Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 75: Con thì biết gì!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"


Chương 75: Con thì biết gì!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi làm Vô Thường bán thời gian thì tui “hot”

Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

Chuyển ngữ: Dú

Beta: 紫

Chương 75: Con thì biết gì!

Một pháp sư run run chỉ tay vào mặt Lan Hà rồi lại chỉ ra màn ảnh phía sau lưng anh, không biết ông ta sang chấn tâm lý quá hay chỉ đơn thuần là vì trúng độc: “Là cậu, chính là cậu. Cậu, chẳng phải cậu đang tham gia lễ trao giải ư!”

Vì có cô con gái theo đuổi nên ông ta cũng biết lịch trình hôm nay của anh, thành ra lúc mới đầu rất khó tin cái “biết” này chính là cái biết nọ, chưa kể anh còn xuất hiện đánh quái tại đây nữa.

Anh ngoái đầu nhìn, biết thừa chả giấu tiếp được nữa. Câu chuyện này dạy anh một bài học là anh đã nổi hơn ngày xưa, chắc sau này phải bịt cả mắt luôn… Hiện nay anh đã có ý thức kéo mũ xuống che nhưng hiển nhiên là không đủ.

Anh đáp thành thật: “Đã xong, cầm thưởng rồi ạ.”

Mọi người: “…”

Tâm trạng họ loạn cào cào.

Bạn nói đi, cái cậu này làm nghề chính mà cũng xuất sắc chứ bộ…

Không thể đổ lỗi cho việc sau khi biết Tiểu Lai là Vô Thường sống, họ không đoán đến Lan Hà, bởi vì thực sự là chả ai liên tưởng đến việc anh mới đi thảm đỏ tối nay, đã hót hòn họt còn làm nghề tay trái, quá là li kì.

Đạo trưởng Giang Hà sực nhớ đến cái hồi mình hành lễ trước lão Bạch ở miếu Đông Nhạc và bị “hiểu lầm” là hành lễ trước một sao nam nhỏ là Lan Hà, khi ấy các đệ tử ông phải đi bác bỏ tin đồn… Thì chân tay bủn rủn, xích lại gần pháp sư Bất Động.

Pháp sư Bất Động: “A di đà phật.”

Đạo trưởng Giang Hà thấy ông đứng vững như kiềng ba chân bèn hỏi: “Này thầy, thầy biết từ lâu rồi phải không?”

Pháp sư Bất Động hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tại mọi người cứ đòi chọn bộ phim này mà.”

Mọi người: “…”

Định bảo người xuất gia không nói dối, nhưng người ta không nói dối mà chỉ giữ im lặng…

“Các pháp sư xin hãy thứ lỗi cho.” Lan Hà chắp tay, “Vì lí do nghề nghiệp và lí do cá nhân nên ban đầu tôi không muốn đi Vô Thường cho lắm. Tuy nhiên mọi người cũng biết tôi chả thể tự quyết định chuyện này mà, cho nên mới tách bạch thân phận hai giới âm dương ra. Tôi xin lỗi.”

Anh đã nói như vậy, mọi người cũng thông cảm cho.

Anh đào đâu ra lắm thời gian, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Kể cả những diễn viên tin mấy chuyện tôn giáo này nọ cũng không rêu rao, huống chi anh vốn chẳng muốn đi Vô Thường.

“Ừm, mong là các pháp sư… sẽ không để lộ chuyện này.” Anh hỏi dò.

Anh hiểu pháp sư Bất Động, pháp sư Tư Không cũng chả thành vấn đề. Thế nhưng anh chẳng qua lại với những pháp sư khác, không biết họ có tung tin sau lưng hay không.

Đạo trưởng Giang Hà đáp: “Khụ, chuyện hôm nay phải báo lên bộ, ngành liên quan, cậu thấy cậu chàng kia cũng tỉnh táo rồi đó, chắc không giấu được đâu. Cơ mà bộ, ngành liên quan sẽ giữ bí mật, xử lý chuyện của chúng tôi, cậu không phải lo đâu. Còn mấy ông già chúng tôi thì không thành vấn đề. Cậu đã là Vô Thường bán thời gian của âm ty Đông Nhạc, lại còn đỉnh tiên thì mối quan hệ với đạo môn, miếu Đông Nhạc chúng tôi chả phải hời hợt, tôi chắc chắn sẽ không bán người một nhà.”

Đạo trưởng Giang Hà chỉ nói dăm ba câu là đã kéo anh về phe của mình.

Mấy pháp sư khác cũng rục rịch. Lai Vô Thường là người sống thì tức là sống trên cùng vùng đất rồi. “Ầy, cậu cứ yên tâm đi, chúng tôi qua lại với nhau sẵn rồi.”

“Được lắm được lắm. Cậu còn là người phát ngôn quảng bá khu du lịch núi Diệu Cảm, mà chỗ đó của chúng tôi cũng là khu du lịch cấp 5A…”

“Ha ha, cậu phản ứng nhanh thật. Tôi đồng ý.”

Tuy ý tưởng khác nhau nhưng thoạt trông các pháp sư đều tỏ thiện ý.

Hồ Bảy Chín giơ dấu OK: “Nếu họ đi ra ngoài nói linh tinh thì cũng chả sao.” Cô nàng không hạ giọng với Lan Hà: “Chúng ta không thừa nhận là được, cứ bảo có người bịa chuyện bôi nhọ ngươi.”

Lan Hà: “…”

Những người khác: “…”

“Ha ha, đùa thôi đùa thôi.” Anh bịt miệng cô ta, lòng lại nghĩ, chời má, một ý kiến hay, đằng nào cũng chả ai đưa ra chứng cứ được.

Mọi người chỉ biết cười cho qua.

Đạo trưởng Giang Hà nói: “Chuyện này đã xong xuôi rồi, tiếp theo sẽ là kĩ sư thiết kế và thầy phong thủy sửa lại bản thiết kế, phải khắc một con rắn trên cầu.”

Sau đó họ phải tuyên bố ngay trong ngành rằng Liễu tiên đã bị thu phục, cư trú dưới cầu, mãi mãi bảo vệ cầu, v.v…

Liễu Mười Ba nói ngay: “Khắc rồng!”

Đạo trưởng Giang Hà cười gượng.

Gương mặt u ám của y trở nên bặm trợn hơn: “Nghe chưa! Khắc rồng!”

Y vừa nổi giận cái là khí thế như thể muốn ăn thịt người, nhưng vì đã lập lời thề nên ai cũng yên tâm, họ hãy còn châu đầu ghé tai. Khắc rồng trên cầu cũng được thôi, thực chất rắn cũng là rồng nhỏ mà, nhưng vấn đề là lời đồn đang nổi khắp bốn phía.

Liễu Mười Ba được voi đòi tiên: “Phải là Long Vương.”

Phải thể hiện Long Vương như thế nào, lẽ nào còn phải khắc một cái Long Cung? Mọi người tiếp tục to nhỏ bàn luận.

Anh thấy không còn chuyện của mình nữa, trước khi đi nhìn về phía đại tiên gia: “Đại tiên gia vất vả rồi, đến nhà tôi cản trai không?”

Gia tiên hưởng dụng hương khói gọi là ăn chay, một số tiên gia cũng sẽ ghé nhà người khác ăn chực hương nhang, đó gọi là cản trai.

Đại tiên gia nhìn đăm đăm xuống cây cỏ dưới đất: “Thôi, lần sau cậu đốt gửi ta là được.”

Câu trả lời này không ngoài ý muốn, anh lấy làm tiếc: “Lần này làm phiền đến ngài quá.”

“Không sao, ta chỉ mong sau này Trĩ Tiên có thể vực dậy Bạch Môn. Làm phiền cậu rồi!” Ý của Bạch đại tiên gia là đã công nhận Bạch Ngũ, mà cũng đúng thôi, bởi vì ngoài Bạch Ngũ chả còn con nhím nào vừa có bản lĩnh vừa có may mắn như vậy cả.

“Tôi biết chứ, đều là người một nhà cả.” Anh cảm động trước sự giúp đỡ của Bạch đại tiên gia, nếu không với năng lực của Liễu Mười Ba, y không phá banh chành cái Bắc Kinh này mới là lạ. Hình thức gia tộc truyền thống ở các tiên gia cũng giúp mối ràng buộc giữa anh và Tứ Đại Môn thêm sâu sắc.

Đây là nuốt một bát cơm âm phủ nên không rũ bỏ quan hệ được, clone đừng bị bóc nhiều hơn nữa được không?

Song, anh vẫn chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Kể từ khi anh quyết định hẹn hò với Tống Phù Đàn, quyết định tiếp tục đi Vô Thường thì đã dự đoán được việc này.

Bạch đại tiên gia hóa thành một con nhím trắng như tuyết, lủi mình vào thảm cỏ, chẳng mấy mà mất hút. Bọn Lan Hà cũng đi ra khỏi công viên, đi hồi hồn ở bãi đỗ xe ngay cạnh.

Đậu Xuân Đình đương ngồi trên xe chơi điện thoại. Thật ra cậu ta đã buồn ngủ díp cả mắt vào rồi nhưng vẫn chả dám nhắm mắt, còn phải trông coi xác Lan Hà và anh họ nữa. Tiếng động bên ngoài ban nãy thật đáng sợ, sấm nổ đùng đoàng, thậm chí còn nghe được đôi ba âm thanh kì lạ, làm cậu chàng hồn vía lên mây.

May là mưa dông dần ngớt, sau đó bọn Lan Hà cũng quay về.

“Chuyện gì đã xảy ra hả anh? Đó là tiếng kêu gì?” Cậu chàng hết hẳn cơn buồn ngủ, hào hứng hỏi han.

Vừa mới đánh nhau xong, anh vẫn chưa lấy lại cảm xúc, giờ giáp mặt Đậu Xuân Đình lại chột dạ: “Là một Liễu tiên, đã bị đánh nhừ đòn rồi.”

“Ú ù. Liễu tiên khủng lắm ư, thấy các anh đi lâu quá.” Cậu chàng hỏi tiếp, “Sao, bức linh phán của em dùng ngon lành cành đào chứ?”

Đây là một lần chứng minh sự tinh mắt của mình đó. Lúc này, cậu ta thấy thiêu thiếu, nhìn trái ngó phải. Ủa…

“Bức linh phán của em đâu?”

Anh đưa tay ra, cậu ta xòe tay nhận theo phản xạ.

Nhưng trong nắm tay anh chỉ có một đống tro đen sì, là kiểu cháy tận chẳng còn hình dạng ban đầu, không thể biết được nó vốn là cái gì.

Đậu Xuân Đình cười như mếu: “Anh, anh lại gấp thế thân nữa hả?”

Lan Hà: “Em à, em hãy nghe anh nói, nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Đây chính là bức linh phán kia, anh đã tự quyết đốt nó để đối phó với Liễu tiên…”

Đậu Xuân Đình: “…”

Tống Phù Đàn: “Là anh bảo em ấy đốt đấy. Xin lỗi cậu nhé, anh sẽ trả lại tiền cho.”

Bạch Ngũ: “Ta trả, ta trả.”

Tống Phù Đàn: “…”

Cậu chàng úp mặt xuống vô-lăng gào khóc: “Tranh của em! Đồ gia truyền của em! Anh, anh nói nhẹ nhàng quá, đó không phải vấn đề tiền bạc, mà là có tiền cũng chả mua nổi!!”

Lan Hà luống cuống: “Anh thực sự xin lỗi, anh biết chứ… Ừm, anh sẽ cố hết sức đi tìm một cái y hệt, chắc còn tranh năm khác nữa.”

Hồ Bảy Chín hà hơi vào Đậu Xuân Đình: “Bức tranh của ngươi được lưu danh sử sách, ngươi có biết ban nãy đã có chuyện gì xảy ra không? Liễu tiên này sắp nhấn chìm Bắc Kinh đến nơi, giống như chuyện nước dâng dìm núi Vàng ấy. Từ Pháp Hải… À nhầm, từ pháp sư Bất Động đến đạo trưởng Giang Hà đều bó tay cả. Cuối cùng mọi người mới nhận ra chỉ có bức linh phán Tiểu Đậu sưu tầm mới trấn được con yêu quái này, đến lúc đó mới chấm dứt cơn mưa rào suốt hàng mấy ngày trời ở Bắc Kinh, cứu sống hàng vạn hàng nghìn sinh linh. Nói theo nghĩa rộng là hễ ngăn được tai họa ở Bắc Kinh thì sẽ không gây ảnh hưởng đến toàn bộ vùng Hoa Bắc…”

Hồ Bảy Chín cố tình thổi phồng sự phá hoại của Liễu tiên và ý nghĩa của bức tranh, làm như Đậu Xuân Đình dâng bức tranh này ra thì sẽ giành được giải thưởng hòa bình giới huyền học không bằng.

Lan Hà: “…” Không hổ là Hồ Môn, lưỡi không xương trăm đường lắt léo.

Đến giờ tiếng khóc của cậu chàng mới dần dần bớt lại, sau đó lại cảm giác có một bàn tay lông mịn vuốt lên lồng ngực mình, cảm giác tiếc đứt ruột thuyên giảm đi nhiều. Cậu chàng nấc cụt: “Vậy, vậy đó là công lao của em hết hả?”

Anh vội đáp: “Chắc chắn rồi!” Anh đẩy đẩy Tống Phù Đàn.

Hắn cũng nói: “… Anh hùng thành phố.”

Cậu chàng thấy cả anh họ cũng nói vậy bèn xì nước mũi, “Được rồi, em sẽ ngồi bình tĩnh lại.”

Mặc dù mất bức linh phán làm cậu ta lòng đau như cắt, thế nhưng sau khi biết nó chết đầy ý nghĩa thì cậu ta vẫn nghĩ thoáng được. Cậu ta khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi: “Vì để nhân dân toàn thành phố có thể hưởng nắng lần nữa, em chấp nhận thôi…”

Lý Tịnh đứng ở cầu thang tầng ba cầm ống nhòm nhìn ra phía công viên, song ngoài đó toàn bóng cây đung đưa, chả nhìn thấy cái gì. Máy quay của gã đang đặt trên giá ba chân, chuẩn bị sẵn để ghi hình bất cứ lúc nào.

Vì có quân đội canh gác nên Lý Tịnh không dám mon men lại gần, thậm chí đứng ở đây cũng căng não, lỡ đoán sai, người ta đang làm một dự án bí mật nào đó, gô cổ gã lại thì biết làm sao.

Lý Tịnh ngồi xổm canh chừng ba tiếng, đến khi sắp từ bỏ đến nơi thì nghe thấy một loạt tiếng kêu kì quặc, không biết là con gì loáng thoáng truyền ra từ công viên, âm lượng chắc phải lớn lắm thì mới vang đến tận nơi này. Mà trên trời cũng có tia sét giáng xuống, mưa ngày càng to lên.

Rồng ư? Gã phấn chấn, cầm máy quay chuẩn bị quay.

Tiếc rằng đợi mãi đợi hoài, chả nhìn thấy bóng rồng nào đã đành, mưa lại còn tạnh dần đều, cuối cùng ngớt hẳn, không còn âm thanh nào nữa làm gã chẳng ghi lại được gì, lòng cứ chán chường.

Đúng lúc này, Lý Tịnh trông thấy một chiếc xe chạy qua ngã tư đường và một bóng đen khổng lồ bò ra từ trong công viên.

Trời ơi, là rồng kìa!! Gã phát rồ ghi hình lại ngay.

Song vì đang là buổi tối, không có đèn đường nên đèn flash không chiếu được xa hơn, bản thân gã lại không phải tay quay phim lão làng, thành ra hình ảnh ghi lại vẫn đen kịt và mờ choẹt.

Tuy nhiên, lần này đã khác, rồng không bay lên trời mà nó lại bò phía dưới. Chắc chắn thứ ở công viên vừa rồi chính là nó, nó là con rồng mình đã quay được lần trước hay sao? Hay là rồng mới, giao long mới?

Lần này là lần Lý Tịnh đứng gần với rồng nhất, song gã khó chịu lắm vì chẳng bắt cảnh được rõ ràng, nhất là khi gã tận mắt chứng kiến nó chui tót vào chiếc xe nọ, gã mới nhoài người ra cửa sổ, gào toáng lên: “Rồng!!! Rồng Đen ơi!!!”

Mày hãy mau lại đây nhìn tao này, để tao quay mày cho rõ với!

Tiếc thay rồng đen không xuất hiện, Lý Tịnh thẫn thờ hạ máy xuống.

Trên xe Đậu Xuân Đình.

Phía sau có tiếng ai đó gào lạc cả giọng: “Rồng!!! Rồng Đen ơi!!!”

Liễu Mười Ba ngoảnh đầu nhìn, tấm tắc khen: “Ai tinh mắt vậy ta.”

Lan Hà: “…”

Anh cũng ngoái đầu lại. Liễu Mười Ba kiêu căng quá, hiếm có con rắn nào bự tổ chảng như nó nhưng gặp cái lại kêu mình là rồng, bình thường chỉ nghĩ đến con trăn khổng lồ nào đó trốn thoát khỏi vườn bách thú mà thôi. May là đây không phải xe anh, tối như hũ nút lại thêm đeo khẩu trang, nhỡ có bị đồn lên thành truyền thuyết đô thị kiểu mới thì cũng chả liên quan gì đến anh cả.

Đậu Xuân Đình run lẩy bẩy tiếp tục lái xe: “Anh, đây là… ạ?”

Cậu ta vừa mới nghe xong câu chuyện đại chiến Liễu tiên thì gặp ngay một người đàn ông biến hình từ rắn, mặt mày hung ác, thiếu sức sống cùng với đôi mắt sâu hun hút. Dù đang ở hình người thì đôi mắt y vẫn vô cảm giống như động vật máu lạnh, thậm chí lúc nào cũng có thể tấn công một cách độc ác, ngoạm bạn như chơi.

“Ừ, là y đó.” Tống Phù Đàn hỏi, “Ngươi tới làm gì?”

“Bỏ lại da rắn lọt, cầu còn chưa xây xong.” Liễu Mười Ba nói bằng giọng đương nhiên, bắt chéo chân, “Đến nhà cậu ta xơi hương đã, chưa kể là ta vẫn chưa xem phim xong. Chúng ta đã hứa hẹn với nhau rồi.”

Các pháp sư không ngăn y lại được bởi việc này không trái với quy tắc, nên y đích thân đuổi theo liền.

Anh nghĩ Liễu Mười Ba cũng mặt dày ghê gớm, vừa đánh nhau xong chưa được bao lâu thì đã muốn sang nhà anh ăn chay rồi.

Mặc dù đã hứa hẹn, trao đổi cho việc Liễu Mười Ba trấn thủ cầu, nhưng hôm nay đã mệt bơ phờ rồi, anh bèn đáp uyển chuyển: “Là thế này. Tôi thấy hơi chật…”

Anh và Tống Phù Đàn ngồi ghế sau, Hồ Bảy Chín ngồi ghế phó lái, còn Bạch Ngũ đã biến thành nhím, rúc một xó. Liễu Mười Ba đang ngồi chen giữa anh và hắn, tuy khoác lớp da người song hơi thở lạnh rét này làm anh nhớ lại xúc cảm chạm vào da rắn, người cực kì khó chịu.

Liễu Mười Ba ngó trước ngó sau, sau đó hóa thành một con rắn kích cỡ vừa phải bám lên người Đậu Xuân Đình khiến ghế phó lái chật ních. Lưỡi rắn thè ra rụt vào, tiếng xì xì làm người ta phát hãi. Y nói bằng giọng lạnh lùng và ngạo nghễ: “Bổn long ngồi ở đây, hai ngươi không thấy chật nữa chứ?”

Lan Hà: “…”

Tống Phù Đàn: “…”

Đậu Xuân Đình: “!!!”

Cậu chàng rớt nước mắt, không chật nữa nhưng đâu cần làm như vậy!

Bên kia, tại công viên.

Các pháp sư cầu viện từ lâu lắc thì đám đồ đệ đồ tôn các kiểu mới lũ lượt chạy tới, đến mới biết mọi chuyện đã xong xuôi. Đạo trưởng Giang Hà đang dặn quân đội đi nghỉ ngơi, mai ông sẽ viết báo cáo,…

Ai về nhà nấy, đạo trưởng Giang Hà được dìu lên xe đạo quán, kể chuyện Liễu tiên cho chúng đồ đệ nghe, nói rằng từ nay Liễu tiên sẽ trấn thủ cây cầu này – Mọi người đã thống nhất ý kiến rồi, đương nhiên không thể nói Liễu Mười Ba không ở công viên 24/7 được, giờ đang đi quậy Lan Hà kia kìa.

Dứt lời xong, đạo trưởng Giang Hà hỏi: “Dạo này ở Bắc Kinh có nhà hàng nào đồ ngon và mới không? Đừng là cơm chay, thịt thà các kiểu ấy.”

Đệ tử lấy làm lạ: “Sư phụ hỏi chuyện này làm gì?”

Đạo trưởng Giang Hà: “Ha ha, ta nhớ sắp đến lễ Vu Lan nên muốn đặt mấy món chiêu đãi quỷ thần ấy mà.”

Đệ tử gãi đầu, hồi trước cũng đặt cơm chay nhưng chả bao giờ có chuyện đặc biệt tìm rượu thịt.

Cậu ta đâu biết đạo trưởng Giang Hà nghĩ đâu vào đấy cả rồi. Thảo nào Lai Vô Thường thích ăn uống, ấy là vì diễn viên không được ăn uống bừa bãi, song đi Vô Thường lại có thể hưởng dụng. Ông ta muốn mướn sức anh nên xuống tay từ phía này luôn!

Đúng rồi.

Đạo trưởng Giang Hà lại hỏi: “Này, phim “Truy đuổi” còn chiếu không?”

Đệ tử càng khó hiểu hơn: “Đã ngừng chiếu lâu rồi ạ.”

Đạo trưởng Giang Hà tiếc đứt ruột, còn chiếu thì ông ta đã bao mấy suất ủng hộ rồi! Không được, sau này phải để ý đến tin tức giải trí mới được!

Tối nay, chắc chắn có rất nhiều người không rõ chuyện hoang mang hết biết.

Không chỉ mỗi mình đạo trưởng Giang Hà ôm suy nghĩ đó, một pháp sư khác cũng lấy điện thoại ra tra cứu tin tức.

Một đệ tử của ông ta thấy Lan Hà trên màn hình, chẳng nghĩ nhiều, càu nhàu: “Hừ, đêm nay Lan Hà cầm giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Bực mình quá, mình thấy XXX diễn tinh tế hơn nhiều, anh ta phải là người đoạt giải chứ!”

Không phải ai cũng yêu mến Lan Hà, người đệ tử này vẫn có ý kiến.

Pháp sư nọ nhướn mày, cho một cái tát: “Con thì biết gì, con có hiểu diễn xuất đâu!”

Diễn xuất bậc này mà chưa đủ hay à?!

Đậu Xuân Đình chở hai người về nhà rồi sợ són ra quần rời đi.

Liễu Mười Ba nằng nặc đòi lên nhà, anh nói một cách uyển chuyển, y không hiểu; anh nói thẳng ra hơn tí, y nổi trận lôi đình, nếu không phải vì đã hứa thì sẽ động thủ ngay tắp lự. Mà chỉ mới như này cũng suýt thì phá nát cơ sở thiết bị công cộng của chung cư rồi.

Y rít gào: “Đã bàn trước với nhau rồi! Ngươi cho ta một tháp hương, sau này phải thắp hương cho ta nữa! Ta muốn ngay bây giờ luôn!!”

Anh bình tĩnh nói: “Tháp hương chưa làm ngay được, vật liệu chưa đủ. Tôi sẽ giao theo từng đợt, mai sẽ cho anh ba que hương trước.”

Liễu Mười Ba: “Ba que? Ngươi đang đùa ta đấy à?!”

Lan Hà: “Thì anh có bảo cho lúc nào đâu.”

Lúc ấy y không đưa ra thời hạn thật. Liễu Mười Ba ngớ người, y hiếm gặp ai dám quỵt nợ lắm…

Anh còn chêm thêm câu: “Tôi cho anh một cái di động để xem phim này.”

Vừa đấm vừa xoa, Liễu Mười Ba đứng đơ tại chỗ, không thể phản bác.

Mặt đất ướt sũng, nhiều nơi còn bị úng, nhưng may là đã tạnh mưa rồi.

Liễu Mười Ba nghĩ mãi mà chả tìm ra lỗ hổng nào, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Thân mình y dài, nuốt lâu rồi nên thành khổ. Lúc này nhìn thấy cây cối trồng cạnh chung cư, y lại thốt lên bằng giọng tuần tra Long Cung: “Ừm, được đấy, nhiều cây cối, ta có thể bò lên trên.”

Thật ra Liễu tiên không thích sống ở lầu thần tài, cho nên rất nhiều Liễu tiên nằm trên xà nhà người ta, thậm chí là trên cành cây ngoài cửa, chứ không vào nhà.

Lan Hà thấy y chọn cây rồi cũng an tâm đôi chút, bởi anh không muốn trong nhà có con rắn bò qua bò lại. Ban ngày còn đỡ, chứ đến tối bật dậy sợ bất cẩn giẫm phải.

“Ớ?”

Anh nghe thấy một giọng nói quen tai, ngước đầu lên thì thấy lão Bạch đang bay tà tà xuống.

Đêm nay y không tham gia cuộc chiến nhưng có nghe tiếng gió, đặc biệt đến an ủi. Y thấy Liễu Mười Ba cũng đến, nảy lên một ý: “Chậc chậc, y cũng đến nhà à?”

Ghê ghê, đến cả Liễu tiên siêu hung ác cũng thu về.

Lão Bạch không biết giao ước của họ, anh đành đáp: “Không sống ở nhà.”

Lão Bạch nghĩ đến chị Hồ, cười hì hì: “Sống trên cây hả? Cũng là tập tính của Liễu tiên.” Tên quỷ này lúc điên điên thì đến bản thân mình cũng chả tha, chắp tay thở dài, “Phải ăn mừng niềm vui cầm hốt ngọc* rồi.”

Lan Hà: “…”

Liễu Mười Ba: “???”

Vết sẹo trên gương mặt hung hãn của Liễu Mười Ba cũng toát lên vẻ hoang mang. Thời đại thay đổi rồi ư? Cái lần y tỉnh dậy trước đây thì niềm vui cầm hốt ngọc nghĩa là chúc mừng sinh ra con trai mà???

*Chú thích:

Ngày xưa vua quan ra chầu đều cầm cái hốt, hoặc làm bằng ngọc, hoặc làm bằng tre, ngà, có việc gì định nói thì viết lên giấy để phòng cho khỏi quên. Đời sau hay làm bằng ngà voi mà chỉ các quan cầm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN