Vì ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ nên thời kỳ mẫn cảm của Kỷ Thương Hải chỉ kéo dài trong hai ngày.
Những ngày gần đây, hắn đã phải đấu tranh để giữ bình tĩnh, cố gắng không làm tổn thương đến Lăng Vân Phàm
Nhưng hắn không hiểu sao lại dính lấy Lăng Vân Phàm, luôn muốn ôm, giữ chặt cậu trong vòng tay của mình, không cho phép cậu thoát khỏi vòng tay của hắn.
Lăng Vân Phàm cũng không phải không thích hắn, dù sao Kỷ Thương Hải cũng đang trong thời kỳ mẫn cảm, hắn sẵn sàng uống thuốc tốt, sẽ không đè cậu xuống, cởi quần áo của cậu mọi lúc mọi nơi, Lăng Vân Phàm nghĩ rằng Kỷ Thương Hải đã rất quan tâm đến cậu, so với việc trở thành một cái gối ôm không phải là việc khó khăn gì.
Chỉ là khi Lăng Vân Phàm đang tắm, Kỷ Thương Hải sẽ canh cửa, khi có người đi ra, hắn sẽ lập tức kéo cậu lên giường, cọ tới cọ lui trên người cậu.
Lăng Vân Phàm: “Kỷ Thương Hải, tôi vừa mới tắm xong, bây giờ tôi lại ngửi thấy mùi pheromone của cậu nữa rồi.”
Kỷ Thương Hải mỉm cười, cắn một ngụm gần tuyến sau cổ cậu.
Lăng Vân Phàm là một alpha, sẽ không bị đánh dấu, tình huống này khiến Kỷ Thương Hải vô cùng khó chịu, sự bất an và lo lắng khiến hắn càng cắn chặt hơn cho đến khi Lăng Vân Phàm bị cắn đến chảy máu.
Sau khi nếm được mùi máu, Kỷ Thương Hải sẽ đột ngột tỉnh lại, sau đó trở nên vô cùng bối rối, run giọng xin lỗi Lăng Vân Phàm.
Lúc này, Lăng Vân Phàm sẽ ôm Kỷ Thương Hải vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng hắn để an ủi.
Hai ngày sau, Lăng Vân Phàm quấn một vòng gạc quanh cổ, hiện đang trong tình trạng khá tệ, chuẩn bị đi học.
Kỷ Thương Hải hy vọng Lăng Vân Phàm có thể nghỉ ngơi ở nhà thêm một ngày nữa, nhưng Lăng Vân Phàm vẫn nhất quyết đến trường với lý do việc học của cậu rất quan trọng.
Kỷ Thương Hải đành phải đưa cậu đến trường, sau khi hai người hôn tạm biệt trong xe, Lăng Vân Phàm tháo dây an toàn để rời đi, nhưng Kỷ Thương Hải đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu trở lại.
Lăng Vân Phàm: “Hả?”
Kỷ Thương Hải đưa tay ra, trịnh trọng cài tất cả các nút lỏng lẻo trên cổ áo sơ mi của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm nhướng mày, cười nhẹ: “Được rồi, Kỷ Thương Hải, chuyện này cũng bắt đầu quản rồi à?”
Kỷ Thương Hải: “Ai bảo cậu như vậy…”
Lăng Vân Phàm: “Như nào?”
Kỷ Thương Hải thở dài: “… Hấp dẫn, tôi rất lo lắng.”
“Khụ khụ.” Lăng Vân Phàm ho khan một tiếng, “Liệu có phải mỗi mình cậu thấy vậy không?”
Kỷ Thương Hải bất đắc dĩ: “Vân Phàm, cậu thật đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi lên lớp.” Lăng Vân Phàm vẫy tay tạm biệt, đóng cửa xe, đi bộ đến trường.
Kỷ Thương Hải đưa mắt nhìn theo cậu cho đến khi bóng dáng cậu biến mất trong đám đông, sau đó hắn lái xe đến tòa nhà tập đoàn Tung Hoành.
Sau hai ngày vắng mặt trong công việc, một đống tài liệu chất đống trên bàn của Kỷ Thương Hải.
Các tài liệu được phân loại theo mức độ khẩn cấp, chúng được dán nhãn đại cương các vấn đề, nhìn thoáng qua có thể thấy được Dung Trạm đã làm điều này.
Kỷ Thương Hải ngồi xuống chiếc ghế văn phòng rộng rãi thoải mái, đem tài liệu khẩn cấp nhất đặt trước mắt, mở ra nhìn xuống, nhưng lại đưa tay về phía điện thoại cố định trên máy tính để bàn, bấm một lúc lâu.
Sau khi nghe thấy một tiếng bíp, giọng nói của Dung Trạm truyền đến: “Cậu Kỷ?”
Kỷ Thương Hải: “Đến văn phòng của tôi.”
“Đã biết.”
Trong vòng vài phút, cánh cửa văn phòng của Kỷ Thương Hải được mở ra, Dung Trạm bước vào.
Dung Trạm đi đến bàn làm việc, hỏi một cách quan tâm: “Cậu Kỷ, thời kỳ mẫn cảm của cậu đã hết chưa? Người cậu có khó chịu gì không?”
Kỷ Thương Hải không trả lời ngay, lấy bút vẽ lên trên tài liệu, sau đó ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Kỷ Thương Hải cực kỳ lạnh lùng, phảng phất có ba thước băng không thể tan chảy, hỏi: “Cậu đang điều tra cái gì?”
Dung Trạm giật mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Kỷ Thương Hải phát hiện ra y đã đến con hẻm nhỏ trong thành phố để hỏi về Lăng Vân Phàm
“Tôi… ” Dung Trạm mím môi, thật lâu sau mới hoảng sợ nói ra được một câu, “Tôi không có ác ý.”
Kỷ Thương Hải cúi đầu, vừa tiếp tục đọc văn kiện, vừa nói: “Tôi biết, nếu tôi cảm thấy cậu có ác ý, cũng không nói chuyện đơn giản với cậu như vậy.”
Không còn bị ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào, điều này khiến Dung Trạm thả lỏng hơn một chút.
Dung Trạm suy nghĩ về lời nói của hắn, một lúc sau mới nói: “Nếu có quá nhiều điều không biết, tôi sẽ không thể xử lý được. Cậu biết thủ đoạn của ông ta mà. Tuy ông ta ở nước ngoài, nhưng không có nghĩa là ông ta không theo dõi chúng ta.
Thân thể Kỷ Thương Hải cứng đờ, sau đó chậm rãi giơ tay lên trán, không kiên nhẫn thở ra một hơi.
Dung Trạm: “Vậy cậu và Lăng Vân Phàm…”
Kỷ Thương Hải ngắt lời y: “Đây không phải việc tôi cần báo cáo với cậu.”
“Tôi chỉ muốn giúp cậu.” Dung Trạm lo lắng giải thích, “Tôi vẫn luôn biết ơn cậu, bốn năm trước nếu không phải cậu… “
Kỷ Thương Hải ngắt lời Dung Trạm một lần nữa: “Cậu lo cho bản thân mình truớc đi. Nếu ông ta trở về Trung Quốc, cậu nhìn ông ta, có thấy cam lòng không?”
Dung Trạm: “…”
Y cúi đầu, trong lòng không có câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi này, chỉ có sự ghê tởm với sự yếu đuối và vô dụng của chính mình.
Lúc này, điện thoại của Dung Trạm vang lên..
Y không thể nghĩ ra ai sẽ gọi cho mình vào lúc này, nghi ngờ mở điện thoại ra, nhìn cái tên được hiển thị trên màn hình, khuôn mặt của y lập tức trắng bệch lại.
Dung Trạm đi lúng túng một buớc, giữ vào bàn làm việc để giữ thăng bằng, rồi run rẩy nhấc điện thoại lên.
Kỷ Thương Hải nhận ra Dung Trạm đang không ổn, trong lòng hắn bỗng nhiên tràn lên sự lo âu.
Sau khi treo điện thoại, Dung Trạm nhìn Kỷ Thương Hải, đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng: “Ông ta dự định sẽ trở về Trung Quốc, vào tuần sau.”
–
–
Mặt trời đã lặn, Lăng Vân Phàm ra khỏi cổng trường sau khi tan học, ngay lập tức nhận ra xe của Kỷ Thương Hải đang đỗ ở đó.
Cậu đi về phía xe, mở cửa và ngồi vào ghế phụ, nhưng lập tức nhận ra Kỷ Thương Hải có gì đó không ổn.
Mặc dù Kỷ Thương Hải quay sang một bên để giúp cậu thắt dây an toàn như thường lệ, nhưng hắn đã không thể khóa dây an toàn vào nút trong nhiều lần.
“Kỷ Thương Hải, cậu sao vậy?” Lăng Vân Phàm nắm lấy tay Kỷ Thương Hải, phát hiện lòng bàn tay của hắn phát lạnh, đầu ngón tay khẽ run.
“Cậu sao thế?” Lăng Vân Phàm nói, đan hai tay vào nhau,xoa nhẹ.
“Không.” Kỷ Thương Hải cười gượng với Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm: “Cái gì không, cậu cười còn xấu hơn cả khóc đấy.”
Kỷ Thương Hải: “Chúng ta về nhà trước đi, về nhà lại nói.”
Lăng Vân Phàm do dự: “Vậy thì…được rồi.”
Khi về đến nhà, Lăng Vân Phàm chưa kịp hỏi, Kỷ Thương Hải đã nói trước: “Tôi phải đi công tác một thời gian.”
“Hả? Đi công tác?” Lăng Vân Phàm hỏi, “Đi công tác trong bao lâu?”
Kỷ Thương Hải: “Còn chưa xác định.”
Lăng Vân Phàm: “Cái này…”
Trong giây phút này cậu không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy ngực như bị cái gì đó nặng nề đè ép, khiến cậu cảm thấy khó chịu và uất ức, đó là tình cảm không muốn rời xa.
Kỷ Thương Hải đưa chìa khóa xe vào tay Lăng Vân Phàm: “Cậu có bằng lái xe không? Trong thời gian ngắn tới, cậu sẽ phải tự lái xe đến trường, nếu không thích lái xe thì có thể đi taxi, tôi sẽ trả tiền.”
Lăng Vân Phàm: “Cậu đi công tác ở đâu?”
Kỷ Thương Hải: “Thành phố A.”
“Đi đến nơi xa như vậy.” Lăng Vân Phàm thất vọng, ” Trong chuyến công tác cậu có bận không?”
Kỷ Thương Hải gật đầu.
Lăng Vân Phàm: “Nếu cậu có thời gian, đừng quên gọi video cho tôi.”
Kỷ Thương Hải không trả lời, nhìn chăm chú vào Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm: “Làm sao vậy? Cậu bận đến nỗi không có thời gian gọi video luôn à?”
Kỷ Thương Hải: “Có.”
Hắn tiến lên một bước, nắm lấy tay Lăng Vân Phàm, nắm chặt lòng bàn tay cậu: “Cậu phải ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung, đợi tôi trở về.”
“Nhớ lời cậu nói đấy.” Lăng Vân Phàm, “Như dặn dò một đứa trẻ vậy, tôi hàng ngày chỉ đi từ nhà đến trường, có đi đâu được đâu? Chờ đã, cậu sợ tôi chạy trốn không trả tiền cho cậu đấy à? Tôi là loại người đó sao!”
Trông Kỷ Thương Hải nhẹ nhõm hơn, nghiêng người hôn Lăng Vân Phàm, đặt nhẹ bàn tay phải lên cổ cậu, xoa đầu ngón tay lên miếng gạc thô.
Đêm đó, Kỷ Thương Hải lại gặp ác mộng.
Mẹ thò cái đầu thối ra sau cánh cửa khép hờ, nhìn hắn chăm chú.
Còn Kỷ Thương Hải thì nằm trên giường, tứ chi như bị tảng đá nặng đè xuống, không thể động đậy.
Người mẹ đẩy cửa ra, từng bước một đi về phía Kỷ Thương Hải, một lượng lớn máu từ trên người bà tuôn ra, thấm đẫm sàn nhà, chảy xuống giường.
Mẹ mở miệng điên cuồng hét lên: “Bởi vì tao là omega, gã đánh dấu tao, chiếm hữu tao, gài bẫy tao, lợi dụng tao để giải quyết cho thời kì mẫn cảm của gã.”
“Mày nói mày không muốn trở thành gã, nhưng nhìn những gì mày đã làm đi, đúng rồi, bởi vì mày mang trong mình dòng máu của gã. “
“Mày cũng ghê tởm giống như gã.”
Bà tức giận gầm lên một tiếng, ghé sát bên giường nhìn chằm chằm Kỷ Thương Hải, khuôn mặt thối rữa dần dần vặn vẹo, máu tươi nhỏ xuống rơi trên mặt Kỷ Thương Hải.
Bà ấy nói, “Giống nhau, kỷ, ác, Kỷ Thương Hải.”
“Kỷ Thương Hải!”
Một tiếng hét lớn kéo ý thức của Kỷ Thương Hải ra khỏi cơn ác mộng.
Hắn thở hổn hển, ý thức mơ hồ, mở to đôi mắt mông lung nhìn quanh, đèn trên trần nhà rọi xuống đặc biệt chói mắt, hắn mất một chút thời gian để thích nghi, sau đó nhìn thấy Lăng Vân Phàm đang lo lắng bên cạnh hắn với khuôn mặt đầy lo lắng.
Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Cậu tỉnh rồi, không sao chứ?”
Cảm giác máu tươi rơi vào mặt trong giấc mơ rất thật, nhưng khi Kỷ Thương Hải vỗ tay vào mặt thì chỉ cảm nhận được mồ hôi đầm đìa. Hắn lắc đầu: “Tôi làm phiền cậu rồi phải không? Xin lỗi, tắt đèn tiếp tục ngủ đi.”
“Làm phiền cái gì? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, sau này nếu cậu gặp ác mộng, tôi sẽ phụ trách đánh thức cậu dậy.” Lăng Vân Phàm cười cười với Kỷ Thương Hải, trong đôi mắt của cậu có vẻ mệt mỏi sau khi bị đánh thức giữa đêm, nhưng không có sự khó chịu nào bởi bị đánh thức.
Lăng Vân Phàm nói xong không khỏi ngáp một cái, bây giờ đã nửa đêm, thật khiến người ta buồn ngủ, vì vậy Lăng Vân Phàm vươn tay tắt đèn.
Căn phòng nháy mắt chìm vào trong bóng tối, bầu không khí đen thui ập đến khiến Kỷ Thương Hải nhớ đến cơn ác mộng vừa rồi, vì vậy hắn vô thức nhìn về phía cửa xem có hé ra không, liên tưởng đến người mẹ đã mất nhiều năm trước, liệu bà ấy có đang nhìn qua cửa sổ không?
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Kỷ Thương Hải đã bị kéo vào vòng tay của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm ôm chặt lấy hắn, cho hắn yên tâm, vỗ nhẹ vào lưng hắn, nói những lời ấm áp: “Đừng sợ, tôi sẽ ở bên cậu.”
Kỷ Thương Hải nhớ lại đêm lạnh giá khi còn học cấp 2, khi mẹ đã mắng hắn là kẻ ghê tởm, Lăng Vân Phàm đã cho hắn ở lại và ôm lấy hắn vào ban đêm.
Thời gian đã thay đổi, nhưng không có sự khác biệt giữa ngày xưa và bây giờ.
Kỷ Thương Hải quay lại ôm lấy Lăng Vân Phàm, vùi đầu vào cánh tay của Lăng Vân Phàm, dùng hết sức nắm lấy quần áo trên lưng cậu.
Kỷ Thương Hải nói: “Vân Phàm, tôi thích cậu.”
“Khụ,” Lăng Vân Phàm vẫn chưa quen với những lời tình cảm đột ngột của Kỷ Thương Hải. Tai cậu đỏ ửng lên, khẽ ho một tiếng, “Bết rồi, tôi biết mà.”
“Tôi thích cậu,” Kỷ Thương Hải nói lại lần nữa. Dù lời nói này giống hệt lời nói trước đó, nhưng giọng điệu đã thay đổi hoàn toàn.
Lời nói lần này giống như một đứa trẻ trong trung tâm thương mại nhìn thấy món đồ chơi mà mình đặc biệt thích, liền duỗi tay ra ôm chặt, mặc cho người lớn mắng mỏ, vẫn không chịu buông ra, chỉ có thể uất ức nói, con thật sự rất thích nó, tại sao lại không cho con?
Vì quá yêu thích, nên muốn sở hữu, nên đã dùng tất cả mọi cách, cũng hiểu rằng bản thân đang làm sai.
Nhưng nếu không làm như vậy, thì phải làm sao?