Giọng nói ở đầu dây bên kia ngừng lại.
Kỷ Lê: “Trước kia không có cơ hội, giờ thì không cần nữa đâu ạ.”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu.
“Cháu vẫn là trách chúng ta!” Giọng nói có hơi run rẩy.
Kỷ Lê không nói gì.
Một lúc lâu sau, giọng nói đầu bên kia như đã buông xuống: “Thôi, ta đã đến tuổi này rồi, không theo kịp người trẻ tuổi các cháu nữa, cháu tự có chính kiến của mình cũng là chuyện tốt, không muốn về thì ta cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng tiểu Lê, cháu phải nhớ kỹ, Kỷ gia mới là nhà cháu, nơi này vẫn luông có vị trí cho cháu, lá rụng về cội, sau trăm năm trước sau gì cháu cũng phải về Kỷ gia.”
“Vâng.”
Cậu đáp một tiếng, đầu bên kia trầm mặc hồi lâu rồi thở dài một hơi, cuối cùng cúp điện thoại.
Kỷ Lê rũ mắt, bóng râm đổ xuống dưới mi mắt cậu.
“Vì sao em không nghe lời bà?” Thẩm Thuật Bạch đột nhiên hỏi.
Kỷ Lê chua xót nhếch miệng cười: “Vì chúng ta đã kết hôn rồi, em sẽ không đi đâu hết, trừ khi anh muốn ly hôn.”
“Anh cũng vậy.”
Kỷ Lê dừng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thuật Bạch, hai người nhìn nhau, ánh mắt nóng rực.
– —- Anh ấy nói nghiêm túc.
Một khắc kia, khi thấy ánh mắt Thẩm Thuật Bạch, Kỷ Lê đã nghĩ như vậy.
……
Màn đêm đúng hẹn lại tới.
Ai cũng nói tân hôn vui vầy, nhưng tình huống của Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch khá đặc thù, dù sao hai người cũng chỉ vừa mới quen, vẫn đang trong giai đoạn ngượng ngùng.
Sau khi tắm xong, Kỷ Lê chui vào chăn nói muốn ngủ, sau đó thì bắt đầu giả vờ ngủ.
Nhưng sau khi Thẩm Thuật Bạch tắm xong, Kỷ Lê đã thực sự ngủ mất.
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê, người đang ngủ rất say, động tác lau tóc của anh cũng tạm dừng.
Kỷ Lê nằm trên giường nhìn rất gầy, cậu cuộn tròn người như một quả bóng, ngay cả khi ngủ mà lông mày cũng hơi nhăn lại.
Thiếu niên ở tuổi này hẳn là tùy ý cư xử, nhưng Kỷ Lê lại không giống vậy……
Thẩm Thuật Bạch lấy di động.
Vương đặc trợ: [Văn bản] [Văn bản]
Vương đặc trợ: [Tổng tài, toàn bộ tư liệu về thiếu gia Kỷ Lê đều nằm ở đây.]
Thẩm Thuật Bạch click mở tệp đính kèm.
Anh đọc từ đầu tới cuối không sót một chữ.
Càng đọc đến cuối, ánh mắt anh càng lạnh lẽo đến dọa người.
Đoạn cuối trong đó viết ——
Ba năm trước, ông Kỷ và bà Kỷ đã lập di chúc, nếu họ qua đời, 80% tài sản thừa kế của họ sẽ thuộc về cháu trai Kỷ Diệc Thần, 15% cho con trai Kỷ Phong và 5% cho con dâu Lý Cầm…..
Trong di chúc không hề đề cập đến Kỷ Lê.
Nhìn người đang nằm trên giường, Thẩm Thuật Bạch đứng yên, thật lâu sau anh mới cẩn thận xốc lên chăn lên giường nằm xuống rồi lại cẩn thận ôm Kỷ Lê vào lòng.
……
Kỷ Lê bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.
Lúc tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trong ngực Thẩm Thuật Bạch, đây là lần đầu tiên cậu tỉnh lại mà trông thấy Thẩm Thuật Bạch, hơn nữa phản ứng buổi sáng của anh còn….
Kỷ Lê cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu cẩn thận di chuyển, lại không nghĩ tới mình đã đánh thức Thẩm Thuật Bạch.
Đôi mắt ấy từ từ mở ra.
Ánh nắng lung linh buổi sáng cũng tràn vào.
“Chào buổi sáng.” Anh nhìn Kỷ Lê, khóe miệng khẽ cong lên.
Đôi mắt phượng thiếu đi chút nhuệ khí, lại càng thêm ôn hòa.
Kỷ Lê nhìn anh, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Chào buổi sáng.”
Hai người cứ nhìn nhau hồi lâu, cho đến khi chuông báo thức từ điện thoại của Kỷ Lê tiếp tục vang lên, Kỷ Lê mới hoàn hồn, cậu đẩy Thẩm Thuật Bạch ra rồi hốt hoảng rời giường.
“Em, buổi sáng em còn có tiết học, em phải đi trước đây!! Sắp muộn rồi!” 9h30 sáng cậu có tiết, mà lúc báo thức vang lên lần hai đã là 9h20 rồi!!!
Thẩm Thuật Bạch nhìn cậu cuống quýt lên, ánh mắt nhu hòa.
……
Cậu tùy tiện lấy một bộ đồ trong tủ, tùy tiện vào nhà tắm làm vệ sinh rồi phi vội xuống lầu lấy xe đạp công cộng đi học.
Kỷ Lê mới vừa tròn mười tám, hiện đang là sinh viên năm nhất, học Khoa Tài chính của Đại học G.
Tiết hôm nay là tiết chuyên ngành, không thể đến muộn được.
Nhưng nhà thuê có gần trường đến mấy cũng không thoát khỏi số phận đi học muộn.
Khi Kỷ Lê đến đã 9h35, cậu muộn năm phút, mà giảng viên của môn này luôn rất đúng giờ.
Cậu đang tính phi vào cửa trước thì điện thoại đã rung lên.
Là tin nhắn bạn cùng phòng gửi tới.
An Tuyên: [Đừng đi cửa trước!]
An Tuyên: [Bọn tôi điểm danh giùm cậu rồi.]
An Tuyên: [Chúng tôi ngồi ở hàng cuối cạnh cửa sổ đó.]
Nhận được tin nhắn, Kỷ Lê co người lẻn vào từ cửa sau.
Giáo sư đang giảng bài nên không để ý, Kỷ Lê đã lẻn vào thành công và hạ cánh an toàn bên cửa sổ.
“Sao nay cậu đến muộn vậy?” An Tuyên hỏi.
“Cậu không phải là người chăm chỉ nhất lớp sao?” Phạm Thanh, một bạn cùng phòng khác quay sang hỏi.
Một bạn cùng phòng khác ngồi phía trước quay đầu lại nói: “Học sinh giỏi mà cũng…”
Giọng nói đột nhiên thay đổi: “Bộ đồ cậu mặc là của LV sao?”
Âm lượng hơi lớn, giáo sư trên bục giảng nhìn về phía bọn họ: “Mấy em ngồi bên cửa sổ kia, nếu không muốn học thì có thể ra ngoài!”
Bị giáo sư nghiêm khắc nhắc nhở, mấy người đều im miệng, bạn học ngồi ở phía trước là Trần Tuấn Hoành xoay người sang chỗ khác rồi nhìn lên bảng.
Thấy mấy người họ ngoan ngoãn lại, giáo sư lại tiếp tục giảng bài.
Qua một lúc lâu, Trần Tuấn Hoành cúi đầu lấy di động, gõ gõ đánh đánh vài cái.
Điện thoại của ba người rung lên.
Một tin nhắn trong nhóm có tên [518 tiến về phía trước].
Trần Tuấn Hoành: [Lucky, đồ cậu mặc thực là là L.V sao?]
An Tuyên cùng Phạm Thanh nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang Kỷ Lê.
Kỷ Lê cúi đầu nhìn tin nhắn, lúc nãy sợ muộn học nên cậu vơ bừa một bộ mặc lên người rồi đi ra ngoài, vội quá nên không kịp nhìn, ai ngờ là bộ này.
An Tuyên: [Hahaha, cái gì mà LV chứ, bọn tôi có hiểu gì về đồ hiệu đâu, vẫn là Tuấn Hoành cậu tinh mắt, liếc mắt cái đã nhìn ra, cậu nói chúng tôi mới biết đó.]
Phạm Thanh: [Đúng đó đúng đó, hai đứa bọn tôi đều quá LOW, có biết cái gì đâu! Quả nhiên chỉ người có tiền mới biết nhìn đồ hiệu.]
Trần Tuấn Hoành: [Hai cái tên nhà quê này, LV mà cũng không biết? Thương hiệu lớn như vậy mà.]
Kỷ Lê nhìn bọn họ nói chuyện, cậu không trả lời Trần Tuấn Hoành, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Vì quần áo là hàng giả, cậu không mua được đồ thật nên chỉ cần có tiền là sẽ tiêu hết tiền vào những món hàng nhái cao cấp này, chính vì vậy nên sinh hoạt thường ngày của cậu rất khó khăn.
Nhưng ngay cả khi phần lớn tiền được dùng để mua những thứ này thì cậu cũng chỉ mặc ở bên ngoài trường học, cũng chưa bao giờ nói cho mọi người biết chúng là thật hay giả.
Giờ bị hỏi, Kỷ Lê không nói nên lời. Vì quần áo của cậu là hàng nhái, mà vô luận như nào, đã mua hàng nhái thì trong mắt người khác, cậu đều là kẻ sĩ diện ham hư vinh.
Thật sự cậu không biết phải trả lời sao nữa.
Trần Tuấn Hoành: [Lucky, rốt cuộc có phải đồ thật hay không vậy?]
Trần Tuấn Hoành lại tag Kỷ Lê lần nữa.
Kỷ Lê bất đắc dĩ.
Lucky: [Cậu cảm thấy sao?]
Trần Tuấn Hoành: [Tôi cảm thấy là hàng nhái.]
Nhìn tin nhắn này, Kỷ Lê liền hiểu, trong lòng Trần Tuấn Hoành thực ra đã sớm có đáp án rồi.
Lucky: [Cậu cảm thấy thế nào thì chính là thế ấy.]
An Tuyên và Phạm Thanh hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều cúi đầu, đang muốn giảng hòa thì Trần Tuấn Hoành đã nhắn tiếp.
Trần Tuấn Hoành: [Quần áo làm giả kém như vậy, liếc mắt cái là thấy, thậm chí còn không phải là hàng nhái cao cấp, sao cậu không mua hàng thật mà mặc? Cậu hết tiền hả? Hết tiền thì nói với tôi, tôi sẽ cho cậu những bộ đồ tôi không mặc tới!]