Nhưng rất nhanh, cậu thấy mình có gì đấy không đúng.
Đâu phải lỗi của cậu, sao lại phải chột dạ chứ?
Thế nên lúc Bách Lý Khí bước tới trước mặt cậu, cậu đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.
Bầu không khí rất căng thẳng, như thể sắp — nổ tung vậy — Chu Vụ thấy thế.
Mà bên Bách Lý Khí, cũng tương tự, lời của Chu Vụ trong nháy mắt làm anh dâng lên cảm xúc tiêu cực khó mà đè nén được.
May là bây giờ anh có thể kiềm chế được rồi.
Tình cảnh này, lại một lần nữa bị cắt ngang, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Chu Vụ, Chu Vụ, mở cửa ra, anh Ngô của cậu mang game tới chơi với cậu đây!”
Ngô Nghiêm mày mò máy PS5 bản mới nhất đắt tiền mới mua, một mình chơi không đã, bèn nghĩ tới Chu Vụ.
Tất nhiên anh ta không nghĩ tới mình sẽ gặp phải một trận cãi vã thế này.
Chu Vụ do dự một lát, lấy khăn tay lau nước mắt trên khoé mi, đi ra mở cửa.
Chu Vụ mở cửa cho Ngô Nghiêu, Ngô Nghiêu đang định nói gì đó, để ý thấy vệt đỏ trên khoé mi cậu.
Có chuyện gì vậy?
Ai lại làm em trai nhỏ nhà anh ta khóc thế?
“Tôi nhắn tin cho cậu, cậu không trả lời, gọi điện thì tắt máy, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi chứ, nên chạy thẳng tới luôn.”
Theo Ngô Nghiêu thấy, chuyện có thể khiến Chu Vụ khóc chắc chắn là chuyện lớn, trong lòng anh ta phỏng đoán, là chuyện trong nhà hay lúc làm việc chịu uất ức gì?
Trong phòng toả ra mùi cơm, đến khi anh bước vào rồi, thấy trong phòng còn có một người nữa.
Cái người này còn chưa đi à?
Chu Vụ lấy điện thoại ra, mới thấy điện thoại đã hết pin tắt nguồn rồi, cậu giật mình, cậu đã cả một ngày không để ý tới điện thoại rồi.
Ngô Nghiêu chào Bách Lý Khí: “Xin chào.”
Bách Lý Khí chỉ hơi gật đầu, tỏ ra vô cùng cao quý lạnh lùng, ánh mắt đặt trọn trên người Chu Vụ.
Ngô Nghiêu cũng không để ý, từ livestream anh ta đã có thể cảm nhận được tính cách của đối phương.
Chu Vụ có phần luống cuống tay chân, lôi ra mấy thứ đồ ăn vặt nói: “Anh ngồi trước đi, tôi pha cốc trà nóng cho anh.”
Ngô Nghiêu rất biết điều, ngồi đại xuống, sau khi Chu Vụ pha trà xong, Ngô Nghiêu lấy PS5 của anh ta ra.
Bách Lý Khí nãy giờ chẳng nói gì bất chợt nói với Chu Vụ: “Em vừa nói…” Muốn chia tay.
Câu ấy, còn chưa nói hết, Chu Vụ vội bịt miệng Bách Lý Khí.
Tình cảnh lúc này có hơi xấu hổ, Chu Vụ tự dưng nghĩ tới chuyện Bách Lý Khí đã từng ra tay với Ngô Nghiêu, suýt nữa thì để cho anh ta rơi xuống hồ chứa nước bơi.
Cậu bừng tỉnh khỏi cơn ghen ban nãy, bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Ngô Nghiêu.
“Chuyện đó… Chúng ta vào phòng ngủ rồi nói!” Chu Vụ vội đẩy Bách Lý Khí vào trong phòng ngủ, dùng ánh mắt có chút van nài để Bách Lý Khí ngoan ngoãn vào phòng.
Trước khi vào phòng, cậu xoay người nói với Ngô Nghiêu: “Anh chơi PS5 đi, tôi nói chuyện với bạn mấy câu đã…”
Ngô Nghiêu có chậm tiêu tới đâu thì cũng biết là có chuyện mờ ám, gật đầu: “Hai người nói chuyện đi, tôi tự mình chơi.”
Chu Vụ kéo Bách Lý Khí vào trong phòng ngủ, quay đầu đóng cửa phòng lại.
Cậu vẫn còn hơi tủi thân.
Nhưng vì sự xuất hiện Ngô Nghiêu, khiến Chu Vụ hoà hoãn lại, cậu đột nhiên có phần tỉnh táo hơn.
Mình mới nói muốn chia tay, muốn ly hôn, đây không phải tình tiết trên phim truyền hình sao?
Tắc trách quá, thế này là không có trách nhiệm với bản thân, cũng không có trách nhiệm với Bách Lý Khí, nghĩ tới đây, trong lòng cậu thấy hơi buồn phiền.
Mặc dù cậu rất để ý bức tranh kia, nhưng cậu nghĩ lại, Bách Lý Khí là hồn ma cổ đại. Vậy thì người kia cũng là người thời cổ đại, nếu như không thành quỷ, thì xương cốt đã vùi sâu dưới lòng đất từ lâu rồi, không biết thành tro bụi nơi nào, tự mình tức giận, rõ ràng là không có lý lẽ.
Với lại cậu chẳng biết gì về người trong bức vẽ, lỡ không phải người yêu thì sao?
Thế chẳng phải mình gây sự vô cớ à?
Nghĩ vậy, trong lòng cũng hối hận ban nãy mình xúc động quá.
Bách Lý Khí ngồi xuống bên cạnh Chu Vụ: “Em muốn chia tay?”
Chu Vụ vừa mới nghĩ thông một chút, đã bị anh hỏi rồi, không biết phải trả lời sao, hơn nữa khí thế của Bách Lý Khí đè nén người khác, Chu Vụ cảm thấy tủi thân lắm, mông còn đang đau đây, trong lòng còn thấy chua chua, giọng bèn nghẹn ngào: “Em, em…”
“Sao?” Bách Lý Khí vươn tay xoa xương cụt Chu Vũ, cậu hít một tiếng, lùi sang bên cạnh, còn đang đau lắm á.
Chu Vụ tức một lúc thôi, lúc cậu đối mặt với Bách Lý Khí sâu lắng, ánh mắt cố chấp mà vô cùng sâu thẳm của anh làm cậu nhanh chóng nóng bừng.
Cậu nhanh chóng chịu thua, giọng yếu ớt: “Em đau lắm… Sau này em không, không muốn làm nữa.”
Nói đến đây đau đớn trên người cậu giống như nghiêm trọng thêm, ngay sau đấy, trên lông mi, khoé mắt, bọng mắt cậu đều ướt đẫm nước.
“Sau này em không muốn làm nữa…” Chu Vụ lặp lại, thanh âm run rẩy.
Cảm xúc tiêu cực của Bách Lý Khí vừa mới bùng lên lập tức dịu đi, thì ra là bởi chuyện này.
Anh nắm lấy tay Chu Vụ, đặt đôi môi lạnh lẽo hôn lên, dỗ cậu: “Thế không làm nữa.”
Tiếng khóc ấm ức của Chu Vụ ngừng ngay, lông mi ướt đẫm những giọt nước mắt vừa rõ vừa dày, dáng mắt hạt hạnh nhân, cậu nhìn Bách Lý Khí, không tin lắm.
Bách Lý Khí khẽ vỗ lên lưng cậu, nâng tay lau nước mắt trên mi cậu.
Chu Vụ thấy ngón tay sắp chạm tới khoé mắt, nhắm mắt lại, cảm thấy hàng mi được xoa xoa, lau đi những giọt nước mắt đọng trên mi.
Chu Vụ cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
Cậu không chắc chắn hỏi: “Thật, thật sự không làm sao?”
“Ừ.” Bách Lý Khí nói.
Anh có hàng trăm cách có thể khiến Chu Vụ vui lên, bớt một thứ làm cậu sợ, chẳng là gì.
Đồng ý dễ dàng như vậy, Chu Vụ hơi ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại: “Đã nói rồi nhé, không được nuốt lời, hôm qua anh…” Nuốt lời.
Bách Lý Khí: “Tối qua làm sao?”
Chu Vụ đỏ bừng mặt: “Anh rất đáng sợ.”
“Còn nuốt lời nữa.”
“Đã nói là chỉ thử thôi mà…”
Chu Vụ nhớ tới cơn đau ấy, sắc mặt hơi tái lại.
Giọng c.ậu nhỏ dần, giống như đang tự lẩm bẩm vậy, trong mắt của Bách Lý Khí trông đáng yêu lắm, giống như đang làm nũng.
“Em tưởng là chỉ thử thôi.”
Giọng Chu Vụ xấu hổ đến không nghe rõ: “Em đã bảo là không vào được rồi.”
Khoé miệng Bách Lý Khí cong lên.
Bầu không khí đã trở lại bình thường, thấy được ánh mắt cố chấp của Bách Lý Khí đã bình tĩnh lại rồi.
Không khí trong phòng từ lúc Chu Vụ thấy gương súng sẵn sàng, chuyển sang thành tấm áp, pha lẫn một tí mập mờ.
Chu Vụ lúc này mới chợt nhớ ra, bên ngoài còn một người đang ngồi đó!
Cậu vội vã đứng dậy, không tránh được lại đau đớn một hồi.
Từ từ mở cửa ra, cậu thò đầu ra nhìn Ngô Nghiêu, Ngô Nghiêu ngồi trên ghế sofa, quay lưng về phía cậu, xem ra đã chạy thử PS5, đang chơi game vui vẻ rồi.
Chu Vụ thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Nghiêu ngồi trên sofa chơi game, nhưng lòng hoàn toàn không có tâm trạng chơi game, sau khi âm thanh bên trong dừng lại, anh ta nghe được tiếng bước chân của Chu Vụ, bèn vội vã giả vờ như đang nghiêm túc chơi game.
Đáy lòng Ngô Nghiêu rất muốn gào thét: Cách âm nhà hai người không tốt, hai người có biết không?
Anh đã nghe thấy cái gì thế hả?
Trong lòng như có một vạn con lạc đà bay qua, anh còn phải nở nụ cười nghiêm túc chơi game nữa chứ.
Mãi tới khi Chu Vụ vỗ vai Ngô Nghiêu: “Chơi thử rồi à?”
“Làm gì đấy, chờ cậu lâu ơi là lâu, hai người chia tiền à?” Ngô Nghiêu đưa một tay cầm điều khiển khác cho cậu.
Chu Vụ cầm điều khiển, đưa cho Bách Lý Khí.
“Anh muốn thử không?” Chu Vụ hỏi.
“Ừ.” Bách Lý Khí cầm lấy.
Không gà như trong tưởng tượng của Chu Vụ và Ngô Nghiêu, Bách Lý Khí thế mà lại nhanh chóng bắt đầu, Chu Vụ ngồi bên cạnh, nhìn ngón tay thon dài của anh bấm phím điều khiển như bay, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Ngô Nghiêu bên cạnh mắc sai lầm liên tiếp, cũng không phải do anh ta chơi kém, mà là – ánh mắt của Chu Vụ quá lộ liễu, anh ta phải né đi, môi Chu Vụ còn hơi sưng đỏ nữa, anh ta phải né không nhìn!
Lại thêm đoạn đối thoại ban nãy anh ta nghe được, Ngô Nghiêu có thể khẳng định, cậu đồng nghiệp trông thanh thuần ngây thơ lại hơi ngốc này của mình đang qua lại với nam thần trước mặt.
Mà ánh mắt Chu Vụ lúc này vừa sùng bái vừa say đắm, làm anh ta cảm thấy biubiubiu – bùng lên!
Anh ta cảm thấy mình sống quá khó khăn.
Thật ra bắt đầu từ hôm livestream, Ngô Nghiêu đã cảm thấy có vấn đề, Chu Vụ chuyển nhà đổi phòng, anh ta đều tới giúp, sao tự nhiên trong nhà lại có một người bạn ở cùng.
Rồi hôm đó người kia tới đón Chu Vụ, không khí giữa hai người rất không bình thường.
Lúc ấy, anh ta đã thấy không đúng rồi, nhưng Chu Vụ đơn thuần như thế, làm anh ta không nghĩ nhiều, ai mà biết được… Chậc chậc chậc.
Thì ra Chu Vụ Vụ mày rậm mắt to này, thế mà lại lén yêu đương sau lưng anh em tốt!
Buổi trưa, Ngô Nghiêu ở lại ăn cơm, anh ta định chơi tới tối rồi ngủ qua đêm luôn, giờ sao mà dám, anh ta ăn xong cơm thì lấy lý do có bạn tới chơi, nhanh chóng chạy mất.
Chu Vụ hơi tiếc, PS5 đắt lắm chơi vui lắm, không được chơi thêm chút nữa.
Khách đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hai người, Chu Vụ thấy không khí giữa hai người có hơi ngại ngùng.
Rõ ràng đang xem tivi, ánh mắt của Chu Vụ lúc nào cũng không nhịn được dời từ nam chính sang mặt Bách Lý Khí.
Sau đấy ánh mắt bị phát hiện, Chu Vụ lại vội vàng dời đi.
Cậu cúi đầu cùng lúc nghịch cả điện thoại và lướt mấy phần mềm trong máy tính, cậu thấy một chủ đề “Người hiện đại càng ngày càng không biết cách yêu đương”.
[Không sai, hiện nay có thể nằm lì trong nhà thì chẳng muốn ra ngoài nữa.]
[Hồi trước yêu đường đều là đu xem phim, ăn uống, đi công viên, giờ trạch nam toàn yêu trên mạng hahaha.]
[Quá chuẩn luôn, thế thì yêu đương gì nữa.]
[Thảo luận về cách yêu đương của giới trẻ ngày nay: Lên mạng, xem video, chơi game.]
[Nhảy thẳng qua thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, bước vào trạng thái vợ chồng già, quá đáng buồn.]
Chị gái dự báo thời tiết nở nụ cười ấm áp, báo cho mọi người, thứ hai là một ngày nắng đẹp, thích hợp phơi phóng, phù hợp ra ngoài chơi, cũng rất hợp để đi dạo sau giờ tan làm.
Một tin nhắn lặng lẽ xuất hiện trong hòm thư điện thoại của Chu Vụ.
[Món quà nhỏ từ Rabbit Finance, platform chủ kênh trong một tuần đạt được trăm ngàn lượt xem có thể nhận được hai tấm vé xem phim, click vào link để nhận thưởng]
Chu Vụ mở kênh của mình ra, mới giật mình, lợi nhuận sau khi trừ hết các phí có thể thu được tới tám ngàn, mà fan kênh của cậu cũng tăng lên tới hai trăm ngàn fan.
Tám ngàn nghĩa là gì. Là gần bằng hai tháng lương sau thuế của Chu Vụ đấy.
Bách Lý Khí thấy cậu cúi đầu nghịch điện thoại, bèn sáp qua nhìn, Chu Vụ ngẩng đầu lên, nhìn Bách Lý Khi đang mặc đồ ngủ thoải mái, không khác gì với người bình thường.
Cậu li.ếm môi, không nhịn được đề nghị: “Thứ hai, chúng ta đi xem phim nhé?”
Thứ hai, Chu Vụ thấy thái độ của Ngô Nghiêu hơi có vấn đề, lúc nhìn vào mắt mình cứ lấm lét.
Cậu không kìm được nghĩ đến điều gì đó, nhưng hỏi Ngô Nghiêu, anh ta lại ấp úng không nói gì.
Tới buổi trưa rảnh rỗi, Chu Vụ bèn nghĩ tới chàng trai áo trắng trong bức vẽ.
Dù đã cách mấy trăm năm, Chu Vụ vẫn tò mò, muốn hỏi xem đấy là ai.
Trước tiên trong đầu hiện ra dáng vẻ của Tống Thù, nhưng Chu Vụ không tìm được Tống Thù.
Mà coi như tìm được, dựa vào thái độ của anh ta lần trước, chắc cũng chẳng hỏi được gì.
Vẫn phải dựa vào chính mình thôi.
Chu Vụ bắt đầu từ website của bảo tàng.
Mở trang web của bảo tàng ra, hướng dẫn bên trên chia ra các loại đề mục, cậu nhanh chóng tìm thấy cột liên quan đến đồ sưu tầm.
Tuy thời gian triển lãm ngôi mộ mới rất ngắn, nhưng là sự kiện mới khai thác được vài tháng trước, nên trên trang chính đều sẽ có giới thiệu chi tiết.
Cậu mở một bài mới nhất, nhanh chóng tìm thấy giới thiệu về hiện vật mới khai quật được.
Trong đống hình ảnh của hiện vật, Chu Vụ tìm thấy ảnh của bức tranh đó, sau khi ấn vào, cũng không tìm được đáp án mà mình cần.
[Thời đại: Đại Ngu; Nhân vật: Không biết; Người vẽ: Không biết.]
Dựa vào thông tin của hiện vật, không thể biết được chính xác niên đại thân phân, nhưng dùng các phương pháp kiểm tra đo lường thì có thể biết được niên đại đại khái.
Bên dưới có chú thích: Niên đại của bức họa này có thể tìm được, nhưng thân phận của chủ ngôi mộ không rõ. Trong lịch sử Đại Ngu, không tìm thấy vị tướng nào như vậy, vậy nên cuối cùng các chuyên gia cho rằng, đây là bức vẽ vẽ tranh nhân vật không có thật do họa sĩ vẽ nên.
Chu Vụ cau mày, ác ma còn đang ở nhà cậu đây, sao lại có thể không có trong lịch sử được.
Cậu vẫn nhớ rõ cảm giác ban đầu khi nhìn thấy bức tranh của Bách Lý Khí khi ở trong núi.
Cái cảm giác khí thế áp bức, sát khí sắc bén không thể kháng cự, kiểu gì cũng phải là một võ tướng nổi tiếng chứ?
Không lẽ là kiếm khách giang hồ?
Chuyên gia cái gì chứ, Chu Vụ tức giận tắt web đi.
Trước khi khoá màn hình, Chu Vụ thấy phần trả lời ở khu bình luận, khiến động tác của cậu dừng lại.
Diễn đàn này đều là những người yêu thích lịch sử, Chu Vụ nhìn thấy một bình luận được đẩy lên top: [Người bình thường có thể tùy tiện vẽ quan viên sao? Muốn bị chém đầu à?]
Sau đó, còn có một vài bình luận: [Tìm kiếm dã sử xem, biết đâu lại có? Nhìn bức vẽ, một võ tướng tiếng tăm lẫy lừng không thể biến mất hoàn toàn được.]
Những lời này, thu hút sự chú ý của Chu Vụ, cậu tính lên mạng tìm kiếm manh mối, nhưng tìm rất lâu cũng không thấy được tin tức gì có ích.
Đinh Thành thấy cậu đang tìm kiếm những thứ này: “Sao tự nhiên lại hứng thú với lịch sử thế?”
Chu Vụ cười haha: “Thì tự nhiên hứng lên thôi, bức vẽ lần trước chúng ta thấy ấy, xác định được triều đại, nhưng lại không cách nào biết thân phận của người trong tranh, chủ ngôi mộ cũng không biết là ai.”
“Cũng đúng, người làm truyền thông như chúng ta, đều có tính tò mò. Triều đại Đại Ngu rất thần bí, điều cất giấu cũng rất nhiều, nếu như cậu có hứng thú, cậu có thể tới thư viện thành phố một chuyến, có một quyển sách chuyên viết về lịch sử Đại Ngu, giới chuyên môn gọi nó là dã sử, nhưng cậu có thể tham khảo xem sao.”
Chu Vụ nhớ kỹ: “Cảm ơn anh Đinh.”
Thời gian làm việc buổi chiều, Chu Vụ không rảnh để tìm kiếm tài liệu, bận rộn mãi tới gần giờ tan ca.
Sắp tới những ngày cuối cùng của năm nay, cũng sắp đến thời kỳ lạnh nhất trong năm, không đặt sự lưu luyến ở căn phòng ấm áp, Chu Vụ vô cùng chờ tới giờ tan ca.
Còn mười phút nữa tan làm, suy nghĩ của Chu Vụ không khỏi thả trôi, ngón tay v.uốt ve đường nét trên tấm vé xem phim trong túi áo.
Cậu thấy trên đường từ từ xuất hiện một hình bóng.
Đèn đường sáng hai bên, cây trong bồn hoa thưa thớt, sắc trời mờ tối, bóng dáng ấy từng bước đi về phía này.
Bước chân không nhanh không chậm, hai tay đút trong túi áo khoác mỏng dáng dài, lúc đi trên đường thích ngẩng đầu, mái tóc dài túm gọn vào trong mũ áo.
Rất nhanh, anh đã đứng ở góc đường dưới toà nhà, nâng mắt, đối diện với Chu Vụ, Chu Vụ vẫy tay.
Trên mặt Bách Lý Khí tựa như có ý cười mờ nhạt.
Đúng giờ, Chu Vụ như bé cừu nhỏ tràn đầy sức sống nhảy nhót lao xuống tầng, nhảy về trước mấy bước mới nhớ ra chiếc mông đau.
Từ trong phòng đi ra, tiếp xúc với không khí lạnh, nhịn không được co rúm lại.
Bước chân cậu dừng lại, Chu Vụ thấy ở cách góc đường không xa có mấy người đứng, không phải người, mặc trang phục kỳ lạ, trong tay cầm xiềng xích.
Giống như chỉ đứng nhìn từ xa, ngay sau đấy, bọn họ đã biến mất.
“Chờ lâu rồi ha.” Một lát sau Chu Vụ mới từ từ đi tới, động tác hơi xoắn xuýt.
Bách Lý Khí lắc đầu: “Một lúc thôi.”
Anh mắt anh nhìn về phía sau lưng của Chu Vụ, Chu Vụ rụt lại, hơi ngại ngùng: “Mau đi thôi.”
Hai người đi được một đoạn, cho đến khi phong cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, không gặp người quen nào, trong tay Chu Vụ đột nhiên được nhét vào một thứ.
Cậu cầm lên, là một cốc đồ uống nóng, cậu nhớ tới tin nhắn chi tiêu mới được gửi tới điện thoại mình.
Chu Vụ nhìn anh, ánh mắt Bách Lý Khí rất ôn hoà, ngọn đèn ấm áp rọi lên sườn mặt anh, ngũ quan thâm thuý mà quyến rũ.
Chu Vụ chẳng kìm nổi mà ngắm mãi.
Anh nói: “Tay anh lạnh lắm, em ôm cốc ấy đi.”
Giống như nắm tay anh vậy.