Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 50: Không ngờ anh sẽ chủ động quyết định tiếp tục đi Vô Thường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"


Chương 50: Không ngờ anh sẽ chủ động quyết định tiếp tục đi Vô Thường


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi làm Vô Thường bán thời gian thì tui “hot”

Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

Chuyển ngữ: Dú

Chương 50: Không ngờ anh sẽ chủ động quyết định tiếp tục đi Vô Thường.

Câu văn của Tống Phù Đàn chủ yếu biểu đạt sự si mê của lòng mình, còn hiện tại là tiếng lòng sâu kín hơn, là sự khắc khoải trước hiểu lầm, cũng là lời tỏ tình của hắn.

Lan Hà nghe mà loạn nhịp, chợt nghĩ đến những lần gặp gỡ ngày xưa của cả hai: Bên con đường nhỏ, trong chùa chiền, giữa màn đêm, trước bình minh. Đối với anh, là không biết tên tuổi, thân phận của người ấy; còn đối với Tống Phù Đàn thì lại là u minh dị lộ, từ đó đến nay vẫn luôn ôm cảm xúc kia.

“Bởi lẽ đó mà hồn ngụ thân này nhưng chẳng phải nhân gian, mây trắng núi xanh nhưng không phải pháp tướng. Tất cả những gì anh thấy, đều là em…” Chất giọng lành lạnh của Tống Phù Đàn chợt khàn đi, “Anh muốn hỏi em, làm bạn trai anh nhé, được không em?”

Mặc dù không xuất hồn, hồn vẫn đang nằm trong thân xác, vậy mà không giống ở trần thế. Người ta nói chư Phật bất lạc tích tượng, bất khả ngôn tuyên, có chăng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, là mây trắng núi xanh, là thúy trúc hoàng hoa. Pháp sư nói tâm ngoại vô pháp, nhưng khi đó, tất cả những gì hắn trông thấy đều dính dáng đến Lan Hà.

(*Bất lạc tích tượng: Đi chẳng để lại dấu vết.

*Bất khả ngôn tuyên: Không lời nào diễn tả được.

*Mây trắng núi xanh, thúy trúc hoàng hoa: Ý chỉ cảnh vật ngay trước mắt.

*Tâm ngoại vô pháp: Lấy từ câu “Tâm ngoại vô pháp, pháp ngoại vô tâm”, ý nói bên ngoài tâm cái gì cũng không có, tất cả đều do ý niệm chúng ta biến hiện ra, thế nên tâm tưởng sự thành, tâm hiện thức biến. Tất cả hiện tượng vật chất là tâm lý biến hiện ra, nên tâm lý cao minh hơn vật chất. Nôm na là một loại niệm Phật để xa lìa tà niệm, tiến đến cảnh giới cao.

Thôi nói tóm gọn lại là cả đoạn này như sau: Dẫu hồn anh vẫn đang ở thân xác, vẫn là một người sống sờ sờ, nhưng nếu không có em ở bên thì dù anh ở đâu cũng không phải nhân gian nữa. Phật nói tất cả đều là pháp tướng – hình thái vạn vật (mây trắng núi xanh, thúy trúc hoàng hoa), nhưng trong mắt anh chẳng có những hình bóng đó, mà bất kể anh nhìn cái gì cũng chỉ nghĩ đến em.)

Lan Hà tưởng như mình chìm đắm trong ngôn từ ngọt ngào đầy tình yêu này. Nếu lòng anh chẳng rung động thì cớ sao lại cảm thấy thế giới chợt nhỏ bé đi, tiếng tim đập được phóng to lên, mắt cũng ươn ướt.

Anh chưa từng ôm cảm nhận này bao giờ, có lẽ đến nay anh mới hiểu được nó biểu đạt cho điều gì. Thế nhưng sau khi tỏ tường, cõi lòng anh vừa cảm động vừa ngập tràn trong cơn xúc động muốn đáp lại.

Và Lan Hà cũng bước lên trước một bước, gần như vùi mình vào lòng Tống Phù Đàn. Hắn ôm anh như khi đối mặt với đòn tấn công của Hồ Tứ, chỉ là chiếc ôm ấy chặt hơn mà thôi. Trái tim Tống Phù Đàn đầy ứ, đối với một người lớn lên giữa sự lăm le của yêu ma, chưa có một giây phút nào hắn nghĩ mình may mắn như lúc này đây.

Tai Lan Hà đỏ chon chót, vẫn hơi ngại ngùng: “Được, được chứ.”

Tống Phù Đàn cúi đầu ghé tai anh thủ thỉ: “Khẳng định thêm chút nữa thôi, được không em? Bóng ma tâm lý lớn quá, anh không có cảm giác an toàn.”

“Em nói là, em đồng ý!” Lan Hà nói xong bèn ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười. Đôi mắt nâu ấm cong cong là thứ duy nhất lộ ra qua lớp khăn quàng – Đó là dáng vẻ mà Tống Phù Đàn ấn tượng nhất.

