Kỷ Lê như vậy trông rất đáng yêu.
Thẩm Thuật Bạch khẽ cười: “Ba mẹ anh có để lại chút di sản ấy mà.”
Kỷ Lê bừng tỉnh: “Thì ra là vậy nha.”
“Vậy sau này chúng ta sẽ nỗ lực để mua nhà bằng sức của mình! Mua căn nhà lớn luôn!” Kỷ Lê nói.
Cậu đã tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng trước mắt.
“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
“Ngày mốt chúng ta dọn đi nhé anh, sẵn tiện tiền thuê nhà tháng này em cũng chưa nộp.”
“Nghe em.”
Thẩm Thuật Bạch thực sự rất dịu dàng, Kỷ Lê cảm giác như được ngâm trong bình mật vậy.
……
Nói chuyển nhà là chuyển luôn, tới thứ Bảy Kỷ Lê cùng Thẩm Thuật Bạch thu dọn đồ đạc.
Thẩm Thuật Bạch không có gì mấy, nhưng Kỷ Lê thì cả đống.
Mấy thứ đồ của Kỷ Lê cũng rất phong phú, đều do cậu tích lũy mấy năm nay, cũng may là cậu đã chuẩn bị sẵn khá nhiều vali.
Lúc đang đóng gói đồ, Kỷ Lê chợt phát hiện hóa ra cái bạn A bán đồ cao cấp gì gì kia cũng uy tín phết, đồ mua lâu vậy rồi mà giờ trông vẫn mới.
Nếu rảnh phải viết hẳn một bài review thật dài để khen cậu ta mới được.
Lúc Kỷ Lê thu dọn mấy thứ đồ này cũng không muốn cho Thẩm Thuật Bạch biết, từ tận đáy lòng, Kỷ Lê không muốn Thẩm Thuật Bạch biết cậu là kẻ ham hư vinh.
Thu dọn xong, đồ đạc của Kỷ Lê ước chừng bốn cái vali, nồi chậu chén bát các kiểu thì cậu lấy một chiếc chăn ra gói lại.
……
Sau khi Kỷ Lê dọn xong chút đồ thì Thẩm Thuật Bạch đã giúp cậu bê ra xe, lúc anh quay vào thì thấy Kỷ Lê vẫn đang thu dọn.
Mấy thứ đồ dùng nhà bếp cậu cũng dọn sạch.
Cậu không bỏ bất cứ thứ gì dù là những món nhỏ nhặt nhất, chỉ có một số món cũ lắm rồi nên cậu đành cẩn thận xếp gọn trong căn nhà thuê này, hy vọng chủ thuê sau có thể tử tế với bọn nó.
Dọn dẹp xong xuôi, cậu còn quét tước lau dọn giúp chủ thuê, làm cho chính mình mệt đến mồ hôi đầy đầu.
Chờ hoàn tất mọi thứ, cậu đã đứng ở cửa với túi đồ cuối cùng trong tay.
Nhìn căn nhà trống không chẳng còn gì, cậu vẫn cảm thấy hơi luyến tiếc, đây là nơi cất chứa những kỷ niệm của cậu và Thẩm Thuật Bạch, tuy thời gian chưa dài nhưng đã làm thay đổi cuộc đời cậu.
Nhưng…..nơi này còn phải cho thuê, dù cậu luyến tiếc cũng phải chịu, cậu còn muốn sống tốt cùng Thẩm Thuật Bạch! Thôi thì tiết kiệm được chút tiền thuê nhà cũng ổn!
Cho nên đành tạm biệt hồi ức vậy, chờ sau này có tiền cậu sẽ mua lại nơi đây, dù chẳng biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
……
Thẩm Thuật Bạch lại một lần nữa đi lên lấy đồ, đây là lần sau cùng rồi nên Kỷ Lê khóa cửa rồi đi xuống cùng anh.
Túi đồ trong tay cậu nhẹ tênh, mấy thứ nặng đã được Thẩm Thuật Bạch chuyển xuống trước rồi, loại cảm giác được người khác chăm sóc này thích thật ấy……
……
Ra đến cửa, Kỷ Lê bắt đầu nhìn xung quanh tìm xe của Thẩm Thuật Bạch, cậu trông thấy đằng kia có một chiếc minibus đời cũ nên định xách theo túi đồ đi qua, nhưng Thẩm Thuật Bạch đã kéo tay cậu lại.
“Xe bên này mà.” Thẩm Thuật Bạch lấy chìa khóa xe ra bấm bấm, một chiếc Lamborghini màu xanh lam cách đó không xa sáng lên.
Kỷ Lê tự nhéo mình một chút…..au…..không phải mơ nha…..
“Xe của sếp anh sao?” Kỷ Lê tròn mắt nhìn Thẩm Thuật Bạch.
“Của anh.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Kỷ Lê: “…”
Hổng lẽ cậu bị ảo giác rồi?
“Giờ làm tài xế kiếm được nhiều tiền như vậy ư!?” Kỷ Lê sốc nặng.
Thẩm Thuật Bạch thở dài rồi cầm lấy túi đồ trong tay Kỷ Lê: “Em lên xe đi nào, đồ đưa đây anh cất cho.”
Nói xong Thẩm Thuật Bạch liền cầm túi đồ bước về hướng chiếc xe, Kỷ Lê vẫn đang ngơ ngác đứng đó.
Cậu bất tri bất giác bước đến gần xe, nhưng tay cũng không dám chạm vào, sợ xước sơn.
Thẩm Thuật Bạch cất đồ xong liền đi tới giúp Kỷ Lê mở xe, cửa xe này xịn thật chứ, Kỷ Lê ngơ ngác, chắc nam sinh nào cũng đã từng mơ ước tới con xe này nhỉ?
So với Maybach điềm đạm và chững chạc, Lamborghini có phần hoang dã và trẻ trung hơn.
Hơn nữa ghế xe này mềm mại cực kỳ.
“Đây có phải là một chiếc Lamborghini không anh?” Kỷ Lê sững sờ hỏi, đến nỗi bản thân cậu cũng cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn.
“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch vừa lái xe vừa đáp.
Kỷ Lê cẩn thận sờ sờ, xúc cảm đã tay ghê…..
Nhưng giờ cậu vẫn nghĩ mình đang nằm mơ…..
Sự việc vừa rồi giống y như một giấc mơ vậy.
Thẩm Thuật Bạch lái xe đến một biệt thự ở vùng ngoại ô rồi mới dừng xe, biệt thự này cách những biệt thự khác rất xa, tuy có hơi khoa trương nhưng chắc bên này có động tĩnh gì thì bên kia chắc cũng chẳng nghe được, diện tích biệt thự cũng rất lớn, chắc phải gấp bốn hay năm lần diện tích Kỷ gia.
“Đây… là nhà của anh sao!?” Giọng Kỷ Lê run rẩy.
“Ừ.”
Thẩm Thuật Bạch thừa nhận, anh ấy thừa nhận rồi!!
Kỷ Lê như hóa đá.
Chờ khi Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu vào biệt thự, Kỷ Lê cảm thấy chân mình muốn nhũn luôn rồi, thật lớn quá đi…..
Hơn nữa còn có cả người hầu!!
Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu đi xem một vòng sau đó gọi người chuyển đồ vào một căn phòng đã chuẩn bị sẵn, Kỷ Lê ngồi bên mép giường nhìn họ, cả người chấn động.
Thật lâu sau cậu mới khó khăn mở miệng: “Anh, anh có tiền như vậy sao?”
Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ: “Cho nên em cứ quẹt thẻ đi, thích tiêu sao cũng được, chút tiền đó anh vẫn có mà.”
Anh đưa thẻ cho Kỷ Lê là hy vọng Kỷ Lê sẽ tiêu tiền, nhưng cậu chưa từng dùng đến, ngoại trừ lần đi ăn KFC cùng anh lúc trước.
Kỷ Lê muốn khóc.
Cậu còn nói muốn kiếm tiền nuôi Thẩm Thuật Bạch mà…..
Nhưng….thế này thì sao mà nuôi nổi!?
Phát sầu rồi.
“Sao anh không nói với em là anh có tiền như vậy…..”
“Anh còn có nhà, có xe…..”
“Những thứ này cả đời em cũng không kiếm nổi!”
Biết Thẩm Thuật Bạch rất giàu có, nhưng Kỷ Lê không vui nổi, nếu hai người chênh lệch quá lớn như vậy, sao cậu có thể xứng đôi với Thẩm Thuật Bạch chứ?
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê chẳng hề vui vẻ như anh nghĩ, trái lại còn có nét ưu sầu, Thẩm Thuật Bạch giật giật khóe miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Em đã nói chúng ta là người một nhà, là người thân cận nhất của nhau, vậy của anh cũng là của em mà.”
Kỷ Lê nhìn căn phòng vô cùng xa hoa, lại nghe Thẩm Thuật Bạch nói, cậu lập tức trả lời: “Anh có nhiều tiền như vậy, em chỉ có chút xíu, như vậy rất không công bằng với anh.”
Cậu thực sự cảm thấy không đáng thay cho Thẩm Thuật Bạch.
Kỷ Lê không phải một người hoàn hảo, cậu có rất nhiều tật xấu, cũng rất đa cảm, thực sự cậu không hy vọng một người có điều kiện tốt như Thẩm Thuật Bạch lại phải ở cùng một người như cậu.
Thậm chí cậu còn cảm thấy nếu ngay từ đầu hai người không ở bên nhau thì tốt rồi, nhưng vậy có lẽ Thẩm Thuật Bạch sẽ hoàn mỹ cả đời mà không phải chịu khổ ở trong căn phòng trọ kia cùng cậu.
Kỷ Lê cậu sao xứng để Thẩm Thuật Bạch phải chịu như vậy chứ.
Cậu cứ suy nghĩ, rồi lại cảm thấy hơi đau lòng, quả thực cậu không xứng với Thẩm Thuật Bạch…..
“Nếu không…..chúng ta ly hôn đi?”
Bằng cách đó, Thẩm Thuật Bạch có thể tìm được một người tốt hơn, một người hoàn hảo xứng đáng với anh ấy chứ không phải một kẻ đầy khuyết điểm như cậu.