Kỷ Lê nhìn chiếc điện thoại, hơi sửng sốt, dù cậu chưa bao giờ dùng nhưng vẫn biết chiếc điện thoại trái cây này, giá hơn 10.000 tệ……
“Hôm nay công ty rút thăm trúng thưởng.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Rút thăm trúng thưởng? Vận khí thật tốt, Kỷ Lê hâm mộ. Trước nay cậu chưa từng rút trúng được cái gì.
Kỷ Lê đang muốn nói lại chợt nhớ đến cánh gà của mình!!
Cậu vội vàng chạy qua xem.
……
Khi Kỷ Lê nấu xong hết mọi thứ, cơm lúc nãy nấu đã chín, và chân gà trong tủ lạnh cũng đã ăn được.
Nhưng hai món này chắc chắn là chưa đủ.
Vì thế Kỷ Lê làm thêm món cà chua xào trứng.
Vì cà chua và trứng giá rẻ nên trước đó Kỷ Lê đã mua rất nhiều.
Một phần cánh gà chiên Coca cùng một phần cà chua xào trứng, chân gà ngâm chanh thì coi như đồ ăn vặt sau bữa cơm.
Kỷ Lê bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, Thẩm Thuật Bạch cũng cất điện thoại.
Khi Kỷ Lê xới xong hai bát cơm thì Thẩm Thuật Bạch đã mang hai bát đó ra ngoài rồi.
Anh đặt một bát cơm và một chiếc điện thoại di động màu trắng trước mặt Kỷ Lê.
Kỷ Lê nhìn anh đầy nghi ngờ.
Thẩm Thuật Bạch đưa một đôi đũa cho Kỷ Lê: “Điện thoại cho em đó.”
Kỷ Lê nhìn di động, tâm tình thực phức tạp.
Một chiếc điện thoại đắt tiền như vậy……
“Anh không dùng sao?” Cậu hỏi.
“Anh có rồi.” Thẩm Thuật Bạch giơ điện thoại của mình lên.
“Em cũng có rồi mà……” Kỷ Lê định lấy điện thoại của mình ra, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng, nói thật là có hơi cũ nát.
“Quay video cần độ phân giải tốt.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Kỷ Lê ngước nhìn Thẩm Thuật Bạch, Thẩm Thuật Bạch cũng đang nhìn cậu, đôi mắt anh nóng bỏng. Kỷ Lê hoảng sợ né tránh: “Vâng, vâng ạ.”
Nhìn ánh mắt của Thẩm Thuật Bạch, Kỷ Lê biết Thẩm Thuật Bạch thực sự muốn đưa điện thoại cho mình, họ là vợ chồng, cứ đẩy đi đẩy lại thì khách sáo lắm.
Chỉ là bọn họ mới nhận lĩnh chứng được có mấy ngày nhưng Thẩm Thuật Bạch đã cho cậu rất nhiều thứ, còn cậu thì chẳng cho Thẩm Thuật Bạch được cái gì……
Cậu muốn nói cảm ơn với Thẩm Thuật Bạch, nhưng nghĩ đến những gì Thẩm Thuật Bạch đã nói lần trước, nên cậu không nói nữa.
Cậu phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mua quà cho Thẩm Thuật Bạch, từ nay sẽ không nghỉ ngày chủ nhật nữa.
Kỷ Lê thầm nghĩ.
……
Độ phân giải của video lần này của Kỷ Lê tốt hơn lần trước không ít.
Video của ngày hôm nay so với ngày hôm qua thực sự là sự khác biệt giữa điện thoại đời cũ với đời mới, bảo sao nhiều người phàn nàn về độ phân giải như vậy.
Kỷ Lê vừa cắt nối biên tập vừa cảm khái.
Lần này cắt nối biên tập còn thuận tay hơn lần trước rất nhiều.
Cậu cũng đã biết chèn nhạc và trang trí video.
Mặc dù tổng thể không được hoàn mỹ nhưng dù sao thì trông cũng khá đẹp rồi.
Tự cậu làm nên nhìn sao cũng thấy thật vừa lòng.
Cậu còn đưa video cho Thẩm Thuật Bạch xem nữa.
Thẩm Thuật Bạch còn giúp cậu sửa chữa một chút, bổ sung thêm mấy hiệu ứng lạ mắt, Kỷ Lê không hiểu lắm, nhưng thoạt nhìn lại đẹp hơn không ít!
Sau đó Kỷ Lê liền up video lên.
……
Quản lý cấp cao của Tiểu Tranh – người luôn chú ý đến tin tức của bà chủ – ngay lập tức đã phấn chấn tinh thần chỉ trong chưa đầy một phút sau khi Kỷ Lê đăng video.
Tới rồi tới rồi, đã tới thời điểm vì bà chủ mà cống hiến rồi!!!
……
Người dùng Tiểu Tranh cũng đăng nhập vào app rồi ngay lập tức trông thấy video này.
Lần này video được biên tập chỉnh sửa trông rất đẹp mắt và rất rõ ràng, điểm nhấn của video là bàn tay.
Dưới bàn tay này, ngay cả những nguyên liệu kia cũng trở nên thơm ngon hơn.
Lúc đầu họ còn không nhìn ID đã đăng video, còn ngạc nhiên xem đi xem lại.
Điện thoại của Kỷ Lê vang lên, cậu click mở giao diện bình luận ——
[Mịa! Lại là Tranh ba ba!]
[Tranh ba ba đổi máy mới rồi sao?]
[Tay của Tranh ba ba đẹp thật ấy!!]
[Tôi vừa mở app liền thấy video này, hahaha, vừa nhìn thấy đã biết quả nhiên là Tranh ba ba! Cuối cùng Tranh ba ba cũng đổi máy mới rồi!]
Kỷ Lê có hơi bất đắc dĩ.
Lê: [Tôi thật sự không phải Tranh ba ba đâu mà!! *che mặt khóc cười.jpg*]
[Hahaha, bọn tôi tin cậu *đầu chó.jpg*]
[1+ đầu chó.jpg]
[10086+ đầu chó.jpg]
Kỷ Lê nằm dài ra trên sofa, bị ngộ nhận là Tranh ba ba mà không bị phong sát cũng quả là kỳ tích! Nói không chừng là phía Tranh ba ba cũng chưa biết tin này.
Haizzz! Không biết Tranh ba ba còn có thể cho cậu làm blogger ẩm thực bao lâu nữa đây.
Mặt Kỷ Lê đầy phiền muộn.
“Em không hài lòng với kết quả video sao?” Thẩm Thuật Bạch đến gần Kỷ Lê, gương mặt anh phóng đại trước mặt Kỷ Lê.
Tim Kỷ Lê đập nhanh hơn.
“Cũng, cũng không phải.”
“Vậy tại sao em lại không vui?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Kỷ Lê mở điện thoại cho Thẩm Thuật Bạch đọc bình luận, vẻ mặt chua xót: “Họ đều nghĩ em là Tranh ba ba, nếu Tranh ba ba tức giận, em sẽ bị chặn mất.”
Thẩm Thuật Bạch hơi dừng lại, khẽ cười: “Không đâu.”
“?” Kỷ Lê nhìn anh.
“Là lãnh đạo, hắn sẽ không keo kiệt như vậy đâu.” Thẩm Thuật Bạch nói.
“Cũng có lý… nhưng em vẫn hơi lo.” Bất cứ ai cũng sẽ khó chịu khi bị người khác hiểu lầm thôi.
“Không cần lo lắng.” Lời nói của Thẩm Thuật Bạch dường như có khả năng trấn an người khác.
Kỷ Lê nhìn anh, cảm thấy an tâm hơn.
Cậu mỉm cười với Thẩm Thuật Bạch: “Em nghe lời anh, nếu phía Tranh ba ba phong sát em, vậy em không làm blogger ẩm thực nữa là được, dù sao cũng không kiếm được tiền!”
Thẩm Thuật Bạch chỉnh lại tóc cho Kỷ Lê: “Ừ.”
……
Vì hôm nay tổng tài nghỉ cho nên Vương đặc trợ đang tăng ca liền nhận được tin nhắn của tổng tài.
Boss đưa tiền: [Cho người làm rõ việc Lê không phải là Tranh ba ba.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Vương đặc trợ phát ngốc rồi.
Có ý gì đây? Hai vợ chồng sếp tan rã rồi à?
Vương đặc trợ vẫn không nghiền ngẫm được thánh ý, đành phải cẩn thận nhắn lại.
Vương đặc trợ: [Đây có phải muốn phong sát thiếu gia Kỷ Lê không?]
Để giữ vững hình tượng cao lãnh của mình, Vương đặc trợ không hề sử dụng dấu chấm lửng hoặc ngắt lời.
Boss đưa tiền: [?]
Nhìn đến dấu chấm hỏi này, Vương đặc trợ cảm thấy mình đã hiểu.
Dựa theo kịch bản tiểu thuyết, sau khi tiểu kiều thê được bá tổng che chở nhưng vẫn luôn cảm thấy không vui, tiểu kiều thê hy vọng mình có thể dựa vào bản thân tạo dựng sự nghiệp mà không cần bá tổng giúp đỡ.
Vì thế cậu liền khóc lóc, cảm thấy bá tổng ở dùng tiền vũ nhục mình. Bá tổng ngoài miệng cường ngạnh nhưng trong lòng đau đớn, hắn không hiểu tiểu kiều thê vì sao lại nghĩ oan cho hắn như vậy, vì thế liền đè tiểu kiều thê ở trên giường hung hăng trừng phạt một phen, sau đó hắn bắt đầu thương tiếc, tính toán sẽ làm người đàn ông yên lặng đứng sau mà không chen chân vào sự nghiệp của tiểu kiều thê nữa.
Vương đặc trợ hiểu rồi!
Thảo nào hôm nay ông chủ nghỉ, chắc là đang giận dỗi với tiểu kiều thê!!
Hắn lập tức trả lời Thẩm Thuật Bạch.
Vương đặc trợ: [Vâng.]
Vương đặc trợ: [Tôi sẽ bảo bọn họ làm.]
Hắn không dùng dấu chấm than, hắn rất lạnh lùng, hắn chính là một đặc trợ lạnh lùng và vô cảm