Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No


Chương 17


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn có người ngoài ở đây, hai người không tiện trò chuyện nhiều, sau khi trao đổi cho nhau một ánh nhìn, Vân Tử Túc bèn rời mắt. Cậu nói với Lâm Vũ: “Tiếp theo cậu định làm gì?”

Lâm Vũ lại uống một chút nước ấm, rồi mới trả lời: “Em trở về xong sẽ sắp xếp chứng cứ trong tay, cố gắng mau chóng hoàn thành bài báo cáo, rồi đăng lên.”

Hành động quay lén của cậu ta đã bị lũ buôn mèo phát hiện, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.

“Cậu vẫn muốn tiếp tục bài báo cáo này à?” Vân Tử Túc hỏi, “Không lo lắng bọn chúng trả thù cậu?”

“Chỗ em thực tập bây giờ là một công ty truyền thông mới, họ sẽ đăng lên mạng, cũng sẽ không ký tên kỹ càng tỉ mỉ.” Lâm Vũ giải thích xong, lại nói, “Hồi trước em cũng liên hệ không ít người mua, thu thập được không ít chứng cứ. Em định quay về sẽ cùng bọn họ tố cáo với Bộ Công Thương, đám buôn mèo đăng ký kinh doanh dưới tên một công ty vật dụng cho thú nuôi, lại thêm chuyên dùng để buôn bán mèo, hẳn sẽ dễ dàng tra được.”

Hàn Dịch một bên nói: “Công ty đã đăng ký, vậy cũng có thể tố cáo gian lận thuế với Tổng cục Thuế.”

Hình thức giao dịch số lượng lớn lừa người tiêu dùng này, đoán chừng cũng sẽ không ngoan ngoãn đóng thuế.

Lâm Vũ thoáng sửng sốt, đoạn rối rít gật đầu đáp lời: “Vâng.”

Thật ra vấn đề lũ buôn mèo tương đối dễ xử lý. Đường dây mua bán chủ yếu của bọn chúng là tiêu thụ trên mạng, Lâm Vũ mất công lắt léo một phen qua sự tiến cử của nhiều lớp người mua, lại còn ngụy trang thành một miếng bánh lớn lắm của nhiều tiền, mới có thể gặp mặt được lũ con buôn bên trong ngõ ngách. Nơi trú của lũ con buôn ẩn rất sâu, bên trong còn có một khu vực lớn bọn chúng cho thuê để nuôi mèo sinh đẻ, cho dù phát hiện bị chụp trộm quay lén, bọn chúng muốn rời đi trong thời gian ngắn cũng vất vả vô cùng. Hơn nữa dấu vết giao dịch còn rải rác trên mạng, không chỉ có thể nhờ truyền thông cho phơi sáng, mà còn có thể báo cáo lên các bộ ngành liên quan xử lí bọn chúng.

Chỉ là vấn đề giải quyết hội nhóm ngược đãi mèo lại không được lạc quan bằng.

Lâm Vũ thở dài thườn thượt: “Bản báo cáo của em đại khái chỉ có thể vạch trần hành vi vô lương tâm của hậu viện mèo, còn những kẻ ngược đãi mèo kia, lại không có cách nào phát bài ngay lập tức.”

Mặc dù đều là hành động khiến người khác phẫn nộ, nhưng hậu viện mèo và ngược đãi mèo nhìn chung vẫn là hai chuyện khác biệt, nếu cùng viết trên một bản tin, ắt sẽ phân tán nội dung chính. Hơn nữa chủ đề Lâm Vũ đã chọn để trình bày từ trước là về hậu viện mèo, chưa nói nội dung ngược đãi mèo có được thông qua hay không, coi như thực sự được thông qua, tin tức phát ra xong, những kẻ ngược mèo cũng sẽ không có cơ quan chức năng để ý tới như hậu viện mèo kinh doanh gian dối, bọn chúng cùng lắm là chỉ phải hứng chịu sự chỉ trích của dư luận mà thôi.

Vả lại… ngoài thảm trạng của con mèo báo nhỏ ấy, Lâm Vũ cũng không chụp được hành vi ngược đãi mèo trực tiếp gì.

Lâm Vũ vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi liền vang lên.

Người tới đón cậu ta đã có mặt.

Lâm Vũ chào tạm biệt hai người, lại trịnh trọng nói tiếng cảm ơn một lần nữa, rồi vội vã rời đi.

Cậu ta còn có rất nhiều chuyện phải xử lí.

Chờ cho Lâm Vũ rời đi rồi, Vân Tử Túc cùng Hàn Dịch thưởng thức bữa tối, sau khi bàn bạc đôi điều, bèn cũng rời khỏi quán ăn này.

Bọn họ cần phải tìm một vị trí giải quyết con hung thú trong miếng ngọc.

Trước khi Lâm Vũ rời khỏi, Vân Tử Túc đã hỏi cậu ta địa chỉ con hẻm nhỏ, nơi đó cách chỗ này không xa, hai người không lấy xe, định đến thẳng con hẻm kế cận xem xét chút ít.

Còn chưa tìm được ngõ hẻm, Vân Tử Túc đã nhận được một cuộc điện thoại.

Ba chữ “Vân Học Công” hiện rõ bên trên màn hình di động, xem ra Vân Học Binh đã trở lại Lâm thành. Vân Tử Túc liếc nhìn màn hình, đang định tiếp máy, điện thoại lại bị người đàn ông bên cạnh giành mất.

Hàn Dịch nhấn nút nhận điện thoại, tiếng gào thét hổn hển của Vân Học Công lập tức truyền ra từ đầu bên kia.

“Vân Tử Túc! Có phải mày lại đến An thành không, hả?! Thằng khốn nạn, chú của mày có phải do mày giở trò quỷ hay không?!”

Điện thoại nằm trong tay Hàn Dịch, giọng của Vân Học Công chóe đến độ Vân Tử Túc đứng cạnh cũng có thể nghe ra được.

Vân Tử Túc không kiềm được giơ tay bảo vệ lỗ tai.

Ồn ghê thật.

Đến lúc cậu thả tay xuống, Hàn Dịch đã nói điều gì đó với đầu kia điện thoại, vừa nghe ra tiếng Hàn Dịch, giọng điệu đằng kia lập tức cụp đuôi, âm lượng cũng xoay chuyển 180 độ.

Âm thanh của Hàn Dịch rất lạnh nhạt, lời nói cũng rất ngắn gọn. Chẳng được bao lâu, hắn đã cúp điện thoại.

“Không cần quan tâm đến bọn họ,” Hàn Dịch trả di động cho Vân Tử Túc, “Đi tìm cái ngõ kia trước.”

Dựa theo lời miêu tả của Lâm Vũ, hai người nhanh chóng tìm được con hẻm nhỏ. Mặc dù ở ngay bên cạnh khu thương mại phồn hoa, bên trong con hẻm lại có vẻ khá chật chội bí bách, mặc dù có ánh đèn chiếu sáng, nhưng vẫn âm u tối mờ.

Vân Tử Túc không có ý định trực tiếp đi tới đối mặt với đám buôn mèo, tuy nhiên bọn họ cần phải cố gắng thu hẹp khoảng cách, để con hung thú có thể cảm ứng được. Hai người quan sát xung quanh một chút, cuối cùng rẽ vào một căn nhà bên cạnh con hẻm.

KTV.

(*karaoke, còn kết hợp với bar, night club, chăm sóc sức khỏe,…)

Bên trong KTV rất ồn ào, đứng trước quầy lễ tân đã có thể nghe thấy đủ các loại tiếng ồn quỷ khóc sói tru trên tầng. Sau khi trả tiền một phòng trong hai tiếng, hai người theo nhân viên lên tầng, vào một căn phòng nhỏ ở tầng hai.

Khóa cửa phòng cẩn thận xong, Vân Tử Túc mở một ca khúc, chờ đến khi âm nhạc và màn hình cùng khởi động, cậu đảo mắt nhìn một vòng khắp căn phòng, đi qua cầm một chiếc cốc rỗng trên bàn tròn.

Vân Tử Túc vặn mở một chai nước suối mất phí chuẩn bị cho khách, rót đầy quá nửa cốc. Cậu nhờ Hàn Dịch giúp đỡ dọn đồ trên bàn sạch sẽ, sau đó nhấc cốc, rải nước suối một vòng theo cạnh bàn.

Rải hết một vòng, Vân Tử Túc đặt chiếc cốc rỗng chính giữa chiếc bàn tròn, cậu mò trong túi ra một chiếc lọ sứ, nhổ nắp, đổ ra một viên thuốc hình cầu từ bên trong.

Vân Tử Túc cất lọ sứ đi, niết nhẹ viên thuốc tròn một cái, viên thuốc bị nghiền nát rơi vào trong chiếc cốc rỗng.

Kỳ diệu là, viên thuốc rơi vào trong cốc không phải dạng khối hoặc dạng bột, mà là một loại chất lỏng nửa trong suốt.

Ánh sáng trong căn phòng không tính là mạnh, chỉ có thể nhìn thấy chất lỏng kia mơ hồ hiện lên một màu xanh ngọc vui tai vui mắt. Chất lỏng ánh lên cốc thứ sóng sáng xinh đẹp, khiến cho chiếc cốc nhựa rẻ mạt tỏa sáng mỹ lệ y như phỉ thúy*.

(*

Thao tác xong xuôi các công đoạn chuẩn bị, Vân Tử Túc bèn ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Dịch. Người đàn ông đang chuyên chú nhìn động tác của cậu, thấy cậu ghé tới, lập tức dò hỏi: “Sao vậy?”

Vân Tử Túc trầm ngâm đôi chút, nói: “Âm linh vong hồn như này, người bình thường không ai nhìn được. Thế nhưng con hung thú kia lại có thể trực tiếp cắn người, điều này chứng tỏ nó đã ngưng thành thực thể.”

Hàn Dịch hỏi: “Rất khó ứng phó?”

Vân Tử Túc đáp: “Cũng không…” Vân Tử Túc ngừng lại một chút, đột nhiên đổi lời, “Đúng là có chút khó khăn.”

Hàn Dịch nói: “Có chuyện gì anh có thể giúp một tay không?”

Vân Tử Túc nói: “Hàn tiên sinh có thể đưa tay qua đây không?”

Hàn Dịch không hề do dự, trực tiếp đưa tay qua.

Hắn cho rằng Vân Tử Túc sẽ nhờ hắn cầm giúp thứ gì, hoặc là phụ trách hăm dọa con hung thú, trấn áp đối phương không cho nó manh động. Chỉ có điều Vân Tử Túc lại cũng chìa tay ra y hệt, thế rồi…

Thế rồi cậu dùng cách thức đan xen mười ngón tay, nắm lấy bàn tay phải của Hàn Dịch.

Hàn Dịch tương đối trầm mặc.

Vân Tử Túc mở mắt nói láo: “Nó khó đối phó lắm, em sợ.”

Cậu muốn nhón một ít khôi linh trên người Hàn Dịch.

Hàn Dịch thoáng siết chặt bàn tay phải được nắm lấy, hắn an ủi: “Không sợ, sẽ không có chuyện gì.”

Vân Tử Túc yên lòng vững bụng gật đầu: “Ừm.”

Cậu cầm miếng ngọc ra, ngón tay khẽ dùng sức bẻ gãy miếng ngọc, ngay sau đó, một bóng hình dữ tợn khí đen bao phủ rỉ ra từ miếng ngọc, rất nhanh, con hung thú to lớn đã xuất hiện trên chiếc bàn tròn.

Hung thú vừa thấy Hàn Dịch, liền theo bản năng muốn lùi về sau, chỉ có điều phạm vi hoạt động của nó bị hạn chế, không có cách nào rời khỏi vòng vây bởi nước suối. Giữa bốn chân con hung thú còn đặt một chiếc cốc, không gian o bế này chỉ đủ cho nó miễn cưỡng đứng yên.

Vân Tử Túc không chậm trễ thì giờ, cậu một bên hấp thu khôi linh từ hai bàn tay đan xen giữa hai người, một bên trực tiếp chuyển đổi thành linh lực rót vào chất lỏng trong chiếc cốc trên bàn.

Linh lực vô hình vừa tiếp xúc với chất lỏng, sương đen trên người hung thú đã nhanh chóng vọt vào trong cốc. Dường như chỉ trong chớp mắt, cơ thể con hung thú đã gầy đi một vòng với tốc độ mắt thường trông thấy được.

Lúc này nó mới nhớ phải gầm to, chỉ là tiếng kêu của nó chẳng có tác dụng đối với hai người đã được Vân Tử Túc bảo vệ, hơn nữa nhạc cũng đã phát, âm thanh của hung thú thậm chí còn không lấn át được tiếng nhạc rock and roll của ca sĩ trong màn hình.

Khí đen càng hút càng nhiều, thể khí nồng đậm cuồn cuộn trong cốc, rất nhanh đã biến đổi màu sắc xanh biếc. Tuy nhiên bất luận hút đến mức nào, khí đen trong cốc trước sau chưa từng tràn ra, mà chỉ có thể lăn lộn bên trong chiếc cốc chật hẹp.

Khí đen nồng đặc làm cho người ta cảm giác vô cùng khó chịu, rõ ràng âm nhạc trong phòng đã đạt đến trình độ đinh tai nhức óc, nhưng màn sương đen vẫn khiến người cảm nhận được vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương tràn trề bên tai. Tiếng kêu thảm thiết kia cũng không phải được truyền đạt nhờ vào âm thanh, mà nó trực tiếp đâm thẳng vào lòng người.

Sợ hãi, đau đớn, tức giận, oán hận. Cảm xúc mãnh liệt mà dày đặc cuồn cuộn bên trong lồng ngực, giống như chỉ một giây kế tiếp là có thể xé rách lồng ngực, chẻ người chui ra như một thanh kiếm sắc.

Không biết đã qua bao lâu, khí đen trên người con hung thú đã bị hút hết toàn bộ, khôi phục diện mạo ban đầu.

Lúc này Vân Tử Túc và Hàn Dịch mới thấy rõ hình dạng thật sự của nó.

“… Nhỏ ghê.”

Tiếng nhạc trong phòng đã bị tắt đi, Vân Tử Túc không nhịn được than một tiếng.

Đó là một chú mèo báo con nền vàng kim rực rỡ, lấm tấm đốm báo, thân hình còn chưa to bằng bàn tay của người trưởng thành. Hoa văn trên mình nó lộng lẫy xinh đẹp, lại thêm một thân lông măng của riêng mèo con, đáng yêu đến độ khiến người ta thật sự khó kiềm chế bản thân đưa tay vuốt nó.

Nó cảnh giác ngẩng đầu nhìn hai người, sống lưng cong lên, đuôi lông rối bời cũng xù hết cả.

Mèo báo con còn không biết trạng thái trước mắt của mình, vẫn muốn dùng tiếng gào uy hiếp đẩy lùi kẻ địch, nó há mồm, lộ ra cái miệng đầy răng sữa mới mọc lên chẳng được bao lâu, dùng sức phát ra một tiếng thét gầm—-

“Meo ~!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN