La Tứ Thiếu vẫn kiên định đứng chắn trước người đại ca nhà mình, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Y âm thầm vận nội lực, quyết tâm sống mái một phen với nam nhân kia.
Ảnh Tam liếc thấy màn này, hai mắt trợn to, thét lên kinh hãi: “Trang chủ phu nhân!”
La Tứ Thiếu làm sao còn tâm trí để ý lời bật thốt của hắn.
Mà dù có nghe thấy phỏng chừng cũng sẽ trợn trắng mắt lên thôi.
Ngươi nói xem đang yên đang lành lại kêu trang chủ phu nhân làm cái quỷ gì?
Mọi thứ xảy ra rất nhanh, ai cũng không kịp đến ngăn cản màn “tự sát” của vị “trang chủ phu nhân” kia.
Lúc thân thể như chiếc diều bị đứt dây bay ra, La Tứ Thiếu bất chợt nghĩ đến lần y gặp hái hoa tặc trong khách điếm, tên *** tặc đó cũng trúng một chưởng giống như y, cả người bay lên, bay lên, rồi đụng trúng tường.
Y cũng đụng trúng tường rồi, có phải y sẽ giống như tên đó phun ba thước máu hay không?
La Tứ Thiếu mơ hồ nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm trầm thấp đầy lo lắng của nam nhân:
“Phu nhân, ngươi cũng thật liều mạng.”
La Tứ Thiếu: “…”
Đm, tên này từ đâu chui ra vậy? Sao nghe giọng điệu lại giống tên nam nhân chết tiệt kia thế?
Một giọng nói mừng rỡ vang lên chứng thực suy nghĩ của y.
“Chủ tử, người đến rồi!”
Là giọng của Ảnh Tam, một trong số những ảnh vệ lúc trước đi theo y đây mà.
Chẳng lẽ người kia thật sự đến?
Hình Thiên ôm La Tứ Thiếu xoay một vòng trên không rồi mới đáp xuống, thiếu niên trong lòng lúc này đã vô lực mặc hắn đỡ lấy, khóe miệng trào ra máu tươi.
“Phu nhân…!ngươi có sao không?” Hình Thiên lấy tay lau đi vết máu trên miệng y, trái tim nhói lên.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía nam tử mang mặt nạ màu bạc đang thản nhiên đứng đó.
“Diệp điện chủ, đã lâu không gặp.”
Diệp Lăng Ân nhíu mày nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo rít qua kẽ răng: “Hình Thiên, ngươi đến đây làm gì?”
Không phải là muốn phá đám y đấy chứ?
Đám người đang đánh hăng say cũng tranh thủ liếc mắt nhìn qua.
Ngoại trừ huynh đệ La gia và thích khách Âm Sát điện tỏ vẻ ngạc nhiên, những người khác đều không quan tâm đến sự xuất hiện của nam nhân mặc tử y này, trong mắt bọn họ bây giờ hoàn toàn chỉ có đánh và giết.
Hình Thiên khẽ nhếch môi, cười như không cười đáp: “Ta đến tìm phu nhân của ta nha.”
“Ngược lại là Diệp điện chủ ngươi, rốt cuộc có việc quan trọng gì mà phải đích thân ra tay thế?”
Diệp Lăng Ân nghe giọng điệu trào phúng của hắn cũng không có cảm giác gì, ngược lại y rất tò mò, tên này có phu nhân từ bao giờ vậy? Chẳng phải y đã cướp Linh nhi đi rồi hay sao.
Không lẽ tên này sợ mất mặt nên không dám nói, liền kiếm người khác thay thế?
“Ý ngươi là…!phu nhân của ngươi ở đây?” Diệp Lăng Ân lia mắt nhìn quanh, khó hiểu nói.
“Chẳng lẽ là nữ nhân đứng đằng kia.” Hắn giơ ngón tay chỉ về phía Chiêu Dương hoàng hậu.
“…”
Này cũng không thể trách Diệp điện chủ được, trong hiểu biết của y thì Hình trang chủ luôn không để ý đến ai, cũng chưa từng nghe nói hắn thích nam nhân.
Vì vậy, đối với vị phu nhân trong miệng hắn, y tự động cho đó là nữ tử a.
Mà nữ nhân ở nơi này, ngoại trừ mấy nô tỳ theo bên cạnh Chiêu Dương hoàng hậu thì cũng chỉ còn mỗi nàng ta thôi.
Khẩu vị thật là nặng!
Hình Thiên nhác thấy ánh mắt kì quái của y, trong lòng khẳng định tên này lại đang suy nghĩ lệch lạc gì đây.
Hắn ôm chặt La Tứ Thiếu vào trong ngực, không để ý phản kháng yếu ớt của thiếu niên, nhếch môi cười nói:
“Diệp điện chủ, mặt ngươi bị miếng sắt kia che khuất thì thôi, chẳng lẽ đến hai con mắt cũng không nhìn thấy?”
Hừ, mắt y nhìn không rõ thì cũng phải thấy mờ mờ chứ.
Không thấy người hắn đang ôm ấp là ai sao?
Diệp Lăng Ân: “…”
Cho nên…!Hình trang chủ đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ chính là một tên đoạn tụ? Diệp Lăng Ân không khỏi giật giật khóe môi, y có chút khó tiếp thu tin tức kinh thiên động địa này a.
La Nhất Phong nhìn tứ đệ nhà mình được nam nhân áo tím ôm vào lòng, những nghi hoặc ban đầu cũng dần dần sáng tỏ.
Từ lúc tứ đệ hắn tìm đến Bình An hầu phủ, hắn đã thắc mắc lai lịch của mấy người đi theo kia.
Hỏi y thì y không chịu nói rõ, cũng không cho phép mấy người kia nói.
Ngoại trừ biết bọn họ là người trên giang hồ ra thì hắn hoàn toàn không biết thêm cái gì.
Thực ra thì cũng không thể trách La Tứ Thiếu, nam nhân nào có thể bình tĩnh mà nói ra chuyện mình giả thành tân nương, cuối cùng thật sự bị bắt làm phu nhân người ta được chứ?
Quan trọng là y cũng không giỏi ăn nói, lại là một tên kiệm lời, vì vậy dưới sự thăm hỏi của đám huynh đệ trong nhà, y cũng chỉ trả lời qua loa là thuộc hạ của bằng hữu vô tình quen biết.
Mặc dù cái lý do nghe vô cùng sứt sẹo, nhưng bởi vì không muốn làm khó y, đám người La Nhất Phong cũng chỉ làm như không để ý.
Hình Thiên nhét một viên thuốc vào miệng La Tứ Thiếu, lại truyền nội lực xoa dịu cơn đau trước ngực y, sau khi bình ổn khí tức hỗn loạn trong cơ thể thiếu niên, hắn lúc này mới yên tâm giao người cho ảnh vệ chăm sóc.
La Tiểu Lục cũng rất nhanh chóng chạy qua đây.
Ảnh Tam nhận ra là nó, đề phòng nó bị đả thương liền phi thân tới túm lấy bay đến bên cạnh La Tứ Thiếu, trong lòng nghĩ có tiểu tử này ở đây, tính mạng phu nhân cũng được bảo đảm một chút.
Bọn họ đã không bảo vệ chu đáo để người bị thương, giờ mà còn không hoàn thành nhiệm vụ nữa thì chỉ có nước tèo thôi.
La Tiểu Lục ngồi xổm xuống bắt mạch, thở ra một hơi nói:
“Cũng may nội thương đã được khống chế, huynh chỉ cần nghỉ ngơi tẩm bổ là ổn thôi.”
La Tứ Thiếu suy yếu gật đầu, y khẽ liếc nhìn nam nhân cao lớn đang đối mặt với tên điện chủ kia, ánh mắt trong suốt hiện lên một tia phức tạp..