Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 72: Cường giả dương thế thật đáng gờm!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"


Chương 72: Cường giả dương thế thật đáng gờm!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Dú

Chương 72: Cường giả dương thế thật đáng gờm!

Lan Hà và Tống Phù Đàn bước lại cúi người chào lão tiên gia, “Bạch đại tiên gia ạ? Bạch đại tiên gia đúng không?”

Qua cử chỉ và ngữ điệu này, anh chắc chắn trăm phần trăm lão họ Bạch. Thậm chí anh còn nghĩ ban nãy mình còn chả cần đeo khẩu trang cơ, bởi vì lão sẽ chẳng liếc nhìn anh.

Bạch đại tiên gia gật đầu, tất nhiên là không hé răng.

“Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ đã kể cho ngài nghe chuyện chúng tôi chưa?” Lan Hà hỏi.

Bạch đại tiên gia vẫn im thin thít.

Lan Hà: “…”

Anh đưa mắt nhìn sang Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ.

Cô nàng nhún vai. Đừng tưởng Bạch Môn sống lâu năm sẽ không còn tự kỷ nữa, mà là tại sống từ lâu rồi, sống từ cái thời đại mặc dù là ở Bắc Kinh nhưng chỉ lác đác mấy bóng người trên ngã tư đường và thôn xóm.

Bạch đại tiên gia ẩn cư trên núi rừng biết bao nhiêu năm không chỉ bởi đã đạt đến trình độ nhất định buộc phải dốc lòng tu luyện chuẩn bị độ kiếp bất cứ lúc nào mà còn là vì lão không thể tiếp thu được xã hội hiện đại.

Cô ta giải thích một cách mông lung: “Bạch đại tiên gia là tiền bối nhiều tuổi nhất hiện nay ở Bạch Môn, đã ẩn cư trên núi, không màng đến thế sự từ hàng trăm năm trước, không quen với các cuộc đối thoại như thế này. Lần này ta nảy ý dẫn Bạch Ngũ đi mời Bạch đại tiên gia, đại tiên gia nể tình đến đây là tốt lắm rồi!”

“Vất vả cho đại tiên gia rồi.” Anh nghĩ, “Cô nảy ý đi tìm Bạch đại tiên gia? Chẳng lẽ Hồ Môn các cô không có trưởng bối?”

Hơn nữa mục đích mang theo Bạch Ngũ rõ như mặt trời ban trưa. Tuy nhiên theo lý thì phải có nhiều Hồ Môn thành tiên, tu vi rất cao mới phải.

“Tất nhiên là có, có Hồ tổng quản Tử Kim Thành… Có điều,” Hồ Bảy Chín đáp, “Hồ Hoàng Bạch Liễu, anh nghĩ coi nếu Liễu Môn biết đánh nhau thì sao lại ở hạng chót?”

Ồ, cũng đúng, hẳn là Bạch Môn không đánh giỏi bằng Liễu Môn chứ.

Lan Hà: “Vì họ tu hành gian khổ hơn? Tôi nghe nói lột da và ngủ đông rất quan trọng.”

Liễu Môn không bạc nhược như Bạch Môn nhưng sống rất khổ, không có cách khác để tránh, thành ra số lượng tiên gia cũng không nhiều như Hồ Hoàng.

Hồ Bảy Chín đáp: “Đó là lí do đầu tiên! Lí do thứ hai là vì Liễu Môn chưa trưởng thành sẽ bị Bạch Môn giết chết, Bạch Môn có thể ăn thịt Liễu Môn.”

“Chời **.” Lan Hà nghĩ bụng, mình phải xem thế giới động vật nhiều hơn mới được, chứ không đến khi xin cậy nhờ lại không biết tìm Môn nào, “Vậy có nghĩa rằng Bạch Môn là sát thủ của Liễu Môn ư.”

Anh liếc sang bóng lưng cộp mác “thích khách trứ danh” kia. Hình như Bạch đại tiên gia cảm nhận được tầm nhìn anh, người rúm ró lại.

Lan Hà: “…”

Bạch Ngũ lí nhí: “Nhưng Liễu Môn hình thể trưởng thành thì sẽ xực được Bạch Môn, chỉ là lúc ăn sẽ rất đau.”

Giọng Tống Phù Đàn nhẹ nhàng nhưng sắc bén: “Chắc chẳng có loài nào ăn Bạch Môn mà không đau cả.”

Bạch Ngũ: “…”

Anh cười sặc.

Nói tóm lại là Bạch Môn đã tiêu diệt vô số Liễu Môn chưa có tiền đồ, được xem là một nửa thiên địch. Xét theo khía cạnh tiên gia, khoan bàn đến khắc tinh, chỉ nhìn vào trình độ tương đồng thì đúng là Bạch Môn có ưu thế và kinh nghiệm đối phó Liễu Môn hơn hẳn Hồ Hoàng.

Vì lẽ đó nên Hồ Bảy Chín mới xác định mục tiêu ngay từ đầu.

Tại sao cô ta lại mời được đại tiên gia rời núi nhanh như vậy? Về cơ bản, các tiên gia cùng lứa đều đang dốc lòng tu hành, không màng sự đời như Liễu gia ở miếu nương nương Đỉnh Bắc, cho nên chúng ta phải nhắc đến công của Bạch Ngũ.

Hồ Bảy Chín nhỏ giọng đáp: “Đại tiên gia nói Bạch Ngũ là niềm hi vọng phục hưng của Bạch Môn, không những tự tu thành công mà còn tìm ra hi vọng độ quan cho lớp hậu bối. Nếu tôn gia của Bạch Ngũ cậy nhờ, ngài sẵn sàng tặng đạo bùa nhưng không chịu rời núi. Sau đó ta nói cho ngài biết giờ đây Bạch Ngũ đã có thể lên tàu điện ngầm, miêu tả lại giờ cao điểm cho nghe. Ngài rất ngạc nhiên, khen Bạch Ngũ là ánh sáng của Bạch Môn không ngớt miệng rồi mới chịu đích thân rời núi làm chống lưng cho Bạch Ngũ.”

Lan Hà: “…”

Suýt nữa anh đã phì cười thành tiếng, thảo nào trót lọt vầy! Người ta tìm tiền bối cao nhân là phải trải qua trăm cay nghìn đắng, trong khi cao nhân lại cảm động trước sự cố gắng khổ đau của Bạch Ngũ, có khi còn được cảm hóa.

Nhưng đó là tiền bối của Bạch Môn thôi, chứ tình cảnh ở các Môn khác không giống chúng.

“Thế tôn gia nói chuyện với đại tiên gia đi, đại tiên gia hiểu rõ về Liễu tiên kia đấy.” Hồ Bảy Chín nói.

Song, cô nàng dứt lời rồi mà Bạch đại tiên gia vẫn câm như hến.

“Tí nữa thì quên béng.” Cô ta ra vẻ, “Đại tiên gia quen việc thưa gửi qua hương hơn.”

Bạch đại tiên gia thở hắt. Ở thời đại trước, thứ đó mới là bạn bè của bọn lão.

Xem ra Bạch Ngũ đã khá dạn dĩ trong Bạch Môn, được thời đại cải tạo nhờ sinh sau đẻ muộn. Lan Hà rút ba que hương ra vái. Từ xưa đến nay, các hương đầu thường truyền lưu hương phổ, dựa theo tình huống khác nhau khi hương cháy mà có thể hiểu ý của tiên gia, ví như phản hương, nộ hương, hung hương, liên hoa hương,…

Và Bạch Môn tự kỷ thì sành sỏi cái này nhất.

Khói bốc lên, anh chỉ thấy lửa cháy bập bùng, làn hương hóa thành hình rắn nom cực kì chi tiết, còn có thể nhìn ra đầu rắn có một cái mào.

Lan Hà: “…”

… Một nghệ nhân già!

“Đó, đó là Liễu tiên kia ạ?” Anh hỏi.

Rắn kia gật đầu, biểu đạt rằng tiên gia đã khẳng định. Làn khói lại hóa thành số mười ba.

Anh ngộ ra: “Con rắn này đứng hàng mười ba?”

Anh chơi trò nói chuyện qua khói hương, đại tiên gia không hổ là người lăn lộn trong con đường này lâu, anh rất muốn khen tài chuyển cảnh của lão…

Có đại tiên gia với khả năng trần thuật hình ảnh đặc sắc và Bạch Ngũ đứng bên giảng giải, anh mới hiểu ra mang máng.

Đại tiên gia biết lai lịch của Liễu tiên nọ, y sinh muộn hơn đại tiên gia, là Liễu Mười Ba của Liễu Môn, thuở trước từng nhận hương khói của dân chúng sống ven vùng sông đào, là anh em họ của Liễu gia trên miếu nương nương Đỉnh Bắc, vai vế rất vang dội, là một con rắn đen.

Tục ngữ nói ngàn năm đen, vạn năm trắng chưa chắc mang nghĩa rằng chúng sống đến hàng ngàn hàng vạn năm, tuy nhiên rắn trắng và và rắn đen đều là loài hiếm có trong Liễu Môn.

Trong Liễu Môn có ba nhà Liễu, Thường, Mãng, song Liễu gia mang họ Liễu là vì chung huyết thống với Thanh Xà Tương Liễu – thần thú thượng cổ chín mặt người.

Liễu Mười Ba cũng đi tiềm tu từ rất lâu về trước, đại tiên gia không quen y – Mà đại tiên gia có thân với ai bao giờ? Thành ra không biết tại sao Liễu Mười Ba lại thức dậy quậy phá.

Thế nhưng đại tiên gia biết rõ bản lĩnh của Liễu Mười Ba. Nghe Hồ Bảy Chín miêu tả lại thì chắc hẳn y đã lột da mấy lần, không xơi được, Liễu Môn còn tàn nhẫn, bày trận đối phó chắc là được. Họ dẫn Liễu Mười Ba đến rồi bao vây nó bằng trận pháp.

Song, đại tiên gia không thể tạo trận pháp này một mình.

“Chúng tôi có rất nhiều pháp sư, hay là phải cần đến tiên gia?” Anh nhận được câu đồng ý rằng người cũng được. Anh nghĩ bụng tốt quá, chứ không đi đâu mà tìm nhiều tiền bối Tứ Đại Môn hả.

“Vậy làm phiền đại tiên gia rồi.” Anh thấy đại tiên gia đi đứng còn run lẩy bẩy, đương nhiên cũng khó nói rốt cuộc đây là vấn đề về sức khỏe hay tâm lý…

Bạch đại tiên gia dùng khói hương để miêu tả nội dung quan trọng là chủ yếu, đến giờ mới mở lời thốt câu thứ hai kể từ khi gặp mặt: “Hình như cậu là, một Vô Thường sống.”

“Đại tiên gia tinh mắt thật.” Anh có cảm giác không cần phải giấu giếm trước mặt lão tiên gia, nó giống hệt cảm giác pháp sư Bất Động đem lại, “Bình thường tôi đi làm trên dương gian, đồng thời còn đi Vô Thường bán thời gian nữa.”

Nếu Bạch đại tiên gia không quay mặt vào góc tường thì thoạt trông rất giống một bậc cha chú đang quan tâm đến con cháu, “Ồ, làm nghề gì?”

Lan Hà: “Đóng phim. Ngài biết hí kịch chứ ạ? Hai cái xêm xêm nhau, là nghề diễn.”

Bạch đại tiên gia im lặng mất một lúc lâu: “Nghĩa là mọi người nhìn cậu, cậu lấy tiền?”

Lan Hà: “… Nói như vậy cũng gần giống.”

Hồ Bảy Chín giơ tay lên: “Rất nhiều người nhìn luôn, tôn gia ta đắt vé lắm!” Cô nàng khoe một đống số liệu, còn tường tận hơn cả anh.

Bạch đại tiên gia khó tin: “Nhiều người (tiêu tiền) nhìn cậu đến vậy?”

Lan Hà: “Thưa phải.”

Bạch đại tiên gia hít khí lạnh, “Cường giả dương thế thật đáng gờm!” Thảo nào Trĩ Tiên tiến bộ nhanh như cắt, hóa ra là đi theo một tôn gia như thế này.

Lan Hà: “……”

Bạch đại tiên gia nể mặt Lan Hà mà sẵn lòng giúp đỡ, ý của lão là: Bạch Ngũ đã là một thành viên trong gia tộc Lan Hà, anh cũng có mối liên hệ với Bạch Môn.

Nhưng mà không thể đi giết ngay được. Bạch đại tiên gia bày trận cần chuẩn bị đồ sẵn, chẳng hạn như chu sa đặc chế, bùa trấn, pháp khí, chưa kể là phải diễn ra trong thời gian đặc biệt – “Giờ Tý sống”.

Trong thế giới tự nhiên, đông chí, hạ chí, giờ Tý, giờ Ngọ (lần lượt) là Nam Bắc Tý Ngọ. Nhưng đây là những giờ Tý Ngọ chết, giờ Tý Ngọ sống là khi nói về một người nào đó, trong một ngày, giờ dương khí khôi phục thì người này đang ở giờ Tý, giờ âm khí tái sinh ắt sẽ là giờ Ngọ.

Một ngày có hai mươi tư tiếng, cái nào cũng có thể là “giờ Tý sống”.

Rắn là động vật máu lạnh, đại tiên gia muốn chọn “giờ Tý sống” của Liễu Mười Ba, tất nhiên không phải chuyện đơn giản, ông phải suy đoán.

(*Đoạn này liên quan đến đủ thứ như Kinh Dịch, bói toán,… nên mình chỉ tóm tắt lại theo những gì mình hiểu. Người xưa cho rằng trong đất trời chỉ có hai loại khí là âm và dương. Mỗi năm cứ đến hạ chí thì dương khí cạn kiệt và âm khí bắt đầu sinh sôi; đến đông chí thì ngược lại. Mấy cái này không có ích lợi gì tác động lên con người, cho nên người ta cho là “Tý Ngọ sống”, còn “Tý Ngọ chết” nghĩa là: Giờ dương khí bắt đầu là giờ Tý, giờ âm khí hưng thịnh là giờ Ngọ.)

Tốc độ của Lan Hà làm pháp sư Bất Động sửng sốt. Ông đang đi hỏi thăm, tìm đến hương đầu của Tứ Đại Môn, thậm chí hương đầu kia cũng muốn đi nhờ vả Bạch Môn, song không có chất lượng và hiệu suất như anh…

Dù gì thì Bạch Ngũ cũng chỉ có một.

Pháp sư Bất Động vẫn nhiệt liệt chào đón, phụng dưỡng đại tiên gia đến chỉ điểm. Ngoài ra, ông cũng chính thức thông báo cho các pháp sư đương bàn tán xôn xao đặng bác bỏ tin đồn tìm rồng, nói thẳng ra việc ông đang xây cầu vật trấn thì bị Liễu tiên gây hấn, mong rằng mọi người đừng làm ông thêm đau đầu nữa.

Pháp sư Bất Động đã nói đến nước đó rồi nhưng vẫn có người tin kẻ ngờ. Một số không hiểu còn hỏi phải chăng con rắn giả mạo rồng nọ sắp hóa rồng? Hay nó đã mọc thêm mấy cái chân, hoặc trở thành thuồng luồng? Vậy mình đầu tư trước không được à?

Dù gì Liễu tiên này cũng gây mưa giông liên miên tại Bắc Kinh, nhiều người không khỏi nghĩ nhiều.

Trong cái thời tiết kiểu này, chẳng biết có cư dân mạng đoán hay lộ tiếng gió mà có người bắt đầu phao tin cơn mưa mấy ngày nay có thể là vì đi thuồng luồng.

Đi thuồng luồng nghĩa là thuồng luồng trải qua kiếp nạn hóa rồng, cố tình tạo lũ lụt để bơi dọc theo lũ đổ về biển.

Thuồng luồng ở đây có thể là rắn, lươn, cá,… biến thành. Chúng có thể tiến giai thành thuồng luồng, sau đó tiến giai thành rồng, độ khó không chỉ gấp nghìn gấp vạn lần.

Hiện nay ở những nơi có địa thế thấp như trạm tàu điện ngầm đã bị nước mưa ảnh hưởng, tuy nhiên vẫn thua xa lũ lụt, thành ra cách nhìn nhận này là gần đúng, ai ai cũng bàn tán rôm rả nhưng không xem là thật.

Anh cũng nghe người khác tán phét về chuyện này trong đoàn phim, họ đều xem nó như một kiểu tin đồn thú vị. Thay vì truyền bá dạo gần đây có rồng xuất hiện tại Bắc Kinh thì họ bịa ra thành đủ chuyện và đi kể khắp nơi.

Vào thời gian nghỉ, anh cầm điện thoại lên xem phim.

Tống Phù Đàn lên xe, nhìn màn hình của anh, “Đây là… phim gia đình à?” Hình như không giống gu bình thường của anh cho lắm.

“À ừ, rảnh nên em xem ấy mà, phim bọn Dư Mông Mông đề cử cho.” Anh đang nói đến bộ phim người mẹ đơn thân nuôi con mà họ từng tìm anh kể lể. Mà nhịp phim này cũng hay phết, anh nảy sinh sự đồng cảm, xem mãi chẳng dứt.

Hắn chưa xem phim này bèn ngồi xuống xem cùng thì đúng lúc phim đang chiếu đến cảnh cô con gái đang la lối vì ông chú hàng xóm có ý với mẹ. Chú ta mới chỉ lân la làm quen thì cô ta đã gào ầm lên, thậm chí còn ăn vạ trên sàn, gọi thẳng tên đầy đủ của chú kia…

Tống Phù Đàn: “…”

Lan Hà: “…”

Lan Hà: “Là vậy đó…”

Không chỉ dừng lại ở đó, đã nghèo còn mắc cái eo, đứa con gái còn chưa ăn vạ xong thì thằng con cả về nhà trộm tiền rồi đi mất dạng.

Lão Bạch ngâm nga khúc hát “Thường xuyên về thăm nhà” mà bay vào, “Hề nhố, có tin tốt đây. Đã tìm ra những thứ đại tiên gia kia muốn rồi.”

Lan Hà vươn tay quấn lên cổ y với nét mặt đau buồn, sợi dây xích tàng hình nối anh và Tống Phù Đàn cuốn lấy lão Bạch, kéo về sau: “Tại sao con lại bất hiếu đến thế hả con?”

Y thè lưỡi: “Á! Á!”

Mắt y sắp sửa lồi ra đến nơi, mặt tím tái.

Sao đi lấy xích câu hồn siết cổ y thế này, hôm nay y có làm gì đâu! Vừa mở miệng ra đã báo tin vui, còn chả đòi một cắc tiền nào cơ. Tại sao chứ!!

Tống Phù Đàn gỡ sợi xích ra, vỗ vai an ủi anh: “Không sao, nó là nó, lão Bạch là lão Bạch.”

Lão Bạch: “Nó? Ai cơ??”

Anh ngừng siết, cảm xúc lắng xuống: “Chẳng ai cả. Vất vả cho anh rồi, đưa đồ đi chưa?”

“Đưa cho đại tiên gia rồi.” Y đáp, “Ta hỏi ngài ta đã suy tính ổn thỏa chưa, ngài ta chẳng nói năng gì. Đồ kiêu căng!”

Chỉ rất ít người biết thân phận của đại tiên gia, lão Bạch không nhìn ra, chỉ biết là một lão tiền bối nên nghĩ không hổ là thế ngoại cao nhân, từ đầu chí cuối chỉ mỗi một tiếng, quay lưng về phía y, chẳng thèm liếc mắt lấy một lần.

Miệng anh giần giật: “Ừ, hơi kiêu.”

Lại chả à, đến giờ anh còn không biết trông mặt mũi đại tiên gia như thế nào kia kìa…

Anh nhìn sang Tống Phù Đàn, người tuy đang ở đoàn phim nhưng vẫn theo dõi sít sao tiến độ bên kia.

Tống Phù Đàn gọi cho pháp sư Bất Động, ông vừa nghe máy cái là nói: “Chỉ thiếu mỗi một đoàn kịch với tiêu chuẩn cao và khá nguy hiểm. Bọn ta đang suy nghĩ.”

“Đoàn kịch?” Anh hỏi, “Nghĩa là sao?”

Anh tưởng nó là loại thuốc cùng tên, lòng thầm nghĩ đồ vật đại tiên gia muốn quả là khác biệt.

“Để dụ Liễu Mười Ba ra.” Pháp sư Bất Động kể, “Đại tiên gia mới nhắc đến mồi dẫn này.” Bạch đại tiên gia khá cẩn thận, không muốn nói cho quá nhiều người biết, sợ bị lộ.

Đã nhiều ngày nay đại tiên gia vẫn ẩn nấp suốt, thi thoảng mới được trông thấy một con nhím trắng như tuyết, mũi lông lóe ánh bạc.

Lão Bạch chợt thốt: “Cái này thì ta biết này. Thực ra các Liễu tiên toàn là những người tu đạo kiếp trước sa đọa do sân niệm* mà đi đầu thai thành.” Y nắm rõ những chuyện liên quan đến nghiệp vụ của âm ty địa phủ. Cũng chính vì lí do trên nên từ nhỏ Liễu Môn đã phải chịu nỗi đau đớn khi lột da.

(*Sân niệm: Là một trong ba trạng thái tinh thần có hại trong Phật giáo (Tham, sân, si). Sân có nghĩa là giận, tức, ghét, chối bỏ một điều không vừa ý.)

“Sau khi những Liễu tiên này đạt được thành tựu sẽ mang máng nhớ ra chuyện kiếp trước, nếu không nhớ ra, sân tâm không thay đổi thì vẫn sẽ ôm khát vọng tình cảm. Cho nên nghe nói tiềm tu bí ẩn của Liễu tiên đa phần là để tu dưỡng định lực, nếu kết duyên với con người thì việc tu hành sẽ bị hủy. Cậu biết nhân gian có “Truyền thuyết Bạch Xà” rồi đấy, nó cũng hao hao với Bạch Xà thôi.”

Lão Bạch kể tiếp: “Ngày xưa dương gian lập sân khấu diễn kịch, Liễu tiên rất thích xem cảnh tình cảm, đó là thiên tính của chúng. Thế nên chiêu của đại tiên gia đúng là thâm, tìm người đến hát hí, Liễu Mười Ba ắt sẽ bị dụ ra.”

Pháp sư Bất Động nói: “Đúng vậy. Bạch lão tiên sinh nói năm xưa Liễu Mười Ba chiếm cứ vùng sông đào là để nghe hát hí trong cung, bởi toàn chiêu mộ người tài về nên gu thưởng thức của y rất cao. Bọn ta nghĩ, diễn viên đã khó tìm thì chớ, mình còn phải bảo vệ họ chu toàn.”

“Ủa mà… Ý mọi người là… Liễu Mười Ba kia thích xem kịch tình yêu tình pháo?” Anh vẫn chú ý đến chi tiết đó.

Lão Bạch: “Ừ, càng sến súa càng tốt.”

Lan Hà: “…”

Anh chợt tưởng tượng ra cảnh một con rắn tiên âm trầm, nóng nảy, ưa khoác lác, tài đánh nhau đỉnh cao ngại tu hành không thể yêu đương nên chỉ đành xem phim tình cảm mỗi ngày cho đỡ thèm, có khi còn hô “Ngọt ngào quá tui thàiiiii” như các cô thiếu nữ đu phim ảnh suốt ngày nói với ti vi, thế là cạn mẹ nó lời.

Ủa khoan, chắc vì vậy nên y mới dễ cáu kỉnh, thích đánh nhau cũng nên…?

Mãi sau, anh mới mở lời: “Mọi người không nhất định phải tìm tuồng Côn Sơn hay diễn viên Kinh kịch đâu, giăng một cái màn chiếu rồi chiếu phim truyền hình lên là được mà? Dù gì thì y cũng chỉ muốn xem cảnh yêu đương thôi.”

Lão Bạch và pháp sư Bất Động ngớ người.

Lão Bạch: “Chúng ta có thể làm kiểu đó?”

Lan Hà: “Anh bảo càng sến rện càng tốt còn gì. Thực chất y muốn xem nội dung chứ không phải thưởng thức nghệ thuật kịch, chưa kể diễn xuất phim truyền hình tốt mà.”

Lão Bạch: “… Cũng phải.”

Họ, một kẻ là quỷ lưu manh, một người là sư, nghe đề nghị của một người tách biệt với thời đại như đại tiên gia mà chẳng thấy sai sai tẹo nào, thậm chí còn suy ngẫm xem có diễn viên Kinh kịch nào hợp gu Liễu Mười Ba không.

Giờ Lan Hà nói vậy làm họ thấy xuôi tai phết.

Pháp sư Bất Động nói ngay: “Để ta đi hỏi…”

Sau đó cúp máy cái rụp.

Pháp sư Bất Động tìm đến bạn bè mình rồi chia sẻ về đề nghị mới.

“Hầy, thật ra tôi cũng nghĩ ra từ trước rồi nhưng ngại nói ra. Tôi tưởng nhất quyết phải là hát hí cơ.”

“Ý tưởng này tuyệt đấy, trình độ hát hí chưa chắc đã cao mà còn gặp nguy hiểm. Chúng ta chiếu phim ảnh thử xem.”

“Bị đại tiên gia chỉ dẫn sai rồi, lão đã rời khỏi trần thế quá lâu.”

“…”

Pháp sư Bất Động gật đầu: “Ta sẽ đi mượn thiết bị chiếu, có điều mọi người biết bộ phim nào “ngọt ngào” không? Đại tiên gia nói gu Liễu Mười Ba là kịch sến rện cơ.”

Ở đây có hòa thượng, đạo sĩ, hương đầu, thầy phong thủy và cả chuyên gia, nhưng khi nhắc đến phim tình cảm lại chả khác nào làm khó họ.

Ai nấy đứng gãi đầu, mỗi người nói ra tên phim tình cảm mình nghe ngóng được, đồng thời thảo luận xem tình tiết nào ngọt ngào hơn bằng sự hiểu biết của mình. Hình ảnh trông tươi đẹp biết bao.

May thay trong số này có hương đầu sực nhớ đến một chuyện: “Có rồi có rồi. Người phát ngôn hình tượng du lịch núi Diệu Cảm chúng tôi có đóng phim “Thanh mộng kỷ hà” đó. Đạo trưởng Giang Hà còn nhớ không, ông bị hiểu nhầm là hành lễ với cậu ta đấy. Tôi nghe cháu ngoại tôi bảo đó là bộ phim ngọt ngào nhất năm nay!”

“À à, con gái tôi cũng chết mê chết mệt cậu Lan Hà này. Hôm qua còn kể tôi nghe sắp có giải thưởng Kim Bách Hợp rồi, mong rằng cậu ta sẽ giành được giải.”

“Hình như tôi cũng có nghe nói đến bộ phim kia rồi, và tôi nghĩ cậu diễn viên Lan Hà này cũng ổn áp lắm, mặc dù tam quan không giống chúng ta nhưng cần mẫn làm việc.”

“Thế chọn “Thanh mộng kỷ hà” đi?”

Mọi người nói xong thì nhìn về phía pháp sư Bất Động.

Đạo sĩ gãi đầu, “Pháp sư, ngài thấy sao? Ngài muốn một bộ ngọt ngào mà.”

Lão pháp sư tỏ vẻ như đang thiền: “… A di đà phật, chiếu, chiếu bộ phim này đi!”

*Tác giả:

Bạch đại tiên gia: Nghề của cậu nghe hãi hùng quá!

*Thanh Xà Tương Liễu:

*Dú: Hôm nay đăng bù hai chương hai ngày trước:”>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN