Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No


Chương 12


Tuy nói vậy, đến khi vào thang máy, Vân Tử Túc vẫn nghiêm túc dặn dò Hàn Dịch một lần.

“Lát nữa đi lên có thể sẽ gặp một vài sự kiện kỳ quái,” Vân Tử Túc chưa định để lộ thân phận, chỉ tạm thời nhắc nhở, “Sau khi ba mẹ đi, nhà em vẫn luôn không có người ở, nhưng bác cả và chú út khăng khăng cho rằng nơi đây có đồ không sạch sẽ, còn cố tình tìm người tới làm phép.”

“Em không biết bọn họ định làm gì, nhưng hy vọng Hàn tiên sinh có thể chuẩn bị tâm lý kỹ càng trước đã.”

Cậu chọn cách nói uyển chuyển để mà nhắc nhở Hàn Dịch, dẫu sao thì đằng ấy thật sự có đồ linh tinh tồn tại.

“Được.” Hàn Dịch gật đầu một cái, hắn cũng không biểu hiện bất kỳ thái độ nghi ngờ hay khịt mũi khinh bỉ nào, trái lại chỉ bình tĩnh bày tỏ: “Nếu là loại đồ không sạch sẽ kia, trước kia anh đã từng gặp qua không ít.”

“Ồ?” Vân Tử Túc có chút tò mò, “Hàn tiên sinh gặp gỡ thứ gì?”

Hàn Dịch thẳng thắn: “Rất nhiều, học sinh ngã xuống nước chết đuối, người trượt chân rơi từ tầng cao xuống, tài xế mệt nhọc gây tai nạn chết người.”

Vân Tử Túc cả kinh, song nghĩ đến khôi linh quanh người Hàn Dịch, anh ấy có thể cảm ứng được những thứ vong hồn này có vẻ cũng hợp tình hợp lý.

Tuy nhiên cứ như vậy, chẳng chờ đâu xa, “chuyện lạ” sắp xảy ra hôm nay lại coi như đã được giải thích ổn thỏa.

Vân Tử Túc hỏi: “Tình trạng này bắt đầu từ khi nào?”

Hàn Dịch đáp: “Từ khi anh bắt đầu nhớ được, thẳng đến bây giờ.”

Vân Tử Túc nhớ lại những lời đồn liên quan đến Hàn Dịch, trong đó quan trọng nhất là sự qua đời của mẹ Hàn, có lẽ khôi linh toàn thân Hàn Dịch cũng liên quan đến sự kiện ấy, vậy nên anh ấy mới có thể cảm ứng được những thứ này.

Có điều, những ví dụ Hàn Dịch kể ra đều là của những người bất ngờ chết yểu. Vân Tử Túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngoại trừ nhìn thấy được, bọn nó có gây ảnh hưởng gì khác tới anh không?”

Hàn Dịch đáp: “Bọn họ sẽ lặp lại câu chuyện của mình hết lần này đến lần khác, nếu phát hiện có người nghe được, thì sẽ đuổi theo.”

Vân Tử Túc nhíu mày: “Và rồi?”

Hàn Dịch lắc đầu: “Anh cũng không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Khi còn bé anh từng bị một nữ quỷ phát hiện, lúc ấy anh chạy vào giữa đám đông rồi ngất xỉu mất, sau khi tỉnh lại ốm nặng một trận, từ đấy trở đi chưa từng gặp lại bọn họ.”

Vân Tử Túc nhíu mày càng chặt hơn, thoạt trông, thứ Hàn Dịch có thể nhìn thấy không chỉ là các vong hồn, mà còn có cả một vài thứ đồ ghê gớm oán khí chưa tan, âm khí nặng nề. Phải biết, ngay cả âm vật được kéo tới bởi một trận pháp chỉn chu cũng chưa thể thành hình, vì thế loại âm vật vừa có thể giữ nguyên hình người, vừa có thể gây hại cho người khác, đã thuộc về một phạm trù cao cấp hơn hẳn.”

Nhìn từ mặt này, có thể yên bình mà sống tới giờ, người sở hữu một thân khôi linh như Hàn Dịch thật ra đã sớm phải trải qua không biết bao nhiêu lần mạo hiểm.

Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, thời gian trong thang máy thì có hạn, đề tài chỉ có thể dừng lại tại đây.

Vân Tử Túc ghi nhớ trong lòng, định chờ giải quyết việc trước mắt xong xuôi rồi lại tâm sự cùng Hàn Dịch.

Hai người bước đến trước cửa, cửa phòng đóng chặt, không nhìn ra có gì khác lạ. Vân Tử Túc lấy chìa khóa mở cửa, cửa phòng vừa được mở ra, bên trong liền truyền tới một tiếng quát lớn.

“Kẻ nào?!”

Vân Tử Túc đẩy cửa, chỉ thấy trong phòng khách có ba người đàn ông đang đứng, kẻ cao gầy là Vân Học Binh đã lâu không gặp, kẻ bụng phệ là một gã đàn ông trung niên xa lạ, cuối cùng là một đạo sĩ lớn tuổi mái tóc hoa râm, mình mặc áo đạo bào rộng lớn, tay cầm thanh kiếm gỗ đào màu đỏ chĩa thẳng ra hướng cửa.

Ba người bọn họ rõ ràng đang rơi vào tình trạng căng thẳng cực độ, thái độ khi nhìn ra cửa vô cùng cảnh giác, thậm chí Vân Học Binh còn lùi về sau nửa bước theo bản năng.

Khi thấy rõ người tới là ai, Vân Học Binh mới thở phào nhẹ nhõm, bả vai gã vẫn còn căng chặt, sắc mặt cũng không mấy dễ nhìn: “Tại sao lại là mày?”

Khi vừa mới mở cửa phòng, chưa nhìn thấy tình trạng căng thẳng của ba người, Vân Tử Túc cũng đã phát hiện trong nhà không ổn. Trận pháp cậu để lại có thể cô lập âm khí bên trong, tránh quấy rầy hàng xóm láng giềng, vậy nên lúc ở bên ngoài cậu cảm nhận được nơi này có biến, nhưng lại không nghĩ rằng, sát khí trong nhà sẽ nặng nề đến thế.

Cậu tăng cường trận pháp, là muốn thu hút càng nhiều đồ ghê gớm có mặt, bây giờ nhìn lại, mục đích này không chỉ đạt thành… mà còn vượt chỉ tiêu hơi quá.

Vân Học Binh bên kia đang giải thích với hai người còn lại: “Triệu tiên sinh, đạo trưởng Tôn, đây là cháu tôi, Vân Tử Túc, căn nhà này là của bố mẹ nó để lại, khiến hai vị hoảng sợ, thật có lỗi quá.”

Người trung niên khoát tay một cái, ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Túc mang theo chút hứng thú vô hình, gã cười lên, khóe mắt nặn ra nếp nhăn tầng tầng lớp lớp, giọng điệu cũng vô cùng rộng lượng, “Không sao, trẻ con mà, tới thì tới thôi.”

Gã còn vẫy vẫy tay với Vân Tử Túc: “Lại đây, Tử Túc phải không, đừng có đứng ngoài cửa, vào đi.”

Vân Học Binh vốn còn định nổi giận với Vân Tử Túc, sau lại thấy thái độ này của người trung niên, chỉ đành phải tạm thời nuốt xuống. Cũng chính vào lúc này, gã nhìn thấy Hàn Dịch sau lưng Vân Tử Túc.

“Hàn đại thiếu?” Mặc dù Vân Học Binh không tham gia lễ đính hôn của hai người, nhưng gã vẫn biết mặt Hàn Dịch. Vân Học Binh rút lại ý giận trên khuôn mặt, cố gắng bày ra thái độ nhiệt tình, chẳng qua là gương mặt gã trời sinh cay nghiệt, nụ cười ấy càng khiến gã đàn ông trung niên trở nên dính dớp. “Tại sao hai người cũng đến đây?”

Vân Tử Túc nói: “Cháu dẫn Hàn tiên sinh tới xem nơi cháu từng sinh sống.”

Cậu đi đằng trước, nên không thấy ánh mắt Hàn Dịch nhìn về phía gã đàn ông lạnh như băng.

Vân Học Binh định nói thêm gì, lại bị đạo sĩ một bên nghiêm nghị cắt đứt.

“Đừng có lên tiếng!”

Khác với Vân Học Binh và gã trung niên, đạo sĩ không những không vì thấy rõ người đến mà thả lỏng cảnh giác, trái lại, bởi sự xuất hiện của Hàn Dịch mà càng thêm đề phòng. Tuy nhiên âm khí trong phòng quá nặng, che đậy khôi linh quanh người Hàn Dịch, như Vân Tử Túc dự đoán, rốt cuộc lão cũng không thể nhận ra điều gì.

Sau khi quát tháo Vân Học Binh, đạo sĩ giơ kiếm gỗ đào trong tay lên một lần nữa, lão cau mày nói: “Trật tự hết đi, đứng qua một bên, đừng có cản trở tôi.”

Hiển nhiên Vân Học Binh và gã trung niên rất tín phục lão, đều ngoan ngoãn đứng dạt vào tường, Vân Tử Túc và Hàn Dịch tránh qua một bên, đạo sĩ đã nói vậy, cho dù Vân Học Binh có muốn đuổi bọn họ ra ngoài, cũng không dám mở miệng nữa.

Để có đủ không gian làm phép, bàn ghế trong phòng khách đã sớm bị đẩy qua loa về một phía, căn nhà đã được bốn con âm vật quét dọn sạch sẽ nay lại trở nên hỗn độn.

Từ lúc vào cửa Vân Tử Túc đã nhận ra, không thấy bốn con âm vật đâu hết.

Đạo sĩ lấy ra một xấp hoàng phù (phù màu vàng) từ trong tay áo bào rộng lớn, dùng ngón tay kẹp lại, giơ lên trước ngực, nhắm mắt mặc niệm một đoạn bùa chú cực nhanh xong, liền dùng kiếm gỗ đào xuyên qua lá bùa. Lão vừa lẩm bẩm, vừa lấy một chiếc hồ lô từ trong tay áo, bứt nắp ra uống một hớp, sau đó phun nước trực tiếp lên trên lá bùa.

Trong lúc lão uống nước, Vân Tử Túc đã kéo Hàn Dịch nhích qua bên cạnh nhiều chút, tránh cho bị nước miếng dính vào.

Màn trình diễn của nhân vật này cũng quá là mất vệ sinh.

Sau khi lá bùa bị phun ướt, đạo sĩ chĩa mũi kiếm lên trên, hai ngón tay khép chặt, đè lên thân kiếm, kế đó chậm rãi chuyển động theo chiều kim đồng hồ. Lão vòng hơn nửa vòng mà vẫn chưa thấy có phản ứng gì, thẳng đến khi thân kiếm đối diện với phòng ngủ, mới bất chợt xuất hiện một cơn gió lạnh không biết từ đâu, cuối cùng gắng gượng thổi bay lá bùa đã ướt.

Đạo sĩ nghiêm túc: “Vật kia trong phòng ngủ.”

Bị lây vẻ nghiêm túc của đạo sĩ, lại thêm âm khí nồng đậm trong căn nhà chưa từng lui đi, không chỉ là Vân Học Binh, ngay cả gã trung niên mới vừa rồi còn lộ ý cười nhìn về phía Vân Tử Túc cũng trở nên căng thẳng. Nghe vậy, gã trung niên nhíu chặt chân mày, cất tiếng nói: “Đạo trưởng Tôn, đấy là thứ gì, bọn tôi cũng phải vào à?”

Đạo sĩ gỡ lá bùa đã dùng xong xuống, rồi lấy hai lá bùa mới khác ra, bùa này rõ ràng tinh tế hơn tấm ban nãy rất nhiều, động tác lấy bùa cũng càng thêm cẩn thận.

“Tà vật mà thôi, mở cửa phòng ngủ ra, tôi sẽ xóa sổ nó ngay tại nơi này.”

Vị trí đứng của Vân Học Binh và gã trung niên cách phòng ngủ gần nhất, Vân Tử Túc và Hàn Dịch thì đứng trong góc xa nhất đối diện. Hiển nhiên gã trung niên không thể nào tự xung phong ra trận, mà có Hàn Dịch ở đây, Vân Học Binh cũng không dám sai bảo Vân Tử Túc, cuối cùng, gã chỉ đành phải nhắm mắt đi qua.

Đạo sĩ vẫn đang dặn dò sau lưng gã: “Tay trái mở cửa, mở xong nhanh chóng trốn ra sau cửa, không được chậm trễ.”

Bên trong nhà quá mức râm mát, hơn nữa trước kia nơi này từng xảy ra nhiều sự kiện lạ, Vân Học Binh như nhũn cả chân, nghe lời đạo sĩ, gã nào dám chậm trễ, cắn răng dùng tay trái kéo cửa phòng ngủ, sau đó động tác nhanh đến độ như nhảy cả lên lao tới nấp sau cửa.

Một luồng gió lạnh phả ra từ bên trong, nhiệt độ trong nhà đã hoàn toàn không còn dính dáng gì đến mùa hạ.

Thoảng trong không khí thậm chí còn xuất hiện mùi tanh như có như không, Vân Tử Túc thản nhiên dời một bước sang bên cạnh, cậu chắn nửa người trước người Hàn Dịch.

Cửa phòng vừa mở, đạo sĩ liền thét to một tiếng, tiện thể quăng lá bùa trong tay ra, bay thẳng vào bên trong căn phòng mờ sáng.

Gió lạnh âm u lập tức ứ đọng. Chỉ trong một cái chớp mắt, căn nhà dường như đã yên tĩnh lại.

Thế nhưng còn chưa chờ cho Vân Học Binh và gã trung niên kịp thở phào, phòng ngủ lại đột ngột truyền ra một tiếng rống to đinh tai nhức óc!

Đó cũng không phải là âm thanh thật sự, nhưng lại khiến người ta cảm thấy màng nhĩ bị xuyên rách. Lồng ngực như bị tảng đá lớn đè nặng, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn.

Gã trung niên và Vân Học Binh đều bị âm thanh này làm cho chấn động, sắc mặt đỏ bừng, khổ sở ngã ngồi trên đất. Nhưng vị đạo sĩ áo bào phần phật còn đứng nguyên tại vị trí cũ, thoạt trông vẫn dồi dào năng lượng. Vân Tử Túc không muốn gây phiền hà, dứt khoát xoay người dùng cả tay lẫn chân quấn lấy Hàn Dịch, dùng một loại tư thế tỏ ra sợ hãi, giữ Hàn Dịch dính chặt bên mình để có thể bảo vệ chu toàn trong phạm vi linh lực.

Hàn đại thiếu còn rất chủ động vòng tay ôm ngang hông Vân Tử Túc—- Vân Tử Túc vô cùng vừa lòng về hành động này, linh lực lúc này của cậu không đủ, vị trí tiếp xúc giữa hai người càng nhiều, khả năng bảo vệ đối phương lại càng lớn.

Còn có thể tiện tay hấp thu khôi linh bổ sung linh lực.

Vân Tử Túc nhủ thầm, mặc dù Hàn đại thiếu không hiểu điều gì, nhưng anh ấy vẫn thật sự là kẻ thông minh.

Tiếng rống to kéo dài chừng nửa phút, mãi đến khi một tấm bùa ngược gió bay vào phòng ngủ, áp lực khủng khiếp ấy mới chậm rãi tan đi. Vân Học Binh và gã trung niên đều ngã ngồi trên mặt đất, há hốc miệng thở hổn hển, mồ hôi lạnh ứa ra chảy đầy trên sườn mặt và cần cổ.

Hòa hoãn hồi lâu, Vân Học Binh mới tích đủ hơi sức lên tiếng: “Đạo, đạo trưởng Tôn, trừ được chưa?”

Đạo sĩ gật đầu, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy âm thanh biến sắc của gã trung niên.

“Vậy, đó là vật gì?!!”

Mọi người ngẩng phắt đầu nhìn tới, chỉ thấy bên trong căn phòng vốn đã khôi phục tia sáng bình thường, giờ phút này đột nhiên sẫm lại thành một mảng đen kịt, nơi cảnh cửa phòng mở rộng, còn xuất hiện một chiếc lưỡi dài đỏ lòm.

Chiếc lưỡi dài rút về mau chóng, lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra mảng đen kịt không lọt sáng kia lại chính là một cái mồm há rộng, sau khi khép miệng, một con hung thú màu vàng dáng hình to lớn, khí đen lập lờ quanh thân, xuất hiện phía sau cửa.

Khi bốn chân con hung thú tiếp giáp mặt đất, thấy rõ nó còn cao hơn một người bình thường, xuyên qua khung cửa chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt của nó.

Cặp con ngươi dựng dọc màu vàng, ánh mắt khiến người ta phải dựng tóc gáy.

“Đạo, đạo trưởng!!”

Không biết là giọng nói của ai tràn đầy sợ hãi, đạo sĩ lập tức lấy ra nhiều tấm bùa hơn nữa, tiếp tục ném vào trong phòng ngủ, chẳng qua là lần này, lá bùa thậm chí còn không thể chạm đến người đối phương—- con hung thú chỉ đơn giản giương rộng cái miệng to như chậu máu, rống lên một tiếng, lá bùa liền bị bay tán loạn ngược trở về.

“Cứu mạng, cứu mạng!! Cứu tôi với!!”

Còn chưa chờ cho đạo sĩ sử dụng mánh khóe khác, một đầu móng vuốt khổng lồ phản quang lại sắc bén tản đầy khí đen vung ra từ phòng ngủ, đè thẳng gã trung niên cách cánh cửa gần nhất xuống.

Con hung thú dáng vóc khổng lồ nhanh nhẹn xông ra, cào thẳng lên lưng gã trung niên đang có ý định chạy trốn, làm cho hắn la lên thống thiết.

Sương xám dày đặc trào ra từ vết cào sau lưng gã trung niên, chỉ trong phút chốc, gã đã lặng im không còn tiếng động.

“Yêu nghiệt! Chớ có làm càn!”

Đạo sĩ cách đó không xa cắn rách đầu lưỡi, nhả máu lên chiếc kiếm gỗ đào trong tay. Thân kiếm tức thì tỏa sáng chói mắt, lão hét lớn một tiếng, dẫn cho hung thú quay đầu, sau đó đâm kiếm gỗ đào về phía đôi mắt hung thú!

Một tiếng “phập” nhỏ vang lên, kiếm gỗ đào đâm trúng cơ thể hung thú, chỉ có điều nó đã né tránh trong gang tấc, vậy nên lưỡi kiếm lẽ ra phải đâm vào vị trí yếu hại nay lại chỉ đâm trúng chân trước của con vật.

Đạo sĩ thầm nói không ổn, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh vã đầy sau lưng.

Một kích không trúng, đã mất tiên cơ.

Quả nhiên, con hung thú không những không tan đi tán loạn, trái lại còn vì bị thương mà trở nên cuồng bạo, nó rống lên một tiếng căm phẫn, chấn động trực tiếp làm cho đạo sĩ phun ra một ngụm máu.

Đạo sĩ thấy tình hình không ổn, bèn đưa tay túm lấy Vân Học Binh đang bám lên người lão tìm kiếm bảo vệ, dùng sức đẩy về phía con hung thú sắp nhào tới!

Nhân lúc thân thể Vân Học Binh cản trở hung thú, đạo sĩ lao như bay về phía cửa sổ.

Leo thang thì quá chậm, lão đã sớm quan sát địa điểm này, nơi đây là tầng mười tám, ngoài cửa sổ tầng mười sáu vừa vặn có một ban công nhô ra, khoảng cách hai tầng, trực tiếp nhảy xuống cũng sẽ không chịu nhiều tổn hại.

Hung thú bị Vân Học Binh ngăn cản một chốc, nó há thẳng cái mõm to bằng chậu máu, dùng hàm răng sắc bén cắn thủng bả vai và lồng ngực Vân Học Binh. Sương xám trào ra một lần nữa, hung thú cắn xong liền quăng Vân Học Binh ra một bên, dường như sức lực lại dồi dào thêm đôi chút.

Nó tiếp tục gầm lên một tiếng về phía lão đạo sĩ đang hốt hoảng trốn chạy, khiến cho thân thể đạo sĩ đã chạy tới bên cửa sổ sát đất lệch một cái, cuối cùng cứ thế rơi thẳng tắp xuống tầng.

Hung thú xông qua, có lẽ muốn trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ, tiếp tục trừng trị cái kẻ làm nó bị thương, nhưng nó vừa mới bước đến trước cửa sổ, đã bị luồng sức mạnh vô hình cản lại.

Hiển nhiên không phải lần đầu tiên nó bị ngăn cản, hướng ra bên ngoài mà rống to một tiếng xong, con hung thú liền hậm hực lùi trở lại.

Lúc này, bên trong căn nhà lộn xộn bừa bãi chỉ còn lại hai người vẫn đứng.

Vị trí của Vân Tử Túc đã từ trong ngực Hàn Dịch chuyển đến sau lưng, đối phương chặn trước người cậu, thân mình cao lớn vững vàng che chắn cho cậu.

Con hung thú thấy không thể xông ra được, liền xoay cái đầu lớn về phía hai người bọn họ.

Mặt nó cũng bị khí đen giăng kín, ngoại trừ con ngươi dựng thẳng và cái miệng đầy máu, những bộ phận còn lại chỉ lấp ló ánh sáng màu vàng, không thấy rõ toàn bộ diện mạo.

Gã trung niên và Vân Học Binh nằm trên mặt đất, không rõ sống chết. Sương xám dày đặc dây trên người bọn họ vẫn chưa tản đi, trông vô cùng dữ tợn.

Hung thú không trực tiếp nhào tới như ban nãy, nó chậm rãi đến gần, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ dọa dẫm, đôi đồng tử dựng dọc nhìn chằm chằm về phía hai người.

Vân Tử Túc đã kẹp sẵn bảy tấm phù gấp thành hình tam giác giữa kẽ ngón tay, cậu đang định kéo Hàn Dịch ngăn cản trước người mình ra, đã thấy con hung thú chẳng tiến mà lùi, dường như có điều gì làm nó kiêng kỵ, cuối cùng đột ngột lui về sau nửa bước.

Vân Tử Túc thoáng sửng sốt.

Nó đang sợ à?

Nó đã cắn tinh khí của hai người, còn đánh đuổi một đạo sĩ chính thống, tại sao bây giờ mới bắt đầu sợ hãi?

Vả lại… Vân Tử Túc nhìn tam giác trong tay, rõ ràng cậu còn chưa sử dụng linh lực, lúc này hoàn toàn không khác người thường.

Còn chưa chờ Vân Tử Túc nghĩ xong, người đàn ông che chắn trước thân cậu đã mở miệng.

“Đừng sợ, nó không dám đến gần anh.”

Giọng nói của Hàn Dịch vẫn ướm đẫm lạnh nhạt như thường, nhưng không mang theo chút nào sợ hãi.

“Tiểu Túc, em nghe anh nói. Lát nữa anh sẽ ngăn nó lại, em nghe anh hô chạy, thì chạy thẳng một mạch ra ngoài cửa, đừng quay đầu lại.”

Vân Tử Túc lại khẽ sửng sốt.

Đầu óc cậu hẫng mất một nhịp, thế nên câu đầu tiên thốt lên lại là: “… Thế còn anh?”

“Anh không sao.”

Trong giây phút nguy hiểm, giọng nói của hắn đủ bình tĩnh để trấn an người an.

“Còn nhớ nữ quỷ anh kể với em không? Có lẽ anh sẽ hôn mê, nhưng bọn họ đụng phải anh sẽ trực tiếp biến mất.”

“Em ra ngoài trước, chờ sau khi an toàn rồi, hẵng báo cảnh sát đến tìm anh. Nghe lời, em chạy thẳng ra ngoài, đừng chú ý bất kỳ điều gì khác.”

Giọng điệu Hàn Dịch chắc nịch ung dung.

“Anh sẽ không để nó làm hại đến em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN