Thẩm Du Khanh ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng ít nhiều có phần phiền muộn.
Nàng cúi đầu ở phòng đọc sách, trong tầm mắt thấy một bóng người cao lớn. Người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, nhẹ chân đi đến hướng nàng ngồi.
Thẩm Du Khanh ra vẻ không thấy, cố ý nghiêng người đưa lưng về phía hắn, chỉ chừa cho hắn một tấm lưng.
Ngụy Nghiên ngẩn ra, lại thấy nàng trong mắt không khỏi vài ý thâm thúy, không khỏi giật nhẹ khóe miệng.
Vòng eo bị người ôm lấy, Thẩm Du Khanh tránh qua, hắn ôm càng chặt, “Nửa tháng này ta đều ở Thượng Hành xử lý công vụ, không tới nơi khác chạy loạn.”
Thẩm Du Khanh ngực nhảy lên, hình như nàng đang vô cớ gây rối, nhưng lại càng thêm bực bội, “Chàng là Mạc Bắc Hoài An vương, đi chỗ nào thiếp sao quản được.”
“Nàng là phu nhân của ta, nàng không quản được thì ai quản được?” Ngụy Nghiên không phát ra tiếng động cười một cái, cảm giác nàng đang cáu kỉnh, dỗ người, “Đừng giận nữa, mấy ngày nữa tới sinh thần, ta tới Cù Châu chăm nàng.”
Trời đã sang hè, nàng ở trong phòng chỉ mặc áo váy ngang ngực đơn giản, lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết, vòng cung tuyệt hảo, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp như vẽ.
“Ai quản chàng có về hay không.” Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, đôi mắt cong cong thành vầng trăng nhỏ.
Ngụy Nghiên hôn sau cổ nàng, hơi thở nóng rực dán vào da thịt ấm áo, nháy mắt đã để lại dấu vết màu hồng.
Lúc này còn chưa đến buổi trưa, Ngụy Nghiên đuổi tới Cù Châu, gặp qua Thẩm Tuế Hàn rồi nhanh chóng tới tìm nàng.
Thẩm Tuế Hàn ở trong phòng ăn chuẩn bị cơm canh, sai người đi Đông viện tìm hai phu thê bọn họ dùng cơm.
Vương thị lúc tới thì nhịn không được, nói ông vài câu, “Hoài An Vương tận nửa tháng không tới Cù Châu, phu thê nhỏ nhà người ta vất vả mãi mới đoàn tụ, dù sao cũng phải để chút thời gian cho bọn nó.”
“Chừa thời gian gì chứ!” Thẩm Tuế Hàn vỗ bàn, “Tên Ngụy Nghiên coi Oản Oản là cái gì, ban đầu muốn cưới Oản Oản nói thật dễ nghe. Hiện tại thì sao? Nói không quay về thì không quay về, lần trước không đến tìm Oản Oản là ba tháng! Oản Oản ngoài miệng không nói, trong lòng không khó chịu chắc?”
“Hắn là Mạc Bắc Vương, Mạc Bắc mười mấy châu quận, chỗ nào không cần hắn tự mình xem xét chứ? Ông lúc trước làm chức Thượng thư cũng không phải bận đến mức chân không chạm đất hay sao, về phòng đến một câu cũng không nói với ta. Ngụy Nghiên tuy bên ngoài thủ đoạn sắc bén, nhưng đối với Oản Oản rất săn sóc. Lần trước ta thấy hắn đối với Oản Oản trăm dỗ ngàn dỗ, riêng chuyện này ông chưa bao giờ có. Hắn tốt xấu gì còn có thể dỗ dành Oản Oản, Oản Oản cái tính nết như kia, ngoài Ngụy Nghiên ra, ai có thể chống đỡ được.”
Vương thị khí thế đầy đủ, trong miệng còn nói: “Lão già này, ông muốn nhúng tay, nhưng dù sao cũng phải xem Oản Oản tâm tư như nào.”
“Bà…” Thẩm Tuế Hàn chỉ tay Vương thị, nhưng một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành liên tục thở dài.
Tỳ nữ hầu hạ bên cạnh cúi đầu, nhịn cười, thị hầu hạ Vương thị đã nhiều năm, chuyện giữa đại nhân cùng phu nhân nhìn thấu rõ, dù có tức giận, đại nhân cũng không nỡ nói phu nhân nặng một câu, đại công tử chết yểu, trong nhà tuy không có con trai, phu nhân bản thân lại không thể sinh thêm nhưng đại nhân vẫn thương yêu như cũ, không nạp thêm một thiếp thất nào, ở bên ngoài cũng là hai bàn tay trắng tinh, sạch sẽ.
Trong phủ hòa thuận, chủ tử trong sạch, bọn họ làm người dưới cũng không xem thường.
Chuyện ở phòng ăn, Thẩm Du Khanh tất nhiên không rõ ràng lắm, người hầu đến Đông viện tìm người, ở trước cửa chần chừ lúc lâu, không biết có nên gõ cửa không.
Thật sự là động tĩnh trong phòng khiến người ta mặt đỏ tai hồng, thị sợ quấy rầy đến chủ tử.
Do dự mất nửa canh giờ, nghe tiếng động tĩnh có chút chậm rãi nghỉ ngơi, thị mới run tay gõ cửa, “Tiểu thư, lão gia truyền người cùng cô gia đến phòng ăn dùng cơm.”
Thẩm Du Khanh cổ họng lăn xuống, muốn phát ra tiếng lại bị một câu nói này chặn lại, nàng gò má đỏ hồng, làn da nhuộm hồng như đan hà, cánh tay ngó sen chống lên ngực người đàn ông, không khỏi đẩy lên, lòng bàn tay chạm đến vùng da nóng bỏng, cơ bắp đột nhiên căng lại, hai tròng mắt Ngụy Nghiên như dã thú trong rừng, hắn ôm chặt nàng, một lúc liền lên đ ỉnh.
“Biết rồi.”
Là một giọng nói đàn ông.
Lời nói đã truyền ra, tỳ nữ hoảng loạn lui xuống.
Thẩm Du Khanh thay đổi trang phục, tóc đen trải ra vai, Ngụy Nghiên gối cánh tay nhìn nàng, hai ngón tay miết miết, “Chờ bận xong vụ này ta sẽ về chăm sóc nàng.”
“Mấy lời này chàng cũng không biết nói bao nhiêu lần.” Thẩm Du Khanh mặc váy dưới, bàn tay Ngụy Nghiên xoa xoa. Thẩm Du Khanh mắt nhìn qua, mặt không biểu tình hẩy bàn tay hắn ra.
“Cha đã sớm bất mãn với chàng rồi, đợi chút đến phòng ăn nói mấy lời dễ nghe đi.”
“Thương ta sao?” Ngụy Nghiên ngồi dậy hôn măt nàng, vòng tay ôm eo nàng.
Thẩm Du Khanh nói: “Thiếp là thương cho cha, tuổi cao rồi còn phải phiền lòng những việc này.”
Ngụy Nghiên động tác dừng lại, mắt nhìn chằm chằm nàng, chăm chú, “Là ta không tốt.”
“Thiếp không trách chàng.” Thẩm Du Khanh mặc xong y phục, ôm eo hắn, dán vào lòng ngực hắn. “Chàng không cần nói mấy lời này với thiếp.”
“Thân thể nương cũng đã ổn, thiếp ở Cù Châu cũng không có việc gì, muốn đến các châu ở Mạc Bắc lấy danh Hành Ất mở mấy hiệu thuốc. Mạc Bắc khó khăn, thuốc thang thiếu, lang trung có năng lực thật sự không nhiều lắm, giờ thiếp muốn mở y quán, cũng coi như không lãng phí công học hành.”
Nàng nói nghe đơn giản, Ngụy Nghiên mắt đen di động, đang lúc nàng muốn mặc thêm áo ngoài, Ngụy Nghiên lại ôm lấy nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, “Khanh khanh như này, là Ngụy Nghiên ta phúc đức 3 kiếp.”
Thẩm Du Khanh nói: “Chàng thời gian gần đây hay thích nói mấy lời này nhỉ.”
“Đúng vậy.” Ngụy Nghiên chống lên trán nàng, hô hấp nhanh hơn, “Công phu ngoài miệng tốt mới có thể dỗ được phu nhân.”
Hắn vẻ mặt hư đốn, lời nói lại có ý.
Hai người đi tới phòng ăn, vì chậm rãi nên tới muộn, đồ ăn đều phải hâm lại.
Thẩm Du Khanh tai hơi nóng, đẩy tay Ngụy Nghiên ra, ngồi bên cạnh Vương thị.
“Oản Oản, Vương gia vất vả trở về, đừng dính nương nữa, ngồi cạnh hắn đi.”
Thẩm Du Khanh nhìn người đàn ông ngồi đối diện, nàng không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Ngụy Nghiên nói: “Nhạc mẫu không cần phiền vậy, Oản Oản ở bên cũng tiện chăm sóc người.”
Vương thị cười, bà rất hài lòng đối với người con rể này.
Thẩm Du Khanh mắt nhìn qua, nghĩ thầm đúng là mình lo lắng thừa, hắn là kẻ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ được mà.
Thẩm Tuế Hàn ngồi đầu nhìn hai người, gắp thức ăn rồi mở miệng, “Lần này đến Cù Châu, ngươi tính toán ở đây bao lâu?”
Ngụy Nghiên buông đũa, “Ở Thượng Hành còn có chút việc, ta định chờ đến sinh thần Du Khanh sẽ trở về.”
Thẩm Tuế Hàn sắc mặt lạnh nhạt, nhìn không ra cái gì.
Ngụy Nghiên trầm ngâm một lát, lại nói: “Nhạc phụ, gần tới ta sẽ mang toàn bộ việc ở các châu bàn giao xong, việc lộn xộn liên quan đều sẽ giao cho người đáng tin cậy xử lý. Chờ khoảng 40 tuổi, ta sẽ cùng Du Khanh ở lại Cù Châu hiếu thuận với 2 người.”
“Ta không cần ngươi phải hiếu thuận.” Thẩm Tuế Hàn sắc mặt lạnh lùng nhưng cũng không khó coi, “Nhớ kỹ lời ngươi nói.”
Trong phòng không có tiếng nói chuyện nữa, Thẩm Du Khanh không khỏi nhìn Ngụy Nghiên vài lần, những lời này hắn chưa từng nói qua với nàng.
Vương thị càng thêm vừa lòng, mỉm cười gật đầu.
Lúc về phòng, Ngụy Nghiên ôm lấy nàng, tìm niềm vui bằng việc xoa bóp lòng bàn tay đầy thịt.
“Sao chàng lúc trước không nói với thiếp rằng khoảng 40 tuổi muốn ở lại Cù Châu?” Thẩm Du Khanh đi phía trước, mở miệng hỏi hắn.
Ngụy Nghiên trong mắt mang ý cười, “Vốn định đến ngày sinh thần nàng mới nói,nhưng nhạc phụ đối với ta đã cực kỳ bất mãn, nếu là lại giấu đi, ta sợ chờ lần tới vào cửa, câu đầu tiên nhạc phụ nói ra trong miệng là tên con rể khốn kiếp.”
Lồ ng ngực Thẩm Du Khanh nhảy lên, môi hơi mở, mắt không nhìn hắn, giọng điệu ra vẻ tỉnh bơ, “Chàng nghĩ người khác đều giống chàng vô lại như vậy sao.”
Ngụy Nghiên cúi đầu, chỉ nhìn thấy sườn mặt trắng nõn của nàng, tay nắm lấy cằm nàng, lòng bàn tay ở chỗ mềm thịt bóp nhẹ hai cái, mắt đen nhánh thâm trầm, “Chờ việc các châu ở Mạc Bắc làm xong, ngoài các việc quan trọng cần quyết, ta chính là của nàng.”
…
Ngày sinh thần Thẩm Du Khanh, Ngụy Nghiên đến đêm khuya mới chạy về Cù Châu.
Trăng sáng sao thưa, mỗi nhà đều thắp sáng đèn dầu, có mây cuốn sương mù, tản ra che khắp thành.
Cửa Thẩm phủ đã đóng, Ngụy Nghiên đánh ngựa phi nước đại tới, ném cương ngựa xuống, đao vứt cho người hầu dẫn ngựa, bước nhanh vào trong.
Vốn là có quân vụ khẩn cấp tìm hắn, tóm lại chậm mất mấy canh giờ, cũng may ngày hôm nay còn chưa qua.
Ngụy Nghiên chạy ngựa liền một đường, nước trong túi cũng không kịp uống, thẳng vào Đông viện.
Ngọn đèn dầu le lói làm nổi bật bóng người yểu điệu bên trong.
Hắn dừng bước chân, đôi mắt nặng nề, nhìn chằm chằm bóng người kia. Trong lòng hiện mấy phần chua xót, hôm nay đúng thật có lệnh gấp, hắn tuy nói là giao việc nhưng có một số thứ nhất định hắn vẫn phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng được.
…
Ngày đó khi rời đi, hắn nói ngày sinh thần nàng sẽ về.
Thẩm Du Khanh từ lúc trời chưa sáng đã dậy, ra ngoài tiền viện chờ, cả ngày trôi qua cũng không nghe thấy động tĩnh. Lúc này đã qua giờ Hợi, gần sang giờ Tý, nàng bỗng nhiên cảm thấy hành động này có chút không giống nàng, giống như một oán phụ trong khuê phòng, là người trước đây nàng khinh thường nhất.
Ánh nến tí tách vang lên, Thẩm Du Khanh cắt tâm nến, cởi bỏ áo ngoài đi hướng vào giường, chợt một bàn tay to kéo nàng qua, phía sau lưng dán sát vào một mảnh ngực nóng cháy.
“Ta đến muộn.” Hắn nói nhỏ bên tai nàng.
Thẩm Du Khanh nói: “Không tính muộn, thiếp có chút mệt, đi nghỉ trước.”
Nàng không có hứng thú gì, sắc mặt lạnh nhạt, đẩy tay Ngụy Nghiên rồi đến giường.
Ngụy Nghiên đứng tại chỗ một lát, đôi mắt hướng theo bóng hình nàng, nàng ngay cả cái liếc mắt cũng không nhìn hắn.
“Nàng ăn cơm tối chưa?” Ngụy Nghiên đến sau lưng nàng vuốt mái tóc đen nhánh, giúp nàng cởi bỏ áo ngoài.
“Ăn rồi.” Thẩm Du Khanh nói, nàng vén tóc, đưa lưng về phía hắn rồi nằm lên giường.
Ngụy Nghiên dừng tay, một lúc mới đến đến bên cạnh người, “Ta còn chưa ăn, có chút đói bụng.”
Không có người đáp lại, một lát sau trong chăn truyền ra tiếng người rầu rĩ, “Phòng bếp nhỏ có cơm canh nóng.”
Ngụy Nghiên nhìn nàng một cái, chưa nói gì, xoay người như muốn đi ra ngoài.
Hắn đi đến chỗ bình phong, người sau lưng bỗng nhiên lên tiếng gọi hắn, “Thiếp cũng đói bụng rồi, bảo người dọn đến trong phòng đi.”
Ngụy Nghiên khóe miệng cong lên, xoay người đi nhanh đến chỗ nàng, nhìn khuôn mặt trắng nõn kia, nhịn không được, cúi người ôm lấy, hôn thật mạnh lên môi nàng.
“Ta mang cho nàng một thứ.” Hắn nói.
Nàng hô hấp có chút nhanh hơn.
Thẩm Du Khanh hỏi: “Chàng mang gì cho thiếp vậy?”
Ngụy Nghiên từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, hoa văn thêu tinh tế nhìn cũng biết không phải thứ tầm thường.
Bàn tay xòe ra trước mặt, chiếc khăn mở ra, bên trong là một đôi khuyên tai.
Đôi khuyên tai bằng bạch ngọc có gắn hạt ngọc tinh tế, trên trâm chạm bạc có khắc hoa văn. Kiểu dáng đơn giản, lại liếc mắt một cái có thể thấy được không phải vật phàm.
“Hạt ngọc này là lam não Tây Vực tiến cung, khi nắm trong tay sẽ ra màu chàm, hoa văn ở trên là ta tự mình điêu khắc.”
Thẩm Du Khanh đôi mắt khẽ động, lấy một chiếc đặt trong lòng bàn tay, cả người nhẹ nhàng hiền dịu, bên ngoài hạt ngọc lấp lánh ánh sáng. Nàng ghé mắt nhìn kỹ dòng chữ kia, trên khắc “Khanh Khanh của lòng ta.”
“Chàng… chàng sao có thời gian khắc cái này?” Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình.
Ngụy Nghiên nói: “Không có thời gian, ta thừa lúc nghị luận quân vụ thì khắc.”
Thẩm Du Khanh cười, “Vậy chẳng phải người khác đều biết chàng chiều ta như vậy sao.”
“Biết thì sao chứ?” Ngụy Nghiên cúi đầu hôn nàng, “Nàng là phu nhân của ta, ta yêu thương chiều chuộng nàng cũng là chuyện hiển nhiên.”
Thẩm Du Khanh trong lòng như có dòng nước ấm kích động, ngẩng mặt chậm rãi đáp hắn, sóng mắt như nước, “Ngụy Nghiên, chúng ta có một đứa con nhé.”