Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 21: Tui chỉ là một âm sai chính nghĩa bình thường như cân đường hộp sữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"


Chương 21: Tui chỉ là một âm sai chính nghĩa bình thường như cân đường hộp sữa


Chuyển ngữ: Dú

Chương 21: Tui chỉ là một âm sai chính nghĩa bình thường như cân đường hộp sữa

Nội dung quan tâm của bà ngoại qua điện thoại vẫn là mấy câu cũ rích. Dạo này ăn uống tử tế không? Ăn no chứ? Hay lại gầy rồi?

Trước kia Lan Hà hay đáp, cháu ăn no ơi là no luôn ạ, thế mà trông vẫn gầy xọp. Nhưng giờ đây cuối cùng anh cũng có thể trả lời hết sức tự tin rằng: Cháu ăn no lắm bà ơi!

Bà ngoại rất hài lòng trước câu trả lời này, đoạn hỏi sang chuyện đã tìm người yêu chưa. Tuổi Lan Hà vẫn chưa nhiều nhặn gì, song trong mắt bà ngoại thì đã là lúc nên tìm người yêu, cằn nhằn sao mãi chẳng lo vấn đề cá nhân vậy.

Đến cả mẹ Lan Hà cũng hỏi han, trong đoàn phim có thiện cảm với ai không con? Nếu không có thì về quê dẫn con đi xem mắt.

“Mẹ à, mẹ cũng học theo bà nói mấy chuyện đâu đâu không à.” Lan Hà đang đúng lúc chuyên tâm vào sự nghiệp, rảnh thì chạy đi thử vai khắp chốn, vào đoàn lại bận đến khi tối mịt, chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ mấy chuyện này.

Nếu nói đến thiện cảm, tự đáy lòng anh thấp thoáng dấy lên điều gì đó, nhưng ngay cả anh còn không thể nắm bắt chính xác cái cảm giác mông lung này nữa là. Anh đành đáp qua loa cho có, “Con bận lắm, đợi bao giờ có thời gian hẵng bàn.”

Nấu cháo điện thoại một lúc sau mới cúp máy, Lan Hà vừa cúp máy chẳng bao lâu thì cuộc gọi video của Trần Tinh Ngữ đã tới.

Chị biết Lan Hà đã trở về từ đoàn phim, muốn hẹn anh đến nhà mình làm khách. Hai người hẹn thời gian xong thì Lan Hà mới soạn hành lí tươm tất, tiện thể muốn cắt tóc mái luôn.

Kể từ lúc đóng “Vật báu”, tóc mái anh đã dài che hết mắt, tạo hình vai diễn của “Truy đuổi” chải tóc ra sau, bình thường rủ tóc xuống toàn chắn mắt.

Song, lúc anh cầm kéo lên thì láng máng nghe tiếng ngoài cửa.

Sột soạt… Sột soạt…

Âm thanh đó như thể có sâu đang bò — Không chỉ một, mà là rất rất nhiều sâu bò lúc nhúc trên vách tường, tạo thành âm thanh khiến răng người ta thấy ê ẩm.

Lan Hà đi tới cửa, nhìn ra mắt mèo bèn thấy bên ngoài đen kịt, chẳng nhìn thấy cái gì.

Chuyện gì đây, ai che mắt mèo nhà mình rồi?

Lan Hà đương cực kì nghi hoặc thì màu đen đó biến mất, hoặc có thể nói là bò đi mất…

Rõ ràng bờ tường ngoài cửa đang có vô số nhện lẫn rết bò chi chít, che khuất ánh đèn ngoài hành lang, cũng lấp luôn mắt mèo; và cũng chính tiếng bò của đám động vật này đã gây ra tiếng sột soạt.

Ọe, Lan Hà thấy tởm quá.

Phòng bên kia đang luyện cổ à? Động tĩnh lớn thế!

Lan Hà bắt đầu do dự, có nên gọi quản lý lên không nhỉ? Nếu không gọi thì lại thành ra anh phản khoa học; mà gọi thì lại phải nghe Ứng Thiều đa cấp, chưa kể hai lựa chọn này cái nào cũng phải diễn.

Lan Hà chỉ rầu được một chốc, bởi có vẻ đám động vật này đã tìm ra được một lối đi bé tí. Một chú nhện xung phong đi vào từ khe cửa, đầu đập lên giày anh. Nó lớn chừng nửa bàn tay, những cái chân mảnh khảnh dài thòng đỡ cái bụng khổng lồ, và cũng vì đầu quá to mà có thể trông thấy rõ tám con mắt đen láy nằm rải rác trên đầu nó và đám lông mảnh trên chân.

Sau khi đám chân nhỏ nhúc nhích vài cái thì chân phụ giẫm lên mu bàn chân bị lộ ra bởi đi dép lê của Lan Hà, anh gần như có thể cảm nhận được lớp lông mịn cạ lên da mình do di chuyển…

“Ọe!” Lan Hà cảm thấy da đầu anh sắp nổ tung, nổi da gà da vịt khắp người, gần như chẳng cần nghĩ gì đã lùi về sau mấy bước rồi ra sức giãy chân làm bay dép lê, con nhện cũng bay ra ngoài. May là anh nhanh chân, lúc dép bay thì nhìn thấy nhện phun nọc độc lên dép lê.

— Ngay từ khi Lan Hà thấy cổ trùng vào là đã nghĩ có phải Ứng Thiều phái chúng tới vì muốn anh phải tin hay không. Nhưng nhện có phun nọc độc, thành ra anh không dám chắc chắn nữa. Ứng Thiều mày rậm mắt to*, trông không giống kiểu người đó.

(*Ý ở đây là Ứng Thiều sở hữu gương mặt có hồn, hoặc đẹp trai. Cũng có thể ý bảo trông Ứng Thiều là người tốt?)

Song đó chỉ là con đầu tiên mà thôi. Sau khi một con đột phá được thì đám cổ trùng khác cũng ùa vào liên tục, bám chi chít trên nền nhà lẫn vách tường, che kín cả mảng tường giấy màu vàng nhạt thành màu đen và màu nâu.

Lan Hà muốn ọe, chân trần chạy về phòng, thậm chí còn phân tâm nghĩ ngợi, nom Ứng Thiều thế kia thì sao nuôi được nhiều cổ trùng đến mức này? Khác với những câu chuyện bà ngoại từng kể một cổ sư nuôi được bao nhiêu cổ trùng, Ứng Thiều mở cả trại nuôi chắc?!

Lan Hà chẳng ngoái đầu, cũng không nhìn dưới chân mình, anh rất sợ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, bước chân tiếp theo sẽ giẫm lên thứ gì đó, sẽ có dịch nhầy bắn ra mất. Anh vọt vào phòng bằng tốc độ gần như nhanh nhất trong đời, mở vali lấy hai cái bọc giấy ra, là móng tay của chị Hồ và Hồ Bảy Chín.

Lan Hà từ chối chị Hồ và Hồ Bảy Chín, song lúc thực sự trông thấy đám cổ trùng, anh chỉ muốn cảm ơn hai hồ ly này, cảm ơn vì đời anh có các cô.

Lan Hà còn chưa kịp thở đều đã cầm cả hai thứ này lên, tiếng sột soạt như ùn ùn kéo đến ngoài kia nhất thời rõ ràng hơn nhiều, cũng nhỏ đi nhiều, cứ như thêm một cú buff.

Anh ngó ra phòng, làm gì có đám động vật bò nhung nhúc, chỉ có mỗi một con nhện và một con rết bò trên đất, cái gọi là thiên quân vạn mã cũng chỉ là cách cổ trùng mê hoặc con người mà thôi. Hai cái chân phụ pedipalps của con nhện đang chà nhau ngay ngực, còn con rết với đám chân dài ngoằng cũng đang chuyển động. Chính động tác này đã gây ra tiếng sột soạt rợn người, nhờ đó mà cổ khí khuếch tán.

Nhưng cái động tác rung đùi đắc chí hiện giờ của chúng trong mắt Lan Hà chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Đương nhiên, chỉ vỏn vẹn như vậy cũng đủ làm Lan Hà thấy tởm lợm, chưa kể mấy con mắt của con nhện kia cứ nhìn anh chằm chằm, chân vẫn chà nhau, chà đến nỗi tóc gáy anh dựng hết cả, siêu hận thị lực của mình.

Lan Hà lùi về một góc, chẳng biết hai con cổ trùng có kiêng kị móng tay tỏa hơi thở của Hồ tiên trên tay anh không mà chỉ chầm chậm áp sát.

“Chúng mày muốn chọn cái nào?” Lan Hà cầm hai cái bọc, hỏi bằng giọng ghét bỏ, “Không nói thì tao chọn thay chúng mày nhé.”

Hiển nhiên sức tấn công của chị Hồ rất cao, chẳng khác nào chặt gà bằng dao mổ trâu. Lan Hà bèn bẻ móng tay Hồ Bảy Chín rồi đốt, muốn đợi móng tay dài ra, nào ngờ khi luồng khí lan lên trên, tay phải chậm rãi mọc ra lớp lông tơ…

Lan Hà: “??”

Trong chớp mắt, tay phải trở thành một bàn tay đầy lông có móng vuốt, trông cứ như đeo găng tay vào vậy. Đúng là vẫn có móng tay, song thoạt trông chẳng mấy dữ dằn, vả lại sau khi anh thử rụt móng về đệm…

Lan Hà ngộ ra, đây là móng vuốt mà Hồ Bảy Chín đã dùng để xoa bụng cho đạo diễn Liễu, năng lực chủ yếu của cô nàng là chữa bệnh.

Cùng lúc đó, Lan Hà cũng nhận thấy khứu giác mình nhạy hơn… Ồ, mình mạnh hơn đã đành, còn mọc thêm nhiều lông nữa – Lan Hà nghĩ vậy. Anh cẩn thận phân biệt bèn phát hiện mùi của hai cổ trùng này khác với cổ quỷ cách vách, có vẻ không cùng một chủ.

Vậy tức là dù trại nuôi là giả, nhưng quả đúng là không phải Ứng Thiều phá rối. Lan Hà nghĩ bụng, mình chả nhìn lầm hàng xóm.

Hai cổ trùng đã đến gần, Lan Hà cũng nhìn rõ hơn, miệng nhện cổ há ra, lúc nào cũng phun cổ khí. Chúng nó đều là con còn lại khi trăm trùng cắn xé, cũng là con duy nhất.

Lan Hà sinh ra ở tỉnh Hồ Nam, đã từng nghe phong thanh kha khá truyền thuyết về cổ trùng, song bình thường bà ngoại anh hay gọi thả cổ thành “thả quỷ cỏ”, đa số người nuôi cổ trong tộc Miêu là bà quỷ cỏ*. Thậm chí bà ngoại anh ở Miêu trại lâu năm nên còn có thể trị một vài bệnh lặt vặt. Trong trại có tận ba nghìn loại thuốc tộc Miêu, tám trăm đơn thuốc dân gian, cũng có người bảo có loại thảo dược có thể hóa giải cổ khí. Bà ngoại anh từng kể anh nghe chuyện bà từng dùng đơn thuốc truyền thống để hóa giải cổ khí giúp người ta rồi.

(*Ở khu vực Tương Tây, cổ được gọi là “Quỷ cỏ”, tương truyền chúng chỉ bám lên người phụ nữ, gây hại kẻ khác. Những người phụ nữ có cổ này được gọi là “Bà quỷ cỏ”.)

Anh sinh ra và lớn lên ở thành phố, là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cổ trùng mà chưa gì đã thấy mắc ói rồi, xem ra những người làm cổ sư phải có nghị lực dữ lắm.

Lan Hà dằn cơn rùng mình xuống mà duỗi tay ra, hoặc có thể nói là duỗi vuốt ra, tóm ngay nhện cổ, trở tay nhấn rết xuống. Cái móng lông úp lên chúng, miệng niệm chú ngữ: “Gà vàng gáy trên trời, gà mái kêu dưới đất, hai gà hợp lại, xơi hết trùng xà bẩn thỉu chốn nhân gian…”

Chỉ thấy hai con cổ trùng xụi lơ trong lòng bàn tay anh, cổ khí biến mất, dần dần biến thành loài động vật bình thường.

“Đi đi, đi bắt muỗi đi.” Lan Hà búng con nhện, còn rết thì bỏ vào chai rượu rỗng. Anh nhớ bà ngoại bảo trong thành phố không bắt nổi một con rết to nào để ngâm rượu…

Xử xong hai cổ trùng, Lan Hà mới thở phào nhẹ nhõm, đi rửa chân, không biết cái con đáp lên chân anh trước đó là thật hay ảo.

Lan Hà cực kì hoài nghi đám cổ trùng này cũng đi nhầm hệt như đám lệ quỷ lần trước, đằng nào chỉ có mỗi Ứng Thiều là cổ sư trong tòa nhà này thôi mà.

Sao đám cổ trùng lại mất cảm giác phương hướng vậy nhỉ, tuy hai căn phòng trông giống nhau nhưng phía thì ngược nhau mà. Anh quyết định sau này sẽ dán biển số nhà lên cửa, không thì sẽ bị nhận nhầm mãi mất.

Hơn nữa, cũng bởi vì những thứ này mà khiến anh có hơi bất an, lỡ sau này lại có thêm một con quỷ hay cổ vào nhà đúng lúc anh xuất hồn thì thân xác anh phải làm sao?

Vì trên người hãy còn năng lực của Hồ Bảy Chín nên Lan Hà nghĩ ra cách ngay tắp lự. Anh lấy giấy chôm từ chỗ cảnh sát Vương ra, dán lên sườn trong của cửa sổ: “Người đến cách lớp giấy, quỷ đến cách ngọn núi, ngàn tà không vào được, vạn tà không vào nổi!”

Chú xong, Lan Hà mới thu phép lại.

“Ờm…” Lan Hà ngẫm lại, rửa móng lông một lần bằng nước rửa tay, hong khô rồi mới thu phép. Nói thật, nếu không phải lí trí anh vẫn còn thì anh vừa nhìn thấy lông là muốn nhỏ thuốc diệt bọ luôn ấy chứ.

Tiếp đó, anh lại rửa sạch tay mình lần nữa, chứ không anh sẽ thấy là lạ, bàn tay này còn phải dùng để ăn cơm nữa mà. Giải quyết xong đám khách không mời mà đến nọ, Lan Hà yên tâm ngả lưng, hồn rời khỏi xác.

Vừa xử trong một vụ giúp Ứng Thiều, bây giờ là giờ ăn cơm, thì lại chả sang tìm Ứng Thiều ăn ké?

Trong khu chung cư nào đó ở Bắc Kinh.

Ông Lâu vừa nhâm nhi rượu vừa tán gẫu hăng say với ông bạn cổ sư người Quế Châu mà mình quen mấy năm trời, lúc nhắc đến chuyện dạo này đã lập bẫy mối làm ăn nào, bỗng thấy lo lo: “Cái tên Ứng Thiều óc như quả nho này trông kiêu căng hung dữ. Nếu nó không đấu lại được thì sẽ chẳng chó cùng rứt giậu đâu nhỉ? Anh nghĩ sao?”

Vị cổ sư này nhổ nước miếng, chửi một câu bằng tiếng Miêu, cười khẩy: “Một thằng nhãi miệng còn hôi sữa, mới nuôi cổ mấy năm, còn chúng là nhện cổ và rết cổ tôi nuôi lâu năm, nếu nó mà muốn phá…”

Còn chưa dứt lời, lão bỗng dưng cảm giác ngực mình trống rỗng, ngẩn ra.

Ông Lâu hỏi: “Sao vậy?”

Lúc này cổ sư mới gào lên: “Ứng Thiều!”

“Hắt xì!” Ứng Thiều hắt hơi, day mũi, “Thơm quá!”

Gã và hai sư đệ đang làm một nồi cơm trộn thịt xay cùng khoai tây và nấm hương. Nghèo rớt mồng tơi nên chẳng mua nổi nhiều thịt, khoai tây đã hầm nát nhừ cả ra, nấm hương lẫn thịt xay đều nhuộm thành màu sốt vàng sệt, ớt đỏ xắt đoạn và hành lá điểm tô sắc màu cho món ăn. Chỉ cần trộn lại với nhau thật đều, hương thơm nức mũi và hơi nóng thi nhau tỏa khắp.

Sư đệ đang gửi tin nhắn cho bố mình: Bố ơi, không phải gửi tiền cho con đâu, con vẫn sống ổn áp lắm. Đêm nay ăn cơm trộn thịt xây cùng khoai tây và nấm hương, thơm ngào ngạt luôn ấy ạ…

Ngay cái lúc hơi nóng bốc nghi ngút này, trước mắt có một bóng dáng xuất hiện làm Ứng Thiều giật thót thả muôi xuống, “Ngài, ngài Đến?”

“Ừ, ta đi ngang qua đây bèn bắt được mấy con cổ trùng quấy rối.” Lan Hà thăm dò, “Có liên quan gì đến anh không?”

“Tôi đâu có thả cổ.” Ứng Thiều chẳng cần nghĩ gì đã đáp: “Chúng tôi chả thả cái gì hết.” Mối làm ăn mất hết, thả cổ cái quần ấy.

Lan Hà biết thừa không phải gã thả cổ, đó chỉ là để dẫn tới câu sau thôi, “Hửm, vậy thì là nhằm vào anh nhỉ? Chứ không sao chúng lại xuất hiện ở quanh đây?”

“Chẳng lẽ là ông Lâu…” Ứng Thiều không đắc tội nhiều người cho lắm, tức thì hoài nghi đúng chính chủ luôn, “Đúng là chúng tôi có đắc tội người ta thật, nhưng ông ta không phải người nuôi cổ… Ờm, hay là ông ta tìm người khác? Thế tức là bây giờ đám cổ trùng đã bị ngài Đến xử hết rồi sao?”

“Phải, không cần cảm ơn.” Tuy nói câu đó, nhưng ánh nhìn của ngài Đến lại đóng đinh trên nồi cơm trộn của bọn họ.

Lúc này chẳng chuẩn bị hoa quả để cúng, ánh mắt ngài Đến lại nóng rẫy như vậy, Ứng Thiều im lặng mất ba mươi giây trong cơn đói, thực sự chẳng tài nào nói không thẳng mặt với âm sai, đành đáp: “Ngài Đến ăn tí cơm trộn không…”

Gã rất vui vì có thể bấu víu Vô Thường, thành thử sẽ không thấy tiếc nữa.

“Được thôi.” Lan Hà gần như đáp ngay tắp lự, “Không cần thìa đâu, ta dùng thẳng nồi luôn.”

Ứng Thiều: “…”

Được sự cho phép của chủ nhân, Lan Hà vét sạch một nồi cơm trộn to tổ bố.

Sư đệ im re cúi đầu, sửa lại tin nhắn wechat: Bố à, bố gửi cho con hai trăm tệ đi, có lẽ đêm nay con lại phải ăn mì căn nướng rồi…

“Ngon số dách.” Lan Hà ăn uống no nê, “Ta đi đây, các anh cứ thong thả mà ăn nhé.”

Ứng Thiều lau nước mắt, không thể không cảm ơn: “Vâng, thưa ngài Đến, cảm ơn ngài.”

Đằng nào cũng xuất hồn rồi, không biết Lan Hà nghĩ đến cái gì mà đột nhiên không muốn để phí phạm, quyết định bay tới chùa Giác Tuệ.

… Tiểu Tống có còn ở chùa Giác Tuệ không nhỉ? Anh mới chỉ biết được một nửa, thậm chí là một phần ba tên của hắn thôi.

Đó giờ vẫn hay đội mũ suốt, hôm nay Lan Hà chỉ muốn đi đùa Tiểu Tống, bèn gấp hết mũ và đồng phục rồi cất lại, đồng phục quỷ mặc dĩ nhiên là làm từ giấy rồi. Anh suy xét đến việc đi dọa Tiểu Tống chơi – Chẳng biết lần này có dọa được không nữa, lần trước Tiểu Tống tưởng là mơ mà.

Lan Hà bay thẳng về phía chùa Giác Tuệ, phương hướng đi đến chùa Giác Tuệ hơi lệch đường, khi nào thấy người đi đường thưa thớt là đến rồi.

“Bíp bíppp”

Tiếng còi vang lên, Lan Hà nhìn lại, là một chiếc xe buýt sơn nhiều màu.

Số 000.

Chu Hội Cầm là nhân viên một công ty Dotcom*, bươn chải tại Bắc Kinh, thường xuyên tăng ca, mỗi lần công việc lu bu là lại phải chịu áp lực lớn. Để tiết kiệm tiền, nhà cô thuê ở khá xa công ty, hằng ngày phải ngồi tàu điện ngầm và xe buýt về.

(*Dotcom là từ chỉ các công ty sử dụng internet là nền tảng chính trong hoạt động kinh doanh. Mô hình kinh doanh của công ty dotcom đòi hỏi phải sử dụng internet để hoạt động; internet là thành phần chính của công ty dotcom. Phần lớn sản phẩm của các công ty này là các dịch vụ được cung cấp thông qua internet, nhưng cũng có thể đi kèm với sản phẩm hiện vật. Một số công ty dotcom không cung cấp bất kì sản phẩm hiện vật nào.)

Bình thường Chu Hội Cầm toàn tan tầm cùng với đồng nghiệp, nhưng hai ngày nay đồng nghiệp xin nghỉ về nhà, cô chỉ còn nước về một mình.

Hôm nay tăng ca quá muộn, ra khỏi tàu điện ngầm, đường vắng tanh vắng ngắt. Chu Hội Cầm đứng ven đường đợi xe buýt, thi thoảng mở ứng dụng cập nhật thông tin thời gian thực về các chuyến xe, xem xe số 414 còn bao lâu nữa mới đến trạm.

“Ôi… Buồn ngủ quá đi mất.” Chu Hội Cầm thì thầm. Không chỉ buồn ngủ mà còn mệt lả nữa, mấy ngày nay cô tăng ca phờ phạc cả người, thế mà vẫn quá là xui xẻo, hôm nay làm việc mắc mấy lỗi lặt vặt.

“Bíp bíp.”

Một chiếc xe buýt xuất hiện trước tầm nhìn cô, bóng người trên xe lờ mờ, chẳng nhìn rõ số xe. Chu Hội Cầm dụi mắt, Ừ, là xe số 414 kìa. Cô giơ tay cản, vài giây trước khi xe buýt dừng lại, trong đầu cô còn nảy lên một suy nghĩ:

Hai, ba phút trước, cô mới nhìn trên ứng dụng xe buýt thấy hiển thị còn 10 phút nữa mới đến trạm mà nhỉ… Hình như lần này đến hơi nhanh?

Hoặc là tài xế lái xe chạy như bay, hoặc là ứng dụng không chính xác rồi. Tuy rằng bình thường nó rất đáng tin cậy, nhưng mấy cái thứ như chương trình ấy mà, làm gì có chuyện không có bug chứ, đúng không?

Chu Hội Cầm chẳng mấy để bụng, cũng không mở ứng dụng ra xác nhận lại mà lên thẳng xe buýt, quét mã QR…

“Hở?” Chu Hội Cầm phát hiện không quét mã QR được, vẫn chưa hiển thị đã trừ tiền.

Tài xế: “Không quét được thì thôi, không thu tiền cô đâu.”

“Không được không được, tôi có tiền mặt đây.” Chu Hội Cầm nhìn tài xế mà chỉ thấy mỗi sườn mặt, nghe giọng chẳng giống tài xế lái xe số 414 thường ngày, hơn nữa tài xế này bị gù lưng, cổ còn có cục bướu lồi lên, thoạt trông làm việc quá vất vả, thế mà vẫn lái xe chạy vững nhanh như bay.

Song, ở cái thành phố to như Bắc Kinh đây, chẳng phải nhân viên thay nhau là chuyện bình thường ở huyện hay sao? Nếu Chu Hội Cầm có một ngày không ngồi chuyến xe này nữa thì cũng sẽ chẳng có ai để ý. Chu Hội Cầm chỉ nhìn dáng dấp tài xế thêm hai bận, âm thầm cảm khái một câu Cuộc sống chẳng mấy dễ dàng, rồi rút tiền đút vào thùng, xoay người đi ra sau xe.

Ồ, trông có vẻ hôm nay số 414… hơi đông, cứ như lên phải xe của công ty chuyển nhà ấy chứ.

Chu Hội Cầm nhìn xung quanh, không ít chỗ ngồi đã đặt đồ điện gia dụng như tivi, két sắt các thứ, thậm chí còn có cả tủ lạnh, máy giặt. Vì lẽ đó mà những chỗ trống chẳng còn mấy kia cũng chật ních những khách. Do không đủ sáng nên dưới cái ánh sáng nhá nhem đó, ai nấy đều hơi cúi gằm mặt, khắp xe toàn tộc luồn cúi tại đô thị.

Chu Hội Cầm nghĩ vẩn nghĩ vơ, ban nãy tài xế bảo không thu tiền của cô là vì hôm nay ông ta dùng của công vào việc tư, chuyển nhà bằng xe buýt cũng nên.

Cô đứng bên cạnh một cái tủ lạnh, bên cạnh tủ lạnh là một chàng trai đang đỡ nó, có lẽ cũng là người của công ty chuyển nhà. Chu Hội Cầm không khỏi nhìn thêm hai bận, bởi vì chàng trai này khá bảnh.

Tiếc thay, anh ta vẫn hơi cúi đầu, chẳng phản ứng lại trước ánh nhìn nóng rực của cô. Chu Hội Cầm lại chẳng phải người hướng ngoại, chưa kể giờ đang mệt đứ đừ, chỉ đành hậm hực dời mắt đi.

Đứng đờ đẫn một lúc, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ của Chu Hội Cầm giần giật. Ngày nào cô cũng ngồi chuyến xe này, tuyến đường đã quá là quen thuộc, đáng lẽ nên rẽ trái ở giao lộ kia mới phải, nhưng tại sao tài xế lại rẽ sang hướng khác nhỉ?

Chu Hội Cầm kìm lòng không đậu hô lên: “Bác tài ơi, bác lái nhầm đường rồi kìa!”

Tài xế: “Tôi không lái nhầm.”

Chu Hội Cầm sợ tới nỗi ngẩng phắt đầu xác nhận lại, “Không đúng, đây là xe số 414 mà. Bác tài à, tuyến đường này chưa sửa, trạm cuối là quảng trường Toàn Phúc chứ.”

Tài xế: “Không phải.”

Chu Hội Cầm bỗng im bặt, cô vốn muốn cãi tiếp với tài xế, nhưng rồi đột nhiên phát hiện ra hành khách trên xe chẳng rên một tiếng nào, dường như họ chẳng phản ứng gì với việc tuyến đường bị sai.

Hoặc có thể nói rằng, từ khi cô bước chân lên xe, những hành khách này vẫn không hề ừ hử lấy một câu. Ngặt nỗi cô thả hồn đi đâu suốt, không chú ý đến thôi, giờ nghĩ lại mới thấy họ quá im lặng.

Ban đầu cô còn nghĩ trễ thế này, ai cũng mệt, xe buýt yên ắng là rất tốt, ấy vậy mà những người này chẳng những không hề thốt một câu, mà còn không vọc điện thoại. Có điều họ vẫn giữ động tác hơi cúi đầu, đến cả góc cúi cũng y hệt nhau.

Chu Hội Cầm im re, sau khi ý thức được điều này bèn quýnh lên, mồ hôi lạnh túa ra. Cô nhìn chàng trai đỡ tủ lạnh bên cạnh, anh ta vẫn cúi gằm mặt vô cảm và chẳng hé răng nói câu nào.

Cô chợt cảm giác cả chiếc xe này im lặng đến là quỷ dị…

Ngẫm lại, kẻ bất thường nhất chính là tài xế… Trên xe nhiều người thế này mà ông ta chẳng hề hô lên với hành khách mới là “Đi vào trong đi, bên trong còn chỗ đấy”!

Chẳng biết bây giờ đã lái đến đâu rồi, con đường xung quanh ngày càng u ám. Chu Hội Cầm cố gắng túm chặt cây cột, rất muốn mở miệng bảo tài xế dừng xe, song vào giờ khắc này đây cô như bị nỗi sợ hãi bao phủ, không thở nổi, lại sợ sau khi sự im lặng này bị phá vỡ thì sẽ là hậu quả kinh khủng hơn. Cả hai sự lựa chọn đều rất trí mạng.

Chu Hội Cầm nhìn thoáng ra đằng trước, nửa gương mặt méo mó của tài xế hiện lên trong kính chiếu hậu, khóe miệng đang treo nụ cười như có như không.

Phù phù… Chu Hội Cầm há mồm hít, chân nhũn sắp không còn đứng thẳng nổi nữa, vậy mà vào ngay lúc này, xe buýt đột ngột dừng lại, cô ngã chúi xuống đất, đầu gối nhoi nhói.

Xe dừng rồi? Chu Hội Cầm cố gắng đứng dậy, muốn thừa dịp này xuống xe, nhưng cửa sau không mở, cửa trước đóng lại ngay sau khi có thêm một người lên, chiếc xe lại lăn bánh!

“Tôi muốn xuống xe…” Chu Hội Cầm hết chịu nổi, nức nở thành tiếng.

Tài xế lạnh giọng: “Vẫn chưa tới trạm.”

Người vừa lên xe ban nãy cũng đi vào sau xe: “Này cô gái, cô đi đâu?”

Chu Hội Cầm lùi về sau hai bước nhìn đối phương. Nom anh ta thoạt trông bình thường hơn những người khác, ít nhất là đầu không cúi, đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt màu nâu ấm đẹp tuyệt.

Lẽ nào anh ta cũng là người lên nhầm xe? Chu Hội Cầm không lùi nữa, nghẹn ngào nói: “Xuống xe, mau xuống xe đi. Chiếc xe này… Những người này…”

Anh ta vươn tay đỡ lấy cô, có lẽ là vì đôi mắt của anh ta quá đẹp nên Chu Hội Cầm chẳng hề né ra. Vào cái lúc cảm nhận được ngón tay lạnh toát của anh ta thì cô cũng nghe anh ta từ tốn nói: “Chỉ có đầu người giấy cỡ lớn đặt ở vị trí cao thì mới dựng thành góc nghiêng 30 độ được, đó là để tiện cho người ta quan sát.”

Hơi thở Chu Hội Cầm lạnh ngắt. Giấy, người giấy…?

Tài xế cũng bật cười: “Đúng vậy, cô gái à, trên xe này chỉ có một mình cô mà thôi. Trạm cuối cùng chính là nghĩa trang Hàm Quân!”

Vậy tức là anh ta cũng là quỷ? Chu Hội Cầm nhìn ngón tay lạnh toát cầm cổ tay mình, lại nhìn về phía mắt anh ta, suýt thì ngất tại chỗ.

“Đừng ngất, tôi tới giúp người làm niềm vui.” Lan Hà cố gắng đỡ cô gái này, nói với tài xế, “Phiền bác quay đầu xe trả cô ấy về giao lộ.”

Anh đứng ven đường nhìn là thấy cái xe này bất thường. Cả xe toàn đồ hàng mã, tài xế là quỷ đã đành, có thể là người ta chở đồ gia dụng về, thế mà còn có người sống, lúc ấy bèn đón xe lên.

Tài xế vừa nghe Lan Hà nói vậy bèn nổi đóa, “Tao có lòng tốt chở mày đi một đoạn đường, mày lại nói sảng gì ở đây vậy?”

Lan Hà bình tĩnh: “Tôi còn muốn hỏi bác đây, bác lừa cô ấy lên xe làm gì?”

Chẳng biết có phải nguyên nhân đúng như lời chị Hồ nói không, có vẻ cái thành phố này ngày càng loạn. Anh ở Bắc Kinh mấy năm nay, dù anh cũng tương đối cẩn thận tránh đi những nơi vắng người, nhưng quả thật mấy năm trước rất hiếm khi gặp chuyện này. Ngay cả Nghiêm Tam cũng đã nói, cao nhân ở Bắc Kinh đông như kiến, chia đều mỗi một khu chung cư ra là sẽ có thể bố trí một người. Bình thường các hiện tượng quấy phá, anh còn chưa kịp phát hiện thì đã bị người ta xử gọn rồi.

Tài xế bèn đạp phanh, dừng xe lại, cười hì hì: “Ai lừa cô ta, chính cô ta đón xe tao, tao chỉ tự vận chuyển hàng hóa của tao thôi.”

Lan Hà nói: “Nếu đón nhầm thì cho cô ấy xuống đi.”

Tài xế cười lạnh, “Tao nghĩ, nếu đã lên đây thì phải theo tao, mở tiệc với chúng bạn luôn.”

Chúng bạn, là đám người giấy này ư? Lan Hà vẫn thấy lạ. Ông nội anh là thợ đồ thủ công, anh quá rõ một lần tang lễ sẽ đặt mua bao nhiêu hàng mã, nhất là những người giấy cỡ lớn chế tác tinh xảo kia, một đôi là đủ rồi. “Đám người giấy này là của bác hết cả?”

“Đương nhiên là không, tao trộm đấy, thì sao?” Tài xế ăn nói rất hùng hồn, tiện thể xoa cái bướu trên cổ.

— Tại sao trước đây đóng dấu tiền giấy toàn phải đóng lén, hoặc nhà chủ tự đóng tại chỗ, đó là bởi vì đóng xong đặt ở đó thì dễ bị quỷ thần cuỗm đi mất. Cô hồn dã quỷ sẽ trộm, thần dưới địa phủ cũng sẽ đoạt.

Thành thử trước khi hóa vàng cho người thân, người ta toàn đọc hoặc viết tên lên. Lúc làm lễ tang, người ta cũng phải thắp hương xong mới hóa tiền vàng, nếu không người chết sẽ không nhận được.

Chu Hội Cầm răng va nhau lập cập không ngừng, kìm lòng không đậu dịch sang phía Lan Hà. Ban đầu cô sợ chết điếng, nhưng rõ là bây giờ chỉ có quỷ này là giúp cô.

Song, đúng lúc này, tên tài xế lưng gù kia lại lầu bầu: “Chẳng qua tôi chỉ dẫn cô đi mở tiệc thôi mà, cô có biết tên đó muốn đưa cô xuống xe làm gì không?”

Mặt Chu Hội Cầm cứng đờ.

Tài xế cười khục khặc: “Cô nhìn thằng nhãi đó mà xem, mặt còn chẳng dám lộ, có khi tại chết thảm quá đấy. Còn cô, cô sẽ chết theo cách y hệt nó, làm kẻ chết thay…”

Nhìn qua lại giữa tài xế xấu xa và chàng thanh niên trông lương thiện, chẳng hiểu sao Chu Hội Cầm lại thấy người sau còn đáng sợ hơn, phải chăng thứ gì nguy hiểm lại càng cần ngụy trang mới lừa người khác được? Cô ngẩng đầu nhìn Lan Hà đeo khẩu trang theo phản xạ, dưới cái khẩu trang này rốt cuộc là cái gì… Cô càng nghĩ càng sợ, hét lên giật tay khỏi tay Lan Hà.

“Đừng sợ, ông ta chỉ hù dọa cô thôi. Cô càng sợ thì hỏa khí càng thấp!” Lan Hà nhắc nhở.

“Cô dám đi xuống xe với nó không, nhìn ra ngoài đi…” Lái xe điềm nhiên nói.

Bên ngoài? Bên ngoài chẳng có lấy một tia sáng. Bây giờ Chu Hội Cầm không dám tin ai, chỉ cảm thấy phía trước có sói phía sau có hổ.

Tài xế thấy cô đã không còn tin Lan Hà nữa bèn châm ngòi thổi gió tiếp: “Càng là kẻ thoạt nhìn vô hại lại càng đáng sợ. Cô gái à, còn không mau lại đây, tôi có thể chở cô về nhà…”

Giọng điệu ông ta đầy cám dỗ, Chu Hội Cầm nhìn ông ta, chỉ cảm thấy cảm xúc mình sắp sụp đổ hết cả, bắt cô phải lựa chọn sao đây trời! Cô gào khóc: “Các người tha cho tôi được không!”

Lan Hà cạn lời, thả dây xích quấn trong tay áo xuống.

Tài xế tức thì trố mắt: “??”

Chu Hội Cầm nhìn sợi dây xích, còn chưa kịp phản ứng lại đã thét lên: “Anh muốn làm gì!”

Lan Hà lại moi bộ đồng phục mỏng tang ra, vung lên hóa hình, khoác lên người, cũng đội mũ cao lên. Trang bị tươm tất xong, trong nháy mắt đã khớp luôn với hình tượng truyền thống, đảm bảo ai liếc một cái cũng nhận ra, “Nói linh tinh cái gì đấy, tôi chỉ là một âm sai chính nghĩa bình thường như cân đường hộp sữa, tan tầm đi ngang qua đây thôi. Bây giờ cô tin ông ta hay tin tôi?”

Chu Hội Cầm: “…”

Tài xế: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN