Nhận được thông báo, sắc mặt cả đám đều hết sức khó coi.
Chính vì nghĩ là chỉ đăng bài trên Internet, không ai biết họ nên họ mới dám đăng lên như vậy, thực sự không tưởng tượng được chỉ đăng bài thôi mà cũng bị Luật sư gửi thông báo.
Hơn nữa lại còn là thông báo từ Luật sư của Tập đoàn Thẩm thị!
Người Trung Quốc ai mà không biết đoàn Luật sư của Thẩm thị chưa từng bại trận, nếu so sánh với chó điên thì có thể hình dung là chó điên muốn cắn ai, người đó không thể phản kháng!
Mà giờ đoàn Luật sư này lại ra mặt cho một idol mạng? Cái cậu “Lê” này rốt cuộc là ai vậy chứ?
……
Sắc mặt Trần Tuấn Hoành còn tệ hơn, cậu ta không chỉ nhận được thư của luật sư mà còn nhận được tin ba mình bị sa thải vì tội ăn cắp tài liệu và biển thủ công quỹ, bây giờ ba cậu ta không chỉ bị sa thải mà còn phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Tất nhiên cậu ta không thể tưởng tượng nổi chuyện này có liên quan đến Kỷ Lê, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, và quan trọng hơn là tại sao ba cậu ta lại làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Chi phí sinh hoạt của cậu ta vốn là 2000 một tháng, giờ vì chuyện của ba mình mà bị giảm xuống còn 1500!
Mẹ nó chuyện này mới nghiêm trọng làm sao.
Nhưng cậu ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận sự thật này.
– — Nếu trong nhà không thể cho cậu ta tiền, cậu ta vẫn có cách đi đòi người khác!
……
Có thể là do tác động từ phía đoàn Luật sư, bầu không khí trên mạng cuối cùng cũng đã lắng xuống.
Tốc độ của Tiểu Tranh cũng nhanh thật, lại còn tìm hẳn Tập đoàn Thẩm thị nữa, Kỷ Lê không thể không bội phục tốc độ của họ.
Nhưng tại sao Tiểu Tranh lại muốn giúp mình nhỉ?
Kỷ Lê nghĩ muốn phá đầu nhưng cũng chỉ miễn cưỡng tìm được một lý do – tránh tổn hại đến mấy cửa hàng bán gà hầm nấm của Tập đoàn Thẩm thị!!
Cậu bỗng cảm thấy may mắn vì video đầu tiên mình đăng lại là món gà hầm nấm.
Nhưng may mắn thì may mắn, cậu vẫn phải đi làm thêm.
Nhìn giờ một chút, Kỷ Lê thu dọn đồ đạc rồi đến tiệm lẩu.
……
Sau khi hết giờ làm, Kỷ Lê đi theo Thẩm Thuật Bạch – người đang chờ cậu ở cửa – về nhà.
Vì sáng mai không có tiết nên Kỷ Lê còn đi ăn khuya với anh rồi mới về nhà.
Tắm rửa xong lên giường nằm, cậu đang suy nghĩ hình như giờ người ta chẳng phải tới xem mình nấu ăn nữa rồi, hay mình đổi một nick khác nhỉ?
Mặc dù đã nghĩ tới nhưng Kỷ Lê cũng chẳng làm, cậu dù sao cũng chỉ là người bình thường. Thôi thì đằng nào cũng đang được nhiều người chú ý thì cứ tranh thủ luôn vậy, không phải tới để xem cậu nấu ăn thì cậu cũng bắt họ xem luôn!
Không cần biết họ vì lý do gì mà tới, nhưng dù sao cũng là view là follow mà.
Kỷ Lê nghĩ xong xuôi liền quyết định không đổi nick nữa. Dù sao đổi thì cũng vẫn bị phát hiện thôi, bao nhiêu người dùng như vậy nhưng biên tập video kém thế thì cũng chỉ có mỗi cậu thôi chứ ai.
Hơn nữa IP có đổi được đâu, dùng nick khác thì IP vẫn thế mà.
Nghĩ tới đây Kỷ Lê liền duỗi thẳng chân, nhẹ nhàng đá đá vào chân Thẩm Thuật Bạch trong chăn.
“Ngủ đi anh!” Hôm nay đến lượt mình giục Thẩm Thuật Bạch đi ngủ rồi! Haha!
“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch nhanh nhẹn tắt máy tính, đặt lên tủ đầu giường rồi vươn người tắt đèn.
Kỷ Lê: “……” Ơ sao nhanh nhẹn vậy?
Kỷ Lê bỗng hối hận, mình còn muốn nghịch điện thoại một lúc nữa mà…..
Nhưng dù sao cũng là mình giục anh ấy ngủ, nghịch nữa cũng ngại, cậu liền nhắm mắt rồi rất nhanh đã ngủ luôn.
Thực ra cậu cũng đã mệt lắm rồi, chỉ trong tiềm thức muốn nghịch điện thoại mà thôi.
Sau khi cậu ngủ, Thẩm Thuật Bạch lại mở mắt ra, anh mở laptop trên bàn tiếp tục làm việc.
……
Kỷ Lê ngủ đến tận 10h30 mới dậy, ấy thế mà Thẩm Thuật Bạch vẫn chưa đi làm, cậu có hơi kinh ngạc.
Hình như trước giờ buổi sáng cậu toàn ra khỏi nhà trước Thẩm Thuật Bạch, quả thực chưa từng thấy ảnh ra cửa đi làm! Làm tài xế nhàn hạ vậy sao?
Như cảm giác được Kỷ Lê đang thắc mắc, Thẩm Thuật Bạch không đợi cậu hỏi đã chủ động nói: “Hôm nay Trần gia không cần xe.”
Kỷ Lê càng khó hiểu: “Chủ nhật Trần gia không đi làm rồi, hôm nay thứ Tư họ cũng không đi làm sao?”
“Một loại tín ngưỡng.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Ờm, có vẻ mỗi người đều có một loại tín ngưỡng kỳ quái, Trần gia làm ăn lớn như vậy, theo một tín ngưỡng kỳ quặc cũng chẳng có gì là lạ.
Kỷ Lê miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.
……
Vì ăn sáng muộn nên buổi trưa Kỷ Lê nấu mì cho Thẩm Thuật Bạch ăn.
Ăn xong đã đến giờ đi học.
Tan học cậu còn phải về Kỷ gia một chuyến, ầy, thực nhiều việc.
Vừa đến lớp, cậu đã bước ngay lên hàng đầu vì còn chưa có ai đến.
Khi An Tuyên, Phạm Thanh và Trần Tuấn Hoành đến lớp, An Tuyên và Phạm Thanh muốn ngồi ở hàng ghế đầu với Kỷ Lê, nhưng Trần Tuấn Hoành không chịu.
Cậu ta bước xuống hàng ghế sau ngồi một mình, lớn tiếng nói: “Ăn nhiều đồ của tôi như vậy mà vẫn không thích chơi với tôi thì tùy các cậu thôi!”
Mấy bạn học xung quanh đều nhìn sang, An Tuyên cùng Phạm Thanh có hơi xấu hổ.
Hai người nhìn nhau rồi đành phải đi tới và ngồi xuống bên cạnh Trần Tuấn Hoành.
Họ xác thực đã từng ăn đồ Trần Tuấn Hoành mua, giờ để cậu ta ngồi một mình cũng kỳ……
Nhưng bị cậu ta chê bai như vậy cũng là bình thường, dù sao tiền sinh hoạt mỗi tháng của Trần Tuấn Hoành là 40.000 – 50.000 nha, còn An Tuyên hình như chỉ có hơn 2000.
Nhà Phạm Thanh thì có một nhà máy nhỏ nên khá hơn chút, tầm 3000 – 4000 một tháng.
So ra kém hơn Trần Tuấn Hoành nhiều, kiểu gì cậu ta chả dè bỉu.
Nhưng lần sau không nên ăn những thứ mà Trần Tuấn Hoành đưa cho thì hơn, mỗi lần ăn xong đều có việc phải làm, tuy không ăn nhiều nhưng vẫn cứ nợ cậu ta.
……
Kỷ Lê không biết chuyện đó, nhưng sau đó An Tuyên lại lặng lẽ nhắn tin cho cậu.
An Tuyên: [Kỷ Lê, tiết này bọn tôi ngồi cùng Trần Tuấn Hoành, tiết sau lại lên ngồi cùng cậu nha.]
Kỷ Lê biết họ khó xử, dù sao Trần Tuấn Hoành lớn tiếng như vậy, cậu cũng vẫn nghe thấy.
Lucky: [Ừ.]
……
Tuy Kỷ Lê đã không ngồi cùng họ rồi, nhưng Trần Tuấn Hoành vẫn ngứa miệng nói xấu cậu.
“Các cậu có nghĩ Kỷ Lê thực sự tức giận vì thứ hàng giả lần trước không? Nhưng mỗi khi thấy đồ giả là tôi lại không thể kìm lòng nổi. Tôi rất tôn trọng phong cách của các nhãn hiệu lớn, nhìn thấy ai mặc đồ giả là tôi lại thấy ghê tởm. “
Trong lòng An Tuyên cùng Phạm Thanh khá ngượng ngùng nhưng vẫn cười cười với cậu ta.
Dù sao cũng ở chung ký túc, không thể thực sự tẩy chay cậu ta được. Con nhà giàu mà, có tật xấu cũng là bình thường.
“Đúng rồi, Kỷ Lê vẫn phải làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt cùng tiền học đúng không? Mới mấy hôm trước tôi lại cãi nhau với ba tôi, nhưng tôi vẫn rất vui, bởi vì mỗi lần cãi nhau xong ba tôi đều cho tôi thêm tiền, ít nhất đều là 10.000, có đôi khi còn cho tôi tận mấy trăm ngàn. Kỳ thật chúng ta đều ở cùng ký túc xá, Kỷ Lê nghèo như vậy, mỗi lần tôi đều muốn dùng tiền ba tôi cho để giúp đỡ cậu ta chút ít.”
“Tốt như vậy sao.” An Tuyên đột nhiên tươi tỉnh, “Hay cậu bảo ba cậu giúp tôi với Thanh nữa nha? Bọn tôi cũng nghèo lắm!”
Trần Tuấn Hoành đột nhiên nghẹn họng, lảng tránh mãi rồi mới nói: “Các cậu….các cậu cũng đâu có nghèo như vậy, nhưng nếu gọi tôi ba thì tôi vẫn có thể giúp đỡ chút!”
An Tuyên nghe vậy lập tức cao hứng, nhiệt tình gọi to: “Ba!!”
Cả lớp nhìn sang.
Phạm Thanh thấy vậy, nghĩ nghĩ rồi cũng gọi: “Phụ thân!!”
Trần Tuấn Hoành: “………..”