Nhìn thấy Kỷ Thương Hải ngày càng cúi đầu thấp xuống, một lúc sau Lăng Vân Phàm mới kịp phản ứng lại: Má nó, không phải hắn muốn hôn mình đấy chứ.
Đến cả lão Chung Quỳ(*) cũng không bị mù như vầy, đây là cái quái gì vậy trời.
(*) Là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, thân thể Lăng Vân Phàm đã có phản ứng, cậu theo bản năng vươn tay giữ chặt lấy bả vai Kỷ Thương Hải, ngăn cản Kỷ Thương Hài tiến lại gần mình.
Kỷ Thương Hải dừng một chút, tuy rằng hắn đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra, nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ thất vọng, Kỷ Thương Hải cười đứng lên: “Đừng làm loạn, cậu ngủ trong phòng ngủ chính, tôi ngủ ở phòng khách, được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy Kỷ Thương Hải rời khỏi mép ghế sô pha, Lăng Vân Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy: “Tôi ngủ trong phòng ngủ chính sao? Tôi có thể ngủ trong phòng dành cho khách mà.”
Kỷ Thương Hải cầm ly rượu rỗng vừa đặt trên bàn trà lên, đi về phía nhà bếp: “Đây là nhà của tôi và cậu, cậu ngủ trong phòng ngủ chính có vấn đề gì sao?” Nói xong, hắn đi vào bếp, không cho Lăng Vân Phàm bất kì cơ hội nói tiếp nào.
Sau khi Kỷ Thương Hải rửa chén xong, hắn trở lại phòng khách, phát hiện trên ghế sô pha không có ai. ngôn tình hay
Đôi mắt của Kỷ Thương Hải tối sầm lại, hô hấp trở nên nặng nề, vội vàng bước nhanh về phía phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ chính không bật, cửa đóng chặt, từ khe cửa tối đen như mực, Kỷ Thương Hải suýt chút nữa xông tới vặn thật mạnh nắm cửa.
Tiếng mở cửa khiến Lăng Vân Phàm vừa mới nằm xuống, nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ giật mình.
Lăng Vân Phàm nhìn về phía cửa, nhưng vì đèn đã tắt nên xung quanh trở nên rất tối tăm, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của Kỷ Thương Hải: “Sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Lăng Vân Phàm, Kỷ Thuơng Hải đang căng thẳng lập tức thả lỏng ra, hắn thở ra một hơi rồi nhẹ nhàng nói: “Chăn và gối có khó chịu không?”
Lăng Vân Phàm cảm thấy khó hiểu: “Không, có gì mà khó chịu chứ?”
Cậu không thể nào bị xe đâm một cái liền biến thành công chúa hạt đậu được, bệnh viện cũng đâu có thông báo gì đâu.
Kỷ Thương Hải khẽ mỉm cười: “Vậy là tốt rồi, chúc ngủ ngon.”
“Ừ.” Lăng Vân Phàm ngáp một cái, “Ngủ ngon.”
Kỷ Thương Hải ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Hắn lẳng lặng đứng ở ngoài cửa phòng một hồi, muốn lắng nghe tiếng thở dài ngái ngủ của người trong phòng, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ bốn phương tám hướng truyền đến bóng tối nhớp nháp, cái gì hắn cũng không cảm nhận được.
Kỷ Thương Hải lặng lẽ rời khỏi cửa phòng ngủ chính, đi tới cửa ra vào, khóa cửa lại, yên tâm đi tới phòng ngủ dành cho khách.
Ngày hôm sau, khi Lăng Vân Phàm tỉnh dậy sau giấc ngủ, cậu đã ngồi ngốc hồi lâu.
Mọi thứ xung quanh cậu đều xa lạ.
Không phải là giường gỗ khô cứng, mà là nệm cao su mềm mại thoải mái, cũng không phải là tường xám mốc meo, mà là tường trắng sạch sẽ, trong không khí không có mùi ẩm ướt chua chua, ngược lại, không khí cực kỳ trong lành..
Lăng Vân Phàm hít một hơi thật sâu, nhớ đến những món nợ chồng chất trên người, lại thở dài.
Cậu vươn vai ngồi dậy.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị gõ nhẹ, thanh âm Kỷ Thương Hải truyền đến: “Vân Phàm, cậu tỉnh chưa?”
Lăng Vân Phàm xoa xoa cổ, thầm nghĩ: Anh bạn à, kiểu xưng hô này thực sự khiến trái tim tôi ngừng đập trong một giây đó.
Lăng Vân Phàm nói về phía cửa: “Dậy rồi”
Kỷ Thương Hải: “Tôi có thể vào không?”
Lăng Vân Phàm: “Vào đi.”
Tay nắm cửa khẽ cạch một tiếng, Kỷ Thương Hải đẩy cửa bước vào.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu được cắt may hoàn hảo, khiến cho vòng eo nhỏ nhắn và dáng người của hắn thẳng tắp, Kỷ Thương Hải đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa ra, ánh nắng vàng buổi sáng xuyên qua khung cửa sổ trong veo như nhảy múa trên đôi mày và đôi mắt đẹp đẽ của hắn.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Kỷ Thương Hải cười hỏi.
Lăng Vân Phàm vỗ nhẹ vào chiếc gối mềm như mây, cảm thấy mình còn dám nói không ngon sao, nếu không bộ chăn ga tơ tằm sang trọng này sẽ giận quá mà hóa thành tinh, nhảy lên tẩn cậu luôn. vì vậy Lăng Vân Phàm nói: “Tốt lắm, tốt lắm, tốt không thể tốt hơn.”
Kỷ Thương Hải: “Bữa sáng đã bày ra trên bàn rồi, xin lỗi vì không thể cùng cậu ăn cơm, tôi phải đến công ty, cậu từ từ tắm rửa xong rồi hẵng ăn”
“Hả?” Lăng Vân Phàm sửng sốt, ” Cậu ăn cơm chưa? Đi làm sớm như vậy sao?”
Kỷ Thương Hải trợn tròn mắt: “Ừm, ăn rồi, a đúng rồi, sợ cậu ở nhà một mình buồn chán, cho nên tôi đã chuẩn bị cho cậu mấy quyển sách.”
Nói xong, Kỷ Thương Hải đi ra ngoài, mang về một bộ sách, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm nhặt nó lên xem.
Học chữ mầm non cho trẻ em, bách khoa toàn thư bính âm, flashcard dạy chữ cho bé 3-6 tuổi.
Lăng Vân Phàm: “…”
Kỷ Thương Hải trìu mến nói: ” Cậu mất trí nhớ.”
Lăng Vân Phàm: “Tôi bị mất trí nhớ chứ không có bị đần! Không phải bác sĩ đã kiểm tra khi tôi còn trong viện sao?”
Kỷ Thương Hải mở sách dạy chữ ra, chỉ vào hai chữ: “Vậy hai chữ này phát âm như thế nào.”
Lăng Vân Phàm: ” Cục cưng.”
Kỷ Thương Hải: “Ừ.”
Lăng Vân Phàm: “…?”
Kỷ Thương Hải vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh cất sách đi: “Tôi đổi một ít sách mới cho cậu.”
Lăng Vân Phàm hoài nghi Kỷ Thương Hải chính là cố ý.
Đúng là bạn bè xấu đều sẽ như vậy- hắn thật xấu tính.
Kỷ Thương Hải cất những cuốn sách thiếu nhi đó đi, đổi một vài cuốn sách mới, trở lại phòng và đưa cho Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm nhận lấy, có chút ngạc nhiên.
Đó là một vài cuốn sách lập trình mã và khoa học viễn tưởng.
Lập trình là chuyên ngành đại học của cậu, và khoa học viễn tưởng là một cuốn sách mới vừa xuất bản của một tác giả mà cậu rất thích.
Đây là trùng hợp? Hay là cố ý?
Lăng Vân Phàm không dám hỏi Kỷ Thương Hải, vì sợ tiết lộ việc mình không mất trí nhớ.
Kỷ Thương Hải ân cần hỏi: “Mấy quyển sách này có được không?”
“Được, cảm ơn.” Lăng Vân Phàm gật đầu.
Sau đó Kỷ Thương Hải đưa cho Lăng Vân Phàm một chiếc điện thoại di động mới tinh: “Điện thoại di động của cậu bị hỏng rồi, tôi mang cho cậu một chiếc điện thoại di động mới, cậu còn nhớ cách dùng không?”
Lăng Vân Phàm: “Nhớ.”
“Được.” Kỷ Thương Hải nở nụ cười ngàn năm không thay đổi, “Vậy tôi đến công ty đây, cậu ở nhà nghỉ ngơi nhé.”
Lăng Vân Phàm cúi đầu nghịch điện thoại di động mới, thản nhiên nói: “Đi đường cẩn thận, nhớ về sớm chút.”
Cậu vừa nói xong, liền cảm thấy có bóng người dừng trước mắt mình, cậu hơi khó hiểu ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt như sao sáng của Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm: “Làm sao vậy?”
Kỷ Thương Hải: “Cậu có thể lặp lại câu nói kia lần nữa không?”
“Hả?” Lăng Vân Phàm bối rối, “Câu nào? À, Đi đường cẩn thận? Nhớ về sớm chút?”
Kỷ Thương Hải híp mắt, dùng ngữ khí nhẹ nhàng dễ nghe nói ra một câu cực kỳ kinh người: “Tôi hôn cậu được không?”
Lăng Vân Phàm dại ra, hơi há miệng như một con cá bị ngạt thở vì thiếu dưỡng khí, đầu cậu trống rỗng mất ba giây.
Kỷ Thương Hải lại nói: “Hôn trán.”
“Hả, trán?” Lăng Vân Phàm lời nói mơ hồ, không có khẳng định cũng không có cự tuyệt, “A, hôn trán, trán đúng không?”
Kỷ Thương Hải nghiêng người hôn nhẹ lên trán Lăng Vân Phàm, cười rạng rỡ: “Tôi đi làm đây.”
Lăng Vân Phàm cứng đờ như tảng đá: “Đi, đi làm nhanh đi.”
Sau khi Kỷ Thương Hải rời đi, Lăng Vân Phàm ngồi trên giường mất mười phút.
Sau đó, cậu tự vỗ vào trán mình, một suy nghĩ tràn ngập trong đầu khiến cậu cảm thấy vô cùng kỳ lạ và quá mức tự tin.
Chẳng lẽ Kỷ Thương Hải thích mình sao?