng nói với ta cũng được, ta chuẩn bị cẩn thận một chút.”
“Không có gì cần chuẩn bị, chỉ như đi ngang qua, cũng coi là hỏi thăm bà ấy.” Bùi Nguyên thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, không ngẩng đầu nói: “Mặc nhiều chút, ban đêm gió rét.”
…
Triệu Tiền trang điểm ăn bận, nhìn vào gương xem xét cẩn thận, chắc chắn không bị lộ gì, lại bôi son lên miệng, cất bước đi ra ngoài.
Trên đường đi hắn đều đang nghĩ đợi chút nữa nhìn thấy Bùi Nguyên thì nên nói cái gì, làm sao để để lại một dấu son môi trên vạt áo của Bùi Nguyên mà Bùi Nguyên không biết, còn có thể toàn thân trở ra.
Đừng trách hắn nghĩ ra những chiêu trò ghê tởm này, cách càng thô tục thì càng dễ dùng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì dùng cách gì cũng được.
Trong viện tử của Bảo Ninh đen như mực, chính phòng cũng không có đèn sáng. Triệu Tiền đang buồn bực thì liếc mắt nhìn thấy ánh lửa quỷ dị ở góc tường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!