Nàng hừ lạnh một tiếng, ai thua cũng chưa chắc.
Trời đã tối hẳn, Thẩm Du Khanh đứng thẳng người, đối mặt với hắn: “Lại đây.”
Ngụy Nghiên nhướng mày.
Đứng một lát, hắn bước lại gần nửa bước. Hai chân sau vừa đặt xuống thì “rầm” một tiếng, cửa sổ trước mặt đột nhiên đóng lại, bụi mù mịt, xộc vào mũi, thứ nàng vừa lau kia trở lên vô ích.
Ngụy Nghiên bị tro bụi làm ngạt thở, bất giác nheo mắt lại, đứng đó nhìn bóng người mảnh khảnh bên cửa sổ, đột nhiên đưa tay sờ sờ sống mũi nhuốm tro, không biết từ đâu cười ra tiếng.
Tính tình này đúng là do quen mà sinh ra.
…
Rạng sáng hôm sau, gió cát nhẹ hơn, cả thành đầy cát.
Phòng trong giường cứng, xà nhà phủ đầy mạng nhện, thỉnh thoảng có bụi rơi xuống, Thẩm Du Khanh buổi tối ngủ không ngon, gần như không nhắm mắt lại, khi tỉnh dậy cảm thấy chóng mặt.
Nằm thẫn thờ trên giường một lúc, nghĩ thầm chờ sau khi làm xong chuyện này, mình sẽ không bao giờ đến cái nơi tồi tệ này nữa.
Thời tiết khắc nghiệt, con người hoang dã, không có chỗ nào khiến người cảm thấy thoải mái.
Rửa mặt chải đầu xong, Thẩm Du Khanh đội mũ đi ra ngoài.
Dân xá* có bốn sân nhỏ, cơm nước hàng ngày đều ở trong phòng ấm của nhà chính, chỉ có thể chứa ba bốn người.
*Dân xá: Ý chỉ nhà của người dân.
Ngay khi Thẩm Du Khanh bước vào phòng, mấy bức tường bằng đất đổ sụp, những bức tường đổ nát, trên nóc nhà mấy đống cát vàng rơi xuống phủ đầy mặt bàn.
Nàng cau mày.
Đêm qua sau khi chia nhà ở, phòng của nàng là tốt nhất, phải dọn đi dọn lại mới thấy được bộ dáng cũ.
Dọn món xong, Lý thị vội vàng lau tay, thận trọng nói: “Chỗ chúng ta nhỏ, thứ tiếp đãi cũng không nhiều, mong mấy cô nương không ghét bỏ.”
Đêm qua khi đoàn người kia vào thành, Người đàn ông cầm đầu thân hình to lớn, bên hông vác đao, lông mày lạnh lùng, khí phách phi thường, nhất định không phải người bình thường. Dân xá không dám mạo phạm nên vội vàng mở cửa tiếp đãi. Vào nhà còn cho họ một khoản tiền, bọn họ thậm chí còn tận tâm hơn nữa.
Thẩm Du Khanh đi tới, băng ghế gỗ hình vuông khá sạch sẽ, nàng nhấc váy ngồi xuống.
Đồ ăn địa phương được bày trên bàn, cũng đủ để thấy thực sự tận tâm, còn có thêm hai đ ĩa thịt nướng.
“Đa tạ.” Thẩm Du Khanh nói.
Lúc này Lý thị mới cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng xua tay không cần. Nhìn thấy nước da trắng nõn và khí chất cao quý của cô gái này, vốn tưởng rằng nàng sẽ chán ghét, cũng may cô gái này tính tình hòa thuận.
Lý thị thở phào nhẹ nhõm rời khỏi phòng. Lục Hà vội vàng dùng khăn tay sạch sẽ lau bát đũa, nhìn thoáng qua trên bàn đống thức ăn không thể nhận ra, thỉnh thoảng còn có cát rơi xuống, do dự nói: “Tiểu thư, trong xe còn có chút đồ ăn, hay là để nô tỳ hâm nóng cho người? Người lên xe ăn đi.”
Nàng biết tiểu thư ưa sạch sẽ, những thứ này chắc không cho vào bụng được.
Thẩm Du Khanh tối hôm qua không ăn cơm, đúng là giờ rất đói bụng, nhưng hiện tại ăn gì cũng không có cảm giác.
“Không cần.”
Thẩm Du Khanh nói xong, rèm ngoài vén lên sau, một bóng người đi vào, nàng ngước mắt nhìn xem, thấy người đó là ai lại cúi đầu xuống.
Lục Hà nhìn hết cái này đến cái khác, cuối cùng cúi đầu rời khỏi phòng.
Ngụy Nghiên ngồi xuống, nhặt một thứ gì đó màu đen đến mức không thể nhìn thấy nó là gì, ném vào miệng mà không lấy khăn tay lau.
Hắn thật thô lỗ, chỗ nào cũng cũng có thể nghỉ được, thứ gì cũng ăn được, không kén chọn.
“Không đói?”
“Không đói.”
Ngụy Nghiên thấy nàng mặt còn nghệt ra, liền đoán nàng khó chiều đến mức không quen mấy thứ này.
“Hôm nay không thể rời đi, phải ở lại một đêm. Ngươi tính vẫn không ăn?”
“Vì sao không thể đi?” Thẩm Du Khanh ngẩn ra một chút, nhìn hắn, vết đỏ tối hôm qua đã không còn ở khóe mắt.
Ngụy Nghiên để đũa xuống, “Lát nữa sẽ nổi bão cát.”
Gió cát mạnh, nếu còn cố chấp đi, không khéo cả người và ngựa đều bị chôn vùi.
“Chỗ tàn tạ.” Thẩm Du Khanh đảo mắt đi, lẩm bẩm nói.
Ngụy Nghiên rất có hứng thú nhìn nàng, “Lúc trước bảo ngươi đi ngươi không đi.”
“Đương nhiên là không thể đi.” Thẩm Du Khanh xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên gió lại nổi lên.
Ngụy Nghiên thấy nàng cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa khuôn mặt hướng về phía hắn, đôi môi tròn hồng hơi cong lên, đầu môi mọng thịt giống như quả anh đào đầy đặn.
Hắn gắp một miếng thịt dê nướng cắn vào miệng, quai hàm di chuyển, lực không nhỏ.
“Chỉ vì ta?” Hắn cố ý nói một cách mơ hồ.
Thẩm Du Khanh thu hồi ánh mắt, đảo mắt một cái: “Đương nhiên không phải chỉ vì ngươi.”
Ngụy Nghiên vui vẻ, “Còn vì cái gì?”
“Thuần thú.” Thẩm Du Khanh nhàn nhạt phun ra hai chữ, tay chống cằm, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt, móng tay sạch sẽ trắng nõn như ngọc.
Ngụy Nghiên dừng một chút, khi nhìn nàng, đôi mắt đen vô thức nheo lại, trên môi mang theo nụ cười, khẽ nói: “Dã thú ở Mạc Bắc rất hoang dã, cẩn thận kẻo bị ăn không còn một mảnh.”
…
Đúng lời Ngụy Nghiên nói, bão cát không ngừng thổi mãi cho đến buổi chiều. Nửa canh giờ nữa là tối, ban đêm đi trong đại mạc rất khó, chỉ có thể hoãn chuyến đi sang ngày hôm sau.
Lúc này Thẩm Du Khanh mới cảm thấy đói, nàng đã một ngày không ăn gì, chỉ uống ít nước, bụng trống rỗng, thực sự rất khó chịu.
Nàng đang nửa dựa vào giường, cuốn sách cầm trên tay không vào một chữ.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thẩm Du Khanh thấp giọng bảo cứ vào.
Lục Hà vừa vào phòng đã mang theo mùi vị khác thường, đó là mùi thơm của thức ăn.
Nàng ngước mắt lên.
Lục Hà đặt thức ăn lên đ ĩa trên bàn, “Có thương đội vào thành, Vương gia sai người lấy tiền mua chút thức ăn mới mẻ.”
Nắp vung được mở ra, bên trong là thịt nướng cùng mấy món xào, hình thức không tồi, tươi ngon mới mẻ.
Thẩm Du Khanh hỏi: “Hắn kêu em mua sao?”
Lục Hà gật đầu, “Tiểu thư, Vương gia nhất định sợ người ăn không quen mới gọi người mua.”
Thẩm Du Khanh mím môi và không nói gì.
Đồ ăn rất ngon, Thẩm Du Khanh mặc dù đói nhưng cũng không ăn nhiều, chỉ lưng bụng.
Lúc nàng mở cửa sổ, thấy người đàn ông kia cầm đao trên tay đi ra ngoài, hắn mặc Hồ phục, vai rộng eo hẹp, dáng người cao ráo đ ĩnh đạc, đi theo sau là 3 binh lính, cũng không biết làm gì.
Đến đêm, bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn, bước đi trầm ổn mạnh mẽ, Thẩm Du Khanh mặc áo choàng, xỏ giày bước xuống đất, mở một nửa cửa sổ thì nhìn người đàn ông kia trở về.
Ban đêm nhìn không rõ, chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ dưới ánh trăng. Cánh tay hơi cong, Hồ phục phác họa ra dáng người, tràn đầy vẻ hoang dã.
Thẩm Du Khanh mở toang cửa sổ, Ngụy Nghiên nhạy bén nhìn qua.
“Ngươi lại đi đâu?” Nàng mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ nhàng bay bổng.
Ngụy Nghiên nghe thấy.
Đêm hôm khuya khoắt, nàng mặc áo choàng trong phòng nhìn hắn, tóc dài xõa trên vai, mặc váy mỏng ngang ngực, chắc hẳn là đã ngủ rồi.
Đêm trăng mông lung làm cho những lời này mơ hồ khó hiểu.
Cứ như thể nàng đang đợi hắn về.
Ngụy Nghiên liếc nàng một cái, cầm đao đi tới, “Diệt mấy cái đuôi.”
“Người Khuyển Nhung ư?”
“Ừ.”
“Tại sao bọn họ lại hận ngươi như vậy?” Thẩm Du Khanh hỏi.
Ánh mắt hắn cụp xuống, lông mày nhướng cao, trong đêm tối không phân biệt được thiện ác, đao trong tay cực lạnh, tràn đầy sát ý, nhưng trong đêm lại lấp loáng ánh trăng.
“Ai bảo ta là dã thú hung ác nhất Mạc Bắc.” Ngụy Nghiên cong môi.
Thâm ý.
Thẩm Du Khanh không nói.
Nàng vuốt sợi tóc trước má, “Dã thú luôn có thời điểm sẽ thần phục.”