Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 15: Nhân vật chính tên là Tiểu Lai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"


Chương 15: Nhân vật chính tên là Tiểu Lai


Sau khi làm Vô Thường bán thời gian thì tui “hot”

Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

Chuyển ngữ: Dú

Chương 15: Nhân vật chính tên là Tiểu Lai.

Tên quỷ lại áo xanh bị Lan Hà chọc tức nổ phổi, cả giận quát: “Ai muốn ngươi giúp xây chứ, ai muốn!”

Đám quỷ hóng hớt xì xà xì xồ, ai nấy đều đang ngóng drama. Hắn ta càng xị mặt xuống… mà đúng là xị đến tận ngực thật, đoạn gào lên: “Nhìn cái gì, các ngươi nhìn cái gì! Còn nhìn nữa thì xéo đến thành Uổng Mạng luôn đi!”

Xoẹt, quỷ ảnh thoắt cái biến mất, chẳng dám hóng hớt nữa, nhưng chúng đã nhớ kĩ Vô Thường Lan Hà này rồi.

Lan Hà từ tốn nói như không có chuyện gì xảy ra: “Là chính anh bảo ta không có tư cách bước chân lên trước. Sao, không đùa được nữa à?”

Quỷ lại áo xanh: “…”

Lan Hà lại cố tình, “Đùa mấy câu thôi mà, bỏ qua đi. Bây giờ ta đi được chưa?”

Mọi người thuộc hệ thống khác nhau, quỷ lại áo xanh đành bó tay với anh, nếu tố cáo có khi mình còn bị mắng nữa là… Thật ra nếu hắn ta gọi cấp trên đến thật thì sẽ giải quyết được vấn đề của Lan Hà, Tống Phù Đàn không phải lo không tìm thấy quan viên địa phủ để chứng minh hắn là hồn sống.

Chỉ thấy quỷ lại áo xanh hừ một tiếng, liếc xéo Lan Hà một cái, xoay người đi không nói một câu.

Tên quỷ lại tham tiền mắt láo liên, cười làm lành: “Mấy câu đùa thôi ấy mà, không phải để bụng quá. Người anh em hãy bớt giận…”

Quỷ lại áo xanh còn chưa kịp hừ thành tiếng thì tên này lại nói với Lan Hà: “Mời bố về ạ.”

Quỷ lại áo xanh: “…”

Hắn ta quay đầu nhìn đồng nghiệp bằng ánh mắt căm tức, biết tỏng tên này cố tình.

Lan Hà buồn cười, tên quỷ lại này rất có lập trường ấy chứ — Mặc xác mày là người địa phủ hay âm ty, chỉ cần cho tiền là sẽ được làm bố tao. Anh bèn chắp tay, “Vậy cảm ơn nhé!”

Lan Hà và Tống Phù Đàn cùng nhau dắt lừa bước chân lên con đường Hoàng Tuyền lầy lội dài dằng dặc.

“Vậy tức là… Nơi ngươi làm việc không phải ở đây?” Mặc dù Tống Phù Đàn xuất hồn nhiều lần, nhưng không phải đã chết nhiều lần, bởi vậy không biết mối quan hệ giữa âm tào địa phủ và âm ty Đông Nhạc.

“Tôi ở âm ty Đông Nhạc.” Dù rằng Lan Hà chưa từng đến âm ty Đông Nhạc bao giờ, “Anh có biết đó là một nơi như thế nào không?”

Thấy Tống Phù Đàn lắc đầu, Lan Hà lại nói, “Nhưng chắc anh biết mối quan hệ giữa các miếu Thành Hoàng và âm tào địa phủ nhỉ?”

Tống Phù Đàn gật đầu: “Là chính quyền địa phương và trung ương.”

Mỗi một thành phố sẽ có chính quyền của âm phủ, cũng tức là miếu Thành Hoàng. Miếu Thành Hoàng sẽ bị chia ra thành các cấp: Có Huyện Thành Hoàng, Châu Thành Hoàng, Phủ Thành Hoàng, về cơ bản sẽ tương ứng với huyện, thành phố, tỉnh ở trên dương gian. Âm tào địa phủ là trụ sở chính, tọa lạc tại U Đô, cũng tức là thủ đô của âm phủ.

Lan Hà: “Vậy âm ty Đông Nhạc sẽ được xem là nhà cầm quyền tiền nhiệm, thuộc về hệ thống Đạo giáo. Còn âm tào địa phủ hiện nay có lai lịch từ Phật giáo, sau khi thế lực bành trướng bèn sáp nhập cả âm ty Đông Nhạc vào, trở thành một điện trong mười điện âm phủ. Do vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập với nhau nên chúng tôi vẫn thích dùng cái tên cũ là âm ty Đông Nhạc. Nếu buộc phải nói thì thật ra phải là “Điện thứ bảy”, người đứng đầu điện thứ bảy là Thái Sơn Vương của bây giờ, cũng tức là Phủ quân Thái Sơn ngày xưa.”

“Anh xem, vì vấn đề lưu truyền lịch sử mà hiện nay cứ là người có tín ngưỡng, nếu là tín đồ Đạo giáo sẽ đến Đông Nhạc, tín đồ Phật giáo sẽ về địa phủ. Sau này nếu anh chết, chắc cũng sẽ không đến âm ty Đông Nhạc chúng tôi đâu…”

Tống Phù Đàn: “…”

Nhắc đến chuyện chết làm hắn bỗng dưng dở khóc dở cười, lại thấy hơi hụt hẫng.

Lan Hà không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ ra đằng trước: “Ôi, anh xem đầu kia có cái gì kìa.”

Đường lúc đến và đường lúc đi hoàn toàn khác nhau. Lúc đến, quỷ ảnh chồng chéo lên nhau, vô số u hồn vất vưởng nơi đây; nhưng đường lúc đi lại trống trải đến độ Lan Hà vừa liếc mắt một cái là đã trông thấy một cửa hàng ven đường.

“Hoàng Tuyền không có nhà trọ, tối nay qua đêm chốn nào?”

Trên đường Hoàng Tuyền không có nhà trọ, mà chẳng hiểu tại sao bỗng dưng mọc ra một cái tiệm ăn, lẽ nào mở riêng cho quỷ sai?

Tống Phù Đàn nghĩ bụng, xem ra y rất hiếm khi xuống địa phủ, trông chẳng quen đường xá cho lắm.

Tiệm ăn nọ trông rất giống tiệm ăn ở dương gian, ngoài cửa có lồng hấp, còn có thớt, ông chủ đang băm thịt, thấy họ bèn hét to: “Bánh bao thịt mới ra lò đây, bánh bao thịt bố thí đây!”

Ý chỉ bánh bao thịt miễn phí.

Ông chủ nhoẻn miệng cười với cả hai: “Muốn bánh bao thịt không? Bánh bao thịt mới hấp đây.”

Ông chủ cười chân chất, song Tống Phù Đàn và Lan Hà lại không dám nhận cái bánh bao nọ.

Ăn thức ăn của âm phủ không đến nỗi không quay về được, nhưng chẳng mấy chốc sẽ gặp chuyện. Bây giờ nhìn thì ngon đấy, chứ bao giờ đến dương gian, đó toàn là những thức đồ hư thối bị gác lại lâu ngày, ăn vào bụng mấy thứ này, không chết cũng mất nửa cái mạng.

“Không ăn thật sao? Đường hồi hồn còn dài lắm, không ăn no sao đi được.” Ông chủ mời chào.

“Sao ông biết anh ấy hồi hồn?” Lan Hà bỗng hỏi.

Ông chủ mắt sáng quắc, nói liến thoắng: “Ừ thì, ngài áp giải mà, lẽ nào không phải là đi hồi hồn…”

Cũng chưa chắc, lỡ là đưa đi âm ty Đông Nhạc thì sao? Lan Hà nhìn kĩ ông chủ này với ánh mắt hoài nghi. Có phải người này… là người mà tên quỷ lại áo xanh kia ghi hận rồi phái tới?

Đằng nào với cái mắt nhìn chuyên nghiệp của anh, diễn xuất của ông chủ này có hơi tệ. Không phải do quỷ lại phái tới thì cũng là không có ý tốt, có khi ghen tị vì người ta có thể hồi hồn cũng nên.

Ông chủ cố gắng giữ nét mặt tươi tỉnh: “Còn có nhân rau nữa…”

Ông ta cố tình lấy một cái bánh bao từ trong lồng ra rồi đưa ra trước mặt Tống Phù Đàn, nói bằng ngữ điệu cám dỗ: “Ngửi xem, cậu ngửi xem.”

Mùi hương đó cực kì cuốn hút, song Tống Phù Đàn chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, chẳng bị ảnh hưởng tí nào.

Hắn sống hai mươi mấy năm dưới sự nhòm ngó của bầy quỷ, làm sao một cái bánh bao thịt chỉ bỏ chút nguyên liệu là có thể hấp dẫn hắn được?

Tống Phù Đàn nói: “Đi thôi.”

Mặt ông chủ toát lên vẻ thất vọng, sao có nghị lực dữ vậy…

“Gượm đã.” Lan Hà chẳng chịu đi, “Ông chủ này, ta hỏi ông, chỉ bán mỗi thịt được không?”

Ông chủ thấy có đường xoay chuyển bèn mừng húm, nhưng vẫn thấy là lạ, bởi vì thoạt trông rõ là họ đã nghi ngờ ông ta rồi, đoạn nói bằng giọng do dự: “Cũng được…”

Tống Phù Đàn còn tưởng y bị mê hoặc, nhưng nhìn kĩ lại thì mắt y vẫn tỉnh táo lắm. Đó là muốn cho bản thân ăn nhỉ, đằng nào âm sai cũng đâu sợ mấy cái này.

Lan Hà: “Vậy ta muốn năm cân thịt nạc, thái thật mỏng, đừng để ta thấy mỡ trên thịt.”

Tống Phù Đàn: “…”

Ông chủ: “……”

Ông chủ suýt quỳ mọp xuống, “Quan lớn à, tôi không biết thái như vậy đâu, tôi bán bánh bao thôi mà, ngài đi tìm nơi khác đi!”

“Từ từ, mới nãy ông còn nhận lời mà, chưa gì đã đổi ý à.” Lan Hàn xách cổ áo ông ta lên, bắt chước lệ quỷ mình từng gặp mà nói một cách bặm trợn, “Ông giỡn mặt với ta chắc?”

“Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi chỉ chịu ủy thác của quỷ thôi.” Ông chủ thấy mắt Lan Hà toát lên vẻ hung dữ, từ sâu trong linh hồn đã sợ chết khiếp, nói toạc ra hết, “Lần sau sẽ không dám nữa.”

“Vậy ông thái thịt ta muốn cái đã.” Lan Hà vẫn chẳng bỏ qua, “Trừ năm cân thịt nạc, còn thêm năm cân thịt mỡ, năm cân xương sụn, tất cả đều được thái thành lát, tách hẳn ra, không được để dính vào nhau một chút nào. Sau đó đưa hết cho kẻ kia, bảo là cho hắn làm sủi cảo mà ăn.”

… Vẫn chạy trời không khỏi nắng. Ông chủ bị hù dọa rưng rưng gật đầu: “Huhu, vâng…”

Vẻ dữ dằn của Lan Hà bị thu lại, nhập vai thoát vai hết sức tự nhiên: “Vậy ông đi đi.”

Ông chủ ngẩn ra, càng thấy sợ té đái. Vô Thường Đông Nhạc này đổi mặt nhanh hơn lật sách, chẳng biết lúc sinh thời là ai!

“Đi thôi.” Lan Hà tỏa khí thế ra xong bèn kêu Tống Phù Đàn đi tiếp.

Tống Phù Đàn cười khẽ lắc đầu: “Trông thế này thì ngươi đúng là một mãnh tướng.”

Lan Hà chống nạnh cười hơ hớ: “Đâu có đâu có.”

Hai người lại đi thêm một đoạn, đằng trước xuất hiện đường rẽ. Lan Hà nhìn kĩ nhưng không phân biệt nổi nên đi bên nào.

Đường Hoàng Tuyền khó đi, nhưng đó là đối với vong hồn bình thường mà thôi.

Song, Lan Hà là Vô Thường, anh không nên có cảm giác bị lạc này mới đúng chứ, cứ như anh muốn đi lên đường Hoàng Tuyền, đi được ba bước rưỡi thì bỗng dưng thấy mình đang bước trên đường Hoàng Tuyền rồi.

“Vẫn chưa nhận được nhân sủi cảo à, sao vẫn chèn ép mình vậy nhỉ.” Lan Hà lẩm bẩm, “Đúng là tiểu quỷ khó chơi.”

Tống Phù Đàn nhìn anh.

Dù không nói năng gì nhưng Lan Hà vẫn chợt ngộ ra ý của hắn: “Tôi không phải tiểu quỷ. Anh quên rồi à, mới nãy chính miệng anh đã bảo tôi là mãnh tướng mà.”

Tống Phù Đàn bật cười.

Chính vào lúc này, từ sâu trong một con đường loáng thoáng truyền tới âm thanh hùng hậu, trầm lắng và du dương, “Coong…”

Tống Phù Đàn nghe thấy tiếng chuông bèn nói: “Là người nhà ta gọi hồn.”

Lan Hà mừng thay, “Tiếng gì mà có thể truyền xa như vậy?”

Tống Phù Đàn đáp: “Tiếng chuông.”

Dư âm tiếng chuông hãy còn văng vẳng, ngân mãi không thôi.

Lan Hà cũng tạm thời không nghĩ gì nữa. Cả hai rảo bước nhanh hơn về phía âm thanh nọ, bất giác bước đến dương gian, quanh người bừng sáng hẳn.

Có điều họ chẳng xuất hiện ở miếu Thành Hoàng mà lại là ở một ngã tư đường, cách đó không xa là chùa Giác Tuệ.

“Hóa ra là tiếng chuông của chùa Giác Tuệ?” Lan Hà giật mình.

Cái chuông cổ hơn mười tấn của chùa Giác Tuệ được xưng là vua của các loài chuông, đã có lịch sử sáu trăm năm, nghe nói tiếng chuông có thể vang xa hơn mười dặm, âm cuối dài hơn hai phút.

Chỉ là Lan Hà không biết tiếng chuông này có thể truyền xuống dưới u tuyền.

Từ Quý hãy còn đứng ở chỗ cũ đợi Lan Hà, thấy anh đến bèn vội vã bước tới: “Ngài Đến ơi, ngài đã quay về rồi, có thuận lợi không?”

Tống Phù Đàn nghe ông ta gọi y mới sực nhớ dạo trước y cũng tự xưng là ngài Đến với âm sai khác, bèn nghĩ bụng, hóa ra gọi là “Đến” à.

“Xem như thuận lợi.” Lan Hà lại dặn dò Từ Quý sau này sống cạnh đây tu hành, nhất định phải mỗi ngày hướng về phía dưới… Sớm ngày xuống địa phủ.

Dứt lời, Lan Hà nhìn sang phía Tống Phù Đàn. Anh cũng nên quay về rồi, chỉ là vào thời khắc chia tay này, bầu không khí khẩn trương và sôi nổi ban nãy lúc đi trên đường Hoàng Tuyền chẳng còn sót lại chút gì, “Tôi còn phải làm việc, tự anh về đi nhé, bảo con lừa giấy kia đưa anh về…”

Thật ra lúc này vẫn là nửa đêm, nhưng anh phải dậy sớm trang điểm quay phim, thời gian sắp không còn kịp.

Tống Phù Đàn tiu ngỉu như hụt hẫng: “Ừm, tạm biệt…”

Tống Phù Đàn dõi mắt nhìn y đi xa dần, ánh mắt ảm đạm vài phần. Lần trước từ biệt là hai tháng, lần này không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau.

Thử nghĩ mà xem, nếu người ta không phải Vô Thường thì hai người với tuổi tác cách nhau hàng trăm năm trời không thể quen biết được. Chẳng qua cũng bởi vì lẽ đó mà chia cách âm dương, không phải đồng loại. Thậm chí ngay cả sau khi hắn chết, hắn cũng sẽ không đi báo tên ở âm ty Đông Nhạc.

Tống Khởi Vân đỡ Tống Phù Đàn dậy, “Tỉnh rồi hả? Thầy Tư Không nói lần này hơi nguy hiểm, may là pháp sư Bất Động tự mình gõ chuông cổ dẫn con về.”

“Vâng.” Tống Phù Đàn chỉ đáp gọn.

Tống Khởi Vân muốn nói lại thôi, ông cứ cảm thấy con trai mình nặng trĩu tâm sự. Song, con trai chưa bao giờ kể những gì đã diễn ra ở âm phủ với họ, có lẽ hỏi cũng phí công.

Tống Khởi Vân đành phải hỏi sang một câu tẻ nhạt hơn: “Dàn ý lần trước con viết ấy, cái cậu thiếu niên vai chính đó đã đặt tên chưa? Bố vẫn đang cân nhắc đến chuyện đặt cho cậu đó một cái tên…”

Tống Phù Đàn cắt ngang lời ông: “Tên là Tiểu Lai.”

“Lan Hà? Lan Hà? Ngủ mà như chết vậy?”

Lan Hà xoay người thức giấc bèn thấy Trình Hải Đông đang lẩm bà lẩm bẩm, chuông báo thức đã kêu mất một lúc lâu, “Chưa gì mà anh đã tỉnh rồi?”

Bình thường Trình Hải Đông toàn nằm ườn cho đến đúng mười lăm phút cuối cùng.

“Nó đánh thức anh dậy từ bảy đời rồi.” Trình Hải Đông ngáp một cái, “Chú không nghe thấy tiếng chuông à? Anh còn đang lướt weibo, cứ nhủ tại sao lại nghe tiếng chuông cổ nhỉ.”

“À à.” Lan Hà vội đáp, “Có lẽ là hòa thượng nhìn lầm giờ?”

“Không thể nào, chuông cổ của chùa Giác Tuệ đã sáu trăm tuổi, bình thường không được gõ tùy tiện, chỉ gõ đúng ba lần vào dịp đón năm mới thôi. Bình thường mọi người đi cầu phúc toàn gõ chuông thường chùa đưa cho. Đêm nay tiếng chuông ngân xa xăm, chỉ có thể là chuông cổ. Nhưng cái giờ này làm sao nhìn lầm được, bây giờ cũng chẳng phải Tết nhất gì. Tiếng chuông lúc nửa đêm nghe lạ quá.”

“Vậy à…” Lan Hà không biết quy định này thật, nếu là vậy thì quan hệ giữa “anh ta” và hòa thượng ở chùa Giác Tuệ rất tốt nhỉ, mà cũng phải thôi, trên người còn có tràng hạt của cao tăng mà.

Trình Hải Đông vẫn đang kể bằng giọng bí ẩn: “Đúng rồi, trên cái chuông cổ này có khắc hàng trăm loại kinh văn, tận mấy trăm nghìn chữ, cho nên lúc nó vang lên chẳng khác gì đọc hết toàn bộ kinh văn một lượt, ban đầu đúc nó ra là để siêu độ vong hồn mà. Chú nói xem, có phải tối qua người ta đang siêu độ cái gì không?”

Lan Hà: “Cũng có thể cũng có thể.”

Trình Hải Đông nghe cái giọng hời hợt này của anh là tụt hết cả hứng.

Ban ngày, Lan Hà và Trần Tinh Dương diễn cảnh tay đôi, vừa được nghỉ cái là trợ lý của Trần Tinh Dương đi qua nói: “Anh Dương, chị Tinh Ngữ đến rồi, em đón chị ấy đến khách sạn nhé.”

“Được.” Trần Tinh Dương gật đầu, lại quay sang giải thích cho Lan Hà đang tò mò nhìn mình hay chuyện, “Chị gái anh và đạo diễn Liễu đã hẹn với nhau qua làm khách mời, coi như Easter Egg*.”

(*Easter Egg chỉ chi tiết thú vị nếu không để ý sẽ dễ bị bỏ qua. Ví dụ như trong phim hoạt hình Disney có hiden mickey hoặc sự xuất hiện của các nhân vật thuộc về series khác dưới dạng tượng gỗ hoặc tranh ảnh. Tên này được cho là bắt nguồn từ trò tìm trứng phục sinh.)

Trần Tinh Ngữ vừa mới sinh con xong, không thể tham gia diễn được, nhưng vì đã từng hợp tác với Liễu Thuần Dương nên nhận lời sang làm khách mời.

Hóa ra Trần Tinh Ngữ sắp đến, Lan Hà có hơi hiếu kì. Đó cũng là đàn chị của anh, là một diễn viên tiền bối rất được yêu thích.

Bẵng đi một lúc lâu, Trần Tinh Ngữ mới xuất hiện. Chị bắt tay với Liễu Thuần Dương trước rồi mới uể oải nói: “Cháu xin lỗi, bé con cứ khóc mãi, ban nãy mới ngủ.”

Em bé hãy còn quá nhỏ, bây giờ đang được ông bố kiêm người đại diện của Trần Tinh Ngữ ở lại khách sạn trông nom.

Trần Tinh Dương giản dị dễ gần hơn, bạn bè quây quần, còn Trần Tinh Ngữ lại có vẻ khác, xử sự không quá nhiệt tình, thậm chí có thể nói là lầm lì, thường hay bị tung tin ai đó bị chị nhẫn tâm ngáng đường.

Bởi vậy, tuy sở hữu một gương mặt giống Trần Tinh Dương đến bảy tám phần, nhưng chị lại đem đến cho người ta cảm khác hoàn toàn khác.

Lan Hà bắt tay với chị qua sự giới thiệu của Trần Tinh Dương cũng cảm giác mình sắp bị đông cứng chết.

Liễu Thuần Dương và Trần Tinh Ngữ chuyện trò: “Con cháu vẫn khóc mãi à? Thấy hồi trước cháu đăng trong vòng bạn bè bảo sau khi sinh thằng bé vẫn chưa ngừng khóc, không phải là thổi phồng lên thật?”

Trần Tinh Ngữ xoa mi tâm, “Vâng, tự dưng khóc vậy đấy ạ. Cháu hỏi bác sĩ mấy lần rồi mà vẫn chả nhìn ra vấn đề, cũng không dỗ nổi. Bà ngoại cháu nói khóc tròn một trăm ngày là tốt lên thôi, thế mà đến một năm ngày rồi mà con nó vẫn khóc.”

Liễu Thuần Dương suy ngẫm, đoạn hỏi chị: “Cháu đi lên núi Diệu Cảm làm lễ tạ thần chưa?”

Lan Hà vốn đang ngồi một bên chợp mắt nghỉ, nghe được ba chữ núi Diệu Cảm bèn dỏng tai lên nghe.

Anh đã được lão Bạch phổ cập kiến thức nên biết là có thể cầu con cái ở núi Diệu Cảm, hoặc có thể nói rằng, hễ là xin ở bất cứ một hành cung nào của Bích Hà Nguyên Quân, người ta cũng có thể cầu xin con cái. Nơi nổi tiếng nhất đương nhiên vẫn là cầu con ở núi Thái Sơn. Việc này cũng được gọi là “Quấn búp bê” hoặc “Áp tử”.

Bây giờ Liễu Thuần Dương hỏi như vậy thì tức là có khả năng Trần Tinh Ngữ đã từng đi cầu cầu con, đến nay vẫn chưa có tin đồn mà chỉ truyền tai nhau rất nhiều lần là Trần Tinh Ngữ chuẩn bị sinh con.

Nói một cách cụ thể hơn về quấn búp bê. Trong hành cung của nương nương có kha khá búp bê, ngày xưa là búp bê bùn, bây giờ có cả búp bê thạch cao, búp bê sứ và búp bê nhựa.

Phụ nữ cầu con sẽ thắp hương cầu nguyện ở đây, chọn một con búp bê rồi để đạo sĩ trong điện thờ quấn một cái dây đỏ lên cổ búp bê, một đoạn dây nối với tiền đồng. Đạo sĩ lay dây đỏ, dùng tiền đồng gõ khánh*, niệm chú là có thể bọc búp bê bằng vải đỏ, bảo người đó mang về nhà, xem như hoàn thành nghi lễ.

(*Khánh ở đây là một loại nhạc cụ cổ của Trung Quốc.)

Nếu mấy ngày sau linh nghiệm thật thì phải dâng lễ tạ thần, trả búp bê về.

Trần Tinh Ngữ đáp: “Cháu trả rồi mà… Không liên quan gì đến việc này chứ?”

Thật ra chính chị cũng không tin vào những chuyện này cho lắm, tại cố mang thai mà không được, người lớn trong nhà bảo cái này linh nghiệm nên mới đi… Núi Thái Sơn quá xa, núi Diệu Cảm cầu con rất nổi ở khu vực Bắc Kinh, vì lẽ đó mà chị thực sự không nghĩ sẽ liên quan gì đến cúng lễ tạ thần, vả lại chị trả rồi cơ mà.

“Hỏi mới biết chứ, sao vẫn còn khóc vậy nhỉ.” Liễu Thuần Dương cũng bắt đầu suy nghĩ, bỗng nghĩ ra cái gì đó, “Cháu xin bao nhiêu lần, trả mấy con búp bê?”

“Dạ?” Trần Tinh Ngữ đáp, “Cháu xin ba lần, trả một con, hai con trước đó vẫn đang ở nhà, cháu chỉ cầm một. Sao vậy hả chú, có vấn đề gì ạ?”

— Xin ba lần, mà cũng chỉ có thể xin ba lần, quá tam ba bận. Hễ là người đi cầu xin con cái ở miếu của Bích Hà Nguyên Quân, ba tháng không linh nghiệm có thể đi thêm một lần nữa, nếu cứ lặp đi lặp lại hết ba lần mà vẫn không được thì không thể cầu xin thêm.

Liễu Thuần Dương vỗ đùi cái đét, “Đương nhiên là có rồi. Cháu xin bao nhiêu lần, sau này sinh con ra rồi là phải trả về hết.”

Trần Tinh Ngữ đáp: “Tại sao cơ chứ, cháu mới chỉ sinh có một đứa, tại sao phải trả cả ba?”

Mọi người: “……”

Liễu Thuần Dương túa mồ hôi như mưa, nhất thời cứng lưỡi, “Cái này, cái này… Quy định cũ là vậy… Ôi dào, cháu keo kiệt thế! Cháu còn muốn so đo hai đứa với nương nương hay sao!”

Chẳng lẽ không phải là nương nương đang so đo với cháu ư? Trần Tinh Ngữ nhún vai: “Cháu chỉ nói vậy thôi. Nếu đã thế thì hôm nào cháu trả lại cả hai búp bê kia, hi vọng là có tác dụng.”

Chị ngáp một tiếng, đứa trẻ này làm vợ chồng chị đau đầu khôn kể. Lúc nó tỉnh chủ yếu toàn khóc hết nước mắt, căn bản không có cách nào dỗ nín cả.

“Phải, em muốn tan việc nhanh ghê, đã lâu em không được gặp Tiểu Miểu Miểu rồi. Nhóc con mít ướt này, có lẽ do trong tên có ba chữ Thủy nên mới thích khóc như thế.” Trần Tinh Dương chà tay.

(*Chữ Miểu có ba chữ Thủy: )

Miểu Miểu là tên tục của bé con nhà Trần Tinh Ngữ, được đạo sĩ ở núi Diệu Cảm đặt cho. Dựa theo tập tục, cái tên này sẽ do họ viết trên giấy đỏ và mang đi cùng với búp bê, mang thai thành công là phải dùng.

“Đúng rồi.” Trần Tinh Dương nhìn Lan Hà, trêu một câu, “Cậu về đừng có tới gần phòng của chị anh nhé. Bồ câu thấy cậu còn sợ, lỡ dọa cả cháu trai của anh thì sao!”

*Tác giả:

Tống Phù Đàn: Tui rơi nước mắt vì tình yêu của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN