Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm - Chương 5: Yêu qua mạng.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm


Chương 5: Yêu qua mạng.


Edit: Ling_

Hứa Thăng Vinh thừa dịp Lộ Kiều ngây người, xen miệng: “Tên Tứ Ý, phía nam đường quốc lộ 2, đi theo chỉ dẫn là thấy.”

Khương Dịch Duy gật đầu, nói cảm ơn với Hứa Thăng Vinh xong lại nói với Lộ Kiều: “Đợi tôi.”

“À ừm…” Lộ Kiều muốn bảo Khương Dịch Duy đừng đến, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại chuyển thành:”Lái xe cẩn thận.”

Khương Dịch Duy đáp: Yên tâm.

Kết thúc cuộc gọi, Trần Diệp túm vai Lộ Kiều hỏi: “Cậu muốn thành đôi với cậu ta à? Tớ còn là FA đấy, vậy mà cậu lại có thể yêu đương sau lưng tớ?”

“Tớ đâu có!” Lộ Kiều ngồi xuống rót cho mình ly rượu: “Tớ và Khương Dịch Duy có gì đâu, giờ cùng lắm thì coi là bạn bè.”

Trần Diệp “Chẹp chẹp” lắc đầu, cho là Lộ Kiều nói dối.

Lộ Kiều cho Trần Diệp ánh mắt “tin hay không kệ cậu”, nâng ly rượu lên uống hai ngụm.

Hứa Thăng Vinh quyết định góp vui, ngồi đối diện Lộ Kiều: “Anh giúp em tham mưu, đối tượng hẹn hò của em là người thế nào, anh liếc mắt là biết.”

“Khương Dịch Duy là ai hả, cần anh phải xem à?” Coi như Trần Diệp không biết Khương Dịch Duy, nhưng đã từng nghe đến danh tiếng của hắn. Năm đó cậu ta đến Học viện Kiến trúc không ít lần, có khi còn hiểu rõ hơn cả trường mình theo học.

Trần Diệp xòe tay, đếm danh hiệu của Khương Dịch Duy: “Người ta là danh gia vọng tộc, ông chủ công ty giải trí, còn vào cả danh sách của Forbes. Năm đó người theo đuổi chắc phải xếp vài vòng quanh trường.”

“Học viện bọn họ đặt biệt danh cho Khương Dịch Duy là gì ấy nhỉ?” Trần Diệp đột nhiên hỏi Lộ Kiều.

Lộ Kiều hồi tưởng trong giây lát, nói: “Nụ cười kim cương Khương Dịch Duy, vai rộng chân dài Khương Dịch Duy, phương tâm phóng hỏa* Khương Dịch Duy, khí chất vô song Khương Dịch Duy, sức hút hào môn Khương Dịch Duy, ngay cả người qua đường cũng bị mê hoặc, Khương Dịch Duy!”

*Phương tâm phóng hỏa: làm mê mệt trái tim thiếu nữ.

“… Đỉnh, khẩu hiệu dài thế mà cậu vẫn nhớ được?” Trần Diệp đang đầu choáng mắt hoa bị Lộ Kiều dọa tỉnh cả người, không khỏi cà khịa: “Sao lúc đọc sách không thấy cậu nhớ giỏi vậy?”

Lộ Kiều liếc Trần Diệp, lười đáp.

Trái lại, Hứa Thăng Vinh nở nụ cười, đập vai Lộ Kiều: “Khương Dịch Duy xuất sắc như vậy, em còn do dự cái gì?”

Lộ Kiều không lên tiếng, thầm nghĩ nào có dễ như thế.

Thấy Lộ Kiều cúi đầu không nói, Hứa Thăng Vinh nghi ngờ hỏi: “Hay là em đã có người mình thích rồi?”

“Cậu ấy có đó!” Trần Diệp thấy Hứa Thăng Vinh hỏi thế, bắt đầu hăng hái: “Năm đó người theo đuổi Lộ Kiều nhiều lắm, có cả nam lẫn nữ, nhưng đều bị từ chối. Cậu ấy còn vì người ta mà chia tay đối tượng qua mạng.”

Hứa Thăng Vinh nghe sai trọng điểm, nhíu mày hỏi Lộ Kiều: “Em còn yêu qua mạng?”

“Không được à?” Lộ Kiều không thấy yêu qua mạng có gì mất mặt. Cậu nhớ lúc hai người mới xác định quan hệ còn đổi tên tài khoản thành tên couple.

Lộ Kiều để “Nhân sinh tiêu dao”, đối phương đổi tên thành “Cùng người tự tại”. Bọn họ ở trên mạng gọi nhau là “Tiêu dao” và “Cùng người”.

Ở niên đại mà văn hóa nước ngoài du nhập và phát triển mạnh mẽ, bọn họ không hề cảm thấy tên đôi có gì ngớ ngẩn.

Lúc đầu, Lộ Kiều không nghĩ sẽ yêu qua mạng, muốn một lòng một dạ dành bốn năm đại học để đơn phương Khương Dịch Duy.

Cậu thường đến Học viện Kiến trúc, lúc là trốn học để đến, lúc thì do về sớm nên đi, mong chờ có thể tình cờ gặp hắn.

Đi lại nhiều lần, bạn bè quen được cũng tăng. Sau đó không biết ai cho QQ của cậu, cuối cùng thế nào mà lại nói nhắn tin với đối tượng qua mạng.

Ban đầu hai người chỉ nói chuyện như bạn trên mạng thông thường, khá là gượng gạo, Lộ Kiều không chỉ một lần nghĩ muốn block hắn. Thế nhưng sau đó, cậu nhận ra đối phương là một người bạn dốc bầu tâm sự.

Cậu kể cho đối phương chuyện mình yêu đơn phương, kể cả chuyện mình từng buồn bã thế nào, không biết người kia có cong không, đã có người thích chưa.

Đối phương hỏi là ai, Lộ Kiều chỉ trả lời: “Không thể nói đâu, nhỡ cậu nói ra ngoài, chẳng phải mọi người sẽ biết à?”

Lộ Kiều nhắn xong, đối phương cũng không hỏi nữa. Sau đó thì đối phương hỏi Lộ Kiều có thể cùng hắn qua lại không, nói hắn muốn thử khiến Lộ Kiều quên đi.

Khoảng thời gian đó, Lộ Kiều bị tư vị yêu đơn phương hành hạ đến gần bờ sụp đổ, không nghĩ nhiều liền đồng ý. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn thấy áy náy với mối tình này, cậu nghĩ như thế không công bằng với đối phương.

Cậu cũng nói suy nghĩ của mình với người nọ, đối phương chỉ nhắn: “Tôi không để ý, tôi chỉ mong sự xuất hiện của mình có thể khiến em quên cậu ta.”

Lộ Kiều đọc xong, cảm thấy đau lòng, càng thấy có lỗi với hắn.

Sự thật chứng minh, Lộ Kiều quả thực xin lỗi người nọ. Bởi vì cậu không những không quên được Khương Dịch Duy, trái lại mỗi ngày còn thích hắn hơn.

Cuối cùng, cậu nói chia tay, trực tiếp nhắn “Chúng ta chia tay đi, em vẫn không quên được cậu ấy.” Cậu nhắn xong chưa được bao lâu, lại vì gặp mưa mà ngất, nằm viện mấy ngày.

Sau khi tỉnh lại nhìn thấy tin QQ, Lộ Kiều phát hiện đối phương nhắn rất nhiều câu “Tôi không muốn chia tay.”

Lộ Kiều không rep, nếu cậu đã không thể thích thì cũng không nên làm lãng phí thời gian của người ta. Cậu quyết tâm đổi tên tài khoản, không dùng QQ nữa.

Mãi đến tận năm ngoái, vì nhãn hiệu nên Lộ Kiều phải giảm cân mấy ngày. Lúc đó cậu muốn ăn lẩu mà hông được, cả ngày chỉ nghĩ đến lẩu. Ngay cảm lúc lướt new feed cũng muốn spam câu “Muốn ăn lẩuuuu.”

Nhưng lại sợ gửi vậy có người rủ cậu đi ăn thật, nên chỉ dám đăng lên QQ.

Lúc quay trở lại phần mềm này đã là hai năm, tiện tay đăng một câu: Muốn ăn lẩu quá đi, bằng lòng dùng mạng bạn trai cũ đổi một nồi lẩu.

Đăng xong, trong lòng Lộ Kiều thoải mái hơn không ít. Nhưng thoải mái chưa được vài giây, đã thấy có người bình luận: Cảm ơn lời chúc của bạn trai cũ.

Lộ Kiều dí mắt vào điện thoại, phát hiện chủ cmt tên là “Cùng người tự tại”, chẳng phải là bạn trai cũ bị cậu đá à! Cậu sợ hết hồn, out QQ luôn không dám dùng nữa.

Hiện tại nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhìn thấy Lộ Kiều nghe được từ “yêu qua mạng” mà bần thần đến vậy, Hứa Thăng Vinh còn tưởng nhắc tới chuyện thương tâm của cậu, cười cười nói: “Được rồi, không hỏi chuyện này nữa.”

Hắn dứt lời vài giây lại “ế?” một tiếng: “Không đúng, em đá người ta còn trưng vẻ mặt gì đây? Hối hận rồi? Nhớ mãi không quên người ta?”

“Có gì mà hối hận chứ?” Lộ Kiều nâng ly, mới buồn buồn nói: “Chỉ là em thấy tội lỗi lắm, cậu ấy thích em thật lòng mà em lại tàn nhẫn như vậy, dù sao cũng thấy quá đáng.”

“Cũng đâu phải lần đầu quá đáng.” Trần Diệp tiếp lời, nhân tiện rót rượu cho Lộ Kiều: “Người ở trong trường bị cậu làm tổn thương đều sắp ôm nhau sưởi ấm rồi.”

“Không giống nhau được không?” Lộ Kiều buồn bực: “Năm đó dù sao cậu ấy cũng là bạn trai tớ, không thể gộp chung với những người theo đuổi tớ được.”

Trần Diệp vẩy vẩy tay, không muốn tranh luận chuyện này thêm nữa. Cậu ta tìm Lộ Kiều đến là để Lộ Kiều khuyên cậu ta, chứ không phải nhắc lại cố sự xán lạn thời Đại học của Lộ Kiều.

“Không nhắc lại nữa, chuyện cũ thì cứ để nó qua.” Trần Diệp lôi Lộ Kiều cùng Hứa Thăng Vinh đứng dậy, muốn cụng ly: “Không nhìn quá khứ, chúng ta hướng về tương lai. Tớ cũng không tin tớ không tìm được người yêu, còn có chuyện của cậu và Khương Dịch Duy. Tớ có linh cảm bọn cậu sẽ thành, tớ chúc các cậu trước.”

Hứa Thăng Vinh cũng nháy mắt với Lộ Kiều, nói: “Khéo ghê, anh cũng cảm thấy hai em sẽ thành, lúc đó nhớ gọi anh uống rượu mừng.”

Lộ Kiều nở nụ cười, nâng cốc uống, nghe thấy Trần Diệp lại hỏi: “Nếu mà cậu với cậu ta thành đôi thật, thế thì có cả nhà và xe nhỉ?”

“Tớ đã bảo là còn chưa có gì cả mà! Nhà với xe gì chứ, tớ cũng không phải vì mấy cái đó mới đi xem mắt.” Lộ Kiều bị sặc rượu, nhận ra Trần Diệp nghĩ cậu quá dung tục rồi.

Vậy mà Lộ Kiều vừa dứt lời, lại cảm thấy bên tai khẽ ngứa. Có hơi thở lướt qua vành tai, để lại xúc cảm ấm áp. Cậu nghe được rõ ràng giọng nam trầm gợi cảm từ sau lưng: “Không chỉ nhà và xe, em muốn gì, tôi đều cho em.”

Lộ Kiều giật mình, không biết Khương Dịch Duy đến lúc nào. Cậu quay đầu lại, môi suýt thì chạm vào má hắn.

“Cậu…… Đến từ khi nào vậy?” Lộ Kiều hoang mang, quay đầu trừng Trần Diệp: “Cậu ấy đến sao không nói với tớ?”

Trần Diệp vô tội mở miệng: “Tớ có biết mặt cậu ấy đâu, mà dù có biết thì trong này tối như vậy, sao tớ thấy rõ được?”

Lộ Kiều nói không lại Trần Diệp, thu hồi ánh mắt lại nhìn Khương Dịch Duy.

Khương Dịch Duy m88 cao hơn Lộ Kiều chút, lúc hai người đứng ngang nhau tầm mắt Lộ Kiều vừa vặn thấy sống mũi của hắn. Tim cậu đập loạn, cảm thấy chỉ mới sống mũi thôi đã đủ làm cậu mê mệt.

“Cậu ngồi cạnh tôi đi!” Cậu kéo ghế lại để Khương Dịch Duy ngồi.

Vừa ngồi xuống, Trần Diệp và Hứa Thăng Vinh đã muốn rót rượu cho hắn. Lộ Kiều vội vã ngăn cản: “Cậu ấy lái xe, đừng bắt cậu ấy uống.”

“Hai ngươi còn chưa thành, sao cứ che chở cậu ta như người nhà thế?” Động tác rót rượu của Trần Diệp ngừng lại. Thôi, dù sao là lần đầu uống rượu cùng người ta, không nên chuốc quá trớn.

Thành ra Trần Diệp tự uống rất nhiều, cuối cùng phải để Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy đỡ đi.

Nhét người vào trong xe xong, Lộ Kiều muốn chui lên ngồi ghế phụ.

Trần Diệp sống chết lôi kéo Lộ Kiều, nhất định phải để Lộ Kiều cùng cậu ta ngồi ở ghế sau, nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Tớ hối hận rồi… Tớ còn đang đắn đo không biết có nên tỏ tình không, mới có vài ngày thôi nữ thần đã ở bên người khác rồi.”

“Biết vậy tớ đã thẳng thắn, nói gì cũng phải cố gắng một lần, dù kết quả có được hay không thì ít nhất cũng đã nói ra rồi.” Trần Diệp chán nản, cả một đường chỉ nói chuyện này.

Lộ Kiều sợ làm khổ Khương Dịch Duy, đành để Khương Dịch Duy đưa Trần Diệp đến nhà cậu.

Lúc đỡ Trần Diệp lên nhà, tuy có sức của Lộ Kiều, nhưng trọng lượng đều đổ dồn lên Khương Dịch Duy.

Lộ Kiều liếc Khương Dịch Duy, nhớ lại những câu Trần Diệp nói trong xe. Cậu có muốn vì bản thân cố gắng một lần không? Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa.

Để Trần Diệp nằm trên sofa xong, Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy xuống tầng, nói muốn tiễn hắn.

Ra khỏi tiểu khu, đúng lúc có gió thổi qua, khoan khoái. Ánh đèn tiểu khu hắt xuống, không sáng nhưng ấm áp. Tuy không thể chiếu sáng cả khu vườn, nhưng lại chiếu sáng lòng Lộ Kiều.

Khương Dịch Duy không biết Lộ Kiều nghĩ gì, đi tới trước xe dặn dò: “Em về đi, đừng để bị lạnh.”

Lộ Kiều gật đầu, lại bất động. Cậu đứng trước mặt Khương Dịch Duy, qua vài giây, mới ngửa đầu nhìn thẳng mắt hắn.

“Khương Dịch Duy.” Cậu khẽ nói, ngữ khí kiên định mà chậm rãi: “Chuyện cậu muốn tôi nghĩ, tôi có đáp án rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Lộ, con nói thật đi, biệt danh của Khương Dịch Duy có phải là con nghĩ ra không?

27.08.2020.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN