[Ối giồi ôi, shop thần tiên gì thế này! Đồ ăn đã ngon thì chớ, ấy thế mà lại còn nhờ được cả sếp tôi ship hàng!! Cả phòng tôi đều hâm mộ tôi đây này!
Hơn nữa xoài sấy còn rất ngon nhé, tôi vừa nhận đã ăn hết luôn! Do ăn quá nhanh nên quên chụp lại hình rồi, chụp tạm cái vỏ thôi, mọi người đừng để ý nhá.]
Hình đính kèm là cái hộp không.
Kỷ Lê nhận được đánh giá tốt đầu tiên, rất là vui vẻ.
……
Hôm nay nấu cơm tối, Kỷ Lê còn tiện tay làm món lưỡi vịt sốt làm đồ ăn vặt.
Làm xong, cậu chụp những bức ảnh rất đẹp, còn quay luôn cả video.
Xong xuôi thì cậu dọn cơm, cơm nước xong mới biên tập video rồi đăng lên Tiểu Tranh.
Đăng xong còn ngồi lướt video một lúc.
Lúc lướt đến một video, cậu nhìn thấy có chuyện liên quan đến Kỷ gia, video mới chỉ đăng tầm hai tiếng đã có cả triệu likes.
[Kỷ thị ở tỉnh G bị khởi tố vì nghi ngờ có liên quan đến vụ mất cắp tài sản giá trị một trăm triệu của Tập đoàn Tạ thị ở thành phố S, hơn nữa, Chủ tịch Kỷ thị đã thực hiện rất nhiều giao dịch bẩn thỉu để phát triển sự nghiệp của mình.]
Nhìn thấy tin này, lòng Kỷ Lê đầy sảng khoái.
Cậu biết mình không nên vui vẻ khi người khác gặp chuyện, đặc biệt lại còn là người nhà của mình, nhưng Kỷ Lê vẫn rất sảng khoái, có lẽ cậu không phải người tốt rồi, vì cậu chỉ mong thấy họ gặp xui xẻo.
Tạ gia siêu quá đi!
Thẩm Thuật Bạch thấy cậu cứ xem video này, sợ cậu đau lòng liền che mắt cậu lại: “Em không muốn thì đừng xem.”
Kỷ Lê gỡ tay anh ra rồi cọ cọ mặt mình lên: “Em rất thích xem họ gặp chuyện nha.”
Thấy Kỷ Lê không buồn, Thẩm Thuật Bạch yên tâm rồi: “Vậy thì tốt.” So với việc Kỷ Lê cảm thông với họ, anh càng muốn thấy Kỷ Lê như bây giờ hơn, vì đám người kia không hề đáng được cảm thông.
……
Hôm sau Kỷ Lê ngủ dậy rồi đi học, trên app bán hàng vẫn luôn có người hỏi món lưỡi vịt.
Kỷ Lê chỉ có thể lén nhắn lại trong giờ học.
Hơn nữa, cả số người hỏi lẫn số đơn hàng đều đang tăng lên.
Tới khi tan học, cậu đã có hai mươi đơn rồi.
Tình huống gì thế này? Mới nửa ngày đã được hai mươi đơn, món lưỡi vịt này nổi tiếng rồi sao?
Click mở Tiểu Tranh, thấy video của mình đã có tận hơn 100k likes! Hơn nữa còn dưới tình huống cậu biết rõ Thẩm Thuật Bạch không hề PR giùm!
Cậu vui không chịu được, vừa thấy Thẩm Thuật Bạch đã vui vẻ kể cho anh nghe.
Thẩm Thuật Bạch cũng vui thay cho cậu, trên đường về, Kỷ Lê còn tiện thể vào chợ mua một đống lưỡi vịt về.
……
Vừa về đến nhà, cậu ở lì trong nhà bếp chế biến lưỡi vịt.
Không phải nói gì chứ món lưỡi vịt sốt này thực sự rất ngon, hương vị đậm đà không chê vào đâu được, lưỡi vị lại có vị rất mềm mà các bộ vị khác không có được.
Chờ lưỡi vịt sốt nguội, cậu bắt đầu đổ vào túi để chuẩn bị hút chân không, sau đó cho vào chiếc túi giấy trắng tinh đã được đặc chế trước đó.
Thẩm Thuật Bạch mới giúp cậu đóng gói một lúc đã bị Kỷ Lê đuổi về công ty làm việc.
Thẩm Thuật Bạch mất mát rời đi.
Kỷ Lê đóng gói xong xuôi rồi quay lại app bán hàng lấy thông tin rồi đặt ship, lát sau thì shipper đến lấy hàng, lần này đã thay người khác rồi, anh ship này không hề nhiều lời, chỉ lấy hàng rồi đi luôn.
Chiều đến cũng có không ít người hỏi hàng, nhưng lần này đa phần chỉ hỏi, đến tối cũng chỉ có thêm 15 đơn.
Cậu không hề thất vọng, ngược lại còn kích động vô cùng, một ngày 35 đơn nha!
Thật hạnh phúc làm sao, sau khi trừ hết tiền nguyên liệu và các loại chi phí, một đơn lưỡi vịt cậu lãi 10 đồng nha, ngày hôm nay đã kiếm được 350 đồng rồi, còn nhiều hơn đi làm thêm nhiều!
Trước khi ngủ, cậu lại nhìn lại số đơn hàng hôm nay, miệng cười không ngừng được, Thẩm Thuật Bạch nằm cạnh còn nhìn cậu hồi lâu.
……
Buổi tối, sau khi Kỷ Lê ngủ say, một blogger ẩm thực bất ngờ đăng bài.
Một miếng xoài sấy và một ảnh chụp màn hình.
[Hahaha, hôm đó tôi đang lướt Tiểu Tranh thì vô tình phát hiện shop này, thấy chẳng có đơn nào nên tôi muốn mua thử một đơn xem, dù sao cũng không đắt, nhưng hôm nay nhận được hàng rồi, quả thực vô cùng bất ngờ, ngon lắm mọi người ạ! Tuyệt đối không giống như xoài sấy mua bên ngoài đâu!
Không ngọt đậm chút nào, là vị ngọt tự nhiên luôn ấy, ăn rất chi là ngon luôn, tôi ăn hết cả gói rồi mới nhớ chụp ảnh lại.
Hahaha, à vẫn còn một miếng bé xíu có dấu răng của tôi đây này haha.
Mà cũng không phải mỗi mình tôi đâu nhá, tôi vừa mở phần bình luận ra xem thì đã thấy có người khác bình luận rồi!
Mọi người nhìn bình luận này mà xem, có phải rất giống tôi không? Cơ mà bạn này may ghê, lại còn được sếp hỗ trợ ship hàng nữa, hâm mộ quá!]
Blogger này vừa đăng Weibo, toàn bộ fan đều đã thấy, blogger này review đồ ăn rất chuẩn, có rất nhiều fan, mà đa phần toàn là fan cùng sở thích – thích ăn.
Hơn nữa còn có cơn thèm ban đêm, vì thế cả bọn đều đổ vào shop “Đại Bạch siêu thích ăn” này xem thử.
Họ nhìn nhìn giá bán, một túi xoài sấy 300gr mà có 22 đồng!?
Ô, rẻ hơn bên ngoài nhiều này, bên ngoài bán một túi 200gr mà đã vượt qua giá 22 đồng này lâu rồi.
Nhưng như vậy không có nghĩa là chủ shop không bị nghi ngờ gian lận.
Có vài người chỉ nhìn chút rồi đặt mua luôn, có vài người tự hỏi chút rồi nghĩ thôi thì cứ thử xem, có người đặt đơn nhưng lúc thanh toán lại không muốn mua nữa.
Tiện thể còn có người mua dâu tây sấy và lưỡi vịt nữa.
Kỷ Lê cũng không ngờ lại có chuyện như vậy luôn.
……
Sáng ngủ dậy, Kỷ Lê nhìn điện thoại mà sợ ngây người.
Cậu nhéo nhéo Thẩm Thuật Bạch rồi mới phát hiện chuyện này là thật, không phải có người thuê thủy quân muốn xỏ xiên mình.
Nếu thuê thủy quân mà bị phát hiện là sẽ bị phạt nha!
Nghĩ mà sợ, cậu liền liên lạc với Bộ phận chăm sóc khách hàng.
Đại Bạch siêu thích ăn: [Admin ơi! Tôi muốn báo cáo!!]
Nhân viên hỗ trợ: [Xin chào, xin hỏi bạn muốn báo cáo gì?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Tôi muốn báo cáo shop của tôi có một đống thủy quân vào!!]
Nhân viên hỗ trợ: [?]
Nhân viên hỗ trợ: [Xin hỏi tình huống cụ thể ra sao?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Sáng nay vừa ngủ dậy tôi đã thấy có hơn 200 đơn hàng thanh toán thành công rồi!!]
Nhân viên hỗ trợ đang nhập……
Lại ngừng một chút.
Nhân viên hỗ trợ đang nhập……
Lại ngừng một chút.
Cuối cùng.
Nhân viên hỗ trợ: [Chúng tôi đã kiểm tra, shop của bạn là shop mới, tuy số liệu khá cao nhưng tình hình vẫn bình thường, không hề có dấu vết của thủy quân.]
Nhân viên hỗ trợ: [Đơn hàng cũng không có gì khác thường, bạn không cần quá lo lắng đâu ạ.]