Chu Vụ kết hôn rồi, kết hôn cùng Bách Lý Khí.
“Người thân” có mặt lúc đó của Bách Lý Khí chỉ có mỗi Tống Thù trượt tuyết ở Thụy Sĩ, còn người thân của Chu Vụ là Chu Vũ đang du học nước ngoài nhưng bị chộp đến hỗ trợ.
Chu Vũ chết lặng từ đầu tới cuối, lúc nhìn thấy Bách Lý Khí, cậu ta trông như tên ngốc ngớ ngẩn, giơ tay cúi đầu chào hỏi: “Chào đại ca.”
Giống như người đối điện là bố già mafia vậy.
Chu Vụ:……?
Nhưng cũng chẳng thể trách Chu Vũ, hôm nay Bách Lý Khí mặc một cái áo khoác da màu đen dài, lại thêm đôi găng tay đen, mái tóc đen dài, cả người nghiêm nghị, dáng vẻ “tôi không dễ chọc”.
*chỗ này raw để là Chu Vụ, nhưng xét ngữ cảnh thấy Chu Vũ hợp lý hơn nên mình để là Chu Vũ
Cộng thêm vẻ mặt không cảm xúc của anh, hôm nay lúc đi ra ngoài liền bị vô số người ngoại quốc vây xem, thậm chí họ còn bàn luận xem có phải là đang quay mấy bộ phim như “The Matrix” hay không.
*The Matrix: tên tiếng Trung là Đế Quốc Ma Trận, là một bộ phim khoa học viễn tưởng, hành động của Mỹ được sản xuất năm 1999 do Lana Wachowski và Lilly Wachowski đạo diễn, hãng phim Warner Bros phát hành
Đợi sau khi Bách Lý Khí tạm thời rời đi, Chu Vũ ngay lập tức kéo Chu Vụ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, nói thì thầm: “Anh, chuyện này là thế nào vậy?! Anh và hắn là thật sao? Trước đây lên hot search em còn tưởng đâu là giả đó!”
Cậu ta chẳng thể nào ngờ được, không chỉ là giả mà thậm chí đối phương còn trông có vẻ như là một nhân vật đáng sợ.
“Có phải là hắn ép buộc anh không? Anh! Bây giờ là xã hội pháp trị, chỉ cần chúng ta…..” Cậu ta còn chưa nói xong, Bách Lý Khí đã quay trở lại.
Hắn xách trong tay một đôi giày, nửa ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân Chu Vụ: “Đôi giày da mềm này không cộm chân, hôm nay có thể sẽ phải đứng rất lâu đấy.”
Chu Vụ hôm nay mặc một bộ vest màu trắng, tóc dài quá vai được buộc lại sau lưng, lộ ra một chùm đuôi ngựa nho nhỏ.
Cậu duỗi chân ra, cơ thể nghiêng về phía sau, bím tóc của cậu đụng vào phía sau lưng, mái tóc tuột ra, xoã khắp bả vai và quanh người, cằm cậu đã mượt mà trở lại, nhưng vẫn còn hơi nhọn. Con ngươi đen đen, giống như hai quả mơ đen xinh đẹp, nhưng vì cậu đã đi một chặng bay đường dài, có chút mệt mỏi, sắc môi hơi nhạt, trông giống như cánh hoa anh đào tháng 5, môi châu và phần môi cong phía trên phơn phớt hồng, đến sát viền mồi thì bắt đầu trắng nhàn nhạt, dần dần chuyển sang cùng màu da.
Khoé miệng không có tí râu nào, từng cọng chân lông đều là màu trắng, giống như Bách Lý Khí đã nói, trên người cậu, ngoại trừ trắng hồng thì chỉ có màu đen.
Tương tự như một búp bê barbie được điêu khắc tinh tế, dù là bất kỳ bộ phận nào cũng không tìm ra sai sót, đặc biệt là sau khi cậu biến thành “người chết biết đi”, thiếu đi hơi thở của người sống, trên người cậu lại càng thêm không nhiễm “khói lửa nhân gian”.
Cậu hoàn toàn không cần phải trang điểm, mặt mộc thôi đã rất xinh đẹp, chẳng qua cậu vì muốn để trông tươi tắn hơn, nên còn bôi thêm một chút son dưỡng môi.
Chu Vũ nhìn anh trai mình, nhìn đến nỗi trợn tròn hai mắt, chờ khi Bách Lý Khí giúp Chu Vụ mặc giày xong, liếc xéo Chu Vũ một cái, cậu ta mới chợt tỉnh lại.
Nhìn thấy hành động thân mật giữa đồng tính, Chu Vũ vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, cậu ta chuyển chủ đề:
“Chiều nay mẹ sẽ đến phải không?”
Chu Vụ gật đầu: “Anh đã bảo người đi đón bà ấy rồi, chú và em gái cũng đến cùng.”
Chu Vũ đã rất lâu rồi chưa gặp Trần Nhàn, càng xa lạ với chú và em gái, vậy nên có chút lo lắng.
Chu Vụ an ủi, cứ để cậu đến đón tiếp là được.
So với Chu Vũ thì tình trạng của Chu Vụ tốt hơn một chút, vẫn sẽ liên lạc với Trần Nhàn, cũng ở chung với cha dượng và em gái kế một thời gian, nhưng cậu vào ở kí túc xá trong trường từ rất sớm, nên thực ra cũng không thân thuộc là mấy.
Cậu ngẫm nghĩ trong đầu, nhưng vẫn không nhớ ra được bộ dạng của đối phương.
Đến nỗi khi cả nhà Trần Nhàn đứng trước mặt cậu, cậu hơi sững sỡ một lát mới nhận ra được.
Trước khi Trần Nhàn đến, đã bàn bạc chuyện này với cha dượng Triệu Chính Điền của Chu Vụ, hai người đều cho rằng Chu Vụ có khả năng là bị lừa rồi.
Còn em gái nhỏ đang học cấp ba ở trường học khép kín, căn bản là không có cơ hội nhìn thấy những tin đồn giải trí liên quan đến Chu Vụ.
Chu Vụ vẫy vẫy tay: “Bên này.”
Chu Vụ bên này không nhận ra mấy người Trần Nhàn, Trần Nhàn lại càng thêm không nhận ra Chu Vụ.
Con trai giống như một vị hoàng tử đứng trước mặt bà, hệt như là đang nằm mơ, bà gần như không dám nhận người, đây thật sự là con trai của mình đó sao?
Cha dượng Triệu Chính Điền quét mắt nhìn bốn phía, ông là chủ gia đình, nên mở lời trước: “Tiểu Vụ, con đó, trước đây con tìm một công việc, cũng xem như là một nửa công chức, vậy mà không làm, bây giờ lại chạy đến nước ngoài kết hôn, thật khiến người ta lo lắng mà.”
Chu Vụ cười cười không nói gì.
Ông lại nói: “Còn nữa, con là con trai thì để tóc dài làm gì, con đừng học theo mấy người trong xã hội, bất nam bất nữ, không ai đường hoàng. Con cũng đã tốt nghiệp rồi, không bằng về nhà thi công chức, yên yên ổn ổn, vợ con đâu?”
Chu Vụ nhìn về phía Trần Nhàn, vẻ mặt Trần Nhàn có chút xấu hổ.
Bà chưa nói với Triệu Chính Điền là Chu Vụ kết hôn với đàn ông, bà thực sự không cách nào nói ra miệng.
Bởi vì cả nhà bọn họ là một gia đình khá truyền thống, bà lo lắng nếu nói ra, Triệu Chính Điền sẽ lập tức nổi giận, không chịu tham gia hôn lễ.
Chu Vụ đã hiểu, thở dài một hơi, đang muốn lên tiếng thì một người đàn ông cao to mặc đồng phục từ không xa đi tới: “Chào ngài, ba người các ngài là người nhà của Chu tiên sinh nhỉ?”
Triệu Chính Điền hắng hắng giọng, nhìn thấy đồng phục của đối phương liền có chút khiêm tốn lại, ông lập tức trả lời: “Đúng vậy.”
“Chuyện là như vậy, đối với hôn lễ ở chỗ này của chúng tôi thì các khách mời cần phải làm quen với địa điểm một chút, mời các vị đi theo tôi.” Anh ta lại nói: “Quên tự giới thiệu, tôi là Raymond, chuyên gia đầu tư riêng của Chu tiên sinh ở ngân hàng tư nhân Thuỵ Sĩ, mời theo tôi.”
Chuyên gia đầu tư riêng……?
Chu Vụ nhìn Bách Lý Khí đứng cách đó không xa, hai người nhìn nhau, Chu Vụ liền hiểu anh muốn làm gì, cậu nói với Trần Nhàn: “Mẹ, chú, em gái, mọi người đi theo R tiên sinh làm quen với địa điểm trước, con bên này vẫn còn việc phải làm.”
Đứng trước phong thái chuyên nghiệp của chuyên gia ngân hàng, khí thế của gia đình mà Triệu Chính Điền vừa phô ra đã yếu đi mấy phần, có vẻ lúng túng câu nệ hơn.
“Được, được, được.”
Mấy người họ liền đi theo sau.
Hôn lễ lần này Chu Vụ vốn dĩ muốn làm đơn giản thôi, nhưng Bách Lý Khí không đồng ý, anh tìm chuyên gia đầu tư riêng của bọn họ, bảo anh ta đến giúp lên kế hoạch cho hôn lễ.
“Chỗ này là máy bay trực thăng, đến lúc đó sẽ có 5 chiếc trực thăng đưa người nhà đến trung tâm đảo nhỏ.”
Chuyên gia đầu tư riêng chỉ vào đảo nhỏ cách đó không xa, “Chính là đảo nhỏ đó, bây giờ tên nó là đảo Vụ.”
Triệu Chính Điền trừng to hai mắt: “Vụ……”
“Không sai, là đặt theo tên của Chu tiên sinh, bởi vì một tuần trước, đảo nhỏ này đã được Bách Lý tiên sinh mua lại và tặng cho Chu tiên sinh để làm quà cưới……”
Triệu Chính Điền và Trần Nhàn hoàn toàn sững sờ, lôi kéo em gái đang đi vào cõi mộng, đứng tại chỗ trợn mắt nhìn hòn đảo với bãi cát xinh đẹp ở không xa.
“Cái đó……chúng tôi……”
“À, phải rồi, còn phải giới thiệu một chút về thức ăn trong hôn lễ lần này của chúng tôi, vì Chu tiên sinh và Bách Lý tiên sinh thích những thứ tự nhiên và văn hoá, nên chúng tôi đã mời người bản địa ở đây đến nấu những món ăn ngon đặc sắc của địa phương để mọi người thưởng thức, đến tối trên đảo sẽ đốt lửa trại, thoả sức vui chơi hết mình.”
Cả nhà họ đã hoàn toàn ngây ngẩn, sau đó được R tiên sinh đưa lên trực thăng: “Mấy chiếc trực thăng này có thể sử dụng bất cứ lúc nào, bởi vì không cần phải xin đường bay.”
“Lẽ nào chiếc máy bay này……” Triệu Chính Điền nuốt nuốt nước miếng.
“Không phải thế, chỉ là máy bay mà Bách Lý tiên sinh thuê thôi.”
Triệu Chính Điền và Trần Nhàn thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc bọn họ hơi hơi thả lỏng, R tiên sinh lại nói: “Nhưng chắc hẳn hôm nay khi các vị đến đây, đi máy bay không cần mua vé nhỉ?”
Triệu Chính Điền: “Đúng vậy……”
R tiên sinh: “Đó là máy bay tư nhân của Bách Lý tiên sinh.”
Triệu Chính Điền run lẩy bẩy kéo Trần Nhàn qua một bên, không thể tin được mà nói: “Chu Vụ……Chu Vụ hốt được đại gia à?”
Sau đó, cả nhà họ được R tiên sinh vô cùng doạ người đưa vào trực thăng, bay lắc lư quanh đảo thưởng thức phong cảnh.
“Chu tiên sinh dặn dò, nhất định phải để hai vị phụ huynh xem thử bố trí của hôn lễ lần này, bởi vì cậu ấy để ý nhất là đánh giá của các vị.”
“Để ý bọn tôi?” Triệu Chính Điền và Trần Nhàn hai mắt nhìn nhau, trong mắt loé lên ánh nhìn phức tạp.
R tiên sinh: “Đương nhiên.”
Tại hiện trường chuẩn bị hôn lễ, Chu Vụ dựa vào vai Bách Lý Khí: “Đây là cách anh nghĩ ra à?”
Đây rõ ràng là lợi dụng nhân tính.
*nhân tính: bản tính con người.
Chỉ cần Trần Nhàn và Triệu Chính Điền thua dưới viên đạn bọc đường của Bách Lý Khí, vậy tất nhiên họ phải nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa cậu và Bách Lý Khí.
Mà tình huống bây giờ, hai người như thế nào cũng không thể trở mặt.
Không hổ là Bách Lý Khí.
Trái lại Chu Vụ bắt đầu lo âu, nếu Bách Lý Khí muốn gài cậu, thì không phải là dễ như trở tay sao?
Sự thật chứng minh, không sai, 7 lần gì đó, cũng đều là gài bẫy.
Hôn lễ kiểu Tây được tổ chức rất giản dị, Chu Vụ và Bách Lý Khí chỉ trao nhẫn và đọc lời tuyên thề.
Rất nhanh đã đến buổi tối, Chu Vụ và Bách Lý Khí đổi một bộ đồ cưới khác.
Lần này là hỉ phục!
Chu Vụ nhìn bộ hỉ phục này, cứ cảm giác như đã từng thấy qua, khi cậu nhìn thấy Bách Lý Khí mặc hỉ phục buộc tóc lên bước ra khỏi phòng thay đồ bên cạnh, cả người cậu đều run rẩy.
Đây không phải là…….
Nhưng Bách Lý Khí không đi về phía cậu, anh biến mất trong tầm mắt cậu, còn Chu Vụ bị mọi người đẩy lên trực thăng, tiến về phía đảo nhỏ đang tổ chức hôn lễ kiểu Trung.
Đại dương đen như mực chỉ có vài tia sáng, dưới bầu trời đầy ánh sao, cát trắng, hàng dừa xanh trên đảo nhỏ, vậy mà lại tồn tại một trạch viện kiểu Trung?!
*Trạch viện: nhà có sân
Trên hòn đảo ở ngoại quốc này, xây dựng một trạch viện kiểu Trung nghĩ cũng biết là khó đến mức nào, không biết Bách Lý Khí bắt đầu trù tính từ khi nào.
Tim Chu Vụ đập nhanh vô cùng, hình như đang phỏng đoán gì đó.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu không có thời gian suy đoán gì nữa.
Cậu bị chuốc rất nhiều rượu.
Trạch viện gần như là dựa theo biệt thự trong núi mà phục chế lại, trạch viện phục cổ kiểu Trung, càng tăng thêm một cảm giác thần bí.
Triệu Chính Điền và Trần Nhàn ban đầu còn có hơi ngại ngùng, nhưng bây giờ đã như vậy rồi, bọn họ căn bản không cách nào từ chối.
Bọn họ ngồi trên chủ vị, được từng khách mời có thân phận kính rượu như trưởng bối.
Loại cảm giác này khiến Triệu Chính Điền cảm thấy đặc biệt có mặt mũi, giờ phút này ông hoàn toàn không thể nào đứng dậy nói không đồng ý mối hôn sự này.
Sau đó, thậm chí còn bắt đầu cuồng hoan theo khách mời, dần dần chìm đắm vào trong bầu không khí, Chu Vũ và bạn gái của cậu ta cũng ngồi xuống trò chuyện cùng Trần Nhàn.
Bầu không khí vô cùng ấm áp.
Diệp Thiện ngồi ở vị trí không xa xông đến chỗ Chu Vụ, ác ý nói: “Cậu phải cẩn thận với con quỷ này, đừng để bị ăn sạch mà còn không biết gì, con quỷ tâm cơ!”
Chu Vụ biết anh ta là trêu chọc mà thôi, nên chỉ cười cười.
Rất nhanh sau đó khách khứa bắt đầu mời rượu.
Cho dù Chu Vụ đã trở thành “Xác chết biết đi”, thì cũng không cách nào miễn dịch với rượu, thế là cậu bị chuốc rượu.
Ngay cả Triệu Chính Điền cũng bị R tiên sinh dụ tới mời rượu, có thể thấy Chu Vụ thảm thế nào.
Làm chú rể là phải như vậy, Chu Vụ say ngà ngà mơ màng nghĩ.
Đằng sau truyền đến tiếng cười lúc gần lúc xa, Chu Vụ quay đầu nhìn, đột nhiên eo cậu bị ôm chặt lấy rồi nâng lên, giọng con gái dịu dàng: “Ai da, cô dâu của chúng ta sao lại say rồi?”
Cái gì, cô dâu gì?
Cô dâu?
Tôi là chú rể!
Chờ chút, Chu Vụ giật mình, nhớ tới chuyện gì đó.
Trước mắt cậu tối đen, ngất đi, vài cánh tay nâng cậu đi về phía trước, Chu Vụ cảm thấy mình đã rời khỏi đại sảnh, mở mắt ra thì đã vào trong một hỉ đường.
Căn phòng rất lớn, lụa đỏ, hoa nhiều màu sắc, nến đỏ, đèn hỉ, trên bàn còn bày biện đầy hạt dưa, đậu phộng, hạt sen.
“Giờ lành đến chưa?” Không biết là ai bên cạnh hỏi một câu.
Chu Vụ nháy mắt giật mình, sau câu này quen vậy nhỉ?
Cơn say khiến suy nghĩ của cậu có chút chậm chạp.
Lúc này lại có âm thanh không biết truyền đến từ đâu: “Giờ lành đến chưa?”
Giờ phút này, dù Chu Vụ có say thì cũng đã hiểu.
Bấy giờ, bên ngoài lại truyền lời: “Giờ lành đến chưa?”
Có người đáp lại: “Vẫn chưa, đợi thêm một lát nữa!”
Chu Vụ ngẩng đầu, trước mắt hơi mơ hồ, nhìn nhân viên công tác đi qua đi lại, cậu híp mắt cười lên.
Đột nhiên có người hét lên: “Giờ lành đến rồi.”
Chu Vụ bị đẩy vào phòng tân hôn đỏ rực, ánh nến lay động, nhìn bóng người đang đi tới, Chu Vụ đá rơi giày, vươn người về phía đối phương.
Ngón tay cảm nhận được tê dại, tim cậu đập nhanh lạ thường, bị Bách Lý Khí chậm rãi bước tới nhìn chăm chú, thì khắp người đều tê dại.
Bách Lý Khí lấy rượu hợp cẩn, trong căn phòng lập loè ánh nến, ánh mắt anh như sương như bụi, trong ánh nến lúc sáng lúc tối, khoé môi cong lên, ánh lửa chiếu vào bên sườn mặt anh, hoàn mỹ như thần linh.
Chu Vụ cách xa như vậy, nheo đôi mắt đã mở không nổi tỉ mỉ nhìn anh đến quên cả hít thở.
Chu Vụ tích góp sức lực, lồng ngực phập phồng, mỉm cười lộ ra đầu lưỡi, lè lưỡi hỏi: “Có phải anh muốn ăn em không?”
“Em nghe nói, anh thích ăn từ ngón chân lên?”
“Vậy cho anh ăn nè, ăn đi.” Mu bàn chân trắng như tuyết đưa đến dưới ánh nến.
Trong phòng hình như nổi lên cuồng phong, ánh nến lúc sáng lúc tối, đồng tử đen kịt nhìn chằm chằm tân nương không rời.
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự kết thúc rồi nha.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm!
Cảm ơn các bạn thân mến đi theo suốt một đường đến đây, bởi vì vài nguyên nhân, hậu kỳ gập ghềnh trắc trở, nếu không phải mỗi ngày đều có tin nhắn để lại của các cục cưng, thì có thể tôi sẽ không cách nào thuận lợi mà viết tiếp được.
Đến đây thật sự là kết thúc rồi!