Tống Phù Đàn vươn tay kéo khăn của anh xuống làm đôi má lúm đồng điếu he hé. Hắn cầm lòng không đậu mà cúi đầu trao Lan Hà chiếc hôn.

Hắn đã từng miêu tả dáng vẻ lúc cười của Lan Hà. Khi viết đến bờ môi, hắn đã dùng những từ ngữ miêu tả mà hắn cho là phù hợp nhất, đáng yêu nhất, thế nhưng khi thật sự chạm vào, hắn lại thấy mình vẫn chưa miêu tả được chuẩn xác.

Hóa ra là như thế này…

Mắt Lan Hà chợt trợn to, còn đứng sững ngó xem xung quanh có ai không.

Ban đầu Tống Phù Đàn không cầm lòng được mới hôn như chuồn chuồn lướt nước, thấy anh nom cực kì đáng yêu như vậy lại muốn được voi đòi tiên, đè anh lên cửa xe. Lần này, hắn hôn ngấu hôn nghiến, cả thân hình hầu như che khuất Lan Hà.

“Ưm…” Lan Hà tưởng như Tống Phù Đàn muốn nuốt chửng mình, mà cái chính là anh chẳng đành lòng khước từ hắn, bèn giơ tay nhấc khăn lên cao, che gương mặt cả hai.

Mãi lâu sau, Tống Phù Đàn mới buông Lan Hà ra, đặt một nụ hôn lên tóc anh. Mắt hắn vừa lia xuống dưới bèn bắt gặp hai đôi mắt tròn xoe trong ba lô.

Hồ ly: “…”

Nhím: “…”

Tống Phù Đàn: “…”

Lan Hà vẫn đang lấy lại hơi, cúi đầu mắc cỡ một chốc rồi mới ngước mặt lên thì thấy Tống Phù Đàn đang nhìn lom lom… sau lưng mình?

Móa. Bây giờ Lan Hà mới sực nhớ ra, ngoái đầu nhìn.

Lan Hà: “………”

Hóng hớt thật sự! Lan Hà ráng giữ bình tĩnh nhấn đầu hồ ly xuống, kéo khóa ba lô lại. Căn chung cư này có lượng người thuê cao, vào lúc này thi thoảng sẽ có người tan việc về nhà, ngặt nỗi trời tối quá nên chẳng ai để ý tới đôi tình nhân trẻ hay cặp bạn gei đang ôm nhau này.

Wechat bỗng báo tin làm Lan Hà giật thót. Là cô Long tối vừa dậy mà thấy anh vẫn chưa về bèn hỏi anh có ngủ lại nhà Tiểu Tống không.

“Em về nhà mà nghỉ đi.” Tống Phù Đàn chủ động nói, “Mai không có lịch trình, anh sẽ sang đón em đi chùa Giác Tuệ.”

“Hả? Không hay ho lắm đâu?” Lan Hà lưỡng lự, sao lại đi hẹn hò ở chùa chứ.

Tống Phù Đàn ngây ra một lúc mới vỡ lẽ anh đang nghĩ gì, cõi lòng hắn rục rịch đến độ kìm lòng không đặng mà sờ lên vành tai lành lạnh của anh, thơm lên mặt đôi chút, tưởng như muốn vuốt ve, trao môi hôn lên bất cứ một nơi nào. Hắn chỉnh lại khăn cho Lan Hà, “Không phải, mà là đi bàn chuyện chùa Nam Vân, và có chuyện muốn nói với em… Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi đã.”

Lan Hà: “… Ò.”

Tay Tống Phù Đàn lướt xuống dưới, nhìn anh không dời mắt: “Về đi.”

Lan Hà đi được hai bước bèn quay người cao giọng thốt: “Thật ra nếu anh có chết…”

Phận tó tăng ca đi ngang qua nghe thấy chết với chả sống bèn giật mình nhìn sang.

Lan Hà mặc áo bành tô, khăn quàng cổ che kín mít, dù phát hiện có người đang nhìn vẫn tiếp tục cao giọng ra vẻ phách lối: “… Thì cũng không xuống địa phủ được đâu!”

Cướp người đến âm ty Đông Nhạc trước đã!

Tó tăng ca act cool đứng hình 5s, vừa đi vừa không ngừng nhìn hai người: Vãi thật, rủa người khác không đi đầu thai được tức là phải hận đến cỡ nào đây, lẽ nào sắp đánh nhau?

Chẳng những không đánh mà Tống Phù Đàn còn phì cười, hiểu được ý của Lan Hà.

Lan Hà hét xong thì hí ha hí hửng, vẫy tay chạy như bay vào chung cư.

Lan Hà rón ra rón rén về nhà, cảm xúc vẫn chưa lặng đi, gửi tin nhắn wechat cho Tống Phù Đàn: Em về đến nhà rồi, anh về đi nha.

Chẳng hiểu sao mà anh có cảm giác Tống Phù Đàn vẫn đứng trước cửa chung cư chưa đi.

Quả nhiên chỉ lát sau, Tống Phù Đàn trả lời: Ừ.

Lại thêm một lát nữa – Tống Phù Đàn chẳng tải bộ sticker nào nên đang tìm tòi, mất mười giây sau mới gửi sticker mèo Chi chơm chơm.

(*Mèo Chi:

Lan Hà phì cười. Anh cứ nghĩ đến cảnh Tống Phù Đàn gửi sticker mèo là đã thấy buồn cười và đáng yêu rồi.

Anh ngồi xuống sàn mở ba lô, đưa hồ ly lẫn nhím ra, đoạn đi lấy nước ấm, băng gạc, cồn i-ốt để băng bó cho chúng. Tính ra có khi mấy thứ này còn không hiệu nghiệm bằng năng lực khôi phục của chúng, song Lan Hà vẫn rửa sạch vết thương, anh cũng thấy thoải mái hơn mà trông cũng sạch sẽ hơn nhiều.

Hồ Bảy Chín bị thương thê thảm hơn, anh băng bó cho cô ta trước.

Hồ Bảy Chín: “Ta muốn lầu thần tài.”

Đó là điều Lan Hà đã đồng ý với cô ta – Sau khi bắt được Hồ Tứ, anh sẽ đón cô ta về làm gia tiên, cho nên Lan Hà cũng gật đầu.

Hồ Bảy Chín: “Muốn một lầu thần tài nguy nga.”

Lan Hà vừa băng móng vuốt của cô ta vừa nói: “Không được, đây là nhà cho thuê, không được trang trí theo ý thích.” Kiểu lầu này chỉ có thể tìm một thợ mộc đến để làm theo yêu cầu. Một cái lầu thần tài cỡ lớn hiển nhiên sẽ không phù hợp với hợp đồng cho thuê.

Hồ Bảy Chín bĩu môi: “Thì làm giả một cái đi. Ta chả có cảm giác an toàn gì sất, chụt…”

Lan Hà: “…”

Lan Hà: “Sẽ mua cho cô một cái biệt thự hồ ly cao ba tầng.”

Lúc này Hồ Bảy Chín mới ngưng bắt chước hành động rơi chẳng còn cọng giá nào của Tống Phù Đàn. Tuy không có lầu thần tài cao chót vót nhưng ba tầng cũng tốt lắm rồi, nhiều hơn con nhím kia một tầng đó!

“Đau quá, shhh…” Hồ Bảy Chín bị thương nặng, chỉ tính riêng số vết thương của cô ta thôi mà cũng sắp quấn băng thành xác ướp tới nơi. Thế mà cô ta xuýt xoa xong lại nói, “Mua giờ luôn đi, nhanh, gấp.”

Lan Hà rút điện thoại ra rồi tức tốc đi tra, sau đó che dòng chữ mô tả chi tiết “Biệt thự mèo” bằng ngón tay, đưa cho Hồ Bảy Chín xem: “Này, mua rồi đó.”

Đến giờ Hồ Bảy Chín mới hài lòng: “Ôi hạnh phúc quá, chụt…”

Lan Hà: “…”

Hồ Bảy Chín dựa vào chiêu này sai Lan Hà đút nước, đút sủi cảo cho mình, hưởng thụ đãi ngộ của một bà cô Hồ Tiên trong khoảng mười phút, mãi đến khi Lan Hà sầm mặt, nhéo cái đuôi chỉ còn nửa của cô ta thì mới im re.

“Cậu còn cần cái lông này nữa không?” Lan Hà hỏi Bạch Ngũ.

Ý anh là sợi lông Bạch Ngũ nhổ xuống, vừa dài vừa sắc, rất đáng gờm. Nó phá được lớp phòng ngự của Hồ Tứ, là cái lông bén ngót nhất trên người Bạch Ngũ.

“Chi bằng để lại, sau này lấy làm vũ khí cho cậu đi, trông giống kim Nga Mi.” Lan Hà nói, “Mai sau lỡ có đánh nhau thì cậu còn dùng được.”

(*Kim Nga Mi:

Bạch Ngũ phát hãi: “… Còn đánh nữa á?”

Lần này cậu ta phải lấy biết bao nhiêu can đảm mới xông lên đấy.

“Ha ha, tôi đâu có bảo là chắc chắn sẽ đánh đâu, ý tôi là giả dụ thôi. Nếu có ai bắt nạt cậu, cậu cũng có thể dùng mà đâm cô ta.” Lan Hà dặn.

Hồ Bảy Chín: “Nhìn ta làm chi???”

“Thôi được.” Bạch Ngũ nói với vẻ gượng gạo. Cậu ta cuộn mình lại, hóa thành hình người, đi về trước vài bước, vươn tay muốn nhận sợi lông nhưng lại vớ phải không khí, ngã sấp xuống đất làm động chạm đến vết thương trên lưng, bắt đầu rên khóc.

Lan Hà ngồi tại chỗ: “…”

Lan Hà nhìn là biết cái tên này chả nhìn thấy gì, Bạch Tiên bất tiện ở việc đều bị cận nặng. “Hồ Bảy Chín lại trộm kính của cậu à? Cậu đâm cô ta đi, đằng nào cũng chẳng nhúc nhích nổi.”

Hồ Bảy Chín bị quấn thành Hồ-xác-ướp: “…”

Bạch Ngũ: “Hức… Bị đè gãy khi bị Hồ Tứ đánh cơ… Ta phải mua một cặp kính mới thôi.”

Cậu ta mò mẫm lấy lông về, nếu muốn lấy nó làm vũ khí cố định thì phải luyện chế và giữ gìn. Cặp kính cũ là thứ cậu ta cướp được từ tiệm kính mắt, đương nhiên trước khi đi cậu ta đã để lại tài vận rồi, không được để nợ con người.

“Bao nhiêu độ, tôi đặt mua trên mạng hộ cậu cho.” Lan Hà hỏi.

“Con trai à, con về chưa?” Chợt nghe tiếng cô Long gọi, Lan Hà im bặt, mở cửa phòng: “Vâng, con về rồi ạ.”

“Ơ, chỉ có mình con thôi à? Mẹ nghe như con đang nói chuyện ấy.” Cô Long hỏi.

“… Chỉ mình con thôi ạ.” Lan Hà đáp.

Cô Long nhìn khắp một vòng, lo lắng hỏi, “Thế thì tốt. Mẹ quen rồi, sợ con đang nói với thứ gì đó.”

Lan Hà im lặng. Hồi còn nhỏ anh không biết khái niệm ma quỷ, thi thoảng sẽ trò chuyện với ma, trưởng bối trong nhà rất lo lắng. Vì lẽ đó mà anh thường hay đến nhà ông nội ở để học cách ứng đối chính xác ra sao. Song vì anh chẳng những có thể trông thấy quỷ mà còn học làm áo giấy linh tinh với ông nội nên mẹ sợ anh sẽ đi theo con đường đó, may là sau này anh không theo.

Kết quả, anh vẫn là kẻ ăn cơm âm phủ bán thời gian.

Có điều chẳng bao lâu nữa, thời hạn đã giao hẹn giữa Lan Hà và lão Bạch sẽ đến, việc vật trấn Bắc Kinh sắp sửa giải quyết xong, thành ra anh không kể chuyện này cho cô Long nghe mà chỉ an ủi: “Mẹ yên tâm, con đang gửi tin nhắn wechat cho bạn thôi.”

“Là Tiểu Tống à? Mẹ thấy thằng bé rất nhiệt tình với con.” Cô Long dứt lời xong bèn ngáp ngắn ngáp dài về phòng khách ngủ, để lại Lan Hà hãy còn chột dạ đằng sau, không hiểu bà có ý gì.

Sáng hôm sau, Tống Phù Đàn tới đón Lan Hà, đứng dưới tầng gửi tin nhắn cho anh.

“Cô Long ơi, con đi chơi đây ạ. Mẹ ở nhà thấy chán thì đến điểm du lịch mà chơi nha.” Lan Hà sợ Y Bình đã bị thương lại còn bị cô Long dọa sợ nên xách cả hai đứa theo cùng.

Cô Long: “Lại đi chơi với Tiểu Tống chứ gì. Tiểu Tống tuyệt vời lắm đó, công việc vừa ngon vừa nhàn, đọc sách vở cũng nhiều, rất lễ phép. Mẹ duyệt.”

Lan Hà: “…”

Anh lại chột dạ tập hai, vả lại cô Long đi dạy quen rồi, giọng như giáo viên làm anh có cảm giác mình yêu sớm bị chủ nhiệm nhắc nhở, “Dạ… Con đi đây.”

Ra cửa rồi Lan Hà mới nhìn phòng hàng xóm, cửa đóng kín như bưng, chẳng có động tĩnh gì.

Anh không thể nhìn xuyên tường được, chỉ đành ngồi suy nghĩ. Tối qua Ứng Thiều và Qua Nhị chân nhân đưa ông Dư về nhà họ Dư, không biết giờ đã về nhà chưa.

Thôi, lần sau dọa t… À không, là đi tìm anh ta chứ, phải chia bát tàn hương Đỉnh Vàng cho anh ta nữa.

Hôm nay ngoài khăn quàng cổ ra, Lan Hà còn đeo cả khẩu trang lẫn kính không độ. Ngày Tết nhiều người đi chùa Giác Tuệ cầu phúc, “Truy đuổi” vẫn đang hot xình xịch, nên chú ý thì hơn.

Lan Hà và Tống Phù Đàn vừa thấy mặt nhau bèn nhoẻn miệng cười, đằng nào tối qua cũng mới xác định quan hệ, hôm nay gặp nhau sẽ khác với ngày trước, chan chứa sự ngọt ngào ngây ngô.

Nhưng anh nghĩ đến gia tiên trong ba lô nên không muốn cư xử lố quá. “Hôm nay mình đi bàn chuyện chùa Nam Vân nhỉ, em có cần phải xuất hồn không?”

“… Có.”

“Thế tình hình bên kia sao rồi, đổi bằng cái gì, chẳng phải chùa Nam Vân giàu lắm sao.” Lan Hà thuận miệng hỏi thì thấy Tống Phù Đàn im lặng, bèn lấy làm lạ, “Sao vậy, rốt cuộc là lấy cái gì ra đổi? Rốt cuộc họ muốn cái gì mới hiến bảo vật trấn chùa?”

Tống Phù Đàn: “Chùa Nam Vân còn khuya mới đưa bảo vật trấn chùa ra, sự thật là vẫn chưa thỏa thuận xong.”

Vậy tại sao tối qua lại nói kiểu đó… Lan Hà không ngốc, anh nhìn Tống Phù Đàn, chợt vỡ lẽ ra, “Chẳng lẽ!”

Tống Phù Đàn toan nói thì Lan Hà run giọng: “Chẳng lẽ họ muốn bồi dưỡng anh đến chùa Nam Vân làm trụ trì để trao đổi?!”

Tống Phù Đàn: “…”

Lan Hà biết với cái thể chất đặc biệt của hắn, mặc dù hắn không xuất gia thì pháp sư Bất Động vẫn xem trọng hắn. Nghĩ kĩ hơn là biết thật ra Tiểu Tống rất hợp làm hòa thượng, chỉ là hắn không muốn, cũng không thích mà thôi.

Nghe nói phương trượng chùa Nam Vân khó thuyết phục, chẳng cho không thì có thể là gì nữa đây? Bảo vật trấn chùa quan trọng đến nỗi phải đổi bằng một phương trượng sao?

“Không phải như em nghĩ đâu…” Tống Phù Đàn đang lái xe, mém tí thì cua lệch, sa mạc lời, “Đến rồi nói sau.”

“Ò…” Lan Hà nghĩ, cũng đúng thôi, nếu làm sư thì tối qua Tống Phù Đàn còn tỉnh tò với mình làm gì.

Đến chùa Giác Tuệ, Tống Phù Đàn lái thẳng vào khu vực các nhà sư nghỉ ngơi cấm khách du lịch. Lan Hà xuất hồn bay vào phòng thiền với hắn bèn bắt gặp pháp sư Bất Động ngồi trước bàn, đối diện là chị Hồ đang ngồi đoan trang, chị thấy Lan Hà bèn nhoẻn miệng cười.

Lan Hà hay mang theo một bó hương, vội lấy ra ngay.

Đôi mắt thấu triệt của pháp sư Bất Động liếc Lan Hà một cái, cười nhạt: “Trời lạnh thế này mà Vô Thường còn xuất hồn vào ư?”

Lan Hà: “…!”

Sao lão hòa thượng này biết được nhỉ? Tuy chị Hồ biết Lan Hà là Vô Thường sống nhưng trông nét mặt chị cũng bất ngờ. Anh chắc kèo Tống Phù Đàn chưa nói cho lão hòa thượng biết anh là Vô Thường sống, trước khi nói ra sẽ bảo với anh trước.

Hơn nữa, tự đáy lòng Tống Phù Đàn cũng nổi lên nghi ngờ, rốt cuộc pháp sư Bất Động đã nhìn ra Lan Hà là Vô Thường sống từ bao giờ?

Thậm chí ánh mắt của pháp sư Bất Động còn làm Lan Hà cảm thấy đeo khẩu trang cũng như không…

“Pháp sư lợi hại.” Song, Lan Hà không muốn chạy vào thân xác nữa, anh đang sốt sắng muốn biết chuyện chùa Nam Vân, “Bây giờ đã có thể bàn về vật trấn trung tâm chưa? Các người muốn đổi tràng hạt của Tống Phù Đàn để đổi lấy bảo vật trấn chùa của Nam Vân ư? Tôi không đồng ý.”

Sau khi biết không làm trụ trì, anh bèn suy nghĩ rồi cho rằng chỉ có thể liên quan đến tràng hạt mà thôi, nhưng cho tràng hạt còn tệ hơn làm hòa thượng.

“Đúng là có liên quan đến tràng hạt thật…” Tống Phù Đàn khẳng định hướng suy đoán của anh, “Nhưng không phải đổi, mà cho dù tràng hạt này là thứ tổ sư bổn phái để lại thì chùa Nam Vân cũng không bằng lòng đổi. Chẳng qua anh có thể mở tràng hạt ra, Kim Liên Bối Vân thay cho Chuột Vàng, kết hợp với cầu và nước lập thành nhóm vật trấn. Còn chùa Nam Vân sẽ cho anh mượn pháp kiếm trong bảo vật trấn chùa, mai sau trả lại là được.”

Thiền tông nhất hoa ngũ diệp*, có tới năm tông phái lớn, trong đó dưới Lâm Tế tông lại chia ra các nhánh nhỏ. Chùa Giác Tuệ và chùa Nam Vân đúng là xuất thân từ một phái, và tràng hạt của Tống Phù Đàn vốn là di lưu của tổ sư phái này.

(*Nhất hoa ngũ diệp: Ý là một tông nhưng chia ra năm tông phái nhỏ, giống như một bông hoa có năm cái lá.)

Lan Hà bình tĩnh lại, nghe khá hợp lý đấy. Hoa sen, cầu và nước hiển nhiên tương xứng với nhau hơn, song anh vẫn nghĩ đến chỗ bất thường: “Pháp kiếm và Bối Vân chắc hẳn sẽ có điểm khác nhau chứ, nếu không mọi người nghiêm túc vậy làm chi, có phải pháp kiếm không hiệu quả bằng Bối Vân?”

Bối Vân tức là Bối Ngư, một món đồ nhưng có hai cách gọi, ý chỉ một bộ phận quan trọng trong tràng hạt, có một cái lỗ xâu được gọi là lỗ trời, nối với đầu Phật tại nơi xâu chuỗi tràng hạt, mặt dây có thể nối xuống sâu hơn.

Thường thì Bối Vân sẽ được đeo trên lưng, vừa có thể cân bằng sức nặng của tràng hạt, vừa là vì nó đại diện cho nhất nguyên phục thủy*, phục thủy phải nằm ở phía dương, còn mặt trái là âm.

(*Nhất nguyên phục thủy: Khởi đầu của một năm mới.)

Bối Vân có thể làm thành rất nhiều hình dạng. Cái của Tống Phù Đàn có hình sen vàng, lần trước hắn từng tháo xuống để bảo vệ cho 001 trong thời gian ngắn. Thế nhưng làm như vậy là hơi nguy hiểm. Khi tràng hạt là một chỉnh thể thì nó mới phát huy công dụng trọn vẹn nhất, tháo xuống lâu sẽ mất tác dụng.

Tràng hạt này là thứ cao tăng để lại, vừa hay phù hợp với thể chất của Tống Phù Đàn, thậm chí có thể nói là không phải mình pháp bảo bảo vệ hắn mà cũng nhờ thân thể hắn nuôi dưỡng cho, hỗ trợ cho nhau.

“Không phải không bằng, mà là…” Chị Hồ đành nói ra, “Kiếm là lợi khí, dùng để tấn công, Bối Vân dùng để bảo vệ. Nói theo một cách khác thì là, đổi sang kiếm sẽ dễ xuất hồn hơn, vả lại lúc gặp yêu ma sẽ quá bị động, lúc đánh nhau chắc chắn sẽ gặp nguy.”

Cho nên không phải không bằng, mà là không hợp bằng.

Lúc trước, kế hoạch này không được thực hiện không phải bởi vì đã tìm thấy Chuột Vàng, mà là vì chùa Nam Vân không thể giao bảo vật trấn chùa ra được, bất kể có dùng xi-măng giữ nó trong thời gian ngắn cũng không cho. Tuy nhiên, họ lại đưa ra phương án có thể cho bệnh thân hồng liên mượn pháp khí, nhưng như vậy lại gây ảnh hưởng lên Tống Phù Đàn, thế nên mới không được.

Hiện giờ, Tống Phù Đàn lại chủ động đồng ý.

Lan Hà biết được ngọn nguồn thì chẳng biết nói sao, chắc chắn tràng hạt sẽ hợp với Tống Phù Đàn hơn kiếm rồi, cơ mà bây giờ…

Tống Phù Đàn mở lời: “Anh biết em sẽ đồng ý với việc anh làm.”

Lan Hà lẩm bẩm: “Ừ thì trước mắt đối với toàn bộ Bắc Kinh, đây là biện pháp duy nhất rồi…”

Thật ra anh không muốn đồng ý đâu, nhưng anh nghĩ, tại sao một Tống Phù Đàn xưa nay luôn căm ghét cõi âm lại đột ngột đổi ý, chủ động đồng ý phương án này? Điều đó giống như việc Tống Phù Đàn quyết định đi miếu Thành Hoàng vậy. Đó là bởi liên quan đến anh, là bởi anh đang bôn ba, quan tâm thế sự.

Lan Hà im lặng đoạn: “Thôi được, tôi đồng ý.”

Những người ngồi ở đây thấy anh dứt lời cái bèn tháo một đầu của xích câu hồn trên tay phải xuống. Đầu còn lại vẫn quấn trên cổ tay, đầu kia quấn lên tay Tống Phù Đàn, “Sau này ai muốn dẫn anh xuất hồn thì cũng phải lôi cả em đi cùng nữa, phải đánh lại em trước đã!”

Tống Phù Đàn: “…”

Hắn nhìn bàn tay bị quấn của mình, vừa cảm động vừa lấy làm bất đắc dĩ.

Ngay cả pháp sư Bất Động cũng bật cười, đôi mắt ông toát lên sự tán thưởng, “Hay, ta cũng muốn mời Vô Thường làm tri kỉ.”

Chị Hồ đập bàn, hành lễ một cách chân thành: “Hai vị cao thượng thật đấy, ta bội phục. Lại còn khóa nữa!”

Lan Hà: “…?”

Anh ngồi một lát mới phát hiện ra có lẽ chị Hồ không có ý sâu xa nào khác mà chỉ nói rằng hai người được khóa lại với nhau thôi.

Ầy, lăn lộn trong giới giải trí nên nghĩ nhiều quá.

(*Khóa ở đây còn có ý nói một cặp từ ship thành thật.)

Chị Hồ đảo mắt, nghĩ đến một chuyện, “Mà như vậy tức là giao ước giữa cậu và lão Bạch sẽ sụp đổ.”

Chứ không phải xử vụ xích câu hồn thế nào.

“Sụp đổ thì sụp đổ thôi.” Lan Hà cũng âm thầm bùi ngùi. Đúng là mọi chuyện đều do số trời, chẳng phải do người. Không ngờ anh sẽ chủ động quyết định tiếp tục đi Vô Thường.

Chị Hồ phì cười, cầm một cái bình lên: “Kỳ thật trừ cậu ra, sau khi cậu Tống hiến Bối Vân hình sen đi, ta cũng sẽ không bàng quan đâu. Đây là bát tàn hương Đỉnh Vàng mà ta đã đồng ý, tất có ích.”

Lan Hà nhận bát tàn hương, pháp sư Bất Động đưa cái gậy trên tay cho Lan Hà: “Cô Hồ nói đúng đấy. Ngặt nỗi cầu vật trấn sắp thi công, ta buộc phải ở đây tụng kinh văn liên tục. Đây là vật tùy thân của ta, ta tặng cho cậu.”

“Hả?” Lan Hà ngơ ngác, nhận cái gậy gỗ. Anh từng thấy pháp sư Bất Động đánh đệ tử bằng cây gậy này, nghĩ đã thấy rất ý nghĩa rồi. Anh nghĩ bụng mình chưa trả lễ bèn chạy ra lục lọi trong túi áo chỗ thân xác mình mà chỉ thấy mỗi card chữ kí trong áo bành tô, là hàng dư khi đưa cho người khác, quay về đưa cho pháp sư Bất Động, “Thế tôi tặng ngài cái này. Đây là tôi ngoài đời…”

Đã đến cái nước này rồi, anh nghĩ cũng chẳng giấu nổi thân phận mình trước pháp sư Bất Động và chị Hồ nữa.

Pháp sư Bất Động cầm card chữ kí của anh, trên đó là ảnh của Trương Tuần Xuân. Ông gật gù khen nức nở: “Ừ ừ, rất bảnh bao.”

Tống Phù Đàn: “…”

Ban nãy còn căng thẳng lắm mà giờ hắn lại dở khóc dở cười vì Tiểu Lai và pháp sư rồi.

Chị Hồ biết được thân phận thật của Lan Hà bèn cười khì, nhướn mày với anh, trêu ghẹo: “Bổng hát Lâm Tế vang danh thiên hạ, cậu có được vật ấy thì phải dùng cho cẩn thận đấy. Chú ý, là một Vô Thường âm ty Đông Nhạc, đừng đập phải mình, không là nhập Phật đó.”

Lan Hà: “…”

… Đừng dọa tui chứ, tui sợ són ra quần thật đó. Tống Phù Đàn không làm trụ trì nhưng tui thì quy y?

Xem như đã bàn chuyện xong xuôi, Lan Hà hỏi chị Hồ, “Mấy ngày nữa vật trấn trung tâm sẽ đặt về chỗ, chị xử Hồ Tứ chưa?”

Nhắc tới cô ta, mặt chị Hồ sầm xuống, “Tối qua ta muốn tế lư thì phát hiện Hồ Tứ bị mất một vía.”

Sinh vật đều sở hữu ba hồn bảy vía, Hồ Tứ thiếu một vía, vậy nó đã đi đâu?

Lan Hà ngẫm lại, hỏi với giọng lo lo: “Liệu có dính dáng đến chuyện cô ta có thể phá hủy Chuột Vàng không?” Đó vẫn là một câu hỏi, rốt cuộc Hồ Tứ đã làm như thế nào.

“Không biết nữa, miệng cô ta kín lắm, có cạy cũng chả ra. Cơ mà một vía cũng chẳng có tác dụng gì, huống hồ nội đan cũng vỡ rồi.” Chị Hồ lạnh lùng, “Cho nên ta đã tế lư bằng thân thể cô ta, hồn vía còn dư lại phong ấn ở hương đạo. Mai sau, hễ là người lên núi đều có thể giẫm đạp lên.”

“A di đà phật.” Pháp sư Bất Động yên lặng niệm Phật hiệu.

Trong lòng Lan Hà toàn là chuyện phải phá hủy tràng hạt của Tống Phù Đàn nên chả còn hơi đâu đi nghĩ đến chuyện khác. Hỏi han vài câu xong, anh và Tống Phù Đàn mới cáo từ.

Đợi đến khi cả hai đã đi ra ngoài, chị Hồ mới rời bước. Trước khi nhảy ra cửa sổ, chị víu khung cửa nói với pháp sư Bất Động: “Nói thật nhé, ngài đưa cái gậy đó cho Tiểu Lai là sao? Tuy nó là một món đồ tốt nhưng cậu ấy là người của âm ty Đông Nhạc, làm sao dùng được gậy bổng hát của ngài.”

Pháp sư Bất Động cười nhạt: “Sao không dùng được chứ? Phật Môn ta có câu, bất tục tức tiên cốt, đa tình nãi Phật tâm*. Ai nói Vô Thường không có Phật tâm?”

(*Bất tục là không có trần tục. Cốt là xương, người có cốt của tiên thì nhẹ nhàng, không có tục lụy, không có cái thô tháo của trần tục. Xương của tiên không có mùi tục lụy, nếu muốn làm tiên thì phải rời xa tục lụy. Đa tình nãi Phật tâm: Trái tim của Phật có rất nhiều tình (đa tình). Tình mà Phật dạy là cái tình rộng lớn. Câu đối này nói, Phật là một người đa tình, là người có tình thương rất lớn. Nhờ có tình thương lớn, Phật ôm trọn được thế gian.)

Người xuất gia tu hành phải từ bỏ tình yêu, nhưng lại nảy tình với chúng sinh. Có được lòng từ bi với vạn vật thì bất kể có là thân phận gì, đó vẫn là Phật tâm, là hành vi của Bồ Tát. Huống chi, rõ là bệnh thân hồng liên lạnh lùng nhờ Vô Thường tác động mới đưa ra quyết định từ nay về sau sẽ cầm kiếm đấy thôi.

Chị Hồ mỉm cười, đa tình tức Phật tâm ư…

Sau khi nhập xác, Lan Hà vén tay áo lên, còn xem cả tay Tống Phù Đàn. Quả nhiên mỗi bên có một vết đỏ, chính là hình thái trên dương gian của xích câu hồn.

Lúc này anh mới thảng thốt: “Có phải ban nãy em xúc động quá không anh…”

Suýt thì Tống Phù Đàn biến sắc, sốt sắng hỏi, “Ý em là sao?”

Sao nghe kiểu hối hận thế nào?!

Lan Hà: “Ý em là nên để sau hẵng khóa xích lại. Dây xích của Vô Thường có thể kéo dài nhưng không dài đến vô tận được. Chắc mai này chúng mình không thể tách nhau quá xa rồi. Em nghĩ một trong hai đứa sẽ phải chuyển nhà đó.”

Giờ Tống Phù Đàn mới biết ý anh là vụ này, hắn còn thấy vui nữa là: “Ừ.”

Ban nãy ở trong phòng thiền, Hồ Bảy Chín sợ chị Hồ không dám lộ diện, giờ mới chui ra khỏi ba lô, nhìn tay cả hai, “Xích câu hồn hả?”

Lan Hà: “Ừ.”

Tay Tống Phù Đàn đặt song song với tay anh, hai vết đỏ đặt cạnh nhau. Tống Phù Đàn không làm plug-in được nữa nhưng có thể đánh quái cùng anh. Hai người liếc nhau, hạnh phúc vô cùng.

Hồ Bảy Chín rầu rĩ: “Ta hơi thắc mắc tẹo, sao người ta làm xích câu hồn mà trông như dây tơ hồng thế nhờ?”

Lan Hà: “…”

Tống Phù Đàn: “…”

*Tác giả:

Chị Hồ: Đôi này khóa rồi!!! Ông hòa thượng kia nuốt chìa rồi!

Lão Bạch: Tiếp tục đi Vô Thường chứ gì! Thằng con có hiếu này mừng phát khók luôn á!

Tại sao trong lòng mọi người tôi lại thành một tác giả cho yêu nhanh là kết nhanh dị chời… Thật ra chả liên quan gì đến kết truyện, tại Tiểu Tống đút lót được tôi thôi _(:з)∠)_

*Dú: Chuyện kể là chương 49 anh Tống tỏ tình, độc giả theo các truyện của Lạp Miên mới thấy lạ là sao tuyến tình cảm nhanh thế, tag hết tất cả các anh công của các bộ trước xông tới đòi công bằng với bà í nên chương này bà í viết như vậy đó =)))))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN