Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc - Chương 32: Vũ phu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc


Chương 32: Vũ phu


Núi Vu Long nhấp nhô cao chót vót, nhìn thoáng qua tưởng chừng như cao bằng trời. Ngọn núi nguy nga sừng sững đến nỗi mọi người không dám đến gần.

Sau khi đi khoảng hai canh giờ, bọn họ đến chân núi. Gió vù vù thổi qua, trong sơn cốc vang lên tiếng gió rít gào rõ ràng giống như tiếng thú hoang gầm rú.

Tỉnh Liễu lấy nước đưa qua, Thẩm Du Khanh uống vài ngụm.

Trời giá rét, nước đã lạnh từ lâu, bên trong kết thành băng, ngụm nào cũng đầy đá vụn, Thẩm Du Khanh sắc mặt đau khổ.

Ngụy Nghiên liếc mắt một cái, rút ​​túi da bên hông ném qua, không nghiêng không lệch ném vào trong lòng ngực Thẩm Du Khanh.

“Uống chút đi, để xua đi cái lạnh.”

Thẩm Du Khanh sờ chiếc túi da trong ngực, nó được làm bằng kim loại nung chảy, to bằng bàn tay. Nàng lắc lắc trong tay, tiếng nước thật nhỏ, bên trong còn có khoảng gần nửa.

“Ngươi uống rồi à?” Thẩm Du Khanh vô tình nhíu mày.

Ngụy Nghiên chú ý tới động tĩnh xung quanh, “Ở đây gió thổi mạnh, không giữ ấm người trở về sẽ sinh bệnh.”

Thẩm Du Khanh không nói gì, cầm túi da trong tay bất động.

Ngụy Nghiên nhìn đôi tay cứng ngắc của nàng, giật giật khóe miệng, “Ghét bỏ ta sao?”

Thẩm Du Khanh ném hũ da nguyên vẹn trở lại, nói: “Đúng, ghét bỏ ngươi.”

  …

Đám người dừng lại ở một chỗ khuất gió dưới chân núi, Ngụy Nghiên xuống ngựa trước, tất cả mấy người lính theo sau đều lần lượt ghìm cương, Thẩm Du Khanh vén vành mũ lên và hỏi: “Không đi tiếp sao?”

Ngụy Nghiên đứng ở lối vào núi với một thanh đao trong tay, gió trong hẻm núi làm cho ống tay áo Hồ phục của hắn phồng lên, vạt áo phần phật bay đi, hắn híp mắt, đuôi mắt có một nếp nhăn, hắn đứng một lúc, quay lại đáp lời nàng: “Phía trước ngựa không đi được.”

Vào núi chỉ có một con đường, đường đèo hẹp, người đi còn khó huống chi than hình ngựa to lớn hơn.

“Tuyết trên núi dày như vậy, không cần quá ồn ào, chỉ cần có tiếng móng ngựa lớn là có thể sạt lở tuyết rồi.” Hắn nói tiếp.

Thẩm Du Khanh chưa bao giờ đến một ngọn núi tuyết bao giờ, lúc nàng đến đây đã đoán trước lần này đi hái thuốc sẽ không dễ dàng, nhưng nàng không bao giờ nghĩ nó sẽ khó khăn như vậy.

Nàng xoay người xuống ngựa.

Tuyết dày đến nỗi lúc giẫm lên bị chôn vùi đến đầu gối, khiến việc đi lại trở nên khó khăn.

Có tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, “Thấp như vậy sao?”

Thẩm Du Khanh ngước mắt nhìn sang, thấy người đàn ông kia đang đứng nghiêng người, đi ủng da cao đến bắp chân, tuyết đọng còn không vùi đến bắp chân.

“Tên vũ phu.” Thẩm Du Khanh lầm bầm.

“Được rồi, không phải muốn vũ phu này tới giúp ngươi sao.” Hắn nửa dựa vào người, nửa xoay người về phía nàng.

Thẩm Du Khanh lườm hắn một cái, ngẩng đầu nhìn trời, bọn họ sáng sớm khởi hành, lúc này vẫn còn chưa tới trưa, trời còn sáng, hành động phải nhanh thì buổi chiều mới có thể về.

“Đi theo ta vào trong núi, vào trong núi rồi thì động tác nhẹ nhàng, muốn nói chuyện giơ tay lên cho ta biết.”

Thẩm Du Khanh nghiêm túc gật đầu.

Ngụy Nghiên sai hai người ở lại canh giữ, những người còn lại đi theo vào trong.

Hắn nói để nàng đi theo, thật sự là muốn theo sát. Hắn đi trước một bước, giẫm trên tuyết, Thẩm Du Khanh một bước dẫm theo.

Bàn chân chắn rộng và mạnh mẽ, nơi tuyết mà hắn giẫm lên rất chắc chắn. Bàn chân của Thẩm Du Khanh nhỏ hơn rất nhiều. Nàng cụp mắt xuống, không có tâm tư gì đo chân hắn, hắn cả người chắc nịch, chắc chắn phải lớn hơn nàng vài cỡ.

Đường vào trong núi chậm hơn Thẩm Du Khanh tưởng tượng.

Hai bên là vách núi dựng đứng cao chọc trời, tuyết dày bao phủ, nối đuôi nhau, bao phủ dốc đứng góc cạnh, nhìn chung quanh là một mảnh mênh mông màu trắng bao phủ trong màu bạc.

Vào trong núi, dốc quanh co và ít bằng phẳng.

Ngụy Nghiên dừng lại, Thẩm Du Khanh nhìn về phía vách đá, địa hình dốc từ bắc xuống nam, núi non liên tục và tuyết dày đến mức khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Giờ sao nữa?” Ngụy Nghiên quay đầu về phía nàng.

Thẩm Du Khanh liếc nhìn một cái, quay mặt về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Còn phải đi lên trên.”

“Còn đi lên nữa sao?”

Thẩm Du Khanh gật đầu, bóng râm dưới chân núi không có lợi cho sự sinh triển của phù lăng.

Ngụy Nghiên thu hồi ánh mắt và ra hiệu cho mấy tên lính mặc áo giáp đang đi theo, Trương Hòa hiểu ra, ra lệnh cho hai người đứng yên tại chỗ, những người còn lại đi theo.

Lúc đi tiếp, Thẩm Du Khanh kiểm tra hướng gió và nói: “Đi ngược chiều gió đi.”

Ngụy Nghiên ở phía trước, càng lên cao gió thổi càng mạnh.

Chiếc mũ có mạng che mặt của Thẩm Du Khanh rơi xuống đất và phủ đầy tuyết, nàng mặc kệ, tiếp tục đi lên.

Gió quá mạnh khiến Thẩm Du Khanh chịu không nổi, nàng lảo đảo định nghiêng người, một bàn tay to đỡ lấy eo, lông mày Ngụy Nghiên phủ đầy tuyết, hắn run run để nàng đứng yên, Thẩm Du Khanh nắm chặt ống tay áo của hắn.

Ngụy Nghiên cong tay, một tay cố gắng cởi dây thắt lưng da quanh eo, tay kia túm lấy nàng, buộc chặt dây da quanh cổ tay nàng, một đầu quấn quanh cánh tay mình, hắn cúi đầu, cằm bạnh ra, đường cong uốn lượn, lạnh lẽo cứng rắn như bão tuyết ở núi Vu Long.

Sau khi buộc chặt thì di chuyển tiếp trên.

Lên núi mất rất nhiều sức, sau nửa canh giờ, Thẩm Du Khanh bắt đầu mất sức, hơi thở trở nên gấp gáp.

Nàng kéo thắt lưng da, Ngụy Nghiên nhận ra liền quay lại.

Môi Thẩm Du Khanh trắng bệch, hơi thở ra của nàng lập tức hóa thành sương trắng.

“Không đi được nữa sao?” Hắn thấp giọng hỏi.

Thẩm Du Khanh không cậy mạnh nữa, nàng đáp lại.

“Còn bao xa nữa vậy?”

Thẩm Du Khanh trong mắt tràn đầy nước mắt, nàng cố gắng chống đỡ mi mắt, “Cần đến vị trí kia.” Nàng chỉ vào đó.

Ngụy Nghiên nhìn theo hướng nàng chỉ, có một bãi đất trống bằng phẳng, không hề gần.

Để đến được đó phải vượt qua một vách đá với tuyết phủ dày, đường đi đã khó, nhiều người đi theo lại càng khó hơn.

“Chắc chắn sao?”

Thẩm Du Khanh nhìn chằm chằm vào đó, tuyết cao nửa thước, không quá dày, đây là nơi nông duy nhất trên đường đi, một vách đá ở phía đón gió, không có nơi nào khác thích hợp hơn nơi này.

“Chắc chắn.” Thẩm Du Khanh nhìn Ngụy Nghiên nói, “Phù lăng nhất định ở đó.”

Ngụy Nghiên bắt gặp ánh mắt của nàng, cau mày suy nghĩ.

“Ngươi không tin ta sao?” Thẩm Du Khanh thấy hắn không nhúc nhích, lớn tiếng hỏi.

Ngụy Nghiên nói: “Ta đang cân nhắc, con đường duy nhất để đến đó là men theo vách đá kia.”

Tuyết vùi sâu, bề ngoài không nhìn thấy gì, nếu bước nhầm đường, không những bị tuyết lở còn không cẩn thận sẽ bị ngã.

Thẩm Du Khanh do dự, đó là nơi duy nhất nàng chắc chắn, nếu tiếp tục đi không biết sẽ mất bao lâu.

“Có thể đi không?” Thẩm Du Khanh hỏi.

Trong gió lạnh, nàng bị thổi đến mức không mở mắt ra được, giống như nhìn thấy hắn nhếch môi: “Tin ta không?”

Đôi mắt đen của hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như quyết tâm và nhất định phải được.

Thẩm Du Khanh mím môi và “ừm” nhẹ một tiếng không chút do dự.

Ngụy Nghiên ra lệnh cho những người lính mặc áo giáp đi theo, “Ở nguyên tại chỗ đợi lệnh của ta.”

Trương Hòa và những người khác ôm quyền tuân lệnh ngay lập tức.

Vách đá dựng đứng, khi hai người đi đến cuối vách núi, Ngụy Nghiên c ởi thắt lưng da trên cổ tay cô quấn quanh eo, quấn hai vòng rồi mới buông ra.

“Ngươi đang làm cái gì?” Thẩm Du Khanh ánh mắt chuyển động.

Ngụy Nghiên trầm thấp cười nói: “Chỉ sợ ngươi không theo kịp ta.”

Đến lúc này hắn vẫn còn cười được.

Thẩm Du Khanh liếc mắt trừng hắn một cái.

Ngụy Nghiên nói: “Đường không ngắn, cẩn thận để ý đi theo ta.”

Vách đá dựng đứng xiên xẹo, tảng đá lớn trên cao, tảng đá phía dưới thấp, tuyết dày, bọc thành mấy lớp.

Ngụy Nghiên vững vàng bước xuống chân tảng đá, rút ​​từ bên hông ra một thanh đoản đao, cắm lên vách núi, quai hàm căng chặt, gân trên mu bàn tay nổi lên, lông mày cụp xuống, hắn ở trong tư thế cực kỳ mất sức.

Thế rồi lại gật đầu với Thẩm Du Khanh.

Thẩm Du Khanh bước một bước theo đường hắn đi, Ngụy Nghiên móc lấy nàng, đem người ôm chặt trong lồ ng ngực. Cánh tay ôm chặt, ôm lấy eo nàng. Thẩm Du Khanh ngước mắt lên, nhìn thấy rõ chiếc cằm kiên nghị của Người đàn ông kia.

“Đừng để bị phân tâm,” Hắn nói.

Cứ đi một bước, Ngụy Nghiên lại dừng lại chờ nàng.

Thẩm Du Khanh trong lòng căng thẳng, nàng đang đi theo con đường tuyết dưới chân, nhìn lại thì đó là một vực sâu không đáy.

Đi được nửa đường, Thẩm Du Khanh cảm thấy trên chóp mũi có một vệt nước nhỏ, ánh mắt hơi động, nhìn qua thấy hắn đang lúc băng tuyết gió lạnh thấu xương như này nhưng lại đổ mồ hôi hột.

Chỉ còn hai ba bước, Ngụy Nghiên rút đao ra, nhanh chóng thả xuống chỗ khác, cánh tay ôm nàng vào lòng, toàn thân khí lực dồn vào một chỗ, bắp thịt dưới cánh tay căng ra rồi đột nhiên siết chặt, hắn dùng hết sức nhấc bổng nàng lên bằng chiếc thắt lưng da quấn ở tay.

Thẩm Du Khanh đứng vững trên mặt tuyết bằng phẳng, nàng kinh hãi, khoảng cách xa như vậy mà hắn vẫn có thể tự mình ôm qua.

Khi định thần lại, Ngụy Nghiên đã sải bước đi tới, trên eo ghim một con dao găm, mặt mày trầm xuống, hơi thở nặng nề.

Ngụy Nghiên nhìn nàng, “Sợ à?”

Thẩm Du Khanh nói: “Không có.”

Biết nàng chỉ mạnh miệng, Ngụy Nghiên đi vài bước đi tới bên cạnh nàng, “Vách núi là đá lở, không thể đè lên quá nặng.”

Thẩm Du Khanh quay đầu lại, tuyết đã chất đống, không thể nhìn thấy gì.

Hai người đi tìm phù lăng.

Đúng như Thẩm Du Khanh dự đoán, khi bới tuyết lên dưới đáy vách đá, có một mảng cỏ xanh rất lớn, rất dễ thấy trong băng tuyết.

Trong màu xanh lá cây đó, có một loại cây đầu trắng không có gì nổi bật, rễ đen thân xanh, Thẩm Du Khanh vui mừng khôn xiết, dùng khăn tay trong ngực cẩn thận đào rễ của phù lăng từ trong tuyết lên.

Ngụy Nghiên cầm xẻng trong tay, tạo một vòng tròn xung quanh phù lăng, dùng vừa sức đâm xuống, hắn đào phù lăng một cách hoàn hảo mà không tốn chút sức lực nào.

“Đây là thuốc ngươi muốn sao?”

Thẩm Du Khanh phủi đất trên rễ, dùng khăn tay quấn lại, “Ừm, chính là nó.”

Ngụy Nghiên khóe miệng giật giật, “Cỏ này thật quý giá, tốn nhiều công sức như vậy.”

“Một cái đủ rồi sao?” Hắn hỏi.

Thẩm Du Khanh đặt chiếc khăn tay bọc cỏ vào trong ngực, đi dọc theo con đường đến, “Đủ rồi.”

Khi hai người đến mép vực, Ngụy Nghiên lấy chiếc thắt lưng da quanh eo, lại buộc nó vào cánh tay của nàng.

“Ta đi trước đi, ngươi đứng yên ở sau rồi ta kéo ngươi lên.” Ngụy Nghiên nói.

Thẩm Du Khanh liếc nhìn vách đá nơi mình vừa bị ném lại, đôi mắt lóe lên.

Ngụy Nghiên nhìn theo ánh mắt của nàng, “Không dám sao?”

Thẩm Du Khanh không nói gì.

Khoảng cách này thực sự rất xa.

Ngụy Nghiên quay đầu, ánh mắt dán chặt vào người nàng, đột nhiên vội vàng cởi bỏ thắt lưng da trói tay nàng, sau đó tiến tới cở i thắt lưng da trói eo nàng.

“Làm gì vậy?” Thẩm Du Khanh hỏi.

Ngụy Nghiên quấn nửa vòng quanh người nàng, rồi lại quấn nửa vòng quanh mình, thắt lưng da không dài, hai người đan chặt vào nhau.

“Ôm chặt ta đi,” Hắn nói.

Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, đưa tay ôm eo

“Nhắm mắt lại,” Hắn lại nói.

Nàng nhắm mắt lại.

Ngụy Nghiên nhẹ chân, một tay ôm lấy nàng, một tay rút đao đâm vào vách núi, cắn chặt răng, cánh tay dũng mãnh dùng một chút lực dứt khoát đem người nhảy qua.

Bên tai vang lên âm thanh chói tai, tiếng dao cạo vách đá.

Hắn thở hổn hển, từng đợt khí nóng phả ra.

Tim hắn đập thình thịch, khuôn mặt bị gió lạnh xé rách, rõ ràng là cực kỳ lạnh nhưng lại giống như bị lửa đốt trên tay.

“Được rồi.” Thanh âm của hắn khàn khàn khô khốc, mơ hồ có thể nghe được một tia ý cười.

Thẩm Du Khanh mở mắt ra, nâng trán lên, đập vào mắt nàng chính là cằm hắn, sau đó nàng nhìn vào mắt hắn.

Đôi mắt của hắn ta đen nhánh và sáng ngời, giống như hắn chính là vua của ngọn núi này.

Ngụy Nghiên không nói thêm gì, rút ​​đao tiếp tục ra ngoài.

Trên đầu có tiếng gió đập vách, âm thanh r3n rỉ như tiếng than khóc.

Nó truyền đến u cốc, lặp đi lặp lại.

Lớp tuyết trên đỉnh vách đá vỡ ra, liên tiếp vang lên những tiếng đập xuống vù vù.

Ngụy Nghiên ánh mắt ngưng lại, lông mày cực kỳ trầm xuống, Thẩm Du Khanh giống như ý thức được cái gì đó, trong lòng trầm xuống.

Bây giờ bọn họ đang ở trên một vách núi, cách điểm kia ngang một mảnh đất bằng phẳng, cho dù có tới đó cũng không thoát khỏi tuyết lở.

Ngụy Nghiên sắc mặt căng thẳng, cũng ý thức được điểm này.

“Ôm chặt lấy ta.” Hắn cúi đầu nói.

Thẩm Du Khanh vô thức nắm lấy góc eo của hắn.

Ngụy Nghiên dùng chân dẫm lên vách đá, dùng hết sức lực, một tay chống tảng đá, gió mạnh thấu xương, tuyết chất đống trên đỉnh đầu nhanh chóng đổ xuống, cánh tay chéo của Ngụy Nghiên che đỉnh đầu của nàng, chặn hầu hết tuyết.

Càng đến gần bãi đất bằng, Ngụy Nghiên gần như bế nàng chạy nhanh xuống dưới.

Tiếng tuyết lở ầm ầm phía sau như muốn ăn thịt người.

Tim Thẩm Du Khanh đập loạn xạ, Ngụy Nghiên bế nàng, môi mỏng mím thành một đường, chỉ chạy về phía trước, mồ hôi trên trán hắn rớt xuống má nàng.

Con đường phía trước không hề dễ dàng, đặc biệt là trong tuyết dày.

Tuyết lở ngày càng gần hơn, khi đến thâm cốc sâu, bọn họ gần như đã đi vào ngõ cụt.

Ngụy Nghiên dừng lại, không còn nhiều thời gian cho hai người.

Thẩm Du Khanh buộc mình phải bình tĩnh lại, nàng nhìn xung quanh và đột nhiên phát hiện ra một lỗ đen nằm chéo phía sau.

“Có một sơn động ở đó,” Nàng nói.

Ngụy Nghiên nhìn qua, ôm nàng đến sơn động để tránh.

Bên ngoài tiếng ầm ầm ngừng lại, tuyết nhanh chóng cuốn đi, che lấp hoàn toàn con đường lúc đi, hoàn toàn chôn vùi cửa động.

Ánh sáng bị chặn lại, lối vào hang tối om.

Hai người không kịp suy nghĩ nhiều, vừa thoát chết, cả hai ngồi trên vách đá t hở dốc.

Thẩm Du Khanh vẫn còn kinh hoảng, chưa bao giờ trải qua điều gì đáng sợ như vậy, tuyết lở giống như hung thú, nuốt chửng người đến không còn hình dáng.

Bên hông nàng là chiếc thắt lưng da, gần như cả người nàng đều tựa vào trong ngực hắn, bàn tay to lớn ôm chặt eo nàng, hơi thở toàn khí nóng trên đỉnh đầu.

Thô nặng, âm ỉ và có chút kín đáo dâng trào, hắn giống như một con báo phấn khích sau khi săn mồi.

Thẩm Du Khanh liếc nhìn hắn.

Ngụy Nghiên chú ý tới, nhướng mày nhìn nàng, “Muốn nói cái gì?”

Hắn đang ngồi lười nhác, không có một chút biểu hiện căng thẳng nào, đôi mắt đen nhánh sáng rực.

Thẩm Du Khanh cảm thấy người này là một kẻ mất trí rồi.

Nàng ngồi dậy, cúi đầu c ởi thắt lưng da quanh hông.

Nàng cố gắng mở hồi lâu, nhưng cái nút vẫn không nới lỏng chút nào, không biết hắn thắt bằng cách nào.

Ngụy Nghiên đặt tay lên nó, chỉ hai lần tháo nút thắt đã lấy thắt lưng da quanh eo. Thẩm Du Khanh ngồi bên cạnh hắn.

“Có bị thương không?” Hắn hỏi.

Thẩm Du Khanh lắc đầu: “Không có.”

Cả hành trình qua đều là hắn che chở nàng, đúng thật không bị thương chút nào.

“Giờ chúng ta thoát ra bằng cách nào được?” Nàng hỏi.

Ngụy Nghiên một chân duỗi thẳng, chân kia khuỵu xuống, rút ​​dao găm bên hông ra, đập hai nhát vào đầu gối.

“Nơi này âm u, tuyết dày như vậy, Trương Hòa trong thời gian ngắn khó có thể phát hiện chúng ta.” Ngụy Nghiên quay đầu sang một bên, khóe miệng nhếch lên, “Nghỉ ngơi một chút rồi đi vào bên trong xem sao.”

Sơn động này sâu và thông nhau.

Thẩm Du Khanh không phản đối, ngoại trừ y thuật, nàng không biết gì khác, vì vậy chỉ có thể đi theo Ngụy Nghiên.

“Trước khi tới đây, ta hỏi ngươi có sợ không, bây giờ có sợ không?” Ngụy Nghiên vai phải dựa vào tường, vai trái trống rỗng.

Ánh sáng trong hang yếu, không nhìn thấy gì.

Thẩm Du Khanh ôm đầu gối, “Không có gì phải sợ.”

Cùng lắm thì chết thôi, nàng sợ cái gì.

Ngụy Nghiên có chút hứng thú nhìn nàng, “Ta đã nhiều năm không về Thượng Kinh, nữ nhân ở Thượng Kinh đều giống ngươi sao?”

Thẩm Du Khanh nói, “Ngươi lại xem thường ta.”

Ngụy Nghiên đưa tay lau miệng cười, hắn chưa từng nói như vậy.

Ngồi một lúc, Thẩm Du Khanh quay mặt về phía hắn, phát hiện anh nghiêng người sang một bên, để trống nửa bên vai, “Ngươi bị thương sao?”

Ngụy Nghiên không để ý, “Không có gì nghiêm trọng.”

Thẩm Du Khanh không hỏi nhiều, tự hỏi không phải có phải do hắn da dày thịt béo hay không, hắn ta luôn không quan tâm đ ến vết thương của mình như vậy.

Một lúc sau, bầu trời dường như trở nên tối sầm, xung quanh tối đen như mực, duỗi cả bàn tay cũng không nhìn thấy gì.

Thẩm Du Khanh không nhìn thấy hắn, nàng ngập ngừng gọi: “Ngụy Nghiên?”

Một giọng nam trầm thấp từ bên cạnh truyền đến, “Ừm, sao vậy?”

Thẩm Du Khanh mím môi, “Chúng ta khi nào thì đi?”

“Có lạnh không?” Hắn hỏi.

Hang động dày băng tuyết, sau khi thoát chết trong gang tấc, quần áo của Thẩm Du Khanh gần như ướt sũng, răng va vào nhau lập cập.

Môi nàng chạm một chút ướt.

“Uống đi cho ấm người.”

Đó là rượu mà nàng ghét bỏ.

Người trong binh nghiệp thị lực tốt, Ngụy Nghiên đã tìm ra hướng của nàng một cách chính xác.

Thẩm Du Khanh nhận lấy, do dự rồi nhấp một ngụm nhỏ từ miệng bao da.

Ngụy Nghiên nghe thấy động tĩnh, có chút vui vẻ nói: “Sợ ta hạ độc sao?”

Sau khi nghe hắn nói, Thẩm Du Khanh lại uống một ngụm lớn.

Nàng uống hơi vội, rượu của Mạc Bắc rất mạnh, nóng ran cả cổ họng, nghẹn ngào đến ch ảy nước mắt.

Thẩm Du Khanh uống xong trả lại cho hắn, Ngụy Nghiên cầm lấy.

“Đi thôi.” Hắn đứng dậy.

Thẩm Du Khanh theo sát phía sau đứng dậy, nàng không có thị lực như Ngụy Nghiên nên không nhìn rõ, vừa bước một bước đã vấp phải một hòn đá.

Ngụy Nghiên kéo nàng một tay.

Bàn tay rộng, lòng bàn tay nóng bỏng, ôm chặt lấy tay nàng.

Thẩm Du Khanh tay giật giật, nghe thấy người phía trước cười, “Ngã đủ chưa?”

Nàng liền bất động.

Nàng đi theo sau hắn, Ngụy Nghiên bước nhanh, Thẩm Du Khanh gian nan đi theo nhưng không nói lời nào, dần dần th ở dốc, người nọ tựa hồ nghe được, đi chậm lại.

Sơn động này dài, đi một hồi lâu cũng không có lối ra.

Thẩm Du Khanh nhìn về phía trước, nhìn thấy bóng lưng cao thẳng của Người đàn ông kia.

Hắn cao lớn, giống như một ngọn núi cao chót vót.

Đi được một đoạn, lại dừng lại.

Thẩm Du Khanh nhìn về phía trước, hóa ra họ đã đến một ngã ba đường.

“Hướng nào đây?” Ngụy Nghiên quay đầu hỏi nàng.

Hai người vẫn nắm tay nhau, lòng bàn tay tràn đầy hơi nóng của hắn.

Thẩm Du Khanh lắc đầu và nói thật, “Không biết.”

Ngụy Nghiên nói: “Tùy tiện chọn một cái đi.”

Nàng suy nghĩ một lúc, sau đó chọn và chỉ, “Bên phải đi.”

Sau đó cả hai đi về phía hang động bên phải.

Thẩm Du Khanh đã tiêu hao quá nhiều sức lực, hai chân mềm nhũn không thể gắng sức.

Ngụy Nghiên chú ý tới, móc eo nàng, “Đi không được nữa sao?”

“Ừ.” Thẩm Du Khanh thở hồng hộc, “Mệt quá.”

Ngụy Nghiên hai tay đỡ eo nàng, trong động quá hẹp, chỉ một người lọt qua. Hắn gần như đem nàng bao chặt quanh người, lưng nàng áp vào ngực hắn, nhịp tim nóng bỏng.

“Ta đi theo ngươi.” Giọng nói uể oải, phát ra từ lồ ng ngực hắn.

Thẩm Du Khanh lỗ tai tê dại, dùng sức đẩy hắn về phía trước.

Bám chặt lấy, nàng để hắn chịu gần như toàn bộ trọng lượng của mình.

Đi không biết bao lâu, phía trước có một tia sáng yếu ớt, Thẩm Du Khanh hai mắt lóe lên, bước chân càng nhanh, ánh sáng càng ngày càng sáng, lọt vào tầm mắt mọi người, bọn họ rốt cục đi ra.

Thẩm Du Khanh kinh ngạc quay đầu lại, nắm Ngụy Nghiên tay, “Chúng ta ra ngoài!”

Đôi mắt sáng hơn bao giờ hết, niềm vui của phần đời còn lại sau cơn tai biến.

Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt nàng, sóng sánh sáng ngời, trong mắt hắn như có một vũng nước mềm mại, ánh mắt rơi xuống bàn tay nàng đang nắm chặt, mềm nhũn.

Hắn nhìn xuống nàng, gật đầu, “Một lựa chọn tốt.”

  …

Bên ngoài chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt, bọn họ cũng không biết mình đã ở bên trong bao lâu.

Không có gì ngoài tuyết.

Trái tim kích động của Thẩm Du Khanh lại nguội đi.

Ngụy Nghiên nhìn hướng gió, “Nơi này là hướng bắc, hình núi cách chỗ chúng ta rời đi không xa.”

Nhưng trời đã tối, đường khó đi, xung quanh là núi non trùng điệp, không ai dám chắc có hay không lại một đợt tuyết đẩy núi nữa.

“Trở về sơn động nghỉ ngơi một đêm đi.” Ngụy Nghiên nói.

Không còn cách nào khác, Thẩm Du Khanh gật đầu.

Hai người lại quay trở lại.

Hang động bên trong phải rộng rãi, giày và tất của Thẩm Du Khanh đều ướt, nàng đang run lên vì lạnh.

Trong đêm lạnh không có gì để đốt, Thẩm Du Khanh co người sang một bên, tay chân lạnh cóng.

Có tiếng c ởi quần áo bên tai.

Thẩm Du Khanh nhìn sang: “Làm gì vậy?”

Nghe thấy nàng cảnh giác như thỏ, Ngụy Nghiên cười nói: “Ta có thể làm gì sao?”

Hắn cởi áo khoác ngoài và bước tới, hơi thở Người đàn ông phả vào mặt nàng.

“C ởi quần áo ướt ra cho thoải mái đi,” Hắn nói.

“Ta không lạnh.” Thẩm Du Khanh kiên quyết.

“Được, ngươi không lạnh.” Ngụy Nghiên cười cười, ngồi dựa bên cạnh, duỗi chân lười biếng dựa vào người nàng..

Trời giá rét, quần áo trên cơ thể gần như ướt sũng, dính vào cơ thể vô cùng khó chịu.

Vào ban đêm, Thẩm Du Khanh rùng mình vì lạnh, răng va vào nhau lập cập.

Người kia vươn cánh tay dài duỗi qua. Thẩm Du Khanh nửa mở mắt ra, người đã nằm trong vòng tay hắn, được bao phủ bởi một bộ đồ Hồ phục dày.

Hắn dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, cả người nóng bừng, xua đi rất nhiều giá lạnh.

Thẩm Du Khanh giãy giụa một chút, lại bị hắn đ è xuống, thấp giọng nói: “Áo quần đều cho ngươi, ta lạnh.”

Nàng bĩu môi, rõ ràng là không tin, nhưng đã quá mệt mỏi nên không vùng vẫy nữa.

Ngụy Nghiên ôm nàng, đem cả người nàng ôm chặt trong vòng tay của mình.

Nàng ấy mềm mại, chỗ nào cũng vậy.

Bàn tay to dường như mất khống chế, đang định chạm vào chỗ mềm mại kia, thấy nàng mệt mỏi đang ngủ say liền dừng động tác lại.

Hắn tựa vào cổ nàng, nhìn nàng ngủ say, không khỏi dùng môi cắn vào vành tai nàng, động tác nhẹ đến mức nàng hoàn toàn không phát hiện ra.

Nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại kia một hồi, Ngụy Nghiên không khỏi giật giật khóe miệng, lần này lão già kia chọn đúng người rồi, người này đặc biệt tới đây để chuyên trị hắn.

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN