Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 19: "Không ngờ chứ gì, tôi duỗi tay ra còn dài hơn cô đấy."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"


Chương 19: "Không ngờ chứ gì, tôi duỗi tay ra còn dài hơn cô đấy."


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Dú

Chương 19: “Không ngờ chứ gì, tôi duỗi tay ra còn dài hơn cô đấy.”

Nếu không phải tại đạo diễn Liễu và Tiểu Dương không thể biết chuyện mình đã gặp phải thì Lan Hà sẽ nghi họ đang hợp tác bẫy mình ấy chứ.

Cô Hồ Bảy Chín? Ở nhà người ta thì là lão thái gia, ở nhà cô thì xếp tận thứ bảy mươi chín, số hồ ly của Hồ gia hưng thịnh đến mức này hả? Mà quan trọng nhất là cái cô Hồ Bảy Chín này có quan hệ gì với chị Hồ anh quen không?

Nếu có quan hệ, vả lại quan hệ còn không hề kém thì Lan Hà nghĩ anh có thể nói đôi lời.

Chưa kể, nhờ sự phổ cập của Liễu Thuần Dương mà Lan Hà hiểu chun chút đến chuyện trước đó chị Hồ từng bảo muốn vào nhà anh ở, có khi là dùng cái hình thức này để anh cung phụng chị, làm sai vặt cho chị!

Song, bởi vì hình tượng bây giờ của anh là chính khí và nghiêm túc, thành thử anh vẫn tiếp tục giả vờ làm người câm, im ỉm xem diễn biến.

Liễu Thuần Dương nào biết Lan Hà còn biết cả cô chị cả, dù ông có hiểu biết về Tứ Đại Môn thì nhất thời cũng thấy khó xử.

Hơn nữa, quan hệ giữa Hồ Môn với Bích Hà Nguyên Quân khăng khít hơn ba Môn kia. Nghe đồn khi Hồ tộc trong thiên hạ tu hành sẽ phải đến chỗ Thái Sơn nương nương để khảo hạch, chẳng biết có phải vì lí do này mà họ mới đứng đầu trong Tứ Đại Môn hay không.

Bảng xếp hạng của tiên gia cũng chia theo thứ tự, nếu sắp xếp dựa theo dòng dõi thì dĩ nhiên Hồ Môn sẽ đứng đầu, thứ hai là Hoàng Môn. Hồ Hoàng trong thiên hạ không tách nhau, con đường tu luyện của hai nhà này khá tốt. Thứ ba là Bạch Môn, hạng bét là Liễu Môn.

Nếu xếp dựa theo bản lĩnh thì sao? Nếu Tứ Đại Môn đều thần phục dưới tay Bích Hà Nguyên Môn thì bậc cao nhất đương nhiên là Môn có thể tu hành trên Đỉnh Vàng núi Diệu Cảm rồi. Bậc thứ hai là Môn làm hầu tại năm miếu Bích Hà thuộc năm Đỉnh. Bậc thứ ba là Môn sở hữu các miếu thờ có hương đàn Tứ Đại Môn. Bậc thứ tư là Môn có đám đệ tử làm hương sai tự xây đàn khẩu*. Bậc chót nhất là gia tiên được cung phụng trong gia đình.

(*Đàn khẩu tức là những căn phòng được lập ra để thờ cúng, tế bái.)

Cô Hồ Bảy Chín mà Tiểu Dương nhắc đến, dù là dựa theo dòng dõi hay bản lĩnh thì có vẻ đều thuộc hàng đầu, nghe hơi bị khó giải quyết đây.

Song, để quay phim mà Liễu Thuần Dương bất chấp khó khăn luôn, chứ không thời gian và chi phí bị tổn thất của ông phải làm sao. Ông oan uổng quá, nhất định phải quay xong phim đã, “Cậu… Cậu đợi nhé, tôi đi tìm người hỏi thăm xem.”

Trần Tinh Dương nói nhỏ: “Cháu không hiểu mấy vụ này lắm, nhưng Bích Hà Nguyên Quân là con gái của Đông Nhạc Đại Đế kia mà, tại sao mình không đến miếu Đông Nhạc mời đạo sĩ, kiểu gì cũng đánh gục được cô Hồ Bảy Chín kia… Hầy, cái tên này dài quá đi mất!”

Liễu Thuần Dương: “……”

Bắc Kinh nhiều chùa miếu, người ta hay nói gõ chuông ở chùa Giác Tuệ, vay đĩnh vàng ở miếu Thần Tài, xem hỏa phán ở miếu Thành Hoàng, bước đậu vàng ở miếu Đông Nhạc, cho nên miếu Đông Nhạc cũng có chút tiếng tăm.

Ngặt nỗi rất nhiều chuyện không thể nhìn là xong, không phải pháp sư nào cũng linh nghiệm, họ tiếp đãi chúng tín đồ với sự thiên vị khác nhau — Chưa kể do có quá nhiều cao nhân tại Bắc Kinh nên họ còn ước gì có thể rạch ròi một hai chuyện làm việc với nhau ấy chứ.

Mạng lưới quan hệ của Liễu Thuần Dương rất ổn áp, lại còn được thúc đẩy, gọi vài cuộc xong bèn phái xe đi lên chùa Giác Tuệ đón hòa thượng xuống!

Tiểu Dương cũng đáng thương, thậm chí cậu ta còn khá là mong đợi nữa là. Cậu ta đắc tội gia tiên, muốn trông chờ tiện thể cầu tình giúp cậu ta luôn. Cậu ta dâng hương cho thần tài mà thần tài chẳng đoái hoài gì cả.

Người từ chùa Giác Tuệ vừa đến là những người khác thuộc đoàn phim vốn không biết có chuyện xảy ra chắc cũng đoán được rồi. Đó là nơi cầu phúc nức tiếng tại Bắc Kinh, còn mời một sư thầy rất nổi xình xịch, pháp danh là Tư Minh.

Phương trượng pháp sư Bất Động của chùa Giác Tuệ đã không dễ rời núi từ lâu, đệ tử xuất sắc nhất dưới trướng ông là Tư Không lại là giám tự nên sự vụ bận rộn. Trừ hai người này ra thì Tư Minh cũng là một người nổi tiếng trong số các hòa thượng. Có thể mời được y là đã hiếm có lắm rồi.

Liễu Thuần Dương đã phải mất hết bao nhiêu là công sức: Ông gọi cho Tống Khởi Vân. Nếu có chuyện nào không được nhiều người biết đến thì đó sẽ là Tống Khởi Vân có mối quan hệ qua lại rất tốt với cao tăng chùa Giác Tuệ.

Liễu Thuần Dương chẳng chơi thân với Tống Khởi Vân cho cam, song đều ở trong giới nhiều năm rồi, thể diện cũng ở đây nốt, bạn bè chung lại nhiều, Tống Khởi Vân nghe ông gặp việc khó xử bèn ra mặt mời Tư Minh đến giúp.

Pháp sư Tư Minh vẫn chưa đến tuổi trung niên, hàng mày thô rậm, vóc dáng cao to, cầm một cái gậy trong tay, khẩu âm phương Bắc.

Trình Hải Đông vừa thấy bèn cầm lòng không đậu to nhỏ với Lan Hà: “Trông như võ tăng ấy.”

Không hổ là bạn thân, xỉa xói cũng giống anh như đúc. Lan Hà nghĩ, cái gậy này quả là vật cha truyền con nối của sư môn, ra ngoài cũng phải mang theo, có lẽ nói không hợp ý cái là sẽ đánh Hồ tiên ngay, không hổ là mãnh nam Lâm Tế tông!

Đã có dân chuyên nghiệp đứng ra hòa giải, Lan Hà bèn nghĩ, vậy mình cứ tạm thời án binh bất động thôi. Hai giới âm dương đều tán thành sự linh nghiệm của chùa Giác Tuệ, pháp sư Bất Động anh trông thấy lần trước cũng rất chi là trâu bò, có lẽ không cần anh phải lo chuyện bao đồng đâu.

Liễu Thuần Dương và pháp sư Tư Minh bàn bạc với nhau rồi để y làm lễ cúng bái, cũng canh ở đây vài ngày. Có thể làm Hồ tiên nguôi giận là tốt nhất, mà không nguôi thì cũng ngừa được việc mấy ngày nay sẽ không xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới việc quay phim, đằng nào cảnh quay ở đây cũng còn chút nữa là xong, quay tiếp là hết.

Dĩ nhiên lúc quay phim đừng gây tiếng tránh ảnh hưởng đến việc thu âm là được…

Tối đến, cả đoàn phim chẳng thức đêm nữa, 10 giờ là vội vã xong việc. Liễu Thuần Dương bảo mọi người về phòng, có nghe được tiếng gì cũng không được đi ra ngoài — Ai ai cũng chen chúc trong một cái viện khác. Mấy viện Hồ tiên chiếm đóng, từ địa điểm quay đến chỗ tá túc, đều phải dọn ra hết.

Chẳng ai thấy căng thẳng cả, Liễu Thuần Dương đâu chỉ hò la lần đầu, bạn không thấy biểu cảm đầu lợn sai sai là ông ấy đã quát tháo lên rồi à.

Lan Hà ngồi trong phòng đọc sách, Trình Hải Đông ghé đầu bên cửa sổ, lắng nghe tiếng động cách vách. Đó là pháp sư Tư Minh đang làm lễ, Lan Hà có thể ngửi thấy mùi nhang đèn thoang thoảng, “Kì cục ghê, chú nói coi hòa thượng có thể thu phục được không? Anh thấy pháp sư có pháp khí nào đâu.”

Lan Hà: “Anh ta cầm cái gậy còn gì?”

“Chú em à, chú bình tĩnh thật đấy.” Trình Hải Đông bật ngón tay cái với anh, rất ngưỡng mộ kiểu người chính khí toàn thân thế này, trong khi anh ta thì lo sốt vó lên, “Ôi, cái gậy kia trông chả khác gì chày cán bột, còn làm từ gỗ thường nữa chứ. Anh nghe nói phải dùng gậy làm từ gỗ đào, đánh lên người yêu quái thì mới thu phục được chúng.”

Lan Hà: “Em nghĩ… Gậy gỗ đánh lên người, ai mà chẳng khuất phục? Không nhất thiết phải dùng gậy gỗ đào đâu.”

Trình Hải Đông: “…”

Trình Hải Đông: “Chú thì biết quái gì! Anh hết chuyện để nói với cái người không mê tín như chú rồi!”

Lan Hà im lặng, cái giọng này nghe cứ như thể em mới là người mê tín ấy chứ.

Liễu Thuần Dương đã dặn mọi người đi ngủ sớm, họ cũng chẳng nói được mấy câu là ngả lưng ngủ ngay.

Khoảng đến 12 giờ đêm, Lan Hà bị tiếng động ngoài phòng đánh thức. Anh mở mắt bèn phát hiện Trình Hải Đông đã tỉnh, đương dán tai bên cửa sổ nghe ngóng, đoạn nhìn anh, hơi hốt hoảng: “Hình như anh nghe thấy tiếng của đạo diễn Liễu.”

“Gì?” Lan Hà cũng dỏng tai nghe, quả thật bên ngoài có tiếng của đạo diễn Liễu, vừa kêu thảm thiết vừa chửi um lên, “Tổ, tổ sư mày, cách xa ông mày hộ cái. Người đâu!”

“Ở viện cách vách.” Giọng Trình Hải Đông nhẹ đi, “Ông ấy không cho chúng ta ra ngoài cơ mà, sao tự đi ra làm gì? Làm sao đây hả Lan Hà, chúng ta ra ngoài cứu đạo diễn đi?”

Lan Hà còn chưa kịp nói gì thì wechat trong máy cả hai đồng thời rung lên, nhấn mở, có người gửi tin nhắn trong nhóm của đoàn phim.

Liễu Thuần Dương: Má nó, tôi chưa ra khỏi cửa đâu! Tất cả mọi người đừng đi ra ngoài!!!!!

Lan Hà: “…”

Trình Hải Đông rùng mình, chửi nhỏ thành tiếng: “Đệt…”

Đạo diễn Liễu chưa ra khỏi cửa thì người đang đứng chửi đổng ngoài kia là ai?

“Hức hức hức anh sợ.” Trình Hải Đông nép mình vào người Lan Hà. Ngoài hai người ra thì những người khác đều ngủ say như chết ­— Ban ngày đã mệt như tó, lại không có nhiều gánh nặng tâm lý, 12 giờ đêm rồi, đắp chăn đi ngủ thôi.

Lan Hà lưỡng lự, chợt nói nhảm: “Hay là có người nhặt điện thoại của đạo diễn Liễu, hoặc đạo diễn Liễu lại gặp ảo giác, mộng du?”

Trình Hải Đông: “Hu hu, chú nói thêm vài câu nữa đi, anh sợ lắm.”

Lan Hà: “…”

Trình Hải Đông rúc vào chăn, bịt tai lại: “A di đà phật, cao tăng cố lên. Anh vẫn nên đi ngủ thôi.”

Lan Hà vừa nằm xuống thì lại nghe ngoài kia có người gân cổ quát: “Một chữ là gì? Hai chữ là gì? Ba chữ là gì? Bốn chữ là gì?”

Giọng nói này có hơi xa lạ, Lan Hà phải mất một lát mới nhớ ra là giọng của pháp sư Tư Minh.

“Anh ta đang nói gì vậy trời…” Trình Hải Đông lè nhè hỏi, chẳng mấy chốc sau anh ta bèn chắc mẩm có lẽ y đang niệm kinh. Thôi đừng chõ mũi vào nữa, ngủ thôi, nghiêm túc thực hiện lời đạo diễn dặn.

Lan Hà nằm trên giường nghĩ một phút, cứ thấy là lạ sao đó. Cái vụ này quá hung, mà anh nhớ trước đó vẫn có mùi nhang đèn thoang thoảng, giờ không còn nữa.

Lẽ nào đại hòa thượng chùa Giác Tuệ cũng ngủm rồi? Lan Hà khó tin, nhắm mắt lại, hồn rời khỏi xác, định bụng ngó cái xem sao.

Trình Hải Đông vẫn nơm nớp lo sợ, nhìn trần nhà: “Anh, anh hơi mất ngủ, chú thì sao?”

Vừa quay đầu sang, Lan Hà đã quay lưng về phía anh ta ngủ say như chết, không có động tĩnh gì, người được trời chọn – Trình Hải Đông – ứa giọt nước mắt hâm mộ.

Lan Hà chuẩn bị một phen, đeo khẩu trang đi ra cửa, bay qua đầu tường sang viện cách vách bèn nhìn thấy đạo diễn Liễu nằm sõng soài trên đất, đã mất ý thức, áo ba lỗ bị vén lên, bụng lộ ra.

… Giọng nói ban nãy là của đạo diễn Liễu thật? Vậy ai đã gửi tin nhắn?

Pháp sư Tư Minh đương ngồi thiền bắt chéo chân bên cạnh bàn thờ, chẳng hiểu sao ngũ quan lại vặn vẹo, mắt xếch lên, miệng nhọn hoắt.

Y xoay đầu nhìn Lan Hà, còn tưởng là âm sai đi ngang qua, chẳng đoái hoài tới nữa, phủi đùi ngân giọng tự hỏi tự đáp: “Một chữ à, là tăng. Hai chữ là hòa thượng. Ba chữ là quỷ nhạc quan. Bốn chữ là sắc trung ngạ quỷ*!”

(*Đây là một câu nói trong Thủy Hử, ý chỉ chửi người xuất gia, nằm trong cảnh Dương Hùng say rượu chửi Phan Xảo Vân, Thạch Tú giết Bùi Như Hải. Trước đó, Phan Xảo Vân – vợ Dương Hùng – đã lang chạ với hòa thượng Bùi Như Hải.)

Lan Hà: “…”

Nghĩ cũng biết chắc chắn đây không phải pháp sư Tư Minh rồi, chứ làm sao có chuyện mặt mũi trông như hồ ly, còn chửi cả hòa thượng thế kia.

Lan Hà cầm một thứ trong tay, tiến lên lịch sự hỏi: “Xin hỏi, cô là cô Hồ Bảy Chín sao?”

“Pháp sư Tư Minh” lé mắt nhìn anh, “Đúng là bản tiên cô, ngươi có việc gì?”

Lan Hà chắp tay, “Kẻ hèn này là Tiểu Lai thuộc âm ty Đông Nhạc. Tôi có chút giao tình với hòa thượng chùa Giác Tuệ này, xin cô Bảy Chín hãy nương tay, tha cho anh ta một lần.”

Hồ tiên nhập vào thân xác này nhổ một bãi nước miếng xuống đất, vuốt cái đầu trọc lốc của mình, “Bảo ta tha cho hắn? Ngươi cũng biết tại sao hắn lại làm càn ở địa bàn của ta rồi đấy. Trông dữ dằn thì chớ, đang nói bình thường tự dưng quát lên, muốn lấy gậy đánh ta. Xùy, đúng là không trọc không độc, không độc không trọc* mà, cái đồ đầu trọc chết tiệt không hiểu lí lẽ!”

(*Cũng là câu trong Thủy Hử và mang ý chửi hòa thượng.)

Cô ta càng nói, giọng càng rít lên cao, sau cùng chẳng còn giống giọng của pháp sư Tư Minh nữa.

Lan Hà: “…”

Cô Bảy Chín chửi nghe cũng logic đấy chứ…

Nhưng anh phải nói giúp cho Tư Minh về vụ này, cô ta hiểu lầm pháp sư Tư Minh rồi, có lẽ người ta chỉ muốn bổng hát Hồ tiên này tí thôi, ai ngờ Hồ tiên này không phải người tu thiền, chẳng có ngộ tính nào.

Cô Hồ Bảy Chín chửi đến là hăng say, liếc xéo Lan Hà: “Tốt nhất là ngươi đừng có lo chuyện bao đồng. Nếu không, đừng trách tiên cô không nể mặt.”

Xem ra thể diện của Vô Thường vẫn chưa đủ trước mặt Hồ tiên. Lan Hà đành hỏi dò: “Tôi với chị cả Hồ có quen biết nhau, chẳng hay có thể nể mặt chị ấy không…”

Lúc này Hồ tiên mới nhìn Lan Hà: “Ngươi quen chị cả à?” Cô và chị cả cùng tông cùng tộc, đều ở Bắc Kinh, ba đời là người một nhà, nhưng luận về thứ hạng thì chị cả giỏi hơn nhiều. Chị cả sinh ra đã có chữ “Thiên” trên bụng, sau này làm người hầu cho nương nương trên núi Diệu Cảm, tương lai tốt hơn các cô nhiều.

Lan Hà nhìn dáng dấp cô ta là đã âm thầm nắm chắc rồi. Lúc cô ta nhắc đến chị cả, ngữ điệu khá là tôn kính, tức là không phải họ hàng gần thì cũng là tiền bối cùng tộc. Cũng phải thôi, chẳng phải cả hai đều đã từng ở trên núi Diệu Cảm đấy sao.

Lan Hà gật đầu, “Phải, có thể pháp sư Tư Minh nói năng chưa thỏa đáng, chứ thật ra… Họ rất có thành tín, muốn cô nguôi giận, vốn dĩ chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, Tiểu Dương chưa nói chuyện trong nhà cung phụng gia tiên.”

Hồ Bảy Chín nhảy xuống bàn, đi tới: “Hừ, ta biết chứ. Ban đầu ta cũng nhịn, thấy tên họ Liễu kia đau bụng còn có lòng xoa bụng giúp ông ta, ai ngờ ông ta còn chửi ngược lại ta. Chửi xong không chịu đi mà vẫn ở lại tiếp. Còn cái nhà họ Dương này nữa, tham lam vô độ, ngày càng quá quắt!”

Mỗi một tiên gia sở hữu năng lực khác nhau. Đa số gia tiên phù hộ gia đình bình an, thịnh vượng phát tài; trong khi đàn tiên có nhiều công năng hơn, như chữa bệnh, trừ tà, vân vân. Hồ Bảy Chín khác với các gia tiên tầm thường khác, cho nên cô ta còn biết chữa bệnh nữa. Lúc đó Liễu Thuần Dương bị viêm dạ dày cấp tính, cô ta tốt bụng xoa bụng cho Liễu Thuần Dương, còn xoa đến khi khỏi hẳn.

Lan Hà nghiêm túc lắng nghe, chỉ thấy cô ta bước đến trước mặt rồi đột ngột duỗi tay, để lộ móng tay nhọn hoắt, quào về phía Lan Hà!

Lan Hà giật thót, nhanh chân bay về sau né, chỉ để lại một đường cào trên đồng phục: “Cô làm gì vậy?”

Hồ Bảy Chín lạnh giọng: “Đám Vô Thường các ngươi ba hoa thành thói, gặp chị cả là dám xưng thân quen. Cho dù ngươi là ai, theo quy củ của Hồ gia ta, muốn nói chuyện với ta thì phải có cái tư cách này!”

Cô ta lại vươn tay, để lộ móng tay dài cho Lan Hà xem, còn tỏ vẻ khoe khoang.

Lan Hà không biết tác phong của Tứ Đại Môn các cô lại là như thế này, trước đây qua lại với chị Hồ còn thấy dễ gần lắm cơ mà. Anh không biết rằng tuy Tứ Đại Môn được xưng là “tiên gia” và cũng tu hành, nhưng chỉ cần để ý là biết tính cách khác nhau. Rất nhiều Hồ tiên vốn có tính tà, vậy sẽ có vài tiên gia Tứ Đại Môn hay làm chuyện xằng bậy rồi.

May là Lan Hà đã có chuẩn bị mà đến, thấy vậy bèn đốt móng tay sau lưng, cũng vươn tay ra, móng tay trái vừa dài vừa nhọn, tỏa hàn quang lạnh buốt, lập lòe trước mắt cô Bảy Chín.

Hồ Bảy Chín ngạc nhiên: “Ngươi!”

Lan Hà: “Không ngờ chứ gì, tôi duỗi tay ra còn dài hơn cô đấy.”

Hồ Bảy Chín: “……”

Cô ta vẫn không cam lòng, muốn thách chiến bản lĩnh của Lan Hà, lại duỗi tay ra.

Nhưng lần này Lan Hà đã có chuẩn bị, năng lực của chị cả dâng khắp người, tốc độ của cô Bảy Chín trong mắt anh quá chậm, vừa duỗi tay là đã bắt được cổ tay cô Bảy Chín, làm cô ta muốn thoát cũng chẳng thoát nổi, giữ cô ta lại dễ như chơi.

Tay còn lại của Lan Hà lấy một sợi dây xoắn bằng giấy trói cổ tay cô ta lại. Đó là giấy lần trước mượn từ chỗ cảnh sát Vương, dẫn theo chính khí dương gian. Cô Hồ Bảy Chín tức thì hét toáng lên, cơ thể nhoáng cái nhảy ra khỏi người pháp sư Tư Minh, kêu lên: “Ta nhận thua! Ta nhận thua!”

Chỉ thấy chân thân của cô ta là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, mặc váy Mã Diện thêu sao trăng, đôi mắt xếch có vài phần giống chị cả, song ngũ quan lại diễm lệ hơn. Giấy của cảnh sát làm cô ta không chịu được, quan lại trên dương gian có tác dụng kiềm chế nhất định đối với người cõi âm.

Cô nhấc chân lên như phải bỏng, đau khôn kể, đặt mông ngồi trên bụng Liễu Thuần Dương khóc nức nở, chẳng còn vẻ hung hãn ban nãy, ngay cả ngũ quan sắc bén cũng nhu hòa đi mấy phần.

Liễu Thuần Dương lẩm bẩm đôi tiếng, lại không thốt thành lời, chỉ nhắm mắt nhíu mày, chắc là gặp ác mộng, có khả năng lần này bị cái mông đầy lông đè lên bụng.

Lan Hà: “Cô đứng dậy trước cái đã…”

Bây giờ lại thành ra như thể anh đang bắt nạt một cô gái vậy.

Nhưng có lẽ vì quá đau nên Hồ Bảy Chín cứ khóc rưng rức mãi.

Lan Hà lấy làm bất đắc dĩ, nhác thấy trên bàn thờ còn có gà quay Liễu Thuần Dương mua bèn đi tới, xé một nửa bắt đầu ăn, “Thật ra thì tôi vẫn luôn muốn nói chuyện một cách hòa nhã với cô về vụ này…”

Hồ Bảy Chín sửng sốt, chẳng nghe lọt lời anh mà chỉ nhìn con gà quay của mình bị xé mất nửa rồi khóc to hơn nữa.

Bình thường cô mà khóc như vậy là ít nhiều gì người ta cũng sẽ nể mặt cho, ấy vậy mà ngài Đến này rất là lạnh lùng, ăn nhanh như một cơn gió, thậm chí tay kia còn duỗi đến nửa còn lại, “Chúng ta vừa ăn vừa nói nhé.”

Hoặc có thể nói là anh ăn, Hồ tiên nhìn và nói.

Hồ Bảy Chín khóc suýt hết hơi, tức thì nhào tới, mặt xám mày tro: “Chúng, chúng ta nói chuyện đi!”

Ngài Đến vẫn chưa tha cho con gà quay, “À, vậy nói thôi.”

Hai bàn tay trắng trẻo của Hồ Bảy Chín quệt nước mắt, quật cường nói: “Tiên gia chúng ta so chiêu, nói chuyện bằng bản lĩnh, kẻ thua không có tư cách nói lí. Ta phục Vô Thường nhà ngươi rồi đấy, ngươi muốn ta làm gì cứ nói là được, cớ sao ngươi cứ phải nhằm vào ta, đừng lấy gà của ta nữa…”

“Ớ? Xin lỗi nha.” Lan Hà vẫn lưu luyến ăn nốt cái chân gà cuối cùng rồi mới ngồi ngay ngắn lặp lại, “Nghe nói vài ngày nữa đoàn phim kia mới xong việc, trước đó họ không biết nơi đây có tiên gia, sẵn lòng nhận lỗi. Cô nói đi, đằng nào cũng là cô bị quấy rầy, xem có thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng không.”

Hồ Bảy Chín rưng rưng bĩu môi, giọng điệu vẫn cương quyết lắm, “Được, vậy ta cũng thẳng thắn luôn. Thật ra ta đã quyết định rời khỏi nhà họ Dương, trở về núi tu hành từ lâu rồi, vừa khéo dạo này cũng bất ổn. Nể mặt ngươi, ta cũng bỏ qua cho tên hòa thượng và đạo diễn này, nhưng hãy bảo người đoàn phim lấy bài vị của ta ra khỏi nhà họ Dương, cung kính tiễn ta một đoạn đường. Ta sẽ rời đi như vậy, tuyệt đối không quấy rầy nữa.”

Cái này thì dễ, đúng là Hồ Bảy Chín không thích quậy thật sự. Lan Hà lại hỏi: “Vậy có cần hương khói gì không?”

Hồ Bảy Chín ngẩng đầu: “Vừa thua ngươi, chẳng muốn gì hết!”

Lan Hà cầm một bó hương ra: “Là đám hương này này…”

Hồ Bảy Chín nhảy tót tới, dùng mặt hồ ly hít sâu, ngũ quan co rúm thành một cục, “Thơm quá đi mất thôi!!!”

Lan Hà: “…”

“Muốn chứ muốn chứ!!! Ta muốn chứ, ngươi lấy đâu ra vậy!” Hồ Bảy Chín cất hương đi rồi nói với Lan Hà: “Gượm đã, ta mượn thân xác hắn làm một chuyện đã.” Cô ta chỉ vào người Tư Minh.

Lan Hà mang máng đoán ra, “Được. Vậy sau khi cô xong việc cứ nói thẳng với anh ta là cô muốn họ phải sắp đặt bài vị cho cô như thế nào nhé. Bên ta còn có việc.”

Hồ Bảy Chín đồng ý, thế là anh về luôn, thực sự không muốn giáp mặt nói câu nào với Tư Minh cả.

Hồ Bảy Chín thấy là lạ, ngẫm nghĩ nhìn sườn mặt anh một lát, nghĩ bụng hành vi của tên Vô Thường này cứ…

Mặt cô ta tỉnh rụi, lại nhập vào thân xác của pháp sư Tư Minh, hoặc nói theo lời họ thì là “trảo tọa”, mượn cơ thể của Tư Minh để nói chuyện. Lần này, cô ta đi đến phòng Tiểu Dương gõ cửa.

Một lúc lâu sau, Tiểu Dương mới nơm nớp mở cửa. Do Liễu Thuần Dương đã dặn đừng mở tùy tiện nên cậu ta nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài là Tư Minh mới mở, đoạn đắn đo hỏi, “Pháp sư…? Sao vậy, xong việc chưa?”

Bèn nghe vị “pháp sư” này điềm nhiên nói: “Ta và nhà ngươi vốn có duyên kiếp trước, vào bảo vệ cái nhà này đã mười năm. Nhưng những năm gần đây, các ngươi không hề tu phúc như lời ta nói, ngược lại ngày càng nảy lòng tham, thậm chí còn lừa đoàn phim đến thuê nữa.”

Lúc bấy giờ Tiểu Dương mới nhận ra đây không phải pháp sư mà là tiên gia đang nhập vào để nói chuyện!

Thật ra không phải lúc nào gia tiên cũng để lộ tung tích, đối thoại lại càng hiếm. Tiểu Dương chỉ nhớ hồi còn bé có lần ngã trầy chân, cậu ta khóc rấm rứt thiêm thiếp ngủ. Trong lúc mơ màng, có một bàn tay nhỏ xoa đầu gối cho cậu ta, thế là chân khỏi ngay, ông nội nói đó là nhờ gia tiên phù hộ.

“Pháp sư” nổi lòng thương tiếc: “Ta hãy còn nhớ lúc bé ngươi còn nói với ông nội ngươi, sau này lớn lên ngươi muốn làm bác sĩ trị bệnh cứu người, cứu những căn bệnh ngoài đời thực mà tiên gia phải bó tay. Nhưng người nhà họ Dương bây giờ đã thay đổi rồi. Duyên phận giữa ta và nhà ngươi đã hết, vài ngày nữa sẽ rời đi!”

Tiểu Dương nhất thời có cảm giác bứt rứt. Hóa ra gia tiên đã nghe thấy mấy câu nói thời còn thơ mà ngay cả chính cậu ta cũng đã quên mất, “Thần tài à, chúng tôi…”

Còn chưa dứt lời, Hồ Bảy Chín đã thổi hơi vào cậu ta, cậu ta mặt dại ra quay về ngủ.

Cô Hồ Bảy Chín xoay người: “Thôi cứ vậy đi.”

Hôm nay.

Liễu Thuần Dương chẳng biết chuyện quái gì đã xảy ra đêm qua, nào là mình chửi quỷ này quỷ nọ bên ngoài sân, nào là gửi tin nhắn… Hoàn toàn không biết gì hết, cứ như mộng du. Thứ duy nhất ông nhớ là cái bụng trong mơ cứ âm ỉ khó chịu, như bị vật nặng nào đó đè lên.

Tư Minh cũng ngơ ngác giữa chừng, y không địch lại vị Hồ tiên kia, bị nhập vào. Nhưng sau đó, Hồ tiên này bỗng dưng nói cho y biết có một Vô Thường xin tha cho y, cô ta đã nhận lời với Vô Thường rồi. Vì lẽ đó, chỉ cần làm theo lời cô ta nói rồi tiễn bước cô ta đi là được, cô ta sẽ không ở lại nhà họ Dương nữa. Tư Minh đã gặp Vô Thường, song không biết cố nhân nào giúp cho mà Hồ tiên bằng lòng rời đi.

“Quan tâm làm gì, tiễn bước được là tốt rồi.” Liễu Thuần Dương chẳng quan tâm nhiều như vậy, bèn gọi Tiểu Dương dậy, hỏi xin bài vị Hồ tiên nhà cậu ta.

Vì muốn gạt đoàn phim nên bài vị Hồ tiên vốn nên cung phụng đàng hoàng cũng bị Tiểu Dương cất đi. Cậu ta còn tưởng tối qua chỉ nằm mơ mà thôi, nào ngờ Hồ tiên đi thật. Cậu ta ngơ ngác đưa bài vị ra.

Cũng vào lúc này, Tiểu Dương nhận một cuộc gọi – là bố cậu ta gọi tới, nói cho cậu ta biết mình bất cẩn bị lũ lừa đảo lừa bịp, một khoản tiền gửi ngân hàng kếch sù bị mất sạch.

— Gia tiên vượng gia, đem vận may tới. Nếu đi thì bao nhiêu vận may từng có được cũng sẽ không cánh mà bay.

Tiểu Dương nổi đóa chửi ầm lên, vội vã muốn đi đòi tiền, nhưng nghĩ lại cũng vô ích.

Liễu Thuần Dương thờ ơ nhìn: “Nhà cung phụng gia tiên phất lên nhanh, nhưng không giữ được bản tâm thì cũng sẽ không giữ được tài phú. Mà sau khi hưởng thụ những tháng ngày tốt đẹp, không phải ai cũng có thể giữ được tấm lòng thuở ban sơ.”

Chùa Giác Tuệ.

Tư Minh bị nhập một lần, sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp, bên Liễu Thuần Dương chủ động bày tỏ họ sẽ chịu trách nhiệm đưa bài vị lên núi là được. Y quay về an vị ngồi dưới ánh mặt trời hưởng nắng, khôi phục dương khí.

Tống Phù Đàn cũng ngồi dưới bóng cây gõ chữ, hai người gặp nhau bèn gật đầu chào hỏi. Đậu Xuân Đình gác chân ngủ nướng trên ghế đá, thấy y bèn hỏi một câu: “Pháp sư à, gậy của thầy đâu?”

Tư Minh ỉu xìu: “Gãy rồi.”

Đậu Xuân Đình ngồi bật dậy, “Ủa, sao lại gãy?”

Còn không phải bị Hồ tiên bẻ gãy à, Tư Minh còn chưa kịp đáp thì Tống Khởi Vân đã tới. Hôm nay ông đến chùa thăm con trai, còn mang mấy quả trái cây, thấy Tư Minh bèn bắt chuyện: “Pháp sư Tư Minh, cuối cùng cũng gặp được thầy rồi, lại ăn vài trái đi. Tôi nghe Liễu Thuần Dương kể là chuyện đã giải quyết xong xuôi, còn tưởng sáng nay thầy sẽ về mà chẳng tìm thấy thầy đâu… Cảm ơn thầy nhé!”

“Ngại quá ngại quá, sáng nay tôi có việc!” Tư Minh không kể công, chỉ đáp, “Thật ra không hề liên quan gì đến tôi, cũng chẳng biết nhờ phúc của sư trưởng nào mà đến gậy còn bị Hồ tiên bẻ gãy, nhưng Hồ tiên này lại nói cô ta chịu sự nhờ vả của một Vô Thường, Vô Thường này thường qua lại tốt với người trong chùa, cho nên nể mặt y, chuyện mới được giải quyết.”

Tống Khởi Vân nói ngay: “Vậy vẫn là làm phiền đến thầy rồi! Ngại thật đấy…”

Tống Khởi Vân đang nói dở thì con trai ông bỗng dưng xoay đầu sang hỏi: “Vô Thường, có qua lại? Thầy đã gặp Vô Thường đó chưa?”

Tư Minh gãi cái đầu trọc lốc, đoạn xuýt xoa. Hồ tiên kia cào rách da đầu y, trên người cũng có vết thương, thành thử sáng nay y phải đi tiêm vắc-xin ngừa bệnh dại rồi mới về, “Vẫn chưa gặp. Sau khi tôi tỉnh thì Vô Thường đã đi mất rồi. Sao vậy Phù Đàn, cậu biết cái gì à?”

Tống Phù Đàn lắc đầu im lặng, nhưng trong lòng đã đoán ra đó là Tiểu Lai, nể tình hắn và chùa Giác Tuệ nên mới ra tay giúp Tư Minh… Y tốt bụng thật.

Tống Khởi Vân và Tư Minh lại hàn huyên thêm đôi câu, Đậu Xuân Đình nhìn lén màn hình của Tống Phù Đàn: “Anh ơi, viết cốt truyện mới hả? Em đọc dàn ý của anh rồi, hình như bị thiếu cái gì đó?”

Tống Phù Đàn lờ cậu ta đi.

Nhưng Tống Khởi Vân quay đầu lại hỏi, “Hửm? Cháu nói thiếu cái gì cơ?”

Đậu Xuân Đình cười khì, “Ha ha, thiếu tuyến tình cảm ấy ạ. Cốt truyện thì rất kịch tính, nhưng sao không có người yêu đương với nam chính?”

Tống Phù Đàn đang viết cốt truyện mới, lúc đắp nặn nhân vật bất giác thả bóng hình Tiểu Lai vào, cũng dùng tên của Tiểu Lai. Ban đầu hắn chưa nghĩ nhiều, tại hắn chưa nghĩ ra kiểu người như thế nào sẽ xứng đôi với Tiểu Lai thôi.

Càng về sau này, khi số lần hắn và Tiểu Lai gặp nhau nhiều lên, nhân vật dưới ngòi bút hắn cũng ngày một tròn vẹn, không muốn sửa nữa. Thậm chí, hắn có phần không muốn đưa cho Tống Khởi Vân quay. Chứ không thì ai có thể đóng Tiểu Lai đây?

Tống Khởi Vân nghĩ đoạn: “Không phải bộ phim điện ảnh nào cũng phải có tình cảm, nhưng nhân vật Tiểu Lai này rất đáng yêu, con có thể suy nghĩ bỏ thêm một vài tình tiết tình cảm mờ ám vào, ví dụ như người yêu thanh mai trúc mã chẳng hạn, chứ vai này mà độc chiếm hết sự chú ý thì…”

Tống Phù Đàn lạnh lùng nói: “Không bỏ thêm.”

Tống Khởi Vân đành rút lời lại.

*Tác giả:

Lan Hà: Tui diễn được nè!

Tống Phù Đàn: Ôi… Y tốt bụng thật.

Hồ 79: Á!!! Tên kia cướp gà quay của ta!

*Dú: Giải thích thêm là ở đây có xuất hiện chị Hồ và Hồ Bảy Chín. Nguyên văn là Hồ đại cô nương và Hồ Thất Thập Cửu cô nương. Tức là chị Hồ mà Lan Hà quen là kiểu chị cả trong số Hồ tiên, sinh ra với chữ “Thiên” nên sau này được Bích Hà nương nương trọng dụng, còn Hồ 79 thì xếp thứ 79, vậy thôi.

*Chú thích:

(1) Váy Mã Diện là một kiểu váy nhà Minh:

(2) Bonus fanart chị Hồ (trên) và Hồ 79 (dưới) nè (月亮橙子兔子)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN