Nghe Thẩm Thuật Bạch hạ giọng, ngữ điệu cũng không lạnh lùng như trước, nhưng Kỷ Lê lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Kỷ Lê vội rep lại Vân Đồng.
Lê: [Hình như nhà em giận rồi, em phải dỗ anh ấy đã, không nói chuyện nữa nha!]
Thấy Kỷ Lê vẫn đang gõ chữ, lông mi Thẩm Thuật Bạch rũ xuống thành một bóng mờ trước mắt.
Kỷ Lê nhanh chóng quay lại game.
“Em tới đây!”
Nói xong cậu quay lại cười tươi với Thẩm Thuật Bạch.
Biểu cảm của Thẩm Thuật Bạch đã hòa hoãn lại một chút, nhưng chỉ chút xíu thôi.
……
Trò chơi bắt đầu.
Khóe mắt Kỷ Lê không ngừng nhìn về phía Thẩm Thuật Bạch.
Giờ cậu đã xác định Thẩm Thuật Bạch thực sự không vui rồi.
Nhưng mà tại sao?
Là do thấy cậu nói chuyện phiếm với Vân Đồng sao?
Chẳng lẽ Thẩm Thuật Bạch anh ấy……ghen?
“Số 4 đúng là đồng đội heo rồi! Cả đám rơi hết xuống biển!”
Một giọng nam đang mắng, là số 1.
Kỷ Lê định thần lại, giờ mới thấy máy bay của họ đã rơi xuống biển.
Số 4 là Thẩm Thuật Bạch, mà giờ chẳng biết anh ấy đang nghĩ gì mà lại để cả hai cùng rơi xuống.
Dám mắng người đàn ông của cậu á? Kỷ Lê không vui, cậu mở mic ra mắng lại: “Cậu mới là đồng đội heo ấy! Đã biết sắp rơi sao không tự mà đi đi, còn đi theo số 4 làm gì!?”
“Số 2, sao cậu lại nói giúp số 4 à? Hai người cùng bè đó hả!?”
“Được rồi, hai người ồn ào quá!” Giọng nữ số 3 cũng bật micro.
“Ấy, là chị gái nhỏ nào đó!” Số 1 vui vẻ.
“Bơi nhanh đi, nếu không chúng ta sẽ chết đuối!” Số 3 nói.
Kỷ Lê nhìn nhân vật game rồi lại nhìn Thẩm Thuật Bạch, chỉ thấy tay anh khẽ động, nhân vật game bắt đầu bơi.
Vừa rồi Thẩm Thuật Bạch đang ngẩn người sao?
Anh ấy nghĩ gì vậy nhỉ?
Có phải tại mình không?
Kỷ Lê điều khiển nhân vật game của mình chạy theo Thẩm Thuật Bạch.
Vừa lên bờ, Kỷ Lê đã vào nhà nhặt Mộc Thương, sau đó lại kiếm một chiếc xe hơi.
Kỷ Lê lên xe, Thẩm Thuật Bạch bấm còi, hai người còn lại cũng lên xe.
Thẩm Thuật Bạch đánh dấu một vị trí.
“Sao số 4 không nói chuyện? Hay số 4 là bạn gái của số 2? Nếu không thì sao số 2 lại nói giúp số 4 chứ?” Số 1 hỏi.
Kỷ Lê hơi dừng lại: “Cậu đoán đúng rồi đó!” Ừa, cũng coi như có mắt nhìn.
Số 1 đần ra.
Cậu ta lẩm bẩm: “Hóa ra đúng thế thật à……”
Lại quay đầu nói với số 3: “Chị gái số 3, giờ chỉ còn tôi với cô nương tựa nhau thôi đấy!”
Số 3: “……………”
Số 3: “Bạn trai tôi đang ngồi cạnh rồi.”
Số 1 khóc không ra nước mắt.
Thẩm Thuật Bạch lái xe tới Y thành.
Chỗ này là nơi nhảy yêu thích của Kỷ Lê.
“Đi thôi.” Giọng Thẩm Thuật Bạch hơi nhu hòa hơn chút.
Kỷ Lê cẩn thận nhìn anh, quả thực là nét mặt đã dịu đi chút rồi.
Giọng nam phát ra cũng từ mic của Kỷ Lê khiến mấy người kia choáng váng.
“Nam, nam sao!?” Số 1 gần như muốn hét lên.
Số 3 cũng lắp bắp: “Anh, các anh là một đôi à?”
Kỷ Lê thẳng thắn thừa nhận: “Là một đôi nha, hơn nữa còn là vợ chồng.”
Cậu liếc nhìn Thẩm Thuật Bạch, thấy sắc mặt anh dịu hẳn, cuối cùng cũng yên tâm.
“Thật sao!?” Số 3 hơi kích động.
Số 1 vẫn đang tự kỷ.
“Thật đấy.” Kỷ Lê tìm kiếm xung quanh Thẩm Thuật Bạch rồi nhặt những thứ tốt mà anh đã ném cho cậu.
Số 3 ho khan một tiếng để xoa dịu cảm xúc: “Trăm năm hòa hợp!!”
“Chúng tôi sẽ.” Kỷ Lê cười đáp.
Số 1 lúng túng nói: “Dù luật hôn nhân đồng giới được thông qua cách đây không lâu nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một cặp đồng giới…”
Luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua, nhưng vẫn có những người kỳ thị, cũng không nhiều người đồng tính đăng ký kết hôn như dự đoán. Ngược lại, đại bộ phận các cặp đôi đồng tính bởi vì những chuyện như gia đình, sinh con và thế tục mà không muốn lãnh chứng.
Hơn nữa đa phần họ chỉ muốn chơi bời chứ không có tình cảm thực sự, cho nên dù đã thông qua nhưng những cặp đôi giống Kỷ Lê cùng Thẩm Thuật Bạch vẫn rất ít.
“Số 1, cứ chờ đi, sau này anh sẽ thường xuyên thấy.” Giọng số 3 tươi cười.
Kỷ Lê không đi theo Thẩm Thuật Bạch để tìm kiếm vật tư mà đến một tòa nhà khác để tìm kiếm.
Sau khi tìm kiếm xong, cậu đi tới chỗ Thẩm Thuật Bạch để xem anh có thiếu gì không rồi đưa cho anh đồ của mình.
Thẩm Thuật Bạch cũng vui vẻ nhận lấy, sau đó lại đưa đồ của mình cho cậu.
Số 1 nhìn hai người cứ tách ra rồi xích lại, tâm tình cực kỳ phức tạp.
“Tôi thực sự không muốn nhìn thấy quá thường xuyên đâu…”
Ai mà muốn ăn cơm chó liên tục thế chứ.
……
Tiếng Mộc Thương không ngừng vang lên trong Y thành.
Thẩm Thuật Bạch dẫn theo Kỷ Lê một đường tiến về phía trước, Mộc Thương trong tay anh cứ gặp ai là đánh bại người đó, Kỷ Lê chỉ cần đi theo nhặt đồ.
Túi của Kỷ Lê cực nhiều đồ rồi nha.
Trang bị cũng rất xa hoa, làm số 1 với số 3 hâm mộ vô cùng.
Kỷ Lê cũng không nhàn rỗi, cậu đi theo Thẩm Thuật Bạch luyện Mộc Thương pháp, Thẩm Thuật Bạch cầm cái lớn, cậu cầm cái nhỏ.
Ví dụ như người gỗ linh tinh……
Đôi khi còn tấn công hoặc ném bom kẻ địch nữa.
……
Thẩm Thuật Bạch đã đánh thắng không ít người ở Y thành, trở thành người đứng đầu.
Nhìn đội mình còn sinh ra một người đứng đầu, số 1 với số 3 vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu họ còn tưởng số 4 chỉ là thứ cùi bắp thôi ấy chứ…..
Số 1 còn mắng Thẩm Thuật Bạch là đồng đội heo cơ mà……
……
Thẩm Thuật Bạch dẫn theo ba người tiến thẳng tới trận chung kết.
Cuối cùng còn thành công ăn gà.
Chơi xong, Kỷ Lê buông điện thoại rồi nằm dài ra.
Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch rơi trên vòng eo mảnh khảnh của Kỷ Lê.
Kỷ Lê cất điện thoại: “Em không chơi nữa đâu, mệt quá.”
Chơi nhiều còn thấy chóng mặt nữa.
“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch cũng cất điện thoại đi.
Kỷ Lê nhìn Thẩm Thuật Bạch, bỗng cười cười rồi chống người lên sofa tới gần anh: “Đại Bạch, có phải lúc nãy anh đã thấy nội dung em nhắn tin nói chuyện với người ta không?”
Thẩm Thuật Bạch nghĩ đến chuyện cậu nhắn tin, khóe môi khẽ mím: “Ừ, anh thấy rồi.”
“Anh ghen phải không?” Kỷ Lê không có ý đùa giỡn, trong mắt cậu chỉ toàn tò mò.
“Ừ.”
Thẩm Thuật Bạch thú thật là Kỷ Lê cong khóe môi, cậu ôm eo Thẩm Thuật Bạch, cả người dán lên người anh: “Đại Bạch của em nha, sao anh dễ thương thế!”
Kỷ Lê không khỏi bật cười.
Ghen tị hờn dỗi một mình, bị hỏi còn thành thật trả lời, u là trời, đáng yêu quó.
Một người đàn ông cao lớn như Thẩm Thuật Bạch bị khen là dễ thương nhưng anh chẳng có chút không vui nào.
Kỷ Lê nói —— Đại Bạch của em.
Làm anh thấy hơi vui rồi đấy.
Kỷ Lê đột nhiên thả bàn tay đang ôm eo Thẩm Thuật Bạch ra, với lấy điện thoại, sau đó giơ giao diện mật khẩu ra trước mặt anh.
“Mật khẩu đổi thành sinh nhật của anh rồi đó, về sau anh cứ xem thôi.” Kỷ Lê nói.
Kỷ Lê đã đổi mật khẩu thành sinh nhật mình…..
Khóe miệng Thẩm Thuật Bạch cố nén, nhưng vẫn không nén nổi mà cong lên.
“Ừ.”
Anh cũng lấy điện thoại mình ra đưa cho Kỷ Lê.
“Mật khẩu điện thoại anh cũng là sinh nhật em.”
Kỷ Lê cầm điện thoại của anh thử một chút, thực sự mở khóa rồi này.
Ui thích quá.
Thẩm Thuật Bạch còn cài đặt mật khẩu này trước cả cậu nha!