Sau Khi Kết Hôn Cùng Ông Xã Khuyết Tật Giàu Sang
Chương 48: Ngoại Truyện Hôn Lễ
Ngày tổ chức hôn lễ của Quý Tĩnh Duyên và Cảnh Hoài đã được định ra, địa điểm tổ chức là một hòn đảo tư nhân thuộc quyền sở hữu của Quý Tĩnh Duyên.
Hôn lễ không làm lớn, khách mời chỉ có một vài thân thích, bạn bè và đối tác thân quen.
Giới truyền thông cũng biết ý nên chỉ xin hai người cho bọn họ đưa chút ít tin là được.
Phong cách của buổi lễ là sự kết hợp giữa hai phương Đông – Tây, nghi lễ nhập tiệc được làm theo kiểu Trung Quốc trong khi khâu kính rượu học theo người phương Tây.
Người đưa ra chủ ý này là Quý Tĩnh Duyên.
Khi Cảnh Hoài thắc mắc nguyên nhân thì hắn chỉ nói rằng: “Em mặc Hán phục đẹp”
Anh lập tức thông thấu, hắn đang muốn đền bù tiếc nuối thuở trước cho anh.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, thiếu niên mặc bộ đồ cưới Hán phục như lửa đỏ, nhưng đáng tiếc lúc đấy giữa họ còn chưa có gì hết.
Cảnh Hoài: “Em mặc rồi thì anh cũng phải mặc”
Đối phương gật đầu: “Tôi mặc”
Khi ấy chân Quý Tĩnh Duyên đã phục hồi ổn thỏa, trừ các hoạt động quá kịch liệt ra thì việc sinh hoạt thường ngày đã không thành vấn đề.
Ngày hôn lễ diễn ra, thời điểm hai người họ mặc cùng một kiểu dáng trang phục đám cưới cổ truyền, chậm rãi xuất hiện trước mắt khách mời, Cảnh Hoài có thể nghe được tiếng hít sâu vang lên từ bốn phương tám hướng.
Anh đắc ý ưỡn ngực.
Run rẩy đi hỡi nhân loại tầm thường!
Đừng nói bọn họ, đến cả người ngày nào cũng được ngắm nhìn gương mặt hắn là anh đây còn thấy sốc tận óc khi trông thấy dáng vẻ mặc Hán phục của hắn nữa là.
Nếu nói Cảnh Hoài mặc Hán phục trông như một công tử nhẹ nhàng thì Quý Tĩnh Duyên chính là vương tử của vương triều phong kiến.
Chưa kể đến dáng đứng thẳng tắp, bước đi vững vàng và đôi chân dài miên man khiến người khác nhũn nhão như con chi chi.
Quá là xuất sắc.
Suy xét đến tình trạng thân thể Quý Tĩnh Duyên nên hôn lễ kiểu Trung đã có nhiều thay đổi, thực hiện xong hết nghi lễ mà họ vẫn chưa mệt lắm, hoàn toàn có thể đi mời rượu khách khứa.
Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, nguồn cơn mệt mỏi lũ lượt trào dâng khiến Cảnh Hoài chỉ muốn yên lặng ngâm mình trong bồn tắm mát xa.
Vừa xả đầy nước đã thấy Quý Tĩnh Duyên cầm áo ngủ đi vào nên anh thử nhiệt độ nước xong cũng không tranh với hắn: “Anh dùng trước đi”
Hắn không nói gì, chỉ đứng trước mặt gương, thuần thục tháo nút thắt cà vạt rồi chuyển hướng xuống khuy măng sét, mảnh cà vạt chưa vội gỡ xuống vẫn cứ hững hờ treo trên cổ áo.
Trên người hắn hãy còn áo sơ mi và quần tây, bả vai rộng, vòng eo thon, đôi chân dài, dù anh có nhìn bao lần cũng không ngăn được gò má đỏ hây hây cùng trái tim đập rộn vàng.
Mỗi lần như này anh đều thầm thấy may mắn.
May mà đối phương là ông xã của mình, không có cho người nào khác chiếm của hời.
Trước khi ra khỏi cửa anh không quên giở chiêu đánh lén, xác định bản thân đã thành công giẫm lên chân hắn mới cười khúc khích: “Em ra ngoài trước nhé”
Cơ mà anh vừa bước đến cửa đã thấy cánh tay hắn duỗi ra, vỗ lên cửa phòng tắm cái rầm làm nó đóng lại.
Ánh mắt hắn chiếu thẳng vào Cảnh Hoài thông qua mặt gương, làn môi mỏng lạnh lùng mấp máy: “Anh có nói muốn em ra ngoài?”
Cảnh Hoài:?
Làm gì?
Cuối cùng Quý Tĩnh Duyên cũng cởi xong toàn bộ khuy cài và nút thắt trên áo sơ mi, nửa dựa vào bồn rửa mặt đối diện với anh: “Tắm chung đi”
Cảnh Hoài: “…Như vậy không ổn lắm đâu”
Hắn giữ nguyên vẻ lạnh lùng: “Em không muốn à?”
Thiếu niên chớp chớp mắt: “…Không phải rất muốn”
“Anh muốn” Quý Tĩnh Duyên nắm lấy tay anh: “Tắm chung đi”
Không phải câu cầu khiến, mà là câu mệnh lệnh.
Cảnh Hoài:…
Trò chơi này hắn học đâu ra đây?
Anh bị Quý Tĩnh Duyên đẩy vào bồn tắm, có vẻ hắn đã tính toán chuẩn xác góc độ và lực đẩy nên anh chỉ uống hai miệng nước chứ không va đập vào đâu.
Bồn tắm trong phòng tân hôn cực kì rộng, Cảnh Hoài cảm thấy anh nằm sải lai ra cũng được.
Nhưng tất nhiên anh sẽ không ngốc nghếch làm thử.
Họ đã là bạn đời lâu như vậy, Cảnh Hoài chưa đần tới mức cho rằng hai người ngâm chung một bồn tắm chỉ để tắm rửa.
Nụ hôn nhẹ nhàng thuận theo tự nhiên mà đến, tuy tính tình hắn đã thay đổi đôi phần do tác dụng của rượu nhưng hắn vẫn rất ôn hòa với anh.
Cái vẻ giả vờ lạnh nhạt của hắn càng giống như chơi trò chơi nhập vai ấy ấy.
Cảnh Hoài sẵn lòng chơi cùng hắn, nếu hắn là vị chủ tịch băng giá thì anh sẽ là con nợ bé bỏng đáng thương.
Trước khi đi vào chuyện chính, hai người dành phần lớn thời gian để ve vãn nhau.
Chiều cao của Cảnh Hoài đã được coi là mức khá so với bình quân nam giới, nhưng lúc nằm dưới Quý Tĩnh Duyên thì chỉ còn một mẩu xinh xinh.
Trong chuyện nào đó, Quý Tĩnh Duyên say xỉn vẫn rất là dịu dàng, dùng lồng ngực rộng lớn và cánh tay rắn chắc bao bọc lấy anh.
Cảnh Hoài rất thích hòa chung một chỗ với hắn, cảm giác ấy như đang ngâm mình trong làn suối nóng vậy, mỗi lỗ chân lông và tế bào nhỏ trong cơ thể đều thư thái vô cùng.
Anh nhất thời không phân biệt được đây là do nhiệt độ cơ thể hắn hay do độ ấm của làn nước nữa.
Thiếu niên cầm lòng không đặng phát ra tiếng nỉ non nhỏ nhẹ, lại nhấc ngón chân cọ cọ lên cẳng chân hắn như một câu khích lệ không tiếng động.
Vẫn là khuôn mặt trấn định bình tĩnh như thường, chỉ là đôi mắt hắn đã đỏ hồng và đôi môi thì kiềm nén mím chặt thành một đường, hơi thở phả lên má anh vừa nóng vừa gấp.
Anh rất thích ngắm nhìn dáng vẻ Quý Tĩnh Duyên mất khống chế vì anh.
Cứ thế mất khống chế vì anh cả một đời.
Hết truyệnTác giả có lời muốn nói: Qua bao nhiêu khó khăn cuối cùng câu chuyện đã đi đến hồi kết! Thật ra tôi có rất nhiều linh cảm cho ngoại truyện, lúc trước đã viết xong xuôi phần nào rồi.
Có rất nhiều chi tiết tôi muốn viết ra nhưng lại không dám đăng lên, đổi thành như này cũng không biết có bị khóa truyện hay không.
Thôi cứ tùy duyên đi.
Ban đầu tôi muốn viết đến hai trăm ngàn chữ, nhưng thật sự không biết nên viết cái gì, nhét nhiều quá thì lại thành lảm nhảm nên đành kết thúc ở đây! Cảm ơn những người đã theo tôi tới tận đây.
Tác phẩm sau chưa đủ mười ngàn chữ bản thảo sẽ không đăng lên, tôi xin cắm ngọn cờ ở đây!Dịch giả có lời muốn nói: Cảm ơn tác giả và anh Quý em Cảnh đã cho tui một khoảng thời gian chạy chương hồng hộc vừa mệt vừa vui, cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ mình từ những chương truyện non tay đầu tiên (´ ∀ ` *) Mong rằng các bạn đã có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc với bộ truyện này ♡.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!