Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm
Chương 12: Nhận giấy đăng ký
Edit: Ling_
Chương 12.
Ngày hôm sau, chưa đến tám giờ, xe Khương Dịch Duy đã đỗ xe trước cửa khu nhà Lộ Kiều.
Tướng mạo Khương Dịch Duy hơn người, chiều cao cũng hơn người, chỉ dựa vào xe thôi mà thu hút không ít ánh mắt từ người khác.
Bảo an biết Khương Dịch Duy đang đợi ai, mấy ngày nay không ít lần ông thấy Lộ Kiều ngồi xe Khương Dịch Duy. Mắt thấy Lộ Kiều mặc áo sơ mi trắng vội vã chạy ra cửa, ông cười với Lộ Kiều nói một tiếng: “Bạn cháu đang chờ cháu kìa, đi nhanh lên, người ta chờ lâu lắm rồi đấy.”
Lộ Kiều tưởng cậu đến muộn, xem điện thoại mới nhận ra bây giờ mới tám giờ đúng. Cậu thấy Khương Dịch Duy cũng mặc áo sơ mi trắng giống mình, nói với bảo vệ: “Không phải bạn bè đâu ạ! Cháu sắp cùng cậu ấy đi nhận giấy kết hôn rồi.”
Nói xong vỗ vỗ vai người ta, khoe khoang: “Sau đó sẽ là chồng cháu.”
Tuy nói hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng bảo an cũng rất ít khi gặp được. Lộ Kiều nói vậy khiến ông rất ngạc nhiên, ngẩn người trong chốc lát rồi mới nói với Lộ Kiều: “Chúc mừng nhé!”
Lộ Kiều nói cảm ơn, không tán dóc với bảo vệ nữa, mở rộng sải chân bước đến bên cạnh Khương Dịch Duy.
Ánh sáng mùa hè vào sáng sớm chẳng êm dịu mà chói chang làm người ta không mở nổi mắt.
Lộ Kiều híp mắt hỏi: “Anh chờ em lâu chưa?”
“Hơn nửa tiếng.”
“Đến sớm vậy sao không gọi em?” Lộ Kiều lại hỏi, sau đó vào xe.
Khương Dịch Duy vòng qua ghế lái, khom lưng vào xe đồng thời trả lời: “Muốn cho em ngủ thêm chút.”
“Ngủ thêm gì chứ… Hôm nay đi đăng ký cùng anh, cả buổi tối em không ngủ được.” Lộ Kiều thắt xong dây an toàn chỉ giao lộ phía trước: “Đến kia thì anh rẽ trái, đi khoảng mười phút là đến chỗ chụp ảnh.”
Khương Dịch Duy “Ừ” một tiếng, lái theo đường mà Lộ Kiều chỉ. Thật ra hắn cũng một đêm không ngủ, thậm chí nửa đêm còn đi lật tung tủ quần áo, mang toàn bộ áo sơ mi trắng bày ra, ngỗi nghĩ xem lúc chụp ảnh thì mặc áo nào cho đẹp.
Tuy rằng kiểu áo sơ mi trắng không khác nhau là mấy, nhưng hắn cũng không biết mình đang tốn sức rầu rĩ cái gì. Sau đó lại ngồi trên sofa nghĩ, chắc là vui quá cho nên kiếm chuyện để làm.
Khoảng hơn hai giờ sáng, bố hắn ở nước ngoài không để ý tới múi giờ chênh lệch, call video cho hắn.
Trong video, bố Khương ân cần quan tâm, hỏi Khương Dịch Duy định tổ chức hôn lễ ở đâu.
Khương Dịch Duy nói con chưa quyết định, kết quả bị mắng một trận. Nói hắn là người muốn kết hôn, vậy mà đám cưới tổ chức ở đâu còn chưa nghĩ ra. Cuối cùng còn giúp Khương Dịch Duy chọn áo sơ mi, sau đó mới cúp điện thoại.
Lúc Khương Dịch Duy vừa cất áo sơ mi vừa suy nghĩ kĩ chuyện tổ chức hôn lễ đã là ba giờ hơn, nghĩ đi nghĩ lại quyết định tổ chức ở Ireland.
Đương nhiên, trước tiên phải hỏi ý Lộ Kiều đã.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Khương Dịch Duy dò hỏi ý kiến Lộ Kiều: “Đám cưới của chúng ta, em muốn tổ chức ở đâu?”
Lộ Kiều không có ý tưởng gì, trong đầu cậu toàn là chuyện kết hôn, dứt khoát theo ý Khương Dịch Duy: “Anh muốn tổ chức ở đâu? Em nghe theo anh.”
“Muốn tổ chức ở Ireland.” Khương Dịch Duy nói, thấy đèn xanh sáng lên, lái xe rẽ trái không quên bổ sung: “Nơi này cấm ly hôn.”
Dù thế nào, hắn vẫn muốn hôn lễ của mình và Lộ Kiều thật ý nghĩa. Hắn muốn cho Lộ Kiều lời hứa một đời một kiếp đồng ý cùng làm bạn đời ở đất nước này. Có lẽ chỉ có cái chết mới có thể chia lìa bọn họ.
Lộ Kiều không nói rõ mình có bao nhiêu cảm động, ngơ ngẩn chốc lát rồi gật đầu nói được: “Nếu quyết định tổ chức ở Ireland, vậy chúng ta đã nói trước rồi, sau đó ai nói ly hôn thì là chó đấy nhé.”
Nói ra những lời này, trong lòng Lộ Kiều nghĩ dù thế nào cậu cũng không làm chó, chắc chắn cũng không nỡ ly hôn với Khương Dịch Duy để đi làm chó đâu.
Người mình thích nhiều năm như thế, vất vả lắm mới tu thành chính quả lại chia tay người ta á? Đây không phải là chuyện ngu ngốc nhất trần đời à?
Lộ Kiều cảm thấy mình không ngu ngốc vậy đâu.
“Sẽ không ly hôn.” Khương Dịch Duy chỉ nói bốn chữ, lại rất kiên định.
Đến chỗ chụp ảnh, nói muốn chụp giấy kết hôn, thợ chụp lập tức đổi thành phông màu đỏ.
Thấy thợ chụp giơ máy ảnh lên, Lộ Kiều vội nhắc nhở Khương Dịch Duy: “Anh đừng chỉ trưng một vẻ mặt ra đấy nhé, người khác lại tưởng em bắt ép anh kết hôn.”
Khương Dịch Duy nở nụ cười, gật gật đầu.
Lộ Kiều để Khương Dịch Duy duy trì nụ cười này không cho động, sau đó cậu cũng mỉm cười.
Chỉ nghe “tách” một tiếng, thợ chụp ảnh nhấn nút. Bức ảnh cho ra rất đẹp, lúc thợ chụp đưa ảnh còn nói bọn họ rất xứng đôi.
Lộ Kiều cầm bức ảnh nhìn thật lâu, mới kéo Khương Dịch Duy đi ra ngoài.
Khương Dịch Duy cũng từ trong bức ảnh mà lấy lại tinh thần, lái xe chở Lộ Kiều đi đến cục dân chính.
Càng sắp đến nơi, tim hắn đập càng nhanh. Thậm chí lúc đến cục dân chính còn làm sai thủ tục vài lần, ngày thường điềm tĩnh chín chắn là thế vào lúc này đều mất tiêu.
Cầm trên tay tờ giấy kết hôn, cả hai giơ nó và giấy tuyên thệ lên chụp chung một tấm.
Những lời thề trong giấy Khương Dịch Duy nhớ kỹ, đặt vào trong lòng, đặc biệt là tám chữ “Hoạn nạn có nhau, bên nhau trọn đời”.
Nhìn thấy Khương Dịch Duy cầm tớ giấy kết hôn ngẩn người, Lộ Kiều vỗ vai Khương Dịch Duy: “Nghĩ gì thế? Dại cả ra, hối hận rồi?”
“Không có.” Khương Dịch Duy kéo tay Lộ Kiều.
Lộ Kiều bóp bóp đầu ngón tay Khương Dịch Duy, sau khi lên xe lôi tờ giấy chứng nhận ra chụp một tấm gửi lên vòng bạn bè: [Tui nhận giấy đăng ký kết hôn rồi <3 !]
Với người tôi đơn phương, cũng là người đàn ông tôi yêu nhất.
Vui vẻ nhận những cái like và cmt, Lộ Kiều rep từng người một lại phát hiện Khương Dịch Duy cũng đăng y như thế trong vòng bạn bè, không khỏi nói thầm: “Sao lại học theo tui nhỉ?”
Khương Dịch Duy chủ động đưa tay sờ gáy Lộ Kiều, nhẹ nhàng giữ lại, lưu lại một nụ hôn trên môi Lộ Kiều: “Nối gót bước chân của mình, em đăng gì thì anh đăng đó.”
Lộ Kiều cảm thấy mình lại bị ghẹo ời, theo bản năng mà liếm liếm môi: “Đăng thì đăng đi, lại còn hôn nữa…”
Có thể hôn thì sao anh không hôn sâu chút hả!
Trong lòng cậu nghĩ thầm, hồi tưởng lại dư vị nụ hôn ban nãy.
Khương Dịch Duy vốn muốn hỏi Lộ Kiều liệu hôm nay có thể được ở chung rồi phải không, lại bị điện thoại của Lộ Kiều đột nhiên rung lên cắt đứt.
Lộ Kiều nhìn điện thoại, phát hiện người gọi tới là Trần Diệp.
Trần Diệp ở bên kia điện thoại gửi lời chúc mừng, còn nói: “Mang chồng cậu đến đây đê! Ông chủ Hứa bảo đêm nay ảnh làm chủ, cậu và chồng cậu kiểu gì cũng phải qua đây uống vài cốc!”
Giọng Trần Diệp khá lớn, chẳng cần Lộ Kiều truyền đạt lại, Khương Dịch Duy cũng nghe rõ.
Lộ Kiều dùng ánh mắt hỏi Khương Dịch Duy, cậu thường đi bar nên quen rồi, chỉ sợ Khương Dịch Duy không hợp, cũng không thích mấy nơi như vậy.
Cơ mà Khương Dịch Duy đồng ý rồi, hắn gật đầu nói: “Được, buổi tối gọi tài xế.”
Lộ Kiều trả lời Trần Diệp: “Vậy được, sáu giờ hơn đúng không? Cậu nói với ông chủ Hứa đi, tối nay không say không về, để ổng mang rượu xịn ra chiêu đãi.”
Trần Diệp: “Đương nhiên rồi! Cậu kết hôn, ổng không lấy rượu xịn thì chiệu rồi!”
Lộ Kiều không nói với Trần Diệp quá lâu, bận rộn cả ngày cậu và Khương Dịch Duy chưa ăn gì, lúc này đói đến mức da bụng sắp dính vào da lưng.
Cơm nước xong hai người đi dạo chợ bán nội thất, Lộ Kiều nhìn mấy đồ gia dụng này đồ nào cũng muốn mua.
Sờ ghế sofa trước người mình, cậu không ngừng cảm thán: “Chúng ta chưa chuẩn bị nhà cưới đã đi đăng ký, có phải là quá gấp không?”
Tay phải Khương Dịch Duy lục trong túi, lúc bỏ ra có thêm một cái chìa khóa, đưa nó cho Lộ Kiều rồi nói: “Nhà cưới đã chuẩn bị xong.”
“A?” Lộ Kiều nhìn chìa khóa kinh ngạc: “Chuyện này… anh chuẩn bị từ khi nào vậy? Sao không nói cho em?”
Khương Dịch Duy: “Kinh ngạc.”
“Kinh ngạc chỗ nào hả! Là kinh hãi thì có…” Lộ Kiều ngoài miệng nói như vậy, thật ra trong lòng rất vui, tông giọng cũng nâng lên: “Đã sửa lại rồi sao?”
Khương Dịch Duy gật đầu: “Còn mấy đồ gia dụng chưa mua.”
Lộ Kiều hiểu rõ, lôi kéo Khương Dịch Duy tiếp tục đi dạo. Lúc đầu đến chỗ này vì giết thời gian, bây giờ đã biết nhà mới còn vài đồ gia dụng chưa có, cho nên đi dạo nghiêm túc hơn hẳn.
Đáng tiếc thời gian trôi qua quá nhanh, đi dạo được một nửa, lại phải vội lái xe đến quán bar. Lộ Kiều ngồi bên trái nhìn chợ gia dụng trong gương xe nhỏ dần, than thở: “Hôm nay chúng ta cứ như đi chạy show ấy nhỉ?”
Khương Dịch Duy cũng từ trong gương xe nhìn lại: “Hôm nào tranh thủ chúng ta lại đi tiếp.”
Lộ Kiều gật đầu, lại nghe Khương Dịch Duy hỏi: “Em thích chó không?”
Cậu không thích cũng chẳng ghét nuôi vật nuôi. Cơ mà cũng phải xem là vật nuôi của ai, như là Khương Dịch Duy, thế thì chắc chắn là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Cho nên Lộ Kiều “Ừ” một tiếng, nghiêng đầu hỏi: “Là chú chó Afghanistan của anh phải không? Em xem ảnh rồi, rất thích.”
“Thích là tốt rồi.” Khương Dịch Duy nói: “Sắp tới tôi sẽ cho nó về nước, trong nhà có chúng ta, còn có chú chó chúng ta cùng nuôi.”
Lộ Kiều bị chọc cười, nghe xong giống như một nhà ba người ý. Đột nhiên cậu nhớ ra gì đó mà lại nhìn Khương Dịch Duy: “Nhưng mà không phải giống Afghanistan trong nước cấm nuôi mà?”
Khương Dịch Duy cười cười, tiếp lời: “Nuôi trộm.”
Hai chữ này làm tim Lộ Kiều run rẩy, từ trước đến giờ cậu biết được một Khương Dịch Duy đẹp trai, gương mẫu. Bây giờ lại thấy được một Khương Dịch Duy khác, đáng yêu xỉu, thật sự là nhìn thế nào cũng thấy tốt, nom thế nào cũng muốn yêu.
Một đường tám chuyện, giống như chưa lái xe được bao lâu, Khương Dịch Duy đỗ xe dừng ở cửa quán rượu.
Trần Diệp và Hứa Thăng Vinh đứng đó chờ, thấy người tới lập tức xúm lại trêu ghẹo.
Trần Diệp: “Xuống xe mau, để tớ nhìn kỹ đôi tân nhân nào!”
“Hai cậu đứng cạnh nhau xứng đôi vừa lứa quá luôn ấy, trông chả khác gì nam chính phim thần tượng.” Tuy Trần Diệp cười cười nói nói trêu đùa, nhưng đây thật sự là lời nói từ tận đáy lòng.
Hứa Thăng Vinh mệt Trần Diệp nói nhiều, để cậu ngậm miệng nghỉ một lát đợi đến lúc uống rượu rồi lại nói tiếp.
Trước đó anh đã giữ lại một góc, khá là yên ắng. Chào hỏi Lộ Kiều và Khương Dịch Duy rồi ngồi xuống, anh giơ chai rượu ra bắt đầu rót.
Tửu lượng Lộ Kiều chỉ sương sương, bình thường đến quán bar chỉ để xả stress. Cậu cũng biết mình tửu lượng của mình, trước giờ chỉ uống xíu rồi thôi, rất ít khi say rượu.
Mà hôm nay không ngăn nổi Trần Diệp và Hứa Thăng Vinh mời rượu, chưa uống lâu đã hoa mắt chóng mặt.
Trái lại thì Khương Dịch Duy so với tưởng tượng còn uống được hơn, Lộ Kiều nằm úp sấp trên bàn chút động đậy cũng không.
“Được đó…” Hứa Thăng Vinh cảm thấy mình gặp được thần rượu, rồi rót đầy cốc cho Khương Dịch Duy.
Trần Diệp cũng nhanh nhanh chóng chóng, đi đến nhà vệ sinh muốn nôn.
Hứa Thăng Vinh liếc Trần Diệp một cái, thầm mắng cậu ta quá non. Nãy còn nói muốn làm Khương Dịch Duy say tí bỉ, kết quả Khương Dịch Duy chưa sao cả, cậu ta lại uống hết nổi rồi.
Sau đó Hứa Thăng Vinh cũng không nhớ rõ anh và Khương Dịch Duy đã uống bao nhiêu, chỉ nhớ mình ngơ ngác nhìn Khương Dịch Duy gọi tài xế, cõng Lộ Kiều chui vào xe.
Thậm chí còn gõ cửa kính xe nói với Khương Dịch Duy và Lộ Kiều: “Đưa vào động phòng.”
Câu nói này Lộ Kiều không nghe thấy, Khương Dịch Duy lại nghe rõ ràng. Lúc này Lộ Kiều đang dựa vào trong ngực của hắn, hai má và cần cổ đều hơi đỏ.
Chờ sau khi tài xế lái xe về đến nhà, Khương Dịch Duy cõng Lộ Kiều mở cửa vào nhà. Cửa vừa mới đóng lại Lộ Kiều đột nhiên động đậy, mơ mơ màng màng mở miệng: “Đây là… đâu? Tối quá…”
“Nhà tôi.” Khương Dịch Duy mặc tối đen mà bế Lộ Kiều lên ghế sofa, đứng dậy muốn đi bật đèn còn khẽ nói: “Tôi đi rót cho em cốc nước.”
Còn chưa chờ nhịch người, Khương Dịch Duy cảm thấy cổ tay bị nắm chặt. Đột nhiên chưa có chuẩn bị mà bị kéo ngã xuống ghế sofa, hắn cân bằng lại, vừa hay đè trên người Lộ Kiều.
“Nặng quá đi…” Lộ Kiều bị đè đến mức đau vai, nhưng vẫn nhấc cả hai tay lên, vòng qua cổ Khương Dịch Duy.
Xuyên qua màn đêm, Khương Dịch Duy vẫn có thể thấy rõ đôi mắt mơ màng vì rượu của Lộ Kiều. Cánh tay nhỏ mịn màng của cậu sáp vào cổ hắn, khiến hô hấp càng thêm nặng nề.
Đối mặt với một Lộ Kiều như vậy, Khương Dịch Duy không biết hai chữ “Quân tử” là gì nữa. Ánh mắt hắn dần xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên môi Lộ Kiều.
“Nặng quá…” Lộ Kiều lại lặp lại.
Cậu hơi thở dốc, đầu ngón tay sờ tóc Khương Dịch Duy. Khẽ ngẩng đầu, lúc chỉ còn cách môi Khương Dịch Duy một cm thì mở miệng nói: “Anh đè em không thở được… Không thì, anh chia không khí với em đi…”
Câu nói này, làm Khương Dịch Duy trong nháy mắt không còn lý trí. Hắn không khỏi cọ mũi Lộ Kiều, cảm nhận hô hấp của cậu. Lúc trán chạm trán, hắn mở miệng nói: “Được.”
Sau đó, nụ hôn dồn dập, dịu dàng lại đầy tính xâm lược hạ xuống môi Lộ Kiều.
Tác giả có lời muốn nói:
Mượn rượu mời hôn, không biết là say thật hay say giả ~
26.11.2020.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!