Thẩm Du Khanh không nói.
Ngụy Nghiên dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, “Ta và nàng hiện tại ở cùng nhau, Tần Thất đã thấy, không chừng khi nào đó sẽ truyền đến Thượng Kinh, tên mọt sách kia cũng biết, nàng cho rằng hắn sẽ không nghĩ tới cái khác sao? “
Đúng vậy, mặc dù giữa nàng và hắn không có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn ta phóng túng như vậy, luôn bắt nàng làm chuyện như kia. Cho dù nàng không thẹn với lương tâm nhưng tiên sinh sẽ không thèm để ý.
Thẩm Du Khanh nói: “Tiên sinh có ơn cứu mạng với ta.”
“Cho nên lấy thân báo đáp?” Ngụy Nghiên cười nói, “Ngàng đâu giống loại người này.”
“Ngươi biết cái gì?” Thẩm Du Khanh trừng hắn một cái.
Ngụy Nghiên cứng quai hàm, thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng, lông mày thanh tú, môi hồng nhuận, cũng thấy nàng không có tức giận như vậy.
Như nào cũng đều là của hắn.
“Sáng mai dậy sớm khởi hành,” Hắn nói.
Thẩm Du Khanh gật đầu.
…
Rạng sáng ngày hôm sau, xe ngựa lên đường.
Thẩm Du Khanh đeo mạng che mặt và lên xe.
Nàng nhìn người đàn ông trước mặt ngựa, hắn dường như có cảm giác, quay lại nhìn nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Du Khanh nhàn nhạt dời tầm mắt.
Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Du Khanh nhìn bầu trời u ám, khói bụi trong sa mạc, không chỗ nào không hùng vĩ tráng lệ, cũng không biết đã chôn cất bao nhiêu xương người ở đây.
Nàng suy nghĩ cả đêm về những lời của Tần Thất, không biết tại sao lại cảm thấy từ khi mình đến Mạc Bắc hình như có thứ gì đó đang từng chút một thay đổi, nàng đã chìm đắm trong đó.
Dường như nàng đã đi vào ngõ cụt, vào không được, ra cũng không xong.
…
Đến lúc nghỉ ngơi giữa đường, Thẩm Du Khanh xuống xe ngựa.
Bầu trời vẫn còn u ám, mây nhẹ trôi, cảnh tượng suy tàn.
Thẩm Du Khanh nhận lấy chiếc bình Tỉnh Liễu đưa cho và uống hai ngụm nước, nước lạnh cuộn vào cổ họng.
Nàng đậy túi nước lại, Tỉnh Liễu cất nó đi.
“Bao lâu nũa sẽ tới?” Thẩm Du Khanh hỏi.
Ngụy Nghiên vừa mới từ xa đi thị sát trở về, tay cầm đao, bên ngoài gió cát dày đặc, hắn cưỡi ngựa, trên lông mày còn dính cát vàng.
Hắn vỗ vỗ bờ vai hai cái, “Trên bản vẽ thì phải xuất quan một chuyến, cần đi nhanh, trước khi trời tối có lẽ sẽ đến thôn trang để chỉnh sửa.”
Thẩm Du Khanh nhớ lại, đúng là con đường đi về phía tây trên bản đồ đó thực sự là xa nhất.
“Ừ.” Thẩm Du Khanh gật đầu.
“Nàng làm sao vậy?” Ngụy Nghiên nhướng mày nhìn nàng.
Thẩm Du Khanh nhìn đi chỗ khác, chỉnh lại mũ trùm đầu, “Ta có thể sao chứ?”
“Vẫn nghĩ về nó à?” Hắn hỏi.
“Cái gì?”
“Ước định trong miệng nàng.”
Thẩm Du Khanh nhìn hắn với đôi mắt trong veo, “Không phải.”
“Thế nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Có một số việc ta không hiểu thôi.” Thẩm Du Khanh nói.
Ngụy Nghiên lại nhìn nàng, nhướng mày, “Chuyện này nên suy nghĩ kỹ.”
“Vương gia, đã đến lúc đi rồi!” Lệ Túc cao giọng hô.
Y nhìn hai người này một lúc, trông nhão nhão dính dính thế kia, không biết đang nói về cái gì. Không đi luôn thì chắc không kịp, mới đánh bạo mở lời.
Thẩm Du Khanh lên xe ngựa trước, Ngụy Nghiên theo sau.
Cả đội lại lên đường.
Gió và cát thổi dữ dội, cát trên mặt lướt qua như dao cắt.
Nàng vén rèm nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy tất cả đều vô nghĩa.
Trời đã gần tối, uối cùng cũng đến thông trang.
Khi Thẩm Du Khanh xuống xe ngựa, Ngụy Nghiên liếc nhìn nàng, quay đầu ra lệnh cho những binh lính xung quanh mình, sải bước đến gần.
“Vào trong nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai xuất quan.”
Thẩm Du Khanh liếc nhìn trạm dịch đã được sắp xếp, mím môi không nói gì.
“Ừ.” Nàng đi vào.
Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng “Có chuyện gì muốn nói với ta không?”
“Nói cái gì?” Thẩm Du Khanh hỏi.
Ngụy Nghiên nhìn nàng, một đôi mắt đen sáng ngời, dường như có thể nhìn thấu nàng.
“Ta đang suy nghĩ một chuyện.” Thẩm Du Khanh nói.
Ngụy Nghiên hỏi: “Cái gì?”
Thẩm Du Khanh nhướng mắt, “Vô nghĩa.”
“Chọc cười ta sao?” Ngụy Nghiên đưa tay nhéo mặt nàng, Thẩm Du Khanh cũng không tránh, “Trước đây ngươi cũng như vậy sao?”
Ngụy Nghiên dừng lại, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng, “Loại gì?”
Thẩm Du Khanh dời tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Đối xử với nữ nhân đều như vậy.”
Gió cát thổi qua, chớp mắt mọi thứ lại im lặng.
Ngụy Nghiên ánh mắt trở nên âm trầm, “Chỉ có nàng.”
Thẩm Du Khanh mặt không biểu tình, vén lọn tóc lòa xòa bên tai, không nhìn hắn: “Ừ.”
Ngụy Nghiên suýt nữa tức giận nhìn nàng cười, hai tay nhéo mặt nàng, “Hết rồi sao?”
“Nếu không thì sao?” Thẩm Du Khanh nhìn lướt qua, sau đó dời ánh mắt, “Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Ngón tay thô ráp của Ngụy Nghiên đưa lên chạm vào khóe miệng nàng.
“Được rồi, nàng tùy tiện hỏi một chút, ta tùy tiện hôn nàng.”
Ngụy Nghiên cúi đầu và nhẹ nhàng ngậm lấy, Thẩm Du Khanh cũng không trốn tránh.
Hắn làm việc từ trước đến nay một cách tùy tiện, thậm chí hôn nàng cũng không báo trước.
Thẩm Du Khanh nhẹ nhàng thì thầm, “Sao ngươi lại làm như vậy?”
Ngụy Nghiên hôn lên khóe môi nàng, “Ta là kiểu như nào bây giờ nàng mới biết sao?”
Hắn mỉm cười và lướt qua cổ nàng.
Thẩm Du Khanh đẩy hắn, “Có cát.”
Ngụy Nghiên ngậm lấy cần cổ tuyết trắng của nàng, “Ta không chê mà.”
Môi hắn dường như nóng dần lên.
“Tiểu thư, nô tỳ đem chăn từ trong xe tới, người…”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói, Thẩm Du Khanh đẩy lồ ng ngực hắn ra, “Tỳ nữ của ta đến.”
Ngụy Nghiên lại tiến đến môi nàng, cắn đầu môi một chút rồi mới hoàn toàn buông ra.
Hắn thở mạnh, hai tay xoa eo nàng, môi gần như dán lên, “Hôm nay sao thế, ngoan như vậy?”
Giọng nói của Thẩm Du Khanh mềm mại, mềm mại đến mức hắn suýt nữa kìm không nổi.
“Chỉ suy nghĩ kỹ một việc.”
“Cái gì?”
Đôi mắt nàng mơ màng, giống như sóng nước không thể nắm được, “Lúc ở Mạc Bắc, ta cũng không thể đẩy ngươi ra mà.”
Chi bằng cứ kệ đi, muốn ra sao thì ra.
Ngụy Nghiên hừ mũi một cái, “Chỉ vì cái này sao?”
“Nếu không thì là gì chứ?”
Ngụy Nghiên khẽ cười một tiếng, ánh mắt trở nên tối sầm.
“Tỳ nữ của ta vẫn còn ở bên ngoài đấy.” Thẩm Du Khanh có chút sốt ruột.
“Để nàng ta đợi.”
Tỉnh Liễu vừa tới cửa liền nhìn thấy tình cảnh trong viện, không dám phát ra tiếng, vội vàng cúi đầu tránh đi ra ngoài.
Thức ăn của nông hộ không ngon miệng, vì vậy Thẩm Du Khanh gắp hai miếng đã đặt đũa xuống.
Biết nàng có chút đỏng đảnh, Ngụy Nghiên nhanh chóng ăn xong rời bàn ăn.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Du Khanh trở lại phòng của mình, bên ngoài có người gõ cửa.
Nàng mở cửa, thấy Ngụy Nghiên đang đứng bên ngoài.
“Làm gì vậy?” Nàng hỏi.
Ngụy Nghiên nhìn mái tóc xõa ngang vai của nàng, hỏi: “Đói bụng không?”
Nàng cứng miệng nói: “Ta không đói.”
Vốn muốn lui ra đóng cửa lại, lại bị hắn đột nhiên đẩy ra, “Nàng không đói, ta đói.”
“Ngươi đói thì tìm ra làm gì?” Thẩm Du Khanh không kiên nhẫn.
Ngụy Nghiên nói: “Đi theo ta.”
Ngụy Nghiên kéo nàng đến chuồng ngựa, bảo nàng chọn một con ngựa, Thẩm Du Khanh bị gió lạnh thổi, tỉnh táo không ít, nàng đã không ăn một ngày, đói đến mức mềm nhũn yếu ớt, nhưng Ngụy Nghiên còn đứng bên cạnh, đành cắn răng bước lên trụ ngựa kẻo ngã lên người ngựa.
Ngụy Nghiên nhấc người gọn gàng, cưỡi ngựa dắt nàng ra khỏi phủ.
Tiếng ngựa hí vang lên, hắn đi trước dẫn đường, Thẩm Du Khanh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rộng lớn thẳng tắp cùng khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Đôi chân khỏe đến mức kẹp vào bụng ngựa, ngựa cảm nhận được khí thế của chủ, càng chạy dữ dội hơn.
Thẩm Du Khanh nhìn hắn, đi theo phía sau.
Tiếng vó ngựa dừng lại, trước mắt là một vùng hoang vu. Nơi đây khác với những gì nàng đã thấy vào buổi tối khi vừa đến, sa mạc rộng lớn vô biên, những hàng thân cây dày sừng sững trong sương tuyết, đung đưa mạnh mẽ, chắn gió lạnh, vừa mạnh mẽ vừa mạnh mẽ. Ngay cả những người tiều tụy không còn chút kết quả, cũng cảm thấy vẫn có hy vọng sống.
Thẩm Du Khanh xuống ngựa, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc: “Đây là Đào Lai sao?”
Ngụy Nghiên không ngạc nhiên khi cô ấy biết, không ai biết rõ hơn nàng ấy về núi, sông, thực vật, chim và động vật.
“Ta trước đây chỉ biết qua sách vở, chưa từng thấy tận mắt.” Thẩm Du Khanh không đợi hắn trả lời, một mình đi tới, vuốt v e Đào Lai dày đặc thân cây.
Ngàn năm bất tử, ngàn năm sau chết không đổ, đổ xuống ngàn năm vẫn không mục, thân thể sắt thép.
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, thân hình cao lớn thẳng tắp, đứng mê man giữa trời đất, giống như Đào Lai, cực kỳ mạnh mạnh mẽ.
…
Ngụy Nghiên đốt lửa, dựng một cái giá và đặt một con dê béo lột da lên đó.
Nhiệt được kiểm soát hoàn hảo, chẳng bao lâu sau thịt được nướng chín, chảy ra chút mỡ.
Sau khi dụ được sự háu ăn của Thẩm Du Khanh, ngửi thấy mùi thịt, nàng càng đói hơn, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt không đổi kia đã phản bội nàng.
Hiếm khi thấy nàng như thế này.
Ngụy Nghiên lật qua lật lại thịt dê hai lần, bỏ thêm hai thanh củi để lửa cháy to hơn, sau đó rút dao găm bên hông ra, “Đưa khăn tay cho ta.”
Ngọn lửa phản chiếu khuôn mặt của nàng, Thẩm Du Khanh hỏi hắn: “Làm gì vậy?”
Ngụy Nghiên lắc lắc ánh bạc, “Lau dao.”
Thẩm Du Khanh lấy chiếc khăn tay trong ngực ra, đặt nó vào ve áo của mình, thay nó bằng một chiếc khăn mới, nàng cũng chưa dùng qua.
Cách hơi xa, Thẩm Du Khanh sợ lửa, vì vậy nàng đi đường vòng đến chỗ hắn rồi quay người rời đi.
“Chẳng lẽ lúc ăn còn muốn ta mang cho nàng chắc?”
“Tại sao không thể chứ?” Thẩm Du Khanh khẽ ậm ừ rồi ngồi trở lại chỗ cũ.
Ngụy Nghiên cười cười, chưa từng nghĩ tới nàng có thể nghe lời như vậy.
Trên khăn trắng như tuyết với vài nếp nhăn mờ nhạt, bên dưới thêu một bó hoa cúc trắng tinh xảo. Gió thổi qua mang theo hương thơm thoang thoảng, không phải mùi thơm của hương liệu. Đôi mắt Ngụy Nghiên sâu thẳm, không thể cân nhắc hương thơm này đến từ chỗ nào.
Lau xong dao, cắn cầm chuôi dao, đốt lưỡi dao trên lửa.
Xách một góc thịt dê, hắn cắt miếng thịt đùi béo nhất, đặt lên lưỡi dao và di chuyển đến trước mặt Thẩm Du Khanh.
Thẩm Du Khanh ngước mắt lên thấy hắn không khách khí, liền dùng đầu ngón tay nhéo vào xương đùi trên sống dao để bắt lấy.
Thịt mềm và rất vừa miệng.
Thẩm Du Khanh mặc dù đói nhưng vẫn ăn một cách chậm rãi, đoan trang ưu nhã. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở cắn một miếng thịt, hai gò má khẽ động giống như một con sóc chuột trong rừng.
Ngụy Nghiên cách nàng không xa, ánh mắt rơi vào trên môi nàng, hắn thu hồi ánh mắt trong chốc lát, cắt một miếng thịt ở sống lưng, ném vào trong miệng, hai má nhai nhai, rất nhanh nuốt xuống.
Thẩm Du Khanh ăn uống ít, cắn vài miếng lại không thể ăn được nữa.
Khóe miệng có vài vết mỡ, đôi môi đỏ tươi như thoa một tầng mật ong.
Ngụy Nghiên đưa khăn tay cho nàng, Thẩm Du Khanh không cầm: “Bẩn lắm.”
Hắn đã lau con dao của mình, bẩn lắm.
Ngụy Nghiên cong tay, móc chiếc khăn tay vào trong tay, đột nhiên cúi xuống gần, phả hơi thở nóng hổi vào mặt nàng, ngón cái rảnh rỗi của Ngụy Nghiên chạm vào môi kia, quanh năm tay hắn cầm đao, da dẻ thô ráp.
Lúc chạm vào môi nàng, cảm giác giống như chạm vào làn nước mềm mại.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, Thẩm Du Khanh không trốn, hô hấp dồn dập.
“Ngụy Nghiên…” Đôi môi nàng mơ hồ nói gì không rõ.
Cả Mạc Bắc này, chỉ có nàng có gan gọi thẳng đại danh của hắn.
Môi vừa mấp máy, kéo theo hơi thở ấm áp ẩm ướt, ngón tay hắn chạm phải một mảnh nhỏ ẩm ướt.
Ngón cái xoay qua mài lại, vết mỡ nơi khóe miệng nàng còn chưa lau sạch, hắn cúi người xuống, hai tay vòng qua eo nàng, nhếch miệng cười: “Ta còn chưa ăn no.”
Hắn ngậm lấy môi nàng.
Dưới ánh lửa bập bùng, nàng nhìn rõ đôi mắt hắn, cũng nghe rõ nhịp đập của trái tim mình.
Mọi thứ đều im lặng, giống như giờ chỉ có hai người họ trên đời.
Ngụy Nghiên trầm thấp cười một tiếng, thở nhẹ nói: “Làm sao không mắng ta nữa?”
Đôi môi Thẩm Du Khanh khép mở, đỏ mọng như bôi một lớp mỡ, “Mắng ngươi có ích gì không?”
“Vô dụng.” Hắn trầm thấp cười, lại hôn nàng.
…
Khi trở lại phòng ngủ, mặt Thẩm Du Khanh nóng bừng, nàng sờ chuỗi hạt trên cổ, tháo nút thắt sau gáy, cởi ra đặt lên bàn.
Hạt châu mang một thời gian dài đã mòn đi, được mài đến bóng loáng.
Sau này ra sao thì kệ đi, giờ cứ vậy trước đã.
Thẩm Du Khanh chạm vào sợi dây trên hạt châu, đôi mắt nàng nhàn nhạt, nàng nhìn kĩ, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy. Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người phụ lời thề đó trước.
ăm đó, nàng nằm trên mặt đất trong đống đổ nát, khóc không thành tiếng.
Hành Nghiêm nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Hắn nói: “Đừng sợ, Tửu Nhi. Sau này ta sẽ thay mặt Lâm Thức chăm sóc nàng thật tốt. Nếu nàng đồng ý, lớn lên thì gả cho ta nhé?”
Nàng nói, “Được.”
Không bao lâu sau, ý niệm từ bé tích lũy từng ngày từng tháng tháng đã bén rễ, trở thành chấp niệm trong lòng nàng. Nàng đã vạch sẵn con đường tương lai cho mình, cho rằng chuyến đi của Mạc Bắc chỉ là một khúc ngoặt giữa chừng. Nhưng ai ngờ nó lại thành ra thế này.
Người đàn ông tính tình hoang dã đó…
Đôi mắt của Thẩm Du Khanh khẽ nhúc nhích, nàng lấy tráp ra và đặt hạt châu đồi mồi vào trong đó.
Có lẽ là bởi vì bên ngoài gió cát thổi quá mạnh, Thẩm Du Khanh ngủ không ngon.
Nàng đã có một giấc mơ dài, nhưng khi tỉnh dậy lại quên mất mình mơ thấy gì.
Editor: Từ sau đổi cách xưng hô của Du Khanh cho Ngụy Nghiên “ta- chàng” (tương ứng với việc cất hạt châu.). Sau này cũng phần lớn lúc tình cảm xưng thiếp – chàng (khi yêu hẳn, kết hôn)/ còn lại lúc cãi nhau lại ta-chàng, tất cả xét trên bối cảnh.